Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến tiệc tổ chức tại tầng 15.




Vừa mới vào cửa lớn đã có rất nhiều người vây quanh, vẻ mặt tươi cười, tay bắt mặt mừng chào hỏi Taeyeon.



- Kim tổng, sau này xin được chiếu cố hơn.



- Kim tổng, về hợp đồng với công ty chúng tôi xin cô dành chút thời gian quan tâm.



- Nghe nói tửu lượng của Kim tổng rất tốt, lúc nào có dịp tụ tập cùng nhau?



- Kim tổng...



Fany dần dần bị đẩy lui khỏi người Taeyeon. Cô ở một bên lẳng lặng nhìn.



Lúc này, cậu đã khôi phục sự trẩm ổn bình thường. Taeyeon bình tĩnh bắt tay với từng người, thần sắc tự nhiên nói chuyện với từng người, đùa vui thoải mái. Trên người cậu tản ra sự tự tin vô cùng, khí thế bừng bừng khiến cho cậu có một mị lực độc đáo, dường như tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay cậu, không gì có thể đánh bại được. Lại thêm bề ngoài chói mắt càng khiến các cô gái ở đây như xiêu như đổ. Ánh mắt của các cô đều tập trung trên người Taeyeon, vẻ mặt ai cũng như thất hồn lạc phách.



Fany thầm nghĩ: Lúc trước mình thấy cô ta có phải cũng là bộ dáng háo sắc này không? Thoạt nhìn thật giống con ngốc. Yêu nghiệt này thật đúng là tai họa.



Nhìn Taeyeon bận rộn không rảnh để ý đến mình, Fany liền chậm rãi tránh ra một bên.



Giữa sân nhảy, âm nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng, trong không khí có hương rượu nồng nà. Mọi người tụm năm tụm ba khe khẽ trò chuyện. Một bên có một bàn dài trải khăn trắng,trên bài bày đủ loại đồ ăn ngon. Có những người phục vụ mặc đồng phục trắng bưng khay đi qua đi lại. Trên khay là những ly thủy tinh trong suốt, bên trong là những chất lỏng đủ các màu sắc.



Bồi bàn đi đến bên cạnh Fany, cô học theo người khác lấy ra một ly rượu màu sắc đặc biệt nhất. Taeyeon uống một ngụm,không tệ, ngọt ngào, rất ngon.




Lúc này cậu đã phát hiện bên người không còn bóng dáng vợ mình. Cậu vừa trò chuyện với mọi người vừa lẳng lặng tìm kiếm bóng dáng vợ mình. Rất nhanh chóng đã thấy cô cầm trong tay chén rượu, ánh mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.




Taeyeon khẽ cười. Cô gái này còn có thể tự đắc vui vẻ đến mức này cơ đấy. Không giống trước kia, luôn một mình ngẩn người, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn đã muốn phát hỏa.




Cậu thấp giọng xin lỗi mọi người xung quanh rồi rời đi, đi về phía cô.




- Sao lại chạy ra đây? Tôi còn chưa kịp giới thiệu cô với mọi người.




Cô uống cạn chén rượu rồi mới nói:



- Bọn họ nhìn thấy cô như ruồi bọ thấy thịt mà bu lấy. Trong mắt làm gì có ai thấy tôi. Sớm đã đẩy tôi qua một bên.



- Có người so sánh như cô sao?



Ruồi bọ nhìn thấy thịt...Cậu đột nhiên cảm thấy trên người mình tản ra mùi hôi thối...



Taeyeon thấy Fany lại lấy một chén rượu thì nói:



- Chưa ăn gì mà uống là không tốt, đi ăn cái gì đi.



Sau đó, đoạt lấy chén rượu trong tay cô.



Cô đi về phía bàn, đột nhiên lại quay đầu nói:



- Cô cũng chưa ăn gì đúng không. Cùng đi đi!



Chẳng qua là cô thuận miệng nói, dù sao danh nghĩa vợ chồng, lại còn là sếp của cô, quan tâm một chút chắc cũng được.



Nhưng Taeyeon nghe được lại thấy trong lòng ấm áp, lặng lẽ đi đến bên cạnh Fany, khẽ nói:



- Cũng được. Vậy cô giúp tôi chọn đi.



Cô nghe xong câu này, vụng trộm lườm Taeyeon thì ra cô ta mang mình đến chỉ là làm nha hoàn tùy thân. Thật đúng là đại tiểu thư. Ai, ai bảo mình bắt người tay ngắn?



Fany nhận lệnh đi đến bên bàn ăn, cầm lấy chiếc đĩa nhỏ chọn đồ ăn.



Một lát sau, Taeyeon đen mặt nói:



- Cô đang nghiên cứu cấu tạo của đồ ăn sao? Lật tới lật lui, tùy tiện chọn là được rồi.



Fany buông cái kẹp lớn, vẻ mặt tủi thân nói:



- Tôi đang xem loại thức ăn nào không có tỏi.



Taeyeon hơi hoảng lên, nhất thời nhớ tới những lời trước kia Yoona nói với mình: "Thật ra chị dâu cũng rất để ý đến unnie, ngay vừa nãy còn hỏi em về sở thích của unnie!"



Tim của cậu đột nhiên có cảm giác khó nói. Cảm giác xa lạ này đến bất ngờ khiến cậu thiếu chút nữa thất thố.Để che giấu cảm xúc, cậu cầm lấy kẹp, rồi nói:



- Mọi người đều biết tôi dị ứng tỏi nên chỉ cần yến tiệc có tôi tham dự sẽ không có tỏi.



Fany ngừng động tác trong tay, nhìn Taeyeon, vẻ mặt lộ ra sự khó tin, sau hồi lâu mới nói:



- Tất cả mọi người đều nhân nhượng cô, cô đúng là sung sướng.



Cậu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng: Bọn họ nhân nhượng cậu làm gì, chẳng qua là muốn đạt được lợi ích từ cậu mà thôi.



Taeyeon nhìn về phía Fany, cô đang cúi đầu chọn đồ ăn, đường cong xinh đẹp hiện lên.



Dường như chỉ có cô chưa bao giờ muốn đạt được điều gì từ cậu.



Mà cô lại là vợ cậu! Cậu dường như chưa bao giờ thật sự hiểu biết cô, cậu đã bỏ lỡ chuyện gì?



Ngay tại giờ khắc này, không biết có gì sai khiến hoặc là bị ma xui, Taeyeon đột nhiên nói với Fany:



- Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.



Fany sửng sốt, có lẽ người bên cạnh nói chuyện quá lớn ảnh hưởng đến tai cô? Cô ta sao có thể nói với cô những lời này, chẳng phải cô ta luôn chẳng coi Eun Hee ra gì?



Cô đứng thẳng dậy nhìn Taeyeon, hai mắt trong suốt tràn đầy sự kinh ngạc:



- Cô nói gì?



Cậu nhìn cô, hai mắt tản ra ánh sáng trong suốt, tiến đến gần cô, đang định nói gì thì cửa lớn đột nhiên ồn ào.



Mày của cậu khẽ nhăn, cậu quay đầu nhìn về phía cửa nói:



- Thì ra là Jung tổng của JS đến, khó trách náo nhiệt như thế, chúng ta đi trước một chút đi.



Taeyeon buông kẹp trong tay, tự nhiên ôm eo Fany rồi khẽ nói vào tai cô:



- Chuyện vừa rồi về nhà rồi nói.



Cậu nhìn cô mỉm cười.



Côhơi rung động người, tim đập mạnh, cảm giác khó mà nói nên lời. Cô mờ mịt đi theo Taeyeon, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời vừa nói. Cô ta nói bắt đầu một lần nữa? Cô nên làm gì bây giờ? Nếu cô từ chối cô ta có phải là bất công với Yeon Hee, đây có lẽ là cơ hội duy nhất cải thiện cuộc hôn nhân bất hạnh của cô ấy. Có lẽ cô ấy thực sự cần cơ hội này.



Nhưng bảo cô đồng ý... cô lại không làm được... Ai, Choi EunHee, sao cô mãi chưa tỉnh lại? Chuyện của mình phải tự mình giải quyết chứ.



Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Taeyeon dừng bước, chỉ nghe thấy cậu và đối phương bắt tay, dùng ngữ điệu bình bình nói:



- Jung tổng, lần đầu gặp mặt, hân hạnh.



Bên cạnh có người nhiệt tình giới thiệu, Taeyeon còn nói:



- Để tôi giới thiệu, đây là vợ tôi - Choi Eun Hee.



Lúc này, Fany ngẩng đầu lên nhìn đối phương.



Sau đó, cô như bị sét đánh, đứng ngây người, hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông đối diện, mắt như nhòe đi.



Thời gian như ngưng đọng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro