Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em là em gái cùng cha khác mẹ với anh Thiên Tỉ."

Cô gái đặt nhẹ chiếc tách xuống bàn, im lặng quan sát tôi một lúc.

Còn tôi, tôi cũng không rõ gương mặt tôi lúc ấy biểu hiện thứ cảm xúc gì nữa. Những suy nghĩ đâm xiên nhau, đang gào thét trong tôi muốn tìm lời giải đáp. Nhưng tôi vẫn không nói, đợi Khả Vân tiếp tục.

"Em kém anh ấy tới tám tuổi. Sau khi có em, ba mua cho hai mẹ con một căn biệt thự cách nhà anh ấy khoảng vài chục cây số. Em lớn lên trong tình yêu của mẹ."

"Anh ấy, và cả mẹ anh ấy, không ai biết đến sự tồn tại của em. Lớn dần lên, em nhận thức được em là đứa con không danh chính ngôn thuận. Nhưng không hiểu sao ba vẫn có rất nhiều thời gian tới chỗ mẹ con em."

Tôi nhớ lại những ngày còn ở nhà họ Dịch. Ba chồng rất ít khi về nhà.

"Ba khá lạnh lùng, nhưng ông đối xử với mẹ em rất ân cần. Mẹ em cũng thế. Bà yêu ông hơn tất cả những gì mình có. Cuộc sống trôi đi khá êm đềm. Em cũng biết mình có một người anh trai, nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt khó đăm đăm của ba, em lại không dám mở lời hỏi. Cứ thế, em lớn dần lên với những thắc mắc, tưởng tượng. Em chưa từng biết mùi vị có anh trai ra sao."

"Cho đến cái năm mà..." Dịch Thiên Chi ngừng lại, nhìn tôi, hít vào một hơi sâu. "Cho đến cái năm anh rời khỏi nhà họ Dịch..."

"Năm đó, ba em vướng vào một tội danh lớn. Tội tham ô. Ông bị điều tra rất dữ. Việc nghiêm trọng lắm, còn đụng tới cả chính quyền cấp cao."

"Anh Thiên  và cả mẹ anh ấy đều biết chuyện đó. Anh ấy và mẹ mình đi chạy chọt khắp nơi, tốn bao nhiêu tiền, nhưng vẫn không ăn thua. Ba hình như cũng biết mình không thể thoát được. Một ngày nọ, ông mang đến cho mẹ em một số tiền lớn, bảo hai mẹ con hãy đi chỗ khác, tìm cuộc sống mới, bởi căn nhà khi đó đứng tên ba, chắc cũng sắp bị tịch thu rồi. Tài khoản của ông ấy đã bị niêm phong. Em biết đó là tiền ông mang từ nhà đến."

Tôi nhắm mắt lại. Những lời nhục mạ của mẹ chồng về món tiền bị mất cắp như văng vẳng bên tai, dội vang vào trí óc. Ánh mắt mệt mỏi của Dịch Dương Thiên Tỉ. Những buổi tối anh về nhà muộn. Thái độ kì lạ của mẹ chồng. Đến bây giờ tôi mới biết nguyên do.

"Cùng lúc đó, mẹ anh Thiên phát hiện ra chồng mình có vợ bé, lại còn có một đứa con riêng. Bà ấy tìm đến nhà, đánh mẹ em bị thương rất nặng. Hôm đó, em đi học nên không biết chuyện. Cũng nhờ thế mà bà ấy không biết mặt em."

"Anh Thiên cũng biết chuyện, cũng tìm đến tận nhà. Nhưng anh ấy không nổi điên lên như bà mẹ. Anh ấy rất dịu dàng. Lần đầu tiên, em biết đến cảm giác có một người anh, cái cảm giác mà em vẫn thường thèm thuồng nhìn chúng bạn được anh chị đưa đi học, trong khi em luôn phải tự mình đến lớp. Khi ấy, ba không thấy xuất hiện, mẹ thì suốt ngày khóc lóc, rượu chè. Anh Thiên là chỗ dựa duy nhất của em."

"Cho đến một ngày, anh ấy nhờ em giả làm bạn gái, để..." Thiên Chi nhìn khuôn mặt bàng hoàng của tôi, rồi chậm rãi nói tiếp "Để làm vợ anh ấy rời xa. Anh ấy biết căn nhà đó sẽ không còn ở được lâu nữa. Anh ấy biết gia đình sẽ bị liên lụy. Anh ấy biết sau này cuộc sống sẽ rất vất vả, mà chưa chắc đã sống được. Anh ấy không muốn anh phải chịu khổ."

"Em đồng ý, như một cách trả ơn cho anh ấy. Và quả thực anh đã tin. Tin rất nhanh."

Tôi bám chặt hai bàn tay vào mép bàn, nghe như có hàng ngàn mũi kim nhỏ xíu châm vào trái tim mình, đau đến tứa máu. Những lời Thiên Chi nói cứ như tiếng sét đánh ngang bên tai tôi, bàng hoàng đến độ chưa bao giờ ngờ tới.

"Đúng, tôi đã tin. Vì em... Trông em rất giống..."

"Kiều Khả Uyên?"

Dịch Thiên Chi nói hộ tôi cái tên còn mắc nghẹn lại trong cổ họng. Tôi nhìn cô, càng ngày càng thấy lạ lẫm. Tại sao đến Kiều Khả Uyên mà cô ấy cũng biết?

"Em... tại sao..."

"Kiều Khả Uyên là chị gái của em."

Thiên Chi lại tiếp tục trả lời câu hỏi còn chưa kịp vuột ra khỏi miệng tôi. Tới lúc này, tôi đã thấy đầu óc quay cuồng lại, rối như một nắm tơ bị bàn tay ai đó vò nát lại, quấn lấy nhau, không tìm ra mối gỡ.

Cô gái này đang nói chuyện quái quỷ gì thế?

Thiên Chi đưa tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm. Trông cô có vẻ vẫn rất bình thản. Còn tôi, từ đầu đến giờ, tôi chưa uống được giọt nào trong ly nước cam trước mặt. Những viên đá tan ra, lấm tấm, lấm tấm ngoài mặt ly, lăn thành giọt nhỏ chạm xuống bàn kính, tạo nên những vệt nước lấp loáng.

"Anh đừng ngạc nhiên. Anh Thiên và chị Uyên không có chút quan hệ huyết thống nào hết. Em là mối liên hệ duy nhất giữa họ. Vì chị Khả Uyên là chị gái cùng mẹ khác cha của em."

"Chị Khả Uyên bằng tuổi anh Thiên. Chị biết vì sao em thèm khát cảm giác có một người anh, trong khi đã có chị gái? Bởi chị Khả Uyên chưa bao giờ quan tâm đến em. Ba chị ấy, cũng là chồng trước của mẹ em, đã mất khi chị ấy lên bốn tuổi. Tám năm sau mẹ lại sinh ra một đứa em, chị ấy không thể chấp nhận. Đã thế, từ ngày em chào đời, mẹ lại dồn hết cả tình yêu cho em, không hề để tâm đến chị ấy.

"Chị Khả Uyên ghét ba em một cách khủng khiếp, gọi mẹ là mụ đàn bà lăng loàn. Bất cứ khi nào nhìn cũng nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ, cứ như nhìn thấy một thứ quái thai vậy. Chị ấy cãi nhau to với mẹ về việc dọn đến căn nhà ba em mua cho, nhưng cuối cùng không thể giành phần thắng. Năm mười lăm tuổi, chị ấy bỏ nhà đi."

"Chị Uyên chưa bao giờ yêu anh Thiên. Đúng, chị ấy yêu tiền của anh, nhưng tiếp cận anh còn vì một lý do khác nữa. Trả thù. Chị ấy muốn anh Thiên phá hết gia sản của ba, muốn làm cho ông thành kẻ mạt rệp. Chị ấy hận ba em nên hận cả người vô tội như anh Thiên."

Tôi nuốt khan miếng nước bọt trong cổ, khó khăn lắm mới cất được giọng hỏi Thiên Chi.

"Vậy cô ấy... giờ thế nào rồi?"

"Chết rồi." Thiên Chi nhẹ tênh thả từng lời. "Chết trong tai nạn khi đang ngồi sau xe tham gia cuộc đua trái phép với Hoàng Lục."

Tôi kinh ngạc nhìn Thiên Chi. Cô bé đưa chiếc thìa nhỏ, khuấy nhẹ ly cà phê, bình thản và yên ả như chuyện mới nói ra chẳng có gì quan trọng.

"Nhưng quả thực chị ấy đã rất yêu Hoàng Lục. Anh ta chết ngay khi tai nạn xảy ra, còn chị Uyên vẫn còn chút hơi thở tàn khi được đưa vào bệnh viện. Trong lúc được đẩy đến phòng cấp cứu, chị ấy vẫn cố thều thào rằng hãy cho Hoàng Lục máu của chị ấy nếu anh ta mất quá nhiều máu."

Tôi ngẫm lại hình ảnh người con trai đã đánh Thiên Tỉ nhiều năm về trước. Tóc húi cua. Mặt to bạnh. Có thẹo trên trán. Nhìn dữ tợn và nham nhở.

Còn Thiên Tỉ. Mái tóc anh bồng bềnh như lãng tử. Gương mặt góc cạnh, từng đường nét tuyệt đẹp. Vẻ đẹp rất nam tính. Trông anh cuốn hút và rất hào hoa.

Kiều Khả Uyên... tại sao cô ta lại chọn Hoàng Lục? Tại sao lại có thể thật lòng yêu Hoàng Lục mà không phải yêu vì tiền như tôi vẫn nghĩ?

"Em biết anh đang nghĩ gì." Thiên Chi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. "Nhưng tình yêu là thế, nhiều khi không giải thích nổi."

"Dường như em đã biết trước tôi sẽ đến nhà sách hôm nay? Lẽ nào Dịch Dương Thiên Tỉ..."

"Anh" Khả Vân cau mày, trên gương mặt lộ vẻ khó chịu. "Em thừa biết anh Thiên sẽ không bao giờ nói ra nên mới phải tự mình đi gặp anh. Anh ấy thà để bị anh hận, nhưng nhất quyết sẽ không làm anh tự dằn vặt tâm can. Em không có gì để khẳng định, nhưng em tin anh là người hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn ai hết. Vậy nên xin anh đừng nghi ngờ."

"Người cho em biết anh đến đây hôm nay là một chàng trai tên Tiểu Hoành. Em không rõ làm thế nào anh ấy biết được chỗ ở của em và anh Thiên, nhưng anh ấy đã đến tận nơi gặp em, kể cho em anh sống thế nào trong mấy năm vừa qua và muốn biết sự thật trong câu chuyện nhiều năm về trước."

"Anh, anh đã sống trong oán và hận, nhưng anh vẫn yêu anh ấy. Và em muốn anh biết, rằng từ ngày anh đi, anh Thiên cũng chưa bao giờ hạnh phúc."

"Từ khi phá sản, ba bị bắt vào tù, nhưng do cố trốn ra, đã bị xử bắn. Mẹ anh ấy ôm hết tiền bỏ trốn. Còn mẹ em, bà không chịu nổi cú sốc mất ba, đã tự sát ngay sau đó."

Thiên Chi nhắm mắt, kể lại chuỗi ngày đơn độc đầy kinh hoàng. Sau bao nhiêu ngày tháng, khi nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cô vẫn khắc rõ vết tích của nỗi đau và sự sợ hãi. Còn tôi, tôi chỉ thấy miệng mình đắng chát. Những lời của Thiên Chi cứ xoay đi xoay lại, đập ra đập vào trong đầu tôi, xoáy vào trái tim, đau buốt và rát bỏng.

"Em mất tất cả. Anh Thiên cũng mất tất cả. Nhưng anh ấy đã đến và đưa em cùng đi. Anh ấy làm đủ mọi việc để kiếm tiền, em cũng đi xin được làm phục vụ ở một quán cà phê, cuộc sống cũng không đến nỗi. Anh ấy đối với những cô gái khác, luôn lạnh lùng, khó chịu, nhưng lại hết mực cưng chiều, yêu thương em. Anh ấy bảo đó là bởi vì em là em gái anh ấy. Và bởi trong em, anh ấy tìm thấy bóng dáng của người con trai mình yêu..."

Tôi cúi thấp đầu, mường tượng ra gương mặt của Kiều Khả Uyên. Thiên Chi và Khả Uyên giống nhau như hai giọt nước. Bàn tay tôi bắt đầu tê đi. Dường như sống mũi đã hơi cay cay.

Thiên Chi nói tiếp, giọng đều đều.

"Người con trai trong sáng, thuần khiết, thanh tao..."

Cô ngừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt tôi, nhấn mạnh từng từ.

"...như những cánh hoa đào."

Xoảng.

Ly nước cam tay tôi đang vân vê rơi xuống đất, vỡ nát. Tôi lảo đảo đứng dậy, không nói được một lời, xô chiếc ghế mây ra một bên, vịn vào cửa kính mà đi.

Tôi không muốn nghe cô gái này nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Cứ thế này, tim tôi sẽ vỡ nát mất.

"Em muốn nói rằng bao nhiêu thời gian đã trôi qua, anh trai em chưa bao giờ thôi nhớ về anh. Chưa một giây một phút nào..."

"...ngừng yêu anh."

----------

Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè trước một cửa hàng thời trang. Chân tôi đã mất cảm giác rồi, đầu óc cũng tê dại, không còn suy nghĩ nổi nữa.

Những lời Thiên Chi vừa nói... Những câu chuyện tôi không biết... Những trò được sắp đặt để gạt tôi...

Tại sao đến tận hôm nay người ta mới nói cho tôi nghe?

Những oán hận, trách cứ của tôi bao nhiêu năm qua, là đặt nhầm chỗ hay sao? Là vô ích hay sao?

Gió nhảy, càng lúc càng mạnh. Gió gào lên thảm thiết. Những chiếc lá hòa cùng bụi tung lên oán thán. Bầu trời buông màu tối, vài luồng sáng héo hon rơi trong bất lực và vô vọng. Mây buồn nhạt nhòa. Loãng. Và tan thành mưa.

Nước tát vào tóc, vào quần áo, vào mặt, vào chân tay. Tôi vẫn ngồi bệt trên hè.

Nhiều người đi ngang qua, ném lại cho tôi những ánh nhìn. Có ái ngại, có thương xót, có cả chế giễu. Nhưng tuyệt nhiên không một ai đến kéo tôi dậy, hay đơn giản là hỏi tôi dù chỉ một lời. Thậm chí người ta còn không thèm liếc, chỉ vội vã chạy về sợ ướt áo, có khi còn không biết có một người như tôi vẫn đang ngồi ở đây, ướt sũng, lạnh ngắt và tái nhợt.

Tôi không quan tâm đến những lãnh đạm ấy. Từ lâu người đã vô tình với nhau, đến thân quen còn có thể phũ phàng, huống chi xa lạ. Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt. Tôi đã quen với việc chấp nhận và phục tùng những cái nhìn chứa sự phán xét về mình rồi.

Tôi chỉ thấy rã rời. Và đau. Cảm giác buốt đâm sâu đến tận trái tim, rỉ máu.

Nước mưa cứ quất tới tấp vào gương mặt tôi. Hình như nước mưa hôm nay có vị mặn... và chát.

Nếu hôm nay tôi không gặp Dịch Thiên Chi, thì Dịch Dương Thiên Tỉ, anh còn định lừa dối tôi đến bao lâu nữa?
===========================================

comment, bình chọn đi =))))

Yêu mấy cô ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi