Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chuyện bây giờ mới nói]

Vẫn còn băng khoăng rằng các bạn rds sẽ mơ hồ với hình tượng Tổng Thống của Taeyeon hay Yoona, Yuri, Sooyoung. Nhưng ngày MR.MR suất xưởng.....tin chắc rằng không khó hình dung nữa. Trong trí tưởng tượng của mình, outfit vest họ mặc giờ, 10 phần được 9 phần giống rồi đấy. 

----------------------------------------------------------MR.MR----President-------------------

Ngồi bên cạnh nhìn Jessica khuôn mặt nhợt nhạt, Yoona thấy lòng mình khẽ đau và xót xa. Sau khi cô ấy ngất đi, Yoona đã đưa Jessica về nhà của cô ấy để chăm sóc. Khám cho Jessica một lúc thì ra là cô nàng do làm việc quá sức nên huyết áp thấp rồi tuột máu và ngất đi. Làm Yoona một phen hoảng cả lên. Mới nói cười là vậy, rồi lăn ra xỉu ngang như thế. Ai lại tránh khỏi bàng hoàng?

Yoona di tay mình lên vuốt nhẹ mái tóc của Jessica, khẽ thở dài “Em sức khỏe vẫn yếu ớt như ngày nào.......em cần người chăm sóc, vậy mà em đi yêu một người chẳng thể lúc nào cũng kề bên quan tâm em.”

-Em biết không, nếu như ngày xưa Yoong nói hết tất cả với em, thì chúng ta giờ đã khác......Cái suy nghĩ này cứ bám theo Yoong mãi. – Yoona cười buồn – Chẳng hiểu tại sao, cứ nhìn thấy em cười, nghe em nói, tất cả mọi thứ thuộc về em đều gợi nhắc về quá khứ tình yêu ngọt ngào của chúng ta. – Cô nhíu mày cười khổ – Nhưng nếu.....cho Yoong chọn lựa một lần nữa.....Yoong vẫn sẽ không nói thật, vẫn sẽ dối em mà thôi. – Đôi mắt Yoona đỏ lựng, cô đang nén lại những giọt nước mắt chực ở khóe mi – Làm sao được, khi bất chấp sự an toàn của em, chỉ vì muốn níu em lại?! – Cô úp mặt vào hai tay – Yoong không làm được, không làm được Sica à.....

Khoảng lặng kéo dài, cô ngẩng mặt lên tiếp tục tâm sự với một Jessica vẫn đang bất tỉnh nằm trên giường:

-Sau cái ngày em rời đi, Yoong chỉ biết có học học và học. Yoong học thêm những học vị cao hơn để trở thành bác sĩ thật giỏi. Như một mình cố níu kéo lại kí ức và mơ tưởng về tương lai của hai đứa vậy. Yoong ngây ngốc học mãi. Cùng lúc đó Yoong cũng phải học thêm chính trị với appa. – Yoona mỉm cười một mình – Chính vì tiếp tục học Y, Yoong bắt đầu quen biết Seohyun......Đó là một gái đáng yêu, xinh xắn như thiên thần. Em ấy thích Yoong.....Chính cái sự lặng lẽ quan tâm, nhẫn nhịn, yêu thương Yoong của em ấy....Yoong tự nghĩ nên cho bản thân mình và em ấy một cơ hội. Vì em ấy xứng đáng được như thế. Nếu không yêu đã không cưới nhau.....Yoong nghĩ mình sẽ dành hết tình yêu cho em ấy. Thôi nghĩ về em.....và Yoong đã làm.

Yoona nắm lấy tay Jessica:

-Nhưng em biết không Sica......Yoong đã phải theo nghiệp chính trị để đổi lấy sự an toàn của em. Nên Yoong muốn mình phải thành công rực rỡ......vì cái sự ra đi của em trong cuộc đời Yoong là không gì có thể so sánh. – Yoona thay đổi tông giọng trở nên nghiêm túc hẳn – Seo Joo Hyun chưa bao giờ đồng lòng với Yoong.....em ấy không quan tâm một chút gì. Rồi thêm Tiffany – cô chị họ oái oăm. Làm sao để có thể trọn vẹn yêu một người như thế, em nói đi, Sica?! Yoong yêu Hyunie.....nhưng không hiểu sao nó nhạt dần.

Tâm tư Yoona rối cả lên kể từ khi cô gặp lại Jessica. Tình yêu dành cho Jessica vẫn còn là một điều gì đó quá xa xôi để có thể khẳng định là còn hay mất. Nhưng có một điều luôn đúng là với Jessica, Yoona luôn đối xử dịu dàng và ân cần. Cái ân cần, dịu dàng này giống như bù đắp lại một phần kí ức bị đứt gãy. Jessica là hoài niệm ngọt ngào......nên không lý do gì cô hững hờ, quay lưng lạnh nhạt. Liệu tình yêu cô dành cho Jessica sẽ vẫn là một thứ kỉ niệm được gói gém ngăn nắp trong tim, hay nó sẽ biến chất trở thành ích kỉ chiếm hữu?

-Yoong hiểu, có những chuyện Yoong chỉ muốn làm theo ý mình, nhưng cuối cùng Yoong vẫn cần một người ủng hộ Yoong, dù là đúng hay sai. – Yoona xoa nhẹ má của Jessica, cô cảm nhận được sự tươi mát và mịn màng ở tay mình – Em rời đi. Thì bao nhiêu hy vọng.....Yoong gữi trao hết cho Hyunie, để rồi......để rồi......

Jessica thoáng cựa mình, khó khăn mở mắt. Yoona buông tay Jessica ra, và nắm lấy vai cô ấy:

-Em tỉnh rồi à? – Cô lo lắng nhìn.

-Em ngất bao lâu rồi? – Jessica nhăn trán hỏi.

-Khoảng vài giờ đồng hồ thôi. Em có thấy không ổn ở đâu không?

-Hơi chóng mặt và thấy cơ thể không có sức.......

-Vậy là tốt....đó chỉ là những biểu hiện bình thường. Em phải ăn uống đều đặn và không được bỏ bửa nữa. Em hạ huyết áp đó, chắc là lượng đường trong máu cũng thấp lắm....

-Em biết rồi Bác sĩ Im à...... – Jessica phì cười. Yoona cũng nhìn cô ấy cười hiền.

*Ding dong Ding dong*

*Ding dong Ding dong*

-Để Yoong, em chắc không muốn tiếp khách đâu nhỉ? – Yoona nhướng mày nhìn và nhận được cái gật đầu yết ớt từ Jessica.

Phía bên ngoài Yuri đang rất nóng lòng, cánh cửa vẫn đóng im ỉm sau nhiều lần nhấn chuông. Yuri lùi ra xa chuẩn bị tông cửa vào khi sự kiên nhẫn trong cô cạn kiệt.

*Cạch*

-Im Yoona?!!!!! – Yuri nhíu mày nhìn người trước mặt.

-Kwon Yuri. – Yoona tròn mắt và đáp bình thản.

....................

*Cạch*

Sulli đi ngay đến bệnh viện sau khi cô hay tin Taeyeon đã tỉnh lại. Nhưng chưa kịp vui với niềm vui đó, cô thấy Fany đang đứng bên cạnh giường. Cô lướt cái nhìn vào Fany rồi hướng cái nhìn vào người đang ngồi đó nở nụ cười với cô. Tạm gác hết những băn khoăn, cô lao vào ôm chầm lấy Taeyeon. Taeyeon cũng vòng tay mình nhẹ ôm Sulli.

Taeyeon nhìn Fany đứng cạnh, cô dùng một tay mình nắm lấy tay cô ấy, Fany nhìn cô rồi cô dùng khẩu hình miệng nói:

-Em về nhà nghĩ ngơi đi.....Tae sẽ đến thăm em sau......?!  – Cô nói trao cho Fany nụ cười yêu thương nhất.

Fany khẽ gật đầu dùng cách tương tự đáp:

-Em biết rồi..... – Cô nắm chặt tay Taeyeon, rồi buông hẳn ra.

Nhanh chóng Taeyeon nắm lại tay Fany, sợ cô ấy tủi thân nên cô nói thêm:

-Đừng buồn em nhé? – Fany mỉm cười khi Taeyeon quan tâm đến cảm giác của cô nhiều như vậy. Cô xoa nhẹ lên mu bàn tay của Taeyeon rồi chậm rãi rời đi.

Sau khi khuất bóng Fany, Taeyeon rời khỏi cái ôm của Sulli, nhẹ nhàng nói:

-Tae không sao rồi. Thời gian qua em vất vả lắm phải không?

Sulli quệt vội nước mắt của mình:

-Không vất vả nhiều đâu, nhưng em lại bất lực nhìn Han Shin cướp mất chiếc ghế Tổng Thống của Tae, em......

Taeyeon đưa ngón tay mình lên môi Sulli, ngăn lại những điều cô ấy sắp nói:

-Em đừng như vậy. Giờ Tae hồi phục rồi......Vốn dĩ là của Tae sẽ là của Tae. Chuyện của anh ta không phải lỗi của ai, cũng chẳng quan trọng. Hiểu không?

Sulli lấy tay Taeyeon khỏi môi mình và dùng hai tay nắm chặt lấy:

-Tae khỏe hẳn chúng ta sẽ tổ chức họp báo với truyền thông. Thông qua cuộc họp Nghị viện để xác định Tae còn đủ khả năng, và thần trí ổn định......Tống Thống sẽ lại là của Tae.

Taeyeon phì cười:

-Đương nhiên rồi.

Khoảng lặng sau nụ cười của Taeyeon, Sulli chậm rãi lên tiếng:

-Chuyện Tae bị ám sát.......Tae không nghĩ là em làm chứ?

Taeyeon chau nhẹ mày, ngập ngừng:

-Chuyện này...... – Taeyeon nghĩ ngợi giây lát – Tae không mong sự thật là vậy.

-Khó trách Tae lại không tin em......Lúc đấy một mực em khăng khăng tổ chức tiệc sinh nhật cho Tae, rồi sau đó khi đến nơi, cũng chính em níu tay Tae lại.....bảo chúng ta nên về. – Sulli lắc nhẹ đầu cười buồn.

-Là vợ chồng với nhau đã lâu rồi, nên Tae sẽ thành thật với em. – Taeyeon nghiêm túc nói – Khi Tae tỉnh lại, Tae đã nghĩ ai lại muốn ám sát Tae. Khi kí ức của Tae trôi về khoảnh khắc em ngăn Tae lại......Tae quả thực có nghi ngờ, liệu em có phải vì trả thù, mà muốn giết Tae. Chính cái thời khắc em hỏi Tae có thể cho hôn nhân hai đưa cơ hội hay không. Nếu Tae cự tuyệt hoàn toàn.....thì em sẽ để Tae xuống xe. Nhưng Tae đã trả lời khác nên......phút chốc em do dự, em muốn cho Tae cơ hội.

-Em trong mắt Tae là người nhẫn tâm.....đến vậy sao! – Sulli hỏi, sâu trong đáy mắt cô tổn thương vô vàn.

-Tae không có ý như vậy.......Chỉ là mọi chuyện quá trùng hợp. Tae chỉ nói những gì mình nghĩ.....Tae không có ý tổn thương em. – Taeyeon khó khăn nói.

Sulli im lặng không nói cô thôi nắm tay Taeyeon nữa:

-Em ra ngoài một chút. – Cô nói nhanh mắt không nhìn Taeyeon.

-Sulli..... – Taeyeon nhoài người nắm lấy tay Sulli ngồi lại xuống giường và ôm lấy cô ấy vào lòng. Sulli cựa mình muốn rời khỏi vòng tay Taeyeon, càng như thế, Taeyeon càng giữ chặt hơn. Đến khi Sulli thôi cái ý định đó, Taeyeon nới lỏng vòng ôm. Cô ấy bất giác khóc trên vai Taeyeon, vòng tay mình giữ chặt Taeyeon.

Lúc này đây Sulli mới sống thật với cảm xúc của mình. Khi Taeyeon hồi phục, cô đã rất xúc động nhưng cố không khóc. Mãi đến khi nghe những lời thú nhận của cô ấy. Chẳng thể nào xem như không có gì được.

Sulli áp mặt lên vai Taeyeon mà khóc hết những ủy khuất của mình:

-Lúc Tae ngã xuống trước mắt em......trời đất trong em quay cuồng, cả thế giới như bị nhấn chìm bởi hàng vạn tảng băng tan. Em đã khóc, khóc đến nghẹt thở. Tim em nó vỡ nát cả ra.....Làm sao đây khi chỉ cái ý nghĩ Tae rời em mà đi, em đã không chịu đựng được. Tự tay em.....chính em âm mưu giết chồng em? Làm sao? Làm sao có thế? – Cô nói rồi lại nức nở trong vòng tay Taeyeon.

Taeyeon cố xoa dịu Sulli bằng cách xoa lưng cô ấy “Thật sự không phải Sulli.....???”

-Tae xin lỗi......Tae sẽ cân nhắc trước khi nói. Em đừng buồn nữa. – Cô vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy – Đừng khóc nữa....

Sulli thôi không khóc, cô rời cái ôm nhìn Taeyeon, rồi tiến gần lại, môi kề môi, khẽ nói:

-Hôn em nhé......

Taeyeon không đáp, cô nhích lại một chút thể hiện sự đồng ý, Sulli mỉm cười rồi áp môi mình vào môi Taeyeon. Sulli mở nhẹ môi, Taeyeon từ tốn đưa lưỡi vào, quấn nhẹ lấy lưỡi của cô ấy. Cảm nhận lưỡi của Taeyeon bên trong, Sulli nhắm mắt tận hưởng những yêu thương ngắn ngủi của Taeyeon. Cô hôn môi Taeyeon nồng nàn, nhẹ nhàng dẫn dắt Taeyeon trong cái hôn ấm. Cái hôn của Taeyeon khiến cả người Sulli nóng lên, cô khẽ run lên khi Taeyeon mút nhẹ môi cô. Giữa lúc cô muốn tiếp nối cái hôn thì Taeyeon đã khẽ khàng rời ra.

-Em đừng để tâm chuyện đó nữa.....được không? – Taeyeon nói.

(Tae đã dùng nụ hôn ấy để an ủi em.....em có thể nói không được nữa sao?)

-Em hiểu tâm ý của Tae...... – Sulli cười nửa buồn nửa vui. Chồng cô vẫn luôn đối xử với cô rất uyển chuyển.

Taeyeon mỉm cười hài lòng:

-Em đúng là cô gái đa sầu đa cảm.....

-Có chuyện này em muốn hỏi! – Sulli nhẹ nhàng nhìn Taeyeon – Tiffany, cô ấy......?

-Fany làm sao? – Taeyeon nhướng mày, cô không muốn trả lời bừa Sulli nếu không chẳng biết cô ấy sẽ lại nghĩ gì về Fany.

-Tae đã gặp cô ấy trước cả em? Cô ấy là người đầu tiên gặp Tae, đúng không?

-Trước hay sau, quan trọng với em đến vậy? – Taeyeon nhíu mày.

-Em chỉ hỏi thôi. – Sulli đáp.

-Nghĩa là Tae có quyền không trả lời? – Taeyeon từ tốn nói.

-Taeyeon. – Sulli gằng tên cô ấy.

-Đừng hễ cứ gặp Tae, nói chuyện với Tae......một lúc lại nhắc đến Fany. Em đang làm Tae thấy nhớ cô ấy, em muốn như vậy sao? – Không thể phủ nhận rằng, mỗi khi Sulli nhắc đến Fany thì Taeyeon có vẻ khắc khe với cô ấy hơn – Tae không muốn khó chịu với em, để rồi em lại nói Tae chỉ quá đáng mà không chìu chuộng em.

“Mỗi lần nhắc đến cô ta thì Tae lại như thế. Mỗi lần ngọt ngào dịu dàng với em không được bao lâu thì ngay sau đó nghiêm khắc với em.......Tất cả cũng vì Tiffany, vì cô ta cả. Cô ta làm gì lại có được sự yêu thương nhiều như thế..... – Sulli cố kìm nén cảm xúc tức giận trong cô.”

Sulli thở hắt ra, Taeyeon mới khỏe lại cô không muốn lại đôi co vì cái chuyện, mà muốn nói với nhau, nói liên tục mấy-đêm-không-ngủ cũng không có hồi kết:

-Tae liệu đi. Nên buông bỏ Tiffany, đừng ích kỉ giữ cô ấy bên mình nữa.

Taeyeon cụp mắt, thấy khó chịu trong lòng, tuyệt nhiên không thể hiện ra, lạnh lùng cô đáp:

-Đừng nhắc nữa......

Sulli thấy Taeyeon như thế cô cũng bất nhẫn:

(Em không muốn Tae buồn, nhưng.......em không biết mình khi nào sẽ bùng nổ. Thật đấy.)

-Em yêu Tae, càng yêu thì em không khoan dung được nhiều..... – Cô nói rồi bước ra ngoài để lại mình Taeyeon lòng lại dậy sóng.

.

.

.

.....................

Sau khi xuất viện Taeyeon nhanh chóng gặp mặt giới truyền thông để xác định tình hình sức khỏe với toàn thể người dân. Cuộc phỏng vấn kéo dài khá lâu mới kết thúc, Taeyeon vẫy tay chào, nở nụ cười trước ống kính và những phóng viên có mặt tại buổi tường thuật trực tiếp.

-Mọi người vất vả rồi. – Taeyon nói sau khi đã đóng máy.

-Chúc mừng Tổng Thống sức khỏe hồi phục. Chúng tôi đều rất lo lắng cho cô.... – Katie nói.

-Cảm ơn mọi người. Tôi có việc phải đi. Tạm biệt. – Taeyeon nói rồi quay đi.

Fany nhanh chóng theo sau Taeyeon khi thấy cô ấy sắc mặt có chút xanh xao:

-Tae không sao chứ? Có thấy đau hay không ổn ở đâu không....... – Fany đưa cho Taeyeon chai nước.

-Không sao, không sao...... – Taeyeon uống một ngụm nước rồi quay sang Fany cười – Có Chánh văn phòng Hwang lo lắng tỉ mỉ thế này, Tae sẽ ổn cả thôi.

Fany lắc đầu không an tâm, nhưng cô cũng không thấy Taeyeon có dấu hiệu mệt mỏi ở đâu. Vì có lẽ cô ấy giấu quá khéo chăng?! Taeyeon sau khi rời nơi phỏng vấn cô đi đến cuộc họp Nghị viện, mọi người đã sẵn sàng và đang chờ sự hiện diện của cô. Sooyoung mở cửa, Taeyeon đi vào. Cô nhìn khắp gian phòng rộng lớn và cuối nhẹ đầu chào mọi người. Cuộc họp lần này rất quan trọng, nếu khẳng định được Taeyeon hoàn toàn có đủ khả năng lãnh đạo, Han Shin sẽ trả lại ghế Tổng Thống cho cô. Ngay sau đó, hàng loạt câu hỏi đặt ra dành cho Taeyeon.

-Tổng Thống Kim cô có thể cho biết kế hoạch đàm phán với Triều Tiên cô dự định sẽ thế nào? Trong khoảng thời gian cô vắng mặt chúng ta đã dời lại. Tình hình này có vẻ không khả quan lắm.

-Vấn đề này sau ngày hôm nay tôi sẽ....... – Taeyeon ngập ngừng rồi lại tiếp – Tôi sẽ để.....Bộ trưởng Kwon sắp xếp thời gian và tiến hành....... – Cô lại ngập ngừng, khẽ nhíu mày (Tại sao mình có cảm giác rất khó khăn khi nói những vấn đề này chứ.....?) – Tiến hành....... – Taeyeon vẫn không sao nói được từ cô muốn nói.

Mọi người căng thẳng chờ nghe cô nói hết câu, nhưng Taeyeon cứ mãi ngập ngừng, lúc này Han Shin lên tiếng:

-Đàm phán? – Anh nhướng mày trông đợi.

-Đàm phán.... – Taeyeon gật đầu vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

Fany và Sooyoung đứng gần đó, họ lo ngại nhìn nhau. Fany nhíu mày quan sát nhất cử nhất động của Taeyeon mà không khỏi hoang mang “Có chuyện gì với Taeyeon.....có vẻ như Tae nói không được???”

-Một số công trình lớn vẫn đang chờ được Tổng Thống xem xét, cô có thể cho thời gian nhất định không? Có lẽ đã quá lâu rồi..... – Một câu hỏi khác lại được nêu lên.

-Vài ngày nữa, tôi sẽ xem xét một số công trình quan trọng ở một số thành phố lớn như...... – Taeyeon lại ngập ngừng – Như Incheon, Gwangju và...... – Cô lại ngừng – Dae.....Dae.....

Fany cảm thấy Taeyeon thật sự không ổn rồi, cô hướng ánh nhìn của mình vào Taeyeon, ngay khi Taeyeon khó nhọc nhìn Fany. Mọi người vẫn đang nhìn và chờ cô hoàn tất câu trả lời, theo khẩu hình miệng của Fany, Taeyeon nhanh chóng nói.

-Và Daegu. – Taeyeon nở nụ cười.

Sau khi cuộc họp kết thúc, do biểu hiện của Taeyeon không thật sự tốt. Mọi người vẫn còn nghi ngờ nên hy vọng rằng cô có thể kiểm tra sức khỏe rồi công bố khi có kết quả. Về đến văn phòng, Taeyeon ngồi ngay xuống ghế, nhíu mày không nói câu nào. Fany ngồi kế bên lo lắng nhìn Taeyeon.

Khẽ khàng Taeyeon lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

 -Tae không nói được....... – Cô nói rồi nhìn Fany bằng đôi mắt hoang mang. – Không nói được.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro