Chap 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau, Fany và Sunny cùng tiễn Sooyoung ra sân bay. Hôm sau, Fany đến SM chính thức đi làm.

Từ sau khi kết thúc cuộc thi, có rất nhiều công ty đều liên lạc với Fany mời cô về làm. Có công ty còn hứa hẹn sẽ để cho cô vị trí quan trọng nhưng cô đều khéo léo từ chôi. Làm trợ lý của Lee Soo Man được học tập theo ông mới là điều cô hằng mơ ước, giờ đã có thể thực hiện được, sao cô có thể buông tay?

Với việc cô đến làm, SM đương nhiên rất hoan nghênh. Fany như miếng ngọc thô, chỉ cần hơi mài dũa thì tương lai sẽ tỏa sáng vô cùng. Thậm chí còn có thể trở thành một Lee Soo Man thứ hai. Cho nên SM lập tức kí hợp đồng năm năm với cô, thậm chí còn đồng ý hai năm sau sẽ tạo điều kiện cho cô ra nước ngoài đào tạo, khi trở về nhất định sẽ được thăng chức.

Fany đương nhiên rất vui.

Thời gian sau đó, cô bắt đầu theo thầy Lee hối hả ngược xuôi, lăn lộn khắp các thành phố lớn. Đến lúc này cô mới biết thầy Lee được chào đón cỡ nào, bận rộn cỡ nào! Cô thậm chí cũng từng thử thức ba ngày ba đêm như ông chỉ vì tạo hình chỉnh thể cho một người khách. Cuồng làmviệc chính là từ dùng để chỉ những người như thầy Lee. Nhưng cô cảm thấy sự vất vả này rất có giá trị bởi vì cô đi theo ông, tiếp xúc được với rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, làm thiết kế cho những người khác nhau, học được rất nhiều điều, kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều.

Đồng thời, ông cũng rất hài lòng với Fany. Cô gái này không nói nhiều nhưng tâm tư rất linh hoạt, rất hiểu ý người. Có khi mình làm việc quên ăn thì cô còn mua cơm cho mình. Không giống trợ lý khác, lúc Sooyoung làm trợ lý, thường thường hai người cùng nhịn đói đến 2, 3ngày thì mới nhớ ra là phải ăn cơm. Hơn nữa cô cũng có thể chịu vất vả, cho dù là thức suốt đêm cũng chẳng phàn nàn một câu. Quan trọng nhất là, cô rất có năng lực, giúp mình giảm đi rất nhiều việc. Thậm chí một số thiết kế không quá quan trọng, ông cũng tin tưởng mà giao cho cô làm.

Cứ như vậy, nửa năm lặng lẽ trôi qua.

Trong nửa năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Fany qua công việc bận rộn mà dần dần gạt đi nỗi đau mất Taeyeon. Cô chỉ cần ở trong thành phố thì tuần nào cũng cùng Suuny đến thăm Miyeon. Có khi là đến nhà trẻ của co bé, có khi là đến Kim gia. Nhưng mỗi lần đến Kim gia thì đều tránh thời gian Taeyeon ở nhà. Miyeon dần dần lớn hơn, càng lúc càng hiểu chuyện, nói năng cũng lưu loát hơn. Mỗi lần gặp Fany đều sà vào lòng cô mà cằn nhằn rất nhiều chuyện, trong đó cũng sẽ nhắc đến Taeyeon, cô bé nói:

- Appa hay uống rượu, bà nội không vui.

- Appa rất ít cười, bà nội bảo chắc công ty bận.

- Bà nội nói sắp tới sinh nhật của Miyeon rồi, nhưng bà ngoại nhắc đến sinh nhật của Miyeon thì lại khóc.

Đôi mắt trong veo của con bé đầy sự khó hiểu:

- Vì sao bà ngoại khóc?

Fany ôm Miyeon, khẽ thở dài mà nói:

- Bởi vì bà ngoại nhớ mẹ con.

Con bé chớp chớp đôi mắt to

- Con cũng nhớ mẹ, cha cũng rất nhớ mẹ.

Cô khẽ thơm lên má thằng bé:

- Miyeon ngoan lắm.

Sự trưởng thành của con bé khiến cô vui vẻ nhưng sự theo đuổi của Yoona lại khiến cô không biết phải làm gì. Nửa năm này, chỉ cần Yoona có thời gian thì sẽ xuất hiện bên cô, thậm chí còn không quan tâm tin đồn này nọ. Nếu không phải vì cô luôn chú ý thì chỉ sợ tin đồn về hai người sớm đã bay đầy trời.

Yoona dùng thân phận bạn bè mà xuất hiện bên cạnh cô, rất có chừng mực, cũng không gây áp lực cho cô. Nhưng chính vì như thế mới khiến cô khó xử. Có đôi khi Yoona sẽ mời cô đi ăn cơm. Lúc cô bận thì lại xuất hiện với cặp lồng cơm trên tay. Lúc cô thức đêm làm việc thì mang đồ ăn khuya đến. Vẻ mặt luôn ấm áp tươi cười mà nhìn cô. Lặng lẽ thể hiện quan tâm, trân trọng. Đến ngay cả thầy Lee cũng nói với cô:

- Yoona có ý với em, em nên suy nghĩ đi. Cô ấy tuy là ngôi sao nhưng lại rất tốt với em, nhân phẩm cũng rất tốt, là người đáng để trao gửi. Bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.

Quả thực Fany cũng rất cảm động. Cô và Taeyeon đã không thể bên nhau, về sau vẫn là sẽ cùng người khác kết hôn, sinh con. Nhưng người đó có thể là bất kì ai chứ tuyệt đối không thể là Yoona. Cô sao có thể làm em dâu Taeyeon? Cho dù mọi người không biết thì cô cũng không làm được. Hơn nữa như vậy thì cơ hội gặp Taeyeon sẽ càng nhiều. Nói thật, giờ cô vẫn chưa thể nào tự nhiên mà đối diện với cậu cho được.

Cho nên với sự quan tâm của Yoona, Fany không tiện nói rõ nhưng thường ám chỉ cho Yoona là không thể. Yoona cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý cô. Nhưng chỉ cần cô chưa chọn người nào khác thì cô sẽ không buông tay.

Mà Taeyeon, nửa năm này cô luôn cố ý né tránh nên hai người chưa từng gặp lại.

Cứ như vậy, nửa năm qua đi, thu đi đông đến. Thời tiết trở nên rét buốc, khắp thành phố chìm trong màu trắng của tuyết.

Mà Fany đang chuẩn bị hành lý đi Nhật Bản. Ngày mai cô và thầy Lee sẽ cùng sang Nhật Bản để tham dự tuần lễ thời trang. Mà ông chính là nhà tạo hình được yêu thích.

Sunny vừa giúp cô thu dọn hành lý vừa nói:

- Thật không ngờ thầy Lee còn nổi tiếng như vậy, mấy năm rồi, cứ đến đợt này là ông lại được mời sang Nhật Bản tạo hình.

Fany mỉm cười nói:

- Thầy Lee có sự độc đáo của mình, so với những bậc thầy trên thế giới cũng chẳng kém chút nào.

Sunny có chút tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc là ở Kyoto, nếu ở Tokyo thì có thể giúp mình thăm Sooyoung được.

Fany cười:

- Cho dù là ở Tokyo thì mình cũng không có thời gian đâu, cậu cũng biết thầy Lee rồi đấy, một khi đã làm việc là quên ăn quên ngủ, làm sao để mình đi được

Sunny lè lưỡi:

- Cũng đúng, được rồi, không làm khó cậu nữa. Mình và Sooyoung chat qua mạng cũng được.

Hôm sau, Fany và thầy Lee bay sang Nhật Bản.

Kyoto là một trong hai trung tâm kinh tế, là thành phố lớn thứ hai của Nhật Bản

Đi máy bay xong đã có người đến đón bọn họ đến một khách sạn 5 sao nghỉ ngơi. Ngày mai chính là buổi khai mạc tuần lễ thời trang, hôm nay bắt đầu đi gặp qua người mẫu trước.

Fany và Lee Soo Man cũng chỉ nghỉ ngơi một chút rồi đã đến hội trường. Bên tổ chức mời một phiên dịch đi theo. Buổi chiều, cô và thầy Lee đều cùng các nhà thiết kế bàn bạc, thảo luận mà ông thì chủ yếu là phụ trách tạo hình của mấy người mẫu chính. Ông nhìn người mẫu mặc trang phục trình diễn xong thì nhanh chóng phác thảo ý tưởng. Hai người làm việc đến khi trời tối mịt mới quay về khách sạn.

...

Năm giờ sáng, Kim gia.

Taeyeon đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Buổi tối cậu đi tiếp khách uống rượu không ít, rất đau đầu. Cậu vừa day day trán vừa tìm điện thoại.

- Kim tổng!

Là Huyn Woo, giọng vô cùng lo lắng. Anh tuyệt đối không vô duyên vô cớ gọi điện cho cậu vào lúc này, lòng Taeyeon dâng lên dự cảm không hay.

- Chuyện gì?

- Kim tổng, tối qua ở Kyoto xảy ra động đất cấp 8.

Cậu nhíu mày:

- Thế thì sao?

- Là thế này, cô bảo tôi theo dõi về Hwang tiểu thư, cô ấy giờ đang ở Kyoto.

- Cái gì?

Tim cậu như chìm xuống.

Fany và Lee Soo Man làm xong thì cùng phiên dịch đi ăn cơm. Lúc tới gần khách sạn, ông đột nhiên nhớ ra còn một số tài liệu quên ở hội trường, vốn định quay lại lấy nhưng Fany thấy vẻ mặt ông mệt mỏi thì nói:

- Thầy cứ đi nghỉ ngơi trước đi, để em đi cũng được.

Ông day day thái dương nói:

- Em chưa quen thì liệu có đi được không?

- Không sao, em bảo anh Park (người phiên dịch) đi cùng một chút là được.

Ông nhìn người phiên dịch, anh ta nói:

- Không sao, để tôi đưa cô ấy đi.

Ông thực sự mệt mỏi, gật gật đầu nói với cô:

- Được, em đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh!

- Thầy cứ yên tâm!

Đến khách sạn, thầy Lee xuống xe, Fany và phiên dịch lại quay về hội trường. Đến hội trường, phiên dịch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy rồi thì ngại ngùng nói với Fany:

- Hwang tiểu thư, ngại quá, giờ tôi có chút việc phải đi trước, dù sao cũng đến đây rồi, cô có thể tự đi không?

Cô không muốn làm khó anh ta nên nói:

- Không sao, tôi tự tìm được, anh có việc thì cứ đi thôi.

Lúc sắp đi phiên dịch dặn cô:

- Lúc về khách sạn cô chỉ cần đọc tên khách sạn hoặc đưa danh thiếp của khách sạn là được. Kyoto rất an ninh, cô đừng lo.

Phiên dịch đi rồi, Fany dùng thẻ làm việc mà vào hội trường, lúc này trời đã tối muộn, trong hội trường ngoài nhân viên an ninh và nhân viên phải làm việc thêm thì cũng chẳng còn mấy người. Cô đi vào phòng làm việc lúc trước, tìm được tài liệu ở trên bàn, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên căn phòng chao đảo khiến người cô bị đẩy bật qua chỗ khác, suýt thì ngã xuống. Cô vội vịn vào cạnh bàn, còn chưa đứng vững thì lại lảo đảo, thậm chí sự rung động còn lớn hơn lúc trước. Cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều rung lên, cả căn phòng như con thuyền giữa sóng lớn. Bàn ghế đều di chuyển, rung động phát ra tiếng ầm ầm.Giấy trong văn phòng bay toán loạn.

Cô hoảng sợ mở to mắt, trong đầu hiện lên hai chữ: "Động đất". Lòng cô hoảng sợ, chiếc bàn trước mặt không ngừng di động mà phát ra những âm thanh khủng bố. Cô hoàn toàn mất đi trọng tâm, cả ngườidi động theo chiếc bàn, căn bản không thể đứng vững.

Ánh đèn sáng nhấp nháy, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, dường như hàng vạn người đang đổ ra đường, những tiếng la hét, than khóc. Cô không hiểu tiếng Nhật, nghe vậy lại càng thêm hoảng sợ.

Fany đối mặt với cơn động đất đáng sợ này, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi. Cô chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết phải làm sao. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đi ra ngoài! Cô muốn ra ngoài!

Nhưng cơn động đất vẫn còn tiếp tục, vách tường đã bị nứt ra. Lòng Fany càng thêm hoảng loạn, cô rất muốn kêu to, rất muốn cao giọng kêu "cứu mạng" nhưng họng như bị cái gì đó chẹn lại, không thể nói được gì. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, nghiến răng mà chạy qua.

Nhưng vừa đi được hai bước, sàn nhà lại như sóng trào mà rung lên, cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương, hoàn toàn không có chỗ bám víu. Cô định vịn vào chiếc bàn nhưng bàn ghế lại đồ dồn về một phía khác. Cô muốn đứng lên nhưng lại hoàn toàn không thể. Động đất khiến mọi thứ rung động, ngay cả lục phủ ngũ tạng cô cũng như rung lên, vô cùng khó chịu.

Cô cắn răng mà chạy về phía cửa, dù là chết thì cô cũng phải đi ra ngoài. Cô không muốn chết một mình ở đây, chết ở nơi đất khách quê người, chết ở chỗ không có người thân, bạn bè. Cha còn ở quê chờ cô, sắp đến sinh nhật của Miyeon, cô mua quà sinh nhật cho con bé nhưng còn chưa kịp tặng.

Còn cả Taeyeon, cả Miyeon nữa... Nửa năm qua, mỗi đêm khuya cô đơn cô đều nhớ tới cậu, trong giấc mộng cô luôn nhìn thấy bóng dáng của cậu. Nếu lần này có thể sống sót, nếu lần này có thể sống sót...

Tôi không thể chết ở đây được! Tôi phải chạy ra! Tôi phải sống.

Cô nghiến chặt răng chạy về phía trước, sức lực dồn vào tay thì mới có thể bò chậm trong cơn động đất này. Chỉ một lát, hai tay cô đã rớm máu. Nhưng cửa lớn đã ở ngay trước mặt, rất nhanh thôi là đã ra đến cửa rồi.

Nhưng còn chưa kịp vui, lại ầm ầm một tiếng, tủ lớn bên cạnh rung lên rồi đổ xuống, chắn ngay chỗ cửa lớn.

Fany hận không thể khóc òa lên nhưng cô biết giờ không phải là lúc để khóc. Khe nứt trên tường càng lúc càng lan rộng, căn phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không muốn bị chôn sống thì phải mau chóng tìm đường ra ngoài.

Cô vịn vào tủ mà đứng lên nhìn quanh. Ngoài cửa lớn còn có một cửa sổ lớn có thể chui ra được nhưng cửa sổ lại tít ở góc kia căn phòng, cách chỗ cô đứng vài thước, căn phòng thì đang rung lên như nhảy múa, cô có thể bình an chạy qua bên kia không?

Mặc kệ, thế nào cũng phải thử một lần, còn hơn là dây dưa để rồi bị chôn sống ở đây.

Cô lảo đảo đi về phía cửa sổ, chưa được hai bước, trên đầu đột nhiên có một mảnh vữa lớn nện xuống đầu, mắt cô tối sầm lại rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Fany nghe loáng thoáng có người gọi tên cô:

- Fany, Fany, em ở trong này sao?

Ban đầu giọng nói rất xa, nhưng càng lúc càng gần hơn như thể là ở ngay ngoài cửa. Ý thức của Fany dần dần tỉnh táo lại, cô chậm rãi đứng lên, cẩn thận lắng nghe.

- Fany, Fany...

Nước mắt cô lập tức trào ra, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc, giọng nói từng xuất hiện trong những giấc mơ đêm về của cô.

Cô ngẩng đầu, đầu đau nhức, cô vừa sờ thì đã thấy tay đầy máu.

Lúc này đã không còn động đất, mọi thứ đều bình ổn lại. Cửa sổ bị phá, ánh mặt trời theo khe hở tiến vào. Thì ra trời đã sáng! Cô hôn mê ở đây suốt một tối. Cô nhìn khe hở qua vách tường, nhẹ thở phào, cảm ơn trời đất, khi nãy tường không bị đổ nếu không cô đã bị chôn sống.

Bên ngoài, tiếng gào càng lúc càng lo lắng, Fany vội đáp:

- Em ở đây!

Vừa lên tiếng mới phát hiện yết hầu thực sự rất đau.

Đám người bên ngoài nghe được tiếng của cô thì vội chạy đến bên cửa lớn, giọng nói đầy sự vui mừng:

- Fany, em ở bên trong sao?

- Đúng, em ở trong này, cửa bị chặn rồi, em không ra được.

- Fany, em sao rồi? Không bị thương chứ?

Giọng nói này vô cùng thân thiết.

Sống mũi cô cay cay, nghẹn ngào đáp:

- Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao cả.

Bốn phía tĩnh lặng, ngoài cửa cũng yên tĩnh đến quỷ dị, nơi này như thể bị bỏ quên vậy nhưng lòng cô lại không hề sợ hãi, bởi vì... Taeyeon đã đến, cậu ở ngay bên ngoài, cậu sẽ nhanh chóng đi đến bên cô...

- Fany, còn đường ra nào khác không?

- Không còn nữa, cửa sổ cũng bị chặn rồi.

- Cửa chính bị cái gì chặn?

- Là một chiếc tủ lớn, đổ ngang xuống đất, em không dựng lên được. Giọng cô hơi khàn khàn.

Giọng nói bên ngoài đột nhiên trở nên thật dịu dàng, đầy sự trấn an:

- Fany, đừng sợ... Tae sẽ nghĩ cách phá cửa.

Fany đứng ra cửa, nhẹ nhàng đáp.

- Em không sợ

Có Taeyeon ở bên, em chẳng sợ gì cả.

Ngoài cửa cậu không nói thêm gì, sau đó chỉ nghe thấy những tiếng lách cách, đột nhiên một tiếng ầm vang giữa không gian yên tĩnh này.

Tim cô đột nhiên thắt lại, lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Tae không sao chứ?

Ngoài cửa, cậu nhẹ nhàng đáp:

- Tae không sao, vừa tìm được chiếc búa. Fany, em lùi về sau đi, Tae phá cửa.

Giọng nói của cậu cũng chẳng có gì là bất ổn, Fany yên lòng lùi về phía sau vài bước. Sau đó lại bắt đầu nghe những tiếng ầm ầm, loảng xoảng. Chỉ chốc lát sau cửa đã bị phá ra một góc nhỏ, nhìn qua góc đó có thể thấy được loáng thoáng khuôn mặt Taeyeon.

Cậu lại dùng thêm sức, tiếp tục mở rộng chỗ hổng đến khi có thể chui vừa người thì mới dừng tay. Cậu quăng búa, sau đó vội đi vào.

Taeyeon vội tiến vào, đứng trước mặt cô. Quần áo bẩn thỉu đã chẳng còn nhìn ra màu gốc, có chỗ còn loang lổ vết mát, quần áo bị rách vài chỗ, bên tay còn có mấy vết thương nhỏ. Khuôn mặt soái ca cũng bẩn loang lổ, mồ hôi nhễ nhại trông rất tiều tụy nhưng ánh mắt cậu nhìn cô lại đặc biệt sáng rõ.

Lúc này, Taeyeon đang nhìn cô, trong mắt không rõ là vui hay buồn, thần sắc này khiến cô không thể áp chế bản thân được nữa.

- Taeyeon!

Cô khẽ gọi rồi liều lĩnh mà nhào vào lòng cậu. Vòng tay ấm áp đã đem lại cho cô sự an toàn vô hạn. Nước mắt của cô lặng lẽ thấm ướt áo cậu.

Taeyeon cũng ôm chặt lấy cô, nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự thì cậu mới yên lòng. Trời mới biết lúc cậu nhận được tin cô ở Kyoto cậu đã lo lắng cỡ nào. Sự đau khổ, lo lắng như tảng đá lớn đè ép cậu đến không thở nổi.

Taeyeon không thể ngồi yên chờ tin của cô, vừa nghĩ đến cô gặp bao nguy hiểm thì tim cậu lại như đao cắt. Bất kể thế nào cậu phải tận mắt thấy cô an toàn, tận mắt xác định cô bình an vô sự. Bất kể thế nào, cậu phải tìm được cô.

Taeyeon bỏ mặc lời khuyên can của Huyn Woo, đáp máy bay riêng đến Kyoto.

Giờ Kyoto như địa ngục trần gian, động đất 8.5 độ richter đã phá hủy rất nhiều công trình kiến trúc. Căn nhà này cũng đang lung lay sắp đổ. Những người may mắn còn sống được Chính phủ giúp đỡ mà rời khỏi Kyoto nhưng vẫn còn đại bộ phận dân chúng bị mắc kẹt chờ cứu viện. Thông tin liên lạc, nguồn điện, nguồn nước đều gián đoạn như một tòa thành bỏ hoang. Phần lớn Kyoto đều bị hủy hoại, quân đội được điều động để cứu trợ nhưng không thể làm xuể, vẫn phải chờ thêm cứu viện từ phía chính phủ và nước ngoài.

Đầu tiên, Taeyeon qua mối quan hệ mà tìm được nơi ở của những người may mắn sống sót nhưng thực sự không tìm được Fany mà chỉ thấy Lee Soo Man. Ông hối hận nói với Taeyeon chuyện Fany giúp ông đến hội trường lấy tài liệu, khả năng là bị nhốt ở đó. Taeyeon vô cùng lo lắng, vội tìm đến cảnh sát Nhật yêu cầu giúp đỡ. Cảnh sát vốn rất bận rộn, nghe yêu cầu này cũng chỉ có thể đáp:

- Ngại quá, tiểu thư, rất nhiều người đang chờ chúng tôi cứu, chúng tôi phải đến những khu đông người trước. Về phần hội trường kiến trúc rất kiên cố lại có đồ phòng chống, chống đỡ qua vài ngày hẳn là không sao đâu.

Taeyeon nổi điên nhưng đây là Nhật Bản, không phải là địa bàn của cậu. Cậu sao có thể biết cô đang nguy hiểm mà bỏ mặc? Dưới tình thế cấp bách, Taeyeon hỏi rõ địa điểm của hội trường đó rồi một mình tìm đến.

May quá, cảm ơn trời đất, cô không sao, cô còn sống!

Cậu ôm chặt cô, chưa bao giờ thành tâm cảm tạ ông trời như vậy.

Một lát sau cậu buông cô ra, hai tay xoa mặt cô:

- Để Tae xem xem, chỗ nào bị thương?

Nương theo ánh sáng, cậu phát hiện miệng vết thương trên đầu cô, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng:

- Chảy nhiều máu thế nào còn nói là bị thương nhẹ?

Fany lau nước mắt, nhìn cậu mỉm cười nói:

- Chỉ bị chút vết thương này thôi đã là may mắn rồi. Còn có thể sống mà gặp lại Tae, bị thương nặng hơn nữa em cũng cam.

- Em nói năng ngốc nghếch gì thế? Nào, chúng ta rời khỏi đây trước đã.

Taeyeon nắm tay cô, ý bảo cô trèo qua chiếc tủ kia mà đi ra ngoài.

Fany vừa mới đứng lên, đột nhiên căn phòng lại rung lên. Những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Cửa sổ, bàn ghế, đèn, thậm chí là chiếc tủ lớn, mọi thứ đều rung động. Bên ngoài cũng như vậy, tiếng ầm ầm như từ bên trên rơi xuống cái gì đó, nhìn lại thì thấy một mảnh trần nhà rơi xuống bịt kín đúng lỗ hổng của cửa kia.

Taeyeon hét lớn:

- Không hay rồi! Là dư chấn! Mau trốn xuống bàn đi.

Cậu nắm chặt tay cô mà chạy về phía cái bàn. Gạch đá từ trần nhà thỉnh thoảng lại rơi xuống mà nện vào người bọn họ.

Bọn họ một tay ôm đầu khó nhọc chạy về phía chiếc bàn đang rung lên kia. Chỉ còn cách một thước, mặt đất càng rung động hơn, bọn họ căn bản là đứng cũng không vững chứ đừng nói đến di chuyển. Nếu Fany không nhờ Taeyeon giữ chặt thì sớm đã ngã lăn ra mà bị gạch đá từ trên trần rơi xuống vùi lấp.

Cậu nhìn bức tường sắp đổ, trong lòng nhớ lại lần đầu tiên gặp phải động đất. Nơi này vốn đã bị tổn hại nặng nề, giờ lại thêm dư chấn chắc hẳn sẽ không chống đỡ thêm được. Một khi nhà sập, bọn họ không bị đè chết thì cũng là chôn sống. Đường sống duy nhất chính là trốn vào dưới chiếc bàn kia.

Cậu nhìn nhìn chiếc bàn lại nhìn Fany ở bên, đột nhiên nghiến răng dùng hết sức đẩy cô đi. Bất ngờ không kịp đề phòng, cô bị cậu đẩy ngã vào gầm bàn, mà bên tai lại truyền đến tiếng cậu hét:

- Mau trốn vào gầm bàn.

Fany nghe Taeyeon quát thì không nghĩ ngợi gì xoay tròn vào gầm bàn, xoay người nhìn lại Taeyeon thì đã thấy người cậu không ngừng loạng choạng, căn bản là không thể bước đi. Cậu cúi người, dang rộng hai tay miễn cưỡng đứng vững lại.

Đất đá không ngừng rơi xuống nện lên người cậu, rất nhiều chỗ chảy máu.

Fany nóng nảy, một tay bám vào chân bàn, một tay vươn về phía Taeyeon.

- Tae, nắm lấy tay em.

Cậu vươn tay về phía cô nhưng không cẩn thận mà ngã xuống, không thể duy trì sự cân bằng nữa. Cậu ngã xuống nhưng không thể đứng dậy, đất đá nện lên người cậu nhưng cậu vẫn gọi:

- Fany, em ở đó đứng nhúc nhích, dư chấn sẽ nhanh chóng qua đi thôi, em đừng lo.

Fany sao có thể mặc kệ Taeyeon, cô khó nhọc đi về phía cậu, định kéo cậu qua.

Đột nhiên, căn phòng phát ra tiếng nổ, cửa sổ thủy tinh vỡ thành hàng trăm mảnh mà văng ra khắp nơi, sau đó trên nóc nhà nứt ra một khe lớn.Vách tường vốn đã nứt ra giờ hoàn toàn sụp đổ.

Fany sợ ngây người, cô mở to mắt nhìn cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim này. Sau đó lập tức bừng tỉnh, sống chết mà kéo Taeyeon trốn vào gầm bàn:

- Taeyeon, Tae đứng lên đi! Phòng sắp sập rồi.

Taeyeon cũng muốn đứng lên nhưng cậu vừa cử động thì một tảng đá từ trên nện xuống đùi cậu. Taeyeon không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, trán toát mồ hôi, không thể nhúc nhích thêm được.

- Taeyeon! Taeyeon!

Fany kêu to, nước mắt trào ra:

- Em sẽ nhấc tảng đá đi, Tae cố chịu nhé.

Vừa định đi qua thì Taeyeon đã giữ chặt cô lại, cậu nhìn cô, khuôn mặt đầy máu, mồ hôi và bụi bẩn không còn nhìn rõ diện mạo thật.

Cậu nhìn cô đầy kiên định:

- Fany, đừng lo cho Tae, em mau trốn vào gầm bàn đi, phòng sắp sập rồi, đó mới là chỗ an toàn.

Fany gào khóc:

- Không! Muốn trốn thì cùng trốn...

Cô nhìn cậu, nước mắt rơi không ngừng, nhẹ nhàng thêm một câu:

- Phải chết thì cùng chết.

Ánh mắt cũng rất kiên định:

- Tae đừng lo, em sẽ bê tảng đá đó đi.

Nhưng ông trời như cũng chẳng thương hại cho bọn họ, ngay tại khi Fany vừa định bước ra thì lại ầm một tiếng, căn phòng như bị bàn tay vô hình bóp nát mà sụp xuống.

Càng nhiều đất đá rơi xuống bên cạnh Taeyeon, trên người cũng có không ít đất đá nện vào. Cậu ngẩng đầu thấy một tảng đá lớn đang rơi về phía Fany mà cô còn không hay biết gì, vẫn chỉ cố gắng gạt đi những lớp đất đá trên người cậu.

Cả người bị chặn lại, căn bản không thể động đậy nhưng trong nháy mắt này, chẳng biết sức lực từ đâu truyền tới, cậu giữ chặt tay cô rồi đẩy cô về phía bàn. Fany bị bất ngờ mà ngã về phía chiếc bàn nhưng đầu đập vào chân bàn, hôn mê bất tỉnh.

Mà Taeyeon vì đột nhiên dùng nhiều sức như vậy, bức tường bên cạnh lập tức đổ xuống, nặng nề đập lên người cậu.

Cổ họng Taeyeon dâng lên cảm giác ngòn ngọt. Phụt một tiếng đã phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

Nhật Bản là một đất nước nhiều thiên tai, hầu như tháng nào cũng gặp động đất nhưng động đất lớn như vậy quả thực ít gặp, lần này Nhật Bản bị tổn thận nặng nề. Trung tâm dư chấn cách trung tâm Nhật Bản không xa nên chẳng những nhiều công trình kiến trúc bị phá hủy mà số người thiệt mạng cũng không ít. Hơn nữa, động đất lớn kéo theo sóng thần, sóng thần quét quanh vùng duyên hải của Nhật Bản tạo nên tổn hại rất lớn. Nhất thời, cả thế giới đều đổ dồn về Nhật Bản. Mỗi ngày đều có rất nhiều quân đội của một số quốc gia đến Kyoto cứu trợ. Nhưng dư chấn không ngừng,công tác cứu trợ khó mà tiến hành, tốn không ít thời gian.

Lúc này, Kim gia đã biết Taeyeon một mình chạy đến Kyoto. Kim lão gia đứng ở đại sảnh chi vào mặt Hyun Woo mà mắng:

- Sao cậu có thể để nó đi một mình! Vì sao cậu không ngăn nó lại! Cho dù không ngăn được thì cũng phải sai nhiều người đi cùng nó chứ!

Huyn Woo cũng rất lo lắng:

- Lúc đó rất vội, không tìm thấy ai, Kim tổng rất vội nên đi một mình, tôi không ngăn lại được.

Tình hình thực tế là, lúc ấy anh tìm được mấy người anh em nhưng bọn họ nghe nói là phải đi vào vùng động đất thì có chút do dự. Thiên tai là chuyện không thể ngăn cản, ở lại đó, chỉ chút rủi ro thì tính mạng không còn nữa. Mà Taeyeon cũng chẳng có thời gian dây dưa với bọn họ nên đi trước, cậu dặn Huyn Woo ở nhà tìm một số người đi cứu viện. Sau này, Huyn Woo cảm thấy chuyện lớn như vậy hẳn nên nói với Kim lão gia mới được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng không gánh vác được.

Kim phu nhân lau nước mắt nói:

- Nó vội vàng đi qua đó làm gì. Nơi đó nguy hiểm như thế, đến đó chẳng phải là chịu chết hay sao?

Huyn Woo ấp úng trả lời:

- Hình như là đi cứu một người tên là Tiffany Hwang!

- Tiffany!

Kim phu nhân và Yoona cùng ngẩng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Huyn Woo. Yoona sốt ruột hỏi:

- Ý anh là Tiifany đang ở Kyoto.

- Đúng thế, cô ấy đang ở Kyoto nên Kim tổng mới sốt ruột vội đi.

Kim lão gia tử nghi hoặc hỏi:

- Nó đi cứu Tiifany làm gì?

Thực ra điều ông khó hiểu là, Taeyeon và Fany có quan hệ tốt từ bao giờ?

Lòng Kim phu nhân có một dự cảm, vội nói với chồng:

- Giờ không phải lúc nói chuyện đó, giờ phải mau chóng đi tìm người sang đó cứu bọn họ mới được.

Kim lão gia tử thoáng trầm ngâm rồi nói với Huyn Woo:

- Cậu lập tức đi tìm chuyên gia cứu viện, bằng mọi giá phải mời được bọn họ rồi nhanh bay quay Kyoto mà cứu Taeyeon về cho tôi. Nhanh, nhất định phải nhanh lên.

- Vâng thưa Chủ tịch, tôi biết rồi.

Huyn Woo gật đầu đáp ứng, sau đó vội bước ra ngoài. Yoona nghĩ nghĩ rồi đi theo Huyn Woo, gọi giật anh lại.

- Tôi đi cùng anh!

Yoona nói với Huyn Woo.

Fany lạnh quá mà tỉnh lại, cảm giác nhiệt độ xuống thấp hơn rất nhiền, cơn lạnh như ướp cô đông cứng lại. Cô mở to mắt, trước mắt là cảnh tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón, như thể đang ở trong một phần mộ vậy.

Cô chậm rãi đứng lên, đầu đụng vào cạnh bàn, lúc này mới nhớ tới lúc cuối cùng, Taeyeon đã đẩy cô về đây. Miệng vết thương trên đầu vẫn còn đau, ót truyền đến những cơn đau buốt. Fany sờ sờ rồi chậm rãi đira, theo trí nhớ mà đi về phía Taeyeon.

Dư chấn qua đi, bốn phía lại vô cùng tĩnh mịch không chút tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của cô.

Fany cảm thất rất lạnh, tuy rằng cô mặc một chiếc áo lông nhưng vẫn thấy lạnh. Cô càng không ngừng run run, vừa đi vừa khẽ gọi Taeyeon. Cô không dám lớn tiếng, trong không gian tĩnh mịch này, hơi lớn tiếng một chút cũng đủ để cảm thấy khủng bố, như có thể đánh thức điều gì đó đáng sợ vậy.

- Taeyeon, Taeyeon...

Vài tiếng sau, cô nghe được một tiếng rên khe khẽ, vừa định đi qua thì lại bị một tảng đá lớn chặn lại. Fany chẳng còn cách nào, đành phải đứng đó gọi cậu:

- Taeyeon, Taeyeon...

Chỉ chốc lát, bên kia truyền đến giọng nói mỏng manh của cậu:

- Fany, em có sao không?

Giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn nghe được tiếng anh trả lời cũng khiến cô an tâm hơn nhiều.

- Em không sao, em vẫn ổn, còn Tae thế nào rồi?

Bên kia, Taeyeon hơi cử động như hòn đá trên người chặn lại, căn bản không thể động đậy nổi, ngực hơi hơi đau, có cảm giác không thở được. Hơn nữa chân như bị thương, chỉ hơi cử động một chút là cảm giác đau đớn lại truyền đến. Cậu muốn hét lớn nhưng không muốn làm Fany lo lắng nên chỉ nói:

- Tae không sao, chỉ là bị chặn lại, không dậy được.

Cậu nhìn bốn phía, tối như mực, hẳn đã là buổi tối.

Fany không nhìn thấy cậu thì không yên tâm, cô men tới gần hơn, đột nhiên lại hỏi:

- Taeyeon, vì sao Tae lại đến đây... Tae biết rõ nơi này rất nguy hiểm, vì sao còn muốn đến đây?

Cậu nghe được giọng nói cô đơn của cô thì lòng đau đớn. Thôi, còn chẳng biết có sống được đến ngày mai hay không, có lẽ bọn họ đều sẽ chết ở đây, còn giấu diếm làm gì nữa. Cậu không muốn trước khi chết còn điều gì tiếc nuôi.

Taeyeon nhìn về phía tiếng cô phát ra, tuy rằng không nhìn thấy cô nhưng ánh mắt vẫn rất si ngốc.

- Nếu Tae không đến thì cả đời này Tae sẽ phải hối hận.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa chốn đổ nát này khiến người ta muốn rơi lệ.

Fany dựa vào đó, nước mắt tuôn rơi:

- Nhưng giờ Tae bị kẹt ở đây, có lẽ cũng chẳng còn sống được nữa, chẳng lẽ Tae không hối hận sao?

- Khi đó sao nghĩ được nhiều như vậy, Tae chỉ biết Tae phải đến bên em. Chỉ cần có thể ở bên em, có gì mà hối hận.

- Taeyeon, em không hiểu, chẳng phải Tae chê ghét em sao? Vì sao còn đến đây cứu em?

- Fany, em thực sự không hiểu sao? Cũng đúng, Tae đã nói nhiều lời vô tình như vậy, đương nhiên em không hiểu...

Cậu khẽ ho khan, miệng lại cảm nhận mùi máu tanh ngọt dâng lên, ngực càng thêm đau đớn, cậu lặng lẽ nhổ đi búng máu rồi nói:

- Nhưng Fany à, đó không phải là những lời Tae thực sự muốn nói, là em cố em mình làm tổn thương em để em rời xa Tae.

Fany ngẩng phắt lên, nhìn về phía Taeyeon, trong bóng đêm, đôi mắt của cô đầy sự sợ hãi.

Taeyeon chậm rãi mà nói như là có chút khó nhọc, thỉnh thoảng còn thoáng dừng lại, nặng nề thở dốc vài tiếng. Fany không khỏi lo lắng hỏi:

- Taeyeon, Tae thế nào, giọng Tae không ổn lắm đâu.

Cô không đến gần cậu được, không nhìn thấy cậu, cảm giác bất lực này càng khiến cô sợ hãi. Cô rất sợ cậu sẽ xảy ra chuyện.

- Tae không sao, chỉ là bị đá chẹn vào nên hơi khó thở.

- Vậy Tae đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đừng lãng phí sức lực, có lẽ đội cứu viện sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta!

- Không, Tae phải nói, nói vài câu có làm sao đâu. Khó khăn lắm Tae mới có được dũng khí này, Tae muốn nói hết ra.

Cậu sợ vạn nhất bây giờ không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Khóe miệng cậu lại có một tia máu tươi chảy ra.

Nhiệt độ càng lúc càng thấp, Fany không nhịn được mà run run, xoa xoa tay mình đồng thời, dạ dày cô cũng sôi lên, yết hầu khô rát. Cô cũng chẳng rõ mình đã bao lâu rồi chưa ăn uống gì. Cô vừa lạnh, vừa đói lại vừa khát. Nhưng tất cả những điều này cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng, Taeyeon giờ đã rất khó chịu, không thể lại để cậu phải lo lắngcho mình nữa.

Bên kia, Taeyeon lén lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở hổn hển rồi nói:

- Vợ Tae đã mất được hai năm, Tae rất yêu cô ấy, Tae từng nghĩ, cả đời này, ngoài cô ấy ra thì Tae sẽ chẳng yêu ai nữa. Thật đó, Tae thực sự nghĩ như vậy, có lẽ Tae sẽ kết hôn với người con gái khác nhưng trong lòng Tae sẽ chỉ có cô ấy. Cho đến giờ, cuộc sống của Tae luôn chìm trong kí ức ngọt ngào với cô ấy. Tuy rằng phần lớn rất cô đơn nhưng kí ức về Eun Hee là điều duy nhất an ủi cho cuộc đời Tae. Tae đã cho rằng cả đời này Tae đều sẽ sống cuộc sống như vậy mãi mãi...

Taeyeon thoáng dừng lại, nói một tràng dài này khiến cậu khó thở, cậu nặng nề hít sâu vài hơi.

Fany nghe đến đó thì nước mắt lã chã. Cô bưng miệng, không để mình khóc thành tiếng.

- Nhưng Fany à, trời cao lại để Tae gặp em... Tae không biết đây có phải là thử thách cho Tae không. Tae không biết vì sao lại thế, Fany, Tae chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí chỉ toàn là bóng dáng của em. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, giống như là trời định vậy, Tae cũng biết làvì sao lại thích em, Tae không nói rõ được. Có lẽ là lúc em cười rộ lên, có lẽ là lúc em nói chuyện, có lẽ là lúc em bế Miyeon, thậm chí có khi là khi em cáu giận với Tae. Tae không biết, Tae không thể nói rõ ràng được, nhưng Fany, em nhân lúc Tae không hề phòng bị mà đi vào lòng Tae, chờ đến khi hình bóng của em in sâu trong lòng Tae, thật sâu thật sâu không thể gạt bỏ đi được nữa thì Tae mới phát hiện, sao có thể thế được? Fany, Tae yêu Eun Hee như vậy, trong lòng Tae chỉ có thể có mình cô ấy, cô ấy vì cứu Tae mà chết, Tae sao có thể để cho người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy trong lòng? Tae không thể làm như vậy được, lí trí của Tae không cho phép, lòng Tae cũng không cho phép.

Cậu thao thao bất tuyệt nói xong giọng nói càng trở nên suy yếu nhưng trong không gian chật hẹp mà yên tĩnh này lại khiến lòng cô rung động thật mãnh liệt.

- Tae muốn xóa bỏ hình bóng của em trong lòng nhưng lần nào cũng khiến đau thấu tim gan. Em như đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng Tae, mỗi lần muốn gạt đi như mang theo máu thịt. Tae nói những lời tuyệt tình chỉ là vì muốn bức em rời xa Tae, Tae ép bản thân không được nhớ em, Tae nghĩ rằng Tae đã làm được nhưng chẳng có lúc nào Tae không nhớ đến em. Khi nhìn thấy em và Yoona, Tae rất ghen tị, ghen tị với nó khi nó có thể thoải mái gần gũi bên em. Mỗi lần em cườivới nó đều khiến Tae thật khó chịu. Hôm đó em ở phòng hóa trang hỏi Tae, em bảo em chỉ là một người bình thường thì Tae có yêu em không? Fany khi yêu em, Tae chưa từng nghĩ đến chuyện đó... Nhưng mà, Tae không thể chấp nhận em, trong lòng rất đau nhưng Tae nghĩ rồi nó sẽ qua đi, nhưng không hề, dần dần mọi cảm giác trở nên chết lặng nhưng chưa từng biến mất. Tae dùng công việc mà tự làm mình trở nên u mê, dùng rượu để quên đi mọi thứ nhưng những giấc mơ đêm về, nỗi đau ấy vẫn quá dai dẳng...

- Fany, thật tốt, giờ Tae đến đây bên em, tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng Tae đã có thể nói ra những gì Tae suy nghĩ, Tae chưa từng được thoải mái như vậy, Tae thực sự rất vui, Tae không hề hối hận. Fany, em có thể nắm tay Tae không? Vươn tay lại đây nào, Tae muốn nắm tay em.

Nước mắt Fany lại càng rơi nhiều, tuy rằng bị nhốt ở đây, tuy rằng tính mạng bị uy hiếp, tuy rằng rất lạnh, rất đói, rất khát nhưng lòng cô lại rất vui vẻ, rất ngọt ngào. Cô muốn cười nhưng nước mắt lại cứ rơi, cô vội vã lau nước mắt rồi sờ soạng, cuối cùng tìm được một kẽ hở mà vươn tay qua.

- Tae chạm được tay em không? Taeyeon?

- Ở đâu?

Tayeon sờ soạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm vào tay Fany, bàn tay cô lạnh như băng không chút ấm áp.

Tay cô được cậu nắm trong lòng bàn tay, tay cậu không còn nóng như bình thường nhưng vẫn rất ấm. Fany yên tâm, ít nhất cậu không bị lạnh.

Bọn họ nắm chặt tay, Fany chảy nước mắt, nhẹ nhàng nói:

- Tae đúng là đồ ngốc, không, là em, em mới là đồ ngốc, em chẳng biết gì cả, chỉ lo trách móc Tae, Taeyeon, đáng lẽ ra em nên nói sớm cho Tae mới đúng. Thực ra...

Cậu đột nhiên cắt ngang lời cô:

- Tay em sao lạnh thế? Em lạnh à? Xem ra Tae nói nhiều mà quên mất việc quan trọng.

Cậu rút tay về rồi nói:

- Fany, em đến chỗ ngăn bàn, tìm tòi đi, trước khi Tae đến đây, cảnh sát Nhật Bản đã nói, bình thường ở Nhật đều có dự trữ sẵn đồ cứu trợ ở trong này, bên trong nhất định có nước và đồ ăn, thậm chí cả nến nữa, em thử tìm đi.

Bị Taeyeon cắt lời, Fany tạm thời bỏ qua những lời định nói. Lúc này tìm nước và đồ ăn mới là quan trọng nhất, chỉ cần bọn họ còn sống thì nhất định sẽ có cơ hội để nói.

Fany cẩn thận men theo đường cũ mà đi đến bên bàn, thật cẩn thận tìm kiếm.

- Tìm được chưa, thử lục hết các ngăn tủ đi em!

Fany mày mò, tìm được một cái hộp nhỏ.

- Tìm được rồi!

Fany cao hứng kêu lớn

- Mở ra đi, bên trong nhất định sẽ có nến và diêm.

Fany mở hộp ra, răng va lập cập mà sờ soạng một hồi, đụng phải một thứ tròn tròn gì đó, hẳn đó chính là nến. Mò mẫm một hồi cô cũng tìm được bật lửa, vội vàng cẩn thận châm nến.

Ánh sáng mỏng manh chiếu lên căn phòng, Fany nương theo ánh đèn mà nhìn, chỉ thấy xung quanh tường đều đổ nát, chỉ còn lại không gian nho nhỏ quanh bàn này. Không khí cũng thông thoáng, xem ra là chưa hoàn toàn bị phá hoại. Cô muốn nhìn qua chỗ cậu nhưng bị đất đá che lấp, không nhìn được cậu.

Nhưng cậu như nhìn thấy cô bởi vì cậu lại nói:

- Đừng vội tìm Tae, nhìn xem còn cái gì nữa không?

Fany cúi đầu, nương theo ánh nến mà nhìn, có hai túi đồ ăn, bên trong là bánh bích quy, mấy cục đường và vài gói đậu phộng, còn có hai chai nước. Cô vội báo lại cho cậu nghe.

Taeyeon nghe xong thì nói:

- Mấy cái này có lượng calo rất cao, có thể bổ sung thể lực, hẳn có thể chống đỡ được mấy ngày.

Fany thu xếp gọn lại rồi nói:

- Taeyeon, giờ em qua chỗ Tae.

Fany ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng rồi cầm ngọn nến mà dò dẫm đi tới, tới chỗ bị chặn thì cầm nến cẩn thận chiếu qua, phát hiện bên cạnh có một khe hở có thể đi vào. Lòng cô mừng rỡ, cô vội ôm chiếc hộp rồi đi qua khe hở kia.

Bên tai truyền đến tiếng Taeyeon đầy quan tâm:

- Cẩn thận!

Vừa mới đi qua là đã nhìn thấy Taeyeon. Cậu bị một tảng đá lớn đè lên. May mà còn một đoạn tường ở bên chưa đổ chặn bớt lại, nếu không chỉ sợ lúc này cậu đã chẳng còn nói chuyện được nữa. Cô hoảng sợ nói:

- Taeyeon, Tae đừng cử động, phía trên Tae còn một đoạn tường chưa đổ.

Cậu ừ một tiếng.

Fany đem ngọn nến đến trước mặt Taeyeon, nương theo ánh nến mà nhìn rõ cậu hơn. Sắc mặt cậu bị tro bụi vấy bẩn nhưng khóe miệng có chút máu.

Fany hoảng sợ, lại đi đi qua một chút, cô vội lau vết máu của Taeyeon, lo lắng nói:

- Taeyeon, Tae bị hộc máu sao? Có phải là bị đá đổ vào mà bị thương?

Bị thương nội tạng không phải là chuyện nhỏ. Fany vô cùng lo lắng.

Taeyeon nhìn cô cười cười:

- Đừng lo, Tae chỉ là dập môi thôi, Tae không sao, đừng có lo.

- Thật không?

- Thật mà!

Taeyeon nhìn cô mỉm cười nhưng yết hầu lại có một ngụm máu tươi trào lên, cậu phải cố hết sức để nuốt ngược trở lại.

Fany không biết có phải là Taeyeon nói dối hay không nhưng cô mong là cậu nói thật. Cô mở chiếc hộp ra nói:

- Nhìn đi, bên trong có nhiều thứ lắm, ngoài nữa, đồ ăn còn có cả bao tay, áo mưa nữa.

Taeyeon nhìn nhìn rồi nói:

- Áo mưa này chắc chắn là có thể giữ ấm, Fany em mặc vào đi.

Cô nhìn cậu:

- Tae lạnh không? Hay Tae mặc đi!

- Tae sợ gì lạnh. Em sờ xem, tay Tae ấm lắm. Hơn nữa lúc trước Tae đã uống nhiều rượu, giờ chưa lạnh được đâu. Huống chi giờ cũng chẳng thể mặc được.

Fany gật gật đầu, giờ quả thật cô rất lạnh nhưng ở đây rất hẹp, khó mà mặc vào. Cô phủ chiếc áo mưa trên người, không biết có phải vì tác dụng tâm lý mà cảm giác ấm lên rất nhiều.

- Người Nhật nghĩ chu đáo thật, cái gì cũng chuẩn bị cả. Fany nói.

- Bọn họ phải sống chung với động đất, đương nhiên là có kinh nghiệm. Nhưng động đất lớn như vậy cho dù giàu kinh nghiệm cũng khó mà phòng bị được.

Cô lấy ra một túi đồ ăn, cẩn thận mở ra, lấy một chiếc bánh quy đưa tới bên miệng Taeyeon:

- Taeyeon, ăn chút gì đi đã.

Cậu lắc đầu, nói:

- Giờ Tae không đói, em ăn trước đi.

Đồ ăn ở đây có hạn, đội cứu viện cũng chẳng biết bao giờ mới tìm đến được, mình đã thế này rồi chẳng biết có còn sống được hay không, đương nhiên nên để đồ ăn cho Fany. Cơ hội sống của cô ấy mới cao hơn một chút. Đương nhiên phải làm cho cô không nghi ngờ.

Nhưng Fany sao tin được:

- Taeyeon, Tae đừng lừa em, lúc Tae tới vẫn là ban ngày, giờ đã muộn thế này, sao Tae có thể không đói? Taeyeon, chúng ta phải cùng sống sót, nếu Tae không ăn thì em cũng không ăn.

Mũi cậu cay cay, một lát saucậu mới há miệng mà khẽ cắn miếng bánh:

- Được rồi, Tae ăn, em cũng ăn đi.

Nước mắt Fany không tự chủ được mà trào ra. Cô cũng cắn một miếng bánh, nước mắt mặn chát thấm vào miệng.

Ngực Taeyeon đột nhiên đau đớn, cậu cố nhẫn nại, không để lộ chút đau đớn nào rồi vội thổi tắt nến.

- Sao thế? Sao lại tắt nến?

Fany cảm thấy kỳ quái.

Taeyeon chờ cơn đau qua đi thì mới nén đau trả lời:

- Nến đốt không được bao lâu, chúng ta cũng chẳng biết còn phải ở trong này đến khi nào, tiết kiệm một chút thì hơn.

Nói xong câu này, cậu chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị ai cào cấu, cậu không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi rồi ho khan kịch liệt, nhưng vì ho lại tác động đến vết thương, máu lại càng trào ra nhiều hơn.

Fany thấy có vấn đề, lòng lại hoảng hốt, cô lo lắng hỏi.

- Taeyeon, Tae làm sao vậy? Tae thế nào rồi?

Lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi. Cô không nhìn thấy gì nhưng tiếng ho của cậu lại khiến cô đau lòng vô cùng. Cô vội vàng tìm bật lửa để đốt nến.

Nghe tiếng động, cậu vội nắm lấy tay cô, giờ bất luận thế nào cũng không thể để cô nhìn thấy cậu lúc nào, cô nhất định sẽ rất lo lắng. Cậu cố gắng trấn áp sự khó chịu, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:

- Tae...Tae không sao... khụ khụ... chỉ là khi nãy sặc nước bọt... không sao...

Nhưng cho dù cậu khống chế thế nào thì giọng nói vẫn có chút run run:

- Đừng đốt nến... để dành sau này dùng...

Taeyeon như sắp ngạt thở, ngực đau đớn, đầu váng mắt hoa, miệng tràn ngập mùi máu tươi, cậu cảm thấy toàn thân như chẳng còn sức lực gì.

Fany nghe giọng Taeyeon càng lúc càng không đúng thì lòng càng sợ hãi, vội giãy khỏi tay cậu rồi mặc kệ cậu phản đối mà châm nến.

Theo ánh nến, nhìn rõ bộ dáng của Taeyeon, cô hoàn toàn hoảng sợ. Cho dù là đối mặt với động đất cô cũng không sợ như vậy. Miệng cậu đầy máu, xung quanh cũng loang lổ những vết máu, đỏ đến chói mắt, đỏ đến kinh tâm động phách. Vẻ mặt bị bụi đất bám vào cũng không che được sắc mặt tái mét của cậu. Đầu cậu gục xuống đất, đôi mắt tối đen nhìn cô. Ánh nến chập chờn trong mắt cậu có một thần thái khác thường.

- Taeyeon, Taeyeon...

Fany đau lòng gọi tên Taeyeon, tay run run mà lau đi máu nơi khóe miệng cậu, nước mắt như đê vỡ mà trào ra:

- Taeyeon, sao có thể thế này, Tae sao rồi, Tae đừng làm em sợ!

Fany khóc gọi, không còn áp chế được sự sợ hãi trong lòng nữa.

Miệng cô run run, cả người cũng run run, cô khóc rống, hoàn toàn không biết nên làm gì, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

Taeyeon thấy cô đau lòng như vậy thì lòng cũng rất khó chịu, cậu vươn tay nắm tay cô, tay cô giờ có chút lạnh nhưng tay cậu vẫn nóng bừng, bàn tay to của cậu ấm đến độ như thấu đến lòng người, nhưng dần dần độ ấm càng lúc càng chẳng còn.

Fany dùng sức xoa tay cậu, muốn cho cậu chút ấm áp, cô khóc nói:

- Taeyeon, Tae nhất định phải kiên trì, đội cứu viện sắp đến rồi! Chúng ta sẽ được cứu. Taeyeon, Tae không thể có chuyện được, chúng ta sẽ không sao hết. Về sau chúng ta còn có thể có những ngày vui vẻ, Taeyeon, cậu đừng rời bỏ em.

Cậu nằm rạp trên đất, nhẹ nhàng nói:

- Fany, Yoona là người tốt, nó rất yêu em, Tae biết... nó có thể chăm sóc em chu đáo, Tae có thể yên tâm...

Tim Fany như bị ai cào xé, đau không thể kiềm chế.

- Taeyeon, Tae nói cái gì thế, từ đầu đến cuối em chỉ yêu Tae, Tae không cần sống với ai cả, em chỉ cần Tae thôi, không phải là Yoona, không phải là bất kì ai. Em muốn ở bên Tae và Miyeon... cho nên Tae nhất định phải kiên trì, đừng bỏ lại em...

Cô đau khổ nắm chặt tay cậu như thể chỉ có vậy mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Ý thức của Taeyeon càng lúc càng mơ hồ:

- Đây là trời cao trừng phạt Tae... trừng phạt sự dối trá, phản bội của Tae... Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, Tae có thể đi tìm Eun Hee, chỉ là không biết cô ấy có trách Tae không...

Ánh mắt cậu dần trở nên vô hồn:

- Tae thấy Eun Hee rồi, cô ấy đang đi tới đây, cô ấy đến đón Tae... thật tốt...

Khóe miệng cậu tươi cười, ánh mắt dần khép lại.

Trong nháy mắt này, Fany như chết sững, mất đi toàn bộ ý thức, ngơ ngác nhìn cậu sau đó òa lên khóc. Cô nắm chặt tay Taeyeon, khóc lóc mà kêu:

- Taeyeon, Tae đi đâu tìm Eun Hee! Tae không tìm được đâu! Taeyeon, em chính là Eun Hee! Em luôn ở bên cạnh Tae, em luôn ở bên cạnh Tae! Là em không tốt! Là em quá ích kỉ! Em chỉ lo lắng cho bản thân mà chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Tae, là em không tốt, Taeyeon mở mắt nhìn em đi! Eun Hee ở ngay bên Tae thôi! Taeyeon, em khôngchết, em sống lại đây, em đến tìm Tae, chúng ta đã sắp có thể bên nhau rồi, vì sao lại xảy ra chuyện này, Taeyeon... Taeyeon...

Fany gào khóc, lớn tiếng gọi tên Taeyeon, lòng cô đau đớn đến tuyệt vọng, áy náy, hối hận vô cùng. Cảm giác đau đớn này khiến cô hận không thể chết ngay đi cho rồi.

- Eun Hee?...

Đột nhiên Taeyeon nhẹ nhàng hỏi.

Fany ngừng lại, cô nghĩ mình nghe nhầm, không dám chớp mắt mà nhìn cậu, tim như ngừng đập theo, lại thấy cậu chậm rãi mở mắt.

- Taeyeon, Taeyeon.

Fany vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay hắn, nước mắt tẩm ướt khuôn mặt.

Cậu mở mắt nhìn cô, hai mắt như sáng lên:

- Fany, em vừa nói gì? Em nói lại đi!

Trong mắt cậu là sự khó tin hiện rõ.

Cô liên tục gật đầu, nước mắt trào ra không ngừng nhưng khóe miệng lại tươi cười:

- Taeyeon, em chính là Eun Hee, em biết điều này rất khó tin nhưng em thực sự là Eun Hee! Hai năm trước bị chết, em tỉnh lại thì phát hiện mình ở ngay trong cơ thể này, hơn nữa là hai năm sau. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này rất khó tưởng tượng nhưng mà em thực sự là Eun Hee. Em nhớ rõ tất cả mọi thứ về chúng ta. Taeyeon, em nhớ khi em và Tae ở bên cửa sổ ngắm hoa, cùng tản bộ dưới ánh trăng, cùng chọn tên cho con, chúng ta chọn rất nhiều tên, Tae còn nói những cái tên này đều rất hay, về sau sinh thêm em bé thì đều dùng. Còn nữa, chúng ta vẫn muốn đi như chưa có cơ hội đến những nơi mà mình muốn đến. Taeyeon, em thực sự là Eun Hee, Tae không phản bội em, cả hai lần Tae đều chỉ yêu em mà thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro