Chap 13a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ít phút sau, hai người đã đứng trước cửa nhà SeHee. Vẫn là cánh công màu đen đóng im lìm. Tao và Kai đứng ngoài lắc đầu vô vọng.

   - SeHee vẫn còn ngủ rồi! Giờ này mà ấn chuống chắc sẽ banh xác mất!- Kai tặc lưỡi ra vẻ lo sợ. Tao thì âm thầm đánh giá nhà cậu. Vẫn như những kiểu nhà cao tầng tông thường. Nhưng hai bên vườn lại trồng rất nhiều hoa hồng tím. Thậm chí hoa hồng còn nằm rải rác trên đường vào không đếm xuể. Hoa tươi có, hoa tàn có.

   - Tổng giám đốc Oh rất thích hoa hồng tím?

   - Đúng vậy. Cậu ấy thích hoa hồng tím hơn bất kì thứ gì trên đời này!

   Tao cúi gầm mặt. Gương mặt hắn phút chốc tối sầm. Hoa hồng tím... Sehun của hắn cũng thích hoa hồng tím. Sao lại trùng hợp thế được?

   - Nhưng....- Tao ngẩng mặt lên

   - Ý anh là vì sao cậu ấy để hoa rải rác như thế ấy hả?- Kai liền hiểu ý chen vào.

   Tao gật đầu

   - Lúc đầu tôi cũng thắc mắc giống anh vậy. Nghĩ lại dẫu sao đó cũng là loài hoa mà mình yêu thích, vậy SeHee lại nỡ dẫm đạp lên. Tôi hỏi cậu ấy không thấy đau lòng hay sao, thì SeHee chỉ bảo "Đôi khi con người ta cũng phải tập dẫm đạl lên những thứ mình thích!"

   Tao trầm ngâm nghe lời Kai. Xem có vẻ ra Oh SeHee là một người một quá khứ không mấy vui vẻ, nếu không chắc chắn hẳn cậu không thể rút ra được những triết lý sâu sắc như vậy.

   Người này với Sehun của hắn... thật sự quá khác nhau.

   Sehun là một cậu bé hồn nhiên, luôn nở nụ cười và reo lên khi được Tao mua tặng một bó hoa hồng xanh.

   SeHee sở hữa hàng trăm bông hoa hồng xanh nhưng lại không thương tiếc mà giẫm đạp lên nó. Quả đúng là lạnh lùng sắt đá!

   Tiếng chuông reo inh ỏi truyền vào bên trong ngôi nhà. Sehun nằm trên giường lăn qua lăn lại. Cậu vùi mặt vào cái gồi trắng tươm, cố gắng phớt lờ tiếng chuông cửa mà Sehun cũng biết  là của ai đó!

   Người kia dường như kiên nhẫn hơn cậu. Sehun rời khỏi giường, lủi thủi đi xuống lầu. Từng bước chân nện trên nền gạnh ầm ầm không thương tiếc. Định bụng nếu gặp người kia sẽ lấy súng bắn cho anh ta một phát.

   Nhưng chuyện vốn là con heo ngủ Oh Sehun nhà ta có thói quen "phóng khoáng" một cách quá mức. Khi ngủ cậu sẽ không mặc quần dài mà chỉ vỏn vẹn duy nhất có cái boxer. Trên người cũng vận thêm được cái sơ mi trắng nhưng lại luôn mở bung ba nút đầu. Những thứ cần che cũng không được khoe hết hoàn toàn nhưng cũng không quá lộ liễu.

   Cậu dửng dưng nghĩ rằng chỉ có một mình Kai tới nên để nguyên bộ dạng ngái ngủ đó của mình chạy ra ngoài mở cửa. Tóc tai rũ rượi, vài sợi dựng tứ tung vì bị Sehun vò rối. Cậu mắt nhắm mắt mở dưới cái nắng gắt, mang cả thân hình quyến rũ của mình ra cổng.

   Cánh cổng đen vừa mở ra, hai người phía ngoài đã chết đứng. Sehun chưa nhìn rõ hiện trường đã vội hét lên.

   - Kim Jong In! Tôi bắn chết anh! Lần nào sáng sớng cũng đi quậy phá!

   - Se... Se.... - Kai lắp bắp nhìn cả thân người cậu

   Tao mở to mắt nhìn cậu. Sehun với chiếc áo sơ mi trắng và cặp đùi thon dài hiện ra trước mắt hai tên đàn ông gần như nước miếng sắp chảy thành thau. Từng đường nét trên người cậu ẩn hiện sau lớp áo. Cái eo thon gọn nằm khuất sau hai cúc áo cuối cùng

. Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro