[LONGFIC] Tiếu Hồng Trần, S9 |Chương 1->5 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Hồng Trần

Author: 

Pmk

Thể loại: 

Bách hợp, cổ trang, giang hồ, ngược luyến, tiên hiệp

Couple: Chưa nghĩ ra

 :’3~

Tiến độ: Còn đang lăn :’3~

Song: 

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tieu-Hong-Tran-Dong-Trinh/IW797DZC.html

Văn án

Nàng, cả đời ngạo nghễ, vô tâm vô tình , lại yêu sâu đậm kẻ không nên yêu.

Nàng, một đời vì ái nhân mà gạt lệ, cái đổi lại chính là câu nói “Ta và ngươi gặp nhau đã là sai lầm.”

Tuổi thanh xuân cũng vì người ấy mà đánh mất. 

Một đời tìm kiếm cũng chỉ cầu nhận được cái gật đầu chân tình.

“Nực cười, làm gì có chân tình mà mong đợi.”

“Quyền Du Lợi, cả kiếp này, ta bắt ngươi phải nhớ đến ta.”

“Quyền Du Lợi, trăm năm là hữu hạn, vậy cớ gì không cùng ta chung bước ?”

“Du nhi, gạt bỏ hết thẩy đi, cùng ta sống bình bình đạm đạm, có được không ?”

Nàng, một thân cao quý, lại vì kẻ không nên yêu gạt bỏ hết thẩy. Chỉ mong một đời kề cận người nàng yêu thương.

“Kiếp này, coi như ta nợ ngươi. Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ hoàn ngươi yên vui, Nghiên a ~ ”

_____________

Vực sâu vạn trượng, bạch y nữ tử ngửa mặt lên trời đêm, cười như điên dại. Vạt áo trắng bay cùng gió, như điệu nhảy chiêu hồn.

“Du nhi, ta buộc ngươi nợ ta cả đời.”

Thân hình mảnh khảnh phiêu dạt cùng gió, đôi môi đỏ thắm cong lên nụ cười nhạt.

“Cả đời này, ngươi nhất định phải nhớ đến ta, trăm ngàn kiếp, cũng phải nhớ đến ta. Quyền Du Lợi, cả đời này, duy chỉ có ngươi là không được quên ta.”

End~

Đôi lời của con trẻ :’3~: Fic cổ trang thứ hai, cơ mà là longfic cổ trang đầu tay.

Hẳn là có nhiều cái không tốt đâu :’3~ Nên có gì bỏ qua, vì đi theo dạo tiên hiệp nên có phi thực tế cũng đừng trách nhá :’3~

P/s: Nản bỏ, dỡ chê, ngán thì clickback, chứ đừng đáp xoắn đứa con tinh thần của P :’3~ 

Tiếu Hồng Trần

Song: http://www.youtube.com/watch?v=o7fRm5aBdMw

Chương 1

Ta là Ai ?

“Du nhi, ngươi thấy ta mặc thế này có phải rất đẹp không ?”

“Phải, rất đẹp.”

“Du nhi, ngươi cũng nên mặc như vậy. Đừng độc nhất một hắc y như vậy a ~”

“Ta là không hợp với màu sắc tươi sáng. Trái lại ngươi mặc rất đẹp.”

“Ngươi thật là...”

Mũi kiếm dừng lại trước yết hầu vài phân, đôi mắt đen nhíu lại rồi thở dài

“Du, ngươi không tập trung.”

Quyền Du Lợi choàng tỉnh, mỉm cười cầu hòa với hoàng y nữ tử ở trước mặt. Hoàng y nữ tử buông kiếm, bước lại gần Quyền Du Lợi vỗ vai vài cái

“Được rồi, tha cho ngươi một lần. Ngươi xem, hạ giới có phải rất náo nhiệt không ?” 

“Nhàm chán.” Quyền Du Lợi phun một câu, làm khuôn mặt đang sáng ngời kia có một mảng đen nhỏ.

“Ta lại thấy thích cái nhàm chán đó.” Chỉnh lại phục trang, lòng bàn tay hoàng y nữ tử phát ra ánh vàng nhạt. Thanh kiếm cũng theo ánh sáng đó mà biến mất vào hư không.

Nhân gian nhàm chán, không có nàng hết thẩy đều rất nhàm chán.

“Du, ta nghĩ…”

“Không cần nói, ta nhất định từ chối.” 

“Ngươi còn chưa nghe hết câu…”

“Ý ngươi thế nào, không lẽ ta còn không thấu. Được rồi, ngươi nếu đã thấy thích. Vậy thì xuống hạ giới đi, ta ở đây, giúp ngươi trông coi dược.”

“Du, nàng ấy là con người. Nàng ấy không như ta và ngươi. Ba trăm năm, ngươi nghĩ nàng còn đợi ngươi sao? Si nhân.” Hoàng y nữ tử cười trào phúng, rồi thả mình phiêu du cùng gió. Quyền Du Lợi, ngươi là kẻ ngốc, hảo si nhân.

“Hoàng Mỹ Anh, ngươi cả đời này cũng sẽ không hiểu.” Quyền Du Lợi mở khẩu, phun câu nói vào hư không. Kẻ chưa từng trải qua, chỉ e suốt đời cũng không thông nổi. Kẻ từng trải qua, chỉ sợ cả đời buông không nổi.

Quyền Du Lợi, trong tam giới chẳng sợ ai. Lại sợ một nữ tử bình thường. 

Quyền Du Lợi, gặp thần giết thần, gặp phật sát phật. Lại không buông nổi một đoạn tình.

“Nghiên, ngươi buộc ta nợ ngươi cả đời. Nhưng ngươi lại không biết, cả đời của ta, có thể kéo dài bao nhiêu năm a ~” Quyền Du Lợi cười tràng cười quỷ dị. Rốt cuộc nàng vì cái gì cười ? Cười cái gì a ~ ?

Kiếp sau, kiếp sau nữa. Ta vẫn sẽ đợi ngươi.

“DỐI TRÁ.” Quyền Du Lợi hét lớn, vung tay loạn xạ “Ngươi vĩnh viễn cũng không biết ta đợi ngươi bao nhiêu năm, vĩnh viễn cũng không biết...”

Nàng là người, còn ta ? Ta là gì ?

Nàng là nữ tử, ta cũng là nữ tử.

Vậy cớ gì, vừa gặp đã yêu ?

Cớ gì nhất kiến chung tình như vậy ?

Chân tình nàng nói

Rốt cuộc là cái gì ?

Ta là đợi cái gì ?

Là đợi cái gì ?

“Du, nàng ấy là con người. Nàng ấy không như ta và ngươi. Ba trăm năm, ngươi nghĩ nàng còn đợi ngươi sao? Si nhân.” Lời nói của Hoàng Mỹ Anh vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Quyền Du Lợi.

Phải a ~ , nàng là người, ba trăm năm ? Nàng làm sao đợi ta ba trăm năm? Làm sao đợi ta như vậy ba trăm năm ?

Ta thật ngốc, không đợi nữa. Không đợi nữa, ta nhất định tìm nàng. Không cần biết nàng đã trải qua bao nhiêu kiếp, nhất định phải tìm thấy nàng. Nghiên nhi a ~”

________________________________________________________________________

“Nghiên ? Nghiên là ai ? Ta là ai ?” Đốm sáng xanh lượn lờ rồi dừng lại, không phải con người, cũng không phải thần tiên.

“Ngươi ? Haha, ngươi là tinh linh.” Giọng nói khàn kỳ lạ phát ra từ sâu hóc núi, man di và rợn người.

“Tinh linh ? Ta ?”

“Phải a ~ , là ngươi.”

“Còn ngươi ? Ngươi không lẽ cũng là tinh linh như ta ?”

“Không, ta là tiên, haha, ta là tiên.” Tràn cười ma quỷ vang vọng khắp núi, tiếng nói lúc khàn đặc, lúc lại trong veo.

“Ngươi điên rồi, làm gì có tiên chứ a ~” Tinh linh xanh bay vòng vèo trong hang động, nơi nào nó bay tới liền sáng một khoảng nhỏ. Vòng sáng không đủ để chiếu rọi cả hang động rộng lớn này.

“Ngươi có muốn làm người không ?” Giọng nói đột nhiên mang vẻ nghiêm túc lạ thường, tinh linh xanh dừng hẳn lại, thôi không lượn lờ nữa. Kẻ điên hỏi nó có muốn làm người không ? Muốn không ?”

“Đương nhiên muốn.”

“Được, nhưng phải nhớ, ngươi tên Nghiên. Một chữ Nghiên.” 

*Đau đầu quá ? Chuyện gì vậy ? Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy ? Này lão bà thối, ngươi làm gì ta ? Đau quá, dừng lại đi. Ta đổi ý rồi, không làm người nữa. Lão bà thối, dừng lại đi.*

“Nghiên, ngươi phải nhớ. Từ giờ ngươi là Nghiên, độc nhất một chữ Nghiên. Tận hưởng đi Nghiên, cuộc sống của hạ giới, tận hưởng đi Nghiên. Haha...”

_________________________________________________________________

Kinh thành phồn hoa, ai mà không biết. Mỗi ngày người qua lại không một vạn thì cũng chín trăm. Nhưng hôm nay lại có điểm đặc biệt hơn mọi ngày, nhưng tại sao đặc biệt ? Vậy thì phải hỏi đến các cô nương đang đứng hai bên đường a ~

“Này, ngươi xem, vị công tử kia thật phong nhã a ~” Một tiểu cô nương e ấp, thỏ thẻ với một nữ tử khác đứng bên cạnh.

“Phải a ~ Quả thật là một mỹ nam nha ~” Nữ tử bên cạnh cũng mỉm cười trả lời. Mọi người dường như đều để mắt đến vị công tử lạ mặt này. Nói cũng phải, sắc đẹp bất người thế kia, thật khó để người ta không để mắt tới.

*Hừ, cái gì mà mỹ nam, công tử phong nhã. Ta là nữ nhân mà, bọn người này, không lẽ có mắt như mù cả rồi sao ?* Hoàng Mỹ Anh nhíu mày khó chịu. Nàng vốn thân nữ tử, cái gì mà mỹ nam, gọi nàng là mỹ nữ có phải tốt hơn không a ~

*Mỹ Anh, ngươi không phải đang phẫm nam trang sao ?* Giọng nói của Quyền Du Lợi vang lên trong đầu Hoàng Mỹ Anh, làm nàng mém chút đã hét toáng lên vì giật mình. 

*Du, ngươi không cần hù ta như vậy a ~. Phẫm nam ? Ta làm gì có a ~* Đôi chân mày thanh liễu nhíu lại rồi giản ra khi nhận ra màu sắc bộ phục trang thường nhật của nàng đổi sang màu xanh nhạt. *Du, có phải ngươi làm không ?* 

*Ta là vì hạ giới làm một việc tốt a ~ Để ngươi một thân như vậy yêu nghiệt xuống hạ giới, còn không sợ làm loạn thiên hạ sao a ~ ?* Giọng Quyền Du Lợi có chút ý cười, làm Mỹ Anh nàng cũng thở dài. Bất quá, Quyền Du Lợi nàng ta nói đúng a ~ Mỹ như nàng nếu không phẫm nam, chỉ e loạn thiên hạ.

*Được rồi, coi như ngươi nói đúng. Phải rồi a ~ , dược của ta, ngươi nhất định phải trông coi cẩn thận…*

“Ya ~ , ngươi đi đường mắt mũi để đâu vậy hả ?” Giọng nói thánh thoát chen ngang vào tai, làm Hoàng Mỹ Anh muốn nổ đom đóm mắt, nàng mở to mắt, nhìn người thấp bé trước mặt. Một cái xú tiểu nữ a ~ Ra là nàng lo nháo với Quyền Du Lợi mà va phải xú tiểu nữ, được rồi, là nàng sai a ~

“Cô nương, thật ngại quá. Không sao chứ ?”

“Cái gì mà không sao ? Trứng của ta vỡ hết rồi, mau đền tiền đi.” Xú nữ kia hung hăng xấn tới, làm nàng cũng có chút giật mình, được rồi, được rồi, đền tiền thì đền tiền. Làm gì phải hung dữ như vậy a ~

“Bao nhiêu tiền ? Ta sẽ hảo trả, cô nương cũng không cẩn to tiếng như vậy a ~” Hoàng Mỹ Anh vẫn còn chút choáng váng, liền móc trong túi áo ra một túi nhỏ màu hồng.

“Một lượng, mau đền cho ta.” Xú nữ xòe tay, giương mắt nhìn trân trân vào Mỹ Anh. Ý nói, nếu nàng không đền tiền, hẳn là sẽ nhai tươi nuốt sống nàng.

“Cái này, đã đủ chưa ?” Mỹ Anh đưa cho nàng một thỏi bạc to, rồi phủi phủi tay áo bước đi trào phúng, ngân lượng, nàng đương nhiên không thiếu, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Trả nàng một lượng ? Không phải quá mất nhân cách sao ? (Nó có liên quan gì tới nhân cách sao? Mỹ Anh tỷ tỷ __ _~)

“Này, xú nam nhân.” Cả con đường đột nhiên quay mặt lại nhìn xú tiểu nữ. Gọi công tử kia là xú nam nhân ? Người như vậy còn là xú nam, vậy ai trong mắt xú nữ kia mới là mỹ nam a ~

“Là đang gọi ta ?” Mỹ Anh dừng chân, quay người lại, liền đưa ngón tay tự chỉ vào mình.

“Không gọi ngươi, thì gọi ai a ~ Cái này, chiều nay ngươi đến Thanh Y lâu, ta hảo trả lại tiền thừa.” Xú nữ kia không chỉ xấu, mà còn điên sao ? Mọi người trên đường đều có chung suy nghĩ. Thỏi bạc đó, ít nhất cũng một trăm lượng, nàng ta đòi một lượng, người ta đã như vậy hào phóng, cớ gì còn phải hoàn trả tiền thừa a ~ ?

“Không cần, coi như ta bồi thường.” Hoàng Mỹ Anh mỉm cười ôn nhu, rồi lại tiêu sái bước về phía trước. Gì chứ, kêu nàng đi lấy lại tiền thừa sao ? Đừng đùa a ~

“Không được, chiều nay ngươi nhất định phải tới Thanh Y lâu.” Xú nữ điên, đứng giữa đường hét lớn, làm mọi người xung quanh có chút khó chịu. Chốn phong trần như vậy, làm sao có thể để một vị công tử hào hoa phong nhã kia đến chứ a ~

*Thanh Y lâu ?* Hoàng Mỹ Anh nghĩ ngợi một chút, nàng chính là chưa từng nghe đến Thanh Y lâu a ~

*Kỷ viện bậc nhất kinh thành.* Giọng của Quyền Du Lợi lần nữa vang vang trong đầu nàng, hừ, chưa tìm nàng tính sổ, nàng lại đến tìm mình.

*Ya~, Quyền Du Lợi, ngươi có thể không hù chết ta không a ~ Cũng do ngươi mà ta bị một xú nữ điên bảo là xú nam nhân a ~*

*Ngươi gọi nàng ta là xú nữ ?* 

*Nàng ta như vậy không gọi xú nữ, không lẽ lại là mỹ nữ sao a ~ ?* Hoàng Mỹ Anh có vẻ ngờ vực, không lẽ con mắt phân biệt cái đẹp của Quyền Du Lợi xuống cấp như vậy sao a ~ ?

*Haha, xú nữ là ngươi mới đúng. Phải rồi, ngươi du ngoạn hạ giới, cũng nên đến kỷ viện 1 lần cho biết đi a ~ *

*Ngươi…Được, ta nghe ngươi. Phải rồi, dược của ta, ngươi không được lơ là a ~ *

Thanh Y lâu, Thanh Y lâu. Đến kinh thành nhất định phải ghé Thanh Y lâu. Hảo, hảo, ta nhất định ghé a ~

Nhưng mà... Rốt cuộc cái gọi là kỷ viện là gì a ~ ? 

Tiếu Hồng Trần 

Song: http://youtu.be/VgnT4mNcMZc

Chương 2

Si yêu !!

Kinh thành quả thật rất náo nhiệt, người ra kẻ vào tấp nập, buôn bán cũng thật sầm uất a ~. Ta chính là đi đến rã cả chân cũng không tìm được nơi gọi là Thanh Y lâu. Rộng lớn như vậy, tìm đâu ra một cái lâu nhỏ bé chứ a ~. Hay là xú tiểu nữ kia gạt người, làm gì có cái gọi là Thanh Y lâu.

Hoàng Mỹ Anh nhíu đôi mày ngọc, đưa mắt nhìn bao quát phố phường. Quả thật nơi này nam thanh nữ tú rất nhiều. Nhìn xem, vị tiểu cô nương kia, còn nhỏ như vậy đã có chút sắc, lớn một chút hẳn sẽ không tệ. Còn vị công tử kia, đúng là có chút phong thái văn sĩ. Chỉ là nếu đem so với nàng còn thua xa a ~.

“Thanh Y Lâu.”

Tấm bảng to đỏ thẳm đập vào mắt Hoàng Mỹ Anh, phía trên ban công còn có vài cô nương đang phẩy phẩy khăn lụa. Hoàng Mỹ Anh mỉm cười, tự trách mình lơ đãng, nơi to như vậy nàng đi mấy lần mới thấy. Rõ là hồn phách đã bị kinh đô mê hoặc rồi a ~.

“Công tử, vào vui vẻ một chút đi.” Một lão bà đến gần Hoàng Mỹ Anh, tươi cười đôm đả, nét mặt tuy phấn son rất nhiều nhưng cũng không thể che hết đi vết thời gian. 

*Vui vẻ ? Trong đó có gì vui vẻ sao a ~ ?* Hoàng Mỹ Anh nghi hoặc nhìn lão rồi nhìn vào trong, cùng lắm cũng chỉ là một khách điếm bình thường. Có cái gì vui vẻ ?.

“Ở đây có cái gì vui ?” Hoàng Mỹ Anh nhìn lão rồi hỏi, lão bà cười to, chất giọng chua chua vang vang.

“Công tử chỉ cần muốn vui liền có vui a ~ Mời vào, mời vào.” Lão bà nắm tay lôi nàng vào trong, cảnh vật bên trong làm nàng có chút ngợp. Mùi rượu, mùi phấn son trộn vào nhau, làm nàng có chút choáng váng. 

*Đám nữ nhân này, sao lại ngồi trên chân của bọn nam nhân ? Lại còn để bọn hắn trêu chọc. Là cái gì đây a ~ ? Xem vị cô nương kia, vẫn còn có thể cười vui như vậy sao ? Ra cái gọi là vui vẻ là như vậy sao a ~ ?*

“Công tử xin cho biết quý danh a ?” Lão hỏi khi đã dẫn nàng đến căn phòng nhỏ ở phía tây.

“Ta họ Hoàng.”

“Được được, Hoàng công tử. Ngài ngồi đây đợi một chút, ta hảo hảo làm ngài vui vẻ a ~ ” 

“Lão làm ta vui vẻ ?” Hoàng Mỹ Anh mở to mắt nhìn lão trân trân, gì chứ ? Lão bà này sao ? Đừng đùa chứ a ~.

“Không, không, haha, công tử thật biết nói đùa. Ý của ta là sẽ gọi người làm ngài vui a ~ ” Lão bà che miệng cười khúc khích rồi quay người bước ra khỏi phòng. 

*Ở đây thì có cái gì vui vẻ ? Không lẽ nữ nhân như ta, lại để một nữ nhân ngồi lên chân rồi cười nói sao a ~ * Nghĩ đến đây Hoàng Mỹ Anh đã có chút ớn lạnh. 

Hoàng Mỹ Anh nàng không phải yêu ma, đương nhiên không phải phàm phu tục tử. Nàng đường đường là tiên nhân, cai quản Nguyệt cung. Nhưng đừng lầm, nàng không phải Hằng Nga a ~. Hằng Nga từ lâu đã vứt bỏ chức vị mà cùng chăn trâu với Chú Cuội rồi a ~ ( 

~)

“Công tử, để ngài đợi lâu rồi.” Lão mở cửa, vẫn là nụ cười cầu tài. “Mau vào đây bái kiến Hoàng công tử đi a ~ ” 

Lão bà vừa dứt câu, đã có một tốp 4 vị nữ tử bước vào phòng. Xanh đỏ tím vàng, có đủ a ~ Thật là làm cho người ta nhức mắt.

“Cái này…?” Hoàng Mỹ Anh méo mặt nhìn từng người rồi lại quay sang nói với lão “Cái gì đây a ~ ?”

“Hoàng công tử, đây là Mai, Lan, Cúc, Trúc. Tứ đại hoa khôi của ta a ~ ” 

“Gì mà Mai, Lan, Cúc Trúc. Ta không thích hoa.” 

“Vậy ngài thích cái gì ? Ngoại trừ Mai Lan Cúc Trúc, bên ta cũng có Xuân Hạ Thu Đông a ~. Chỉ cần là ngài thích, ta đều sẽ kêu tới đây.”

*Ý ta không phải là muốn lão kêu tới. Không lẽ ta muốn Sáng Trưa Chiều Tối hay Xoài Thơm Cóc Ổi lão cũng mang tới sao a ~ * Hoàng Mỹ Anh thở dài, nhìn 4 người rồi móc ra một túi nhỏ trong tay áo.

“Cái này, các người chia nhau đi. Ta chính là muốn tìm một người” 

Vừa thấy ngân lượng, mặt lão đã giản ra hết cỡ. Đúng là con mồi ngon a ~ Hảo, hảo chỉ cần chịu vung tiền, lão cái gì cũng tìm a ~

“Ngài muốn tìm ai ? Chỉ cần người đó ở đây, ta liền kêu lên gặp ngài.”

“Một cái tiểu xú nữ.” Hoàng Mỹ Anh cũng không biết phải gọi xú nữ kia là gì, liền nghĩ gì nói đó, không nghĩ đến sẽ làm năm người trong phòng bật cười thành tiếng.

“Công tử thật biết đùa, Thanh Y lâu làm sao có xú nữ a ~ ” Vị cô nương áo đỏ lên tiếng.

“Cái này, ta không rõ. Chỉ biết nàng ta nói ta đến đây a ~ ” Hoàng Mỹ Anh có chút khó chịu, không lẽ nàng lại bị một nữ tử nhân gian lừa gạt, lại còn là một xú nữ sao a ~

“Ở đây có tứ đại mỹ nhân, đều không hợp mắt ngài sao? Sao lại cần một xú nữ a ~ ” Cô nương áo xanh nhỏ giọng, rồi lả lướt bước lại gần Hoàng Mỹ Anh, còn ngang nhiên ngồi lên chân nàng nũng nịu “Ngài xem, chỉ cần ngài thích, ta liền biến thành xú nữ để hầu hạ ngài a ~ ”

*Gì mà mỹ nhân, đúng là con mắt người trần. Ta đây mới là mỹ a~* Hoàng Mỹ Anh có chút khó chịu, liền đưa tay đẩy nàng áo xanh đứng lên. Nhìn lão bà rồi nói.

“Ta là muốn tìm một xú nữ, dáng người nhỏ nhắn. Sáng nay ta va phải nàng, nàng còn kêu ta tới đây a ~ Phải rồi, nàng trên người đều là trứng.”

“Hảo hảo, ta đi tìm người đó cho công tử. Còn giờ ngài cứ từ từ vui vẻ với mỹ nhân đi a ~ ” Lão bà cười cười rồi xoay người bước đi, để nàng lại với tứ đại hoa khôi của Thanh Y lâu. 

*Gì mà xú nữ, mỹ như vậy còn không chịu. Khẩu vị thật khác người.*

Hoàng Mỹ Anh hôm nay hẳn là bước chân xuống giường bằng chân trái. Đấu kiếm với Quyền Du Lợi thì nàng ta để hồn ở cố nhân, mất hứng. Xuống hạ giới thì phải phẫm nam trang, hảo mất hứng. Va phải xú nữ trên đường, còn bị nói xú nam nhân là hảo hảo mất hứng. Nay còn bị bốn vị tỷ muội Mai Lan Cúc Trúc quấn quanh, là đại đại đại mất hứng. Xui xẻo, xui xẻo a ~

“Các ngươi, ra ngoài đi. Ta muốn một mình.” Hoàng Mỹ Anh nâng ly rượu lên môi, thưởng thức chút vị nhân gian.

“Công tử, ngài thật muốn bọn ta ra ngoài ?” Áo tím nhỏ nhẹ hỏi, liền nhận được cái gật đầu của nàng. Được rồi, ra thì ra a ~ Dù sao cũng có ngân lượng rồi a ~

Tứ đại hoa khôi vừa ra khỏi phòng thì lão bà đã đứng ở trước cửa tươi cười nhìn nàng như nhìn con mồi ngon. Nàng chính là ngán tới tận cổ nụ cười của lão. Chính là chán ghét đến không muốn nhìn thấy.

“Công tử, nhìn xem, ai trong số họ là người ngài cần tìm a ~ ” 

*Hết Mai Lan Cúc Trúc, giờ lại đến. Già, Yếu, Bệnh, Tật sao a ~ Cái gì đây, lão này không lẽ không hiểu được từ xú tiểu nữ sao a ~ Là tiểu nữ a ~ Sao lại kêu một tốp các đại thẩm lên đây a ~ * Hoàng Mỹ Anh nhìn người mà như chết nghẹn, thật là làm người ta chán ghét.

“Lão nhìn xem trong số họ ai là tiểu nữ a ? Toàn là đại thẩm, cô cô. Có cái gì tiểu nữ ? Nhìn xem a ~ ”

Lão bà nhìn nhìn những người vừa theo lão tới, cũng có chút bối rối. Đúng a ~ Toàn là đại thẩm, rõ là lão mờ mắt vì tiền mà quơ đại rồi a ~

“Lão bà thối, bà làm gì mà lôi hết mọi người lên đây để việc cho ta một mình làm vậy a ~ Muốn người ta làm chết sao ? ” Hoàng Mỹ Anh giật mình khi nghe đến giọng nói oanh oanh ngoài cửa, đúng là nàng ta. Đích thị là nàng ta ~

“Cái này, đúng rồi. Chính là nàng.” Hoàng Mỹ Anh chỉ tay về phía dáng người thấp bé trước cửa đang oanh giọng lớn tiếng. Xú nữ đạp cửa, chống hai tay định nói tiếp liền thấy ngón tay thon dài chỉ vào mình.

“Công tử, ngài không lầm chứ a ?” Lão bà nhìn xú nữ, rồi lại nhìn nàng. Được rồi, cứ coi như hắn ta có khẩu vị khác người đi a ~

“Phải, chính là nàng ta. Được rồi, các ngươi lui đi. Để nàng ta ở lại a ~ ” Hoàng Mỹ Anh hào phóng đưa cho lão thêm một túi tiền. Hảo, chỉ cần có tiền, xú nữ, mỹ nữ đều không quan trọng.

“Vậy…ngài vui vẻ đi a~” Lão che miệng cười khúc khích rồi ra hiệu cho tốp đại thẩm rút lui. 

“Xú nam nhân, ta còn tưởng ngươi không dám đến.” Xú nữ ngang nhiên bước vào phòng cũng không quên đóng cửa lại, rồi ngồi xuống, đối diện nàng.

“Có cái gì mà không dám tới a ~ Hảo, ta là đã tới rồi. Có cái gì, thỉnh tiểu thư mở khẩu đi a ~ ” Hoàng Mỹ Anh mở phiến, nhẹ nhàng quạt quạt vài cái, phong thái như vậy đừng nói không mê hoặc được ngươi.

“Cái này, trả ngươi.” Xú nữ đặt thỏi bạc lên bàn, nhìn nàng rồi tự nhiên nâng chén rượu lên môi. Chê tiền sao a ~ ? Hảo hảo.

“Không phải nàng kêu ta đền cho nàng sao ? Cớ gì phải trả lại ta ?”

“Ta là kêu ngươi đền một lượng. Ngươi không lẽ không biết một lượng là bao nhiêu sao a ?”

“Ta chính là không biết một lượng là bao nhiêu a ~ ” Hoàng Mỹ Anh cười cười, được rồi. Nàng đã nói không nhận lại thứ đã cho đi mà a ~

“Hừ, ta đã nói một lượng là một lượng. Mau một chút đưa ta một lượng…”

“CẨN THẬN.” Hoàng Mỹ Anh lao tới ôm xú nữ vào lòng, còn cùng nàng lăn vài vòng trên mặt đất. Thanh chủy thủ ghim chặt trên thân cột gỗ chốc lát đã biến mất. Nàng nhíu mày, không lẽ tin tức nàng xuống hạ giới bị lộ nhanh vậy sao a ~

“Ngươi…ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau buông ra.” Xú nữ hét vào tai Hoàng Mỹ Anh, làm nàng giật mình liền buông tay đứng dậy. Hừ, cứu nàng một mạng, còn như vậy đối xử với nàng, biết vậy cho nàng xuống cửu tuyền gặp lão gia gia rồi a ~

“Không sao chứ ?” Mỹ Anh đưa tay định đỡ xú nữ đứng dậy liền bị nàng gạt tay sang bên, tự mình đứng dậy. Xú nữ đưa tay phủi phủi quần áo, ngước lên định mắng cho Hoàng Mỹ Anh một trận, miệng mở ra liền khựng lại. Hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào ngực nàng

“Biến thái.” Xú nữ vung tay tát một cái vào mặt Hoàng Mỹ Anh, làm nàng ngơ ngác không biết gì. Da mặt nàng vốn mỏng, nay bị tát một cái, còn bị một xú nữ phàm nhân tát, có chút nộ khí a ~

“Xú nữ, cớ gì tát ta ?”

“Ngươi…ngươi…sao lại có cái này a ?” Xú nữ chỉ tay vào ngực nàng, làm nàng có chút đau. Gì chứ cái này sao ta lại không…

“Áaaaaaaaaaaa” 

“Im ngay, không được la, tên biến thái này. Sao lại độn ngực giả a ?” Xú nữ chống hai tay lên hông, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn nàng thì dở khóc dở cười, kẻ đui cũng biết đó là ngực, làm sao mà còn giả với thật ở đây a ~

“….”

“Hừ, bề ngoài tử tế như vậy, không ngờ lại mắc bệnh khó nói. Hảo, bổn cô nương coi như chưa thấy gì. Tha cho ngươi.” Xú nữ nhếch môi cười khinh bạc, loại người nào mà xú nữ nàng chưa từng gặp, nhưng biến thái đến độ độn ngực thì quả là lần đầu a ~.

“Xú nữ, ngươi đúng là có mắt như mù. Gì mà giả, ngươi chạm rồi không lẽ cũng không biết a ~ ” Hoàng Mỹ Anh quát lớn, nàng chính là tức đến hộc máu ra a ~ Giả làm sao được mà giả, của nàng như vậy làm sao giả được a ~.

“Không giả, không lẽ ngươi là nữ nhân. Hừ, lại còn là nữ nhân ra vào kỷ viện, hảo biến thái.” 

Hoàng Mỹ Anh mặt mài chuyển đỏ, phần vì cái tát phần vì tức giận. Hảo, không tin ta là nữ nhân a ~ Ta nhất quyết làm ngươi tin. Hoàng Mỹ Anh nắm lấy tay xú nữ, rồi đặt lên ngực. Nghênh mặt nói

“Cái này là giả, thì cái của ngươi hảo là đồ không xài được. Xú nữ, phàm nhân.” 

“Ngươi…” Xú nữ mặt chuyển sang màu xanh, tay liên tục chạm chạm vào nơi thầm kín của Hoàng Mỹ Anh…

“Biến thái, vô lại. Ngươi…ngươi không những biến thái độn ngực, còn nhét cả thịt heo vào đó sao a ~ Đê tiện.” 

Quỷ thần thiên địa ơi, nỗi nhục này không rửa sạch thì nàng nhất định không về Nguyệt cung nữa, không làm thần tiên nữa. Đệ nhất tiên nhân như nàng lại để một xú nữ nhân gian làm mất hết mặt mũi. Còn gì thể diện a ~ Thật là muốn một tay chém chết xú nữ này. À không, tốt nhất là phóng hỏa đốt hết nơi này, một chưởng làm tiêu tan kinh thành a ~

“Ngươi…ngươi, đồ xú nữ, có mắt như mù. Bổn tiểu thư không thèm chấp, xú nữ.” Hoàng Mỹ Anh thật chỉ muốn một chưởng đánh chết nàng, thật chỉ muốn lột da xẽ thịt nàng a ~

“Hừ, còn tự nhận mình là tiểu thư. Ta thấy ngươi nên nhận mình là đệ nhất biến thái đi a ~ Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Biến thái.” Xú nữ nhướng mày nhìn nhìn nàng rồi cúi xuống mới chợt nhận ra tay áo của nàng rách một mảng nhỏ. 

“Tay áo của ngươi ? Làm sao rách? Lúc nãy sao lại hét to rồi như vậy ôm ta ?”

“Không phải việc của ngươi.” Hoàng Mỹ Anh nhíu mày, xú nữ kia không nhắc tới hẳn là nàng đã quên béng luôn chuyện lúc nãy. Được rồi, xử xong bọn hắc ám kia, sẽ tìm xú nữ nàng tính sổ a ~

“Cái này, coi như bồi thường cho ngươi lúc sáng. Còn chuyện cái tát kia, hảo tính với ngươi vào lần sau.” Hoàng Mỹ Anh chỉnh lại xiêm y, đưa góc áo đã rách lên nhìn nhìn một chút rồi mở cửa sổ, trước khi nhảy xuống còn không quên quay lại nói với xú nữ.

“Tốt nhất là ngươi đừng trốn, dù là chân trời cũng nhất định tìm ra ngươi để tính sổ.”

“Hừ biến thái, ta hảo đợi ngươi tới tính sổ. Đến Thanh Y lâu cứ việc tìm ta a ~ ” Xú nữ chạy lại bên cửa sổ vươn cổ ra nói lớn, hảo hảo, lâu rồi không có chuyện vui như vậy. Bất quá…tên biến thái vô lại kia…ngực rất là mềm a ~ Có khi còn mềm hơn cả ta a ~.

Hoàng Mỹ Anh phóng người lên cao, thân hình bỗng chốc phát ra ánh vàng nhạt. Y phục màu xanh mà Quyền Du Lợi tặng riêng cho nàng liền biến thành phục trang màu vàng ưa thích. 

Lần theo âm khí mà thanh chủy thủ để lại, nàng đáp xuống bìa rừng cách kinh thành vài chục dặm. Đừng dưới tán cây cổ thụ già, nàng đưa mắt nhìn bao quát cánh rừng rậm rạp, âm khí nơi này quả thật không ít. Dân gian phồn hoa như vậy, ai ngờ được vẫn có nơi còn vướng nặng u hồn như vậy a ~.

“Đại tiên, giá lâm sao lại không nói cho kẻ hèn này biết trước mà chào đón a ?” Giọng nói vang lên đâu đó cánh rừng già, có chút ý cười như biết trước nàng sẽ đến.

“Biết ta là đại tiên còn dám giở trò trước mặt ta, ngươi quả thật lá gan không nhỏ nha ~ ” Hoàng Mỹ Anh mỉm cười, chiếc phiến hồng theo nhịp tay của nàng cũng lên xuống nhẹ nhàng.

“Haha, hèn mọn như ta làm sao dám qua mắt ngài a ~” Bóng trắng bước ra từ thân cây cách nàng vài thước, Hoàng Mỹ Anh lướt mắt sơ qua bóng trắng rồi dừng lại trên thanh chủy thủ.

“Muốn bái kiến ta, chỉ cần nói. Sao lại hạ thủ hại người như vậy ~ Ngươi là muốn gì, nói đi a ~ ”

“Ta nghe nói, đại tiên xuống hạ giới. Chỉ là muốn nhờ ngài một việc. Mong là đại tiên chấp nhận.” Bóng trắng đi lại gần nàng, thân hình cũng đã hiện ra rõ ràng, là một mỹ nhân vốn xinh đẹp, nhưng sao lại tự làm mình trở nên vô cùng xấu xí như vậy a ~.

“Nói.”

“Yêu ma như ta được diện kiến ngài đúng là tu ngàn kiếp rồi a ~ Haha, chỉ là ta muốn mượn vài trăm năm công lực của ngài.” 

“Vài trăm ? Hảo, hảo, không những vài trăm năm, vài ngàn năm cũng có thể. Giết ta đi.” Hoàng Mỹ Anh mặt đầy ý cười, tiểu yêu như nàng ta đừng nói là mượn vài trăm năm công lực, một hai năm không biết nàng ta có giữ nổi hay không a ~ Hạ nhân đúng là hạ nhân.

“Vậy cung kính không bằng phụng mệnh.” Tiểu yêu bay về phía nàng nhanh như gió, thanh chủy thủ trên tay sáng bừng rồi bốc cháy, Hỏa chủy thủ, tiểu yêu vốn không có khả năng cầm trên tay. Hoàng Mỹ Anh vẫn đứng đó, tay nhịp nhịp chiếc phiến gỗ, vẻ mặt thập phần là ý cười chế giễu. Tiểu yêu ơi tiểu yêu, coi như ta cho ngươi sớm một chút đoàn tụ cùng lão gia gia.

“Ngươi…cái này…” Lưỡi kiếm cách mặt nàng vài phân, tiểu yêu mở to mắt, cố hết sức đẩy mạnh chủy thủ. Vòng sáng vàng bao quanh người nàng lúc này rực rỡ cùng hoàng hôn. Hỏa chủy thủ hảo là có thể đả thương tiên nhân, bất quá với nàng nó chẳng khác nào một cây gỗ nhỏ. Đừng nói đả thương, chỉ e có chạm cũng không chạm được.

Hoàng Mỹ Anh đặt ngón tay lên giữa trán của tiểu yêu, miệng vẫn là nụ cười đầy trào phúng. Giết ta sao? Ta chính là sống chán rồi, muốn thử một lần chết a ~.

“Hỏa chủy thủ, ngươi làm sao có ?” 

“Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời.” 

“Hảo, toại ý ngươi.” Một cái búng tay nhẹ, tiểu yêu một thân bốc cháy. Thân hình vốn xấu xí nay bị ngọn lửa nuốt trọn lại trở nên xinh đẹp lạ thường. Tiểu yêu lăn tròn trên đất, tay ôm chặt đầu mình luôn miệng la hét. Tàn nhẫn như vậy, vốn không phải nàng làm. Chính là hỏa chủy thủ trong tay tiểu yêu phản chủ. Vật cũng có tri giác, ai chủ ai thù, nó hảo hảo nhận biết được.

“Dân gian vốn vô tình, ta chính là tiếu hồng trần vô tâm. Ước nguyện của ngươi, ta hảo hảo hoàn thành” Hoàng Mỹ Anh nhắm mắt, thở dài một hơi. Dù là tiên nhân, hay yêu ma vẫn còn đó một chút nhân tình. 

“Si nhân, ngươi đợi ta mười năm chỉ để mượn công lực giết người ngươi yêu nhất. Hảo, ta giúp ngươi giết hắn. Nam nhân vì mưu cầu quyền lợi mà gạt bỏ chân tình, vốn không nên sống. Chỉ là, ngươi vì hắn một mạng, quả là uổng phí a ~ ”

“Đại tiên, đa tạ” Giọng tiểu yêu vang lên rồi dần biến mất, rốt cuộc nàng đa tạ cái gì ? Ta cũng chỉ vì chút nhân tình còn sót lại mà giúp nàng hoàn thành ước nguyện a ~.

*Quyền Du Lợi, ngươi giở trò này quả thật có chút tàn nhẫn.*

*Ta tàn nhẫn? Haha, Hoàng Mỹ Anh, ngươi từ lúc nào đã có trái tim nhân gian vậy a ?*

*Ý tốt của ngươi, chẳng khác nào hại nàng ta không còn đường quay đầu.*

*Là nàng ta chọn như vậy, ta chỉ giúp nàng ta có thêm dũng khí để quyết định a ~ *

*Dù sao ta cũng không tán thành cách ngươi làm, bất quá…ngươi nói đúng, là do nàng ta chọn.*

Quyền Du Lợi trên cao cười lớn, nói nàng tàn nhẫn, vậy Hoàng Mỹ Anh nàng cũng tàn nhẫn không kém. Hỏa chủy thủ vốn là vật bên người của Quyền Du Lợi, nay lại được một tiểu yêu giữ trong tay. Người thông minh như Hoàng Mỹ Anh không lẽ còn không biết Quyền Du Lợi chính là mượn hoa kính phật. Muốn nàng một tay siêu thoát cho si hồn này sao a ~.

“Ta tàn nhẫn sao? Haha.”

Tiếu Hồng Trần

Song: http://youtu.be/rfSxQ8OpmDk

Chương 3

Lâm Uyển cung chủ

Hoàng Mỹ Anh thở hắt ra một hơi dài rồi đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật đang chìm trong bóng tối. Trên tiên giới, liệu có bao nhiêu lần nàng được chính mắt nhìn thấy cái gọi là yêu đến thấu triệt tâm phế. Nàng chưa yêu, chưa từng yêu, cũng chưa vì bất kỳ ai mà tâm có gợn sóng. Không phải nàng vô tâm vô phế, mà nàng chính là nghĩ, tam giới này không ai xứng đáng để được nàng yêu. Nếu có thì chính là tự luyến chính mình.

“Yêu nữ, bắt lấy ả. Không được để ả thoát.” Tiếng quát tháo vang lên cách nàng vài trăm thước. Cùng tiếng chân của không dưới vài chục người làm cánh rừng già vốn tĩnh mịch nay lại náo nhiệt lạ thường. Những ánh lửa như nhảy múa theo từng nhịp chạy.

Cách đám người đang hung hăng kia vài chục thước là một cái tiểu nữ đang cuồng chân chạy như điên. Tiểu nữ một thân bạch y với mái tóc xõa dài rối loạn, nhìn nàng ta sao lại giống yêu nữ, bất quá lại có vài phần giống nữ nhân điên a ~.

“Á…” Tiếng hét vang lên làm rộn cả khoảng không tối, đàn chim trên cây vì động mà hoảng sợ bay tán loạn. Bọn người hung hăng rốt cuộc cũng chạy tới chỗ tiểu nữ bạch y té ngã. Bọn họ chia ra bao vây lấy nàng nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Tên nam nhân mặt sẹo đá một cước vào bụng tiểu nữ, làm nàng quoằn người lại vì đau nhưng nhất quyết mím môi ngăn tiếng thét. 

Hoàng Mỹ Anh nhíu mài, cảnh tượng này nàng vốn nhìn không quen. Có mắt nhắm mắt mở cũng chính là không quen. Thân là nam nhân, lại như vậy đối xử với một tiểu nữ tay không tất sắt. Nhiều người như vậy đuổi theo nàng ta, hẳn cũng có lý do. Nhưng là lý do gì đi nữa, cũng không nên như vậy a ~.

“Yêu nữ, hôm nay bổn đại gia sẽ thay trời hành đạo. Tiễn ngươi tới Quỷ Môn Quan.” Nam nhân mặt sẹo quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tóc vị tiểu cô nương rồi giật mạnh ra sau, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ đến độ bức người. Dù là chỉ với những ánh lửa mập mờ, cũng chính là không thể làm mờ đi cái mỹ của vị tiểu nữ này. Trái lại càng làm tăng thêm vài phần kiều diễm, Hoàng Mỹ Anh cười nhạt một cái. Mỹ như vậy, cũng thật đúng là yêu nữ nha ~.

“Đại ca, cũng có chút sắc a ~ ” Tên đầu trọc đứng kế bên lên giọng giễu cợt, hai tay còn chấp lại xoa xoa vào nhau. Mặt sẹo nam nhân nghe vậy liền đưa mắt nhìn tiểu nữ. Nụ cười đê tiện của hắn làm Hoàng Mỹ Anh có chút ngứa ngáy tay chân.

“Hảo, vui vẻ với ngươi trước, rồi tiễn ngươi một đoạn cũng hảo a ~ ” Hắn một tay nắm lấy tóc nàng, một tay thô bạo xé toạt y phục. Làn da trắng tựa tuyết lộ thiên, càng làm vẻ ma mị kia tăng lên không ít. Ấy vậy mà tiểu nữ kia cũng không hé môi lấy một lần, chỉ có ánh mắt như muốn đốt cháy đối phương.

“Tiện nhân, ai cho ngươi nhìn ta như vậy ?” Nam nhân mặt sẹo vì ánh nhìn chết chóc ấy mà chùn tay, liền như vậy tán nàng một cái rồi thêm một cái. Khóe môi hồng vương chút máu nhưng vẫn là kiên nghị như vậy nhìn hắn. 

Hoàng Mỹ Anh thở dài một cái, bắt nàng đứng nhìn vị tiểu cô nương kia bị làm nhục, quả là không thể. Nhưng chuyện hồng trần, đại tiên như nàng cũng không tiện can thiệp. Bất quá… đúng là cái mỹ của tiểu cô nương kia đúng là bức người, nói nàng ta là yêu nữ không hẳn không có cơ sở a ~.

“Đại ca… chúng ta mau một chút vui vẻ với nàng rồi giết nàng đi.” Tên đầu trọc lại lên tiếng, nói Hoàng Mỹ Anh chán ghét nam nhân mặt sẹo một, thì chán ghét tên trọc đầu mười. Nam nhân đều là xú như vậy.

“Nam nhân sao lại như vậy đối xữ với nữ nhân ?” Giọng ai đó vang lên phía cánh rừng bên phải, làm bọn người hung hăng kia có chút hoảng. Nhưng tên mặt sẹo rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn dao dát rồi quát to.

“Mau ra đây, lén lút như vậy còn gì là anh hùng.”

“Haha, anh hùng ? Ngươi như vậy chiếm tiện nghi của vị cô nương kia thì là anh hùng sao ?” Hoàng Mỹ Anh chợt cảm thấy buồn cười, nàng chính là muốn cười a ~. Bọn phàm nhân này, chỉ cần một chút pháp lực liền sẽ như vậy sợ hãi sao ? Nàng chính là dùng một chút pháp lực của mình mà làm giọng nói vang vang như vậy thôi a ~.

“Ngươi có giỏi thì ra đây, đừng ở đó làm anh hùng rơm.” Nam nhân mặt sẹo vung kiếm, thủ thế rồi dao dát nhìn xung quanh. Vẻ mặt tuy vẫn còn nét hung hăng nhưng lại là thập phần lo sợ. 

“Hảo, toại ý ngươi.” Hoàng Mỹ Anh một thân hoàng y, lả lướt bay lại gần bọn nam nhân, nàng chính là chân không chạm đất, lả lướt bay lại gần. Bọn nam nhân bây giờ như cừu non gặp sói, vẻ mặt mười phần tái nhợt. Nam nhân mặt sẹo tay cầm kiếm run lên từng chập. Hoàng Mỹ Anh nàng lại cười, cười cho hạ giới dơ bẩn, chính mình là quỷ còn sợ quỷ.

“Ma…ma nữ…” Trọc đầu nam nhân hét lớn rồi vùng chạy, lớn tiếng nhất cũng là hắn, bây giờ chạy trước cũng là hắn. Hảo xú nam a ~.

“Hừ, ngươi có thấy ma nữ nào mỹ như ta không ?” Hoàng Mỹ Anh lên tiếng, chất giọng nhẹ nhàng nhưng kiêu ngạo. Mỹ như nàng nếu là ma, hẳn là bọn nam nhân này đều cam tâm chết vì nàng a ~.

“Các ngươi có hai lựa chọn, một là để nàng lại rồi đi. Hai là để nàng lại, các ngươi cũng phải ở lại.”

*Hoàng Mỹ Anh, từ bao giờ ngươi xen vào chuyện hồng trần vậy ?* 

*Quyền Du lợi ngươi cũng từ bao giờ mà thích xía vào chuyện của ta vậy a ~?*

*Tiểu cô nương kia, ngươi không cần cứu, cũng sẽ có người cứu nàng ta. Năng lực tiên nhân của ngươi không lẽ không nhận ra nhân khí cách nàng ta vài thước rất nặng sao a ~ ?* Hoàng Mỹ Anh vỗ trán một cái, tự trách mình như vậy lơ đãng. Nhân khí mạnh như vậy, hẳn là người võ nghệ không ít. Nàng phen này giúp người không thành còn hại chính mình lộ thân phận a ~.

“Tiểu thư, đa tạ.” Giọng nói kéo Hoàng Mỹ Anh về lại thực tại, lại đa tạ ? Đa tạ cái gì a ~. Ta đã làm gì đâu. Mà…khoan đã, là ai vừa lên tiếng ?? Hoàng Mỹ Anh cúi xuống, nhìn tiểu nữ kia đang nhìn mình mà mỉm cười. Tiểu cô nương quả là lá gan lớn, không những không sợ hãi nàng, mà còn như vậy đa tạ nàng. Nữ nhân này, đúng thật có chút thú vị a ~.

“Haha, đa tạ ta? Ta đã làm gì đâu, ngươi không sợ ta là ma nữ sẽ ăn thịt ngươi sao ?” 

“Ma nữ mỹ như tiểu thư thì không có gì phải sợ a ~.” Tiểu cô nương bình thản trả lời rồi ráng gượng người dậy, chân nàng bay giờ sưng một mảng to. Cú té lúc nãy xem ra không hề nhẹ.

“Ta đưa ngươi về, nhà ngươi ở đâu ?” Hoàng Mỹ Anh đưa tay đỡ lấy tiểu nữ, nhưng tiểu nữ lại rút tay lại, tự mình dựa vào thân cây, mỉm cười đáp

“Tiểu nữ có thể tự về, lần nữa đa tạ tiểu thư.” Nói rồi nàng quay người, đi từng bước khập khiễng vào sâu trong rừng. Nữ nhân mỹ như vậy, lại ở rừng sâu, còn bị đám nam nhân hung hăng đuổi bắt, quả thật rất khó hiểu nha ~ Còn nữa, nhân khí lúc nãy, hẳn cũng vì nàng ta mà tới đây. Rõ ràng là rất khó hiểu a ~.

Hoàng Mỹ Anh xoay người, liền rất nhanh ném chiếc phiến gỗ về phía cành cây bên phải, đám lá cây xào xạc rồi rơi lả chả, nhân ảnh hắc y phóng nhanh từ cành cây này sang cành cây khác rồi lẫn vào trong bóng tối như vô hình. Nàng nhíu mài, trúng một đòn của nàng còn có thể nhanh như vậy chạy thoát, thật đúng là không tầm thường a ~.

Trút một hơi dài, sắc vàng bao trọn Hoàng Mỹ Anh, làm nàng rực rỡ đến lóa mắt. Giữa rừng tĩnh mịch một màu đen, lại có điểm sáng chói dị thường. Thân ảnh hoàng y từng chút, từng chút một mờ ảo rồi tan biến như chưa từng xuất hiện. 

Nguyệt cung vốn là nơi của Hoàng Mỹ Anh, nhưng từ bao giờ nơi này lại xuất hiện một người mà tam giới không thể đưa vào sổ tử. Tiên giới nàng muốn lên liền lên, ma giới nàng muốn xuống liền xuống. Cái ghế Ngọc Hoàng đại đế, nàng thích liền sẽ ngồi. Quyền Du Lợi rốt cuộc nàng là cái gì đây a ~ ? 

“Du, lần này ta hảo tính sổ với ngươi một lần.” Tiếng nói từ phía sau làm tai Quyền Du Lợi có chút đau. Lớn tiếng như vậy, còn không phải cung chủ của Lâm Uyển cung a ~. Nàng ta quả thật phiền phức, so tài với ta như vậy mấy trăm năm. Thất bại thảm hại như vậy mấy trăm năm, vậy mà vẫn không chịu buông tha cho ta a ~.

“Lâm Uyển cung chủ, tha cho ta một lần đi a ~. ” Quyền Du Lợi thở dài ngao ngán, nhưng tay vẫn đều đặn chỉnh lại một số dược nằm sai vị trí. Hậu viện này là nơi Hoàng Mỹ Anh yêu thích nhất, làm hỏng nó, coi như Quyền Du Lợi nàng không có ngày được yên a ~.

“Không được, lần này nhất định sẽ thắng ngươi. Mau lên.” Lâm Uyển cung chủ còn có tên gọi khác là Lâm Uyển Nhi, một trong tứ đại chi bảo của tiên giới. Không những tinh thông nhiều thứ, mà còn rất được lòng các tiểu tiên nhân, nàng tuy thân phận cao quý nhưng lại rất bình dị. Bất quá…nàng ta có chút cứng đầu cố chấp. Chút trẻ con nếu so với tuổi thật. Nhưng nhìn chung nàng ta cũng là một trong những vị đại tiên có thể thoải mái như vậy nói chuyện với Quyền Du Lợi.

“Cung chủ, ngươi làm ơn đi. Ta chỉ muốn có một ngày bình đạm như vậy tỉa hoa tỉa cành thôi a ~ ” 

“Không được, ngươi nếu không ra tay. Ta liền một chưởng phá nát nơi này.” Lâm Uyển Nhi nhíu mài, vẻ mặt có chút trẻ con hờn dỗi. Được rồi, bất quá nàng ta như vậy rất đáng yêu a ~. Nhưng mà… phá nát nơi này, coi ra không hảo nha ~. Nơi này tiêu, coi như ta với nàng ta sẽ tiêu theo a ~.

“Cái gì mà phá nát nơi này, ngươi nghĩ nơi này nát rồi, ngươi không tan nát dưới tay Hoàng Mỹ Anh sao a ~ ? Được rồi, tỷ thí thì tỷ thí. Bất quá, ngươi thua liền không được thách đấu với ta nữa a ~ ”.

Lâm Uyển Nhi cười một cái thích thú, nàng không phải rãnh rỗi mà sinh chuyện, chính là nàng thật sự muốn so tài cũng Quyền Du Lợi a ~. Mấy trăm năm qua, đều là như vậy mà không nhàm chán. Tiên giới bồng lai, cảnh vật mê người, nhưng hảo nhàm chán. Không có Quyền Du Lợi cùng Hoàng Mỹ Anh, thì xem ra Lâm Uyển cung chủ sẽ buồn bã mà chết a ~.

Lục bào Hoàng Mỹ Anh tặng cho giờ chuyển thành Hắc bào, Hoàng Mỹ Anh từng nói “Du, ngươi nếu muốn ở lại đây, tốt nhất đừng mặc hắc y. Ta hảo không thích.” Thân ở ké nhà người, liền phải như vậy nghe theo. Trái ý Hoàng Mỹ Anh khác nào tự mình đánh mất những ngày bình đạm. 

Lâm Uyển Nhi, vốn là đại tiên cai quản mặt trời. Một thân Huyết y càng làm tôn thêm nét quyền quý của nàng. Mộc mạc nhưng kiêu hãnh, nụ cười ngạo nghễ trên môi báo hiệu cho cả tiên giới biết sắp có loạn thế tiên nhân a ~.

Một tiêu một phiến, chạm vào nhau tạo ra những tiếng nổ kinh trời. Binh khí không nhất định phải là trường thương, đoản kiếm hay song đao. Cũng như Lâm Uyển Nhi và Quyền Du Lợi, đều chọn những vật nhẹ nhàng làm vũ khí. Huyết tiêu cùng Hắc phiến đều là hai báu vật hàng đầu của tam giới.

Trong tay hai cao thủ như các nàng càng làm chúng trở thành vật đáng để thèm khát. Tiếng tiêu vang lên như đoạn chỉ vô hình quấn lấy người Quyền Du Lợi, như con mãng xà khổng lồ ôm chặt con mồi ngon trước mắt. Quyền Du Lợi cười một cái, nghĩ mình sơ suất. Mấy trăm năm như vậy, liền không nghĩ tới nàng bây giờ rất thành thạo Huyết tiêu a ~.

Lần này coi ra nàng thảm bại rồi a~. Huyết tiêu ngoạn được người, coi như không còn khả năng thoát. Hắc phiến của nàng dù mạnh đến đâu, cũng không có cơ sở chặt đứt con quái thú đang quấn lấy người. Cảm giác thất bại, không lẽ lại vui như vậy sao a ~ ? Nàng chính là lần đầu tiên cảm nhận, thua một người sẽ vui như vậy a ~.

“Lâm Uyển cung chủ, ta thua ngươi rồi a ~ ” Lâm Uyển Nhi cười tươi, thu tiêu vào trong tay áo. Con mãng xà khổng lồ cũng vì vậy mà biến mất, buông tha nhịp thở của Quyền Du Lợi. Nhiều năm qua so tài liền không nghĩ tới, thắng một trận sẽ có cảm giác này. 

“Trận đấu này không tính, là ngươi sơ suất nên không tính.” 

“Uyển Nhi, thua là thua. Sơ suất là do ta, ngươi quả thật rất mạnh.”

“Ta đã nói không tính.” Lâm Uyển Nhi phủi lại vạt áo, chỉnh lại y phục. Nhìn Du Lợi rồi thở dài một cái 

“Ya ~ Hai người làm gì vườn dược của ta a ~ ” Hoàng Mỹ Anh từ đâu xuất hiện, lớn tiếng quát nạt. Vườn dược của nàng, bảo bối của nàng. Không phải lúc nào xuống hạ giới, Quyền Du Lợi thối kia nói là sẽ trông dược cho nàng sao a ~ Sao lại thành ra như có bão cấp 8 vừa quét ngang vườn dược của nàng vậy a ~.

“Quyền Du Lợi, Lâm Uyển Nhi. NÓI MAU. Hai người làm gì dược của taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…” Tiên giới chấn động, chốn tiên nhân hốt hoảng tìm chỗ ẩn nấp. Hoàng gia gia nổi giận vốn là đại kỵ của chốn tiên gia ~ Bình thường Hoàng Mỹ Anh đại tiên hiền lành, mộc mạc. Lại còn kính già yêu trẻ, nhỏ nhẹ, nhu mỳ, ôn nhu bật nhất. Nhưng một khi nổi giận lại phi thường đáng sợ. Ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng phải tháo lui trước cơn thịnh nộ của nàng, vài năm trước nếu không có Quyền Du Lợi ra tay giải vây cho Ngọc Hoàng vì lỡ tay làm hỏng mất chậu thảo dược ngàn năm của nàng, thì giờ này người là Ngọc Hoàng hẳn là một người nào đó trong tứ đại chi bảo của tiên gia rồi a ~.

“Cái này…” Quyền Du Lợi quay về phía vườn dược, cảnh tượng trước mắt làm nàng muốn một chưởng đánh chết Lâm Uyển Nhi. Công sức cả ngày của nàng, rốt cuộc vì trận thư hùng mà vỡ nát. Đã vậy, còn đúng lúc Hoàng Mỹ Anh trở về, làm sao đây a ~…

“Mỹ Anh.” Lâm Uyển Nhi cũng biết mình cùng Quyền Du Lợi đã làm cái gì, liền đứng lên đi lại gần mà kéo kéo tay áo Mỹ Anh.

“Gọi ta là tỷ tỷ.” Hoàng Mỹ Anh mặt lạnh không nhìn Lâm Uyển Nhi, ánh nhìn chết chóc vẫn cứ ghim thẳng vào Quyền Du Lợi.

“Hảo, tỷ tỷ. Là ta không tốt làm hậu viện của tỷ thành như vậy. Ta liền kêu người tới dọn sạch, hảo trồng lại cho tỷ tỷ. Đừng giận a ~ ”

“Ngươi, về Lâm Uyển cung đi. Ta hảo tính với ngươi sau. Còn Quyền Du Lợi ngươi, ở yên đây.” Hoàng Mỹ Anh đi lại gần chậu bạch liên đưa tay chạm nhẹ một cái. Chậu bạch liên vốn đang héo úa liền vươn mình tràn đầy nhựa sống. 

“Tỷ tỷ, cái này…không phải lỗi của Du.” Lâm Uyển Nhi ra sức giải thích. Nàng chính là không muốn lỗi của mình đổ lên đầu người khác. Hoàng Mỹ Anh xoay người, nhìn nàng một cái, rồi nhìn Quyền Du Lợi một cái. Hảo, vậy thì ta xữ cả hai a ~.

“Là lỗi của ngươi ?”

“Phải! Của ta a ~ ”

“Vậy hảo, mau đền cho ta.” Quyền Du Lợi nhướng mài, đền ? Lấy cái gì đền cho nàng ta ? Dược của Hoàng Mỹ Anh toàn loại trân quý, đừng nói là đền cho nàng cả vườn dược, chỉ e một cái hạt giống cũng tìm không ra a ~.

“Ta nhất định hoàn cho tỷ tỷ.” Lâm Uyển Nhi vỗ ngực khẳng khoái nói, Quyền Du Lợi méo cả mặt nhìn vẻ tự tin của Lâm Uyển Nhi. Còn Hoàng Mỹ Anh thì thật chỉ muốn chưởng nàng một chưởng để nàng bay về Lâm Uyển cung

“Ngươi có biết còn hai năm nữa dược sẽ ra hoa không ?” 

“…”

“Ngươi có biết ta trồng chúng có bao nhiêu kiên nhẫn không ?”

“…”

“Hoàn ta ? Ngươi lấy cái gì hoàn ? Tam giới chỉ có một, một đó cũng bị ngươi hủy. Ngươi lấy cái gì hoàn cho ta ? Dược ở đây đều trăm năm ra lá, ngàn năm ra hoa. Ngươi lấy cái gì hoàn ta đây ? Có phải lấy mạng ngươi hoàn cho ta không a ~ ?” Hoàng Mỹ Anh nói như hét vào mặt Lâm Uyển Nhi, nàng giận. Thật sự rất giận, không phải nàng nhỏ nhen vì một hai chậu mà nộ khí. Chính là Lâm Uyển Nhi không biết, nàng phải kiên nhẫn thế nào, bỏ ra công sức bao nhiêu. 

Quyền Du Lợi không lẽ không biết, nàng có bao nhiêu trân quý với vườn dược này ? Còn như vậy hồ nháo với Lâm Uyển Nhi, giờ thì hảo rồi. Mọi thứ đều như vậy biến mất rồi.

“Ngươi đừng làm khó Uyển Nhi nữa. Hảo, ta hoàn cho ngươi là được, dù sao ta cũng có phần lỗi a ~ ” Quyền Du Lợi thở dài một hơi, dược này không phải không tìm ra. Bất quá… không tìm ra cũng phải tim ra a .

“Là ngươi nói.” Hoàng Mỹ Anh ánh nhìn lạnh lẽo nhìn Quyền Du Lợi, nụ cười chế giễu vắt vẻo trên môi.

“Là ta nói, hảo hoàn cho ngươi.” 

“Du, ngươi kh…” Lâm Uyển Nhi lên tiếng nhưng liền bị Hoàng Mỹ Anh chen ngang.

“Ngươi cũng có phần trách nhiệm, thấy tự trách thì cùng nàng ta tìm dược hoàn ta.”

“Hảo, ta cùng Du tìm dược hoàn tỷ là được.” Lâm Uyển Nhi chắc nịch nói, nàng chính là không nghĩ tới việc, muốn tìm ra dược phải xuống hạ giới. Nàng trăm năm đều ở tiên giới, làm sao biết hạ giới thế nào ô uế.

“Uyển Nhi, ngươi không cần tìm. Ta một mình vẫn hảo, hơn nữa là phải hạ phàm giới để tìm a ~ Ngươi hảo một chút ở trên đây.” Quyền Du Lợi đứng lên, phủi phủi y phục, chiếc phiến gỗ được treo ở thắt lưng đung đưa theo từng nhịp bước. Hoàng Mỹ Anh nhắm mắt thở dài một cái, vậy cũng hảo, coi như để nàng ta xuống hạ giới đối mặt với quá khứ của mình.

“Quyền Du Lợi, ngươi hảo đợi ta một. Ta hồi Lâm Uyển cung liền sẽ xuống cùng ngươi. Phải rồi, tỷ tỷ, ngươi ở đây trông coi Lâm Uyển cung hộ ta a ~ ” Nói rồi Lâm Uyển Nhi phóng người biến mất, vệt đỏ nàng để lại kéo dài vô tận.

“Hoàng Mỹ Anh, ngươi định giở trò gì đây ?” Quyền Du Lợi quay người nhìn vào mắt Hoàng Mỹ Anh, rốt cuộc mỹ nhân này là muốn gì a ~

“Ta ? Ta là muốn ngươi hoàn vườn dược cho ta.” 

“Ngươi chính là muốn ta xuống hạ giới, phải không ?”

“Sai ! Ta là muốn ngươi xuống hạ giới tìm dược cho ta.” Hoàng Mỹ Anh tựa tiếu phi tiếu. Quyền Du Lợi quả thật rất lợi hại nha ~ Ý đồ của của nàng thế nào cũng có thể nhìn ra.

“Hảo hảo, coi như ta đa nghi. Còn nữa, ngươi không phải định đi cùng bọn ta đó chứ ?” Quyền Du Lợi nhíu mài, mỹ nhân này đôi lúc khó đoán, đôi lúc lại có vẻ rất ấu đồng. Không thể bóc mể được suy nghĩ của nàng a ~

“Haha, Quyền Du Lợi ngươi lúc nào thông minh như vậy. Ta là muốn cùng đi. Ngươi cùng Uyển Nhi tìm dược, ta hảo thưởng ngoạn dân gian a ~ ”

“Hừ.” Hay cho một Hoàng Mỹ Anh đại tiên, lại dùng kế bẩn thỉu như vậy bức người khác làm theo ý mình. Hảo, ta làm theo ý ngươi, ta nhất định làm loạn nhân gian cho ngươi thấy.

“Đi được rồi.” Lâm Uyển Nhi đứng giữa Nguyệt cung la to rồi thả mình rơi tự do xuống hạ giới. 

Ta từng nghe chúng tiên nói, hạ giới rất náo nhiệt, rất phồn hoa, đã vậy, còn có nhiều món ăn ngon. Ta dù ăn không ít kỳ trân dị bảo cũng chính là muốn thử qua đồ ăn hạ giới a ~ Phải rồi, ta cũng muốn đến một nơi gọi là kỷ viện. Quyền Du Lợi nói kỷ viện rất vui a ~.

Tiếu Hồng Trần 

Song: http://www.youtube.com/watch?v=6qhr7iUOrkE (Chấm chấm hoài niệm)

Chương 4

An Lạc trấn

An Lạc Trấn không có cái vẻ phồn hoa như Kinh Thành, càng không có cảnh người ra vào tấp nập nhộn nhịp. Cái gọi là An Lạc chính là an bình yên vui. Người dân trong trấn cả đời chỉ biết trâu bò ruộng dược, xung quanh An Lạc trần một trăm dậm chỉ có núi non hùng vĩ, ngoài ra không còn gì để để mắt. Con đường dẫn vào trấn cũng thật khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Đi tận vào rừng sâu rồi lại như vậy vượt qua hai ba cánh rừng nữa, chưa tính đến chuyện chèo đèo, lội suối không biết bao nhiêu cái.

“Cái chỗ quỷ quái này rốt cuộc có gì a~?” Lâm Uyển Nhi thở không hơi, tựa cả thân người vào thân cây gầy guộc bên cạnh. Nàng chính là nghĩ xuống hạ giới sẽ được thưởng thức những cái mỹ của trần gian, càng không nghĩ tới xuống hạ giới như vậy khổ a~ Mấy trăm năm qua đều là được tự do bay lượn, liền không nghĩ tới, xuống hạ giới phải tự mình đi nhiều như vậy

“Ta đã nói, ngươi hảo một chút ở tiên giới, tự mình đòi đi còn nói gì a~?” Du Lợi không quay đầu cũng không dừng bước, cứ vậy mà nói vọng lại cho người ở tít phía sau nghe thấy. Nàng chính là hiểu cái khổ ở hạ giới

“Không phải cứ biến một cái liền tới cái gì An Lạc sao? Cần gì phải đi bộ như vậy a~” Lâm Uyển Nhi vẫn một hai không hiểu, các nàng đều là không phải người phàm, cần gì phải đi đi đến đến một cách trần gian như vậy? Biến một cái, bay một cái liền sẽ tới nơi mình muốn còn gì??

“Dược là ở dưới đất, ngươi làm sao có thể bay một cái, biến một cái? Ngươi không phải cũng muốn ngoạn hạ giới sao? Đi như vậy mới gọi là ngoạn a” Hoàng Mỹ Anh đúng là tiên nhân chăm chỉ nhất, nàng tự mình đi như vậy còn nhiều hơn cả bay lượn. Được rồi, nàng cũng chính là đang rất mệt nha~ Không nghĩ An Lạc trấn có thể xa như vậy. Tên Quyền Du Lợi kia có thể đi mà không thấy mệt sao a~

“Du, nghĩ một chút. Ta khát” 

“Phải đó, nghĩ một chút. Chân muội sắp gãy rồi a~” Cả hai dừng lại rồi ngồi xuống phiến đá ven đường, đưa mắt nhìn xung quanh liền nhận ra Quyền Du Lợi đã đi đâu mất. Không phải chứ? Để hai nàng ở lại nơi này, Quyền Du Lợi không muốn sống nữa sao a~????

“Hừ, thân là tiên nhân. Đi một chút đã mệt như vậy, nữ nhân kia còn hơn bọn ngươi gấp mười lần nha” Quyền Du Lợi một tay mang nước, một tay nắm hai tai con thỏ rừng màu trắng đáng yêu. Đừng nghĩ nàng lo cho hai tiên nhân bất tài kia, nàng là tự lo cho mình thôi a~

“Nữ nhân? Nữ nhân nào lại vào đây chứ a~?” Hoàng Mỹ Anh uống một ngụm nước to rồi đưa mắt nhìn Du Lợi, nàng ta nói nữ nhân? Không lẽ là nữ nhân điên tối qua nàng ra tay cứu giúp sao a~? Nơi này lại rất gần khu rừng tối qua, hẳn là nữ nhân điên tối qua

“Ân, là một nữ nhân hảo mỹ” Quyền Du Lợi nhặt những cành cây nhỏ rồi xếp chúng chồng lên nhau, Uyển Nhi chính là rất thích thỏ, thật rất thích thỏ

“Du, cái này, cho ta đi”

“Cái này để ăn, không phải cho ngươi”

“Nhưng ta thích”

“Vậy đi mà bắt, ta là muốn thịt thỏ” Du Lợi giằng lại con thỏ rừng mập mạp nàng vừa bắt được, nàng hôm nay nổi hứng muốn ăn thịt thỏ. Cũng muốn chiêu đãi hai mỹ nhân bất tài kia một bữa ăn nhân gian

“Du, nữ nhân đó, có phải một thân bạch y? Tóc tai rũ rượi? Nhìn như một nữ nhân điên không a~?” Hoàng Mỹ Anh đưa tay ôm lấy con thỏ rừng vào người, nàng không thích sát sinh, càng không thích chính mình thấy cảnh sát sinh. 

“Cái gì mà nữ nhân điên? Ngươi mới điên, nàng ta đúng là một thân bạch y, nhưng là nữ nhân hảo xinh đẹp. Còn nữa, trả thỏ cho ta a~” Hai mỹ nhân này thật phiền nha~ Chỉ là một con thỏ rừng, cớ gì cứ phải giành giật với nàng? Hảo phiền, hảo phiền a~

“Tỷ tỷ, muội muốn thỏ” Lâm Uyển Nhi mặt như ấu đồng, kéo kéo vạt áo Hoàng Mỹ Anh, nàng thật rất thích thỏ, thích nhất là thỏ. À không, thích nhất chính là Hoàng Mỹ Anh rồi mới đến thỏ. Hoàng Mỹ Anh nhìn tiểu muội của mình một chút, liền có chút hồ nghi. Tứ đại chi bảo của tiên giới, vì một cái thỏ rừng lại giở khuôn mặt trẻ nít ra như vậy, quả thật làm cho người ta có chút hồ nghi a~

“Thích ta hay thích thỏ?” Hoàng Mỹ Anh mỉm cười ôn nhu, muốn trêu chọc tiểu muội của mình một chút. Nói thích ta đi, ta liền cho Uyển Nhi trăm ngàn thỏ con a~

“Thích thỏ” 

“Haha, Uyển Nhi chính là thích thỏ hơn thích ngươi. Xú a~” Quyền Du Lợi ngữa mặt lên cười, Lâm Uyển Nhi tuy nói là đại tiên, nhưng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu biết nhiều. Bất quá…nàng ta quả thật rất thẳng thắng nha~

“Ngươi…được rồi, thỏ thì thỏ” Hoàng Mỹ Anh đưa thỏ cho Uyển Nhi rồi trừng mắt như đe dọa Quyền Du Lợi nếu dám lấy lại liền cho nàng một chưởng hồn siêu phách lạc. Được rồi, Quyền Du Lợi thật sự không dám, nàng còn muốn sống để tìm ái nhân a~ “Du, ngươi gặp nữ nhân đó ở đây a~?” 

“Gần bờ hồ cách đây vài trăm thước. Ngươi là định làm gì nàng ta?” 

“Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì nàng ta? Ta là đang nghĩ nàng ta có phải nữ nhân tối qua ta cứu không a~”

“Không phải”

“Sao ngươi biết?”

“Ta nói không phải là không phải a~”

“Được rồi, không phải thì không phải. Nghỉ cũng đủ rồi, lên đường thôi, ta không muốn trời tối vẫn còn kẹt ở chỗ hoang vu này a~” Hoàng Mỹ Anh mang trong người chút hoài nghi, nhưng Quyền Du Lợi nói không phải hẳn là không phải. Vậy không lẽ lại có một nữ nhân điên khác một mình ở chổ quỷ quái này sao a~

“Uyển Nhi, mau đứng lên. Đi mau một chút vào trấn sẽ có đồ ăn ngon” Quyền Du Lợi đứng lên, phủi phủi xiêm y rồi đưa tay đỡ Lâm Uyển Nhi dậy. Uyển Nhi đối với nàng cười một cái ôn nhu, rồi buông tay thả thỏ con vào rừng rồi mới đứng lên

“Không phải nói ngươi rất thích thỏ sao? Sao lại thả nó đi”

“Ta là thích, nhưng lại không muốn chiếm a~”

Cả ba cùng men theo lối mòn có sẵng mà khập khiễng từng bước đi vào sâu hơn. Chưa thấy an lạc yên vui đâu, nhưng chỉ toàn thấy là cành, cây, cỏ, hoa, lá cùng vài con thú rừng. Quyền Du Lợi nhíu mày, cảm nhận được luồng tiên khí rất gần. Không lẽ việc hạ giới của hai nàng kia đã tới tai Ngọc Hoàng sao.

“Ba vị thượng tiên, thỉnh dừng bước” Đốm trắng nhỏ xíu lượn lờ chắn ngang lối đi. Hoàng Mỹ Anh chau mài, cố gắng nhớ lại xem đã gặp cái thứ phát ra ánh sáng này ở đâu. Lâm Uyển Nhi quay sang nhìn tỷ tỷ của mình rồi lại nhìn đốm sáng. Phải rồi a~ Cái này không phải thư âm của Ngọc Hoàng sao? Chuyện không lẽ nhanh như vậy đã lộ sao????

“Là Ngọc Hoàng sai ngươi tìm bọn ta?” Hoàng Mỹ Anh lên tiếng hỏi, có chút khó chịu trong ánh mắt. Việc của nàng trước giờ không cần ai quản, đến cả tên được gọi là Ngọc Hoàng Đại Đế kia cũng chỉ là bại tướng trong tay nàng thì làm gì có cái quyền quản nàng a~ 

“Cái này không phải a~ Là ta tự mình tìm chư vị” 

“Tìm bọn ta? Có chuyện gì?” 

“An Lạc Trấn là cấm địa của tiên nhân. Ta chỉ muốn nhắc các vị thượng tiên. Một khi bước vào trấn, pháp lực liền sẽ như vậy tiêu tan. Vì an toàn của chư vị, thỉnh dừng bước”

“Có cái này sao?” Lâm Uyển Nhi kéo kéo vạt áo Quyền Du Lợi rồi tròn mắt hỏi, Quyền Du Lợi gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng đó không phải là chuyện của trăm năm trước sao? Đến giờ Ngọc Hoàng vẫn chưa bãi bỏ lệnh cấm sao a~?

“Ngọc Hoàng lâu như vậy vẫn chưa bỏ lệnh cấm, hẳn là An Lạc trấn này không tầm thường nha~ Ta lại càng muốn biết An Lạc trấn có cái gì lợi hại a~” Quyền Du Lợi cong môi cười một cái, còn cái gì có thể lợi hại hơn 2 đại tiên đi chung với nàng a~? Nếu có thì chắc là hai người còn lại đang ở tiên giới 

“Thỉnh thượng tiên suy nghĩ kỹ. An Lạc trấn không chỉ là cấm địa, mà còn là tử địa của tiên nhân. Không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng ở nơi này. Ta là thỉnh cầu các vị tiên nhân suy nghĩ lại”

“Không cần nhiều lời, ta đã quyết. Có chuyện gì tự ta sẽ chịu, ngươi xong bổn phận liền quay về báo với Ngọc Hoàng đi a~” Hoàng Mỹ Anh phất tay áo, rồi bước đi về phía trước. Được rồi, đệ nhất tiên nhân đã có ý thì tiểu tiên như ta cũng phải nghe theo a~

“Nguyệt cung chủ, ta là còn một chuyện” Đốm sáng dừng trước mặt Hoàng Mỹ Anh, thì thầm to nhỏ cái gì đó vào tai rồi biến mất. Quyền Du Lợi môi cong lên một cái, nàng chính là nghe rõ nha~ “Xú nữ kinh thành tìm ngài” Hắc hắc, là tiểu cô nương của Thanh Y lâu còn gì 

“…Du…” Hoàng Mỹ Anh xoay người nhìn Quyền Du Lợi một cái, rồi lại nhìn Lâm Uyển Nhi một cái. Nàng còn phải đi tìm tiểu xú nữ kia mà rữa sạch nợ, tiểu tiên kia không nhắc, nàng hẳn là quên mất a~

“Được rồi, được rồi. Ngươi đi mà tìm ý trung nhân. Ta cùng Uyển Nhi đi tìm dược hoàn ngươi” Quyền Du Lợi phất phất tay, ra hiệu cho Mỹ Anh có thể đi, Mỹ Anh trước khi rời đi cũng không quên sữa lại câu nói của Quyền Du Lợi

“Ta là tìm người tình sổ, không phải ý trung nhân. Uyển Nhi hảo ngoan một chút, nghe lời Du a~” 

Lâm Uyển Nhi ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn hai người họ nói chuyện, nàng chính là vẫn không hiểu vì cái gì tỷ tỷ của nàng phải đi nhanh như vậy a~? Còn không chào tạm biệt nàng một cái. Du Lợi nói cái gì ý trung nhân? Ý trung nhân là sao a~?

“Uyển Nhi, đi thôi.” 

“Du, tỷ tỷ ta vì cái gì đi nhanh như vậy? Ngươi nói tỷ tỷ đi tìm ý trung nhân? Ý trung nhân là gì a?~” 

“Tỷ tỷ ngươi là đi tìm ý trung nhân để tính sổ, hắc. Ngươi lớn một chút sẽ liền hiểu ý trung nhân là gì nga~”

“Du, tiểu tiên lúc nãy nói, tiên nhân tới phạm vi của An Lạc trấn sẽ mất hết pháp lực. Ta cũng sẽ như vậy mất hết pháp lực sao a~?” Lâm Uyển Nhi nàng là lần đầu xuống hạ giới, còn như mất tiêu tan tiên lực. Vậy nàng phải như thế nào đây a~?

“Hắc hắc, ngươi là quên rồi. Ta không phải tiên nhân, còn nữa, dù tiên lực người tiêu hết nhưng võ công vẫn còn đó. Liền có thể dùng được” Quyền Du Lợi nắm lấy tay Lâm Uyển Nhi rồi đi nhanh hơn vào cấm địa. Được rồi, cùng lắm ta sẽ bảo hộ ngươi. An Lạc trấn? Có cái gì lợi hại, ta cũng thật muốn biết nha~

Mặt trời trầm mình sau dãy núi lớn, làm cảnh vật của An Lạc trấn bỗng chốc trở thành chốn bồng lai. Mặt hồ phẳng lặng in rõ cả sắc hồng đào hoàng hôn để lại, nữ tử bạch y như thả hồn vào cảnh đẹp trước mặt, đôi chân trần don dài trắng nõn đung đưa, làm mặt hồ có chút lăn tăn gợn sóng. 

“Nghiên nhi” Giọng nói của người phía sau kéo nàng về thực tại. Nàng xoay người đối với người đó cười một cái ôn nhu.

“Hy nhi, ngươi xem. Cảnh vật có phải rất đẹp không a~?” Nàng đưa mắt nhìn về phía mặt trời đang chốn sau rặn nùi cao, đôi mắt nâu trong veo ánh lên vài phần cô quạnh.

“Nghiên nhi, ngươi có còn thấy giấc mơ đó không?” Người kế bên cũng ngồi xuống đưa mắt nhìn chân trời đang dần chuyển thành máu tối, nàng cùng tiểu Nghiên, biết nhau từ nhỏ. Đều là cô nhi, nên như vậy đùm bọc nhau suốt mười mấy năm qua. Tiểu Nghiên thật sự rất đáng thương, đến họ của mình cũng không biết. Còn nàng thì hảo hơn một chút, phụ mẫu mất khi nàng lên 10, ít nhất nàng cũng biết nàng họ Kim tên Hy Nghiên. Tiểu Nghiên từng hỏi nàng, sao lại kêu nàng ta là Nghiên, nàng lúc đó nói “Kêu ngươi là Nghiên, bọn trẻ con trong trấn sẽ liền biết ngươi là tỷ muội của ta mà không dám gây sự với ngươi nữa a~” 

“Hy nhi, ngươi nói, có phải ta điên rồi không?”Tiểu Nghiên trầm mặc rồi tựa đầu vào vai nàng, nàng thở dài một cái, vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh kia. Tiểu Nghiên gọi nàng là Hy, vì tên Hy rất đẹp, lại dễ gọi. Hy Hy, nghe rất đáng yêu a~

“Ngươi sao vậy?”

“Không có gì a~ Ta chỉ là đang nghĩ, người trong giấc mơ đó là ai a~?” Tiểu Nghiên thở dài một cái rồi đứng lên, phủi phủi xiêm y. Nàng chính là có một giấc mơ dai dẳng, nhiều năm qua như vậy, giấc mơ vẫn cứ lập lại, lập lại. Cứ cách vài ngày một lần, giấc mơ sẽ chấp nối với nhau. Bất quá nàng chính là không thể nhớ hết những gì từng trải qua trong giấc mơ đó, cái nàng nhớ chính là hình ảnh một hắc y nhân, rất ân cần, rất ôn nhu. Đối với nàng lại thập phần sủng nịnh, nhưng nàng lại không nhìn rõ, hắc y nhân đó là ai a~

“Cái này…ta cũng không biết, nhưng thôi đi. Trễ rồi, nhanh một chút về nhà, ta không muốn tiểu cẩu chết vì đói đâu a~”Hy Nghiên đứng dậy, thu dọn túi thuốc rồi vác trên lưng, tiểu Nghiên có niềm yêu thích rất lớn với thảo dược, trời sinh lại thông minh nên học liền biết. Nhà các nàng, cái gì không có,nhưng nhiều nhất là sách về dược thảo và công dụng có nó. Y quán nho nhỏ trong trấn cũng là do Hy Nghiên cùng tiểu Nghiên tự mình mở. Hy Nghiên chuyên đi hái dược thảo, tiểu Nghiên thì ở y quán chẩn bệnh cho mọi người.

“Nghiên nhi, vết đỏ trên má của ngươi? Sao vẫn còn vậy a? Ngươi không phải nói đã bôi thuốc sao?”

“Cái này…mai liền sẽ hết”

“Ngươi là bị ai đánh sao?”

“Không có a~ Ta là bất cẩn tự làm đau mình a~”

Thời tiết chuyển lạnh rất nhanh, mặt trời đã khuất bóng từ lúc nào, cánh rừng rậm rạp lại được dịp mà phát ra vài tiếng động kỳ quái, nhưng hai nàng chính là đối với việc này đã trở thành thói quen~

Tiếu Hồng Trần

Song: http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/tinh-nhi...omZnZsNARA.html

Chương 5

Hồi Ức

Lần này phải hảo hảo tạ ơn tên Quyền Du Lợi đáng chết kia, vừa bước chân vào trấn liền để ta lại một mình cùng câu nói “Ngươi lần đầu xuống nhân gian, tốt nhất là nên đi du ngoạn một chút. Ta có việc phải làm, tối sẽ ở khách điếm chờ ngươi.”

Chính nàng ta cũng nói ta lần đầu hạ giới, thì làm sao biết ngoạn chỗ nào a ~ ? Ta liền theo quán tính, chỗ nào đông người liền sẽ tới, nhưng quả thật chỗ này có chút đông người cùng ám muội.

Nữ nhân, nam nhân, quấn quýt không rời, ôm eo bá cổ còn đủ kiểu tình tứ, ta chính là lần đầu thấy kiểu thân mật giữa chốn đông người như vậy. Ta cùng tỷ tỷ bất quá chỉ là một cái nắm tay, hay hơn chút là một cái ôm vỗ về hay sủng nịch. Còn cái này… coi ra…

“Uyển Nhi, trần gian hiểm ác, lòng người thật sự rất khó lường, ngươi một thân mỹ nhân vậy, tốt nhất nên phẫn nam trang. Đừng để khí chất xinh đẹp của ngươi bức người khác phạm tội a ~ ” Quyền Du Lợi chính là lúc biến mất có nói như vậy với ta, hảo hảo, ta nghe lời nàng ta, biến mình thành một cái hào hoa phong nhã công tử, huyết bào tinh tế cũng vì dân gian phàm tục mà hóa thành một cái xiêm y bình đạm. Nói không quen, chính là không quen, y phục nam nhân, ta là lần đầu khoác lên người, có chút vướng víu cùng khó chịu. 

“Lâm công tử” Xung quanh ta tiếng nói cười rất nhiều a ~ Làm tai ta muốn nội thương tới nơi rồi, cái gì mà Lâm công tử, ta là nữ nhân.

*

“Du, ngươi nói xem. Kỷ viện là nơi nào a ~ ?”

“Là nơi nam nhân cùng nữ nhân ở một chỗ ân ân ái ái.”

“Cái gọi là ân ân ái ái ? Có phải như ta cùng tỷ tỷ, thân mật một cái nắm tay a ~ ?”

“Nắm tay ? Cái này có thể nói là thân mật đi, nhưng ân ái thì không phải.”

“Vậy cái gì là ân ái ?”

“Ngươi sau này trưởng thành hơn một chút liền hiểu, còn nữa, kỷ viện không hợp với ngươi, tốt nhất không nên lui tới.”

“An Lạc trấn có hay không kỷ viện ?”

“Nga ~ Đương nhiên có, chỗ nào có nam nhân, chỗ đó liền có nữ nhân buôn phấn bán hoa a ~”

*

“Lâm công tử…” Ta là sắp bị bức đến phát điên rồi, ồn quá, thật ồn quá. Hạ giới có thể mỗi ngày đều ồn như vậy sao a ~ Còn nữa, những cô nương xung quanh ta, sao lại có thể một tiếng Lâm công tử, hai tiếng Lâm công tử. Ta là một thân nữ nhân, cái gì mà công….

“Ngươi là gọi ta ?” Đúng a ~ Ta là đang phẫn nam…đương nhiên là công tử…Không trách, không trách...

“Ngoài ngài ra, còn ai là Lâm công tử nữa a ~ ?” Vị cô nương bên cạnh một thân đầy màu sắc, xiêm y cũng thuộc loại cầu kỳ may vá, cộng thêm thắt lưng màu ngọc bích, đúng là có chút nổi bật hơn những nữ nhân có mặt ở đây. Ta đưa tay, cầm lấy chén rượu bồ đào chính tay nàng rót nhấp một ngụm nhỏ. Đột nhiên nhớ lại tỷ tỷ cũng một lần dùng thơ của Vương Hàn (1) nói về rượu Bồ đào a ~~~

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi----(2) “

“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi (2). Thỉnh công tử không trách ta đường đột.” Nữ nhân bên cạnh ta ôn nhu cười một cái, ta đương nhiên không trách, còn sảng khoái uống cạn ly rượu trên tay. Kỷ viện, kỷ viện, có bao nhiêu đáng sợ ? Quyền Du Lợi, nàng là đang dọa con nít sao a ~ ?

“Tiểu thư một thân văn thơ như vậy, cớ sao lại xuất đầu lộ diện ở nơi trầm luân này ?”

“Công tử quá lời rồi a ~ , ta làm sao là một thân văn thơ, chính là học lỏm từ người khác.” Ngón tay thon dài của nàng ta chỉ về phía căn phòng được bao bọc bởi 4 tấm vải đỏ rồi nói “Một thân văn thơ chính là nàng ta, đệ nhất mỹ nữ ở đây, cầm kỳ thi họa tinh thông vô lường.” 

“Không ngờ nơi này cũng có ngọa hổ tàng long, ta là muốn diện kiến một chút.” Ta đưa mắt nhìn thoáng qua căn phòng đỏ, độc nhất chỉ thấy cây cầm nhỏ cùng một nữ nhân đang đứng quay lưng lại. Quả là có chút tò mò nha ~ 

“Một chút liền thấy, ngài hôm nay là có phúc.” Nữ nhân bên cạnh tựa tiếu phi tiếu, còn không khách khí uống một hơi hết cạn ly rượu trong tay. Nhìn bộ dạng của nàng chính là có vài phần chán ghét người ở trên kia. Ta như thế lại càng tò mò về nữ nhân trên cao. Mỹ nữ ta không gặp ít, tiên giới bồng lai, chỉ nói đến các tiểu tiên phục dịch cho các cung khi hạ phàm đều được xếp vào hàng mỹ nhân. Ta chính là muốn tận mắt thấy mỹ nhân ở hạ giới có cái gì mỹ a ~

“Nhị vị công tử, đã để các vị đợi lâu. Buổi đấu giá hôm nay theo thường lệ, ai trả cao nhất sẽ có được một đêm hoan hỉ cùng đệ nhất mỹ nữ của bọn ta a ~ ” Lão thái thái mặt đầy phấn son, lả lơi phun khẩu, làm ta có chút chán ghét, lớn tuổi như vậy, còn trang điểm dày như vậy, khác nào tự mình làm mình trở thành quỷ thái thái a ~

Còn nữa, đấu giá ? Như vậy không khác nào nói nàng trên cao kia là đồ vật, thuận mua vừa bán sao a ~ ? Bất quá… dung mạo ra sao, ta còn chưa được nhìn thấy, đừng nói là ta, cả đám nam nhân bất tài này cũng chưa chắc diện kiến qua, cớ gì phải vung tiền cho một người chưa biết mặt mũi ? 

“Lâm công tử, ngài không định giành một đêm hoan hỉ cùng nàng ta sao ?” Nữ nhân bên cạnh lại đưa ta một ly rượu đầy, vẻ mặt từ chán ghét đã chuyển sang khinh bỉ cùng kiêu ngạo. Nhân gian quả thật rất phiền toái, người lừa ta gạt, rõ ràng là nàng ta chán ghét người kia, nhưng lại như thế khen ngợi người kia trước mặt ta. Không lẽ, những người ở nơi này, đều là như vậy lừa gạt nhau ?

“Có cái gì hay ? Bất quá chỉ là một đêm hoan hỉ.” Ta uống một hơi đã thấy đáy ly, bọn nam nhân ở đây đang điên cuồng hét lớn các con số, chưa đầy vài phút đã lên tới vài trăm lượng, xem ra An Lạc trấn đúng là không hổ danh nha ~ An lạc yên vui, hắc hắc...

“Ngài không phải muốn mục sở thị tài hoa của nàng sao ? Đừng bỏ lỡ, biết đâu ngài tìm được một tri kỷ giữa chốn trầm luân.” Vừa nói xong, nàng ta đã nâng ly uống tiếp, còn tiện tay kêu người đêm thêm chai rượu khác. Ta đương nhiên không cản, rượu cùng nữ nhân, cũng là thú vui a ~ Chỉ là rượu này, ta uống thì ít mà nàng ta lại không ngần ngại uống rất nhiều.

“Muốn ta vung tiền hoan hỉ ? Cũng được, bất quá, phải cho ta thưởng thức qua tài nghệ của nàng ta một chút. Mặt mũi thế nào, ta còn chưa nhìn qua, làm sao biết được, cái mỹ ở nơi này khác cái mỹ của nơi ta thế nào a ~ ?” 

“Vị công tử này nói đúng nha ~ Lão thái thái, ngươi mau kêu nàng ta trổ tài nghệ, để bọn ta còn biết vung tiền không sợ phí a ~” Tên nam nhân mặt rỗ nói lớn, ta nhếch môi trào phúng cười bọn xú nam nhân này, bọn hắn thì biết cái gì tài nghệ ? Cùng lắm là nhìn qua bề ngoài, thấy mỹ liền sẽ thành mỹ.

“Không biết vị công tử kia có cao kiến gì ?” Chất giọng thánh thót vang lên từ trong căn phòng vải đỏ, ta có chút giật mình, giọng nói này ta hình như đã nghe qua ở đâu đó, bất quá…ngay lúc này lại nhớ không ra.

“Ta làm sao dám có cao kiến, chỉ là muốn mục sở thị diện kiến qua tài nghệ của tiểu thư.” 

“Nếu nhị vị công tử không chê tài năng kém cỏi, ta liền tấu một khúc góp vui a ~ Tiểu Thiện mau chuẩn bị.” Vị tiểu thư kia vừa lên tiếng, đám nam nhân dưới đây đều im bặt, như cố nuốt lấy từng câu nói của nàng ta, chưa diện qua dung mạo, nhưng giọng nói trong trẻo cùng ôn nhu như vậy, quả thật dễ khiến người ta si mê a ~ Ta đột nhiên muốn biết, nàng ta có bao nhiêu lợi hại.

Tiếng cầm vừa vang lên, liền lập tức bao gọn cả đại sảnh, du dương mềm mại đến động lòng người. Từ sau tấm vải mỏng, những ngón tay thon dài lả lướt trên dây đàn căng cứng, khuôn hoa mập mờ vì lớp vải đỏ ma mị lại càng tăng thêm thập phần kiều diễm cho nàng ta. Thanh âm của cổ cầm lúc trầm bổng lúc lại dạt dào như sóng tình.

“Tình nhi nữ.” Ta nhoẻn môi cho nụ cười, tài nghệ như vậy lại bị đem ra làm trò cho thiên hạ, quả thật có chút không xứng. Tấu nghệ rất có hồn, làm một thân tiên nhân như ta cũng có chút rung động. Đưa mắt đảo quanh, ngoại trừ nữ nhân bên cạnh ta, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị tấu khúc của nàng mê hoặc, nhìn xem, bọn họ dường như vẫn chưa về lại thực tại. Dù tấu khúc đã dừng cách đây vài phút, xem ra tiểu cô nương kia tài nghệ không ít. Hảo thú vị a ~

“Hảo, cầm nghệ xuất quỷ nhập thần. Hảo a ~ Đúng là ngọa hổ tàng long.” Ta khẳng khái cười to, còn không tiếc lời khen ngợi, được một đại tiên như ta khen, coi như nàng ta có phúc đi, hắc hắc...

“Một ngàn lượng.” Tiếng nói như hổ gầm, báo hú từ cửa chính vang lên, làm ta có chút chói tai, nhờ vậy mà bọn nam nhân ở đây mới sực tỉnh, liền ra sức ra tiền muốn đem nàng về một đêm hoan hoan hỉ hỉ.

“Lâm công tử, xem ra ngài rất vừa ý nha ~ ” Nữ nhân bên cạnh đưa tà áo lên môi, cố ý che đi nụ cười nửa miệng kiêu kì. 

“Phải a ~ , rất vừa ý.” 

“Vậy chi bằng, ra sức một chút đi.” 

“Vậy, nhờ nàng đi.” Ta ngồi xuống, nàng liền ngồi trên chân ta, một thân câu dẫn, ta đã nói, nàng nếu so với nữ nhân ở đây, chỉ hơn chứ không kém, còn rất có khí chất. Một mỹ nhân như vậy ở nơi này, quả là có chút khó hiểu a ~

Con số cứ vậy được gào lên đến chóng cả mặt. Hai ngàn lượng, ba ngàn lượng, rồi năm ngàn lượng... Bọn người này không lẽ điên hết rồi sao a ~ ? Tài nghệ biến hoá như vậy, không lẽ chỉ đáng vài đồng tiền lẻ của bọn họ ?

“Mười ngàn lượng.” Thanh âm nhỏ nhẹ của nàng vang lên, làm mọi người trong phòng có chút khựng lại, nàng quay đầu, hướng ta cười ôn nhu, còn vòng tay qua cổ ra vẻ sủng nịch. Ta nhếch môi, trên tay vẫn là ly rượu đầy

“Mười lăm ngàn lượng.” Cái tên ngoài cửa chính, coi ra sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nha ~ Từ nãy đến giờ, hắn đều là người ra giá rất cao a ~

“Lâm công tử, ngài định thế nào a~?” Ta hướng nàng một cái gật đầu, còn tiện tay lấy một ít trái cây nhâm nhi trong lúc để nàng chơi đùa cùng tên nam nhân to con kia.

“Hai mươi ngàn lượng.” Cả căn phòng bây giờ im bặt, chỉ có tiếng khúc khích của Lão thái thái trên kia vì sắp có núi vàng rơi trúng người, bọn xú nam nhân lúc nãy mới quay người nhìn ta chầm chầm, như thể ta là yêu quái nơi nào mới vừa xâm nhập thánh địa của bọn hắn. 

Tên nam nhân to con mặt nổi ba đường hắc tuyến, ta ngạo nghễ tặng hắn nụ cười nửa miệng. Muốn chơi với ta ~ ? Coi ra ngươi không đủ sức rồi a ~

“Một trăm ngàn lượng.” Hắn gào lên, rồi đứng dậy, cả thân hình đồ sộ như muốn đổ ập xuống đất, ta thật rất muốn coi hắn tức mà chết như thế nào nha ~ , hắc hắc...

Nữ nhân trong lòng nhìn ta, vẻ mặt có chút ý cười, ta phất tay ra hiệu nàng muốn làm gì thì làm, ta cái gì cũng không có, nhiều nhất chính là ngân lượng, trước khi Quyền Du Lợi để ta một mình độc bước, đã đưa không ít ngân phiếu, còn dặn ta, thích cái gì liền mua cái đó đi.

“Một vạn.” Nàng nâng thanh âm lên cao một chút, để người trong phòng có thể nghe được, ta thoáng qua thấy môi người trong phòng cong lên một khoảng nhỏ. Còn quay sang thỏ thẻ với nô tỳ tên tiểu Thiện gì đó, trước khi tiểu Thiện khuất sau hành lang còn hướng ta hành lễ một cái. 

Đại sảnh bây giờ trầm mặc lạ thường, không còn tiếng cười như lúc nãy, cũng không có tiếng gào thét các con số, chỉ có thanh âm của nữ nhân trong lòng ta mang chút tiếu ý. Lão Thái Thái trên cao vẻ mặt như trăm hoa đua nở, nụ cười rộng đến cả vành tai.

“Người giành được mỹ nữ là Lâm công tử, cung hỷ cung hỷ a ~ ” Lão Thái Thái bước xuống đối diện với ta, nụ cười càng thêm chói mắt, làm ta có chút chịu không nổi mà quay mặt sang hướng khác. “Công tử, thỉnh lên phòng.” 

“Không gấp, không gấp.” Ta đứng lên, còn ôn nhu đưa tay đỡ nữ nhân nãy giờ bồi bên cạnh đứng lên cùng, tiện tay đưa cho nàng tờ ngân phiếu. Nàng hướng ta, cười thêm cái nữa rồi tự mình đi ra khỏi đám đông, trước khi quay đi, còn vùi vào tay ta mảnh giấy nhỏ gọi là tâm ý.

“Lâm công tử, nhanh một chút. Một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng.” Lão Thái Thái đi trước dẫn đường, ta cùng lão đi qua hết hai ba dãy phòng, còn cùng lão lên hết một cái cầu thang nhỏ. Lão dừng lại trước cửa căn phòng nhỏ, nơi này độc nhất chỉ có một phòng, hành lang cũng rất hẹp. 

“Châu nhi, ngươi cẩn thận chăm sóc công tử, đừng để ngài mất vui.” Nói xong hướng ta cười một cái rồi bước xuống cầu thang, cánh cửa gỗ được mở ra, cái ta nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười của nô tỳ tiểu Thiện.

“Lâm công tử, mời vào.”

“Tiểu Thiện, ra ngoài đi. Có việc sẽ gọi muội.” Giọng nói thánh thoát từ trong giường ngủ vọng ra, tiểu Thiện liền gật đầu hành lễ rồi ra ngoài đóng cửa lại, ta một bước tiêu sái bước vào phòng, căn phòng mang màu xanh nhạt, rất tao nhã, cũng rất hợp với phong thái của vị chủ nhân nơi này. 

“Lâm tiểu thư.” 

*

Quyền Du Lợi từ lúc bước vào An Lạc trấn đã có cảm giác không yên, cảm giác như có cái gì đó đi theo nàng từ suốt dọc đường đến giờ vẫn không tiêu tan. Liền hướng Lâm Uyển Nhi nói rằng có việc mà để nàng ta lại một mình du ngoạn, rồi theo quán tính cùng cảm giác mà bước nhanh ra phía sau trấn, đi theo lối mòn nhỏ dẫn ra bờ hồ nhỏ hữu tình.

“Du, ngươi nói xem, chúng ta có thể một đời không lo nghĩ cứ như vậy ở chung một chỗ không ?”

“Du, ngươi xem, nơi này rất đẹp. Ta cùng ngươi, xây một căn nhà ở đây đi, xung quanh sẽ trồng đầy hoa oải hương. Sẽ rất hảo nha ~ ”

“Du, chỗ này ta muốn có một cây cầu nhỏ, mỗi tối sẽ cùng ngươi đứng đây thưởng nguyệt. Được không ?”

Quyền Du Lợi mắt ngấn lệ, đau lòng nhớ lại chuyện cũ cùng cố nhân. An Lạc trấn, An Lạc trấn, nàng chính là không dưới một lần muốn xóa sạch An Lạc trấn. 

“Du ngươi xem, thỏ con rất đáng yêu.”

“Ta lại thấy thỏ con ăn rất ngon.”

“Không được, hay là, ta nuôi chúng đi. Sau này sẽ có một bầy thỏ đi lung tung khắp sân, hẳn là vui lắm.”

“Và sau này, vườn oải hương của ngươi sẽ bị mấy con thỏ này ăn sạch, chi bằng ta ăn bọn nó trước đi, hắc hắc...”

“Ngươi, xú.”

Lệ chảy thành dòng, từng giọt từng giọt cứ vậy tuôn ra rồi rơi xuống mặt đất, khuôn hoa cứ tưởng băng lãnh ngàn năm kia nay lại vì kỷ niệm mà để lộ cái yếu mềm. Quyền Du Lợi cắn môi, cố ngăn tiếng nấc bật ra khỏi không gian. Nàng còn tưởng bản thân đã quên, bất quá lại không phải như vậy.

“Ngươi vì cái gì rơi lệ ?” Giọng nói vang lên làm Quyền Du Lợi thu liễm, nước mắt trên mặt cũng đã kịp khô.

“Ngươi vì cái gì tìm đến ta ?” Quyền Du Lợi khôi phục băng lãnh ngàn năm, ý tứ trong giọng nói còn có chút trào phúng.

“Ta là muốn đa tạ.” Hắc Y nhân phóng ra từ thân cây, đối diện nàng không chút sợ hãi, còn như vậy đối mắt cùng nàng. 

“Đa tạ ? Đa tạ cái gì ?”

Hắc Y nhân: “...”

“Được rồi, ta biết. Chuyện đó cũng không phải ta ra tay. Ngươi dính một chưởng của nàng ta vẫn chạy thoát thân được, coi như ngươi mạng lớn đi.” Quyền Du Lợi đứng trước mặt hồ phẳng lặng, liền dùng chân đá viên sỏi xuống làm mặt nước gợn sóng từng hồi.

“Không có ngươi, ta nghĩ ta cũng không như vậy đứng trước mặt ngươi.” Hắc Y nhân gỡ khăn bịt mặt xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp. Quyền Du Lợi đối nàng cười một cái, cũng không nói gì chỉ thở dài.

“Nhiều năm như vậy, vẫn là chưa biết tên ngươi.” Hắc Y nhân mặt có chút biến, vết thương ở tay đột nhiên lại đau rát hơn bình thường.

Quyền Du Lợi: “Tên ta thế nào không quan trọng, ngươi chính là nên tịnh dưỡng một chút, Hy Nghiên. Bất quá đúng là nàng ta ra tay không nhẹ nha ~ ”

“Ngươi vì cái gì đi lâu như vậy mới trở về ? Còn nữa, ngươi có biết chăm sóc một người có bao nhiêu vất vả không ? Ngươi giao trách nhiện như vậy cho một đứa trẻ mười hai tuổi, ngươi thấy như vậy có hảo không ?”

Quyền Du Lợi đi lại gần nàng, vuốt nhẹ mái tóc dài thẳng, khóe môi cong lên cho nụ cười rồi ôn nhu nói “Không phải ngươi hoàn thành rất hảo sao ? Ngươi cùng nàng ta là có duyên, chăm sóc nàng ta là ngươi nợ nàng ta. Như vậy mười mấy năm, ngươi có tri kỷ có thêm một tỷ muội, coi như ta không bạc đãi ngươi đi.”

“Hừ, coi như ngươi nói đúng đi. Phải rồi, ngươi lần này trở về có phải có gì không ?” Hy Nghiên có chút tò mò liền hỏi.

“Không, ta về liền sẽ đi ngay.”

“Lại đi ? Còn nàng ta thì như thế nào a ~ ?”

“Ngươi cùng nàng ta, hết nợ tự khắc sẽ tan.”

Hy Nghiên nhíu mày có chút khó hiểu, nói nàng nợ Quyền Du Lợi còn đúng, nói nàng nợ người kia, hẳn không phải có chút nghịch lý sao ? Nàng mười mấy năm che chở bao bọc cho người đó, vì cái gì đến giờ vẫn còn nợ dai như vậy ? Bất quá nàng cũng không phủ nhận, nàng cùng người kia khắng khít như ruột thịt, chăm lo cho người đó cũng dần trở thành thói quen suốt mười mấy năm nay.

*

Đám trẻ con trong trấn đang xúm lại thành vòng, bao vây kẻ bọn nó không thích. Trẻ con vốn rất đơn giản, không thích liền sẽ nói không thích. Không như người trưởng thành, nội ngoại bất nhập. Lòng đầy địch ý nhưng mặt lại niềm nở tươi cười. 

Kim Hy Nghiên vốn là đứa trẻ có chút khó gần, càng không thích kết giao cùng bọn trẻ trong trấn. Phụ mẫu mất sớm, làm một đứa trẻ càng thêm cô độc. Nó đưa mắt nhìn chăm chú vào đám trẻ con bằng tuổi mình mà đôi môi không kiêng kị cười một cái mỉa mai.

“Đánh nó đi, nó là ôn thần, đi tới đâu liền xui xẻo tới đó. Ôn thần.” Giọng nói của thằng nhóc đứng đầu làm Kim Hy Nghiên có chút chói tai, cái gì mà ôn thần, bọn ngươi mới là ôn thần a ~

“Đúng a~ Nó vừa vào trấn liền làm trấn có bệnh dịch, trâu bò chết hết, làm nương ta hôm qua khóc hết nước mắt vì đau lòng. Đánh nó đi.” Người vừa lên tiếng chính là tiểu Hoa nhà kế bên, Kim Hy Nghiên hôm qua cũng được chứng kiến một màng lê hoa đái vũ (khóc lóc thảm thương) của nương tiểu Hoa. Trâu bò nhà nàng ta chết còn không phải nàng ta suốt ngày dẫn đàn gia súc lên thượng nguồn ăn cỏ độc, tích tụ lâu ngày sinh bệnh mà chết. Cớ gì phải đổ cho người khác ? Đúng là không nghĩa khí.

“Trâu bò nhà ngươi chết là vì ăn phải cỏ độc…” Giọng nói yếu ớt vang lên giữa đám trẻ con, khuôn mặt lấm lem bùn đất cùng tóc tai rũ rượi làm cho tiểu cô nương có vài phần đáng thương, Kim Hy Nghiêm tựa tiếu phi tiếu, một mình bị bao vây còn dám mở miệng giải thích, bản lĩnh thật không nhỏ nha ~

“Không cần nói nhiều, đánh nó đi. Đuổi nó ra khỏi trấn đi.” Nói rồi bọn nhỏ xúm vào đánh đá vào thân thể gầy yếu ở dưới, Kim Hy Nghiên có chút chướng mắt, một muốn xông vào can, một lại không muốn nhúng tay vào.

“Hy Nghiên, ngươi như thế nào lại không ra tay giúp tiểu cô nương đó ?” Giọng nói thân quen suốt hai năm nay vang lên rất gần, ngẩng đầu Kim Hy Nghiên trông thấy hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp, từ phong thái lẫn cốt cách đều mang lại cho người khác cảm giác không dám tới gần. Nàng ta chính là người đã cứu tiểu Hy Nghiên một mạng, lúc phụ mẫu mất đi vì bệnh dịch, tiểu Hy Nghiên cũng đang ở trong trạng thái nguy cấp, may nhờ nữ nhân xinh đẹp này ra tay, không thì Kim Hy Nghiên không thể ngồi đây mà nhìn ngắm thế gian.

“Tỷ tỷ, người rốt cuộc cũng trở lại rồi.” Tiểu Hy Nghiên đứng lên, chạy tới nữ nhân xinh đẹp kia ôm một cái thâm tình, trừ phụ mẫu ra, người duy nhất để tiểu Hy Nghiên có thể thân mật ôm một cái cũng chỉ có nàng.

Nữ nhân xinh đẹp cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt khả ái một cái rồi ôn nhu nói “Hy Nghiên, ngươi có nghe lời tỷ tỷ không ?”

“Đương nhiên ta có nghe.” Tiểu Hy Nghiên mỉm cười một cười, thân mật ôm chặt người trước mặt, hai năm qua không nhờ tỷ tỷ lạ mặt, hẳn là nàng đã phải đầu đường xó chợ, tuy rằng tỷ tỷ không thể ngày ngày bồi nàng như phụ mẫu nhưng ít ra cũng là người chăm lo, cho nàng một cái mái nhà.

“Vậy hảo, Hy Nghiên, ngươi thay ta che chở tiểu cô nương kia đi.” Tỷ tỷ xinh đẹp chỉ vào đám trẻ đang hung hăng, mỉm cười một cái. Tiểu Hy Nghiên gật đầu, buông cái ôm trên người tỷ tỷ xinh đẹp kia rồi đi lại đám trẻ hung hăng nói lớn.

“Dừng tay.”

Đám trẻ nghe tiếng hét lớn liền dừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tiểu Hy Nghiên. Trẻ con trong trấn ai nấy cũng đều rất sợ Hy Nghiên, không phải vì bản tính ít nói, cô độc, mà vì vị tiểu cô nương này rất đanh đá cùng bá đạo, có thể một chọi với mười.

“Hy Nghiên, tỷ làm sao vậy ?” Tiểu Hoa vẻ mặt có chút sợ hãi nhỏ nhẹ kêu một tiếng tỷ tỷ, nàng dù cách vách nhưng vẫn rất sợ Hy Nghiên a ~

“Nàng ta từ nay là người của ta, các ngươi không được đụng đến nàng, còn như vậy, đừng trách ta.” Tiểu Hy Nghiên đưa tay, nâng thân thể vốn đã gầy yếu nay bị đánh đến thập tử nhất sinh liêu xiêu đứng dậy, cũng có chút mệt nhọc nha ~ Tuy tiểu Hy Nghiên rất khỏe nhưng với sức vóc của một đứa trẻ mà nói thì hảo mệt a ~

Đám trẻ con nghe vậy liền nhanh chân chạy mất, đương nhiên không nên đắc tội với một bá đạo tiểu vương như Hy Nghiên rồi a ~ . Bọn họ là còn muốn sống bình bình đạm đạm bên mẫu thân.

“Hy Nghiên rất giỏi nha ~ Ta còn nghĩ ngươi sẽ bị đám trẻ đánh cho một trận. Xem ra lớn hơn một chút hẳn sẽ rất bá đạo ngoan cường a ~ ” Tỷ tỷ xinh đẹp đi lại gần hai đứa trẻ mỉm cười còn không quên bế tiểu cô nương mình đầy thương tích. Hy Nghiên chỉ cúi mặt, có chút xấu hổ. Nàng chính là không muốn tỷ tỷ nhìn thấy vẻ mặt người nhìn khiếp sợ của nàng lúc nãy.

“Được rồi, từ giờ ngươi cùng tiểu cô nương xinh đẹp này ở cùng một chỗ đi. Có người chăm sóc ngươi, ta đi cũng sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa, có người bầu bạn ngươi hẳn là sẽ bớt đi vài phần cô độc.” Tỷ tỷ xinh đẹp đặt tiểu cô nương xuống giường, bàn tay thon dài lướt ngang dọc khắp thân thể yếu ớt, máu trên vết thương cũng vì vậy mà dừng lại, miệng vết thương cũng liền lại rất nhanh, không để lại vết tích gì.

“Tỷ tỷ, người lại đi nữa sao a ~ ?” Tiểu Hy Nghiên một bên lau sạch bụi đất trên mặt tiểu cô nương, một bên ngẩng đầu hỏi tỷ tỷ.

“Nga ~ Ta là phải đi, bất quá ta sẽ lại về. Đừng lo lắng, ngươi cũng đã hứa với ta, sẽ cùng tiểu cô nương này bao bọc nhau mà sống. Phải thực hiện nha ~ ”

End

Vương Hàn (1): Vương Hàn 王翰,(687 - 726) tự Tử Vũ người tỉnh Sơn Tây- sống vào thời Thịnh Đường. Năm 710 ông đậu tiến sĩ và ra làm quan. (Gg seach)

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi (2)

Dịch

Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly 

Muốn uống nhưng tỳ bà đã giục lên ngựa 

Say khướt nằm ở sa trường, người chớ cười 

Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro