CHAP 1: Kiện Ra Tòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai tay nắm chặt dây balo, môi hồng cắn nhẹ. Khuôn mặt non nớt không giấu nỗi căng thẳng, đi tới đi lui trước cửa lớn của tập đoàn Im Thị. Seohyun ngẩng mặt nhìn tòa nhà cao vút, ánh mặt trời le lói chiếu vào mắt cô vô cùng khó chịu, nhưng lòng cô lúc này còn khó chịu gấp ngàn lần. Nỗi mệt mỏi chán chường căng tức trong lòng ngực.

  Hơn một năm trước, chú thím cô về quê nói rằng gia đình họ đầu tư vào dự án gì đó không đủ tiền. Nên muốn mượn giấy tờ nhà của cô để đi cầm cố, đợi khi dự án thành công, trước thời hạn nửa năm sẽ chuộc lại hoàn trả cho cô ngay. Nhưng thời gian đã một năm, hai người họ không một lần trở về quê mà cũng không gọi điện. Xem như chuyện vay mượn với cô không hề tồn tại.

  Đến khi có một nhóm người đàn ông, mặt mày hung tợn đứng trước cửa nhà cô, đuổi cô ra khỏi nhà, nói chú thím cô đã cầm cố cho họ. Nhìn bọn người ăn nói thô lỗ, vẻ mặt đầy sát khí vây quanh. Họ còn nhắc đến Kim Tak Goo, tức là Kim thiếu gia của bọn họ đã cầm cố ngôi nhà này. Bây giờ đến thời hạn, nên họ tịch thu nhà của cô. Lúc đấy mọi chuyện vỡ lẽ ra cô mới biết được sự thật. Không phải chú thím cô đầu tư dự án gì cả, mà là đem tiền rót vào cờ bạc, rồi mượn nợ. Bị bọn xã hội đen đuổi đánh nên mới về lập kế mượn giấy tờ nhà của cô để cầm cố trả nợ. Trời ạ! Lúc đó cô không thể tin nổi.

  Dĩ nhiên dù có chết cô cũng không cho bọn họ chiếm đoạt tài sản của mình, cô cương quyết dù bị họ cảnh cáo, hù dọa nhưng không làm lung lay được lòng cô. Nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, mọi người quây quanh giúp cô đuổi bọn người đó ra ngoài. Lúc bọn họ rời đi, còn không quên nhìn cô cảnh cáo.

_ Tôi cho cô thời gian hai tháng để cút khỏi nơi này, nếu không hậu quả cô tự gánh lấy.

  Hai tay Seohyun nắm chặt lấy nhau, khuôn mặt cô xanh mét. Từ khi umma cô mất, appa cô đi lấy vợ khác. Họ lại không muốn nuôi cô, cô đã sống một mình khi cô mười bốn tuổi cùng căn nhà này. Cũng nhờ hàng xóm xung quanh yêu thương giúp đỡ, nên bốn năm qua cô mới khỏe mạnh mà lớn lên.

  Tuy cuộc sống một mình, nhưng cô không ngại vất vả. Buổi sáng đi học, buổi tối đi dạy kèm cho các em học sinh ở thị xã. Mỗi tháng cộng với tiền trồng rau sạch đem ra chợ bán cũng đủ chi tiền học mỗi tháng của cô. Xem như cuộc sống cũng tạm ổn, vừa thi tốt nghiệp xong cô cố gắng làm lụng kiếm tiền lên thành phố học đại học nhưng giờ lại gặp biến cố như thế này. Chắc là việc học phải gác lại rồi.

  Seohyun mím môi nhìn bọn họ rời đi, cô biết đó chỉ là cách tạm thời. Cô trình báo với cảnh sát, họ cũng bảo biện pháp bây giờ là cô phải tìm gặp chú thím cô, bắt họ chuộc lại ngôi nhà. Còn không cô phải tìm đủ tiền trả đủ cho bọn cho vay nặng lãi, cô chẳng biết làm gì hơn là tức tốc lên thành phố tìm hai người họ. Nhưng đến khi tìm được rồi, thái độ của hai người họ lại thay đổi hoàn toàn. Họ chẳng hề nói phải trái.

_ Bây giờ tiền ăn chúng tôi còn không có, tiền đâu mà trả cho cô.

  Seohyun tức đến nghiến răng, nghiến lợi. Đây còn hơn cướp tài sản của cô, mà không một chút áy náy còn trơ trẽn nói năng ngang ngược. Chú cô có vẻ mặt hậm hực hùa theo thím cô.

_ Đi về đi. Mày có tiền thì chuộc về, còn không đừng ở đây âm ỉ, nhức cả đầu.

_ Nếu hai người không tìm cách chuộc giấy tờ nhà về cho cháu, vậy cháu chỉ còn cách nhờ tới pháp luật.

_ "Đồ khốn. Mày đang hù tao à, kiện đi, tao đi hầu". - Hai người họ không sợ, ngược lạu còn tỏ ra thách thức.

  Seohyun tự nhận cô thuộc tuýp người sống rất tình cảm, nhưng mộ khi cô nói được là sẽ làm được. Thế là chưa đày một tháng, đơn của tòa án đã được gởi đến nhà hai người họ. Khi gặp mặt cô ở tòa, vẻ mặt hai người còn không thể tin nổi. Seohyun lạnh lùng bước vào trong xem như không quen biết họ.

  Cả buổi xử án, hai người họ chỉ im lặng và cúi đầu. Dĩ nhiên là cô thắng kiện, tòa xử họ phải chuộc lại giấy tờ cho cô, còn phải nộp phạt số tiền lớn. Họ gật đầu chấp nhận, nhưng khi bước ra khỏi tòa án. Thím cô nhìn cô đầy mỉa mai, khác hẳn bộ mặt trên tòa.

_ Cô sống cũng tuyệt tình quá đấy. Haizz, làm vợ chồng tôi phải tốn số tiền lớn nộp phạt. Nên giấy tờ nhà chắc là còn lâu chúng tôi mới lấy về cho cô.

_ Thím nói vậy là sao? Vừa rồi trên tòa, thím hứa như thế nào, giờ thím muốn lật lọng sao?

_ Chú cô cười nói: "Mày còn non lắm, hứa là một chuyện, làm hay không lag chuyện khác. Có giỏi thì mày kháng án đi. À mà, mày cũng ghê thật, dám mời luật sư bên tập đoàn Im thị bào chữa cho mày. Chắc số tiền bỏ ra không nhỏ, giờ còn tiền để kháng án không. Haha...".

  Móng tay Seohyun găm vào lòng bàn tay, những lời nói của ông ta tuy khiến cô vô cùng căm phẫn nhưng lại hoàn toàn đúng. Để đưa họ ra tòa, cô phải lấy toàn bộ số tiền dành dụm để học đại học thuê luật sư. Cô thật sự cũng không ngờ thuê luật sư của tập đoàn Im thị lại đắt như vậy. Đắng lòng nhất là vừa ra khỏi phiên tòa họ lại trở mặt, cô như mất cả chì lẫn chày.

  Mấy tháng nay cô không đi làm, chạy xuôi chạy ngược. Tiền xe đi lại lẫn tiền thuê phòng trọ cũng ngốn số tiền không ít. Giờ trong túi cô không biết còn đủ tiền ăn trong vòng một tháng không. Cô sắp chết đói đến nơi, thì lấy tiền đâu mà kháng án. Nhưng bảo cô bỏ cuộc, cam chịu quay về quê nhìn bọn người xã hội đen lấy mất nhà cửa, cô không cam lòng. Căn nhà đó là thứ duy nhất umma cô để lại cho cô, làm sao cô có thể để mất đi như vậy, ở dưới suối vàng umma cô sẽ đau lòng.

  Vừa đói vừa mệt, nỗi uất ức mấy tháng nay không được bộc phát. Từ ngày xảy ra chuyện đến nay cô chưa bao giờ khóc. Từ nhỏ cuộc sống cô đã quá nhiều khó khăn, nên cô lúc nào cũng tập cho mình sự mạnh mẽ. Nhưng giờ phút này, sự bất lực mệt mỏi đến tận cùng. Dù sao cô cũng chỉ mới 18 tuổi, chỉ là cô gái nhỏ cần sự chở che của gia đình, không phải gông mình mà sống giữa cuộc đời đầy bão giông như thế này. Nước mắt thi nhau rơi lả chả, Seohyun mệt mỏi ngồi xuống bên góc đường, gục mặt xuống ôm chân khóc nức nở. Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic