Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em lo nghĩ cho người ta, ai lo nghĩ cho em?

................................................................................

Sau khi nhận được cuộc gọi khẩn từ thuộc hạ, Yoona ngay lập tức lên xe đến điểm hẹn. Tự hỏi nếu không đúng là chuyện khẩn cấp cần gặp trực tiếp cô để giao phó. Thì tên đó sẽ khiến cô bực mình lắm khi mà đang phải dự một cuộc họp quan trọng, lại phải đứng lên xin lỗi và rời đi. Mất không bao lâu chiếc xe chở Yoona đã đến một khách sạn tương đối lớn. Cô cùng cận vệ của mình đi vào, tuy nhiên không ai nhận ra Yoona vì cô đã ngụy trang khá kín đáo. Đội nón, kính đen, khăn choàng cổ lên đến nửa mặt.

Cả hai đi lên số phòng đã được nhắn từ trước, nhanh tay Alex gõ cửa khi đứng trước phòng:

-Là chúng tôi. – Anh lên tiếng sau khi cảm nhận người kia đã ở sau cánh cửa.

*Cạch*

Người đó cúi gập người khi Yoona và Alex bước vào:

-Chào Thống Đốc!

Ngồi xuống chiếc ghế nệm, bắt chéo chân, để hai tay lên thành ghế hai bên, vẫn phong thái ngạo mạn như ngày thường, cô nói giọng đều đều:

-Có chuyện gì khẩn cấp cần gặp trực tiếp tôi?

-Thống Đốc chờ tôi một chút. – Anh ta nói rồi đi lại phía két bảo hiểm được lắp sau tường, anh ta nhập mật mã rồi thận trọng xoay chốt, lấy trong đó một tài liệu được cho cẩn thận vào một bìa giấy vàng.

Anh trao cho Alex và Alex nhìn qua để chắc là không có gì bất ổn sau đó anh trao lại cho Yoona, cô nhìn vào cái bìa đó rồi nhíu mày nhìn anh ta:

-Cái này? Có vẻ rất quan trọng?

-Vâng, đây là chuyện hệ trọng liên quan nhiều người, tôi không dám tự ý giải quyết. Bản thân tôi nghĩ có lẽ đây là điều Thống Đốc mong muốn nhất. – Anh ta thận trọng chậm rãi giải thích.

-Mong muốn nhất?! – Yoona nói cùng nụ cười nửa miệng.

Yoona mở cái bìa ra, khuôn mặt cô nhiều ngạc nhiên, cô khẽ cau mày:

-Là một cái VCD?

-Đúng vậy. – Anh ta nói rồi mang lại cái laptop chuyên dụng của mình – Thống Đốc hãy xem trước đã.

Yoona vẫn có chút tò mò về cái được gọi là “mong muốn nhất”. Cô ngả ra sau ghế trong khi chờ cái VCD loading, cầm tách trà lên thưởng thức, cũng là lúc cái VCD đã loading thành công và hiện lên từng thước phim trên đó. Nhíu mày quan sát được một lúc, khuôn mặt Yoona đi từ tò mò, chán nản rồi thì ngạc nhiên, và tức giận. Chân mày cô nhíu lại những đường thật sâu dường như không tin vào mắt mình nữa. Cô cảm nhận được tim mình đập nhanh từng hồi, tay siết chặt tách trà, nhưng dù tâm trạng có tệ đến đâu, vẫn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, cô ngồi xem đến hết đoạn phim.

Khi đoạn phim vừa kết thúc, cô dùng tay gập mạnh cái laptop lại, tay siết chặt tách trà, đứng phắc dậy. *XOẢNG* “KHỐN KHIẾP!!!!”ném thật mạnh tách trà vào bức tường trắng, vệt trà ố hết cả màu tường. Yoona bấu chặt hai tay, cả hai người còn lại trong phòng chỉ biết cúi mặt không dám lên tiếng. Tuy Yoona không la hét gì nhiều nhưng trông biểu hiện và cách phản ứng của cô, đủ nhìn ra cô đang thật sự tức giận, rất tức giận.

Một lúc sau cô ngồi phịch xuống ghế, cơn giận quái quỷ do cái VCD mang lại giờ đã nguội phần nào, bình tâm cô nói:

-Ngay đêm Giáng sinh? Và cái này là duy nhất?

-Vâng. – Anh ta nhanh nhanh chóng đáp.

Yoona không nói gì, cô lặng im mất đến mấy phút với cái suy nghĩ của mình. Rồi cầm áo khoát đứng lên:

-Anh làm tốt lắm. Chúng ta về thôi.

.....

Sau khi đã an vị vào xe, Yoona chống cằm nhìn ra cửa sổ, bâng quơ nói:

-Biết phải nên làm sao với anh ta rồi chứ?

-Tôi hiểu, thưa Thống Đốc.

-Kiểm tra xem anh ta có gian dối không? Tôi không muốn thấy có bất kì bản sao chép nào khác. – Vẫn lơ đãng ngắm nhìn hai bên đường Yoona tiếp – Cho người làm ngay đi.

-Vâng. – Alex đáp rồi liên lạc qua bluetooth của anh.

.....................

Taeyeon kết thúc cuộc gọi  thì chẳng còn tâm trí dùng tiếp điểm tâm sáng của mình. Cô nhíu mày, thể hiện sự tức giận xen lẫn ngỡ ngàng. Phần Fany nghe tên em họ cô được nhắc đến thì cũng không khỏi ngạc nhiên. Ngồi đối diện, Fany nhanh chóng cất tiếng hỏi.

-Chuyện gì vậy Tae? Chuyện gì lại liên quan đến em gái em?

Trải cái nhìn lo lắng về phía Fany, Taeyeon tin chắc sau khi cô ấy biết chắc chắn sẽ lo phát khiếp thôi. Taeyeon hít một hơi sâu vào buồng phổi rồi từ tốn nói:

-Sooyoung bảo đã điều tra ra kẻ ám sát Tae......Và người đứng sau thực hiện là....

-Seo....hyun..... – Fany khó nhọc hoàn tất câu nói của Taeyeon, bàng hoàng khi nhận được cái gật đầu từ cô ấy, cả người cô mềm nhũn, tim như bị ai bóp chặt, thất thần miệng lắp bắp nói, thanh âm của cô tựa hồ mỏng như sợi tơ, chỉ chực đứt lìa gãy đôi rồi tan biến theo hư không – Không thể nào, sao lại có thể?

-Em thay đồ đi, rồi chúng ta đến gặp Sooyoung. – Taeyeon nhẹ nhàng nói bỏ mặc câu hỏi của Fany.

Nhanh chóng nghe theo Taeyeon, Fany hoàn tất mọi thứ rồi cùng cô ấy rời đi. Fany lo đến nỗi ngồi cạnh Taeyeon cô chẳng nói được lời nào, chỉ biết nhíu mày nắm chặt tay Taeyeon. Chuyện này với Fany là “hoàn toàn không thể tin” được. “Hyunie cho người ám sát Taeyeon sao? Không thể, ngàn lần không thể. Đó là chưa kể con bé là đứa hiền lành, dù có thế nào cũng không thể cho người giết Taeyeon. Chỉ còn một lý do thôi, việc này có liên quan đến Yoona....”. Nhìn thấy Fany đâm chiêu như vậy, Taeyeon bèn kéo cô ấy vào cái ôm nhẹ, đặt một tay lên xoa lưng Fany. Taeyeon thì thầm “Em đừng lo......chúng ta sẽ xem xét lại mà”. Ôm lấy Taeyeon, cô khẽ gật đầu và tựa vào người cô ấy.

*Cạch*

Claudia nhanh chóng mở cửa khi thấy Taeyeon và Fany. Sooyoung đang ngồi trên ghế thì đứng dậy gật đầu chào cả hai:

-Taeyeon. Fany.

Taeyeon gật đầu rồi ngồi xuống ghế, Fany thì ngồi cạnh Sooyoung:

-Chuyện lúc nãy cậu nói là thế nào? Rõ ràng hơn đi. – Taeyeon nói mắt khẽ nhìn, quan sát biểu cảm của Fany.

Sooyoung nhìn Fany rồi chậm rãi lên tiếng:

-Cách đây không lâu mình có xem đoạn băng ở phía khách sạn đối diện Quảng trường và phát hiện kẻ tình nghi. Vất vả lắm mới lùng ra tung tích của gã, và cậu biết không?! Khi quân lính đến thì cũng là lúc kịp thời ngăn được gã bị thủ tiêu.

-Làm sao? Hắn ta bị thủ tiêu? – Taeyeon nhướn mày hỏi.

-Đúng vậy. – Sooyoung gật đầu khẳng định – Bọn mình lần theo hắn thì biết được có một đám người định thủ tiêu gã. Tụi mình đã tập trung tất cả lực lượng để vừa bảo vệ và đồng thời bắt hắn.

-Làm tốt lắm Đại úy Choi. – Taeyeon nhoẻn miệng cười hài lòng.

-Nhưng làm sao lại liên quan đến Seohyun? – Fany gấp gáp hỏi.

-Nhắc đến chuyện này lại thấy tên đó thật chuyên nghiệp, được đào tạo chuẩn mực. Có bị tra khảo như thế nào hắn cũng không khai là ai đứng phía sau bảo hắn thuê sát thủ. – Sooyoung ngừng lại ít phút rồi nói tiếp – Thậm chí lôi hắn vào Ngũ giác đài để dụng hình hết sức khắc nghiệt. Hắn vẫn kính bưng. Nhưng cậu biết đấy ai cũng có yếu điểm, khi mình lôi gia đình hắn vào thì..... – Sooyoung nhún vai – Hắn nói chậm rãi, mà chắc nịch là Seohyun.

-Cậu có xác định lại không? Hay chỉ nghe hắn nói rồi y vậy mà tin? – Fany hỏi tiếp.

Sooyoung lãnh đạm buông lời:

-Mình kề cả họng súng lên trán con hắn. Thậm chí đã lấy chai rượu rỗng sau khi rưới lên vết thương hắn, đập nát rồi kê mãnh vỡ sắc lẻm vào cổ con bé, máu rỉ đấy. Hắn cũng nhất quyết khẳng định là Seo Joo Hyun. Tra khảo mấy ngày liên tiếp, không ăn không ngủ và cậu đâu phải không biết những trò tra khảo ở Ngũ giác đài là dành cho tội phạm đặc biệt, làm sao lại có thể dễ chịu, là sống không bằng chết. Là muốn chết nhưng không cách nào chết được. Tiếng thét của hắn thương tâm khi thấy con bé mắt ướt đẫm nhìn hắn. Mắt hắn đục ngầu, hốc mắt xám ngoét, nghẹn cả lời.

-Thôi được rồi. – Taeyeon cắt ngang – Mình tin là hắn giở người giở ma rồi. Cậu thì chẳng có hiền lành gì.

-Vậy, bước tiếp theo cậu muốn làm thế nào? – Sooyoung thận trọng mở lời.

Taeyeon nhìn Sooyoung rồi đảo mắt nhìn Fany, dừng ở đó một lúc Taeyeon quay lại nói:

-Mình phải suy nghĩ thêm, sẽ nhanh thôi cho cậu biết nên làm gì.

Sooyoung cũng hiểu lý do của Taeyeon là vì chuyện lần này có liên quan ít nhiều đến Fany, nên cô cũng thong thả đôi ba ngày, Seohyun cô ấy cũng không bốc hơi đi đâu được:

-Mình hiểu rồi. – Cô xoay qua nắm tay Fany, cô ấy gượng cười đáp lại – Cậu đừng lo, chúng ta sẽ điều tra cẩn thận.

-Cậu đi làm việc của mình đi. Tiếp tục “hỏi han” hắn xem có gì khác không? – Taeyeon từ tốn nói.

-Được rồi. Mình sẽ cố gắng. – Cô nhẹ gật đầu – Tạm biệt Fany, đừng nghĩ lung tung nhé.

Sau khi Sooyoung rời đi, Taeyon nhẹ nhàng di chuyển sang ngồi cạnh Fany:

-Em ổn chứ?

-Không một chút nào. – Fany chán nản nói – Nếu chuyện không thật chắc chắn Sooyoung sẽ không kinh động đến Tae.

-Nghĩa là em có nghi ngờ Seohyun? – Taeyeon nhướn mày nhìn Fany.

-Không. Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra. – Fany hướng mắt nhìn Taeyeon – Ý em là việc này rất có thể liên quan đến một ai khác, khiến Seohyun trở thành hung thủ.

-Ai khác? Là Yoona sao? – Taeyeon ngần ngại hỏi.

-Em......thật sự không muốn liên quan đến ai trong số hai đứa nó. – Fany khổ sở úp mặt vào hai tay.

-Thế này đi Fany. – Taeyeon ngả ra sau ghế nghiêm túc nói, cùng lúc Fany hướng mặt lên nhìn cô  – Tae sẽ cho em thời gian làm rõ chuyện này. Hy vọng em sẽ tìm ra được điều gì đó chứng minh không phải Seohyun. Hoặc vài ngày sau khi kết quả vẫn vậy, Tae buộc phải để mọi chuyện diễn ra theo đúng cách nó nên như thế. Em đồng ý không?

-Cảm ơn Tae đã lo nghĩ cho em. Vậy em đi ngay nhé. – Fany mỉm cười nói gấp gáp.

Taeyeon nhoài người hôn nhẹ lên môi Fany rồi rời ra nhìn cô ấy:

-Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Đừng làm phí tâm ý của Tae.

-Nếu thật đúng là con bé. – Fany nắm tay Taeyeon, nén hết nỗi đau và cam đoan – Em sẽ không can thiệp. Không làm khó Tae. – Nói rồi mà lòng cô đau buốt. Nỗi đau len lỏi tận xương tủy. Đánh gục Fany trong tâm tưởng.

Dịu dàng nhìn theo lưng Fany đi ra khỏi phòng, một mình Taeyeon ngồi lại lọt thỏm vào không gian rộng rãi và nguy nghiêm của gian phòng. Đảo mắt nhìn xung quanh, đưa tay vuốt mép áo khoát của mình, rồi chạm nhẹ lên nơ áo. Lòng cô dấy lên rất nhiều suy nghĩ mông lung “Vì những cái này đây sao? Đưa Seohyun ra làm lá chắn sao? Cô nghĩ tôi sẽ thủ hạ lưu tình? – Cô đưa tay chạm nhẹ lên ghế nệm, mơn man tay mình ở đó – Vì quyền lực....cái gì cũng không từ, quyết tâm loại trừ tôi, cô mới thấy an lòng sao.....Yoona?! – Nhoẻn miệng cười lơ đãng, cô đập tay lên nệm, giọng hàn lãnh – Quá tham vọng, Yoona-ssi!!!”

...................

*Cạch*

-Xin mời cô Hwang! – Người cận vệ thông báo.

Fany nhẹ cười rồi bước vào văn phòng, nơi cô sắp sửa tìm ra sự thật. Trước khi đến đây Fany thề với lòng là phải làm cho ra lẽ chuyện này. Thâm tâm cô không làm sao tin nỗi Seohyun là người đứng sau chuyện ám sát được. Em gái cô là người chủ mưu??? Chẳng khác một bài toán bình phương, A và C cùng dấu, chưa tính đã biết vô nghiệm.

-Unnie! – Seohyun mỉm cười ngay khi thấy Fany – Thật đúng là hiếm hoi khi mà unnie lại đến tận đây tìm em.

Fany mỉm cười ôm chầm lấy Seohyun. Trong nụ cười hiện lên muôn phần xót xa và đau đớn. Fany ôm cô em gái thật lâu, lâu thật lâu, không nói một lời nào. Nước mắt cô vô thức lăn dài, mũi cô nóng bừng, cổ họng cô nghẹn lại vì không biết phải đối diện với sự thật sắp được phơi bày này thế nào. Dù là Seohyun có làm hay không, hậu quả vẫn vô cùng tệ. Siết chặt lấy vai em gái bé nhỏ vào lòng, cô thầm trách “Hyunie tại sao em lại ngốc như vậy, quá xuẩn ngốc.....”

-Unnie à...... – Seohyun khẽ gọi khi cảm nhận được điều không ổn ở chị mình.

Fany lấy tay lau nước mắt và trở lại tâm trạng bình thường nhất, rời cái ôm, nhìn sâu vào mắt Seohyun, cô hỏi không do dự:

-Tại sao? – Ánh mắt cô sắc lại – Tại sao em lại làm chuyện đó?

-Chuyện gì? – Seohyun nhíu mày – Em làm chuyện gì?

-Chuyện em là người chủ mưu......ám sát Taeyeon? – Fany tưởng như không thở được khi nói ra câu đấy.

Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người. Seohyun nhìn không có vẻ gì bất ngờ, cô chỉ có chút ngạc nhiên. Không lên tiếng, cô xoay lưng lại và rồi mắt cô dừng ở tấm hình chụp Yoona đặt  trên bàn làm việc. Dán chặt cái nhìn vào khuôn mặt Yoona. Cái ôm của cô ấy từ phía sau lưng cô. Nụ cười Yoona thật tươi, nụ cười của cô cũng theo đó mà lấp lánh. Tay cô siết chặt tay cô ấy. Môi cô bất giác vẽ lên một nụ cười. Cách cô nhìn Yoona của cô....da diết lắm, yêu thương lắm. Đó là tấm hình hai người chụp tự nhiên và vui vẻ nhất. Hốc mắt mình cô cảm nhận đã ướt nước. Tim chững lại một nhịp. Khẽ đưa tay chạm nhẹ khung hình. Cô bình thản nói, tông giọng khiến người đối diện chẳng cảm thấy chút gợn sóng nào.

-Unnie biết rồi sao....

-Tại sao vậy? Em là vì cái gì mà làm ra chuyện này? – Fany vẫn kiên nhẫn hỏi.

-Không vì cái gì cả. Chuyện gì em cũng rất vui khi nhận được sự quan tâm của unnie......chỉ riêng chuyện này, unnie xem như mình không hay không biết gì đi..... – Giọng cô trầm mặc, không lên không xuống, đều đều đến vô thường.

Không thể chịu nỗi cách nói chuyện hờ hững của em mình, Fany nắm tay Seohyun xoay người lại, ép cô ấy nhìn cô:

-Unnie biết người đó không phải là em.....Người khiến em có thể hy sinh nhiều thế này, đến không tiếc danh dự và mạng sống.....không ai ngoài Yoona-.......

-Unnie. – Seohyun cắt ngang lời Fany và vùng khỏi cái nắm tay của cô ấy – Là vì ai không quan trọng. Quan trọng là điều này em tự nguyện. Em không hối tiếc. Unnie đừng suy đoán lung tung nữa. – Cô trả lời dứt khoát. Dẫu biết là Fany đang ám chỉ việc cô là kẻ chủ mưu để bảo vệ Yoona. Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận điều đó.

-SEO JOO HYUN!!! Em học ở đâu kiểu nói chuyện như vậy. Kiểu như chúng ta là người xa lạ không quen biết. – Fany nắm lấy hai vai Seohyun – Chúng ta là chị em. Là chị em.

“Chị em” Hai từ này khiến Seohyun thoáng chút bối rối và xúc động vì cô cảm thấy mình cư xử hơi quá với unnie của mình. Cô gượng cười, nắm lấy hai tay Fany trong tay mình:

-Em xin lỗi. – Khóe mắt cô đong đầy nước – Đó là tất cả những gì.......em có thể nói. – Hai hàng nước mắt cô lăn dài, nghẹn ngào cô lặp lại – Em.xin.lỗi. Hãy tha thứ cho em.

-Unnie cần em nói sự thật. – Fany đau lòng và bất lực khi nhìn em gái cô khóc –  Xin lỗi unnie không ích lợi gì cả. Em bảo unnie làm sao đứng nhìn em tự hủy diệt bản thân mình được. Sẽ đau chết mất. Unnie nhất quyết sẽ làm ra lẽ. Không phải do em làm......thì nhất định em sẽ có không có chuyện gì.

-Không thay đổi được gì đâu unnie à....... – Seohyun mỉm cười nói – Nếu không chắc chắn, em đã không cương quyết nhiều như thế này. Chuyện Seo Joo Hyun em đã quyết tâm, không ai có thể lung lay. – Khẩu khí của cô giờ phút này thật đúng với khí chất vợ của chính trị gia. Không ngông cuồng nhưng điềm tĩnh đến ngạo nghễ. Ngữ khí vẫn lịch sự mềm mỏng, nhưng khó lòng chuyển dời.

Vừa lúc này Yoona đã về đến Dinh thự, cô định vào phòng làm việc thì thấy vợ mình và chị họ đang nói chuyện nhưng không có vẻ vui như thường lệ. Dẫu sao cũng là chuyện riêng và cô thì chẳng mấy khi quan tâm nên định rời đi, để họ tiếp tục câu chuyện nhưng vô tình Seohyun đã thấy sự hiện diện của cô. Và điều này đã thu hút cô gái họ Hwang quay người lại nhìn theo.

Lúc này ánh mắt của Fany nhìn Yoona như có ngàn mũi tên vậy. Thoáng chút lo ngại Yoona bước vào chậm rãi mở lời:

-Tôi chỉ vào lấy chút hồ sơ thôi, hai người không cần quan tâm.

Nhìn Yoona khẽ lướt qua vai mình, Fany nắm lấy cánh tay cô ấy ngăn lại và khi Yoona xoay mặt lại nhìn thì....

*CHÁT*

Fany thẳng tay giáng một cái tát thật đau lên má Yoona.

-UNNIE!!!! – Seohyun hét lên, trông khi Yoona vẫn còn chưng hững chau mày ngỡ ngàng chưa-hiểu-sự-tình nhìn Fany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro