Chương 8 : Tự Chui Đầu Vào Miệng Hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu không khí xấu hổ bao trùm, thật lâu sau Park Soyeon mới run rẩy khóe miệng quay đi nín cười.

Hahm Eunjung cũng muốn quay đầu đi, đáng tiếc đôi mắt Park Jiyeon nhìn chằm chằm vào chị làm chị không thể tránh. Hahm Eunjung đành phải kiên trì ho nhẹ, làm như vô tình trêu chọc: "Sao lại đùa như vậy với cô Hahm hả."

"Tôi không đùa." Giọng Park Jiyeon rất nghiêm túc, khi ngẩng đầu nhìn chị đôi mắt đã trở nên sâu lắng, "Lần đầu tiên ở quán bar nhìn thấy chị, tôi đã cảm thấy chị rất đặc biệt, nếu không tôi sẽ không mới gặp lần đầu đã theo chị vào khách sạn."

"..." Nhìn bộ dạng mặt mũi nghiêm túc của cô ta, nụ cười của Hahm Eunjung đơ dần.

"Lần này chị đi công tác ba tháng, tôi sợ bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa." Park Jiyeon nhìn chị, mỗi câu mỗi chứ thốt ra, "Tôi thật sự rất thích chị, tôi muốn sống cùng chị."

"..." Hahm Eunjung xoa mũi, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

Park Jiyeon nói tiếp: "Tôi biết, tuổi chị lớn hơn tôi, từng trải cũng hơn tôi nhiều, lúc này tôi tỏ tình chị sẽ cảm thấy tôi không đủ chín chắn, thậm chí là xúc động nhất thời." Hơi ngừng lại một chút, "Nhưng, tôi sẽ cố gắng trở nên chín chắn trong mắt chị. Xin hãy tin tưởng tôi, tôi rất nghiêm túc với chị."

Xung quanh có người dừng lại làm như lơ đãng liếc về bên này xem trò hay, Park Jiyeon lại không hề để ý, mắt cô từ đầu đến cuối đều đặt trên người Hahm Eunjung, thấy Hahm Eunjung không trả lời liền lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ, cương quyết nhét vào tay Hahm Eunjung, "Cái này tặng chị. Chờ chị nghĩ kỹ thì cho tôi đáp án lần nữa."

"..." Hahm Eunjung tiếp tục trạng thái cứng đờ.

"Đến nơi khác nhớ phải giữ gìn sức khỏe, tôi chờ chị ba tháng." Park Jiyeon đột nhiên áp sát ôm chị thật nhẹ, dán vào lỗ tai chị nói khẽ, "Thời gian sắp đến rồi, chị vào check-in đi. Tạm biệt."

"À... Tạm biệt..."

Mãi dến khi dáng Park Jiyeon biến mất sau cửa ra vào, Hahm Eunjung vẫn còn đơ mặt không nói nên lời. Thủy tinh màu tím lóe lên trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn còn vương hơi ấm của cô ta, quả thật ném không được mà cầm cũng không xong...

Park Soyeon bên cạnh đã cười gần đứt hơi, vừa chỉ vào chiếc vòng cổ vừa nói: "Ha ha ha, vầy mà có người công khai tỏ tình với cô, trời đất ơi, thật tình đấy, thật là thật tình đấy, cô nghe thấy không?"

Hahm Eunjung lạnh lùng liếc cô ta, "Cô muốn bị người ta vây xem thì cứ gào tiếp đi." Nói rồi liền xoay người ra ngoài, vòng cổ thuận tay nhét vào túi.

Xung quanh quả nhiên có tốp năm tốp ba hành khách dừng lại chỉ trỏ, Park Soyeon xoa mũi ngại ngùng, vội vàng kéo vali trống đuổi kịp chị, vừa đi vừa trêu chọc: "Thiếu nữ ngây thơ chặn đường bà cô phong lưu ở phi trường, trước mặt mọi người tỏ tình tặng vòng cổ... Chậc chậc, tiêu đề xã hội tuyệt biết bao, không biết vừa rồi có phóng viên tin tức chụp được màn cảm động vừa rồi không..."

"Cô im lặng được không?" Sắc mặt Hahm Eunjung lạnh buốt.

"Được được, tôi im." Park Soyeon im được ba giây lại không nhịn được nói, "Á? Tôi bảo này, cái đồ càng già càng lão luyện nhà cô cũng sẽ có lúc thẹn thùng sao?" Cô ta hiển nhiên cực kỳ tò mò, nghển mặt lên chăm chú nhìn Hahm Eunjung nửa ngày, "Bé thỏ trắng đơn thuần kia một lòng một dạ với cô như vậy, chẳng lẽ kỹ thuật của cô quá tốt?"

"..." Hahm Eunjung thật đau muốn vỡ đầu, bé thỏ trắng đơn thuần gặp lần đầu dường như dần dần thay đổi, hôm nay rõ ràng rất có khí thế nói sẽ cố gắng trở nên chín chắn...

- cô tốt nhất đừng chín chắn.

Hahm Eunjung đau đầu nghĩ, Park Jiyeon bé giờ đã rất có tiềm lực rồi, vừa mua xe lại làm hacker, về sau trưởng thành rồi còn chịu nổi sao? Tuy kỹ thuật máy tính của chị không tốt, không rõ Park Jiyeon kiếm tiền thế nào, nhưng còn đến trường đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứng tỏ Park Jiyeon bé cũng không hề đơn giản như bề ngoài.

Nghĩ vậy lại cảm thấy phiền muộn. Chẳng qua vì giải quyết nhu cầu sinh lý mới đến quán bar tìm một đối tượng 419 thôi, vầy mà lại trêu chọc phải phiền toái lớn, dán chặt lấy chị như keo dính chuột. Lại còn tỏ tình trước đông người, lúc nhìn chị ánh mặt luôn chăm chú lại cố chấp, dường như thật sự rất thích chị vậy...

May mắn là, giờ cuối cùng cũng dùng được cái cớ đi công tác để kết thúc mối quan hệ trời ơi đất hỡi này.

- chờ tôi ba tháng? Đùa à, ba tháng sau bà cô đây đã sớm bốc hơi khỏi thế giới của cưng rồi.

***

Quen biết với Park Jiyeon chỉ đến đây thôi, sau khi về Hahm Eunjung cũng không nghĩ nhiều, tiện tay quăng chiếc vòng cổ vào ngăn kéo. Bên tai bỗng vang lên lời tỏ tình của Park Jiyeon: : "Tôi biết, tuổi chị lớn hõn tôi, từng trải cũng hõn tôi nhiều, lúc này tôi tỏ tình chị sẽ cảm thấy tôi không đủ chín chắn, thậm chí là xúc ðộng nhất thời."

Kỳ thật những lời này lại nói trúng tim đen. Hahm Eunjung chị một thân một mình lưu lạc nhiều năm ở nước ngoài như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp, từng trải phong phú, kinh nghiệm dày dặn, một sinh viên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều tỏ tình với chị quả là nhổ lông bên miệng hổ, động thủ trên đầu thái tuế.

Chị thật sự cho rằng đó là xúc động nhất thời của người trẻ tuổi. Chị thậm chí còn không để chuyện này trong lòng.

Bởi vì chị tin chắc, sự xúc động với nhiệt huyết này căn bản không thể tiếp tục được lâu.

Cũng như trước đây bạn luôn ăn chay, ngẫu nhiên ăn một bữa tiệc lớn ở nhà hàng đã cảm thấy đây là tuyệt phẩm thế gian, cảm giác mình đã tìm được thứ yêu nhất, thậm chí hy vọng mỗi ngày đều có thể được thưởng thức bữa tiệc này. Nhưng thực tế, trên đời này còn rất rất nhiều thức ăn còn ngon hơn nó, vài ngày sau gặp được thứ ăn ngon hơn, bạn sẽ phát hiện, mình của trước đây buồn cười tới mức nào.

Con người cũng vậy.

Nhân loại rất thích thứ mới lạ, mỗi ngày ăn một món sẽ chán ngấy, mỗi ngày nhìn thấy một người cũng thấy phiền lòng.

Hahm Eunjung luôn cho rằng như vậy.

Chị đương nhiên nghĩ rằng, Park Jiyeon đối với chị cũng chỉ là sự đam mê ngắn ngủi như thích đồ ăn ngon.

Park Jiyeon còn trẻ, kinh nghiệm lại ít, sau khi gặp gỡ bất ngờ tại quán bar hai người có hảo cảm với nhau trải qua một đêm mây mưa, say nắng cũng là bình thường. Chỉ là, cảm giác say nắng này chẳng mấy chốc sẽ bị lý trí thay thế. Chênh lệch tuổi giữa hai người, thói quen sinh hoạt khác nhau, lúc gặp nhau thiếu đi tiếng nói chung, đủ loại vấn đề bày ra trước mắt, bên nhau là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Hahm Eunjung tin, đứa nhỏ thông minh kia sẽ nhanh chóng hiểu ra điểm này.

Bà cô đã không còn trẻ, đã không còn sức để chơi với cô ta cái gì mà tình yêu nồng nhiệt oanh oanh liệt liệt.

***

Park Jiyeon quả nhiên rất thông minh, mới đầu còn nhắn tin quan tâm hỏi han, Hahm Eunjung vẫn luôn không để ý, cô ta lại dường như hiểu ra gì đó mà ngoan ngoãn không gửi tin nhắn nữa. Quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu nữ, cảm thích đến dễ mà đi cũng nhanh.

Park Jiyeon có giác ngộ cao như vậy Hahm Eunjung đương nhiên hết sức vui mừng, tảng đá đè nặng trong lòng thời gian qua cuối cùng cũng biến mất.

Buổi chiều hôm đó, Hahm Eunjung đột nhiên nhận được tin nhắn của Park Soyeon, nói là có một người bạn cũ biết chị về nước, đã đặt tiệc rượu tại Lush tẩy trần cho chị. Người bạn cũ kia là bạn chơi từ bé - Lee Yong Sun.

Lee gia với Byun gia có phần giống nhau, tổ tiên đều xuất thân y học, bởi các bậc mẹ dì quan hệ rất tốt nên khi còn bé Hahm Eunjung thường cùng bọn Lee Yong Sun, Byun Gaemi chơi chung. Lee Yong Sun đối xử với Hahm Eunjung rất tốt, luôn tỏ vẻ ta đây là chị cả, trong lòng Hahm Eunjung rất kính trọng cô ta, luôn gọi cô ta một tiếng "chị Lee". Năm cấp ba ấy, sau khi Hahm Eunjung xuất ngoại thì đứt liên lạc với cô ta, về sau nghe nói cô ta tốt nghiệp trường y xong lại xuống biển kinh thương.

Nếu hôm nay là cô ta mời khách, dù sao Hahm Eunjung cũng phải nể mặt.

Sáu giờ chiều, Hahm Eunjung đúng giờ lái xe đến Lush.

Nhà hàng này bề ngoài vô cùng xa hoa, cửa ra vào treo đèn lồng xinh đẹp, trong đại sảnh bày biện các loại bình phong cùng bồn cây cảnh đẹp đẽ, bàn điêu khắc hoa văn cổ điển, thảm đỏ trải rộng, phục vụ nam mặc âu phục tôn kính, lại thêm những khúc nhạc dân tộc du dương, toàn bộ nhà hàng đều mang đậm phong cách Hàn Quốc. Có thể nhìn ra chủ nhà hàng là một người tương đối bảo thủ.

Hahm Eunjung vào cửa vừa báo tên Lee Yong Sun đã được phục vụ viên dẫn tới phòng VIP lầu hai, lúc đẩy cửa ra bên trong đã có bốn người ngồi quanh bàn tròn. Lee Yong Sun, Byun Gaemi, Park Soyeon, ngồi bên cạnh Park Soyeon còn có một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, vừa thấy Hahm Eunjung liền cười hì hì lao tới.

"Dì Hahm!!"

Hahm Eunjung xoa đầu thiếu nữ, mỉm cười nói: "Eun Mun, sao cháu lại ở đây?"

"Cô mời ăn cơm, cháu liền bám theo luôn." Eun Mun được ăn chùa khuôn mặt tươi như hoa, "Hơn nữa, cháu nghe cô nói người được mời là dì thì càng không thể đợi được." Nói xong, vô cùng đứng đắn bổ sung một câu, "Dì Hahm, từ sau khi chia tay ở nước Pháp, cháu vẫn luôn hoài niệm dì."

"Hoài niệm? Dì còn chưa chết đâu." Hahm Eunjung không nhịn được vỗ đầu con nhóc.

"Á không, tưởng niệm, tưởng niệm ý, dì biết tiếng Hàn của cháu không tốt mà, bỏ qua cho cháu đi." Eun Mun ngẩn đầu nhìn chị, cười cực vô tội.

Hahm Eunjung lại thấy đau đầu.

Chị ghét nhất kiểu cười vộ tội này. Nội tâm chị trải qua mưa gió gột rửa nhiều năm như vậy, đã sớm tạo nên lớp chai dày đặc, vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên rạng rỡ thế này chị vẫn thấy mềm lòng.

Quen biết Eun Mun tại Pháp, lúc đó con nhóc thối này gây chuyện bị người ta đánh, Hahm Eunjung nể tình hai người đều là đồng bào Hàn Quốc mới ra tay cứu cô ta. Thế là bạn học Eun Mun não hơi tàn cả ngày coi dì Hahm như ân nhân cứu mạng mà sùng bái, mỗi lần nhìn thấy chị đều mắt sáng như sao, lại còn tuyên dương khắp nơi với đám bạn học, "Công phu của dì Hahm tôi rất lợi hại, một quyền vung ra đã đánh cho đám lưu manh kia người ngã ngựa đổ!"

Cho xin đi, đó là vì dưới chân lưu manh vừa may có viên gạch, nắm đấm dì còn chưa đụng vào cằm cô ta thì cô ta đã tự trượt chân ngã rồi.

Mỗi lần bị Eun Mun ba hoa chích chòe khen ngợi Hahm Eunjung lại cảm thấy đầu mình ong ong. Chị cũng không hiểu vì sao mình luôn dính vào loại trẻ con không chín chắn này. Không nói đến gần đây là Park Jiyeon, lúc trước Eun Mun này cũng mỗi lần nhìn thấy đều lao đến dính vào người chị. Hahm Eunjung cảm giác cái vẻ mặt lạnh tanh của mình không hề có vẻ hiền lành của bề trên, vì quái gì mà cứ khiến trẻ con thích vậy...

"Được rồi được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống đi." Hahm Eunjung sầm mặt đẩy Eun Mun đang ôm cứng lấy mình như Koala, quay sang Lee Yong Sun cười vươn tay, "Chị Lee, đã lâu không gặp."

Park Soyeon đột nhiên xen vào: "Cô còn chưa biết, Lush này chính là chị Lee tự mình mở đấy. Hôm nay tôi mới biết, cũng phải thốt lên kinh ngạc."

Hahm Eunjung thầm kinh ngạc nhưng trên mặt lại vẫn mỉm cười: "Xem ra năm đó chị Lee bỏ y theo thương là lựa chọn rất chính xác."

"Tuy là thế, nhưng bà lão bên nhà vẫn suốt ngày phàn nàn không có người kế thừa nghiệp y." Lee Yong Sun vươn tay nắm chặt tay Hahm Eunjung, mỉm cười nói, "Quả là đã lâu không gặp, nào, nhanh ngồi đi."

Hahm Eunjung gật đầu, ngồi xuống vị trí đối diện cửa ra vào.

Eun Mun nhìn chằm chằm Lee Yong Sun, nhẹ giọng hỏi: "Cô à, có thể mang thức ăn lên chưa? Con đói lắm."

Lee Yong Sun nghiêng đầu nhìn bên ngoài, nói: "Đợi mấy phút nữa, cô ta tới nhanh thôi."

"À." Eun Mun gật đầu, khuôn mặt mang vẻ phiền muộn, "Chị ấy bình thường không phải rất thần tốc sao, thế nào mà hôm nay lại chậm như rùa vậy."

Hahm Eunjung ghé vào tai Eun Mun hỏi nhỏ: "Còn ai muốn tới à?"

"Chị họ cháu."

"Chị họ cháu cũng tới ăn chực?"

"Chị ấy không phải đến ăn chực, chị ấy là con gái cô cháu. Dì Hahm, trước đây không phải cháu luôn nói với dì là cháu có một chị họ trâu bò sao, dì quên rồi à?"

Hahm Eunjung vuốt mũi, thầm nghĩ: dì ngay cả mi cũng gần như quên luôn rồi, huống chi là chị họ nào đó trong miệng mi.

Eun Mun lại thao thao bất tuyệt: "Cháu đã nói với dì, chị họ cháu siêu lợi hại, tự mình lập một studio làm bà chủ, còn lập trình cho công ty game, trong game cháu chơi có một phó bản biến thái vốn là chị ấy viết đấy. Đúng rồi, mấy hôm trước chị ấy đi tham gia thi đấu cả nước, hình như còn mang cả giải thưởng về í, aizz, cháu thật sự siêu sùng bái chị ấy."

Hóa ra là cao thủ game. Đầu năm nay người trẻ tuổi đều đắm mình trong game online, Hahm Eunjung chị chẳng lẽ đã sắp không theo kịp thời đại rồi? Hahm Eunjung cười bất đắc dĩ, quay sang trêu ghẹo Lee Yong Sun: "Chị Lee, từ lúc nào mà chị lại có đứa con gái tài giỏi như vậy, cũng không nói một tiếng."

Nhắc tới con gái dường như tâm tình Lee Yong Sun rất tốt, khuôn mặt cũng tươi hơn, "Thân thể chị dâu dì không tốt, không thể sinh con, mấy năm trước bọn chị có nhận nuôi một đứa bé."

"Ồ? Là nhận nuôi ư?"

"Đúng vậy, đứa bé kia rất thông minh, hơn nữa rất nghe lời, cũng vô cùng hiếu thuận với anh chị. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cả nhà chị sống với nhau rất tốt. Hôm nay dẫn nó tới cũng là muốn giới thiệu cho hai đứa quen nhau."

Park Soyeon xen vào: "Quan hệ huyết thống cũng chỉ là an ủi trên tâm lý, có một số con ruột lại là đồ mất dạy. Vận khí chị không tệ, nhận nuôi được một đứa con tốt như vậy." Dứt lời, cười tủm tỉm cúi đầu uống trà.

Hahm Eunjung liếc nhìn cô ta, cũng phụ họa thêm: "Park Soyeon nói không sai, huyết thống không quan trọng, quan trọng là tình cảm một nhà chị tốt." Chị hơi dừng lại rồi hỏi tiếp, "Đúng rồi, cô bé tên là gì?"

"Park Jiyeon."

Phụt một tiếng, ngụm trà của Park Soyeon lập tức phun đầy đất.

.

.

.

.

.

.

TBC

Đôi dòng : Mình viết xong chap 8 từ rất rất lâu rồi, vậy mà không hiểu sao đến giờ mình vẫn chưa dám post. Hì hì, thành thật xin lỗi mấy bạn luôn dài cổ mong ngóng truyện này ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro