Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những buổi tập của các cô gái vẫn đều đặn như thế, và sự ra đi của Bom chỉ nhận lại được lời giải thích ngắn ngủn của chủ tịch là gia đình cô ấy có việc riêng. Dara, Minzy, CL vẫn tập vũ đạo cùng nhau, nhưng vị trí của Bom vẫn để trống. Thỉnh thoảng cũng có người liếc nhìn vào chỗ trống đó, như tưởng rằng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hoạt bát đáng yêu của Bom. Cả những buổi luyện thanh nữa. Giọng hát trong trẻo ngọt ngào vẫn còn. Giọng rap mạnh mẽ đầy cá tính vẫn còn. Giọng khỏe khoắn đầy nội lực vẫn còn. Nhưng lại thiếu duy nhất giọng ca chính. Giọng ca ấm áp, len lỏi vào trái tim mỗi người nghe dù chỉ một lần. TOP vẫn giữ đủ bình tĩnh trong công việc, chỉ là ít đi sự vui vẻ hằng ngày, thêm vào đó là nỗi buồn trong ánh mắt. Vấn đề về công ty của bố anh đã được giải quyết một cách êm đẹp và nhanh chóng. Nhưnh tin tức đó cũng ko làm anh cảm thấy thoải mái hơn chút nào. Những lúc chỉ có một mình, anh ngồi ngẩn người ra ngắm nhìn hai con búp bê gỗ, một nam một nữ, được đặt ngồi cạnh nhau. Hai con búp bê đó, sau 15 năm xa cách đã có thể vui vẻ bên nhau như thế này, nhưng còn anh và cô, vẫn chưa có một khoảnh khắc nào đáng nhớ. Là anh quá ngốc nghếch hay vì cô đã đổi thay? Cô ko giống như trong kí ức của anh, một cô bé con tóc hai bím đáng yêu, rất ngây thơ và có phần nhút nhát. Cô lúc này lại mạnh mẽ và có phần kiêu ngạo. Ko biết trong quãng thời gian 15 năm đằng đẵng đó, cô đã phải chịu đựng những gì. Anh vẫn còn nhớ, lần cuối anh và cô gặp nhau, lúc đó cô mới 7 tuổi. Cô chạy vội đến bên anh, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt đẫm cả khuôn mặt. Cô thét gọi tên anh, anh có thể thấy sự hoảng sợ và đau đớn trong đôi mắt của cô.

Ko biết lúc đó đã xảy ra chuyện đáng sợ gì mà cô lại hốt hoảng như vậy. Nhưng anh chưa kịp chạy đến với cô thì cô đã bị hai người đàn ông mặc vest đen bế lên và nhét vào trong ô tô.

Cô bây giơf đã lớn, đã trưởng thành và trở nên xinh đẹp. Nhưng sao cô lại bỏ đi? Với cái ý nghĩ rằng mình đã gây tổn thương cho cô đã khiến TOP phải dằn vặt đau khổ.

Hôm nay chỉ có TOP, Taeyang và Daesung ở nhà. Có tiếng chuông cửa. Người đến là một cô gái với mái tóc duỗi thẳng màu nâu. Cả ba chàng trai đều ngạc nhiên vì chưa ai gặp cô gái này bao giờ. Cả ba đang chào hỏi cô gái một cách lúng túng thì Dara trở về nhà, như một vị cứu tinh.

 - Em về rồi ạ! Minzy và CL lại đi mua sắm rồi!

Dara vui vẻ đi vào nhà, và cô cũng ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của cô gái. Dara ngập ngừng.

- Chào...chị!

Cô gái tháo kính ra và mỉm cười.

 - Chào mọi người, tôi là Lee Hyori, chị họ của Park Bom!

- Chị họ của Bom?

Dara kinh ngạc. Sự xuất hiện bất ngờ và đột ngột của Hyori làm mọi người ko kịp phản ứng. TOP vội vã hỏi.

 - Có chuyện gì xảy ra với Bom sao? Cô ấy bị làm sao ư?

Daesung ngăn lại.

- Từ từ đã nào. Chúng ta vào nhà rồi nói!

Khi đã yên vị trong phòng khách, Hyori thở dài.

- Young Bae, tôi đến đây để gặp cậu! Theo sự nhờ vả của Bom!

- Tôi ư? Tại sao? Hay cô ấy chính là....chính là....

Hyori cướp lời Taeyang.

- Ko phải.....

Taeyang hụt hẫng, đôi mắt vừa sáng lên tia hi vọng mong manh lại nhanh chóng cụp xuống. Hyori tiếp lời.

- Jane là chị gái ruột của Bom!

- Cái gì?

TOP la lên. Taeyang mừng rỡ. Hóa ra là như thế. Thảo nào đôi mắt của Bom trông rất giống Jane, người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong. Taeyang run run hỏi.

 - Vậy, bây giờ cô ấy....ở đâu?

Hyori cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn khát khao đầy mong đợi của Taeyang.

 - Jane.....đã chết rồi!

Lời nói như một nắm đấm, đấm thẳng vào tâm trạng háo hức của Taeyang, mạnh đến nỗi anh có cảm tưởng lồng ngực mình đã bị vỡ nát. Đôi mắt anh dần hoa lên. Dara che miệng mình lại, hốt hoảng nhìn Taeyang. Như sực tỉnh, anh cất giọng nói run rẩy.

 - Chị đang nói cái gì thế? Tôi hỏi Jane ở đâu cơ mà!

Hyori lặp lại thêm một lần nữa như giúp Taeyang khẳng định.

 - Jane chết rồi! Cô ấy chết rồi! Chỉ một tuần sau khi cô ấy rời xa cậu!

- Không thể nào! Làm sao có thể như thế được! Ko phải! Chị lừa tôi! Ko phải là sự thật!

Taeyang gào lên đau đớn. Anh chỉ nghĩ là Jane biến mất, cô ấy chỉ đi đâu đó chứ chưa bao giờ có cái suy nghĩ đáng sợ là cô ấy đã ko còn trên đời này nữa. Anh ôm đầu la hét, làm TOP và Daesung phải níu chặt anh lại. Mắt Dara đã hoe đỏ khi nhìn Taeyang đau đớn. Hyori đưa ra sợi dây chuyền bạc có hình mặt trăng.

- Bom nhờ tôi đưa lại cho cậu! Đây chính là kỉ vật cuối cùng mà Jane để lại cho em gái!

Taeyang đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền mỏng manh. Anh siết nó trong tay, áp nó lên má, lên ngực mình. Anh hôn lên nó, để nước mắt rơi làm nó ướt đẫm. Taeyang có vẻ đã bình tĩnh lại được một chút. Giọng nói của anh trở nên đáng sợ.

 - Tại sao?

- Đây là chuyện của gia đình chúng tôi!

- Tôi hỏi tại sao?

Taeyang hét lên. Daesung rót chén trà đẩy qua cho Hyori.

 - Chị uống đi! Em nghĩ chị nên nói cho cậu ấy biết, dù gì cậu ấy cũng là....

- Cảm ơn cậu! Thôi được, tôi sẽ nói! Seung Hyun, có lẽ cậu cũng nên biết mọi chuyện!

TOP ngẩn ngơ, có liên quan đến cả anh nữa sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro