Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa là khuôn mặt tiều tụy của ông Hwang, phía sau là khuôn mặt kinh ngạc của Yunho!

Cha gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc đi. Fany nhìn ông, trong lòng vô cùng áy náy. Cha nhất định rất đau lòng! Rõ ràng ở ngay trước mặt ông nhưng lại không thể nhận thức ông, Choi Eun Hee, cô nhẫn tâm vậy sao?

Ông Hwang nghi hoặc nhìn cô đang khóc, chần chừ hỏi:

- Tiểu thư, cô là ai? Cô biết con gái tôi sao?

Cô kinh ngạc, chẳng lẽ ông không biết người gây tai nạn? Nghĩ lại, cũng hiểu ngay được. Từ sau khi tỉnh dậy cô chưa từng lộ diện, Kim gia lại phong tỏa tin tức, vấn đề bồi thường cũng do luật sư làm nên ông không nhận ra cũng không lạ.

Một khi đã như vậy, cũng không nên phá hư không khí. Lâu như vậy mới gặp lại cha, Fany cũng không muốn vừa gặp đã bị ông chửi mắng. Cô lau nước mắt nói:

- Cháu là bạn của Tiffany... chú...

Chữ "cha" thiếu chút nữa thốt ra.

Mũi ông Hwang cay cay, nức nở nói:

- Cảm ơn cháu đến thăm nó, nhưng mà, Fany nó cũng không biết...

Ông quay đi lau nước mắt. Cô thấy ông khổ sở như vậy thì tim như dao cắt. Cô đi tới, cầm tay ông:

- Chú đừng đau lòng, Fany nhất định sẽ tỉnh lại.

Yunho nhìn cô đầy ý vị rồi cũng an ủi ông:

- Chú đừng buồn phiền quá, Fany rất hiếu thảo, nhất định không nỡ để chú đau lòng, nên em ấy nhất định sẽ tỉnh lại.

Ông khổ sở nói không nên lời, chỉ liên tục gật đầu. Sau đó ông đi đến bên giường bệnh, bắt đầu rửa mặt cho "Fany". Ông nhẹ nhàng lau trán cô, hai má, khóe mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, đầy từ ái.

- Các cháu nhìn xem, gầy đến da bọc xương...

Ông không nhịn được lại khóc:

- Tôi cũng không cho hộ lý lau rửa cho nó, hô lý chân tay thô bạo, giờ Fany mỏng manh như vậy...

Nước mắt cô lại rơi, cô lén quay đi lau nước mắt lại bắt gặp ánh mắt Yunho. Ánh mắt ấy có chút nghi hoặc lại cũng có sự thân thiết vô cùng.

Cô quay đi, trong lòng vô cùng chua xót. Trong lòng cô khẽ nói: "Choi Eun Hee, nhìn thấy không, Yunho oppa đến đây, anh ấy... vẫn quan tâm cô như vậy, cô bỏ được anh ấy sao? Mau tỉnh lại nhìn anh ấy đi!"

Bên kia, ông Hwang vẫn đang nói:

- Từ nhỏ Fany đã là đứa trẻ hiếu thuận, là chú không có khả năng làm người cha tốt, không cho nó được sống thoải mái. Học trung học đã phải ra ngoài làm thêm, kiếm được tiền đều đưa cho chú mà chú không thể cho nó đi học đại học... Đứa nhỏ này chưa từng yêu cầu cái gì, sinh nhật ngay cả bánh sinh nhật cũng chưa từng được ăn... Làm chú rất đau lòng... Đứa trẻ ngoan như vậy mà giờ lại thành thế này, mà người làm cha lại chẳng thể giúp nó trị người gây họa...

Ông ngồi xuống, nước mắt tuôn rơi.

Cô vội bước đến, ngồi xổm bên cạnh ông, cầm tay ông, chân thành nói:

- Chú ơi, chú đừng bao giờ nghĩ như vậy, Fany nhất định hiểu sự khó xử của chú. Tiền thuốc men cho cô ấy nhất định không ít, cô ấy nhất định biết chú làm vậy là bị bất đắc dĩ!

Ông Hwang như được an ủi, vươn tay vỗ vỗ lưng cô, gật gật đầu.

Cô nhân cơ hội hỏi:

- Bác sĩ nói như thế nào, cơ hội tỉnh lại nhiều không ạ?

Ông trả lời:

- Thật ra vết thương của Fany đều tốt, theo lý hẳn là đã tỉnh. Sở dĩ còn chưa tỉnh, bác sĩ nói có thể là do đầu óc bị chấn thương. Nhưng cứ bất tỉnh như vậy rất nguy hiểm, cơ thể sẽ suy yếu, cơ bắp sẽ teo lại, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!

Cô nghe xong lời ông nói, cảm thấy cả người như bị dội gáo nước lạnh, rét thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro