Chapter 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 7.

"Tôi chỉ buộc miệng hỏi...em không cần phải bận tâm đến nó."

Cô vốn dĩ rất nhát gan, có bản lĩnh hỏi nhưng lại không có bản lĩnh trả lời cho nên cô đã mau chóng lấp liếm bằng câu nói kia. Thật sự thì trong lòng cô hoàn toàn biết câu trả lời, hoàn toàn hiểu được quan hệ giữa cô và Tiffany là gì thế mà không hiểu vì sao bản thân cứ như cố gắng vớt vát thứ gì đó khó có thể là dành cho cô. Khẽ đặt bàn tay của cô lên bàn tay của cô ấy, ngón tay cô chạm vào những ngón tay kia và di chuyển nó theo bàn tay của cô để tiếp tục làm bánh. Như thế này cũng rất tốt mà phải không? Nhờ sự thương hại đó mà cô có thể ở bên cạnh cô ấy hẳn ba ngày, được cô ấy làm bánh cho cô ăn, cô ấy rồi sẽ hát cho cô nghe và quan trọng hơn là cô có thể lợi dụng sự thương hại ấy mà tiến đến ôm cô ấy đồng thời không cần phải dè chừng ai cả.

Không có được tình yêu của Tiffany thay vào đó là có được sự thương hại của cô ấy, cô được bù đắp như thế cũng xứng đáng đấy chứ. Ít ra thì nó còn tốt hơn nhiều lần mới quan hệ chồng chung - vợ lẻ. Cô vốn không thích được thương hại, mấy ai trên đời này thích được người khác thương hại đâu, nhưng nếu Tiffany không thương hại cô nhất định giữa cô và cô ấy sẽ dùng sự im lặng đối mắt nhau và dần quên lãng đối phương trong cuộc đời của cả hai. Nhìn vào ánh mắt của cô ấy khi cô ấy lên tiếng đẩy cô về phía YooHye cô tự hiểu rằng có lẽ rồi khi YooHye trở về nhà, cô và cô ấy sẽ trở thành người lạ với nhau. Thà cứ thương hại cô, cho cô ba ngày tận hưởng cảm giác hạnh phúc này một chút rồi sau đó xem cô không tồn tại nữa cũng được. Cô sợ lắm khi cô chưa chuẩn bị kĩ càng thì chỉ sau một câu nói Tiffany đẩy cô ra xa cuộc đời cô ấy mãi mãi.

"Một ngày nào đó chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau không?"

"Đến đây, ngôi nhà này, nó là của riêng tôi và em..."

Cô khẽ cười cợt khi từ ngữ cuối cùng được phát ra từ chính miệng cô. Tiffany yêu SooYoung, cô ấy rồi sẽ bỏ trốn cùng cô sao? Đến bên SooYoung có thể đường đường chính chính mà không phải lo lắng miệng đời hay sự theo sát của mẹ cô...còn đến bên cô tất cả mọi thứ với cô ấy sẽ trở nên tệ hại hơn. Nực cười thay ngay khi cô có ý định bỏ trốn cô đã biết trước được kết cục của cô thế mà hôm trước cô còn mạnh miệng với cô ấy như thế...Sau tất cả cô chẳng thể cho Tiffany được cái gì cả.

"Lấy chảo cho em đi."

Khi Jessica vừa rời đi cũng là lúc cô đưa tay lau đi đôi mắt nhoè nước của cô. Cô ghét bản thân mình ngay lúc này vô cùng, cô ước gì mình đừng quá hiểu giọng cười kia và cả những suy nghĩ của Jessica lúc đó là có ý nghĩa gì. Nhức nhói nhiều như vậy, đau đớn nhiều như vậy có phải sẽ hoàn toàn biến mất sau ba ngày này không? Liệu nó có tiếp diễn ở những ngày tiếp theo không? Nếu như nó không còn tồn tại trong cô và cô ấy vậy thì cô chấp nhận để nó vây lấy cô trong ba ngày này, chỉ cần sau đó nó đừng đến và quấy rầy cô nhiều hơn nữa.

Câu hỏi của cô ấy vừa kết thúc cô chỉ muốn quay lại ôm lấy và ngã vào lòng cô ấy thật sâu thật chặt. Bản thân cô không muốn trả lời câu hỏi đó. Jessica cũng đã hiểu lầm cô nhiều rồi nên thêm cái hiểu lầm này nữa cũng không phải chuyện gì quá to tát, chưa kể như thế tốt hơn cho cô và cô ấy. Jessi của cô...cô đã luôn muốn gọi cô ấy như thế này nhưng có vẻ như cô chỉ có thể gọi như thế trong thâm tâm cô, Jessi của cô thật sự rất ngốc nghếch. Cô ấy không nhận ra tình cảm của cô...có thể nói là do cô đã quá lạnh lùng và phũ phàng với cô ấy không? Cô ấy cũng không nhận ra cô rất dễ xúc động khi bên cạnh cô ấy, càng không nhận ra sự nuối tiếc của cô nhiều đến như thế nào khi buộc bản thân phải rời khỏi vòng tay cô ấy. Ngẫm lại thời gian qua cô đã làm rất tốt chuẩn mực mà cô đã đề ra cho riêng cô...khiến Jessica hiểu lầm và không hề nhìn nhận ra được điều gì. Thậm chí cô ấy còn nghĩ cô vẫn còn yêu SooYoung...

"Jessi ra ngoài phòng khách chờ em một chút, chiên cũng nhanh lắm." cô nói mà không quay sang nhìn Jessica, người đang đứng trước chiếc chảo chiên và cách cô khoảng vài bước chân.

"Tôi đứng đây nhìn em làm được không?"

Cô không nói gì thêm nữa ngoài gật nhẹ đầu đáp lại lời cô ấy.

***

"Ngon không?" ngồi xuống bên cạnh Jessica trên chiếc ghế sofa, cô cố che giấu nụ cười của cô khi Jessica đang ăn rất nhanh miếng bánh trong tay cô ấy.

"Ngon lắm...bánh em làm lúc nào cũng có vị rất đặc biệt."

Cô mỉm cười và bí mật liếc nhìn hình ảnh Jessica trước mặt cô. Cô ấy chăm chú ăn và ăn rất nhanh đến nỗi vụn bánh dính đầy bên mép cô ấy. Khẽ nhích người lại gần Jessica, cô chậm rãi đưa ngón trỏ phủi đi vụn bánh kia. Đến gần cô ấy như thế này cô phát hiện ra cả bên mép bên kia của cô ấy cũng có dính bánh cho nên cô không nghĩ nhiều mà tiếp tục vươn tay phủi chúng đi. Cho đến khi cô vô tình ngước nhìn khắp gương mặt Jessica, ánh mắt của cô ấy không biết đã dán chặt vào cô bao lâu. Gần như cô và cô ấy đã mỉm cười cùng lúc khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau, sau đó cô ấy vòng tay sang hông cô kéo cô sát cạnh cô ấy và Jessica đã đút miếng bánh cô ấy đang ăn dở vào miệng cô.

"Aa." ánh mắt cô ấy đầy ý cười khi đút bánh cho cô, trong khi khoé miệng phát ra từ này.

Cô chỉ vừa cắn lấy miếng bánh Jessica đã nhanh chóng cúi người hôn nhẹ lên môi cô. Cô cảm nhận được vụn bánh trên mép của cô ấy đang chạm vào mép của cô và đôi môi mỏng trên đôi môi cô đang vẽ lên một nụ cười rất rộng. Chỉ đơn giản là môi chạm môi nhưng nó thật sự kéo rất dài đồng thời cánh tay của cô ấy vẫn siết chặt lấy cô trong nụ hôn đó.

"Tại sao lại hôn em?" cô hỏi khi đôi môi của Jessica đã tách khỏi môi cô.

"Vì yêu em."

Xoa nhẹ mái tóc của Tiffany, cô mỉm cười nhẹ trả lời cô ấy. Gương mặt đó ở sát bên cạnh cô, ngón tay mềm mại đó chạm vào mép môi cô, ánh mắt trong ngần ấy xuyên thấu qua ánh mắt cô hỏi sao cô có thể kiềm chế để ôm và hôn cô ấy. Với cô mà nói chỉ cần ôm cô ấy một chút, hôn nhẹ lên môi hay má cô ấy cô đã đủ vui sướng lắm rồi. Dù cho hiện tại người cô ấy yêu là SooYoung nhưng cô chỉ muốn mượn ba ngày để ở bên cạnh cô ấy, thoải mái sống với tình yêu của cô dành cho cô ấy. Sau đó ắt hẳn mọi chuyện sẽ trở lại như lúc ban đầu, cô và cô ấy - chồng chung và vợ lẻ, còn cô ấy và SooYoung - là hai người yêu nhau.

***

Cô ngồi xuống chiếc ghế màu tối trong căn phòng trà thu nhỏ mà cô đã xây riêng cho Tiffany, sau đó nâng một ly rượu trên tay trong khi ánh mắt không thôi nhìn về phía Tiffany. Ngày đầu tiên cô gặp Tiffany cũng là trong một khoảnh khắc tương tự thế này. Cô chỉ là vào ngẫu nhiên một phòng trà, nhấm nháp ít rượu và nghe hát để khuây khỏa...

"Fany, cậu nghĩ xem mình có thể có cơ hội với Jessica Jung không? Về làm vợ lẻ cho Jessica không phải cũng quá tốt rồi sao."

"Đúng đúng, sẽ không phải lo tiền nhà thiếu hụt hay tháng đó có phải chịu đói hay không. Còn có không phải làm những chuyện kia để tồn tại."

Đưa ánh mắt nhìn Jessica, kí ức ngày đầu tiên gặp gỡ của cô và cô ấy bỗng dưng ùa đến trong tâm trí cô. Cô chỉ khẽ nhếch môi khi nghe người đồng nghiệp của cô nói muốn làm vợ lẻ của cô ấy. Lúc đó cô đã nhận ra được thì ra nhiều người muốn làm vợ lẻ đến như vậy, cái danh phận rẻ rúng đó ấy mà nhiều người lại sẵn sàng vì nó mà đánh đổi hạnh phúc của bản thân thỏa mãn nhu cầu về tiền, về tình yêu và tham vọng...của chính bản thân họ. Nực cười thay ngày hôm nay cô lại là vợ lẻ của Jessica Jung và đáng cười hơn nữa là cô đã phải lòng cô ấy. Nhưng cô nhất định sẽ không giống...cô nhất định sẽ không để tình cảm huỷ hoại đi những gì mà cô muốn thực hiện.

"Tôi muốn nghe bài hát mà em đã hát ở ngày đầu tiên tôi và em gặp nhau."

Ánh mắt của Jessica nhìn cô lúc này hệt như cô ấy đã từng nhìn cô vào ngày đó. Bài hát chỉ vừa được bắt đầu nhưng đôi mắt cô ấy đã dán chặt vào cô. Cô còn nhớ vô tình ánh mắt của cô giao với cô ấy, nó chỉ kéo dài khoảng vài giây và cô là người thoát khỏi ánh mắt đó trước. Với cô mà nói Jessica không phải quá xa lạ, SooYoung thường hay nhắc về cô ấy, cô cũng thường thấy cô ấy trên tivi hay trên báo chí...chỉ là cô không nghĩ rằng một ngày nào đó Jessica có thể đến một "phòng trà bình thường" như thế này nghe hát. Có thể Jessica không biết phòng trà này thật sự là như thế nào, hoặc biết nhưng vẫn đến. SooYoung nói Jessica đã có vợ, đúng là như vậy khi trên tay cô ấy đang đeo nhẫn kết hôn...Cô xem thường tất cả những người đã có gia đình mà còn đến đây mua vui, cô thật sự khinh bỉ những người như thế. Và ngày hôm đó cô nhìn Jessica bằng ánh mắt rất sắc, cô càng không để cô ấy trong lòng cô. Tiếng nhạc kết thúc cũng là lúc cô đặt chiếc micro lên giá và khẽ mỉm cười nhìn cô ấy. Jessica đáp lại cô với nụ cười cùng ánh mắt say mê của cô ấy...ánh mắt mà có thời gian cô chán ghét nó rất nhiều.

Tiffany ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy đơn giản là ngồi cạnh không nhìn cũng không có ý định nói một câu nào với cô. Im lặng thế này cũng tốt, trong cô bây giờ đang có nhiều luồn cảm xúc khác nhau. Đêm đó sau khi về nhà lần đầu tiên cô biết nghĩ đến và tưởng nhớ một người là như thế nào, bụng cô cồn cào khi nghĩ đến ngày mai cô sẽ lại đến phòng trà đó để gặp lại cô ấy, được ngắm nhìn cô ấy một cách trọn vẹn...cô đã cười rất tươi rất nhiều khi nghĩ về cái chạm mắt ngắn ngủi giữa cô và cô ấy. Nhưng rồi sau đó cô biết được rằng bản thân cô sẽ mãi không có được Tiffany, cô ấy đã có người yêu và người đó lại là em gái của cô. Cho nên khi được ở bên cô ấy như thế này cô luôn tự hỏi mình đã làm gì để được may mắn như thế, chuyện này có phải là thật hay không...Cảm giác những tưởng không thể nắm giữ nhưng bỗng chốc lại được ở bên, chính là cảm giác của cô khi ngày đầu tiên được ôm cô ấy vào lòng và nằm ngủ trên cùng một chiếc giường với cô ấy.

"Thời gian đi nhanh quá, mới đây thôi mà đã gần hết một ngày." Jessica nhấp một ngụm rượu nhỏ, giọng nói gần như là thì thầm.

Jessica đang muốn níu giữ thời gian lại để ba ngày này có thể kéo dài nhiều hơn, nếu cô đoán không lầm cô ấy là đang muốn như vậy. Nâng ly nhấp một ít rượu để cổ họng ấm lên một chút, cô chỉ vừa định hé môi trả lời Jessica thì cô ấy đã đẩy nhẹ cô nằm xuống sofa còn cô ấy nhanh nhẹn nằm xuống bên cạnh và kéo cô nép sát vào cô ấy. Diện tích rất nhỏ vì thế cô và cô ấy cứ như dán chặt vào nhau, chân cô và cô ấy theo đó mà cũng bện chặt lại. Bàn tay cô ấy xoa lấy mái tóc cô rồi trượt dần xuống tấm lưng cô đồng thời cô ấy hôn nhẹ vào trán cô thật sâu. Cô nhắm nhẹ mắt tận hưởng vị hạnh phúc xen lẫn cơn thắt nghẹn nơi lồng ngực...cơn thắt nghẹn này chắc có lẽ là vì cô ấy ôm cô chặt quá, siết lấy cô sâu như thế đúng không?

"Ngày mai ngày nhất định sẽ dài hơn một chút."

"Jessi ngủ ngon."

Hơi thở trên trán cô trở nên nhịp nhàng và đều đặn ngay sau đó. Buổi sáng làm nhiều việc nhà giúp cô chắc chắn đã vắt của cô ấy khá nhiều sức lực, chưa kể còn kiên nhẫn nấu mì cho cô ăn, nghĩ đến cô rất muốn bật cười thành tiếng nhưng vì đang nằm trong lòng cô nên cô chỉ có thể kéo khoé môi lên một chút. Cô không biết Jessica đã thiết kế và xây dựng ngôi nhà này từ lúc nào nhưng nếu để bà Jung biết được ngôi nhà này được xây vì cô nhất định bà ấy sẽ lại gây khó dễ cho Jessica. Cô ấy luôn cố gắng vì cô, làm việc gì cũng nghĩ cho cô, cô ấy nghe lời bà Jung phần lớn cũng là vì cô...cô biết tường tận hết cả. Ở bên ngoài cô luôn xem thường Jessica vì cô ấy nhu nhược, sống theo lời của mẹ cô ấy nhưng cô biết sau lưng bà Jung, Jessica làm rất nhiều chuyện bí mật to lớn khác. Cô biết rõ mọi thứ cô ấy làm cho cô cùng sự chống đối ngầm của cô ấy nhưng cô có thể đáp trả lại gì cho cô ấy ngoài sự phũ phàng cùng với tàn nhẫn của cô? Jessica yêu cô với tình yêu chân thành nhất của cô ấy còn tình cảm của cô lại bị pha lẫn cùng nhiều thứ khác. Cho nên...cho nên Jessi của cô xứng đáng có được một người yêu cô ấy bằng cả con tim với tình yêu chân thành nhất, xứng đáng đặt cô vào miền quên lãng của cô ấy và xứng đáng có quyền căm hận cô về sau.

"Chúng ta mãi không thể nào hơn được cái được gọi là chồng chung - vợ lẻ, Jessi cũng biết mà đúng không?"

"Em thật sự không muốn ngày mai ngày sẽ dài hơn..."

***

Chiếc điện thoại rung bần bật trong túi đánh thức Jessica ra khỏi giấc ngủ của cô. Nhìn thấy Tiffany vẫn còn nằm sát bên cạnh, cô mỉm cười nhẹ nhõm trong khi lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi quần. Đây là một cuộc gọi đường dài, cho dù màn hình đang hiển thị số lạ cô vẫn thừa sức biết được ai là người ở đầu dây bên kia. 3h sáng và một cuộc gọi đường dài được gọi đến, cô nghĩ đó không phải là chuyện tốt lành gì. Nhấn phím trả lời cô áp điện thoại vào tai và nhấn vào phím hạ âm lượng ở cạnh bên của điện thoại, trời đang mưa rả rích ở ngoài kia nên cô không thể để Tiffany nằm ở đây một mình để ra ngoài trả lời hoặc cuộc điện thoại này có thể đánh thức cô ấy.

"Khi nào quay về nhà?" đầu dây bên kia trầm giọng hỏi. Cô tự hỏi tại sao mẹ cô phải luôn trầm giọng khi nói chuyện với cô, bà không biết rằng chất giọng bình thường của bà đã đủ khiến cô nghe theo lời bà ấy rồi sao.

"Khi YooHye trở về, con cũng sẽ về."

"Sau khi về nhà hãy cùng YooHye đến bệnh viện."

"..."

"Jessica Jung, mẹ để con yên ổn ở bên cạnh Tiffany vào thời gian ngắn ngủi này thì con cũng phải tự hiểu rằng đó chính là "đền bù" cho con trong điều kiện của mẹ. Tháng này mẹ đi công tác khá dài nên con hãy chăm sóc tốt cho YooHye."

Chẳng chờ cô trả lời hay ý kiến gì thêm đầu dây bên kia đã cúp hẳn. Đặt điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh, vòng tay cô khẽ vòng sang ôm lấy Tiffany dụi sát vào cơ thể cô.

"Em đẩy tôi rời khỏi em, tôi sẽ theo lời em tự đẩy bản thân mình ra xa em một chút. Khoảng cách đó là vài bước chân thôi có được không em? Tôi vẫn sẽ ở sau lưng em chỉ để nhìn em một chút cho đỡ nhớ em sẽ cho phép tôi đúng không?"

"Cảm ơn vì sự đồng ý trong im lặng của em, Fany ah."

***Mọi người cuối tuần vui vẻ. Mình sẽ chính thức tạm ngừng fic từ chap này nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro