Chapter 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4.

Tiffany tựa nhẹ vào cơ thể của người phía sau cô và âm thầm nở một nụ cười thật nhỏ. Cô ấy vừa bảo cô hãy bỏ trốn cùng cô ấy, dũng khí của cô ấy là do chất cồn trong người hay đây là kết quả của sự dồn nén quá lâu của cô ấy đây. Con người  ta khi say không che giấu gì cả nhưng cô ấy hiện tại không say, cô ấy vẫn ôm cô một cách nhẹ nhàng như ngày thường, vẫn nói chuyện với cô bằng chất giọng chứa chan tình cảm đó. Giá như cô là vô tình gặp cô ấy, vô tình yêu cô ấy, vô tình làm vợ lẻ của cô ấy thì ngay lúc này cô sẽ níu chặt lấy tay cô ấy và cùng nhau đi đến nơi mà cả hai có thể hạnh phúc bên nhau suốt đời. Cô không phải vô tình gặp cô ấy, càng không phải vô tình về làm vợ lẻ cô ấy cho nên yêu cầu này của cô ấy làm sao cô có thể đáp ứng. Chạm bàn tay vào cánh tay đang quấn quanh eo cô, cô nhẹ nhàng xoay người và vòng tay ôm lấy cô ấy. Jessica lúc này nhất định là đang có chuyện gì đó nên cô ấy mới trở nên như thế.

"Chúng ta rồi sẽ cùng nhau bỏ trốn nhưng không phải bây giờ."

"Đến khi em sẵn sàng hãy nắm tay tôi đi cùng em nhé."

"Trốn cùng em sẽ phải chịu rất nhiều gian khổ, Jessi không sợ sao?"

"Không...Tôi chịu đựng rất tốt, tốt y hệt như em vậy."

Ôm chặt lấy cô ấy hơn một chút, tựa mặt cô vào lòng cô ấy thêm sâu một chút, cô cảm nhận được bên trong cô có chút gì đó gọi là hạnh phúc đang len lỏi vào. Nhất định là hạnh phúc khi lòng cô lâng lâng từng chút một, con tim nhói lên nhưng cơn nhói đó khiến người ta quyến luyến, cô có phải đang chậm rãi phải lòng người phụ nữ đang ôm cô không? Không phải là phải lòng, nhất định là vậy, cô chỉ bị Jessica làm cảm động và suy nghĩ lung tung thôi, nhất định là thế. Nếu như cô đã biết trước sơ sót bản thân có thể phạm phải thì cô phải tránh cái sơ sót đó càng xa càng tốt. Cánh tay đang ôm lấy Jessica của cô khẽ buông lỏng, bàn chân cô khẽ lùi về sau một vài bước để tránh khỏi chiếc ôm mang đến cho cô quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ này. Có lẽ cô ấy đã quá quen với những hành động này của cô nên lần này cô ấy vẫn nhất nhất ôm chặt lấy cô, luồn bàn tay của cô ấy vào mái tóc cô và đẩy cô tựa sâu hơn vào lòng cô ấy.

"Không cho em thoát khỏi tôi nữa, không cho em bỏ lại tôi với sự hụt hẫng quen thuộc này nữa. Rõ ràng là em cũng muốn gần gũi với tôi nhưng tại sao em lại luôn là người đẩy tôi ra khi tôi đang nhấm nháp nỗi niềm hạnh phúc đó? Em không cho tôi tự tiện ôm em nên tôi chỉ dám mong chờ em chủ động, mỗi khi em chủ động em vừa khiến tôi hạnh phúc vừa khiến tôi đau rất nhiều, em có biết điều đó không Fany?"

"Em sẽ cho Jessi hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chỉ ngày hôm nay thôi."

Cô ôm cô ấy vào lòng và tận hưởng cái gọi là hạnh phúc trọn vẹn khi cô ấy ngoan ngoãn trong vòng tay cô. Thứ hạnh phúc này thậm chí còn đau hơn cả khi cô ấy đẩy cô ra khỏi cô ấy, nhưng chỉ cần được một lần tận hưởng cảm giác này dù có đau thế nào cô cũng sẽ cố cắn răng cho qua. Tiffany muốn cô đau, cô sẽ để mặc cô ấy làm đau cô, Tiffany muốn cô hạnh phúc cô sẽ vui vẻ đón nhận niềm hạnh phúc mà cô ấy tặng cô. Tất cả những gì cô ấy muốn cô sẽ đáp ứng, đáp ứng tất cả.

***

"YooHye sẽ sang nhà cha mẹ cô ấy trong ba ngày." hôn nhẹ lên vành tai của Tiffany, Jessica khẽ thì thầm.

"Cha mẹ YooHye đã nói gì với Jessi?"

"Họ nói họ mong muốn có cháu để ẵm bồng."

Nghe giọng của Jessica nhỏ dần ở những từ cuối khiến cô không nghĩ ngợi nhiều mà nâng người lên một chút để hôn lên mũi cô ấy. Khi nghe cô ấy nói YooHye sang nhà cha mẹ cô ta cô thừa sức hiểu được YooHye đang muốn làm gì. Cô ta cố tình quay trở về nhà để cha mẹ cô ta nói trực tiếp điều đó với Jessica và trong thời gian cô ta vắng mặt sẽ dễ dàng hơn cho cô đẩy Jessica về phía cô ta, rồi khi cô ta quay về mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp như cô ta đã vạch ra sẵn.

"Nhà này nếu có trẻ con hẳn sẽ vui lắm."

"Em sinh một đứa nhóc cho tôi đi."

Chạm mắt Jessica là một điều khó khăn với cô nhưng thật sự thì để trốn tránh mãi ánh mắt đó thậm chí còn khó hơn. Điển hình như lúc này cô lại vô tình chạm vào ánh mắt cô ấy. Cô ấy thích thú vui vẻ và say mê khi nói về những đứa trẻ, một chút mong chờ cô đồng ý và một chút âu yếm trìu mến dành cho cô trong đôi mắt đó, cô đều nhìn ra rõ.

"YooHye sẽ sinh một đứa nhóc cho Jessi, không phải là em."

Câu nói này đúng là rất tàn nhẫn, rất cay đắng nhưng cô có thể làm khác sao. YooHye có thai vào thời điểm này cũng tốt, Jessica ở bên YooHye nhiều cũng là điều hay, vì như thế cô sẽ không phải gần gũi cô ấy, không cần lo sợ rằng mình sẽ phạm phải sai sót kia và giúp cô dễ dàng dứt khoác hơn khi mọi chuyện đã ngã ngũ. Ngôi nhà này rồi sẽ có thêm một đứa trẻ, đứa trẻ đó sẽ kéo Jessica và YooHye lại gần nhau hơn, Jessica rồi sẽ phải có trách nhiệm hơn với vợ và con của cô ấy...Vợ lẻ rồi sẽ bị lãng quên, sẽ ngày ngày chứng kiến những gì hạnh phúc nhất giữa người chồng chung và người vợ chính thức. Cô tự hỏi tim cô có đau không, lòng cô có thấy khó chịu không, tim cô trả lời bằng cách nhói lên từ tận sâu, lòng cô cũng nhói và khoé mắt cô đã bắt đầu nóng lên dù cho đó chỉ là những gì cô tự vẽ ra.

"Em có còn yêu SooYoung không Fany?"

"Tình đầu rất khó quên."

"Còn tôi, em có bao giờ yêu tôi chưa Fany?"

"Jessi sẽ không muốn nghe câu trả lời này của em đâu."

Jessica thôi không hỏi nữa, cô kéo mền đắp ngang người và quay lưng về phía Tiffany. Cô đau quá, đau đớn rất nhiều. Dù bây giờ có đau thương trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn sẽ không thương hại cô càng không nói gì đó để xoa dịu lấy con tim đang nhức nhối của cô. Tiffany vẫn còn yêu SooYoung, vẫn chưa quên được SooYoung...vì SooYoung là tình đầu của cô ấy, mối tình mà cô ấy nói sẽ khắc cốt ghi tâm. Còn cô, có lẽ mãi mãi cô sẽ chẳng có được tình cảm của cô ấy càng không thể khiến cô ấy khắc tạc hình bóng cô vào tim. Vậy mà cô ấy nói cô ấy sẽ bỏ trốn cùng cô vào một ngày nào đó, cô ấy đang cố xoa dịu hay an ủi hay thương hại cô đây?

"Đêm nay không muốn ôm em ngủ sao?"

"Dù có ôm em mỗi ngày tôi vẫn không thể nào có được em, vậy nên cứ để tôi ngừng ôm em, rồi từ từ tôi sẽ quen và ổn với nó."

Đúng là SooYoung là tình yêu đầu tiên của cô và tình đầu thì thường rất khó quên nhưng không có nghĩa là cô đã cạn tình hẳn với cô ấy, nhưng thứ tình cảm còn xót lại đó không phải là tình yêu. Cô đoán được Jessica hiểu lầm câu trả lời của cô, kì lạ thay cô cũng không có ý định giải thích lại cho cô ấy hiểu rõ. Bao nhiêu lần cô lạnh lùng, cô phớt lờ cô ấy vậy mà chẳng có tác dụng gì, giờ đây chỉ cần một câu trả lời tuỳ tiện của cô cô ấy đã như thế. Cô đẩy cô ấy ra xa cô, cô ấy ương bướng chạy theo sau, tuy ở bên ngoài cô như phiền lòng nhưng thật ra chỉ cô mới biết cô vui vẻ đến như thế nào; cô đẩy cô ấy ra xa cô, cô ấy đáp ứng và dùng bờ lưng cô đơn này đối mặt với cô, cũng chỉ cô mới biết được thì ra bản thân mình có thể đau đớn đến mức này.

***

Sáng hôm sau cô vẫn dậy sớm làm những công việc của cô dù cho có hay không có bà Jung lẫn YooHye ở đây. Người làm nói với cô rằng SooYoung cũng đã ra ngoài từ lúc cô còn mải mê trong phòng giặt ủi và có thể tận chiều tối cô ấy sẽ về. Vậy ra ngày hôm nay sẽ chỉ có cô và Jessica trong ngôi nhà này...Xếp thức ăn xuống bàn hoàn tất, cô vừa tính quay người lên phòng gọi Jessica xuống dùng bữa thì đã thấy cô ấy đang dần tiến về phía chiếc bàn nơi cô đang đứng. Cô cúi đầu cười gượng khoả lấp đi cơn đau đang ngấm dần vào khắp người cô. Cô ấy không mặc quần áo mà cô đã xếp sẵn trên giường thay vào đó là quần áo mà YooHye đã mua cho cô ấy vào tháng trước. À mà phải rồi, quần áo của vợ chính mua làm sao có thể không mặc đây, chán quần áo của vợ lẻ để sẵn rồi lâu lâu thay đổi cũng đâu có vấn đề gì. Chờ cho cô ấy ngồi xuống bàn ăn, cô lẳng lặng rời khỏi gian bếp và đi về phòng của cô. Dù sao nhiệm vụ của cô không phải là phục vụ bữa ăn cho cô ấy, việc đó đã có người chờ để làm. Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại cũng là lúc cô trượt người ngồi xụp xuống sàn và để nước mắt cô trào ra.

Jessica Jung bây giờ có thể làm cô đau đớn như vậy, làm cô rơi những giọt nước mắt mà cô đã luôn kiềm nén trong khoảng thời gian dài và nơi ngực trái lại cứ thắt lại từng hồi liên tục. Dù có giận cô nhưng từ trước đến giờ cô ấy sẽ luôn mặc đồ mà cô chuẩn bị sẵn, mặc cho hôm đó cô ấy có ngủ ở bên phòng YooHye cô ấy vẫn sẽ sang phòng cô lấy quần áo của cô ấy. Còn bây giờ phớt lờ những gì cô đã chuẩn bị, chẳng khác gì cô ấy muốn nói rằng cô ấy đang tập làm quen khi không có cô như những gì đêm qua đã nói.

"Mợ ba, cô hai bảo mợ xuống dùng bữa."

"Một chút nữa tôi sẽ ăn sau, nhờ cô nói với cô ấy hộ tôi." cố nén đi tiếng nấc nghẹn, cô hắng giọng trả lời người giúp việc đang đứng ở ngoài cửa.

Mở vòi sen lên cô để cho những giọt nước đó hoà lẫn vào nước mắt trên gương mặt cô và thấm vào cả cơ thể đang đau nhức của cô. Có thể do lần này bị đau như vậy cô vẫn chưa thích ứng kịp nên không kiềm chế được bản thân mình, những ngày tới chắc chắn sẽ có nhiều chuyện tương tự xảy ra và dựa vào nó cô sẽ lấy nỗi đau trị nỗi đau cho đến khi cô vô cảm trước tất cả. Nhất định cô sẽ làm được vì trước giờ cô nhẫn nhịn rất giỏi, khả năng kiềm nén cũng không tồi và một khi quen với cơn đau đó mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Cô sẽ tiếp tục những gì cô đã vạch ra để đạt mục đích của cô, xong mục đích đó cô chỉ còn lại một mục đích nhỏ nữa và khi nó đã hoàn thành xem như cô đã có thể thoải mái mà sống cuộc sống cho riêng bản thân mình. Cô sẽ chỉ cho mình rơi lệ vào ngày hôm nay thôi, chỉ ngày hôm nay thôi.

Cô đã hết sức ngạc nhiên khi vừa bước ra khỏi phòng tắm cô đã trông thấy Jessica đang ngồi trên giường và nhìn chằm chằm lấy cô. Tạm gác sự ngạc nhiên đó qua một bên, cô đến tủ quần áo lấy cho mình một bộ trang phục để mặc thay cho chiếc khăn tắm quấn quanh người cô. Không ngại Jessica ở đây, cô từ tốn tháo khăn mặc chiếc áo rồi đến chiếc quần vào, sau cùng là đi đến bên chiếc giường lấy bộ quần áo mà cô đã chuẩn bị cho cô ấy, thẳng tay ném vào chiếc giỏ rác trong phòng. Cô dậy sớm ủi nó, luôn giặt nó kĩ nhất nhưng cô ấy không để nó vào mắt nữa thì để nó lại có ích gì.

"Đừng vào phòng em nữa, cũng đừng tự tiện ngồi lên giường em. Giờ em sẽ xếp đồ của Jessi ở đây rồi mang sang phòng YooHye. Jessi ngồi đây xem nếu có thiếu gì thì nhắc em."

"Nhớ lấy cả bộ quần áo em vừa quẳng vào giỏ rác."

Cô mấp máy đôi môi trong khi đôi mắt cô không ngừng nhìn cô hình ảnh cô ấy đang loay hoay trước mặt cô. Mỗi khi trên người cô có thứ gì đó liên quan đến YooHye cô ấy càng gay gắt và lạnh lẽo với cô hơn. Có nhiều lúc cô đã tự cho rằng cô ấy ghen, cô ấy muốn chiếm hữu cô nhưng xem ra đó chỉ là cô tự an ủi bản thân mình mà thôi. Người phụ nữ này luôn lạnh lùng với cô, mặc cho cô chạy theo cô ấy hay rời cô ấy đi cô ấy vẫn như thế đối xử với cô. Cô nói cô sẽ ngừng ôm cô ấy vào mỗi đêm vậy mà cô ấy cũng chẳng phản ứng gì...cô ấy có thể ổn khi không có cô còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Giữa cô và Tiffany, cô dù tiến hay lùi thì người bị thương nặng nề nhất vẫn là cô. Cô không nhận được lời đáp trả hay cử chỉ nào thân mật hơn một chút của cô ấy ngoài những vết thương cứ ngày một nhiều hơn. Cô ấy đã kiên quyết đẩy cô về phía YooHye vậy cô ngang bướng ở lại bên cô ấy có ích gì sao? Có lẽ đó là điều cô ấy luôn mong muốn, cho nên bây giờ cô sẽ đáp ứng theo lời cô ấy. Đến bên YooHye, tập xa cô ấy và học cách đối xử với cô ấy lạnh lùng đi một chút. Ngồi đây nhìn cô ấy thôi cô đã phải cố gắng rất nhiều để không tiến đến ôm lấy cô ấy, yêu thương cô ấy như cách mà cô từng hay làm.

"Cái đó lấy lại làm chi? Rác vẫn là rác." cô ấy đặt chiếc áo cuối cùng vào túi đẩy rồi quay sang nói với cô. Ánh mắt rất sắc đó đang nhìn thẳng vào cô, cô không rõ hiện giờ cô ấy đang nghĩ gì ở bên trong.

"Là của em mua cho tôi."

"Nó cũng cũ rồi. Bỏ đi vẫn hơn."

"Vẫn còn mặc được sao phải bỏ."

"Ở bên phòng YooHye thì nên mặc quần áo của YooHye mua cho Jessi. Trước sau gì nó cũng bị bỏ, để nó bị quẳng vào giỏ rác phòng em vẫn tốt hơn."

"Em có muốn tôi ở lại không?" chạm vào bàn tay đặt trên thanh đẩy của cô ấy, cô chậm chạp hỏi.

"Không."

Tiffany lắc nhẹ đầu mình đồng thời rút bàn tay cô ra khỏi tay của Jessica. Cô cũng muốn ôm cô ấy, muốn dụi vào lòng cô ấy một chút rồi dứt ra ngay sau đó song cô lại không dám. Lần này khi đẩy cô ấy rời xa khỏi cô, có thể nói giống như là tuy sống cùng một nhà, giáp mặt nhau mỗi ngày trớ trêu thay chỉ có thể xem nhau như người dưng. Cô có kế hoạch của cô, YooHye có kế hoạch của YooHye, cô đồng ý với cô ta tức là đã chấm dứt mọi thứ với Jessica đồng thời đầy cô ấy về phía YooHye mãi mãi. Cô không thích cảm giác luyến tiếc đó sẽ đeo bám cô mỗi khi cô nghĩ đến, cô càng không muốn nhìn thấy hình ảnh của cô trong đôi mắt đầy đau thương của cô ấy, thế nên tốt nhất là chỉ cần nhìn nhau một chút rồi rời đi là đủ rồi.

“Tôi đã giận em, rất giận em, nhưng càng giận tôi lại càng nhận ra bản thân tôi ngày một yêu em nhiều hơn. Em đẩy tôi, em rời khỏi tôi, em phớt lờ tôi đi tôi đều chịu được cả. Vì em cái gì tôi cũng làm được, chỉ cần là điều em muốn và nó có thể khiến em thoải mái. Ôm em không được, xuất hiện trước mặt em cũng không ổn nên tôi sẽ ở phía sau em, mỗi ngày nhìn ngắm em một chút một chút. Nếu mệt mỏi hãy nhìn về phía sau, em nhé!”

***Có còn shipper JeTi nào ở đây không? ^^

 

 

Nếu còn thì quá tốt rồi :) Jessi của chúng ta hẳn đã biết chuyện đó lâu rồi thế mà Jessi vẫn nhìn Fany bằng ánh mắt đó, vẫn luôn quan tâm Fany như vậy và không bỏ cuộc, vậy thì shipper như chúng ta nhất định không được bỏ cuộc.

 

 

Mấy ngày qua rầu rĩ không thiếu cơ mà mình thấy tự hào vô cùng vì Surfer chúng ta vẫn không quay lưng, không trách cứ mà còn up hình động viên nhau rất nhiều. Surfer jjang XDXD

 

 

Be with JeTi till the end of my life :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro