Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nghe tiếng thì dừng bước, xanh mặt quay đầu đi, nhìn về phía người đi tới, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.


Người tới là một người đàn ông xa lạ, vừa đi vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, xem ra là kẻ nghiện thuốc lá, định ra đây hút. Vừa quay đầu thấy cậu đã bị ánh mắt của cậu làm cho ngây người, sống lưng lạnh toát, anh ta sượng sùng nói:


-         Kim tổng, xin lỗi quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi, tôi đi chỗ khác.


Rồi anh ta khoát tay, xoay người bước đi. Anh ta đi rồi, cậu ý thức được hiện tại thật sự không phải là lúc ép hỏi. Cậu áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn cô nói:


-         Chuyện này đợi về nhà rồi nói, tôi muốn xem xem lần này cô diễn thế nào cho hết vở kịch.


Taeyeon sửa lại quần áo rồi xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn:


-         Còn đứng đó làm gì, không mau đi ra ngoài.


Fany thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Nhưng lúc về nhà nên ứng phó thế nào? Ai, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, cùng lắm thì liều mạng thôi! Huống chi cô đã có vũ khí bí mật.


Sau khi đi vào, vẻ âm trầm tàn nhẫn của Taeyeon biến mất không còn tăm hơi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường nhật. Sự biến hóa sắc mặt cực nhanh khiến cô không khỏi bái phục


Cô thầm oán:


-         Trong con người này không biết giấu bao nhiêu cái mặt nạ. Đúng là gian thương.


Lúc này, Taeyeon cầm chén rượu qua kẽ tay, thần sắc tự nhiên đi đến trước mặt Yunho, khẽ nói gì đó với anh, không khí vô cùng hài hòa dường như người đàn ông trước mặt này chính là tri kỉ của cậu chứ không phải là tình địch mà cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Cô lại cười ngất một phen. Bội phục Taeyeon sát đất.

Fany không đi đến cùng, cô đi đến một góc tối mà khó người phát hiện, sau đó chăm chú nhìn Yunho.


Nhìn anh, trong lòng cô có cảm giác chua xót vô cùng.


Anh ấy thật sự là người yêu của Eun Hee sao? Anh ấy và Eun Hee đã có kỉ niệm gì? Vì sao bọn họ chia tay? Vì sao Eun Hee lại lấy Taeyeon?


Anh ấy yêu Eun Hee ư? Rất yêu, rất yêu sao?


Anh ấy đã quên Tiffany rồi sao? Người em gái nhỏ từng coi anh ấy là tất cả. Những lời cô từng nói với anh, anh đã quên rồi sao?


Trong lòng cô chua chát vô cùng.


Cô nhớ rõ đoạn thời gian mẹ mới qua đời, cha thường xuyên uống say, sau đó cãi lộn, đập phá. Cô không dám bước đến cản cha, chỉ có thể cuộn mình trong góc, mở to mắt sợ hãi nhìn mọi thứ, tay nhỏ gắt gao bịt miệng, không dám khóc.


Yunho oppa nghe tiếng chạy đến, bế cô đang run rẩy ra khỏi nhà, bế cô về nhà mình.


Anh cầm tay cô, nhẹ giọng nói:


-         Em rất sợ đúng không?


Fany ngẩng đầu lên nhìn Yunho, đôi mày dài của anh giản ra, ánh mắt anh thâm thúy mà sáng ngời, khi đó, cô đã coi anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này.


Cô gật đầu, sau đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh rất dịu dàng lau khô nước mắt cho cô rồi nói:


-         Ăn cơm chưa?


Cô chưa ăn cơm, cha thường xuyên quên nấu cơm nên cô lắc đầu.


Anh thở dài:


-         Em có đói không, anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, em ăn đi cho đỡ đói.


Cô nóng nảy, lắc rồi lại gật đầu.


Anh nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng và thương tiếc:


-         Em gật rồi lắc, bảo anh nên hiểu thế nào? Em nói chuyện đi. Nếu không nói chuyện thì sẽ quên mất nói như thế nào đấy.


Đúng thế, từ sau khi mẹ mất, suốt một tháng cô cũng không nói chuyện. Cha cô chỉ lo cho bản thân đau lòng mà không có thời gian để ý đến cô. Không có ai phát hiện chuyện này, cũng không có ai quan tâm cô có đau lòng hay không?


Ngoại trừ anh.


Cô vừa nín thì nước mắt lại rơi xuống, thì ra vẫn còn có người quan tâm đến cô.



Dưới ánh mắt mong chờ của anh, cuối cùng cô lắp bắp nói:


-         Em đói... em sợ... mẹ đã mất... Fany không có mẹ nữa...


Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh rồi khóc òa.


Sau đó, cô chợt nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:


-         Đừng sợ, sau này Fany còn có anh.


Anh mãi mãi không biết, chỉ câu nói nhẹ nhàng đó của anh đã mang đến cho cuộc sống sau này của cô sự hi vọng và an ủi vô cùng. Khi cô vất vả, đau lòng nhất, cô tự nhủ với bản thân:


-         Không có chuyện gì cả, mình còn có Yunho oppa.


Như vậy, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng.


-         Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?


Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh Fany, cắt ngang hồi ức của cô.


Fany nhìn lại, váy đỏ da trắng, mắt phượng đang nhíu, chẳng phải chính là Yoo Ara lạnh lùng xinh đẹp đi cùng Yunho sao?


Cô lễ phép cười:


-         Không có gì, chỉ là nhàm chám thôi.


Yoo Ara gật gật:


-         Không sai, tiệc rượu này thật sự rất nhàm chán, tôi cũng ngấy nhưng đám người đó đều thích, bọn họ có thể có được thứ mình muốn nhờ nó.


Ara nhìn về phía Taeyeon và Yunho rồi nói:


-         Bọn họ là hai người xuất sắc nhất ở đây, trong đó một người là chồng cô. Thật sự chúc mừng!


Ara quay đầu nhìn Fany khóe miệng khẽ cười, ý cười không đến mắt bởi mắt cô luôn lạnh lùng, giọng nói cũng như băng tuyết.


-         Cho nên sau này xin cô đừng đến gần Yunho nữa.


Fany ngừng cười, tim như bị kim đâm:


-         Lời này của Yoo tiểu thư là có ý gì?


Yoo Ara nghe được ba chữ "Yoo tiểu thư" thì mặt cứng đờ, sau đó trầm giọng nói:


-         Choi Eun Hee. Tôi biết cô. Cô chiếm trái tim Yunho suốt sáu năm, cô không thể tưởng tượng lúc mới sang Mỹ anh ấy đau khổ thế nào đâu. Giờ vất vả lắm anh ấy mới quyết định dứt bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cô đừng làm nhiễu loạn anh ấy nữa.


Fany càng nghe càng không hiểu, chỉ khẽ nói:


-         Anh ấy đi Mỹ?


Khó trách không thể tìm được anh. Khó trách chẳng có tin gì của anh.


-         Choi Eun Hee, cô giả hồ đồ cái gì. Trước chẳng phải vì cô đá anh ấy nên anh mới đi Mỹ sao? Cũng khó trách, Yunho không có tiền, có quyền như tập đoàn Kim thị, cô đã chọn thì đừng có như mất hồn trước mặt anh ấy như thế. Làm người thì đừng quá ti tiện.


Ánh mắt Yoo Ara nhìn cô tràn ngập sự chán ghét và khinh thường. Nhìn sắc mặt cô càng lúc càng trắng thì mới vênh mặt bỏ đi.


Trong lòng cô đau đớn không thôi. Tuy rằng cô không rõ những gì Yunho và Yeon Hee đã trải qua nhưng có một số việc cô có thể hiểu được.


Yunho rất yêu EunHee.

Hơn nữa đến giờ cũng chưa hề quên.

Chuyện này như cơn sóng nhấn chìm cô, sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác không thể thở nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro