Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ji Yeon! Em đâu rồi? - Hyomin gọi vài ba lần mà vẫn không có tiếng trả lời nào

Cô chạy từ lâu trên xuống lầu dưới, tìm hoài mà không thấy nó đâu.

- Chắc là con bé đi hóng gió rồi! Đồ đạc của Yeonie còn nguyên đây mà! Nhưng ai đời lại đi hóng gió vào giờ này? Gần 12 giờ trưa rồi mà!

Ngồi đợi trên giường, Hyomin vô tình phát hiện ra chén cháo cô nấu cho Ji Yeon sáng nay hãy còn nguyên trên bàn, nguội ngắt.

Mặt hầm hầm, quàu quạu

- Kêu thì làm. Không kêu thì không làm. Uống thuốc kiểu đó đau bao tử chết luôn cho coi! Hừ!

Đợi mãi mà chưa thấy Ji Yeon về, Hyomin gọi cho nó, số di động.

- Trời! Điện thoại để ở nhà là sao? Rốt cục là em đi đâu vậy hả?

Nhìn đồng hồ, gần bảy giờ tối rồi mà Ji Yeon vẫn biệt tăm. Hyomin sốt ruột lắm rồi, lòng nóng như lửa đốt.

- Không biết có chuyện gì xảy ra với con bé không nữa!

Chờ mãi đến khi không thể chờ được nữa, Hyomin gọi thẳng đến nhà Ji Yeon.

- Alô!- chị giúp việc nhà Ji Yeon bắt máy, quản gia Lee bận chút việc ở trên phòng nên không thể xuống nhà dưới bắt máy nghe được

- Xin lỗi cho hỏi! Ji Yeon có nhà không ạ?

- Cô chủ rời khỏi nhà từ chiều hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về. Nghe quản gia nói thì hình như cô chủ đang ở Úc thì phải.

- Úc?- Hyomin giương mắt ếch nhìn vào khoảng không trước mắt- Ji Yeon sang bên đó làm gì vậy?

- Tôi cũng không rõ nữa.

- Vậy có appa, umma hay anh chị Ji Yeon ở nhà không, chị?

- Họ đi làm cả rồi!

- Khi nào thì họ về?

- Rất ít khi về lắm, thưa cô!

Vậy... khi nào Ji Yeon về phiền chị nhắn là có cô giáo Hyomin gọi đến.

- Nea

- Cảm ơn! Chào, chị!

- Chào!

Tắt máy, Hyomin ngồi phịch xuống giường. Đôi chân mày dính mắt vào nhau.

- Đi Úc? Ji Yeon sang đó để làm gì chứ? Đi xa như vậy thì ít nhất con bé cũng phải viết lại vài dòng để mình yên tâm chứ!

__________Bệnh viện__________

- Mặc appa đi! Con về nước lo học hành đàng hoàng là được rồi!- ông Park xua tay đuổi con gái mình ra khỏi bệnh viện

- Chừng nào appa chưa hứa là phải tịnh dưỡng cho tới khi khoẻ hẳn thì con nhất quyết không về!- Ji Yeon ngồi lì trên giường cạnh ba nó

Ông Park đắn đo suy nghĩ

- Không được!- ông quả quyết- Khách sạn cần có appa. Nhất định.....

- Có Hyo Joon oppa lo rồi! Appa đâu cần bận tâm nhiều chi cho mệt óc.

Ông Park chợt đổi đề tài.

- À! Nhắc tới Hyo Joon, sao hôm nay không thấy Joonie đến thăm appa nhỉ!

- Đang bàn việc ở nhà ông chủ tịch- Ji Yeon nheo nheo đôi mắt nâu nhìn ba nó- Appa đang đánh trống lãng với con phải không?

Bị đoán trúng tim đen, tim ông Park giật thót.

- Đánh trống lãng gì chứ?

Ji Yeon lắc đầu, rõ là ba nó đang chơi nước cờ lãng với nó.

- Thì con đang bắt appa ok chuyện appa phải dưỡng sức thì đột ngột appa hỏi về Joon oppa. Đó không phải đánh trống lãng thì là gì?

Ông Park rụt vai, tự biện hộ cho mình

- Thì tại appa không thấy Joonie đến thăm nên mới hỏi vậy thôi. Con thiệt đa nghi quá!

Ji Yeon lấy trái táo trên bàn, chà chà lên áo cho bóng.

- Đa nghi hay không đa nghi, gì cũng được. Giờ appa nói rõ đi! Appa có chịu hứa không?

Ji Yeon nhìn quả táo bóng loáng sau khi ma sát với vẻ khoái chí.

Cắn một miếng thật to, nhai nhoằm nhoàn.

- Hứa gì?- ông Park vờ vịt hỏi

- Hứa là appa phải.......

Cánh cửa mở ra và Hyo Joon bước vào. Theo sau là Jessica

- Chào cả nhà!- Hyo Joon tươi cười nói to. Đúng lúc ấy thì có cô y tá đi ngang qua, cô ta ra hiệu cho anh nhỏ giọng lại. Hyo Joon đưa ngón trỏ lên môi "suỵt", tinh nghịch nhìn cô y tá đó.

- Chào, ông Park!- Jessica cúi đầu chào ông Park- Chào, Ji Yeon!

Ji Yeonh bắt đầu trổ tài Anh ngữ, khua môi múa mép với cháu gái ông chủ tịch Paul.

- Mấy ngày rồi không gặp. Trông unnie bây giờ còn xinh hơn cả lúc tôi mới gặp.

Jessica cười thẹn thùng.

- Ji Yeon quá khen!

- Sao em không cùng Jessica dạo vài vòng quanh nước Úc nhỉ!- Hyo Joon cười bảo- Em chỉ ở lại đây vài hôm thôi mà! Đi chơi cho thoải mái đi!

- Hì!- Ji Yeon cười hiểu ý, "oppa đang đuổi em đi thì có"- Nhưng em đâu có rành đường phố ở Úc đâu!

- Có gì phải lo đâu. Unnie sống ở đây từ nhỏ tới giờ. Unnie rành đường lắm rồi!- Jessica cười tươi

Hyo Joon thì thầm vào tai đứa em nuôi "Jessica cũng là một tay ưa shopping không kém gì em đâu". Ji Yeon đáp trả "oppa cũng có khác gì em đâu".

__________Lớp 10B2_________

- Học sinh....nghiêm!- IU hô to khi Hyomin bước vào lớp

Theo thói quen, cô đưa mắt ngay đến vị trí của Ji Yeon. Nó đã trở lại trường sau gần một tuần lễ biệt vô âm tín. Ji Yeon nhe răng ra cười khi ánh mắt cả hai vừa chạm nhau. Nhưng lạ thay, Hyomin làm lơ nó.

- Tất cả ngồi xuống! Trừ Ji Yeon.

Chiếc cằm nhọn của nó trễ dài xuống tạo thành hình êlip, buông câu hỏi gọn lỏm

- Hả?

Hyomin chẳng buồn giải thích gì cả. Còn tụi học sinh lớp 10B2 thì giương mắt ếch nhìn Hyomin, tụi nó mà biết vì sao cô lại nổi nóng đến như vậy là tụi nó chết liền .

Mặt Hyomin lạnh tanh. Ji Yeon đứng im re, tròn tròn mắt nhòm cô. Lúc đầu nó không hiểu vì sao mình lại bị phạt vô cớ như vậy, lát sau nó hiểu ngay. Hyomin giận nó vì ra đi mà không để lại tin nhắn, khiến cô lo lắng.

- Cũng đáng thôi!- Ji Yeon làu bàu với chính nó

Riêng về phần Hyomin, khi mới bước vào lớp, cô trông thấy Ji Yeon ngay. Chưa kịp mừng rỡ thì cô để ý là nó sau vài ngày biến mất thì như được đắp thịt đắp da nên tròn ra được một tí, mặt baby trở lại như ngày nào. Nhìn Ji Yeon như vậy, Hyomin biết chắc là nó được chăm bẫm kĩ lắm trong mấy ngày qua. Vì vậy mà cô đâm ra bực, bực vì chuyện ra đi không nói tiếng nào, đã vậy nó còn cười nhăn răng khi cô nhìn nó. Hyomin cho rằng nó chỉ biết cười xoà xí xoá với cô mà không thèm cất tiếng chào hỏi, không thèm nói lời xin lỗi. Cô quyết phạt nó một trận cho nó biết mặt.

Hyomin giận nó vậy đó, vậy mà nó đứng cười tủm tỉm ngon lành tại chỗ.

- Bị phạt mà còn cười?- thằng Ho Jun huýt vai nó khi Hyomin quay lên bảng viết bài

__________.................__________

- Giận à?- Ji Yeon bám theo sau Hyomin hệt cái đuôi vào giờ tan học

- Giận? Tại sao phải giận?- Hyomin bước nhanh hơn đến nơi đợi xe buýt, mặt không thể hiện tí cảm xúc gì

- Đừng làm bộ nữa! Minnie nhớ em dữ lắm nên mới như vậy chứ gì!- Ji Yeon cười khoái trá,bước nhanh hơn cho kịp Hyomin

Hyomin bước vội hơn.

- Cô đi nhanh quá làm sao em đuổi kịp?- Ji Yeon than thở chạy theo sau

Vậy mà Hyomin nhẫn tâm nói với nó rằng

- Cô có bảo em đi theo cô đâu!

Xe buýt cũng vừa đến, Hyomin leo lên xe, xe chạy

- Minnie, để em giải thích xong hẳn về!- Ji Yeon nói to, chạy buýt vẫn cứ chạy

Ji Yeon tăng tốc chạy thục mạng theo chiếc xe.

- Minnie...chờ...em....với...

- Để....hộc....rồi xem.....cô...giận em....hộc....tới chừng nào....hộc......

__________Lớp 10B2_________

- Cậu định chừng nào xin lỗi cô?- thằng Ho Jun hỏi nhỏ khi Hyomin rời khỏi phòng học tại nhà cô

- Hên xui!- Ji Yeon đáp gọn lỏm

- Cũng như không- thằng Ho Jun lắc đầu, tiếp tục giải bài tập

Lát sau, thằng Ho Jun lại hỏi

- Mà cậu chọc cô cái gì khiến cô nổi khùng dữ vậy hả?

- Ha! Ha!- Ji Yeon cười ngất lên- Đó là bí mật!

Đang cười ngon trớn thì Hyomin vào. Nó im bặt. Môi mím lại nhưng rõ ràng là nó đang cố nhịn cười.

- Em nào làm bài xong rồi thì có thể về- giọng Hyomin nghe nhạt nhẽo làm sao

Tụi học sinh thay nhau rời khỏi phòng. Duy chỉ có một đứa, duy nhất một đứa cứ dây dưa không chịu nhấc mông khỏi ghế "Park Ji Yeon"

Ji Yeon cắm cúi ghi ghi chép chép xoá xoá liên tục vào quyển vở. Đợi mãi mà có vẫn chưa có dấu hiệu gì là giải xong bài toán cô cho, Hyomin tiến về phía nó vài bước, chủ động hỏi

- Bộ bài toán khó lắm sao?

Ji Yeon không đáp gì, vẫn hí hoáy vào quyển tập.

Hyomin tiến lại gần hơn nữa, dán mắt vào quyển vở của nó rồi tròn xoe cặp mắt đen lay láy, hỏi

- Làm đúng rồi, tại sao lại gạch bỏ?

Bấy giờ Ji Yeon mới ngoi đầu dậy, tỉnh bơ đáp gọn ơ

- Đang rèn chữ.

Biết Ji Yeon kiếm cớ ở lại nhà mình, Hyomin ngoảnh mắt sang hướng khác, đuổi nó đi.

- Về đi!- cô hờ hững nói

Ji Yeon nhanh nhảu đáp lại

- Nhưng ít nhất cô cũng phải cho em xin lại đồ em gởi ở đây hôm trước.

Hyomin càu nhàu

- Không phải "hôm trước" mà là "mấy hôm trước".

Ji Yeon nhún vai.

- Ok! Cô nói sao thì là vậy.

- Sự thật là vậy- Hyomin cau có rời khỏi phòng học. Ji Yeon tò tò theo sau.

Giao lại những món đồ Ji Yeon "gửi gắm" tại nhà cô mấy hôm trước, Hyomin tiễn nó ra cổng.

- Đi mau đi! Cô còn đóng cửa nữa!

- Cô nỡ lòng đuổi em sao?- Ji Yeon mè nheo

Một thoáng suy nghĩ, Hyomin nói

- Ừ!

Cho đồ đạc vào xe xong, nó xoay người lại. Bất ngờ nắm lấy tay Hyomin, kéo cô bề phía nó rồi ôm giữ cô trong vòng tay mình. Phải mất hơn ba giây Hyomin mới kiềm chế được ham muốn của bản thân, cô đẩy nó ra, lạnh nhạt nói

- Về đi!

- Ok!- Ji Yeon đồng ý ngay.

Nó lon ton rời khỏi nhà cô.

- Ê! Ê!- Hyomin gọi với theo khi nó ra về không mang gì cả- Còn xe của em thì sao?

Ji Yeon cười khẩy. Nó không tài nào bỏ được cái tật ưa lừa phỉnh, chọc ghẹo Hyomin, ngay cả khi cô đang giận nó thấu xương. Ngoảnh đầu lại, nó vờ vịt nói

- Ờ ha!

Nó trở vào sân nhà Hyomin, đóng cổng lại. Rõ ràng là nó đâu muốn về.

Hyomin "ơ" lên một tiếng rồi hầm hầm ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, hai tay khoanh lại tỏ vẻ bực mình. Không biết là cô đang bực thiệt hay bực giả nữa.

Trước khi đến bên Hyomin, Ji Yeon lấy can đảm bằng cách hít một hơn thật sâu cho không khí lắp đầy buồng phổi. Nó chậm rãi tiến về phía cô, chuẩn bị thực hiện điều nó muốn làm từ lâu lắm rồi.

Ji Yeon vừa xuất hiện trước mặt thì Hyomin liền quay ngoắt mắt sang hướng khác. Hai ba lần như vậy, nó dùng ngón cái và ngón trỏ để cố định cằm chiếc cằm xinh xắn của Hyomin lại, xoay về phía mình. Một tay Ji Yeon đặt nơi ghế đá để giữ thăng bằng.

Hyomin nhìn nó với đôi mắt ươn ướt, từ từ khép hờ lại khi Ji Yeon cúi người xuống. Cảm giác ngất ngay khi môi chạm môi xoá tan những giận hờn của ngày hôm qua, của ngày hôm trước, tất cả giận hờn trong Hyomin. Hồn Ji Yeon lâng lâng đến tận chín tầng mây không khác gì cô.

Vài giây sau thì Ji Yeon đứng thẳng người trở lại. Nó nhẹ giọng hỏi

- Hết giận chưa?

Hyomin lắc đầu.

- Vẫn còn- Hyomin mỉm cười dịu dàng, nắm lấy cổ áo nó, ghì xuống- Giờ là lúc cô hành hạ em.

Và môi chạm môi... lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro