Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Seungri à, a.......

Seungri há miệng thật to để CL đút cháo cho mình. Anh mỉm cười hạnh phúc. Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán CL, anh cụp mắt xuống.

- Chae Rin, anh.....xin lỗi!

CL khẽ lắc đầu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

- Chúng ta.....chia tay đi!

- Xin lỗi, Chae Rin! Xin lỗi em!

- Đừng xin lỗi em. Hãy sống thật vui vẻ, như thế là được rồi!

- Anh vẫn sẽ bảo vệ em, Chae Rin!

"Rầm.....Rầm.....Xoảng.....Bịch"

Cả CL lẫn Seungri đều giật mình.

- Cái gì thế nhỉ? Động đất sao?

- Để em xuống xem!

CL còn chưa kịp mở thì cửa đã tự động bật ra. Ji Yong lao vào phòng. Chưa kịp phản ứng gì thì anh đã lao đến Seungri và gào lên đầy đau đớn.

- Seungri à! Em làm sao thế này? Anh xin lỗi! Anh ko nên như thế! Em làm sao vậy, nói cho anh biết đi! Seungri à!

- Hyung đang làm cái gì thế?

- Hả?

- Sao hyung lại xồng xộc chạy vào như thế?

- Em.....ko phải em.......sắp.....ko qua khỏi sao?

- Anh thật sự mong em như thế hả?

- Ko! Anh ko có ý đó!

Ji Yong quay lưng lại. Lúc này tất cả mọi người trong nhà đều có mặt và cười khúc khích. Ji Yong, có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh hét lên.

- Mọi người lừa tôi?

TOP vừa cười vừa vỗ vai Ji Yong.

- Ko nói như thế làm sao em chịu về chứ! Phải công nhận là khả năng diễn xuất của Bommie rất tuyệt!

TOP đưa mắt về phía Bom. Cô vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy cánh tay anh. TOP la oai oái.

- Em lại làm gì thế hả? Bỏ ra!

Ji Yong gãi gãi đầu.

- Nhưng....chẳng phải CL cũng ko đó sao? Em thấy.....

- Anh nhìn nhầm! Là em cười đó chứ!

- Ahhhhhhhh!!!!!!! Sao cả em cũng lừa anh chứ?????

Anh quay sang Seungri.

- Cả em nữa! Làm anh lo muốn chết! Khỏe như thế kia mà lại bảo là....là.....ko qua khỏi!

Seungri xụ mặt xuống. Giọng nói trở nên yếu ớt và trẻ con.

- Em bị ốm thật đấy chứ! Anh xem nè! Bây giờ vẫn còn sốt đây này!

- Đúng đấy! Seungri đã sốt rất cao!

Ji Yong vội vàng lao tới bên giường Seungri, sốt sắng sờ lên trán cậu. Đúng là vẫn còn nóng.

-Maknae, sao em lại ốm thành ra thế này chứ?

- Hôm nay em đã đỡ rồi. Mới hôm qua em còn chẳng mở nổi mắt nữa!

Seungri phụng phịu nhìn Ji Yong. Có lẽ đây là lúc cậu cảm thấy tủi thân nhất. Mọi người hiểu ý đều rút hết khỏi phòng, còn cẩn thận khóa cửa lại. Chờ mọi người đi hết, Ji Yong ôm chặt lấy Seungri. Anh thực sự rất nhớ cậu. Quãng thời gian qua, anh đã xác định được anh đối với cậu là gì. Đúng thế, anh đã yêu cậu mất rồi. Đột nhiên cảm nhận được vai áo mình ươn ướt, Ji Yong hốt hoảng đẩy Seungri ra.

- Seungri à, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Bị đau sao?

- Không. Em.......em........Sao anh có thể đi chứ? Anh ko biết là em đã hoảng  hốt như thế nào đâu! Anh là đồ tồi!

Ji Yong xoa đầu Seungri.

- Anh xin lỗi! Anh biết lỗi rồi!

- Không! Anh ko biết gì hết! Vì anh mà em.....em.....em đã phản bội Chae Rin! Em đã phản bội Chae Rin, người mà em nghĩ là đã yêu rất nhiều! Anh định làm thế nào với chuyện này đây? Em ko biết đâu! Chae Rin à!!!!! Hic Hic

Ji Yong cứ nghĩ mình nghe nhầm. Anh vội túm chặt lấy vai cậu.

- Em.......phản bội CL? Tại sao?

- Em phát hiện ra người em yêu ko phải là cô ấy!

- Vậy......là ai?

Seungri ôm đầu. Cậu lẩn trốn chui vào trong chăn. Seungri vừa chui sâu vào chăn vừa rên rỉ.

- Sao em có thể....nói yêu anh trong khi anh chưa hề nói yêu em chứ!

- Em....em....nói cái gì?

- Em ko biết! Ko nghe thì thôi vậy!

Ji Yong lấy hết chăn ra khỏi người Seungri. Anh ôm lấy cậu.

- Anh yêu em!

- Hả?

- Anh nói là anh yêu em!

Mặt cậu đỏ bừng hết cả lên. Đôi môi lại chu lên như làm nũng. Đột nhiên anh cúi người xuống, hôn chụt một cái vào môi cậu. Có lẽ giờ đây mặt cậu đã nóng đến mức tóc cũng sắp bốc cháy. Cậu đẩy anh ra rồi lại chui vào trong chăn, tiếp tục làm con rùa rụt cổ.

...........................................

"Bụp....bụp.....bụp....."

- Á! TOP hyung! Mấy cái dải kim tuyến bắn thẳng vào mặt em rồi! Anh phải chĩa nó ra thế này rồi mới bắn chứ!

- Hì hì. Anh xin lỗi, Daesung à!

Hôm nay là ngày tổ chức tiệc mừng. Mừng Seungri khỏi bệnh, mừng Ji Yong trở về, và mừng cả việc hai người....đã trở thành một cặp. Daesung rất hào hứng.

- Nào nào, Ji Yong hyung! Em sẽ cắt bánh mừng hai người nhé!

Tiếng cười đùa rộn rã. Đã lâu lắm rồi không vui như hôm nay. CL ngồi một bên, chọc chọc cái nĩa vào dĩa bánh ngọt. Cô cũng mỉm cười, nhưng là một nụ cười buồn. Thế là hết. Thứ tình yêu mà cô tôn thờ, thứ tình yêu mà cô cứ nghĩ là vĩnh viễn, thứ tình yêu mà cô trân trọng đến từng li từng tí, nhưng tất cả, tất cả đã tan vỡ. Mỗi đêm cô đều khóc, cố gắng giải tỏa hết mọi nỗi buồn, để mỗi sáng thức dậy đều có thể gặp mọi người với bộ dạng thoải mái nhất. Bom nhìn CL. Nụ cười của Bom cũng dần tắt hẳn. Cô không chịu được khi nhìn thấy CL như thế này. Cô nói vs CL.

- CL à, cửa hàng nhà chị vừa ra mẫu mới, em có muốn đi xem thử ko? Đi nhé? Em lên thay đồ đi, chị sẽ đợi!

CL ngập ngừng một lát rồi cũng đứng dậy. Đi cùng Bom, có lẽ sẽ tốt hơn là ngồi đây gặm nhấm nỗi buồn một mình. CL bước lên tầng trên, Daesung ngạc nhiên hỏi.

- Đang tiệc tùng thế này, em còn muốn rủ cô ấy đi đâu chứ?

Đột nhiên Bom cảm thấy tức giận thay cho CL. Cô đứng bật dậy.

- Mọi người thật là quá đáng! Mở tiệc trong lúc CL đang cảm thấy đau khổ nhất! Ko ai nghĩ đến tâm trạng của CL lúc này sao?

Mọi người như đông cứng. Đúng thế, họ đã ko hề bận tâm đến cảm xúc của CL. Bom vẫn tiếp tục.

- Seungri, em thật tàn nhẫn! Chính em đã bỏ rơi con bé, bà giờ thì em vui vẻ bên Ji Yong mà ko hề áy náy như thế này! Chị thật sự rất thất vọng về em!

Seungri sững người. Trái tim cậu lại như chảy máu. Cảm giác đau đớn và có lỗi lại một lần nữa trỗi dậy. Cậu cụp mặt xuống.

- Em......xin lỗi.....

Ji Yong nắm lấy tay cậu như an ủi. Trong suy nghĩ của cậu lúc này, có lẽ ko biết nên làm gì để bù đắp cho CL. Cậu đã làm cô phải tổn thương rất nhiều. Cậu đã từng rất tự hào và sung sướng khi mình là người duy nhất trên đời này mà CL có thể dựa vào, và cậu cũng là người mà CL tin tưởng nhất. Nhưng cái sự thật mà đến cậu cũng ko bao giờ ngờ tới, là cũng có ngày cậu phản bội CL.

CL đứng bên chân cầu thang, đã nghe hết những lời Bom nói. Cô vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy ấm áp. Chuyện này nên kết thúc ở đây thôi, cô cũng ko muốn Seungri phải áy náy về mình.

- Bom! Chúng ta đi thôi!

Seungri nhìn mãi theo dáng người nhỏ bé của CL, cho đến khi cô khuất sau cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro