Chương 14 : Chị vui vẻ là tốt rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa tối bốn người cùng ra khỏi nhà hàng, Park Soyeon lấy cớ muốn soạn bài đã đi từ lâu, Ryoo Se lại nói: "Jiyeon, chị phải về nhà một chuyến, cô về cùng chị không?"

Eunjung khao khát cô nói một chữ 'ừ' rồi về cùng Ryoo Se, Jiyeon lại lắc đầu nói: "Không được, hôm nào em sẽ đến thăm bác trai bác gái, đêm nay em còn có việc."

"Được, vậy bye bye."

Ryoo Se cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người, bầu không khó bỗng trở nên lúng túng.

Cảm giác được ánh mắt đang dí trên người mình, Eunjung nghiêm mặt nói: "Không phải cô có việc à? Sao còn chưa về?"

Jiyeon cười nói: "Không có việc gì."

Hiểu ra cô ta là sợ mình bị mất ví không thể quay về mới cố ý ở lại cùng mình, trong lòng Eunjung bỗng có chút cảm động. Nhưng lại cảm thấy mình cảm động bởi chút dịu dàng như vậy đúng là hết sức kỳ quái, đành phải trầm mặt đi về phía trước.

Jiyeon nhanh chóng đuổi kịp bước chân của chị, vừa nhiệt tình nói: "Dì Hahm, dì vừa về nước còn chưa quen thuộc với nơi này, có muốn tôi dẫn dì đi chơi không?"

Eunjung không trả lời.

Jiyeon nói tiếp: "Phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ nổi danh bản địa, có rất nhiều cửa hàng. Hoặc là dì muốn đi ngắm cảnh ở gần đây, tôi cũng có thể làm hướng dẫn du lịch cho dì..."

"Không được." Eunjung thản nhiên nói, "Tôi có chút mệt mỏi, muốn về nhà luôn. Cô dẫn tôi đến trạm xe lửa, tôi thuận tiện làm quen một số tuyến đường."

Jiyeon im lặng một lát mới gật đầu nói: "Được rồi."

Hai người sóng vai đi đến trạm xe lửa ở phụ cận, lúc này là sáu giờ tối đúng giờ cao điểm tan tầm, trạm xe lửa người qua lại tấp nập, vô cùng đồ sộ. Năm đó khi Eunjung rời khỏi thành phố này còn chưa có tàu điện ngầm, về nước đến nay cũng không có cơ hội ra ngoài đi dạo, hôm nay vẫn là lần đầu tiên ngồi tàu điện ngầm. Vào trạm xe lửa nhìn thấy cảnh chen chúc kia đầu cứ giật giật từng cơn.

Chị ghét nhất là ồn ào cùng chen chúc, nhất là nơi người qua lại tấp nập, bị người lạ quệt một cái đụng một cái, mũi còn phải chịu các loại mùi mồ hôi kỳ quái, thật sự phiền lòng muốn chết. Cùng Jiyeon đi đến chỗ mua vé, trông thấy hàng dài xếp hàng kia Eunjung liền có xúc động muốn quay đầu.

Chị từ trước đến nay đã quen làm theo ý mình, nếu là bình thường chắc chắn đã quay đầu không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ lại phải suy nghĩ đến cách nhìn của 'hướng dẫn viên du lịch' Jiyeon này. Đã đến trạm xe lửa còn nói 'tôi không muốn xếp hàng chúng ta quay lại gọi xe' à, Jiyeon sẽ cười nói mình quá tùy hứng?

Được rồi. Cũng không thể để mất mặt trước mặt cô ta.

"Đúng rồi, dì dừng ở đâu?" Jiyeon quay đầu lại hỏi.

Eunjung cúi đầu đắn đo chốc lát, "Hình như là... Quảng trường Gerenation."

"Được, tôi đi xếp hàng mua vé, dì đứng ở đây chờ một lúc."

"Ừ..." Nghe cô ta dặn dò bên tai Eunjung không khỏi nóng lên. Sống nhiều năm như vậy, hôm nay lại để một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi dẫn đi, thật sự mất mặt muốn chết. Thế nhưng ví tiền đã mất, nếu không có Jiyeon thì quả thật không thể quay về, cũng chỉ đành đi theo cô ta.

*

Jiyeon xếp hàng thật lâu, mãi mới mua được hai chiếc vé, trở lại chỗ ban đầu lại phát hiện không thấy Eunjung đâu. Đảo mắt bốn phía trong biển người vẫn không thấy bóng dáng của chị. Lấy di động gọi điện cho chị lại vẫn trong tình trạng không có người nghe.

Chị ấy đi đâu? Ở đây nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì không?

Mặc dù biết Eunjung trải qua rất nhiều sóng gió, phụ nữ trưởng thành lớn tuổi như vậy cũng sẽ không bị bọn buôn người bắt cóc, không đứng tại chỗ chắc chắn là có việc gì gấp mới tạm bỏ đi. Thế nhưng, trên lý trí thì rõ ràng nhưng trong lòng lại vẫn không thể không sốt ruột.

Cho dù là bị giày cao gót giẫm lên chân, hay là bị khóa kéo túi xách cắt rách cánh tay, những sự cố nhỏ thường xuyên xảy ra ở trạm xe lửa như vậy, nếu xảy ra trên người Eunjung đều khiến Jiyeon đau lòng.

Ở dưới mí mắt của mình, chị ấy chịu một tí xíu tổn thương cũng không được.

Trong tay Jiyeon nắm chặt vé tàu điện ngầm, trong biển người tìm kiếm bóng dáng Eunjung khắp nơi, chạy tới chạy lui, trên người ướt đẫm mồ hôi. Đang nghĩ có nên tìm nhân viên của trạm xe lửa phát loa thông báo không, bỗng nhiên quay đầu đã thấy trong một góc ở lối ra có một thân ảnh quen thuộc -

Eunjung đang nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay tự nhiên duỗi về phía trước, trên mặt mạng nụ cười ôn hòa. Trước mắt chị có một con mèo nhỏ màu trắng đang sợ hãi nhìn chị, tay Eunjung duỗi về trước nó liền lùi về sau, dường như rất sợ hãi.

"Ngoan, đừng sợ. Tao sẽ không làm mày bị thương đâu." Eunjung để tay lên đầu nó thử xoa nhẹ, thấy nó tuy sợ người lạ nhưng không biết cắn người liền yên lòng bế bé con lên.

"Ngoan nhé." Eunjung vừa dụ dỗ nó vừa dịu dàng xoa đầu nó.

Xoay người lại đúng lúc gặp phải ánh mắt của Jiyeon, trông thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương Eunjung mới cười giải thích: "Tôi vừa rồi nhìn thấy nhóc con này dường như bị lạc khỏi chủ, chạy loạn khắp nơi, sợ người ở đây quá nhiều sẽ giẫm lên nó mới đi theo." Hơi dừng lại, "Cô đang vội vàng tìm tôi à?"

Jiyeon giật mình.

Dáng cười thích ý như vậy dường như đã lâu không còn xuất hiện trên khuôn mặt chị nữa. Từ khi tỏ tình với chị, mỗi lần nhìn thấy mình cũng sẽ nghiêm mặt, dù có cười cũng là cười gượng xấu hổ.

Nhưng lúc này, chị lại nở nụ cười từ tận đáy lòng. Không ngụy trang, không đề phòng. Như vậy mới là dáng vẻ chân thật nhất của chị...

Tuy chị cười xong liền cúi đầu tiếp tục đùa với chú mèo trong lòng, nhưng Jiyeon vẫn bị nụ cười kia khiến tim đập loạn nhịp.

Chị ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp, bờ môi hơi mỏng hơi nhếch lên, nhìn vào đặc biệt lười biếng lại thêm chút ngạo mạn bất cần đời. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chỉ trong quán bar, đã bị nụ cười của chị hấp dẫn. Chỉ là bình thường chị rất ít khi nở nụ cười thoải mái như vậy, chỉ có lúc với con mèo nhỏ mới...

Nghĩ tới đây, Jiyeon lại thấy hâm mộ con mèo nằm trong lòng ngực chị.

Eunjung đang vui vẻ đùa với mèo nhỏ trong lòng, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một tầm mắt nóng rực. Nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy Jiyeon đang nhìn mình không chuyển mắt, ánh mắt kia thậm chí có loại si mê làm người ta kinh hãi...

Tim Eunjung đập thịch một cái, vội ngưng nụ cười nghiêm túc nói: "Chúng ta đi tìm chủ nhân của nó đi, có lẽ đang đi loanh quanh ở gần đây thôi."

Jiyeon phục hồi tinh thần, liếc nhìn con mèo trong lòng chị, "Dì không muốn mang nó về nuôi à?"

"Sao làm thế được." Eunjung xoa đầu con mèo nhỏ, giọng nói rất nghiêm túc, "Trong mắt người ngoài có lẽ chúng chỉ là sủng vật, thế nhưng với người nuôi sủng vật lại coi bọn nó như người thân mà đối xử. Mất nó, chủ nhân của nó nhất định rất sốt ruột." Nói xong, lại nắn nắn móng vuốt con mèo như là bắt tay, "Đúng không, bé con?"

Con mèo nhỏ kia rất nể tình mà 'meow' một tiếng, cứ như thật sự nghe hiểu vậy.

Eunjung không nhịn được lại cười rộ lên, xoa xoa đầu nó rồi đi đến bên cạnh Jiyeon: "Chúng ta ở đây đợi một lát xem, có lẽ chủ nhân của nó ở ngay gần đây."

Eunjung dường như vô cùng thích con mèo kia, luôn mỉm cười trêu chọc nó, mèo con mới đầu rất sợ chị, về sau bị chị sờ rất thoái mái liền nhắm mắt nằm trong lòng chị. Jiyeon đứng ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Eunjung dịu dàng như vậy, cô chí được gặp trong ảnh...

Hai người đứng ở cửa ra vào trạm xe lửa đợi một lúc, quả nhiên có một chàng trai trẻ khoảng hai mươi vội vã chạy về phía này, trong thấy chú mèo trong ngực Eunjung thì hai mắt sáng ngời, "Tom Tom! Trời ơi, cuối cùng anh cũng tìm được em!" Dáng vẻ kích động kia như sắp rớt nước mắt rồi.

Con mèo nhỏ nhìn thấy chủ nhân cũng rất kích động, ở trong lòng Eunjung kêu 'meo meo' không ngừng. Eunjung mỉm cười thả nó ra, nó liền chạy về phía chàng trai xoay quanh chủ nhân một vòng, lại quay đầu kêu 'meow' một tiếng với Eunjung, dường như đang cảm ơn chị.

Nam sinh đi tới cảm ơn hai người, bởi vì quá kích động mà nói năng hơi lộn xộn: "Cảm ơn hai chị, thật sự, rất cảm ơn, em vừa rồi đứng mua đồ, quay người lại đã không thấy nó đâu, không ngờ nó lại chạy tới trạm xe lửa. Em tìm khắp nơi mà không thấy, đã sắp điên rồi. Tom Tom với em rất quan trọng..."

Thấy nam sinh ôm mèo đã sắp chảy nước mắt rồi, Eunjung không nhịn được mỉm cười nói: "Không có gì, về sau đi ra ngoài cẩn thận một chút." Nam sinh vẫn đứng đấy cảm ơn không ngừng, Eunjung đành bất đắc dĩ cắt lời cậu: "Không cần cảm ơn nữa, em nên tranh thủ về nhà cho nó ăn chút gì đi, nó dường như rất đói."

Nam sinh giật mình, cuối cùng cúi đầu thật sâu chào hai người, nói: "Cảm ơn các chị." Lúc này mới ôm mèo nhỏ vội vã đi mất.

Mãi cho đến khi bóng lưng cậu biến mất Eunjung mới ngưng cười, xoay người nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Jiyeon cùng chị đi về phía trạm xe lửa, đi vài bước mới không nhịn được nhẹ giong hỏi: "Dì rất yêu mèo, đúng không?"

Eunjung hơi ngẩn người, đột nhiên có cảm giác bất an khi bí mật dưới đáy lòng bị phát hiện... Cười cười cho qua, nói: "Tôi chỉ thuận tiện làm người tốt thôi. Mèo rất khó hầu hạ, tôi còn lâu mới muốn nuôi." Căn bản không biết blog của mình đã bị Jiyeon theo dõi từ lâu, còn cho là mình che dấu rất tốt, tiếp tục giải thích, "Tôi cũng không thích nuôi sủng vật."

"À..." Jiyeon ngoài miệng đồng ý, vẻ mặt thành khẩn 'tôi tin dì' nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Mặc dù có chút ghen ghét sủng vật trong lòng dì Hahm có thể hưởng thụ sự dịu dàng cùng yêu thương của chị, thế nhưng, nếu chị ấy thật sự thích... Tặng cho chị một con cũng không vấn đề.

Chỉ cần chị ấy vui là tốt rồi.

***

Hai người lại quay về trạm xe lửa, cuối cùng sau 20 phút xếp hàng cũng chen lên được tàu điện ngầm. Eunjung cố gắng tìm vị trí ít người, đáng tiếc người trên tàu điện ngầm quá đông, luôn không tránh được tiếp xúc thân thể. Jiyeon dường như phát hiện chị không thoải mái liền đi tới trước mặt chị, dùng tay vịn chặt lan can bên cạnh chị. Như vậy cũng tự nhiên dùng cánh tay tạo ra cho chị một khoảng không tương đối độc lập.

Nhưng dù sao người quá đông, Jiyeon dù cố gắng thế nào thì không gian kia vẫn rất hẹp, thân thể hai người sắp dán vào nhau, Eunjung ngẩng đầu là có thể cảm giác được hô hấp ấm áp phất qua mặt mình của thiếu nữ. Cặp mắt cười nhìn chăm chú vào chị, gần trong gang tấc, thậm chí có thể từ đó nhìn thấy bóng dáng thu nhỏ của mình.

Trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên không dám đối diện với tầm mắt của cô.

Hôm nay làm sao vậy, luôn bị những hành động rất nhỏ của cô ta làm cảm động, hơn mười năm rèn luyện, những ký ức thống khổ năm đó, trái tim của mình không phải đã sớm nguội lạnh rồi ư, tại sao lại không tuyệt tình được với Jiyeon?

Một số đoạn ngắn trong trí nhớ lại lần nữa xẹt ngang trong đầu, rất nhiều năm trước, cái người thân thiết gọi mình Eunjung, lúc cười rộ lên cũng như Jiyeon lộ ra một hàm răng chỉnh tề, cô ta cũng họ Park, sẽ có quan hệ gì với Jiyeon không? Họ Park này, dù sao cũng không gặp nhiều...

Eunjung cau mày, suy nghĩ đột nhiên có chút hỗn loạn. Mãi đến khi tàu điện ngầm dừng lại, Jiyeon giục chị xuống xe chị mới phục hồi tinh thần.

Hai người sóng vai đi trên lối đi bộ bên cạnh quảng trường Gerenation, nơi này là khu buôn bán phồn hoa nhất bản địa, buổi chiều đúng là lúc náo nhiệt, người đi đường nối liền không dứt, building xung quanh quảng trường giăng đèn sáng trưng, đèn đường màu vàng ấm chiếu lên mặt Jiyeon tôn lên sự trầm tĩnh cùng nhu hòa chỉ mình cô có trong bóng đêm.

Cô ngoan ngoãn đi bên cạnh, lúc Eunjung lười nói chuyện cô cũng không nói nhiều, luôn cẩn thận cùng chăm sóc như vậy.

Nhớ tới vừa rồi lúc trả tiền, phục vụ viên mỉm cười đưa hóa đơn hơn bốn trăm đồng, Ryoo Se kinh ngạc muốn hỏi có chuyện gì lại bị Jiyeon dùng mắt ngăn lại. Cô bình tĩnh rút tiền trong túi ra đưa cho phục vụ viên, trên mặt vẫn mang nụ cười không để tâm.

Tuy chút tiền ấy với Eunjung và Park Soyeon chỉ là chút tiền lẻ, nhưng Jiyeon lại khác, dù sao cô ta không có công việc chính thức, hơn nữa không cầm một đồng tiền sinh hoạt của vợ chồng Lee Yong Sun, tự mình kiếm học phí nuôi sống bản thân nhất định rất khó khăn. Dùng chút thu nhập ít ỏi này trả tiền, có lẽ tiền sinh hoạt tháng này vì vậy mà hết hơn nửa, không khéo những ngày sau đó phải ăn mì tôm tiết kiệm tiền nữa...

Vừa nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy con nhóc Jiyeon này quả thực hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Eunjung do dự một lát mới thấp giọng nói: "Jiyeon."

"Vâng?"

"Hôm nay... Cảm ơn cô nhé."

Nghe thấy chị lại nói cảm ơn ngày trước mặt mình, trong lòng Jiyeon mừng như điên, không nhịn được cong khóe miệng cười tươi rói, "Không cần khách sao, nên làm mà."

"Ừm... Hôm nào tôi trả tiền lại cho cô." Eunjung thấp giọng nói, "Đừng cậy mạnh, dù sao cô cũng là sinh viên, không có công việc ổn định, còn phải tự mình kiếm tiền sinh hoạt..."

Jiyeon thấp giọng ngắt lời chị: "Dì Hahm, dì coi thường tôi quá rồi, tôi không nghèo như dì nghĩ đâu. Tiền kiếm được từ studio của chúng tôi đủ để trả học phí cùng tiền sinh hoạt. Vả lại, tôi sao có thể lấy tiền của dì chứ?" Hơi dừng một lát lại cúi đầu, rất nghiêm túc nói: "Có thể giúp được dì tôi cảm thấy rất vui vẻ. Dì hãy thỏa mãn một chút tâm nguyện ấy của tôi, được không?"

Eunjung đột nhiên giật mình, chị không ngờ tâm ý của Jiyeon với chị lại đơn thuần nghiêm túc như vậy, mà ngay cả giúp mình cũng khiến cô ta vui đến như vậy. Tình yêu thuần túy như vậy khiến đáy lòng đã cô độc rất lâu của Eunjung đột nhiên trào lên cảm giác ấm áp.

Nhìn người thiếu nữ bên cạnh, mới vừa hai mươi tuổi, vừa rút đi sự trẻ trung của thiếu niên, trên mặt còn tràn đầy bồng bột phấn chấn của thanh xuân, trong ánh mắt đen bóng tràn đầy tự tin cùng kiên định... So với mình, quả thật kém hơn nhiều lắm.

Bất kể là tuổi, kinh nghiệm, môi trường sinh hoạt đều hoàn toàn không cùng một cấp độ.

Không nên động tâm với người này...

Thế nhưng, bản thân luôn quyết đoán, mà sao hết lần này tới lần khác lại không đành lòng nhìn bộ dáng mất mát của cô ta...

Eunjung phát hiện suy nghĩ của mình càng thêm hỗn loạn.

Jiyeon không hề phát hiện dị thường của chi, tiếp tục thấp giọng nói: "Dì Hahm, trong lòng tôi dì vẫn là người độc lập, ở nước ngoài một mình dốc sức làm việc nhiều năm, chuyện gì cũng đều tự mình chống đỡ, chuyện gì cũng đều không cần người khác quan tâm. Tôi rất muốn quan tâm dì nhiều hơn một chút, lại không biết nên bắt tay làm từ đâu."

Gãi gãi đầu lúng túng, trong mắt Jiyeon không che được vẻ mất mát, giọng nói đè xuống rất thấp, "Tôi biết, dì luôn coi tôi như một vãn bối chưa trưởng thành, cho nên... Thử chấp nhận tôi được không?" Jiyeon quay đầu nhìn về phía chị.

Eunjung như trước không trả lời.

Jiyeon vẻ mặt buồn bã, gục đầu xuống khẽ nói: "Tôi đã biết dì sẽ từ chối lần nữa... Xin lỗi, tôi không nên bức dì."

"Bảo dì chấp nhận tôi, rất khó đúng không..." Jiyeon cố nén cảm giác khổ sở trong lòng, cố nặn một nụ cười, "Người dì thưởng thức, là loại hình sự nghiệp thành công, có nhiều tiếng nói chung với dì nhỉ?"

"Tôi không có chỗ nào đạt được yêu cầu của dì... Đúng không?"

"Cả ngày đuổi theo dì, thoạt nhìn rất ngây thơ, rất đáng ghét đúng không?"

"Cho nên... Tuy dì vì mặt mũi không mắng tôi, nhưng kỳ thật rất ghét nhìn thấy tôi đi." Dáng cười nơi khóe miệng Jiyeon có chút chua chát, "Mỗi lần nhìn thấy tôi sắc mặt của dì rất khó coi, kỳ thật tôi đều biết. Thế nhưng, nếu tôi không mặt dày mày dạn tiếp cận dì, giữa chúng ta càng không có cơ hội."

"Có lẽ trong mắt dì thì rất buồn cười, nhưng tôi thật sự rất thích dì..."

Nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, Eunjung bỗng thấy tim mình mềm nhũn, vội vàng an ủi cô: "Kỳ thật cô rất tốt, không cần tự hạ thấp mình như vậy, tôi cũng không vì cô còn nhỏ tuổi mà coi thường cô." Vươn tay muốn xoa đầu cô ta, nửa đường lại giật mình vì bản thân lại lần nữa mềm lòng với cô ta, vội vàng cứng đờ rụt tay về.

Jiyeon cúi đầu, không phát hiện vẻ khác thường của Eunjung, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy dì có thể thử chấp nhận tôi không?"

Aizz, tại sao lại bị cô ta quấn trở lại vấn đề này rồi...

"Cho tôi một cơ hội được không? Jiyeon ngẩng đầu nhìn chị, giọng nói dịu dàng thậm chí mang theo cầu khẩn, "Chỉ một lần này thôi. Chúng ta ở bên nhau thử xem, nếu quả thật không thích hợp thì chia tay, tôi cam đoan sẽ không quấn quít lấy dì nữa. Đừng ngay cả cơ hội để thử cũng không cho tôi đã dứt khoát từ chối, được không?"

"Tôi..." Eunjung đột nhiên phát hiện mình căn bản không có lý do từ chối lời tỏ tình thành thật như vậy. Suy nghĩ thật lâu mới thốt ra một câu, "Tôi phải suy nghĩ xem đã."

Jiyeon đột nhiên cả kinh. Cô đã chuẩn bị tinh thần bị Eunjung từ chối lần nữa từ sớm, mặt dày mày dạn tỏ tình chỉ muốn thử xem giả bộ đáng thương như con mèo nhỏ kia có tác dụng hay không, hoàn toàn không ngờ lại nhận được câu trả lời là "suy nghĩ xem đã.'

Eunjung vầy mà thật sự mềm lòng rồi, vầy mà thật sự chấp nhận sẽ suy nghĩ về tình cảm này, mà không phải một mực trốn tránh và từ chối...

Đột nhiên có cảm giác như bị 500 vạn sổ xố đập trúng người.

Chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi.

.

.

.

.

.

.

TBC

Đôi dòng : Aizz, dì Hahm thật mê người, rất muốn đẩy ngã đấy có biết không!

P/s: đợi fic hoàn tất mình muốn viết một ngoại truyện Jiyeon biến thành mèo nhỏ, ha ha ha ~

Kỳ thật lúc đầu viết fic này cũng bởi vì có một hôm nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng trêu một chú mèo, bị cảnh ấy manh cho run rẩy cả trái tim... Eunjung chính là người phụ nữ dịu dàng, Jiyeon thì là con mèo nhỏ nhu thuận.

Tuy rằng trên giường sẽ bị mèo ăn tươi...

Hôm nay số lượng từ rất nhiều nhé, cầu vote cầu comment ~

Mình không cầu các bạn liền không vote cho mình, thật là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro