Chap 11b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kai thực sự bị tiểu yêu tinh này dụ dỗ. Anh quay người lại, hai chân mày nhăn tít nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
- Anh ghen sao?- Sehun hỏi. Kai đột nhiên lắp bắp

- Anh... Ai, ai thèm ghen chứ. Cái tên Huang Zitao đó có gì phải ghen.

Sehun nén cười nhìn gương mặt lúng túng của Kai. Cậu ôm chặt tay anh hơn

- Hôm nay chủ tịch Kim gặp đc đối thủ rồi. Kai của chúng ta biết lo ngại rồi!

Kai tức giận kéo Sehun sát lại người mình rồi đè nghiến cậu xuống ghế.

- Tất cả không phải do em sao?

Sehun vẫn trưng ra nụ cười đó.

- Nhưng lần trước là Dê già... lần này...- tiếng Kai nhỏ dần. Sehun gạt tay anh ra khỏi người mình rồi lấy tay đấy ngực Kai ra xa.

- Lần này lag một con Dê non. Nên chủ tịch Kim lo nghĩ Oh SeHee tôi đây sẽ xiêu lòng!- Sehun tiếp lời Kai. Anh thở dài bất mãn. Cứ như cậu đi guốc trong bụng anh.

- Anh thừa nhận là anh có lo ngại.... Tên Huang Zitao đó cũng phong độ lắm, chỉ là thua anh thôi...
( Au: haha, Cải lắm bệnh quá )

- Rồi, em biết là anh nhất rồi.- Sehun cười cười- An tâm đi nào. Em với hắn chỉ đơn giản là vì công việc thôi, không có gì cả.

Kai nhìn Sehun dò xét

- Sehun à, nếu em không làm lần này cũng được...anh sẽ tìm cách khác...

Sehun đưa ngón tay ra chặn môi Kai
Nụ cười nửa miệng được vẽ trên môi cậu.

- Những gì Oh SeHee này đã muốn, nhất định phải làm cho bằng được.

Khóe môi kéo cong thành một đường hoàn hảo, Sehun ngắm nhìn chiếc Mescerdes của Kai khuất xa trong màn đêm tăm tối.

" Kai à, anh biết không?! Oh SeHee tôi chính là đặc biệt muốn làm phi vụ lần này đó."

.

.

.

.

Con đường về nhà của Zitao và D.O cũng không mấy xuôn sẻ. Ngay từ lúc vừa lên xe, gương mặt của D.O đã bắt đầu tối sầm. Cậu ta ngồi suốt cả buổi nhìn biểu hiện của Zitao cũng đủ biết cái người tên Oh SeHee kia có không biết bao nhiêu phần hấp dẫn trong mắt Zitao.

D.O bực dọc quay sang Zitao

- Anh làm trò gì vậy?

Zitao đối với những câu nói này đã trở nên nhàm chán. Hắn không yêu D.O. Tao biết rõ điều này. Vậy thì tại sao vẫn giữ D.O bên mình? Nếu nói ra liệu có ai tin hắn không?

Đó là vì đôi mắt của D.O gần giống với Sehun ngày đó. Hắn giữ người này lại chỉ là để thấy được dư vị hình ảnh của Sehun. Hắn nhớ cậu, phải nói là nhớ đến phát điên. Hắn nhớ đôi mắt xinh đẹo đã từng nhìn hắn đau khổ mà rơi lệ. Thế nên khi thấy đôi mắt của D.O, hắn đã muốn tham lam giữ lấy người này. Cậu ta mặc nhiên là được cấp trên để ý và cân nhắc cũng thuận thel ý vì cho là chuyện tốt.

Thế nhưng ngay khi nhìn thấy đôi mắt của D.O, hắn lại có cảm giác xa lạ. Quá đỗi xa, xa tới mức không biết bao nhiêu là khoảng cách. Mắt cậu ta đúng thật cũng đẹp, nhưng nó thiếu một cái gì đó... một phần gì đó rất quan trọng mà Zitao không thể biết được.

Cho đến khi... hắn nhìn thấy đôi mắt của SeHee... mà Zitao có chết cũng không rằng đó là Sehun- người hắn tìm kiếm suốt hai năm qua... Đôi mắt của SeHee như có một ma lực cuốn lấy Tao, hắn một lần nữa chìm trong đôi mắt đó như cái ngày nhìn thấy Sehun.

Thật sự quá giống... giống đến một cách khó tin. Càng nhìn lại càng thấy giống, càng nhìn hắn càng nhớ tới Sehun. Vì một lý do nào đó, càng nhìn... trái tim hắn càng thắt lại. Như thể có ai đang dùng tay bóp chặt trái tim hắn.

Đôi hắn Sehun nhẹ nhàng như ánh ban mai, lắm lúc lại như một con dao găm sắc bén. Đồng tử co giãn kì lạ ko hề thể hiện cảm xúc bên trong. Chắn hắn phải là người từng trải qua những nghiệt ngã trong cuộc đời mới có thể giữ vững lập trường cảm xúc như vậy.

Tao nghĩ mãi về đôi mắt đó, anh không hề nghe thấy một tiếng của D.O. cho đến khi chiếc xe dừng trước của nhà cậu ta, Tao mới bất đắc dĩ quay sang

- Tới rồi, em vào đi.

D.O hậm hực nhìn hắn. Hôm nay còn không hôn trán người ta!()

Cậu mở cửa bước ra, tưởng chừng ai kia sẽ đuổi theo mình mà năn nỉ xin tha tội thì còn chấp nhận được. Nào ngờ Zitao chẳng nhìn cậu ta lấy một lần, hắn liền đạp ga cho xe quay đầu rồi chạy thẳng.

D.O đưa ánh mắt tức giận nhìn theo bóng chiếc Limo mui trần

- Huang Zitao! Anh định chơi chán tôi rồi đá sao? Không dễ thế đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro