Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Có nhiều mối quan hệ ban đầu,         

            Chỉ mang tính chất tạm thời.

            Để rồi trở nên ý nghĩa với nhau và thành gắn kết.

Và ngược lại, có những mối quan hệ ban đầu,

            Xác định là gắn kết.

            Nhưng rồi sau một thời gian mới nhận ra rằng nó chỉ

            Xứng đáng tạm thời.

…………………………………………………………………….......

-Cảm ơn, Katie! Buổi phóng vấn hôm nay cô lại vất vả rồi!

-Phu nhân không cần nói vậy đâu! Được trực tiếp phỏng vấn hai vị là vinh hạnh của tôi! Khối người muốncũng không được.

Katie nói rồi quay sang chào Tổng Thống một lần nữa rồi cất bước rời khỏi phòng. Hôm nay Taeyeon và Sulli lại phải phỏng vấn thêm một lần nữa, vì vấn đề hôn nhân của họ đang được rất nhiều người quan tâm. Nắm bắt được đây là lúc mà Taeyeon sẽ được nhiều người ủng hộ nhất, nên Sulli đã đặc biệt dặn dò Katie đến làm phỏng vấn lần nữa. Lý do cô chọn Katie vì cô ấy hợp ý cô và khá thông minh, nhanh nhạy, lại là người giỏi nhất đứng đầu kênh truyền hình Quốc gia.

-Có chuyện gì nữa à? – Taeyeon đang tập trung đọc phần văn kiện trên bàn, khẽ nhất đầu lên hỏi Sulli khi thấy cô ấy đứng lặng im suy nghĩ điều gì đó.

-Em đang suy nghĩ về buổi phỏng vấn vừa rồi!

-Có vấn đề gì à? – Taeyeon nói rồi đi lại ngồi xuống chiếc ghế nệm – Nào em ngồi xuống đi!

-Vấn đề thì lúc nào cũng có! – Sulli nhẹ nói – Nhưng quan trọng Tae có muốn giải quyết hay không….

-Kế hoạch sinh em bé! – Tae thở hắt ra chiều không hài lòng – Lần này em cũng nhắc nó trước mặt Katie, em muốn đảm bảo cô ấy có điều hay ho để nói với người dân xem truyền hình phải không!

-Khoan hãy tỏ thái độ Taeyeon – Sulli nắm lấy tay Taeyeon rồi quay mặt cô ấy lại phía mình – Nghe em nói, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ nên như thế! Em chỉ muốn tốt cho sự nghiệp của Tae, cho tương lai lâu dài của chúng ta. Sớm có baby, trước mặt mọi người, Tae sẽ là một người lãnh đạo hoàn hảo!

-Tae biết là như vậy! Nhưng, thật tâm Tae không muốn…. – Taeyeon nhẹ nhàng đáp.

-Tae lo sợ điều gì chứ? – Sulli vẫn dịu dàng hỏi Taeyeon.

-Ràng buộc! Đó là chưa kể ràng buộc là điều Tae chưa muốn lúc này – Taeyeon ngừng lại giây lát – Bây giờ Tae có quá nhiều chuyện để xử lí, lo lắng, Tae không có tâm trạngvà sức lực để nghĩ đến chuyện có baby lúc này!

-Tae dành nhiều thời gian để lo lắng, quan tâm, yêu thương thêm một người, thì lẽ dĩ nhiên Tae phải mệt hơn người bình thường! Chuyện này không có gì ngạc nhiên! – Sulli thản nhiên nói.

-Đó không phải là tất cả! Em hiểu mà Sulli – Taeyeon đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Sulli – Em đừng gây áp lực cho Tae nữa, có được không?!

-Nếu không phải có sự xuất hiện của người con gái kia, chuyện có em bé có phải đã dễ dàng hơn không?

-Có lẽ! Nhưng đó chưa bao giờ là điều Tae tự nguyện muốn! Tae muốn chúng ta có baby khi ta thật sự thấy nên như thế, và đứa bé ấy ra đời không phải vì mục đích chính trị. Nó ra đời là vì ta thấy hạnh phúc với nhau. Nếu vậy, nó giống như một công cụ để Tae có được danh tiếng, và em….có được sự ràng buộc vững chắc với Tae hơn. – Taeyeon nắm nhẹ lấy hai vai của Sulli – Nếu là như vậy, Tae thề Tae sẽ không bao giờ yêu thương nó. Vì nhìn thấy nó, Tae chẳng biết sự xuất hiện của nó là ước mơ hay ác mộng của mình, em à!

-Xem ra Tae không chịu nhượng bộ?!

-Tae không muốn biến cuộc sống của chúng ta trở thành ác mộng! Em biết gì không Sulli, nếu đứa bé ấy biết lý do mình ra đời, nó sẽ hận em, vì đã mang nó đến thế giới này, thế giới không có tình thương! – Taeyeon vẫn nói thật nhẹ nhàng.

-Em sẽ cho Tae thêm thời gian! – Sulli đành nhượng bộ– Taeyeon này, Tae chắc luôn tự hỏi em biết Tae ngoại tình từ khi nào? – Ánh mắt cô chợt buồn.

-Đúng! Và em để yên ngần ấy năm, em thật không tầm thường! – Taeyeon chăm chú nhìn vào mắt Sulli.

-Nếu em là người phụ nữ bình thường, Tae và cô ta đã bị ép đến đường ai nấy đi từ lúc bắt đầu, không phải Tae được nuôn chiều mãi đến bây giờ đâu! – Sulli từ tốn nói – Hai người thật không thể tưởng tượng nỗi, có thể ân ái với nhau ngay phòng làm việc, giữa lúc tranh cử cam go, căng thẳng như vậy. Không phải em....chính Tae mới là người đáng được khâm phục!

-Em đã biết khi thấy? Tae…..

-Em thấy mà tay chân, cả người như đóng băng, tim thì đau không sao kể xiết! – Sulli cười buồn – Em đã muốn tông ngay vào đó, giáng cho cô ta một bạt tay, và cảnh cáo hai người một trận ra trò.

-Nhưng em đã chọn cách khôn ngoan hơn,……

-Đúng! Em biết nếu lúc đó để lý trí bị lấn át, em sẽ mất Tae vĩnh viễn. Tae sẽ đứng ra bênh vực cô ấy, tát lại em một tát tay cũng không biết chừng?

-Sao em có thể suy nghĩ được tới những điều đó hay vậy? Ngay cả đoán rằng Tae sẽ đánh em!?

-Cũng có thể sẽ không! Vì chung quy Tae không giống một kẻ tồi như vậy, nhưng tin chắc sẽ không đứng nhìn cô ta bị ức hiếp, nhìn người mình yêu ấm ức, Tae làm sao khoanh tay bó gối không làm gì…!?

-Thế nên em chọn cách im lặng! Vì như thế em có thể âm thầm theo chân Tae…..

-Đúng! Chọn cách im lặng, dõi theo.....và để nỗi đau, sự ghen tuông....dày vò trái tim em, ngày-qua-ngày. Nhưng có vẻ Tae bắt đầu “hư hỏng” thật rồi!

-Sulli…..

-Tae ngày càng sâu đậm với cô ta, thậm chí lại còn đến nhà cô ấy thường xuyên hơn. Em bắt đầu không kiểm soát được Tae rồi! Em, chính em làm mình rơi vào bế tắt....

-Sự hiểu biết của em, ngoài sức tưởng tượng của Tae, không ai xứng làm Đệ nhất phu nhân hơn em?! – Taeyeon nhoẻn miệng cười buồn – Nhưng Tae cũng hết cách, lỡ yêu rồi! Tae đôi lúc cũng đã khuyên bản thân mình nên ngoan ngoãn trở về làm chồng của em, nhưng luôn thất bại, Tae không còn biết làm sao....đành từ bỏ hẳn! – Taeyeon nhẹ lắc đầu thở dài bất lực – Tae…xin lỗi!

-Dường như – Sulli ngừng lại nâng khuôn mặt Taeyeon lên – Cô ta là tình yêu lớn của Tae? – Cô hỏi mà thấy nhói trong lòng, nhưng đâu đó trong Sulli cô vẫn mong câu trả lời là “không phải”.

-Phải! – Taeyeon nắm lấy hai tay Sulli đang đặt trên khuôn mặt mình – Dù Tae đã từng cố chối bỏ nó, rất-nhiều-rất-nhiều-lần!

-Em sẽ chờ! – Sulli nuốt khan, cô tựa vào người Taeyeon – rồi sẽ đến ngày đó….. – Sulli bật cười buồn – Rồi có khi em chờ không được nữa, đừng trách em Tae nhé! – Cô siết chặt Taeyeon, nhắm mắt dụi vào lòng cô ấy, cảm nhận được Sulli đang buông lỏng thả trôi những giọt nước mắt lên áo mình, Taeyeon nhẹ ôm Sulli vào lòng…., khẽ đáp “Tae không biết….!”.

Sulli để nước mắt lăn dàitrong lòng Taeyeon. Sulli khóc không phải thể hiện cô yếu đuối nhiều bao nhiêu, hay cố làm Taeyeon mềm lòng…mà trở về bên cô. Cô khóc vì cô thấy đau lòng nghe lời thú nhận từ Taeyeon, một lời thú nhận đúng nghĩa, không phải họ cãi nhau mà Taeyeon “ném” chúng vào mặt cô. Sulli rơi nước mắt, vì rồi sẽ đến một ngày, ngày nào thì cô vẫn chưa biết, cô sẽ phá hủy Taeyeon, hủy tất cả của cô ấy, và chôn sống Taeyeon cùng nhân tình của cô ấy. Sulli sợ ngày đó đến…..

 .

 .

.

Yêu một người, nhưng chính tay mình hủy diệt người đó. Chẳng khác gì tự hủy diệt bản thân.

………………

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, giang rộng đôi cánh nuốt chửng vạn vật. Nhìn vào màn đêm sâu hoắm, thấy con người ta nhỏ bé, cô đơn khủng khiếp. Nhìn lên trời và ngắm sao là điềumọi người vẫn hay làm khi hướng mắt mình lên đấy. Nhưng Taeyeon lại không phải kiểu người như thơ văn, tiểu thuyết hay viết, ngắm sao và nhớ nhung một ai đó. Nhìn lên những ngôi sao ấy, cô chẳng có cảm xúc gì, có lẽ do cô không lãng mạn, không đa sầu đa cảm. Nhìn lên bầu trời đấy, lặng lẽ đứng trong căn phòng làm việc rộng lớn, trang nghiêm, trống rỗng là cảm xúc thường trực. Đêm nay Taeyeon thấy cô đơn rợn người, cái lạnh bủa vây lấy tâm hồn và con người cô.....những lúc yếu lòng thế này, cô phải làm điều gì đó để mạnh mẽ lại.

Phải rồi, cô nhấc máy gọi điện.....

*tút tút tút*

---Xin chào!??? – Tiếng nói bên đầu dây kia lên tiếng, Taeyeon không đáp.

 .....

---Xin chào????? – Lại một lần nữa, Taeyeon vẫn hững hờ.

*cạch* – người đó gác máy.

Taeyeon dần buông thỏng điện thoại, rồi gác máy hẳn,.....Trời về đêm khiến tâm trạng người ta dễ lắng đọng, và nghĩ ngợi nhiều điều, công việc có, tình cảm có, và cả những điều lung tung.....

Taeyeon quay lưng lại, gọi hai mật vụ của mình vào, và bảo họ lái xe đưa cô đi.....

-Tổng Thống? – David lên tiếng hỏi khi cả ba đã an vị trên xe.

-Chổ cũ! – Taeyeon đáp rồi ngả ra lưng ghế, nhắm hờ mắt.

Không lâu sau đó, chiếc xe đã lăn bánh đến nơi nó cần đến, David nhẹ mở cửa xe, rồi cùng Taeyeon đi, đến nơi cô bấm chuông cửa, mất một lúc lâu, đèn trong nhà thắp sáng, cửa mở, và cô nghiễm nhiênđặt chân vào nhà, còn lại David đứng bên ngoài cửa trông chừng mọi thứ như thường lệ.

-Taeyeon, vừa nãy Tae là cái tên chết tiệt nào đó gọi điện cho em và không lên tiếng phải không?!! – Fany nói rồi rót ly rượu đưa cho Taeyeon.

-Danh từ nghe đáng yêu thật, “tên chết tiệt”! – Taeyeon dựa vào ghế trầm tư thưởng thức rượu, mắt nhìn lơ đãng, nở nụ cười.

-Tae nhìn có vẻ đang có tâm sự trùng trùng….Nếu không đã chẳng gọi rồi lại chẳng nói nửa lời, rồi đùng một cái  xuất hiện ngồi ở đây?!!

-Ai cho phép em cái quyền.......... “đi dép trong bụng” Tae thế hả? – Taeyeon nói nửa đùa nửa thật.

-Sao nào? Tae và Sulli….

-Fany này, đêm nay em chứa chấp Tae nhé – Taeyeon mỉm cười ngắt lời Fany.

-(Fany định nói tiếp nhưng lại thôi, cô không muốn làm khó Taeyeon) Vâng….. – Fany nhẹ gật đầu, dịu dàng nói – Lại đây nào – Fany nhích lại phía đầu ghế, ý bảo Taeyeon nằm gối đầu lên chân cô. Taeyeon ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu mình lên chân Fany, mệt mỏi nhắm mắt. Fany vuốt lấy mái tóc vàng của Taeyeon, nhìn khuôn mặt Taeyeon mỉm cười âu yếm.

-Cứ khi màn đêm ùa về, Tae thấy choáng ngộp. – Taeyeon nói mắt vẫn nhắm – Tae thấy mình không có nhà. Tae cứ như người vô gia cư…..Lúc đấy Tae lại nghĩ về em, rất rất nhiều. Tae nhớ em da diết. Nhưng không lao đến được, phải chờ lúc thích hợp, thuận tiện, đủ thứ lý do này nọ.... – Taeyeon cười bất lực – Và khi ở cạnh em. Hơn bao giờ hết, Tae thấy mình có nhà…. – Taeyeon quay qua ôm lấy eo Fany, dụi mặt vào đấy– ......có một nơi thật sự thuộc về, và có thể nương tựa.

-Tae à,…. – Fany nghe Tae nói những điều tận đáy lòng, mà thấy xót xa, cô yêu thương vỗ nhẹ lưng Taeyeon – Em ở đây, ngay đây thôi….cánh cửa nhà em luôn rộng mở chào đón Tae….

-Nhà em? Không phải nhà chúng ta sao? – Taeyeon ngẩn mặt khỏi thân người Fany đưa hai mắt tròn xoe như đứa trẻ nhìn chăm chăm vào cô ấy, khiến Fany đôi chút ngỡ ngàng.

-Nhà chúng ta! Nếu….Tae trả góp chung với em! – Fany bật cười nói.

-Là em nói đó! – Taeyeon đặt đầu mình xuống lại chân của Fany nhanh nhảu đáp – Từ mai Tae sẽ trả góp nó với em.....nhớ thêm tên Tae vào hộ khẩu nhé! – Taeyeon tinh nghịch nói, dường như tâm trạng đã cô khá hơn.

-Cái đó em không hứa! – Fany cười nắc nẻ.

-Thêm tên Tae vào đi! Tae sẽ để em đứng tên căn nhà! – Taeyeon đưa điều kiện dụ dỗ.

-Tổng Thống của em à! Chiêu này không hấp dẫn em đâu. – Fany bĩu môi – Mà thôi, để Tae góp tiền với em chi cho rắc rối! Đủ thứ yêu cầu, một mình em có phải hay không?! – Cô hờ hững nắm hờ lọn tóc của mình, đong đưa trước mặt Taeyeon.

-Chánh văn phòng Hwang!!!!! – Taeyeon lấy tay nghịch eo Fany làm côấy cười ra nước mắt vì nhột – Cho em chết! Dám cãi lệnh!

-Thôi! Thôi! Ngừng lại.....Em hứa! Em hứa! – Fany nhăn mặt hăm dọa – Giỏi bày trò ăn hiếp nhân viên!

-Tốt! – Taeyeon ngập ngừng – Mà....Tae chưa ăn gì hết! Tae đói quá! Đói quá! – Taeyeon vờ than thở.

-Giỏi nhỉ! Toàn làm khổ em! – Fany rời đi tiến về phía bếp – Mì gói đấy! – Fany đang loay hoay đun ấm nước nóng nấu mì, thì bất chợt Taeyeon lù lù ở phía sau nhảy vào ôm lấy cô.

-Tae hết đói rồi! – Taeyeon nhăn răng cười xoay người Fany lại.

-Tae……

Fany chưa kịp nói hết câu, Taeyeon đã lao vào dùng môi mình quấn lấy đôi môi lịm vị mật ong của cô. Hai đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau. Hai đôi mắt nhắm chặt. Đôi tay siết lấy nhau. Thân thể chạm vào nhau đầy mê hoặc. Làn môi thơm vị dâu tan vào vị mật ong. Hai làn môi dần ấm áp trong cái hôn nhiều âu yếm hơn ngấu nghiến, nhiều yêu thương hơn chiếm hữu. Trong khoảnh khắc mải miết cùng nụ hôn, cơ thể thít chặt, quấn lấy nhau…..đôi tay Taeyeon bắt đầu chạm nhẹ và miết lấy khuôn mặt Fany, đến làn da trắng mịn ở cổ, rồi di chuyển xuống hàng cúc áo của cô ấy, từng chiếc cúc áo bung ra sau mỗi cái chạm đầy-tinh-tế của Taeyeon. Cô dùng hai tay kéo chiếc áo sơmi của Fany ra ngoài sau, để lộ bờ vai trần gợi cảm, rồi di chuyển đôi môi mình từ cổ xuống vai cô ấy, rải những nụ hôn ướt át và.....cảm nhận cơ thể quyến rũ của Fany bằng những cái hít thở sâu thật sâu.....Dùng tay mình, Taeyeon chạm vào vai, rồi đẩy bàn tay mình từ vai xuống cánh tay của cô ấy, nhẹ đẩy chiếc áo ra khỏi cơ thể của Fany.....

Fany buông thỏng tay mình đang vòng quanh vai của Taeyeon, để chiếc áo dần tuột ra khỏi người....Trong tích tắc Fany bất ngờ  đẩy Taeyeon ra khỏi người cô, dứt cái hôn đang mải miết trên cơ thể cô, Taeyeon nhìn Fany chưng hửng, ngỡ ngàng, định tiến lại thì Fany với khuôn mặt nghiêm trọng, cô dắt tay Taeyeon nhanh chóng ra khỏi khu vực nhà bếp.

-Fany, chuyện gì vậy? – Taeyeon gấp gáp hỏi – Sao em…..?

-Đối diện khung cửa sổ…..– Fany mặt cắt không còn miếng máu nhìn Taeyeon nói không nên lời.

-Bên khung cửa sổ làm sao? – Taeyeon vùng khỏi tay Fany chạy lại khung cửa sổ – Để Tae xem…..

 -Đừng! – Fany nắm Taeyeon lại – Có người đang ở đối diện theo dõi…Ánh đèn hắt lên khung cửa, em thấy một bóng đen thấp thoáng........ – Taeyeon nhíu mày, tay siết chặt tay, mắt thảng thốt nhìn Fany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro