Chap 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fany cầm điện thoại, nửa ngày mất hồn. Sẩy thai? Sao đột nhiên lại sẩy thai?

Trong điện thoại, giọng Choi phu nhân đầy vui mừng khi người gặp họa:

- Thật khoái trá quá đi, mẹ sớm biết con khốn này không sinh được con mà. Chỉ là không ngờ đứa bé chết trên tay mẹ nó. Ấy, Eun Hee à, con có đang nghe không đấy? Nói chuyện đi

- Có, con đang nghe.

- Eun Hee, con về đi, mẹ có lời muốn nói với con.

Về? Fany nhíu mày, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng người nhà Choi gia sẽ nói gì với cô. Cô thật sự không muốn nghe nên từ chối:

- Thời gian này con không rảnh, tạm thời không thể về, chờ lúc nào rỗi con sẽ về. Điện thoại sắp hết pin rồi, con cúp đây.

Nói xong cũng không chờ Choi phu nhân đáp lời, vội vàng tắt điện thoại.

Quay đầu lại, thấy Sunny chớp mắt tò mò nhìn mình. Sunny hỏi:

- Sẩy thai? Ai sẩy thai?

Sau đó giật mình:

- Là Jiyoung kia?

Fany gật gù:

- Quả nhiên là người làm trời nhìn, loại đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sẽ chẳng có kết cục tốt!

Sunny đi đến bên Fany, kéo cô ngồi xuống bên giường nói:

- Eun Hee, trước kia sở dĩ cậu rời khỏi Taeyeon là vì đứa bé, giờ đứa bé đã không còn, cậu và Taeyeon đã không còn trở ngại gì, cậu có quay về Kim gia không?

Fany suy nghĩ một hồi, cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài đang bao phủ lên cảnh vật ánh sáng vàng rỡ, cây cối, nhà cửa đều phủ bóng hoàng hôn khiến người ta như bị áp lực nặng nề.

Cô dựa vào cửa sổ, tóc buông trên vai, gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc xẹt qua má, cô vuốt tóc, động tác nhẹ nhàng, thong thả, sau đó khẽ nói:

- Sunny, mình không muốn về. Nghe tin đó rồi lòng mình rất loạn. Trước kia mình rất hận Jiyoung nhưng nghe cô ta sẩy thai mình cũng chẳng vui lên tí nào, chỉ có cảm giác chết lặng. Thời gian này, mình vẫn luôn nghĩ, thật ra giữa mình và Taeyeon không chỉ là vấn đề đứa bé...

- Trước đó, mình từng nghĩ mình có thể tìm được hạnh phúc trong căn phòng lớn đó. Ở đó, mình không cần lo lắng kiếm sống, người nhà họ Kim cũng tốt với mình lắm, Taeyeon cũng vì mình mà tự thay đổi, có một thời gian, mình thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần đời. Nhưng đến khi xảy ra chuyện kia... Lúc đó mình mới hiểu, hạnh phúc nằm trong tay người khác là thứ hạnh phúc mong manh nhất. Mình cái gì cũng phải dựa vào Kim gia, một đồng một hào cũng là nhận từ họ cho nên tự nhiên phải nhận sự sắp đặt của bọn họ. Vừa có chuyện xảy ra, sự hi sinh của mình sẽ thành đương nhiên.

- Cho dù là trong lòng Taeyeon, cô ấy cũng sẽ cho rằng mình bỏ đi là quá đáng, trong lòng cô ấy có lẽ cho rằng, cho dù mình có bị tủi thân thế nào cũng có thể chịu đựng vì tình cảm của hai người. Cậu xem, tiềm thức của bọn họ đều cho rằng mình là thứ yếu, cảm nhận của mình cũng là thứ yếu. Xét đến cùng, chẳng phải là vì mình dựa vào bọn họ nên bọn họ là chính, mình là phụ sao? Nếu chuyện này không thể thay đổi, chuyện Jiyoung qua rồi cũng sẽ vẫn có những chuyện khác ngăn cản bọn mình.

Những lời này khiến Sunny như có cảm giác rơi vào đám mây mù. Sunny đi đến bên Fany, học theo cô dựa vào cửa sổ rồi nhìn vành tai cong cong của cô nói:

- Cậu nói nhiều như vậy nhưng mình không hiểu cậu muốn thế nào. Theo mình thấy, Taeyeon yêu cậu, đó là chuyện rõ ràng. Cậu yêu Taeyeon, mình cũng nhìn ra được. Jiyoung có thai là chuyện trước kia linh hồn cậu bị thay đổi, cô ấy phản bội Choi Eun Hee chứ không phải cậu. Hơn nữa, cậu đã tha thứ chuyện quá khứ của cô ấy. Trước không có đứa bé, mọi thứ đều trong sáng, giờ chẳng phải phù thủy bị tiêu diệt, hoàng tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc sao? Cậu nói nhiều như vậy khiến mình hồ đồ mất rồi.

Fany cười cười rồi ôm cánh tay Sunny, cùng nhau ngắm mặt trời đang dần khuất núi.

- Sunny, cậu đừng lo lắng cho mình, yên tâm, mình sẽ không tự làm khổ mình. Mình chỉ muốn nắm giữ hạnh phúc trong tay mình. Nếu thực sự muốn sống hạnh phúc cùng Taeyeon thì nhất định phải làm cho bọn họ học cách tôn trọng mình, đặt mình ở địa vị ngang hàng. Để làm được điều này, mình nhất định phải tự lập, không thể lại dựa vào bọn họ! Nếu không, cái gọi là tôn trọng chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi.

Fany nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cười tự tin, đôi mắt đẹp sáng bừng. Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô như tỏa sáng.

Lúc này, Sunny đột nhiên kêu lớn:

- Yah bị muộn rồi.

Fany cũng quay người, tối còn phải đi làm nữa. Hai người quay về là chuẩn bị cơm nước, tắm rửa rồi đi làm nhưng Choi phu nhân vừa gọi điện thoại khiến hai người quên hết mọi thứ. Cô nhìn đồng hồ nói:

- Không kịp nấu cơm rồi, chúng mình tắm rửa đi, ra ngoài mua đồ ăn tạm vậy.

Hai người tắm rửa rồi đến quán ăn ven đường ăn tạm, sau đó vội vàng đi làm.

Vẫn may, đến quán bar cũng chưa quá muộn, hai người thay đồng phục, bắt đầu chuẩn bị mở cửa.

Thời gian dần trôi, khách càng lúc càng đông. Đến 9h thì chỗ nào quán bar cũng có người, nhạc chát chúa, vô cùng náo nhiệt

Fany cùng mọi người xoay như chong chóng.

Quản lí đột nhiên tìm cô, bảo cô bưng một chai rượu vào phòng Vip. Fany mừng rỡ đồng ý, trước kia những khách mà quản lý kêu cô phục vụ đều rất hào phóng, boa không ít tiền.

Cô bưng khay đến trước cửa phòng, gõ cửa rồi mới vào, nhìn người bên trong thì không khỏi thoáng sửng sốt. Đây là phòng Vip rộng nhất, có thể chứa mấy chục người nhưng giờ ở đó lại chỉ có một người ngồi.

Kim Taeyeon.

Fany đoán Taeyeon sẽ đến tìm cô nhưng không ngờ lại đến đây.

Cậu mặc bộ đồ công sở màu đen xa xỉ, khuôn mặt lạnh lùng có chút tiều tụy, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, người cậu tỏa ra hơi thở lạnh băng khiến độ ấm trong phòng giảm đi mấy phần. Taeyeon nghe tiếng thì xoay người nhìn về phía cửa, khuôn mặt lạnh băng nháy mắt trở nên hiền hòa, vui mừng đứng lên nhìn cô khẽ gọi:

- Eun Hee.

Cô đi tới, ngồi trước bàn trà, đặt khay lên bàn, chuẩn bị ly rồi hỏi:

- Có cần mở ra luôn không?

Cậu vội kéo cô lại:

- Eun Hee, em đừng như vậy, Tae đến đây là để tìm em chứ không phải để uống rượu.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, nói:

- Nhưng giờ là giờ làm việc của em. Tae đến đây chính là khách.

Trong phòng ánh sáng mờ ảo, không gian khép kín vẫn loáng thoáng nghe được tiếng nhạc ồn ào bên ngoài. Fany xoay người định mở chai rượu nhưng vừa quay người đã lại bị Taeyeon từ phía sau ôm chặt lấy. Cậu vùi đầu vào gáy cô, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, bàn tay nóng rực ôm lấy bụng cô. Cậu nhẹ nhành nói:

- Là Tae suy nghĩ không chu đáo, Tae không nên đến đây tìm em nhưng quả thực đã lâu rồi không gặp em, Tae rất nhớ em, một phút một giây Tae cũng không chờ được.

Giọng nói trầm thấp như có sức mê hoặc.

- Tae buông tay đi đã, đây là chỗ em làm việc, em còn phải ra ngoài làm việc, có chuyện gì chờ em tan làm rồi nói.

Taeyeon buông tay, kéo Fany đối mặt với mình. Tóc cô buộc gọn để lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn, mày như liễu, sóng mắt như nước, đẹp đến mê say.

Cậu kìm lòng không đậu vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt ve thứ đồ quý giá, vô cùng cẩn thận, thương yêu.

Giọng cậu dịu dàng như gió mùa thu:

- Eun Hee, theo Tae quay về đi, đứa bé đã không còn. Tae nói như vậy có lẽ em cảm thấy Tae rất lạnh lùng, nhưng nói thật Tae chưa từng mong đứa bé đó xuất hiện, khi nghe được nó không còn, thậm chí Tae còn có chút vui mừng. Đứa trẻ này không được chúc phúc, mẹ đẻ muốn lợi dụng, cha thì chưa từng để ý, kết cục này với nó mà nói có lẽ là tốt nhất. Hi vọng nó đầu thai sẽ gặp được cha mẹ tốt hơn... Ánh mắt cậu dần ảm đạm.

Cô nhẹ nhàng nói:

- Taeyeon, thực ra trong lòng Tae vẫn là rất khó chịu!

Cậu nhìn cô khẽ cười, đôi mắt đen trong bóng tối như giếng không đáy:

- Eun Hee, thật ra trong lòng em vẫn luôn lo lắng cho Tae đúng không? Sở dĩ em rời đi chỉ là vì đứa bé thôi đúng không?

Taeyeon nắm chặt vai Fany, hai mắt gắt gao nhìn cô, ánh mắt sáng bừng:

- Giờ tất cả mọi thứ đã không tồn tại, chúng ta vẫn có thể sống cuộc sống như trước kia, không bao giờ có ai xen giữa nữa, Eun Hee, theo Tae về đi!

Cậu nhìn cô, trong mắt tràn đầy chờ đợi, trong lòng lại rất lo lắng, sợ nghe được câu từ chối.

Tim đập như trống dồn,

Cô lại nhìn cậu lắc đầu:

- Em không muốn quay về...

Tim cậu đột nhiên co rút lại khiến cậu thở không thông, trong đầu không khỏi nhớ lại những lời Jiyoung nói, tuy rằng cậu rất muốn xóa sạch những lời nói đó, tuy rằng cô luôn dặn bản thân không thể tin Jiyoung nhưng lúc này, những lời nói đó không chịu khống chế mà buộc chặt tim cậu.

- Vì sao? Eun Hee, đứa bé đã không còn, vì sao em còn không chịu quay lại bên Tae? Em có biết thời gian này Tae sống thế nào không? Những gì Tae làm cho em chẳng lẽ em không thấy? Rốt cuộc là vì cái gì mà em không muốn quay về bên Tae.

Fany gạt tay Taeyeon, lui về phía sau vài bước:

- Em rời khỏi Tae không hẳn là vì đứa bé đó. Khi đứa bé tồn tại, mọi người vụng trộm sinh đứa bé, khi em biết lại ép em phải nhận, giờ đứa bé không còn em đương nhiên phải quay về với Tae sao? Trong lòng mọi người em là người dễ đùa bỡn thế sao? Mọi người rốt cuộc đặt em ở vị trí nào? Taeyeon, em không muốn trở về cùng Tae là vì em không muốn sống với những người không tôn trọng em, kể cả Tae, cha mẹ Tae. Cha mẹ Tae cũng chỉ là thứ yếu, chúng ta có thể không sống cùng họ nhưng Tae, chúng ta muốn ở bên nhau cả đời thì chúng ta phải bình đẳng, ngang hàng, Tae phải học cách tôn trọng em mới được.

Taeyeon nghe xong lời Fany nói thì dần bình tĩnh lại, bất kể thế nào, ít nhất cũng là vấn đề của hai người bọn họ, không liên quan đến người đó nhưng..

- Eun Hee, sao Tae lại không tôn trọng em, lần trước Tae giấu em tuy rằng Tae không đúng nhưng xuất phát điểm là vì không muốn em đau lòng mà. Hơn nữa, em ở bên ngoài làm gì Tae có ngăn cản em sao? Tae còn giúp em giấu cha mẹ, đó còn chẳng phải là tôn trọng em sao?

Fany thở dài, xem ra muốn để cho đại tiểu thư này hoàn toàn nhận thức được thế nào là tôn trọng người khác vẫn là một nhiệm vụ khó khăn.

- Taeyeon, chuyện Jiyoung em không muốn nói, dù sao cũng sẽ nhắc đến sinh mệnh kia. Nhưng nếu Tae thực sự tôn trọng em, nghĩ cho em thì Tae sẽ không yêu cầu em quay về thế này, Tae có nghĩ đến cảm giác của em không? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ qua tất cả? Tóm lại giờ em sẽ không về, nếu Tae không chấp nhận thì kí đơn li hôn đi.

Taeyeon có một cảm giác quái dị, trong thế giới của cậu, người có thể nói với cậu những lời như vậy chỉ e cũng chỉ có cô gái trước mặt này thôi.

Nếu đổi làm là người khác dùng giọng uy hiếp này nói với cậu thì cậu đã sớm tính kế dạy dỗ đối phương rồi. Nhưng giờ trong lòng cậu lại có cảm giác vui vẻ, thế này có tính là bị coi thường không? Bởi vì Eun Hee nói vậy có phải đại biểu rằng cô sẽ không li hôn với cậu? Giọng điệu này thật giống vợ chồng giận dỗi.

Nhưng như thế cũng cho cậu biết, trong thời gian ngắn muốn cô quay về là không thể được. Eun Hee nhìn như nhu nhược nhưng khi cô đã hạ quyết tâm thì mười con trâu cũng không kéo nổi. Cứng rắn ép cô thì chuyện sẽ càng khó xử. Trước kia nghĩ cô yếu đuối không thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài nhưng giờ cô lại sống rất ổn khiến cậu mở rộng tầm mắt cũng khiến cậu kính nể cô. Đối với người hoàn toàn không cần dựa vào cậu, hoàn toàn không cầu cạnh lại khiến cậu có cảm giác đặc biệt.

Taeyeon thở dài, chậm rãi đến gần cầm tay cô, nhẹ giọng nói:

- Eun Hee, chẳng lẽ em còn muốn ở căn nhà cũ nát, làm công việc đi hầu hạ kẻ khác này sao? Còn nữa, em học cái gì stylist, học chơi thì được nhưng chẳng lẽ em định làm nó thật? Làm khổ cực một tháng còn chẳng đủ tiền mua quần áo, tội gì phải thế.

Fany nhíu mày:

- Thứ Tae khinh thường lại là thứ em rất muốn có. Tae chưa từng thử hiểu em, Tae chỉ nghĩ theo cái nhìn của Tae mà yêu cầu em, Taeyeon, đến khi nào Tae học được cách tôn trọng người khác thì em mới nghĩ đến việc có quay lại không.

Fany xoay người, cầm lấy khay trên bàn:

- Em ra ngoài trước, giờ đang là giờ làm việc, bên ngoài rất bận. Còn nữa, nếu sau này không có chuyện quan trọng thì đừng tới đây tìm em. Em không muốn người khác nghĩ em công tư không rõ ràng.

Fany nói xong liền xoay người, rời khỏi phòng. Taeyeon nhìn bóng dáng Fany, tiến lên vài bước, tay vươn ra định ngăn cô lại nhưng lại không dám, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế, sau đó rót một chén rượu đầy, ngửa đầu uống cạn. Dường như đang cố nuốt hết phiền muộn, uất ức lại.

Cậu rất muốn nổi giận, cậu rất muốn kêu to, sau đó cưỡng chế bắt cô về. Nhưng ai lại không dám, ai bảo cậu không thể buông cô? Cho nên cậu chỉ có thể ngồi đây buồn bực, uống rượu giải sầu.

Cô là khắc tinh của cậu, cũng chỉ có cô mới khiến cậu ủ rũ như vậy, ngoài việc thầm mắng cô nhẫn tâm thì cũng chẳng có cách nào.

Nhưng mà, cái gọi là tôn trọng, rốt cuộc là cái cái gì vậy?

Sau khi tan tầm, Fany vốn định về nhà luôn nhưng lại sợ Taeyeon vẫn ở đó chờ nên quyết định đến đó xem. Đến nơi mới phát hiện, cậu đã say, đang nằm trên sô pha. Cô nhìn bình rượu trên bàn, chai rượu đầy giờ đã gần hết.

Cậu ngã xuống sô pha, trên tay còn nắm chặt cái ly thủy tinh. Cô gỡ lấy cán ly, đôi mắt nhắm chặt của cậu giật giật, lông mi run rẩy, khẽ nỉ non:

- Eun Hee... Eun Hee...

Nhạc trong quán đã tắt, khách cũng đều rời đi, chỉ còn vài nhân viên tạp vụ dọn vệ sinh. Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ly rượu va vào nhau.

Fany ngồi ở sàn sô pha, động tác nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu, lẳng lặng nhìn. Trong mắt cô không còn vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như khi nãy, giờ là vẻ dịu dàng vô cùng.

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt xinh đẹp bị che phủ, điều này khiến cho ngũ quan của cậu có nét quyến rũ mơ hồ. Cô nhớ lại cảm giác kinh ngạc lần đầu gặp cậu.

Fany khẽ cười. Khi đó cô chẳng qua chỉ coi cậu là cảnh đẹp bên đường, thưởng thức, sững sờ qua đi thì sẽ chẳng còn liên hệ. Là từ khi nào mà cô dần để phong cảnh đó chìm vào lòng? Khi đó rõ ràng cô rất ghét vị tiểu thư này.

Fany cẩn thận nghĩ lại nhưng không rõ ràng được gì. Là những lần Taeyeon mỉm cười dịu dàng? Là những lần cậu yên lặng kiên nhẫn? Là những cái ôm ấm áp nhẹ nhàng, cái nhìn chăm chú chân tình? Là sự kiên nhẫn chờ đợi và thay đổi của cậu? Cậu cứ vậy mà dần dần tiến vào lòng cô, như cái cây dần cắm rễ nơi đó, cho nên nếu muốn nhổ cây thì lòng cô sẽ đau đớn vô cùng.

Fany không hiểu cảm xúc trước kia với Yunho là thế nào nhưng cô biết tình cảm đó khác với tình cảm của cô và Taeyeon bây giờ, cũng không khác tình cảm của Yunho và Choi Eun Hee. Giữa cô và cậu có ngọt ngào nhưng cũng có đắng cay, cảm xúc đó thật hấp dẫn. Giờ cô cũng không muốn dễ dàng buông tha tình cảm đó.

- Nhưng là...

Trong bóng tối, Fany chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng giữa không khí phảng phất mùi rượu:

- Chúng ta phải cố gắng hơn mới được, như vậy mới có thể tiến xa hơn.

Lúc này, Sunny đẩy cửa tiến vào:

- Eun Hee, bọn họ nói cậu ở đây...

Nhìn thấy tình huống ấm áp kia thì câu nói kế tiếp bất giác nuốt vào miệng.

Sunny cười khẽ:

- Các cậu đang đùa gì thế? Say rượu kể lể nỗi lòng?

Fany dứ nắm đấm một cái rồi mắng:

- Nói bừa cái gì? Cô ấy say bất tỉnh nhân sự, kể lể cái gì.

- Say?

Sunny đi tới, đẩy đẩy thấy Jessica không có phản ứng gì thì nói:

- Đúng là say rồi, giờ làm thế nào?

Cô đứng lên, xoa xoa đôi chân đau nhức:

- Chỉ đành phiền Yoona vậy.

Yoona nhận được điện thoại vội đến. Fany nhìn Yoona cười có lỗi:

- Yoona, ngại quá, phiền em rồi. Giờ chị không muốn về biệt thự nên không thể đưa cô ấy về được. Chỗ chị lại quá nhỏ...

Khuôn mặt Yoona không tốt lắm, mắt thâm quầng, cũng gầy đi ít nhiều, trong lòng cô nghi hoặc. định hỏi nhưng Yoona vội đi đến bên đỡ Taeyeon dậy:

- Chị dâu. Chị không cần khách khí như vậy, chị ấy là chị của em, việc này em làm cũng là nên. Giờ đã muộn, em đi trước. Chị cũng về sớm đi.

Nói xong tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Sunny đi đến bên Fany, nhìn bóng dáng bọn họ:

- Yoona gầy thật, nhất định là rất vất vả.

Cô thầm nghĩ, chờ đến cuối tuần nhất định phải đến chỗ Yoona ở xem sao.

Sáng sớm, lúc Taeyeon tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ.

Cậu chậm rãi ngồi lên, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, xoa xoa đầu rên rỉ hai tiếng thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc.

- Chị có khỏe không? Có muốn uống nước?

Cậu ngẩng đầu thì thấy Yoona:

- Sao chị lại ở đây?

- Chị dâu gọi em đến. Em cũng không muốn về cho cha mắng nên đành đưa chị đến đây.

Yoona đứng ở bên bếp, đang cúi đầu mân mê làm gì đó.

Cậu hiếu kì đứng dậy đến bên hỏi:

- Em đang làm gì đấy.

Trong nồi inox nhỏ không biết có những hổ lốn gì.

Yoona vung đũa nói:

- Em đang nấu mì ăn liền, vốn là không cần nấu nhưng không có nước sôi, nấu một chút là ăn được ngay.

- Mì ăn liền?

Taeyeon không thể tưởng tượng được, thứ này cậu vốn chỉ thấy trên quảng cáo thôi. Yoona lại rất thoải mái:

- Chị, có muốn ăn cùng không?

Taeyeon nhìn mớ hổ lốn kia, lại thấy Yoona đổ mấy gói gia vị, nồi mì đổi màu thì quả quyết từ chối ý tốt này:

- Không cần, chị về nhà thay quần áo rồi ăn sau.

Sau đó lại hỏi:

- Bình thường em ăn thứ này.

Yoona ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nói:

- Tiện, mà cũng không tệ đâu.

Cậu nhìn em gái gầy đi thì không khỏi có chút đau lòng:

- Yoona, về nhà đi, từ nhỏ em đã là đại tiểu thư được nuông chiều sao có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài? Em xem giờ em ở, ăn mặc có thể bằng trong nhà sao? Còn cả thứ em theo đuổi nữa, có ý nghĩa gì? Chẳng qua chỉ là hát hò nhảy nhót, khó trách cha tức giận. Về nhận sai đi, cha sẽ tha thứ thôi.

Nói xong Taeyeon ngồi xuống cạnh Yoona.

Yoona ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi nói:

- Tối qua chị nói như vậy với chị dâu đúng không? Chị dâu có đồng ý về cùng chị không?

- Chị nào muốn cô ấy nhận sai gì.

Taeyeon cười khổ:

- Chị chỉ cần cô ấy chịu theo chị quay về là tốt rồi. Nhưng cô ấy không chịu, còn nói muốn chị phải học cách tôn trọng cô ấy thì cô ấy mới nghĩ đến điều đó. Yoona, lúc ấy chị rất buồn bực, sao có người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, chưa có người phụ nữ nào đối với chị như vậy?

- Vậy sao chị không đi tìm bọn họ? Còn đứng đây thở ngắn than dài cái gì?

- Yoona, đừng có mỉa mai chị.

Yoona buông đũa sau đó lau miệng nói:

- Bởi vì chị biết chị dâu là đặc biệt chứ không như những người khác. Tình cảm của chị ấy dành cho chị không chứa tạp chất. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị ấy chịu cho chị cơ hội chứng tỏ chị ấy có tình cảm với chị. Hơn nữa nói thực, yêu cầu của chị ấy không hề quá đáng. Chị à, chị không biết chị có bao nhiêu may mắn khi có được tình cảm chân thành đó đâu. Nếu đổi lại làm em, em nhất định sẽ cố gắng làm tốt các yêu cầu của chị ấy.

Cậu không nhịn được quay người lại:

- Yoona, chẳng lẽ em cũng cho rằng chị không tôn trọng cô ấy.

Yoona lắc đầu:

- Chị à, không phải chị không tôn trọng chị dâu mà vốn dĩ chị đã không có ý thức tôn trọng người khác. Chị giống hệt cha, lúc nào cũng lấy suy nghĩ của mình làm tiêu chuẩn. Chị dâu là người tự tôn như vậy sao mà chịu được.

Yoona đứng lên:

- Còn nữa, em chẳng biết là em sai cái gì cho nên em sẽ không quay về. Được rồi, không còn sớm nữa, em phải đến công ty, chị cứ tự nhiên.

Cậu cũng đứng lên:

- Chị cũng đi đây, đi cùng đi, chị đưa em đi.

Nói xong tìm được ví tiền ở trên giường, Taeyeon lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Yoona:

- Đây là thẻ của chị, em cầm đi, cha không biết đâu. Tìm gian phòng tốt một chút mà ở, mời thêm người giúp việc lo chuyện cơm áo đi.

Yoona chỉ nhìn chứ không nhận sau đó thở dài, nói:

- Chị giờ em đang cố gắng chống đỡ, ép bản thân phải thích ứng với mọi thứ cho nên đừng dụ dỗ em. Một khi em nhận tấm thẻ này thì mọi cố gắng của em đều thành vô nghĩa hết. Em sẽ chẳng có tí hi vọng nào.

Fany vốn định thứ bảy đến chỗ Yoona, Sunny tuy rằng cũng muốn đi nhưng biết nếu có cô thì Yoona sẽ không tiện nói chuyện nên hẹn Chorong đi dạo phố, không đi cùng Fany.

Fany gọi điện thoại với Yoona xong, vừa định đi thì Choi phu nhân tìm đến.

Bà mặc bộ đầm màu nhạt quý giá, vừa vào đã cau mày nhìn quanh, tức giận nói:

- Eun Hee, sao con lại ở chỗ này?

Fany mời bà ngồi, Choi phu nhân nhìn chiếc ghế, ấn ấn một chút mới ngồi xuống. Cô pha trà cho bà:

- Mẹ, sao mẹ đến đây?

Choi phu nhân đón chén trà, tiện tay để lên bàn:

- Sao mẹ lại không tới được, con là con mẹ, mẹ đến thăm con mình cũng không được? Mẹ phải hỏi Gain mới biết con ở chỗ này. Eun Hee, sao con khách khí với mẹ như vậy?

Choi phu nhân rất là khó hiểu, con gái mình trước kia rất ngoan ngoãn, sao tai nạn xong thì lại thay đổi nhiều như vậy?

Cô nhìn gương mặt mịn màng của Choi phu nhân, có lẽ bà thực sự quan tâm đến con gái mình, chỉ là sự quan tâm đó cô không thể nhận.

Cô nói:

- Mẹ, sao mẹ không gọi cho con đã đến? Con có hẹn với bạn, nếu con đi sớm một chút chẳng phải mẹ đến công cốc rồi sao.

Choi phu nhân nhíu mày:

- Mẹ biết con sợ mẹ dông dài nên mới không muốn về. Nhưng có một số lời mẹ luôn muốn nói nên đành tìm đến đây. Lần này dù con không ở thì lần khác mẹ đến là được, có vấn đề gì. Con ngồi xuống đi, không mất nhiều thời gian đâu.

Cô bất đắc dĩ, mặc kệ thế nào, bà vẫn là mẹ của Choi Eun Hee, không thể làm gì quá đáng nên đành ngồi xuống cạnh bà.

Choi phu nhân xoay người nhìn cô nhẹ giọng hỏi:

- Taeyeon có đến tìm con bảo con về không?

- Có nhưng con từ chối rồi. Cô nói thẳng.

- Từ chối?

Choi phu nhân kêu lớn:

- Sao con lại từ chối? Giờ đứa bé đã chẳng còn, con còn muốn thế nào?

Fany biết chuyện này khó mà giải thích với bà, ý nghĩ của cô, Choi phu nhân không thể hiểu nên nói:

- Mẹ, chuyện này mẹ không cần quan tâm, chuyện của con con sẽ tự thu xếp. Con sẽ có cách sống thoải mái.

Choi phu nhân chỉ cảm thấy đau đầu, đứa con gái này sao suy nghĩ bà không thể nào nắm bắt được:

- Sống thoải mái? Ở chỗ như thế này, làm việc hầu hạ người khác mà gọi là sống thoải mái? Con không thấy xấu hổ nhưng cha mẹ vẫn cần mặt mũi. Eun Hee, con cứng rắn làm gì? Con tự biến mình vất vả như vậy làm gì? Con chỉ cần cúi đầu là có thể sống thoải mái, cứ thế này thì được gì đâu? Chúng ta cả đời cầu cái gì? Chẳng phải là mong cuộc sống an ổn sao? Con cứ thế này sẽ là hại chính mình đó.

Cô lắc đầu:

- Mẹ, sống an ổn dễ lắm, con yêu cầu chẳng cao, không cần lâu đài, kẻ hầu người hạ. Nhưng người làm bạn đời thì lại không dễ tìm, con cũng mong đó là Taeyeon nhưng giờ cô ấy còn chưa đạt được yêu cầu của con.

Choi phu nhân kinh ngạc:

- Taeyeon còn không đạt được yêu cầu của con? Eun Hee, mẹ nói cho con, nó rất được lòng người. Giờ bên ngoài đang đồn ầm lên rằng các con đã li hôn, Kim gia cũng không ra mặt làm rõ, chỉ là đang đợi thái độ của con. Nếu con không mau quay về để cho lời đồn tự tan thì chẳng khác nào cho người khác cơ hội. Còn rất nhiều người khác chủ động bám lấy Taeyeon đó. Taeyeon dù sao cũng là người cao ngạo, con cứ làm nó mất mặt. Tính nhẫn nại và tình cảm của nó có hạn, chờ đến khi nó không còn nhẫn nại, thay lòng đổi dạ thì con chẳng còn đường lui nữa. Sao con lại tạo cơ hội cho người khác, cố đẩy chồng mình đi vậy?

Choi phu nhân vẻ mặt vô cùng lo lắng, bất kể suy nghĩ của bà đúng hay sai nhưng Fany vẫn cảm nhận được, bà thực lòng lo cho con gái.

Fany mềm lòng, cô cố gắng thử cho Choi phu nhân hiểu mình. Tiffany nắm tay bà, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ, nếu Taeyeon là người dễ dàng thay đổi như vậy, con phòng được một lúc chứ sao phòng được cả đời. Loại người đó chẳng cần cũng được. Nếu Taeyeon yêu con đương nhiên sẽ vì tình cảm này mà cố gắng, nếu cô ấy chẳng muốn làm gì chứng tỏ con trong cảm nhận của cô ấy chẳng là gì. Con trở lại bên cô ấy thì có gì vui vẻ?

Choi phu nhân nắm tay Fany thở dài:

- Eun Hee, mẹ không hiểu suy nghĩ của con, tình cảm gì đó mẹ nhìn không hiểu. Những thứ đó quan trọng vậy sao? Mẹ chỉ mong con sống nhàn nhã, cơm áo không lo. Nếu con thực sự mất Taeyeon thì tương lai con sẽ rất vất vả.

Cô cười khẽ:

- Mẹ, đừng lo cho con, con không cần dựa vào bất kì ai cũng có thể sống tốt. Nếu Taeyeon không đạt được yêu cầu của con thì trên đời này có nhiều người như vậy, sẽ luôn có người thích hợp với con. Cho dù mất cô ấy cũng chẳng có gì đáng sợ.

- Tất cả đều tại Jiyoung kia.

Giọng Choi phu nhân oán hận:

- Nếu không vì con bé đó, con và Taeyeon đã thật hạnh phúc. Con đàn bà thối tha đó, chúng ta nuôi dưỡng nó, không ngờ nó lấy oán trả ơn. Nó có kết cục này là xứng đáng. Nếu nó rời khỏi thành phố này thì thôi, nếu còn dám ở lại lén lút gây rối thì xem mẹ có bóp nát nó không.

Nói xong, Choi phu nhân đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người:

- Được rồi, mẹ đi đây, nếu con đã hạ quyết tâm mẹ cũng không nhiều lời chẳng qua cha con là người cố chấp, nếu con có vấn đề gì với Taeyeon thì chỉ sợ ông khó mà tha thứ cho con.

Bà hơi dừng lại, mặt thoáng chần chừ như có gì muốn nói mà không tiện mở miệng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra:

- Gần đây cha con ít về nhà, đứa em gái kia chẳng biết có vận gì mà lấy được Chủ tịch tập đoàn quốc tế LJ, tuy rằng lớn tuổi, là vợ lẽ nhưng cả đời cũng thoải mái. Con gái tốt, hồ li tinh kia không biết vui vẻ thành cái gì nữa, ngày nào cũng cuốn lấy cha con, cha con có thông gia thế cũng rất vui. Eun Hee, nếu con thực sự cắt đứt với Taeyeon thì địa vị của mẹ con chúng ta trong lòng cha con đúng là xuống dốc không phanh.

Nói xong, bà nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài. Fany mới đầu còn đang suy nghĩ, cô có em gái bao giờ? Nhưng nhớ ra một điều, ông Choi có nhiều con riêng.

Fany không biết nên nói gì, chỉ đi theo tiễn bà

Xe của Choi phu nhân chờ ở dưới lầu, trước khi lên xe, Choi phu nhân xoay người tạm biệt cô. Dưới ánh mặt trời, cô phát hiện dưới màu tóc nâu của bà loáng thoáng mấy sợi tóc bạc, khóe mắt, khóe miệng cũng có chút nếp nhăn. Cũng như Choi phu nhân không hiểu cô, cô cũng không thể hiểu suy nghĩ của bà. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho bà chết cũng không buông người đàn ông chẳng ra gì và cuộc hôn nhân rách nát đó? Chẳng lẽ bà có thể có niềm vui, hạnh phúc từ đoạn hôn nhân này? Cô thật sự là không thể hiểu.

Choi phu nhân đi rồi, Fany chuẩn bị đi đến chỗ Yoona. Còn chưa đi đã nhận được điện thoại của Yoona, thì ra cô ấy có việc gấp cần đến công ty, có việc đột xuất.

Không đến chỗ Yoona được, cô tĩnh tâm ôn tập lại bài học tuần qua. Tuần này kiểm tra vì tâm trạng không ổn định nên không được loại tốt, chỉ được loại khá khiến Fany rất hối hận. Cũng may cả lớp chỉ có Sooyoung, Jiyeon, Sunny là từ trước đến giờ luôn được tốt, chỉ cần lần sau cố gắng thì vẫn có thể vào top 10.

Sunny đi mãi đến trước giờ đi làm mới về, đi dạo cả ngày chẳng mua gì cho mình nhưng lại mua cho Fany một chiếc kẹp tóc pha lê.

- Cái kẹp kia của cậu cũ rồi, cái này mới đẹp. Sunny cười tủm tỉm nói.

Fany cười nhận lấy, trong lòng cảm kích ý tốt của Sunny. Hai người ăn cơm rồi đến quán bar, mãi đến tối sắp tan tầm, cô mới nhận được điện thoại của Yoona.

Nhưng trong điện thoại lại có một giọng nói xa lạ:

- Xin hỏi cô có biết chủ nhân số điện thoại này không, giờ cô ấy say bất tỉnh ở quán bar của chúng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro