Chap 30 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mệt chưa? - chị Kim hỏi cho có lệ thôi chứ nhìn Ji Yeon đổ mồ hôi ướt áo là thừa biết nó đuối sức tới cỡ nào rồi, chị đưa cho nó chai nước suối.

- Chút...chút... - nó ngồi phịch xuống đất, thở như vừa thoát khỏi một cuộc đua marathon.

Đám thanh niên nhảy cùng nó nãy giờ, ai nấy đều chảy mồ hôi khắp người. Và được đích thân đứa con của Hollywood tận tay trao cho một chai nước suối và chiếc khăn.

Chị Kim bất giấc nhìn đồng hò đeo tay, làu bàu nhỏ xíu.

- Sao mấy người này chưa chịu tới nữa vậy cà? Đã hẹn là mười giờ rồi mà.

Cái tên minh tinh khùng khùng kia đang lúc ngồi nghỉ mệt thì có một cậu trai mặt mày sáng láng chạy về phía đám đông đang vây quanh Ji Yeon, la um lên.

- Đến rồi. Có một cô gái xinh đẹp tay cầm khúc cây khô đến rồi.

Ji Yeon giật choàng, đứng bật dậy. Nó phải giữ mình thật bình tĩnh, phòng khi cậu trai kia nhất thời kích động để gây sự chú ý hoặc giả sử cậu ta có thấy một cô gái xinh đẹp thật nhưng chưa chắc là Hyomin.

Lớp người đông như kiến tự tách nhau ra thành một con đường nhỏ dẫn về phía Ji Yeon. Một cô gái có khuôn mặt thiên thần mặc chiếc váy trắng, đi giầy cao gót đồng màu với chiếc váy xuất hiện ở đầu con đường nhỏ. Làn da nàng ấy trắng tươi như chưa bao giờ ra nắng. Tóc nàng dài và xoã đến thắt lưng, tung bay trong làn gió nhẹ. Đôi mắt đen láy và trong veo nhìn xoáy vào đôi mắt nâu của Ji Yeon. Nàng chỉ cần nháy mắt với ai, không chừng kẻ xấu số đó sẽ chết ngất tại chỗ. Đặc biệt là đôi môi hồng, nàng mỉm cười nhẹ nhàng. Ôi! Nụ cười thiên sứ! Ji Yeon đứng trơ ra như khúc gỗ, mồm há hốc mà không nói được tiếng nào.

Cô gái trẻ trung xinh đẹp ấy trông chừng 24 25, thướt tha lướt êm trong làn khí man mát của vùng biển Busan. Đôi bàn tay nâng niu một khúc cây khô.

Chị Kim nhìn dáng điệu đần đần của đại minh tinh, người đã và đang làm bao người tương tư nay lại chết chân tại chỗ, chị bật ra tiếng cười khúc khích. Chị đẩy nhẹ nó về trước.

- Đi đi.

Miệng Ji Yeon vẫn há, và vẫn im thin thít. Hình như tim nó đang đập loạn xạ, mà không phải, hình như nó ngưng đập rồi mới phải. Ji Yeon không dám tin vào những gì nó đang trông thấy. Đã hơn tám năm rồi mà người nó yêu bây giờ còn xinh đẹp và trẻ trung hơn lúc trước nhiều.

Những người xung quanh cũng chết lặng nhìn theo từng cử chỉ, từng bước chân của một thiên thần. Đích thị đó là Hyomin. Cho dù cô có trẻ hơn nữa hoặc già đi nhiều so với tuổi tác thật của cô thì nó vẫn nhận ra cô.

Bây giờ Hyomin đã đứng ngay trước mặt nó. Mũi chân hai người chạm vào nhau. Cô nhìn nó, cười nói trong khi Ji Yeon như đứa ngốc bị cô bỏ bùa.

- Có cần unnie đánh cho vài cái để tỉnh không?

Bấy giờ, nó mới biết mình không mơ. Nó ôm chầm lấy cô. Giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên khuôn mặt nó. Vậy là cơn ác mộng tám năm đã qua rồi. Đã qua rồi, ngay khi Hyomin vòng tay quanh cổ nó. Cô không khóc, bởi trong suốt thời gian qua, cô đã khóc quá nhiều. Bây giờ chính là lúc cô vui cười trở lại. Cô muốn cười để nó luôn hạnh phúc khi bên cô.

Chị Kim khi nãy đã nhanh tay lấy đi khúc thân cây táo từ tay Hyomin, để hai người này ôm nhau mà không bị vướng víu. Hai người đưa mắt nhìn nhau. Ji Yeon nhìn sâu vào đôi mắt đẹp như vẽ của Hyomin, nó đọc được rồi, nó đọc được ý nghĩ của cô trở lại rồi.

Ji Yeon cúi đầu hôn cô.

Giây phút môi chạm môi là lúc hai người mất đi nhận thức về thế giới xung quanh. Họ không biết trái đất có còn quay hay không, không biết thời gian có dừng lại hay không. Bây giờ là mùa xuân hay mùa thu, mùa hạ hay mùa đông. Họ chẳng biết gì nữa cả, ngoài việc họ biết họ sinh ra để là của nhau, thuộc về nhau. Tiếng reo hò vang trời, ánh đèn flash liên tục nhá lên mà không ai trong hai người này nghe thấy hay nhìn thấy. Họ chỉ lo hôn nhau.

Họ hạnh phúc vì được đứng trong vòng tay nhau. Họ hạnh phúc vì được hôn nhau mà không phải giấu giếm nữa.

- Sao? Các bạn có thấy yeobo Ryan đẹp không? - Ji Yeon cười rất tươi, nói to với đám đông đang nhìn 1 cách ngưỡng mộ.

- ĐẸP!!!!

Làn da trắng hồng của Hyomin chuyển ngay sang màu đỏ nhẹ. Cô đánh nhẹ vài cái vào người Ji Yeon.

- Đồ nhóc con - rồi tựa vào lòng nó.

Ji Yeon cười hì hì.

- Ngày mai unnie đi xem phim với em nha. Phim Người hùng lesbean của tôi do em thủ vai chính.

- Phim do em thủ vai chính á?

- Thôi! Phim em đóng chắc dở lắm. Hông xem - Hyomin lắc đầu, trêu nó.

Ji Yeon làm dáng điệu ngạo nghễ của một minh tinh có tiếng.

- Ngồi ghế VIP đó nha. Suy nghĩ kĩ lại đi.

Hyomin đưa mắt lên trời, vờ suy nghĩ, giọng đắn đo.l

- Nếu em mua bắp rang bơ cho unnie thì có thể unnie sẽ suy nghĩ lại.

Ji Yeon trợn mắt nhìn cô vợ yêu quý.

- Trời! Kì vậy. Được ngồi ghế VIP cùng đại minh tinh mà còn đòi hỏi nữa. Người gì kì vậy?

- Không chịu thì thôi - Hyomin dẩu môi, đẩy Ji Yeon ra, bỏ đi. Đi được vài bước thì quay trở lại, đứng trước mặt nó.

Mặt Ji Yeon phởn ra, giọng đắc thắng.

- Sao? Đồng ý ngồi ghế VIP, không bắp rang bơ rồi phải không?

- AAAAAAAA... - chợt nó nhảy cẫng lên, la chí choé.

Hyomin vừa đạp chân nó. Cái đạp này so với cái đạp năm xưa ở sân thể dục thì đau hơn nhiều. Điều này khiến Ji Yeon tự hỏi con người càng lớn tuổi thì càng khoẻ mạnh hay sao ấy.

- Đúng là gừng càng già càng cay - Ji Yeon làu bàu trong lúc những người đứng quanh đó cười rần rần.

- Thành công hơn dự định nhỉ? - chị Kim tò te đến cạnh Lee Joon, hai mắt thì dõi theo cái thân hình đang lò cò theo sau cô gái mặc váy trắng, miệng thì í a í ớ.

- Uhm - Lee Joon cũng nhìn theo hai con người đang đi xa dần. Vợ Lee Joon thì ôm cánh tay chồng, lắc đầu nhìn theo hai người kia.

- Nhà mình rồi sẽ ồn ào lắm đây.

Hoá ra là Lee Joon đã âm thầm liên lạc với chị Kim để sắp đặt cuộc gặp gỡ cho Ji Yeon và Hyomin. Ji Yeon thì mù tịt chuyện này từ đầu đến đuôi. Hyomin thì may mắn hơn, ít ra thì gần kề phút cuối, cô mới được vợ chồng Lee Joon và bé Hyun Soo nói cho nghe. Vậy là vợ chồng anh đưa Hyomin đi đến nơi làm đẹp, khiến cho minh tinh nhà ta chết mê chết mệt vì nhan sắc của vợ.

- Ê, đi chậm thôi chứ - Ji Yeon nắm lấy tay Hyomin, đan những ngón tay của nó vào tay Hyomin, hai người cùng nhau sánh bước trên đoạn đường về nhà.

Hyomin giũ tay nó ra nhưng không được, nó giữ tay cô kĩ quá. Sau cùng, cô mặc kệ, quay mặt sang hướng khác. Thấy vậy, Ji Yeon không bỏ qua cơ hội chọc cô.

- Đi mà không nhìn đường, lát nữa đụng đầu vô cột điện ráng chịu à nha.

Hyomin "hứ" một tiếng, chẳng buồn đáp trả. Ji Yeon phì cười, đổi về đề tài cũ.

- Ngày mai đi xem phim với em nha.

- Không - Hyomin phồng má đáp.

- Đi đi nha! Nha! Nha! Nha!

- Không là không.

- Nha! Nha! Nha! - Ji Yeon năn nỉ bằng chữ "nha" đủ kiểu. Nhìn bộ mặt cún con của nó, ai cũng phải phì cười. Riêng Hyomin thì phải bậm môi lại để khỏi cười. Vậy mà cô đành đạn đáp lại nó chỉ vỏn vẹn một chữ.

- Không.

Suốt dọc đường về nhà cha mẹ ruột của Hyomin, Ji Yeon chỉ nỉ non với mỗi chữ "nha". Hyomin phải bịt cả hai lỗi tai lại

- Không, không, không....................

-----------------------------------

- AAAAAA - Hyomin la toáng lên, sau đó thì hoảng hồn điểm danh từng người một có mặt ở ngưỡng cửa phòng cô - Kim. Anh hai. Chị hai. Hyun Soo.

- AAAAAA - cô ré thêm lần nữa, sau đó thì úp mặt xuống gối, giấu mặt đi. Cô đang xấu hổ gần chết.

Chả là tối qua, hai vợ chồng Ji Yeon lại ngọt ngào trên giường. Sáng dậy, cô mò lên người Ji Yeon. Đang hôn nhau thắm thiết thì đột ngột cửa phòng mở toang. Bị người khác bắt gặp tình trạng "người trên, người dưới", mà "người trên" lại là cô nữa chứ nên mới xấu hổ, trốn mặt xuống gối.

Ji Yeon thì không ngượng nhiều cho lắm, nhưng thấy vợ mình như vầy, nó liền trách chị quản lí.

- Lẽ ra chị nên gõ cửa trước khi vào - vừa nói nó vừa kéo chăn lên cao, che đi phần vai trắng ngần của Hyomin.

- Phù! May quá! May là có mền che, không thôi thì... - Ji Yeon thở phào,nhẹ nhõm được phần nào.

- Tui quen vậy rồi_- chị Kim đáp, giọng ráo hoảnh.

Vợ Lee Joon che miệng, cười tủm tỉm rồi bỏ đi. Lee Joon theo sau, cũng cười. Còn con bé Hyun Soo thì "hơi", xong lết thết theo sau ba mẹ nó, chả ai biết nó đang nghĩ gì nữa.

- Đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo nhanh nhanh dùm tui đi anh Park chị Park - giọng chị Kim hôm nay chanh chua sao ấy.

- Còn có hai giờ nữa là tới giờ công chiếu phim rồi đó. Lẹ lẹ dùm đi.

À, hoá ra chị phàn nàn là vì công việc. Xong, chị đóng cửa lại, bỏ đi.

Ji Yeon nhìn Hyomin úp mặt xuống gối, tim cô đập thình thịch, nó phì cười.

- Đi hết cả rồi.

Bấy giờ, cô mới lên tiếng, mặt hãy còn ịn lên lớp vải gối, nói chuyện hệt một đứa con nít.

- Xấu hổ quá đi thôi.

Lại một phen nữa nó phì cười.

- Từng tuổi này mà còn xấu hổ.

Hyomin quên hết cả ngượng, ngóc đầu lên, chiếu tia nhìn đe doạ xuống mặt Ji Yeon, hăm he.

- Ý em là unnie già rồi phải không? (lạy chúa mới có 25 tuổi mà già)

Vờ như không hiểu Hyomin nói gì, nó đánh trống lãng. Chu chu mỏ ra, nói.

- Hôn em đi.

- Em phải trả lời trước - Hyomin đâu dễ dàng gì bị nó dụ, cô cáu kỉnh nói - Ý em là unnie già rồi phải không?

- Hôn em đi - Ji Yeon tình tứ nhìn vợ.

- Trả lời mau.

- Hôn em đi.

- Trời ơi! - tiếng chị Kim cằn nhằn bên kia cánh cửa - Dậy mau rồi còn đi thử đồ, make up nữa! Mau lên dùm đi!!!!

- Biết rồi - Ji Yeon nói vọng ra.

Giọng chị Kim biến mất, mọi thứ im phăng phắc.

Mặt đối mặt, Hyomin lườm nó.

- Nói mau.

- Hôn em đi - Ji Yeon cười láu cá.

- Nói....

Hyomin chưa kịp nói nốt chữ còn lại thì Ji Yeon đã nhanh tay đặt tay ra sau gáy cô, ấn xuống. Và thế là cô và nó hôn nhau.

--------------THE END-------------

HAPPY ENDING

Hạnh phúc nhá. MINYEON is real forever

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro