Ngoại Truyện : Đọc Thoại Nội Tâm Của Park Jiyeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 1: Độc thoại nội tâm của Park Jiyeon.

Đối với việc theo đuổi người phụ nữ trưởng thành, giàu có, sang trọng và hơn tuổi mình, trong lòng Park Jiyeon cũng rất áp lực. Có điều theo thói quen cô chuyển áp lực thành động lực, cô tin tưởng bằng chân thành và nhiệt tình của bản thân, nhất định có thể làm rung động Hahm Eunjung.

Bởi vì cô biết, Hahm Eunjung không phải người vô tình như ngoài mặt. Kỳ thật, cô đã biết Hahm Eunjung lâu rồi.

Trở về căn ổ nhỏ, mở máy tính theo thói quen, kết nối băng thông rộng, thuận tay mở trình duyệt, trang đầu tự động bật lên là một trang cá nhân mua máy chủ ở nước ngoài. Phong cách trang cực đơn giản, phông nền màu tím sẫm, phần viết bài là màu trắng sạch gọn để chữ màu đen. Đối với cao thủ thiết kế trang mạng như Park Jiyeon mà nói, người thiết kế không gian này quả thực là gà mờ.

Nhưng chỉ có trang web đơn giản này lại được cô đặt thành trang chủ. Mỗi lần mở trình duyệt đều sẽ tự động đăng nhập vào đây.

Đây là trang cá nhân trên mạng của Park Jiyeon, tên là "Buồn buồn viết nhảm", chủ nhân tài khoản là ÂnTĩnh, Hahm lười biếng.

Xưa kia Lee Yong Sun khen nức nở cô bạn thời niên thiếu Hahm Eunjung, khiến Park Jiyeon nổi lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vì thế Park Jiyeon tò mò hại chết mèo tiến hành mọi cách tìm hiểu về nhân vật truyền kỳ tên Hahm Eunjung này. Không chỉ lục soát tư liệu sau khi xuất ngoại của chị, còn thêm blog của chị vào mục yêu thích.

Bởi ví yêu thích mà chú ý, bởi vì chú ý mà càng thêm yêu thích.

Dần dần, Park Jiyeon quen nếp mỗi ngày vào xem blog của chị, từ những ghi chép lặt vặt về cuộc sống hàng ngày, thấy điều chị thấy, nghe điều chị nghe, cái cảm giác ấy thật giống như chính bản thân mình quen biết chị, cùng chị trải qua rất nhiều việc.

Park Jiyeon dày mặt để lại một tin nhắn số Instagram của mình, không ngờ Hahm Eunjung thật sự Follow cô. Tuy Hahm Eunjung không thích chát chít trên Instagram, nhưng mỗi lần thấy chị up ảnh, nhìn chị đổi mới đủ loại tên Instagram, chỉ quan tâm bình thường như thế thôi đã đủ khiến tâm trạng Park Jiyeon vui sướng.

Xem càng nhiều lại càng thích tính cách của chị.

Park Jiyeon dần dần phát hiện, Hahm Eunjung là một người cực kì đặc biệt. Căn cứ vào tự thuật của mẹ Lee Yong Sun, năm ấy Hahm Eunjung xuất ngoại mới mười tám tuổi. Bởi vì sự tuyệt tình của Hahm Sirin, chị không có trụ cột kinh tế nào, một mình vượt qua thời kì gian khó ở nước ngoài. Theo lý thuyết, người bị thân nhân ép buộc rời đi, trải qua nhiều khó khăn như vậy chắc hẳn cá tính phải trở nên lạnh lùng cao ngạo mới đúng.

Nhưng Hahm Eunjung không như thế, chị trước sau vẫn lạc quan vui vẻ, viết nhật kí bằng ngữ điệu trêu ghẹo thoải mái. Park Jiyeon thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười tủm tỉm khi chị ngồi trước máy tính đánh chữ.

Cho dù có gặp khó khăn trắc trở đi nữa, chị cũng sẽ vô cùng lạc quan đối mặt, lòng dạ cởi mở, phong lưu không gò bó, đấy là ấn tưởng thuở đầu của Park Jiyeon về chị. Có đôi lúc sẽ cảm thấy ngữ khí đó của chị rất đáng đánh, nhưng có lúc xem nhật kí của chị lại làm Park Jiyeon không khỏi đau lòng.

"Cổ phiếu lại lỗ vốn, tiền tháng này phỏng chừng cạn kiệt. Aizz, tiền tài là vật ngoài thân, vốn lỗ lã đã rất thảm thương, nếu do đó mà tâm trạng buồn rầu há chẳng phải lại càng thảm thương? Cho nên tôi quyết định đêm nay xem một bộ phim hài để điều chỉnh tâm trạng. Dù sao đã cạn kiệt rồi, dứt khoát cạn kiệt thêm mấy chục đồng."

"Xem xong phim trở về, khổ cái lưng của tôi, học tâm lý nhiều điểm hài hước cũng tăng hơn. Các cảnh làm trò trong phim rõ ràng đều là lừa gạt…, chung quanh một đám nhóc cười long trời lở đất như một đám ngốc, bà dì tôi ngồi ở chính giữa cơ mặt không ngừng rút gân, thật sự rất thống khổ, nhớ tới vừa rồi xài phí tiền, càng thống khổ. Aizz, tôi nên đi tắm một cái đây."

"Tối qua tắm bồn vậy mà ngủ mất… Khi tỉnh lại đã ba giờ sáng, cả người ngâm trong nước lạnh, chung quanh một màn tối đen… Đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày mình tắm ngủ bị chết đuối, có thể trở thành kiểu chết tẻ nhạt nhất trong lịch sử nhân loại không nhỉ?"

"Ngâm nước lạnh bị cảm, phát sốt đau đầu, thuốc tìm được để bên cạnh tính uống, kẹp nhiệt kế dưới nách để do nhiệt độ, kết quả chưa đầy mười phút lại ngủ. Ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy, nhiệt kế lại vẫn kẹp dưới nách, thần kỳ chính là một cơn cảm cúm cứ thế qua đi sau giấc ngủ, tôi quả nhiên luyện nên sức khỏe như thần nhé."

"Đêm nay về quá muộn, đèn đường tồi tàn tối đen cả ngã tư đường, cắn răng thêm can đảm tiến bước, đột nhiên giẫm phải cái gì đó mềm mềm, nghe được một tiếng meo thảm thiết, nếu không phải con tim của bà dì tôi quá mạnh mẽ, tôi cũng muốn hét theo. Đó lại là một con mèo hoang. Đã có duyên giẫm lên cái đuôi của nó, thì bồng nó về nuôi."

"Tối qua ôm về mèo gãy chân, tôi nối lại cho nó, trong nhà có một số thuốc dự trữ, thuận tiện thoa lên chỗ băng một ít. Bà dì tôi làm bác sĩ thú y kỳ thật rất có thiên phú nhá, lúc trước cớ sao nghĩ quẩn đi học tâm lý học chứ? Rõ ràng động vật đáng yêu hơn con người…"

"Buổi chiều đi ngang qua con phố kia, lại nhặt được một em mèo lưu lạc, màu trắng, thân thể rất nhỏ, trông rất đáng thương, vì thế thuận tay bế về. Tôi thấy trong nhà mình mèo đen cũng rất cô đơn, cả ngày kéo ống quần tôi không tha, ôm một con về để hai đứa nó kéo cho nhau, như vậy khá hài hòa."

"Tại sao trên đường về nhà lại có một con mèo lưu lạc? Có người đang đùa giỡn tôi sao?"

"Được rồi, con thứ tư. Gần đây thiệt là rất có duyên với mèo."

"Bốn con mèo cùng nhau kéo ống quần của tôi không cho tôi tới trường, tôi có một dự cảm, từ nay về sau cuộc sống của tôi càng thêm bi thảm…"

"…"

"Hạ quyết tâm về nước, hôm nay tìm cho mèo được một người chủ tốt lắm, trước lúc đi bốn đứa cứ kéo tôi không tha, kêu meo meo ra vẻ đáng thương với tôi. Kỳ thật tỏ vẻ đáng thương với tao vô ích thôi, tao đã quyết định không cần tụi mày, tụi mày phải theo chủ mới làm nũng mới đúng. Chủ mới rất sốt sắng, nói chụp cho bọn tôi tấm ảnh làm kỷ niệm, đối phương nhiệt tình như vậy tôi không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, vì thế gom lại chụp hình. Một đám nhóc nghịch ngợm còn bắt tôi dùng đồ ăn dụ dỗ chúng nó mới chịu xếp hàng tập hợp nhìn ống kính, thiệt là quá ngu ngốc… Ảnh chụp sau đây, đăng lên làm kỷ niệm."

Thời điểm chụp bức ảnh đấy là vào hoàng hôn, bối cảnh ở cuối ngã tư đường yên tĩnh, một người phụ nữ ngồi xổm xuống, trong tay cẩm một túi đồ ăn, bốn con mèo nhỏ tụ tập xung quanh chị, chen lấn liếm lòng bàn tay của chị. Người phụ nữ dường như rất thích  dáng vẻ thuận theo của chúng, nhẹ cong khóe môi, mang trên mặt nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú mấy bé con cũng trở nên rất hiền hòa.

Ánh nắng màu vàng rọi trên người chị, toàn thân chị tỏa ra hơi thở biếng nhác lại tùy tính, giống như chị chỉ cần sống tự do tự tại tùy theo ý mình ở trong thế giới bản thân, hết thảy phù phiếm và ồn ào chung quanh đều không liên quan với chị.

Chính bức ảnh này làm cho trái tim Park Jiyeon rung động.

Vốn dĩ Hahm Eunjung là một người cô đơn thế đấy. Chị nhất định rất luyến tiếc những chú mèo lưu lạc ở bên chị nhiều năm nhưng chị vẫn mỉm cười tặng chúng. Vì kỳ vọng của mẹ cha, từ bỏ vòng sinh hoạt mà bản thân đã dốc sức sống nhiều năm, bắt đầu một lần nữa, trở về hoàn cảnh lạ lẫm.

Giống như rất nhiều năm về trước, tại hoàn cảnh lạ lẫm bắt đầu cuộc sống một mình.

Một khắc ấy, Park Jiyeon đột nhiên nổi lên một cơn xúc động lạ lùng, cô muốn dung nhập cuộc sống của người ấy, muốn ngồi bên chị tâm sự, muốn đi với chị xem một bộ phim ấm áp, muốn vào lúc chị tắm nhắc nhở chị chớ ngủ gật, lúc chị bệnh phát sốt sẽ chăm sóc chị, lúc tâm trạng chị sa sút sẽ để chị tựa vào mình an tâm ngủ một giấc, hay, chỉ đứng xa xa lặng yên ngắm chị chơi với những chú mèo con.

Loại cảm giác này có lẽ được gọi là động lòng nhỉ?

Dù Park Jiyeon biết, khoảng cách của hai người phi thường xa xôi, thân phận của hai người cũng có chênh lệch rất lớn, trải đời của hai người càng không có cách nào so bằng, thậm chí, người ấy là bạn của mẹ – trưởng bối của mình.

Nhưng một khắc đó, Park Jiyeon đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không quan trọng, cô chỉ biết mình động lòng, cái cảm giác nhớ tới một người liền tim đập loạn nhịp, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của cô, chưa bao giờ có.

***

Ngày Hahm Eunjung về nước cách càng lúc càng gần, Park Jiyeon rất buồn rầu về việc làm sao để làm quen chị.

Cô không sợ không gặp Hahm Eunjung, bởi rằng bằng quan hệ của mẹ, cô luôn có cơ hội nhận thức Hahm Eunjung. Thế nhưng cô phải nắm chắc cơ hội lần đầu gặp mặt, nếu lần đầu tiên gặp mặt chính là lời giới thiệu "Đây là con của chị" của mẹ, Hahm Eunjung hiển nhiên sẽ xem cô thành vãn bối, do đó, mặc cho cô có cố gắng thế nào, Hahm Eunjung đều sẽ cảm thấy con nít hồ đồ, hoàn toàn không để trong lòng.

Đang khổ không biết làm sao, ngày đó thời điểm đi ngang qua bar Les lại một lần nữa tò mò hại chết mèo. Cô từng thấy rất nhiều giới thiệu về quán bar trên blog Hahm Eunjung, nhưng chưa từng đi. Vì thế đánh bạo đi vào, muốn hiểu rõ hơn về giới đồng chí.

Không ngờ rằng, vậy mà gặp được Hahm Eunjung ở đấy.

Gần như bằng ánh mắt đầu tiên Park Jiyeon đã nhận ra chị.

Người phụ nữ cùng Park Soyeon sóng vai bước vào quan bar, trong tích tắc đã hấp dẫn cái nhìn của vô số người. Người phụ nữ bình tĩnh ung dung, mặt mang nụ cười, trên người tỏa ra khí chất độc đáo kẻ khác khó có thể dời tầm mắt. Giống như chị không phải khách đến quán bar, mà là vương giả đến tuần tra.

Lúc chị mỉm cười uống rượu, dường như rất hợp với hoàn cảnh quán bar. Chỉ từng cái giơ tay nhấc chân đã có loại ngạo khí cao cao tại thượng, cái nhìn thờ ơ, giống như những người phụ nữ nhìn lén chị đều chẳng đáng để tâm.

Trông ngón tay thon dài của chị cầm chiếc ly đế cao chậm rãi phẩm rượu, vừa mỉm cười vừa tùy ý trêu chọc gì đó với người bằng hữu bên cạnh, trái tim của Park Jiyeon đập càng lúc càng nhanh. Muốn đi qua vờ tình cờ gặp gỡ chị, lại luống cuống tay chân đụng đổ ly rượu bên cạnh, bị người ta chửi rủa thậm tệ.

Park Jiyeon một mặt vội nói xin lỗi, một mặt cuống quít đi đến quầy bar, nào ngờ Hahm Eunjung lại vì thế chú ý tới mình, còn theo sang đây.

Phát triển bất ngờ như vậy, khiến Park Jiyeon vui mừng cực kì.

Cô biết Hahm Eunjung là người lọc lõi trong tâm lý học, nếu như mình có ý đồ với chị, bằng ánh mắt lợi hại của chỉ nhất định sẽ lộ ngay tại trận, Vậy nên Park Jiyeon tự thôi miên mình, mình là gà con mình là lính mới đây chẳng qua là cuộc gặp gỡ bình thường, mình không có thầm thương chị không có xem trộm blog của chị, chúng ta là những người xa lạ lần đầu gặp mặt…

Có lẽ thôi miên có hiệu quả, hoặc có lẽ Hahm Eunjung hoàn toàn không đặt cô gái trẻ tuổi này trong lòng, chị lại không hoài nghi gì, còn dẫn Park Jiyeon đi khách sạn.

Được người thầm mến nhìn trúng, một khắc đó, tâm trạng của Park Jiyeon vừa kích động vừa ngượng ngùng quả thực không lời nào có thể diễn tả được.

Trong quá trình tắm rửa vì căng thẳng nên lòng bàn tay đổ mồ hôi, do đó tắm rất lâu. Phát triển cũng quá nhanh, nhưng đổi sang góc độ khác mà nói, khởi đầu giữa hai người như vậy, chung quy vẫn tốt hơn gấp trăm lần việc mẹ mời chị ăn cơm rồi chỉ vào mình nói "Đây là con chị."

Huống hồ, có thể cùng Hahm Eunjung làm chuyện ấy, cô thật sự rất… rất mong chờ.

Sau đó, Park Jiyeon như mong muốn trải qua một đêm cả đời khó quên.

Không nghĩ tới dì Hahm tính tình rộng rãi, ở vấn đề công thụ chưa từng rối rắm, đã bằng lòng cho mình chủ động ôm chị. Nhớ lại buổi tối ấy, dù cho đến tận bây giờ Park Jiyeon vẫn có thể mặt đỏ bừng tim đập rộn. Hình ảnh Hahm Eunjung ôm mình thở gấp, thiệt là khiến người ta…

Khụ, trước hết không nghĩ tới chuyện không hợp thiếu nhi này. Phát triển sau đó dựa theo ý tưởng của Park Jiyeon tiếp nối vô cùng thuận lợi, thành công tỏ tình ở sân bay, rốt cuộc vạch trần sự thật, Hahm Eunjung cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tình cảm ngoài ý muốn này.

Park Jiyeon biết, Hahm Eunjung sẽ không chấp nhận trong thời gian ngắn. Bằng cá tính đào hoa tiêu sái của Hahm Eunjung, sẽ không thích tình cảm trói buộc, càng không thể đồng ý lời tỏ tình của cô sinh viên nhỏ hơn mình mười tuổi.

Chơi Tình. Một. Đêm không quan trọng, nói tới tình cảm, việc chị từ chối thẳng cũng là kết quả Park Jiyeon sớm dự đoán trước.

Có điều chẳng sao, Park Jiyeon thích khiêu chiến, cô là một người rất cố chấp từ trong xương cốt, càng khó càng gan. Dù thế nào cô cũng phải cố gắng theo đuổi dì Hahm, tuy như vậy có chút tình nghi đeo bám, nhưng Park Jiyeon vẫn cảm thấy đối phó với dì Hahm nên bám như sam.

Dì Hahm cứ nói mình nhẫn tâm vô tình, kỳ thật chị rất mềm lòng, chỉ nhìn chị nhặt một bé rồi lại một bé mèo lưu lạc về nuôi là biết, chị là người dịu dàng. Mấy bé mèo quấn quít lấy chị như thế, chị cũng chẳng giận, cả ngày còn kiên nhẫn đút sữa cho chúng nó uống. Mình gắng quấn quít chị, có lẽ qua một thời gian ngắn chị cũng sẽ chậm rãi đầu hàng.

Chị khoác lên vẻ bề ngoài lạnh lùng, có thể là xuất phát từ ý thức bảo vệ bản thân. Năm đấy mẹ vô tình, đuổi chị ra khỏi nhà còn dùng roi ra sức đánh, có lẽ khiến chị từ đó về sau có phòng bị với người khác?

Park Jiyeon không biết kẻ nghiệp dư như mình phân tích có đúng hay không, dù sao cô cứ cho là thế. Dì Hahm là người xứng đáng để cô yêu, bảo vệ, cô nhất định phải cố gắng nắm giữ trái tim dì Hahm, thay thế những con mèo lưu lạc, đứng ở bên cạnh chị trông coi chị cẩn thận.

Không bao giờ muốn thấy chị một mình sinh bệnh, một mình chống chọi, còn mỉm cười trêu đùa, nói thể chất mình tốt.

.

.

.

.

.

.

TBC

Lảm nhảm: Bị manh bởi Hahm Eunjung giơ tay trái

Bị manh bởi Park Jiyeon giơ tay phải

Bị manh bởi hai người giơ hai tay!

Thực ra mình cảm thấy dì Hahm rất đáng thương, bị ba mẹ đuổi đi cả ngày chung sống với mèo… Trách sao tâm lý vặn vẹo vậy đó…

P/s: Chương tiếp theo bắt đầu quyển thứ hai, bước vào tình cô trò, nội dung về sau sẽ càng thêm hấp dẫn ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro