Chapter 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Jessica

Trong nhiều tuần liền Yu Ri không liên lạc, tôi tự có một dự cảm bất thường nào đó luôn dâng trào trong bụng, nhất là nhờ vào chuyến đi đã kéo dài thêm cả tháng này và sau cả cuộc điện thoại cãi nhau một trận ra trò mà không ai có thể nhịn ai câu nào. Vâng tôi biết rõ cái lịch làm việc này khiến Yu Ri khó chịu ra sao, nhưng biết sao hơn, ước mơ gần tay mất rồi.

Vài lần trong tuần, dần dà thành vài lần trong ngày tôi lên cơn cuồng sát xé toạc vài chiếc váy Channel nào đó hoặc vài bộ đầm chẻ nữa ngực không thương tiếc của Oscar đơn giản vì nó làm tôi phát ngấy mỗi khi nhìn vào chiếc điện thoại cứ reo điên cuồng nhưng không phải số từ Hàn Quốc như mọi khi. Và váy quấn là thứ đơn giản dễ rách nhất. Thậm chí muốn đến trước mặt mụ sếp già nua của mình mà hét vào mặt mụ: “Tôi bỏ việc”, tiếc thay tôi không phải cô nàng Andrea của The Devil Wears Prada. Tôi là Jessica Jung, tôi không bị ép phải lao động khổ sai như Andrea để tìm một năm kinh nghiệm tốt đẹp trong giới báo chí. Tôi yêu thích công việc này và được nó chọn lựa như số phận của cuộc sống khốn nạn. 

Tất cả những cảm giác và suy nghĩ điên rồ này xảy đến mỗi lúc rỗi rãi vài phút để lấy hơi (không thì chết mất) và nhìn vào chiếc điện thoại ngu ngốc chẳng hiện lấy bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Yu Ri của tôi. Tôi không muốn chủ động liên lạc vì tình yêu của tôi rồi sẽ thêm phần điên tiết vì những lời hứa hẹn có cánh của tôi, mà có phải bản thân tôi hoàn toàn muốn như thế. Giá mà tôi có thể nói với Yu Ri rằng: 

“Em thề rằng mình chán ngấy Paris đến tận cổ rồi, điều em cần chỉ có Yul mà thôi”.

Và hơn hết tôi không muốn Yu Ri gây thêm quá nhiều áp lực cho chuyến đi này của mình. Dẫu sao thì hãy cứ để mọi việc trôi qua đi, về Hàn Quốc tôi nhất định sẽ đền bù cho cô ấy. Nhất định đó Yul của em, tôi nhủ thầm, chỉ vài ngày nữa mà thôi. Dẫu sao thì tôi vẫn ước rằng rốt cuộc rồi cô ấy cũng chịu hiểu ra vài điều lý lẽ để dành cho tôi tin nhắn ngắn ngủi chúc ngủ ngon.

Đôi khi tôi cũng tự hỏi sẽ có lúc nào mình đến trước mặt mụ sếu và hét vào mặt mụ những thứ kinh khủng mụ đã gây ra nhằm mục đích khủng hoàng tinh thần và cả thể xác của tôi toàn diện và hoàn hảo nhất. Đó có lẽ là khoảng khắc huy hoàng nhất, đồng thời cũng đen tối nhất đời tôi. Nó là dấu chấm hết to tướng cho ước mơ vĩ đại của mình. Thôi thì đành câm mồm mà chịu lép vế vậy. 

Những ngày cuối cùng còn sống sót tại Paris đối với bọn nhân viên được đặc cách mang theo là những ngày buồn tẻ nhất vì phải xa rời nơi tuyệt diệu này, nó có lẽ sẽ từng là cảm xúc của tôi bây giờ nếu như tôi không có Kwon Yu Ri - người yêu tuyệt vời và là nhà từ tâm dễ thưong, xuất hiện trong đời. Nhưng giờ đây những ngày cuối cùng này lại là những ngày hạnh phúc nhất, rõ ràng tôi đang mong chờ giây phút được về nhà và trèo vào chăn một cách kín đáo lúc tình yêu của mình đang say ngủ để vòng tay ôm lấy tấm lưng của cô ấy, rồi thì mọi hiểu lầm tai hại hay giận hờn sẽ lập tức tan biến như bong bóng xà phòng. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc choáng ngợp rồi. Kwon Yu Ri quả là điều kì diệu, hơn cả Prada.

Vào lúc như thế, trước khi tôi kịp làm bất cứ điều gì tựa hồ như nhấc máy và quay số nhanh về Seoul, để nghe bên kia đầu dây sẽ là giọng nói ngái ngủ đáng yêu của cô ấy, ngay lập tức cơn buồn ngủ ập đến và đánh gục mọi lý trí, liền sau đó là tôi nằm vùi trong chăn cho đến tờ mờ sáng hôm sau. Cụ thể là tầm 6.00am khi thành phố còn chưa tắt đèn đường.

___________________________________________________________

Càng vào gần cuối, công việc càng nhiều hơn và tôi thậm chí còn không có thời gian ngủ trong cả 1-2 ngày. Sự thiếu ngủ trầm trọng làm tôi không còn tâm trí để ý đến bất cứ thứ gì, và việc Yu Ri không liên lạc trong thời gian dài tuy khiến tôi đã quen thuộc nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi nhớ cứ quay cuồng trong tôi. Ngày trở về tôi đã vội vã đến mức chẳng thèm quan tâm đến việc quần áo của mình liệu khi nào sẽ được chuyển về, việc đó là của bên bộ phận vận chuyển, mức phí của họ đến 70$ cho mỗi chiếc vali, chẳng còn gì để phải lo lắng. 

Trên đường về nhà, tôi đã dằn lòng để không nhấc máy gọi cho Kwon Yu Ri và đặt ra rất nhiều giả thuyết. 7.00pm, liệu cưng yêu của tôi có thể làm gì vào thời điểm này nhỉ?! Tệ quá, tôi lại còn chẳng nắm được thời gian biểu của cô ấy. Có thể là Yu Ri đang xem chương trình tẻ nhạt nào đó trên tivi và trong tư thế vô cùng đáng yêu nửa nằm nửa ngồi trên sofa như kiểu vẫn luôn gối đầu ở chân tôi mọi khi. Hoặc giả vẫn đang miệt mài trong mớ giấy tờ trên bàn làm việc và bừa bộn đến mức tình yêu của tôi luôn phải bới tung tất thảy mọi thứ lên để tìm cho ra thứ mà cô ấy cần. Thật đáng yêu vô cùng với dáng vẻ rối tung mù của Yu Ri. Đến mức cả chiếc chăn quấn quanh người luôn bị tụt lên xuống chẳng yên, ly nước ấm bên cạnh bàn cũng đã nguội lạnh. Và tôi luôn là người mang áo ấm đến bên Yul mỗi lúc chiếc chăn làm Yul phân tâm, ly nước nguội lạnh được thay bằng tách café nóng cho những buổi làm đêm. Không có tôi, Yul có lẽ sẽ lại rườm rà lôi thôi cho xem. Thật đáng thương quá đi mất.

__________________________________________________________

Đã có lúc nào tôi tự nói việc quen biết với những anh chàng điển trai là sai lầm chưa nhỉ? Khốn nạn là cái công việc trên cả tuyệt vời đến mức đáng nguyền rủa này mang lại cho tôi vô số các chàng trai đẹp đến ngây người mà trong đó quá nửa đã là những kẻ có sở thích hôn hít người đồng giới. Tôi không kì thị họ bởi bản thân tôi cũng đang trong một mối tình đồng tính, trên hết là vô cùng ngọt ngào với bạn gái hoàn hảo không thể chê. Nhưng tuỵêt nhiên chẳng phải là dạng cặp kè để rồi thẳng chân đá nhau xuống giường sau khi đã xong “việc”. Ý tôi là xu hướng các chàng có vẻ là thế. Vâng rõ ràng là họ chỉ xốc nổi theo xu hướng mà thôi. Tôi và Yu Ri là dạng khác. Dạng tình yêu đấy. Vâng, chắc trăm phần trăm là yêu.

Cả tháng dài giới báo chí bên Mỹ đang sục sôi scandal ầm ĩ vụ việc Lars Stephan – gã trai mang vẻ đẹp gợi tình và cổ điển – yêu đương say đắm với anh chàng Quemas tình cờ gặp gỡ trong buổi chụp ảnh và thề sống thề chết sẽ ở bên nhau dù gặp bao nhiêu trắc trở, rào cản dư luận,… Đọc tin ấy và tôi chỉ biết cười khẩy cho sự rảnh rỗi của báo giới mà vốn đã quá quen từ trước đến nay. Dẫu cho trước nay tôi luôn nghi ngờ về giới tính của hai gã siêu mẫu đẹp trai quá mức cần thiết này đi chăng nữa cũng không phải là dạng tin tưởng giữa bọn họ có mối quan hệ thề sống chết để bên nhau. Vớ vẩn, rõ ràng là vớ vẩn.

Tuy nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ. Anh chàng Lars Stephan nam tính, gợi tình đến trước mặt tôi mà khóc sau khi đã trót uống vài shot Whisky. Thật tệ hại là gã đã không ngại ngùng mà thú nhận tất tần tật mọi thứ về người yêu với cơ thể tuyệt mỹ mà gã có thể phủ phục dưới chân đầy tôn thờ. Ai đó làm ơn ngăn chuyện này đi, tôi thật lòng không hứng thú với khía cạnh tình dục của giới g.a.y đâu, nhưng Lars cứ vô tình hay cố ý thêm vào những chi tiết thừa thãi. Rõ rồi, gã ta đã thực sự say tình và tôi ghen tị với chuyện đó. Thật đấy.

Ok, được rồi tôi thừa nhận ngay lúc ấy, tôi đã ước sẽ có Kwon Yu Ri nằm sẵn ở nhà và chờ tôi về. Nhưng chỉ lúc ấy thôi. Tôi hoàn toàn giận dỗi Yul rồi. Chúa ơi, làm thế quái nào mà cô ấy có thể bỏ mặc tôi và để lại lá thư vô cùng súc tích để lại sau đó bỏ đi như thế chứ. Tôi đã đến quán café ấy và gần như bới tung khắp nơi để tìm cho ra cô gái da ngăm đã hẹn hò tôi thống khiết trong thư. Và trong lòng thì vẽ ra đủ thứ viễn cảnh khi gặp lại. Chưa kịp có thêm bất cứ suy nghĩ gì trong mối quan hệ của mình thì lại vướng vào cả mớ bòng bong rắc rối mà gỡ mãi cũng chẳng hết. Nhưng căn bản vấn đề là không thể gỡ hết. Nói sao nhỉ. “Oh, tôi thật sự muốn giúp anh lắm Lars à. Nhưng tôi không thể. Thật đáng buồn làm sao”. Chúa ơi làm sao tôi có thể vô tình cắt đứt đi tia hy vọng cuối cùng của anh ta được chứ. 

Rõ ràng là ngay từ đâu gã này đã sắp đặt sẵn mọi kế hoạch. Cốt yếu là đẩy tôi vào tròng và bingo. Tôi làm theo đúng mọi thứ hắn muốn. Rồi báo giới sẽ tha hồ giật tít: “Phó tổng Vouge cặp kè với siêu mẫu điển trai Lars Stephan” hoặc là “cô gái Châu Á quyến rũ hút hồn siêu mẫu nam”… Xóa tan hoàn toàn mọi nghi vấn bất lợi về giới tính của anh ta. Kể cả tôi cũng sẽ không phải dính vào scandal tình ái với Kwon Yu Ri mà mọi người vốn đã nghi ngờ từ hồi tôi vẫn còn là một biên tập viên nhỏ bé. 

Thề có Chúa tôi ghét cay ghét đắng việc này. Nhưng biết sao hơn, anh ấy là bạn rất thân của tôi từ lúc tôi chập chững là trợ lý dưới trướng người đàn bà quyền lực của Vouge NY. Hay nói trắng ra là nhân viên tạp vụ, kèm sai vặt và giặt ủi,…Và anh ta vẫn còn là tay người mẫu mơ ước được một lần diễn cho Vouge. Chúng tôi đã biết nhau và giúp đỡ nhau khá nhiều trong công việc. Thậm chí có thể thoải mái tâm sự với nhau về sự khó khăn trong công việc. 

Tôi nhận lời với vô vàn lo ngại trong lòng. Thời gian xa nhau lâu, không gian hoàn toàn bất lợi. Cả việc liên lạc với nhau cũng gặp trục trặc. Bọn phóng viên khốn nạn thì chuyện quái gì lại chẳng thể làm. Tôi có thể thề sống thề chết để bảo vệ luận điểm bọn họ sẽ chẳng tha qua cả điện thoại của tôi đâu. Bất cứ tôi gọi điện thoại hay nhắn tin với ai. Tin chắc sẽ chẳng loạt được tin nào khỏi lưới paparazzi lồng lộng đâu. Vì sao ư? Vì bây giờ không phải chỉ có báo giới Hàn Quốc phát sốt với tin này, mà là thế giới. Vâng, chính xác là cả thế giới. Đó là lý do tôi không hề có bất kì động thái nào ví như lui tới nhà hay gọi điện thoại cho người yêu nóng bỏnng của mình. Và tin tôi đi, Yu Ri không phải dạng bị chọc tức đến phát cuồng vì ghen mà làm trò gì ngu ngốc như tìm tôi hay gì gì đó. Cô gái ấy, đơn giản sẽ tin hoàn toàn vào lời đồn thổi. Cô ấy sẽ luôn thông minh trong mọi việc, nhưng sẽ cực kì ngốc khi việc ấy gắn cái tag: Jessica Jung’s.

Chúa Nhật cuối tuần, sau khi thức dậy từ giấc ngủ vùi và sâu, quan trọng là đủ giấc. Giấc ngủ hiếm hoi đàng hoàng mà tôi có được trong suốt mấy tháng qua. Thật dễ chịu. Nhưng lại chợt nghĩ đến đã là Chúa Nhật rồi. Và mấy tuần trước tôi đã không hề gặp Yu Ri ở tiệm café cũ như cô ấy hẹn. Tôi phát ngán với chuyện phải chờ đợi mà không thể chủ động liên lạc này lắm rồi. Nhưng vì lời hứa với Lars. Ngay lúc này đây tôi có ước muốn dữ dội rằng tôi chưa bao giờ là người biết giữ lời hứa để tung hê mọi thứ. 

Nhưng mọi việc cũng chỉ là suy nghĩ. Đó là ước mơ vĩ đại lúc này của tôi mà thôi. Tôi đã hạ quyết tâm rằng sẽ bỏ mặc cái người có tên Kwon Yu Ri kia. Cô ấy hoàn toàn không để ý đến tôi. Nhưng ngay khi bước ra ngoài và nhìn chiếc ghế sofa vẫn còn sáng đèn do đêm qua tôi đã quên không tắt và tưởng tượng ra hình ảnh Kwon Yu Ri đầy buồn bã, khó khăn để đặt bút viết ra những lời rối loạn trong thư. Gương mặt hoàn hảo đã sớm trở nên nhăn nhúm vì cái cau mày khó chịu. 

Khóa cửa và tôi cho Kwon Yu Ri cơ hội cuối cùng khi nhấc máy gọi Cadillac của công ty đưa đến quán café.

___________________________________________________________

Thật sự chưa bao giờ tôi thấy mình lại như kẻ hề đến vậy. Tôi chờ đây mỗi Chúa Nhật hàng tuần từ lúc nhận được bức thư của cô ấy. Vậy mà đến một lần cho tôi thấy bóng dáng cũng không. Ấy thế mà sáng nay tôi lại còn bỏ qua cả đống công việc có thể giải quyết thay vì ngồi chờ ở quán café đầy vô vị thế này. Thề có Chúa, quyển sách trên tay tôi dù có đọc nhưng vẫn chẳng chữ nào chịu chui vào não tôi cả. Vì tôi chỉ đang trong chờ bóng dáng cao cao quen thuộc của ai đó mở cửa bước vào mà thôi. Giờ thì tôi đã biết rất rõ cảm giác chờ đợi ai đó kinh khủng thế nào.

Giá mà Kwon Yu Ri biết mỗi khi chuông cửa reo lên báo hiệu có người ra vào cửa hàng đều khiến tim tôi đập nhanh mãnh liệt. Đó không phải biểu hiện của Jessica Jung điềm tĩnh bình thường. Tim tôi và cả cơ thể trở nên nhạy cảm hơn từ ngày biết đến và yêu Kwon Yu Ri. Và mỗi lần ngẩng lên nhìn như thế để nhận lại kết quả thất vọng. Cảm giác đó tôi tin rằng chẳng ai muốn thử qua. Thật tệ hại!

Đủ rồi. Vậy là quá đủ cho việc chờ đợi này. Tôi đến từ 7.00am và giờ đã là 8.50am. Đã gần hai tiếng. Dẫu cho không nhớ giờ hẹn thì ắt hẳn café lúc 9.00am không phải là ý kiến hay ho. Tôi vẫn còn nhiều thứ phải làm. Nó đồng nghĩa tôi sẽ tập quên Yu Ri từ đây. Không, có lẽ là mai, cũng có lẽ là mốt. Có thể là vài ngày nữa. Nhưng tuyệt đối tôi sẽ không chờ đợi Kwon Yu Ri thêm phút giây nào nữa ở đây. Mọi thứ đã đi quá giới hạn thật sự của nó. Dẫu cho tôi biết rằng số cũ của mình đang trong tình trạng turn off, nhưng vì cớ gì lại chẳng ló mặt lấy một lần sau khi đã hẹn sống chết trong lá thư rác rưởi kia chứ?!

Tôi cố bước thật nhanh ra khỏi quán café để không ai trong thấy đôi mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt chực chờ rơi của tôi. Nhưng nó thật sự đã rơi khi tôi nghe chất giọng trầm ấm của ai đó lạc vào tai tôi. Giọng nói của người mà dù có chết tôi cũng không nhầm lẫn và lấy nó ra khỏi trí não được. Giọng nói ấy mỗi đêm đã thì thầm hàng trăm lời yêu thương và rót hàng tấn mật vào tai tôi. Giọng nói ấy thuộc về người khiến tôi yêu đến choáng ngợp. Giọng nói ấy dịu dàng nhỏ nhẹ với tôi mỗi khi tôi gặp áp lực, giọng nói ấy trách móc mỗi khi chúng tôi cãi vả nhưng lại chẳng thể giận lâu. Và giọng nói ấy có cách phát âm tên tôi rất riêng mà không ai có thể có được. Vì nó là của Kwon Yu Ri, tổng biên tập của tôi

“JESSICA” 

Tôi nhìn thấy Yu Ri của mình đứng đấy, gọi thật to và chạy đến bên tôi mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn về cô ấy. Chắn rằng chẳng ai hiểu hai cô gái này đang làm trò gì giữa phố. Riêng tôi chỉ còn biết đến Kwon Yu Ri đang nhìn tôi cháy bỏng đến mức khiến khóe mắt tôi đang dần cay hẳn đi. Đã phải rất cố gắng để không khóc. Nhưng giờ thì ổn rồi. Tôi đã có thể nói ra hàng loạt câu hỏi trách móc ôm trong lòng cả tháng nay. Thật nhẹ nhõm. 

Yul của tôi ốm hơn trước, quần áo xốc xếch không thể nhìn ra là kiểu phong cách gì. Không còn là Yul sau khi đến sống cùng tôi nữa, cũng chẳng phải là Yul lần đầu tôi gặp. Gương mặt của Yul gầy hẳn đi, tuy để lộ rõ khuôn mặt chữ V hoàn hảo. Nhưng tin tôi đi, tôi có thể biết cô ấy đã thức bao nhiêu đêm để có được chữ V ấy và bọng mắt to đùng đang chảy xuống kia kìa. Cơ thể nóng bỏng ngày nào giờ chắc đã trở thành bộ xương di động chả khác gì mấy ả kia. Nhưng dù cho có thể nào thì ánh mắt và giọng nói ấy vẫn quyến rũ chết người như trước đây. 

Tệ hại thay khi chưa kịp nói với nhau quá 10 câu đã bị đàn “chó săn” chạy đến và hỏi như lên cơn với micro liên tục chĩa vào người và máy ảnh không ngừng hoạt động. Tôi phát điên tiết với mấy thứ này. Giờ thì tôi hiểu mấy ngôi sao nổi tiếng khó chịu đến mức nào khi luôn bị ánh đèn flash nhá vào mặt. Hy vọng rằng Yul của tôi sẽ không bị phát hiện sau khi tôi đóng chặt cửa xe và ra dấu chạy đi với tài xế. 

Lúc chạy qua tôi còn thấy rõ dáng dấp của một cô gái vận áo lông thú trùm mũ lên đầu kín mít và bước đi vui vẻ dù cho đang trốn tránh paparazzi. Điều ấy càng làm quyết định thôi việc của tôi thêm vững tâm. Tôi đã chịu đựng quá đủ để có thể làm trọn công việc này. Thời gian, sức khỏe, cuộc sống riêng, tình cảm,…Mọi thứ đã bị xáo trộn không theo bất cứ quy luật nào. Đến cuối cùng nhìn lại tôi hoàn toàn hư tổn, kể cả danh dự. Điều duy nhất tôi nhận ra sau khi đọc bức thư của Yul chỉ có một ý nghĩ: Tôi không thể mất đi người yêu hoàn hảo như Yul. Và thôi việc để ở bên cạnh cô ấy là ý tưởng vô cùng thích hợp.

Tôi chưa bao giờ phủ nhận Yul là người yêu trên cả hai chữ tuyệt vời. Cô ấy tỉ mỉ, tinh tế, dịu dàng và ngọt ngào. Luôn khiến tôi lên cơn đau tim vì hạnh phúc. Dẫu đôi lúc sự suy diễn trong bộ não siêu việt của cô ấy khiến cả hai phải có những trận gây hấn ngu xuẩn. Nhưng so với những gì cô ấy dành cho tôi, đó chẳng phải chỉ là mấy thứ vặt vãnh mà cặp đôi nào khi yêu cũng phải trải qua sao?! 

___________________________________________________________

Bọn paparazzi đã chụp được lại những tấm ảnh đắt giá nhất về mối quan hệ giữa tôi và Yul. Về ngày ở quán cafè Yul đã hét lớn tên tôi đến thế nào. Và tôi buộc phải khóa luôn cả số máy hiện tại mà chưa kịp liên lạc với Yul lấy một từ. Liên tục cứ 10 phút/lần sẽ có phỏng viên gọi điện đến yêu cầu phỏng vấn, mà tôi thì ghét tận xương những trò này.Vì lý do đó mà tôi đã phải giữ im lặng suốt cả tháng chỉ để bọn họ không còn bu quanh vì tôi từ bỏ chức phó tổng của mình. Làm sao họ có thể hiểu tôi còn có thứ quan trọng hơn cái ghế phó tổng lạnh lẽo ấy.

Tôi nhớ không sai vào đâu vẻ hốt hoảng như lên cơn trụy tim của bà sếp lúc tôi đặt ngay ngắn lá thư thôi việc lên bàn. Có lẽ bà ta không thể tin lại có ả biên tập viên nào làm trò điên rồ như tôi ngay khi vừa thăng lên chức vụ mà bất kì ai cũng mơ tới. Lại càng vui hơn khi bọn paparazzi gởi khối hình tôi và Yul trước quán cafè hôm nọ đến trước mặt mụ. Sém chút nữa là hình tượng của Vogue bị sụp đổ ghê gớm. Lúc đó tôi chỉ ước bọn họ âm thầm đăng tin mà chẳng cần thông qua mụ làm gì, để xem mụ sẽ chữa cháy cho tình huống cả Hàn Quốc này kì thị tờ báo ra sao.

“Jessica, Vogue không phải là trò đùa, cô nghĩ vậy là vui lắm sao? Thể hiện tình cảm giữa chốn đông người là điều cố kị. Tại sao cô dám làm thế?

“Thưa sếp. Tôi không quan tâm, vì hiện tại tôi cũng chẳng cần gì đến cái công việc ở đây. Nó có gì là ảnh hưởng đến tôi? Vậy nhé, tôi vẫn sẽ rời khỏi đây như thỏa thuận. Ba tuần nữa và không hơn đâu. Thật tiếc vì đã không thể ở lại để xem bà bị đá cái mông teo tóp ra khỏi chiếc ghế này. Nhưng không sao, hãy cứ tận hưởng từng ngày đến tuổi về hưu của mình đi”

Tôi tự cảm thấy lời nói của mình thời điểm ấy thật là hoàn hảo. Đó là những lời tôi luôn muốn dành cho mụ ngay từ thời điểm mới bắt đầu công việc mà với tôi làm hay không đều dở như nhau.

Sau cả tháng im lặng, tôi rốt cuộc cũng đã có thời gian để nhà của Kwon Yu Ri và nói: Em xin lỗi và em yêu Yul rất nhiều. Tôi đoán Yul hẳn đã rất giận tôi, giận đến phát nghẹn mà chết. Vì lời hứa ở quán cafè và sau đó chẳng một lần màn tới, cũng không một lời nhắn nhủ. Nhưng tôi biết Yul của tôi rất đáng yêu và dễ dỗ dành. Cô ấy sẽ lại bỏ qua khi tôi sà vào lòng và ôm ấp, nũng nịu như chú mèo mà thôi. Cho đến tận giờ phút này tôi vẫn không nghĩ đến khả năng nếu không thể quay lại với Yul và dự định đến tòa soạn của Yul làm bị thất bại, tôi sẽ làm thế nào. Thôi nào, nghĩ nhiều chỉ khiến đầu óc tôi mụ mị đi mà thôi. 

Sau hàng loạt hồi chuông dài tôi đã có thể thấy chủ bút đáng yêu của mình trong bộ dạng mới thức dậy sau khi bị phá bĩnh giấc ngủ. Bộ dạng đã gần nửa năm nay tôi chưa được thấy lại. Đầu tóc rối đinh, mấy lọn tóc ngớ ngẩn dựng đứng. Quần áo nhăn nhúm đến phát thương. Có ai có thể tin đây là chủ bút của tạp chí danh tiếng nhất Hàn Quốc chứ? Thật dễ thương làm sao?!

Ngay khi nằm ngay ngắn trên giường Kwon Yu Ri và phải thở dốc ra vì mệt tôi đã tự hỏi sao cô ấy lại có thể hăng hái đến vậy ngay khi vừa bị phá hỏng giấc ngủ chứ? Xem ra cô ấy thật sự là kẻ chung tình nhất thế giới, hoàn toàn không có mối quan hệ lăng nhăng nào. Vì sao tôi biết ư? Cô ấy chạm “đỉnh” rất nhanh. Chứng tỏ cơ thể đã rất khát khao và không cần mất nhiều thời gian cho lần đầu.Tôi thề rằng mình đã thấy giọt nước mắt rơi ra rất nhanh từ khóe mắt của Yul, ngay khi tôi đặt mình vào giữa hai chân cô ấy. Giờ phút ấy, bỗng nhiên tôi nhân ra rằng, điều quan trọng nhất đối với tôi chính là Kwon Yu Ri. Giờ thì tôi tin chắc quyết định của mình là không sai. Nó chưa bao giờ sai khi ở bên cạnh chủ bút đáng yêu đáng ngáp sái quai hàm của mình. Có thể nào tôi lại dừng yêu Kwon Yu Ri dù chỉ một giây nhỉ? Chỉ cần rúc vào lòng cô ấy, tôi biết mình sẽ luôn được che chở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro