Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau Ji Yeon quay lại. Nếu lúc đi nó mang theo con quái vật lông lá gớm ghiếc trên tay thì lúc về trên tay cầm cây kẹo bông gòn màu hồng thật đáng yêu. Nó chìa cây kẹo cho Hyomin.

- Món ưa thích của Minnie đó.

- Sao em biết cô thích kẹo bông gòn?

- Nghe đồn là vậy.

- Nghe đồn? - chân mày Hyomin xếp thành hàng ngang thẳng tắp trên trán.

- Ai đồn?

- Tụi học sinh.

- Ai biểu dễ dụ quá chi. Tụi nó hỏi gì cô cũng trả lời tút tùn tụt - Ji Yeon trêu.

- Kệ tui.

Hyomin nhận lấy cây kẹo từ tay nhóc Ji Yeon, xé một mẫu bông gòn giòn tan cho vào miệng, tận hưởng cái cảm giác ngòn ngòn của đường.

- Nhưng có một câu cô hông trả lời.

- Câu gì? - Ji Yeon bắt chước Hyomin, xé một mẫu bông gòn cho vào miệng, thầm khen ngon.

- Tụi nó hỏi… cô thích ai - Hyomin ửng hồng đôi má.

- Rồi cô trả lời ra sao? - Ji Yeon lại xé bông gòn, nhâm nhi tiếp.

- Đã nói là hông trả lời rồi mà - Hyomin giật cây kéo ra xa, nói bằng giọng của đứa con nít ham ăn.

- Sao em ăn nhiều vậy, của cô mà.

Ji Yeon chưng hửng khi bị giật mất kẹo.

- Em bỏ tiền ra mua mà.

- Nhưng em cho cô rồi, giờ nó là của cô.

Ji Yeon với tay giành lấy kẹo nhưng Hyomin nhanh tay hơn nên cây kẹo vụt khỏi tay nó lần nữa. Nó nhăn mặt nhìn cô.

- Có cho em ăn hông thì bảo?

- Hông cho - Hyomin phồng mang trợn má, cương quyết nói rồi vụt bỏ chạy.

Ji Yeon đứng bật dậy như có gắn lò xo ở chân, đuổi theo vợ ngố ham ăn của nó. Chẳng mấy chốc sau nó đuổi kịp.

- Đưa đây - Ji Yeon ra sức giựt lấy cây kẹo, Hyomin dùng tấm lưng thon thả làm hàng rào phòng thủ, không cho Ji Yeon vượt qua để cướp mất chiến lợi phẩm ngọt ngào.

- Haha, còn lâu em mới lấy được nó từ tay cô, hahaha - Hyomin cười hả hê.

- Có thật là cô hông đưa?

Một tay với cây kẹo, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của Hyomin, nó bất chấp mọi lời dị nghị xì xào xung quanh. Không gian bao quanh hai người trở nên vui tươi lên hẳn khi tràn ngập tiếng cười của cả hai. Những người khác trong công viên cũng bắt đầu giỡn theo khi trong thấy hai người này cười giỡn hồn nhiên như hai đứa trẻ đến thế.

Hyomin vụt bỏ trốn lần nữa. Nhưng lần này Ji Yeon nhanh tay hơn, nắm lấy cổ tay cô giật ngược trở lại. Hệt như điệu tango, Hyomin xoay vòng lại rồi nằm yên trong vòng tay của đứa nhóc tinh quái Ji Yeon. Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến thế. Cảm giác thật tuyệt vời khi ôm người mình thương yêu và được người mình thương yêu bao bọc lấy.

- Khỏi trốn nữa. Em bắt được Minnie rồi nhá - Ji Yeon cười đắc chí.

- Đưa kẹo đây.

- Được rồi, cô đưa - Hyomin xé mẫu kẹo thật to, đôi môi hồng không giấu được nụ cười tươi vui.

- Há miệng ra.

Ji Yeon há miệng chờ cô đút kẹo. Nhưng khi mẩu hẹo chỉ vừa chạm môi thì đã bị Hyomin giật lại, cho vào miệng của mình.

- Người gì kì cục - Ji Yeon ngượng chín mặt khi bị Hyomin đùa cợt.

Hyomin nhe răng ra cười.

- Hì! Thôi, há miệng ra đi, cô đút lại.

- Lần này cô hông có chọc quê em nữa nha - Ji Yeon nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng miệng vẫn há, kẹo ngon mà.

Nó lại bị dụ khị thêm lần nữa.

- Haha - Hyomin gục mặt trong lòng nó, cười sặc sụa.

Không biết phải giấu gương mặt màu mận chín đi đâu, nó buông cô ra, xoay gót 180 độ, cau có.

- Giận rồi hả? - Hyomin cười toe toét, đi vòng ra trước mặt nó. Nó xoay lưng lại với cô.

- Thôi, cho em cả cây kẹo luôn nè.

- Hông thèm - Ji Yeon quạu quọ nói, định trở lại ghế đá ngồi nhưng đã bị một đám nhóc loi choi lạ hoắc cướp mất chỗ.

Đang định mắng Hyomin vì cái tội để mất chỗ thì nó cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của người đứng cạnh năn nỉ nó nãy giờ chạm lên má. Chân nó như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích được. Nó ngoảnh mặt nhìn sang thì trông thấy Hyomin đang cúi mặt xuống đất, đôi môi hồng bậm vào nhau, chân di di trên đất. Cô thẹn đỏ cả mặt, cứ như cô vừa nốc mấy chai bia cùng một lúc.

Ngay tức khắc, nó hết giận cô vì cái tội chọc quê nó. Nhìn cô gái 20 tuổi e thẹn trước mặt, nó gần như mê mụi bởi sự kiều diễm của cô. Không kềm chế được sự xúc động, nó tiến lên vài bước. Hyomin ngước nhìn nó, khuôn mặt sương sương hãy còn đỏ bừng.

Nó ôm cô vào lòng mà chẳng nói được tiếng nào. Hyomin tựa chiếc đầu nhỏ xinh lên vai nó, nhắm hai mắt lại thả mình vào dòng cảm xúc êm dịu đang chảy khắp người cô.

___________Nhà Hyomin__________

- Gần một giờ sáng rồi. Sao chưa chịu về? - Hyomin vẫn tựa đầu trên vai nó, chỉ khác là cả hai đang ở nhà cô, trên chiếc ghế đá kê ngoài sân.

- Minnie đuổi em à? - Ji Yeon ngước nhìn lên bầu trời, tự hỏi "Sao hổng có ngôi sao nào hết trơn".

- Cô mà dám đuổi em à? Chỉ là khuya rồi, cô sợ sáng mai em không dậy nổi để đi học.

- Dậy hông nổi thì nghi ̉- nó trả lời hết sức tỉnh bơ.

- Ờ, nghỉ đi, nghỉ đi rồi cô hạ cho hai bậc hạnh kiểm.

- Hì.

Ji Yeon đứng dậy, nhìn cô quyến luyến.

- Vậy... em về nha.

Hyomin cũng đứng dậy theo, ôm nó lần cuối trước khi nó về.

-----------------------------------

- Ê - thằng Ho Jun vỗ vai Ji Yeon khi nó cứ lơ đãng đưa mắt nhìn gió mây.

- Làm gì mà như người mất hồn vậy hả? Tối qua đi chơi tới mấy giờ?

- Tới khuya - nó đáp bằng giọng ngái ngủ.

- Hèn gì - thằng lớp phó lắc đầu bĩu môi.

- Hèn gì cậu đánh cầu lông trượt hoài.

- Kệ tớ.

Thiệt tình mà nói, Ji Yeon không phải đang say ngủ, nó say men tình thì có. Chuyện xảy ra tối hôm qua quả thực ngoài sức tưởng tượng của nó. Được đi chơi cùng Hyomin là hạnh phúc lắm rồi, đằng này nó lại ôm cô và được cô vùi đầu vào lòng. Có mơ nó chưa chắc dám mơ như vậy, nhất là nụ hôn trên má. Tối qua về đến nhà, lăn qua lăn lại trên giường rồi bật cười khanh khách như con điên. Buồn ngủ chẳng là bao sau một đêm không chợp mắt. Chỉ có nụ hôn và vòng tay âu yếm kia mới thực sự khiến nó mơ mơ màng màng vào sáng nay.

Về phần Hyomin, cô cũng chẳng hơn gì đứa học trò nghịch ngợm của cô. Ngồi ở phòng giáo viên thì mơ mộng tùm lum, nụ cười hạnh phúc luôn túc trực trên môi. Đồng nghiệp nhìn vào thì đoán già đoán non là cô đang yêu. Đám học trò cũng nghĩ vậy. Vào lớp, lúc giảng bài thì trông cô vẫn bình thường, nhưng trong khi chờ đợi tụi nhóc tì giải bài tập, ngồi một mình ở bàn giáo viên, thi thoảng cô mỉm cười vô cớ, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Tuy ngọt ngào thế đấy nhưng gặp nhau là họ không ngần ngại đấu khẩu hết sức mình. Chuyện Hyomin - Ji Yeon châm chọc nhau chẳng còn xa lạ gì với học sinh trường CCM, kể cả giáo viên toàn trường.

Và hôm nay Hyomin khiến cho Ji Yeon bẽ mặt trước đám bạn. Chả là tụi nhóc lớp 10B2 rảnh rỗi quá, không biết chơi trò gì nên tụm năm tụm bảy lại để "tám".

-Ê - một thằng bạn cùng lớp hỏi Ji Yeon.

- Đấm bốc nhiều thì tay to ra hả?

- Ừ - Ji Yeon đáp gọn lỏm.

- Vậy chạy điền kinh chân to ra hả?

Ji Yeon lại "ừ".

- Suy nghĩ nhiều thì…

Không đợi bạn mình nói hết câu, nó biết ngay câu hỏi nên trả lời luôn

- Thì não to ra, chất xám nhiều hơn.

- Rảnh quá ha, hỏi câu nào khó hơn hông được hả? - nó trách.

- Vậy còn nói nhiều? - Hyomin từ đâu lù lù xuất hiện ngay cạnh đám nhóc, làm cả bọn giật mình.

- Thì… cái mồm to ra chứ gì - Ji Yeon cười đắc chí, nghĩ thầm "toàn câu hỏi dành cho con nít". Nhưng ngay sau đó nó mới biết mình bị Hyomin gài bẫy.

- Bây giờ cô mới biết tại sao miệng em lại rộng đến thế.

Nói xong cô bỏ đi mất tiêu. Bỏ lại cái mặt baby đương tự đắc bỗng đỏ bừng như vừa thổi bếp củi xong. Còn đám bạn nó thì cười lăn lộn.

Để gỡ kèo, nó quyết làm cho cô giáo một phen điêu đứng. Hôm sau, vào giờ lên lớp của Hyomin, nó tỏ ra rất ư là ngoan ngoãn, không phá phách như mọi khi, chính điều này khiến ai nấy cũng phải nghi ngờ. Hyomin là người canh chừng Ji Yeon nhiều nhất. Hai ba ngày liền, nó đều giả vờ như thế. Đến ngày thứ tư, Ji Yeon cười nói bình thường trở lại. Từ đầu giờ đến gần cuối tiết học do Hyomin đứng lớp, mọi thứ vẫn hết sức bình thường, duy nhất là vào phút chót mới có chuyện bất ngờ xảy ra với cô.

Hôm ấy Ji Yeon vào trường khá sớm, nhân lúc không ai để ý, nó kẹp con gián giả hệt con gián thật vào sổ đầu bài. Mấy ngày liền nó làm Hyomin không an tâm tí nào về sự ngoan ngoãn bất thường của Ji Yeon. Hôm nay, nó đã cười nói trở lại nên cô tưởng là Ji Yeon đã thôi không trả thù cô. Ai dè... cuối giờ, cô giở sổ đầu bài ra chấm điểm mới tá hoả trước sự hiện diện của "quái vật màu nâu". Sợ xanh mặt, cô la lên rồi nhanh chân rời khỏi chỗ. Cả lớp không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Ji Yeon. Như kẻ có nhiều kinh nghiệm trong việc chạy tội, nó nhún vai một cái hết sức bình thản.

- Bằng chứng đâu (mà nói tui cho gián vào sổ)?

Quả thực chẳng ai đưa ra được bằng chứng để kết tội Ji Yeon, nhưng ai nấy đều chắc như đinh đóng cột rằng thủ phạm chính là Park Ji Yeon. Bởi vì trong trường này, cụ thể hơn là ngay tại lớp 10B2, chỉ có một người duy nhất một người dám hù doạ giáo viên xanh xao mặt mà thôi. Chính Park Ji Yeon chứ chẳng phải ai khác.

Trả thù nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với Ji Yeon, nó tiếp tục bày trò khác. Ngày này, tháng nọ trôi qua, cả hai cứ người tám lạng kẻ nửa cân, gườm nhau, cãi nhau, chọc phá nhau. Chuyện đấu khẩu mỗi ngày đã trở thành một phần thiết yếu của cuộc sống hai người ấy, ngày nào mà không cãi nhau cho ra trò là coi như ăn cơm không ngon.

Tuy hay châm chọc nhau nhưng ai nấy cũng biết Ji Yeon là nhóc khủng long cưng của Hyomin, còn "cưng" tới cỡ nào thì chỉ có hai người đó biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro