Chương 20 : Em thích tâm lý học, càng thích cô giáo tâm lý học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn bốc đồng tại rạp chiếu phim lại được đáp lại, mấy ngày nay tâm tình Park Ji Yeon luôn trong trạng thái vui sướng cực kỳ, ngay cả hiệu suất làm việc cũng tăng cao. Gần đây nhận được không ít mấy việc thiết kế websites, chế tác flash linh tinh, làm xong nhanh còn nhận được không ít thù lao.

Trước đây luôn có ý định tặng cho Hahm Eun Jung một con mèo, đúng lúc mấy hôm nay kiếm được ít tiền, Park Ji Yeon liền muốn mua một bé sủng vật đáng yêu tặng Hahm Eun Jung. Ở trên mạng tìm kiếm những điều cần biết khi mua mèo, lại tìm ra một bài post 'cầu thu dưỡng tiểu sủng'.

Bài viết post trên một diễn đàn những người yêu sủng vật, chủ nhân một con mèo phải đi du học, muốn giao sủng vật cho người hữu duyên thu dưỡng, còn đăng ảnh chụp mèo cùng thông tin. Nghe nói con mèo kia là mèo Himalaya thuộc chủng mèo Ba Tư, toàn thân trắng muốt, lông dài, mũi ngắn, còn có một đôi mắt xanh xinh đẹp, rụt rè núp trong góc tường, nhìn qua làm người ta yêu thương.

... Có lẽ là vì vừa rồi tìm kiếm bị ảnh một đám mèo tẩy não, cô nhìn con mèo này lại cảm thấy rất quen mắt.

Chủ nhân bài post đúng lúc là người địa phương, Park Ji Yeon để lại một tin nhắn riêng cho cậu, nói muốn thu dưỡng con mèo kia, hẹn thời gian gặp mặt. Đối phương nhanh chóng trả lời cô, hẹn cô hôm sau đến trạm xe lửa ở phụ cận nói chuyện.

Buổi chiều ngày kế, Park Ji Yeon đúng giờ đến cửa ra vào trạm xe lửa, nhìn thấy một chàng trai tóc ngắn trong ngực ôm một thú cưng, đúng là con mèo trắng trong hình trên diễn đàn. Park Ji Yeon bước nhanh về trước, "Xin hỏi là cậu Joo sao?"

Nam sinh ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng, "A, lại là chị."

Park Ji Yeon không hiểu gì, "Chúng ta biết nhau?"

Nam sinh vội vàng giải thích: "Lần trước ở cửa ra vào trạm xe lửa, chị với một chị nữa nhặt được nó trả lại cho em mà, không nhớ à?"

"À... Là bạn à." Mấy hôm trước đúng là Hahm Eun Jung có ở trạm xe lửa trả lại mèo cho cậu, lúc ấy ánh mắt mình luôn nhìn vào vẻ dịu dàng trên mặt Hahm Eun Jung, hoàn toàn không chú ý chủ nhân con mèo là nam sinh thế nào. Không ngờ lại hữu duyên gặp lại lần nữa như vậy.

"Chị chính là 'Ja Moo Su In' trong diễn đàn ư? Là chị muốn nhận nuôi mèo của em?"

"Đúng vậy."

Nam sinh vẻ mặt vui sướng, "Vậy thì quá tốt. Em luôn lo lắng không tìm được chủ nhân tốt, nếu là chị thì em an tâm, nhìn ra được chị rất yêu thương, rất biết chăm sóc động vật."

Park Ji Yeon mỉm cười gật đầu. Kỳ thực là Hahm Eun Jung rất yêu mèo, cô ở bên cạnh thơm lây mà thôi, khích lệ của chàng trai này cô nhận giúp Hahm Eun Jung trước.

Chàng trai cùi đầu, có vẻ không nỡ: "Nếu không phải đi du học em cũng không nỡ đưa nó cho người khác, hi vọng sau này chị có thể đối xử tử tế với nó."

"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."

"Vậy em giao nó cho chị." Chàng trai nhẹ nhàng sờ đầu con mèo nhỏ, "Lulu, về sau hãy theo chị gái này, nhớ phải nghe lời."

Dứt lời liền lưu luyến đưa Lulu cho Park Ji Yeon, Lulu không nỡ bỏ cậu, luôn cào tay áo cậu không thả, miệng kêu ư ư như đang khóc, trong mắt nam sinh kia cũng cố nén nước mắt. Park Ji Yeon im lặng một lát, đột nhiên nói: "Nếu không, tôi chụp cho các bạn một tấm ảnh nhé."

Nhìn bộ dáng cố nén nước mắt của nam sinh trước mắt, Park Ji Yeon đột nhiên nhớ tới Hahm Eun Jung lúc tiễn đưa bốn con mèo lang thang. Chị khi đó, trên mặt là nụ cười nhạt, không có cảm xúc bi thương nên có lúc chia lìa, hoặc có thể đáy lòng chị cũng đang đau khổ. Trùng hợp chính là, Lulu này lớn lên rất giống con mèo trắng chị nuôi trước đây, mắt rất sáng, hơn nữa sợ người lạ, rất thích núp trong ngực người, Hahm Eun Jung nhất định sẽ rất thích nó.

Nam sinh ôm lại Lulu tạo dáng chụp ảnh, Park Ji Yeon dùng di động chụp vài tấm gửi bluetooth cho cậu, nam sinh cảm kích liên mồm cảm ơn Park Ji Yeon, cuối cùng còn nói: "Em tên Joo Ha Sa, chị có thể lưu số điện thoại cho em không? Nếu có thể, đến kỳ nghỉ được về nước, em muốn đến thăm nó."

"Được, không vấn đề gì." Park Ji Yeon gật đầu, cùng cậu trao đổi số di động.

Trên đường về, Lulu luôn núp trong ngừng Park Ji Yeon kêu ư ư, mắt to còn như đang rơi lệ, Park Ji Yeon không biết chăm sóc mèo, luống cuống lau giúp nó, kết quả lông bị vò thành một cục, càng lau càng loạn. Lulu bị cô xoa rất không thoải mái, kêu càng ghê hơn, vung vẩy móng vuốt muốn cào mặt Park Ji Yeon. Park Ji Yeon vừa đi vừa tránh tấn công của nó, lúc về phòng cả người đã lôi thôi hết cả.

Ryoo See nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia thì không nén được cười phá lên: "Chị nói này, cô có thời gian rảnh nuôi mèo à. Nó dường như không thích cô nhể, cô sẽ chăm sóc nó à?"

Park Ji Yeon cười nói: "Em không nuôi, còn có người nuôi."

Ryoo See 'à' một tiếng, thâm ý liếc cô một cái, không hỏi gì nữa.

Thấy nàng đang thu dọn hành lý, Park Ji Yeon ngạc nhiên hỏi, "Chị, chị muốn chuyển đi à?"

"Đúng vậy, học kỳ này đi theo bà chủ làm đề tài, ở nơi này thì phiền toái quá, chị chuyển về trường học." Nói xong đi tới vỗ vai Park Ji Yeon, "Chị sẽ không quấy rầy cô nữa, về sau một mình cô ở muốn làm gì cũng tiện."

Park Ji Yeon bị nàng nói thẳng làm xấu hổ.

Kỳ thật lúc Park Ji Yeon nói muốn ra ngoài trường thuê phòng, Lee Yong Sun không mấy yên tâm, về sau đưa Ryoo See đến ở cùng. Hai người ở cùng nhau tiết kiệm chi tiêu còn có thể chăm sóc lẫn nhau, đám trưởng bối Lee gia bấy giờ mới yên tâm. Bốn năm đại học luôn ở cùng chị họ, hôm nay nàng chuyển đi, Park Ji Yeon đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, không bằng trả phòng này, còn mình mặt dày mày dạn dọn đến ở cùng Hahm Eun Jung, cùng chị ngủ trên chiếc giường lớn màu tím kia...

Đương nhiên đây chỉ là nghĩ mà thôi, mỗi người đều có quyền lợi mơ tưởng hão huyền.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Park Ji Yeon chạy tới siêu thị mua một đống lớn đồ ăn, đúng lúc hôm nay là ngày nhà giáo, cô muốn lấy cớ này hẹn Hahm Eun Jung ăn một bữa tối dưới ánh nến, tiện thể đưa Lulu cho chị.

Lulu dường như nhìn Park Ji Yeon rất không vừa mắt, chỉ ở trong phòng cô có một ngày mà đã giày vò phòng ngủ như hiện trường cướp bóc, đút cho nó sữa bò nó cũng không uống, mắt to trừng mắt cô, dáng vẻ tủi thân tỏ vẻ 'bà ngược đãi tôi'. Aizz, khí tràng của cô với mèo đúng là không hợp, việc chăm sóc động vật nhỏ này vẫn là Hahm Eun Jung lành nghề hơn.

Chuẩn bị xong tất cả các thứ cho một bữa tối dưới ánh nến, Park Ji Yeon lại chạy tới phòng học viện y. Nghiêm khắc ra thì hiện giờ cô là fan hâm mộ số một của Hahm Eun Jung, mỗi tiết học đều đến dự thính, bây giờ rất nhiều sư đệ sư muội đều nhận ra cô.

Mười lăm phút trước giờ vào lớp, chỗ ngồi trong lớp đã bị chiếm hơn phân nửa, Park Ji Yeon vụng trộm vào từ cửa sau ngồi trong góc, lại phát hiện bên cạnh ngồi một người đàn ông kỳ quái, đeo kính gọng bạc, mặc quần âu màu tối, trên mặt lạnh băng không biểu lộ gì. Sinh viên rất ít ăn mặc như vậy, xem ra là phòng giáo vụ hoặc phòng kiểm tra kỷ luật đến tập kích giáo viên. Cuối lớp không có chỗ trống, Park Ji Yeon chỉ đành ngồi bên cạnh cậu.

Cậu liếc nhìn Park Ji Yeon, đột nhiên hỏi: "Bạn học, cô cảm thấy cô Hahm lên lớp thế nào?"

Cậu hỏi đúng người rồi đấy.

Park Ji Yeon mỉm cười, ánh mắt rất thành khẩn, "Cô Hahm có cách giảng bài thoải mái thú vị, vô cùng hấp dẫn, nghe xong tiết của cô ấy không nhìn sách cũng có thể hiểu được rất nhiều khái niệm. Các bạn đều rất thích cô ấy." Thuận tiện thay mặt các học sinh, để thầy giáo đến kiểm tra này cho Hahm Eun Jung điểm cao một chút.

Người đàn ông 'a' một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu ghi chép gì đó lên bản khai.

Chuông vào học vang lên, Hahm Eun Jung bước vào phòng học, trong phòng đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay, tiếp theo là đồng loạt: "Cô Hahm, ngày nhà giáo vui vẻ!"

Hahm Eun Jung bình thản đi đến bục giảng, nhẹ nhàng chuyển hoa tươi cùng hoa quả trên bàn sang bên cạnh, bình bình nói: "Chào buổi chiều mọi người, nội dung học hôm nay của chúng ta là một số khái niệm cơ bản nhất trong tâm lý học."

"..." Sinh viên phía dưới nhất thời không kịp phản ứng.

Có người không phục mà nhỏ giọng lặp lại: "Cô Hahm, hoa quả cùng hoa tươi..."

"Ừ, nhìn thấy." Hahm Eun Jung tiếp tục vẻ mặt bình thản giảng bài, "Cảm xúc, là hoạt động gắn liền với sinh lý cơ thể, kéo theo đó là thần kinh tự chủ phản ứng tạo nên một loại thể nghiệm nội tâm tương đối sơ cấp. Kéo dài một thời gian ngắn, có chứa tính hoàn cảnh. Ví dụ như, vào ngày nhà giáo các bạn tặng hoa tươi cho tôi, lại bị tôi bỏ qua, không tự chủ được sinh ra tâm tình xoắn xuýt, phiền muộn, mất mát, cái này là cảm xúc."

"..."

"Nếu tôi ném hoa tươi các bạn tặng, hơn nữa còn mắng các bạn một trận, tâm tình của các bạn sẽ thăng hoa thêm một bậc, biến thành một loại thể nghiệm nội tâm cao cấp hơn, so với phiền muộn, mất mát lúc trước càng thêm vững chắc cùng bền bỉ. Các bạn sẽ thấy phản cảm với tôi, hơn nữa sinh ra các loại suy nghĩ 'Con người cô ta thật đáng ghét' 'Về sau đừng lên lớp của cô ta' 'Chúng ta đi khiếu nại cô ta đi'... Cảm giác chán ghét sẽ dần dần ăn sâu bén rễ trong đầu."

"Cái này là tình cảm."

"..." Phía dưới một đám người hai mặt nhìn nhau.

"Sự khác nhau của cảm xúc và tình cảm, các bạn đã hiểu chưa?"

"... Đã hiểu."

"Được rồi, lời tựa của tôi đã xong." Hahm Eun Jung hơi nhếch khóe môi, đột nhiên thay đổi ngữ khí rất nghiêm túc, "Cảm ơn quà tặng ngày nhà giáo của các bạn. Lần đầu tiên nhận được quà của học sinh, tôi thật sự, rất cảm động."

Phía dưới lập tức cười vang.

Hahm Eun Jung mỉm cười, "Đương nhiên, cảm động cũng chỉ là một loại cảm xúc, sẽ không kéo dài lâu. Nếu tôi vì vậy mà thích các bạn, vậy sẽ biến thành tình cảm vững chắc. Vì để hảo cảm của tôi với các bạn càng thêm vững chắc bền bỉ, các bạn có thể cân nhắc, về sau mỗi tiết học đều tặng hoa cho tôi."

"Cô quá vô sỉ rồi đấy..." "Lừa lấy hoa như vậy cũng có thể..."

Một tiết học ghép bắt đầu trong bầu không khí kỳ quái kiểu này. Hahm Eun Jung hôm nay còn hiếm thấy làm một bài giáo án, mẫu mô hình kia đương nhiên là Park Ji Yeon cung cấp cho chị. Nền PPT là màu tím sậm, chữ to màu trắng, đơn giản viết giải thích mấy danh từ. Chị dùng ba tiết buổi chiều, giảng toàn bộ kiến thức trụ cột của ba chương đầu trong sách giáo khoa... Nghe nói là muốn phù hợp với đề cương dạy học.

Trong tiếng giảng giải thoải mái của chị, ba tiết học ghép đã trôi qua nhanh chóng, các sinh viên từ từ rời khỏi phòng học, Hahm Eun Jung tắt laptop, cầm hoa tươi cùng hoa quả sinh viên tặng đến phòng nghỉ giáo viên.

Park Ji Yeon vội vàng đi theo phía sau chị.

Đến cửa phòng làm việc, vừa định gõ cửa lại nghe thấy bên trong dường như có giọng đàn ông, Park Ji Yeon nhòm qua cửa sổ liền phát hiện người đàn ông lạnh lùng đến nghe giảng kia đang nói chuyện gì đó với Hahm Eun Jung.

"Cậu Joo, cậu đến nghe giảng cũng không thông báo, để tôi chuẩn bị tâm lý trước." Hahm Eun Jung dựa vào bàn làm việc sau lưng, cười nhạt, "Nghe xong ba tiết, có thỏa mãn không?"

Sắc mặt Joo Jae cứng đờ, "Chị là chủ giảng tâm lý học, giảng bài thế nào là tự do của chị. Nhưng, trường học có quy định của nó, chị không thể rời đề cương quá xa..."

"Hôm nay tôi vẫn luôn giảng nội dung đề cương, không lạc đề chút nào mà." Hahm Eun Jung nhún vai, cười đến là vô tội.

Joo Jae trừng mắt nhìn chị thật lâu, rốt cuộc bại trận, "Được rồi, tùy chị." Quay người muốn đi lại bị Hahm Eun Jung ngăn lại: "Cậu Joo, giỏ hoa quả này cậu mang về ăn đi."

Joo Jae quay đầu nhìn Hahm Eun Jung khó hiểu, Hahm Eun Jung cau mày dường như rất buồn rầu, "Đầu tuần có người bạn đến nhà tôi chơi mang theo một giỏ hoa quả to, tôi ăn xong bị tiêu chảy liên tục vài ngày. Cậu ăn giúp tôi đi, hiện giờ tôi thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ loại hoa quả nào nữa."

Joo Jae hừ một tiếng, mặt lành cầm giỏ hoa quả chị đưa qua, giẫm giày bỏ đi.

Đợi cậu đi rồi, Hahm Eun Jung mới cười thấp giọng thì thào: "Aizz, tặng Diệt Tuyệt sư thái hoa quả cũng thật là khó." Quay người rót cốc nước uống, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Hahm Eun Jung nhướng mày, "Vào đi."

Đẩy cửa vào là một thiếu nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt quen thuộc mang theo nụ cười sáng lạn, trong ngực ôm một bó hoa hồng thật to, từ từ đi đến trước mặt chị rồi giơ bó hoa ra, "Cô Hahm, ngày nhà giáo vui vẻ."

Nước trong miệng Hahm Eun Jung suýt nữa phun ra.

May mà tố chất tâm lý của chị rất tốt, yên lặng nuốt nước xong, nhìn bó hoa hồng đỏ rực trước mặt mình mà dở khóc dở cười.

Trên mặt Park Ji Yeon vẫn là nụ cười vui vẻ, dường như đối phương nổi giận thế nào cô cũng sẽ không tức giận, vẫn cố chấp duy trì động tác đưa hoa hồng.

Hahm Eun Jung nhíu mày, "Ngày nhà giáo tặng hoa hồng? Cô rất sáng tạo."

Park Ji Yeon cúi đầu, dường như có chút xấu hổ, "99 đóa hồng, hi vọng tình cảm giữa chúng ta có thể dài lâu." Nói xong lại nhét hoa hồng vào ngực Hahm Eun Jung, "Chị cứ nhận đi."

Hahm Eun Jung bị nhét hoa hồng vào lòng, màu đỏ rực cùng mùi thơm nồng nặc khiến chị choáng đầu hoa mắt.

- 99 đóa hồng? Đây quả thật là quà tặng ngày nhà giáo quỷ dị nhất mà chị được nhận rồi.

Hahm Eun Jung bất đắc dĩ ôm hoa hồng vào lòng, nghiêng mặt liếc cô, "Cô nghe trộm tiết của tôi đã bao lâu?"

"Cũng không lâu... Chỉ một tiết này thôi." Bị Hahm Eun Jung lạnh lùng nhìn chằm chằm, Park Ji Yeon đành phải thành thật khai nhận, "Kỳ thật, bắt đầu từ tiết đầu tiên của chị tôi vẫn nghe trộm."

"Mỗi tiết đều nghe, cô rất rảnh rỗi à?" Hahm Eun Jung hơi dừng lại, nhìn cô khó hiểu, "Cô rất thích tâm lý học?"

Park Ji Yeon cười tủm tỉm nói: "Em thích tâm lý học, càng thích cô giáo tâm lý học."

Hahm Eun Jung trừng mắt lườm cô.

"Quả thật là vì chị mới đến nghe..." Park Ji Yeon thành thật giải thích.

Hahm Eun Jung bình thản ngắt lời cô, "Còn chuyện gì không? Bạn học Park Ji Yeon, bạn tìm tôi không chỉ vì tặng hoa chứ?"

"Quả nhiên không thể gạt được chị." Park Ji Yeon gãi gãi đầu, "Em còn muốn mời chị đến chỗ em ăn cơm tối."

"Có thể từ chối không?"

"Không được." Park Ji Yeon mỉm cười nhìn chị, "Đồ ăn em đã mua hết rồi, chị không đi nó sẽ hỏng mất." Nói xong lại kéo tay chị, "Đi mà đi mà, em rất đói."

Rõ ràng là làm nũng với chị... Cái đồ vô sỉ này!

Hahm Eun Jung bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi. Cô buông tay trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro