Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô mở to mắt nhìn cậu từng bước từng bước đến gần, hai mắt lóe ra ánh sáng ngoan lệ trong bóng đêm.



Toàn thân Fany không tự chủ được mà run lên. Không, cô không thể ngồi chờ chết được.




Cô cố bước xuống giường, nhắm thời cơ chạy ra cửa phòng. Cậu duỗi tay đã ngăn được cô dừng lại, một tay đẩy cô về phía tường. Ầm, lưng của cô bị đập vào tường đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã đến gần, một tay đè bả vai cô, tay kia gắt gao nắm chặt cằm cô. Cậu chăm chú nhìn cô, ánh mắt âm ngoan, tiếng nói ra như rít qua kẽ răng.




-         Tôi nói gì cô nên ngoan ngoãn làm theo, đừng có khiêu chiến với tôi, người khiêu chiến với tôi chưa bao giờ có kết cục tốt, cô nên nhớ kĩ điểm này.

Nghe xong lời của Taeyeon, cô chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, lửa giận trong lòng không thể khống chế, trong nháy mắt cô quên cả sợ hãi, dùng hết sức giãy khỏi tay cậu, sau đó trừng mắt, lạnh lùng nói:




-         Cô coi vợ là gì? Là nô lệ của cô? Nếu không nghe lời cô sẽ có kết cục đáng sợ? Cô thì là cái gì? Cô như thế là rất giỏi sao? Theo ý tôi, cô chẳng có gì hay ho, bá đạo, vô sỉ vô đức! Chơi đùa đàn bà cũng đi một lẽ, đằng này còn chơi cả bạn thân của vợ! Lấy người như cô là chuyện đáng buồn nhất trên đời!




-         Câm mồm!




Taeyeon hét lớn, tay giơ lên như sắp tát cô.




Khí thế của cô lập tức ỉu xìu, trong lòng vô cùng hối hận, nhất định cô mới nói những lời chọc giận cô ta. Giả nghĩa khí gì chứ, cái này chẳng phải tự mình chịu thiệt.




Cô vội nhắm chặt mắt, chờ đợi cái tát kia buông xuống, dựa vào sự âm ngoan của Taeyeon, chắc mặt cô bị vạc đi một nửa là ít.



Lòng Tiffany run lên, nhưng đợi hồi lâu, bàn tay đó chưa có hạ xuống. Cô cẩn thận khẽ mở mắt thì thấy tay Taeyeon đã hạ xuống từ bao giờ. Trong bóng đêm, ánh mắt sáng bừng.




Qua một hồi, cậu nói:




-         Thì ra trong lòng cô tôi là người như vậy...




Thật ngạc nhiên, dường như cậu bình tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.




Fany nhìn Taeyeon, không dám nói tiếp, cô sợ vừa mở miệng lại khiến lửa giận trong cậu bừng bừng.




Bởi vì cô rất muốn nói: "Chỉ sợ không phải trong mắt tôi, có lẽ trừ người nhà cô ra thì ai cũng thấy cô là người chẳng ra gì."




Tay cậu xoa má cô, làm tóc gáy cô dựng lên trong nháy mắt.




Lúc này, ngoài cửa có tiếng Yoona:




-         Taeyeon unnie, chị dâu, hai người làm gì? Sao ầm ỹ thế? Ba không vui đâu?

Lòng cô mừng như điên. Cứu tinh đến rồi! Cô vội chạy ra mở cửa nhưng cậu ở đằng sau ôm ngang người cô. Fany vội hét lớn.



Yoona nghe Tiffany kêu vội hỏi:




-         Sao thế?




Taeyeon phía sau lạnh lùng nói:




-         Bọn chị không sao. Ở đây không có chuyện của em, đi xuống nhà đi!




Fany sao có thể để cứu tinh bỏ đi, vội gọi:




-         Yoona... ưm...




Vừa kêu đã lại bị Taeyeon bịt miệng.




-         Chị dâu?




Giọng Taeyeon lạnh hơn:



-         Sao? Chuyện vợ chồng chị em cũng muốn quản?




Ngoài cửa, Yoona yên lặng hồi lâu rồi thoáng nghe tiếng bước chân bỏ đi.




Vị cứu tinh duy nhất đã rời đi mà cô không biết làm thế nào.




Cậu cúi đầu khẽ nói vào tai cô:




-         Cô thật có bản lĩnh, mới ở chung cùng Yoona một ngày mà đã làm nó quan tâm cô như thế.




Hơi thở nóng rực theo câu nói của Taeyeon phun ra cổ Fany khiến cô tê dại. Cô muốn giãy khỏi vòng ôm của cậu nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.




Hơi thở cậu dồn dập, khuôn ngực nóng bỏng kề sát lưng cô, lồng ngực phập phồng kịch liệt.




Cô không dám động đây, tim đập như nổi trống.



Cậu chậm rãi quay người cô lại, để hai người đối mặt với nhau.




Trong bóng đêm, cậu gắt gao kề sát cô, sau đó, nụ hôn lặng lẽ rơi xuống.




Tay Taeyeon gắt gao ôm chặt Fany, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp áo ngủ, đốt nóng da thịt cô.




Lúc đầu, cô cố gắng chống cự, giãy dụa mãi đến khi kiệt sức, cô đành để mặc cậu hôn mình.




Nụ hôn của cậu càng lúc càng cuồng nhiệt, mang theo sự bá đạo, thiêu đốt mọi thứ.




Dần dần, người cô càng lúc càng nóng như có gì đó trong máu thiêu đốt, cả người mềm nhũn vô lực, hoàn toàn phải dựa vào cậu mới không ngã.




Cô không khỏi vươn tay ôm cổ cậu, động tác này hoàn toàn là vô thức nhưng với cậu lại là sự cổ vũ lớn, cậu ôm cô càng chặt, môi càng nồng nhiệt, hơi thở càng nóng bỏng. Môi chạm môi, tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mắt.




Cô bị hôn đến không biết phương hướng, mơ màng, đầu óc trống rỗng.




Mãi đến khi tay cậu bắt đầu dao động trên người cô, đến khi cậu định cởi áo ngủ của cô, đến khi cô cũng kìm lòng không nổi mà rên rỉ mê hồn thì mới đột nhiên tỉnh táo lại.




Fany dùng sức lực toàn thân đầy Taeyeon ra.




Bất ngờ không kịp phòng bị, Taeyeon bị cô đẩy lùi mấy bước. Trong bóng đêm, không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ nghe tiếng thở nặng nề.




Fany vỗ vỗ ngực đang đập loạn, lớn tiếng nói:




-         Cô đừng chạm vào tôi! Nếu cô có nhu cầu, hoàn toàn có thể đi tìm người khác!




Taeyeon đột nhiên bước đến, một tay ôm ngang người cô.




Cô hét lớn, quát:




-         Buông ra, thả tôi xuống!




Hai tay đấm thùm thụp lên người Taeyeon.




Cậu cả giận nói:




-         Nếu cô còn kêu nữa tôi lập tức cùng cô! Cô cũng biết cô không cản được tôi rồi. Ai cũng không cản nổi tôi.




Taeyeon không phải đang nói đùa, cậu nói thật.




Fany vốn luôn thức thời, lập tức im bặt.




Cũng không biết Taeyeon mở cửa như thế nào, cậu ôm cô ra khỏi phòng, trở về phòng ngủ rồi vứt cô lên giường lớn.




Trong phòng ngủ có ánh sáng nhu hòa, ánh  mắt cậu nhìn cô chăm chú.




Fany nhìn theo mắt Taeyeon, không xong rồi, cái áo ngủ chết tiệt này, lúc này làn váy cuốn lên lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn mà ngực vì mồ hôi mà dính chặt lại, lộ ra đường cong mê người...



Mắt cậu hơi tối lại, khẽ nuốt nước bọt.




Cô thầm kêu thảm, vội dùng chăn che kín người, cảnh giác nhìn cậu.




Taeyeon hừ lạnh một tiếng, môi mím chặt, sau đó không nhìn Fany. Cậu cởi áo, sau đó cởi quần, cuối cùng trên người chỉ còn lại có bộ đồ lót.




Fany khẩn trương nhìn Taeyeon, chăn cuốn càng chặt.




Taeyeon nhìn Fany nói: 




-         Giờ tôi đi tắm, cô tốt nhất đừng rời khỏi đây! Mặc kệ cô nghĩ tôi thế nào cô cũng không thể thay đổi chuyện cô là người của tôi. Là người của Kim Taeyeon này thì phải ở bên cạnh tôi. Trừ phi...




Cậu đột nhiên đến gần cô, hai mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, có ánh sáng sáng quắc:




-         Trừ phi tôi ghét cô, nếu không đừng hòng rời xa tôi...




Côbị khí thế của cậu áp chế nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cậu.




Cậu đứng thẳng dậy, nhìn xuống cô, trong mắt đầy sự khinh thường và trào phúng, tựa như việc đối nghịch với cậu là việc của kẻ không biết tự lượng sức!




Sau đó cậu xoay người, đi vào phòng tắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro