Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này mình đổi lại cách xưng hô của Ji Yeon và Hyomin nhé. Gọi em-cô bực bội sao ấy, mình thích xưng hô em-unnie hơn.

Chuyện gì đến sẽ đến. Quản gia Lee làm theo lời của ông Park theo dõi cuộc sống của Ji Yeon sau khi nó ra riêng. Ông vô cùng kinh hoảng khi biết con mình đang sống cùng Hyomin hệt như vợ chồng. Vừa hay tin, ông tức tốc máy bay về Hàn Quốc ngay lập tức. Ông gọi cô con gái cưng của ông về nhà ngay khi ông vừa đặt chân xuống sân bay. Ji Yeon chưa biết chuyện gì sắp xảy ra với nó nên thảnh thơ về nhà, lòng phơi phới vì lâu rồi nó không được diện kiến dung nhan ba nó.

- Ji Yeonie!- ông Park quát- Tại sao con lại như vậy? Con có biết xã hội rất ghét những người như vậy?

Trước khi hỏi câu này, ông đã thẳng thừng chửi Hyomin và cả nó nữa. Ông nói những lời rất nặng, thậm chí là thậm tệ. Ông nói Hyomin là người bệnh hoạn. Dù ngoan hiền cách mấy, khi nghe ba mình lạnh nhạt sỉ nhục người nó yêu, máu nó sôi lên, nóng hơn cả nham thạch vừa được phun lên.

- Vậy appa cũng ghét con, đúng không?- Ji Yeon cau có, chẳng thèm nhìn ông Park, nắm hai nắm đấm tay lại để kiềm chế phần nào cơn giận đang sôi sung sục trong người nó

- Appa...- ông Park hạ giọng được một chút rồi nhanh chóng tăng tần số âm thanh, ông nói to- Appa không ghét con. Appa chỉ ghét những người như vậy.

Khuôn mặt đỏ bừng như mới tắm nắng xong, nó rít qua kẽ răng rằng

- Tôi là người như vậy đó!- Ji Yeon điên tiết cãi lại, dù truớc giờ nó luôn lễ phép với ông- Giờ ông muốn sao? Kêu tôi rời xa Hyomin hả? Còn lâu. Hừ!

- Ji Yeon!- ông Park đập hai tay lên bàn, đứng bật dậy, quản gia Lee nhìn lầm mái tóc hoa tiêu của ông Park thành đám khói bạc bởi cơn giận sôi người của ông chủ- Con đổi cách xưng hô với appa như thế à? Con cãi lời appa chỉ vì một cô gái? TỈNH LẠI ĐI, CON!

Ji Yeon cười nhạt nhẽo trước lời kêu gọi vô ích của ba nó.

- Tôi đang tỉnh. Rất tỉnh táo nữa là đằng khác- Ji Yeon cáu kỉnh ăn miếng trả miếng với ông Park, chẳng nể nang tí nào- Ông kêu tôi chấm dứt mối quan hệ đó chính là giết tôi đó! Ông có biết điều đó không?

Gây nhau từ sáng đến trưa mà cứ như chỉ mới cãi nhau cách đây chừng năm phút. Người tung, kẻ hứng. Hai cha con thi nhau đổ dầu vào lửa cho chính mình. Ai nấy cũng gân cổ lên quát tháo, hoàn toàn mất đi bản tính hiền hậu của ngày thường. Chuyện Ji Yeon và Hyomin yêu nhau khiến ông Park bực bội lắm, ông cho đó là điều nhục nhã nhất mà ông từng biết. Chính vì vậy mà một hai ông nằng nặc đòi Ji Yeon ruồng bỏ Hyomin- yeobo mới cưới của nó để giữ gìn danh dự cho gia đình họ Park.

Ji Yeon biết trước rằng điều này trước sau gì cũng xảy ra. Nhưng nó không ngờ ba nó làm căng quá nên nó chịu đựng không nổi. Kết quả là hai bên như nước với lửa, không bên nào chịu thua bên nào.

Cuối cùng, tức tối quá, điên người quá, ông Park kết thúc cuộc cãi vả bằng một câu hết sức ngắn gọn

- ĐI NGAY!

Hơi thở nóng hổi của ông lan khắp căn nhà, bao nhiêu người làm trong nhà đổ mồ hôi hột khi nghe tiếng thét kinh hoàng ấy. Ông lại tiếp

- Và đừng bao giờ trở lại.

Không đắn đo suy nghĩ, con gái cưng của ông đáp cộc lốc

- Ok!

Rồi nó bỏ đi thật.

____________..................___________

Chạy một mạch thẳng về mái ấm mới, nơi nó vun đắp tình yêu cùng Hyomin, nằm lăn ra đất khi vừa đặt chân đến thềm cửa.

Nghe tiếng động lạ tai bên ngoài, Hyomin nhanh chân chạy ra xem để rồi sửng sốt trước hơi thở dồn dập của nó. Cô đỡ nó ngồi dậy.

- Có chuyện gì vậy? Sao nhìn em....- Hyomin nói không thành lời

Vừa cãi nhau với người cha thân yêu của nó xong, một trận cãi cọ nảy lửa, nó buồn lắm và chẳng còn hơi sức đâu để nói năng. Nó úp mặt vào ngực cô, nức nở.

Nhìn Ji Yeon như vậy, Hyomin xót xa vô vàn, dù cô không biết chuyện gì vừa xảy ra với Ji Yeon. Cô âm thầm chịu đựng nỗi đau ấy cho đến sáng hôm sau.

- Minnie!- nó gọi sau khi đã tỉnh ngủ hẳn, Hyomin thì tỉnh giấc đã lâu nhưng cô vẫn nằm yên để Ji Yeon vùi vào lòng.

- Unnie đây!- giọng Hyomin thật dịu dàng, cô vuốt yêu mái tóc bù xù của nó

- Từ nay chúng ta tự do rồi!- môi nó cười nhạt, yếu ớt nói- Hôm qua, em và appa cãi nhau. Ông ấy...hì! Ông ấy đuổi em khỏi nhà rồi!

-.....- Hyomin ôm chặt lấy nó, nghe xong là cô biết ngay nó đang đau lòng lắm, chính cô cũng đau lòng phần nào khi biết ba chồng không chấp nhận mình- Em...nên đi xin lỗi appa đi!

Ji Yeon khẽ lắc đầu, hai tay ôm cứng lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

- Đừng vì unnie mà trở thành đứa con bất hiếu chứ!- Hyomin ủ rũ khuyên nhủ nó, cô sợ sau khi Ji Yeon xin ông Park tha thứ, Ji Yeon sẽ xa cô mãi mãi. Sợ lắm!- Đi xin lỗi appa đi!

Ji Yeon lại lắc đầu, nhưng lần này dữ dội hơn.

- Em hông muốn mất unnie đâu!

Cả hai đều như nhau, không ai muốn mình phải xa lìa người kia. Nếu xa nhau, sống và chết có khác nhau là mấy.

Hyomin im lặng, chìm vào dòng suy nghĩ trầm lắng của chính mình.

Hai ngày sau Ji Yeon nhận được điện thoại từ ba nó. Qua giọng nói, Ji Yeon cảm nhận được cơn giận trong người ba nó đã hạ nhiệt phần nào.

- Ji Yeonie! Đến đây, appa có chuyện muốn nói với con.

Nhưng Ji Yeon đâu hay rằng trước khi một cơn sóng lớn ập tới, mặt nước luôn phẳng lặng.

____________..................___________

Sau cái ngày cha con nó đấu khẩu một bữa ra trò, ông Park gọi điện thoại cho thằng con trai lúc nào cũng công việc công việc giống ông để tâm sự.

- Appa vừa nói xong là nó đồng ý ngay. Bỏ nhà ra đi mà không chào tiếng nào. Aoppa biết nó và Hyomin yêu nhau thật lòng. Và appa cũng biết Hyomin là một cô gái tốt. Nhưng....- ông Park thở dài- ...người ta không chấp nhận những người như hai đứa nó, người ta khinh bỉ, lên án dữ lắm!

Vốn thân nhau từ nhỏ nên Hyo Joon khá hiểu cô em gái mình, với lại anh là lớp thanh niên của thời đại nên có cái nhìn thoáng hơn về thế giớ thứ ba. Suy đi nghĩ lại, anh đành chọn làm người trung gian, không bênh vực ai cũng không trách cứ ai. Nhưng theo giọng điệu khi nói thì có vẻ anh đứng về phía Ji Yeoin

- Con nghĩ là nên để Ji Yeonie tự quyết định cho tương lại của nó. Nó lớn rồi. Với lại, bây giờ là thế kỉ 21 rồi, chuyện con gái yêu con gái, con trai yêu con trai cũng không tới nỗi nào đâu, appa. Appa đừng làm căng quá, kẻo mất luôn đứa con ruột độc nhất mà appa vô cùng thương yêu thật đấy!

Ông Park nhớ đến hôm Ji Yeon hùng hổ rời khỏi nhà, khổ sở nói

- Appa không muốn mất nó. Một mình mẹ con ra đi là đủ lắm rồi!

- Con còn nhớ, trước khi umma đi, umma có dặn appa là phải chăm sóc Ji Yeon thật tốt. Appa còn nhớ chứ?

- Nhớ- ông Park nghẹn ngào nói, cố giấu đi tiếng nấc trong điện thoại- Appa biết mình nên làm gì rồi. Appa cúp máy đây. Chào, con!

- Chào, appa!

_________Nhà Ji Yeon_________

- Appa không giận con nữa sao?- Ji Yeon giương đôi mắt nhìn ba nó, nó không tin là ông cho phép nó sống cùng Hyomin- Có thiệt là.....

Thấy cô con gái cưng buông ra cả chục câu hỏi, ông Park bực mình cắt ngang.

- Ừ!

- Cám ơn, appa!- Ji Yeon nhảy cẫng lên vì vui sướng tột độ, cuối cùng ba nó cũng chấp nhận Hyomin làm con dâu.

Nó hôn lên má ba nó. Xoa bóp hai vai cho ba nó. Dù đã suy nghĩ rất kĩ, ông vẫn không khỏi thấp thỏm, lo âu khi nhìn con mình hạnh phúc. Cái hạnh phúc mà ông cho là ngắn ngủi và khó bền chặt giữa hai cô gái.

- Con đã sẵn sàng tâm lí để nghe lời dị nghị chưa?

- Sẵng sàng từ lâu rồi, appa!- nó tươi tỉnh đáp.

Đôi chân mày ông Park nhích lại gần nhau, ông khẽ nhăn trán trước sự vui sướng của nó

- Vậy appa chúc hai đứa...- ông Park nuốt nước miếng, ông không hoàn toàn muốn nói trọn câu này-...trăm năm hạnh phúc.

- Thank you so much, dady!

Cha con trò chuyện với nhau được một lúc thì Ji Yeon xin kiếu. Mặt mày hớn hở, nó chạy về ngôi nhà mới, nơi Hyomin đang mỏi mòn trông ngóng, nó trở về với vận tốc tên lửa, báo tin vui cho yeobo.

____________..................___________

Những ngày kế tiếp Ji Yeon buộc phải lao động bán thời gian để kiếm tiền chi tiêu trong gia đình. Do đó mà nó thường về khuya. Hyomin vốn là giáo viên nên đã quá quen với việc thức khuya dậy sớm.

Tối nào cũng vậy, Hyomin luôn đợi seobang về để cùng ăn cơm tối. Có đôi lúc, buồn ngủ quá nên cô ngủ gục trên bàn ăn trong lúc chờ đợi. Đến khi Ji Yeon về, việc đầu tiên nó làm là bế yeobo vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn ngay ngắn rồi mới chịu tắm rửa ăn cơm.

Công việc bán thời gian của nó xem ra cũng không máy khó khăn. Nó nhận dạy nhảy cho bất kì người nào muốn học. Đồng thời làm trợ lí cho thầy dạy võ mà nó học lâu nay nên tiền lương hàng tháng cũng không béo lắm. Làm ra được bao nhiêu, nó giao cho yeobo quản lí hết. Đổi lại, Hyomin lo cho nó cơm nước, đóng học phí khi nó học ở đại học. Xem ra Hyomin phải làm việc nhiều hơn. Nhưng hai người vẫn yêu nhau lắm.

Cuối tuần là lúc có nhiều thời gian rảnh nên cả hai hẹn nhau "nướng" cho tới khi nào khét mới lồm cồm bò dậy khỏi giường.

Hôm nay là chủ nhật, sau một đêm ngọt ngào bên nhau, Ji Yeon ngủ say như một đứa trẻ. Hyomin để mặc đứa trẻ ấy, dậy sớm để đi siêu thị mua đồ. Ji Yeon tỉnh giấc mà không thấy yeobo bên cạnh, biết ngay là yeobo một là đang đi siêu thị, hai là đang nấu đồ ăn sáng. Vệ sinh cá nhân xong, nó "lượn" ngay xuống bếp để phụ yeobo. Ai ngờ khi nó đến nơi thì bữa sáng đã chuẩn bị gần xong.

- Nấu canh súp hả?- Ji Yeon đến bên Hyomin, ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của yeobo từ phía sau thật nhẹ nhàng mà cũng thật âu yếm.

- Thấy rồi còn hỏi! Ngộ ghê!- Hyomin mỉm cười hạnh phúc

Ngồi vào bàn, mỗi tay một chiếc đũa, nó nói to

- Yêu Minnie nhất- rồi mới bắt đầu nhai ngấu nhai nghiến mấy món ăn

Và bao giờ cũng vậy, Hyomin phải nhắc nhở cái đứa chồng ham ăn

- Ăn từ từ thôi. Coi chừng mắc nghẹn bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro