Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng sáng treo cao, trời sao lóng lánh. Ánh đèn đường rực rỡ như những viên ngọc, ồn ào náo nhiệt.

Yoona lái chiếc xe thể thao màu trắng tới.

Yoona đưa Sunny về nhà trước. Sunny đỏ mặt, lưu luyến không rời mãi đến khi Fany cười nói:

- Được rồi. Mau về đi thôi, sau này vẫn còn dịp gặp lại.

Lúc này Sunny mới hân hoan nhảy nhót trở về nhà. Yoona nhìn bóng dáng Sunny cười nói:

- Đây là bạn chị quen sau khi mất trí nhớ sao? Một cô gái thú vị!

Fany nghĩ rồi nói:

- Đây là người hay trang điểm cho chị, chơi khá thân.

Yoona nói:

- Quen biết nhiều bạn bè cũng tốt, trước kia những danh môn thục nữ hẹn chị đi dạo phố uống trà, chị luôn tìm lý do từ chối, lâu dần, mọi người đều nói Kim phu nhân là người tính cách lạnh lùng, cũng ít người ở bên. Bên chị có thể nói cũng chỉ có thư kí Kang.

Fany không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ: Kang Jiyoung này, tâm cơ cũng quá sâu, da mặt quá dày, câu dẫn chồng người ta rồi mà vẫn còn bạn bạn bè bè.

Yoona lái xe, giữa đêm hè gió thổi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái mát mẻ. Yoona nói:

- Chị dâu, xin chị giấu chuyện đêm nay cho em.

Cô tiếc cho Yoona:

- Em thật sự muốn bỏ qua sao?

Yoona thở dài:

- Em sao muốn bỏ qua, trước cũng có mấy công ty quản lí liên hệ nhưng em vẫn không dám nhận lời. Em rất hiểu tính ba, ông nhất định không đồng ý. Ông luôn cho rằng ngôi sao dù nổi tiếng cũng chỉ là con hát. Ông là người sĩ diện như vậy, sao chịu để con mình đi làm con hát!

Cô nhịn không được nói:

- Nhưng em đã lớn như vậy, chuyện của mình hoàn toàn có thể tự mình quyết định.

Yoona cười khổ:

- Thì sẽ là đối nghịch với ba! Chị dâu, em không sợ chị cười nhưng quả thực em không dám chống đối ba, chọc giận ba. Đến lúc đó, ông sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Kim, ông cũng không phải là chỉ có mình em là con.

Yoona yên lặng, gió thổi tóc cô bay về phía sau lộ ra chiếc cổ tinh tế. Đôi lúc có mấy sợ tóc làm chắn tầm nhìn, Yoona dùng tay khẽ gạt đi. Tay cũng rất mịn màng.

Fany như hiểu được điều gì, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì. Một lát sau, giọng Yoona nhẹ vang lên:

- Hào quang em có đều là nhà họ Kim cho. Rời khỏi Kim gia, em chẳng là gì cả, cũng chẳng phải là Yoong thong dong tao nhã. Cuộc sống của nghệ sĩ rất vất vả, để thành danh cũng phải đi qua con đường chông gai. Nếu hoàn toàn do em tự mình phấn đấu, em... thật sự không có dũng khí đó! Em như con chim nuôi trong nhà đã quen, cũng sớm đã quên cách tự ra ngoài kiếm ăn.

Gió đêm như tiếng thở dài khẽ.

Fany đột nhiên nghĩ: Giờ cô cũng là con chim nuôi trong nhà đó sao? Để cô quen với cuộc sống này, cô còn có thể trở về làm Tiffany Hwang tay làm hàm nhai sao?

Sau đó, hai người đều có tâm sự nặng nề, không ai nói gì.

Về nhà, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Taeyeon ngồi trên sô pha trước cửa lớn, vẻ mặt u ám. Khi nhìn thấy Fany và Yoona cùng vào thì mặt trầm lại. Cậu lạnh lùng nói:

- Hai người vẫn đi cùng nhau?

Cô thấy sắc mặt Taeyeon thì tim run run. Lại nghe cậu nói như vậy, biết cậu đã hiểu lầm, vội nói:

- Không phải, không phải, chúng tôi gặp nhau ở ngoài cửa.

Cậu trừng mắt nhìn cô:

- Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu, vì sao về muộn như thế?

Yoona có chút lo lắng nhìn Fany.

Fany thầm nghĩ: Không nên nói đến quán bar thì hơn, lỡ cậu hỏi đi quán bar nào thì phải nói thế nào? Bệnh viện cũng không được, càng không được nói chuyện đã gặp Yunho

cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên trả lời cậu như thế nào?

Sự do dự này càng khiến Taeyeon bực tức, cô cười lạnh:

- Sao thế, có gì không thể nói sao?

Trước mặt người hầu và Yoona, Fany bị Taeyeon nói đến không xuống được thang, cô nổi giận nói:

- Vớ vẩn, tôi đi đâu sao phải báo cáo với cô.

Nói xong, thấy sắc mặt Taeyeon càng lúc càng âm trầm thì không khỏi chột dạ, Fany vội xoay người lên lầu. Cậu tức giận, đang chuẩn bị đuổi theo thì bị Yoona kéo lại.

Yoona thấy chị dâu vì giúp mình mà bị Taeyeon nghi ngờ thì không khỏi áy náy, cô nói:

- Unnie có chuyện gì thì từ từ nói.

Cậu cười lạnh:

- Giờ em có vẻ càng ngày càng thích quản chuyện vợ chồng unnie, đây không phải thói quen tốt.

Nói rồi gạt tay Yoona, đi lên lầu. Cậu đẩy cửa phòng đi vào, thấy cô đang ngồi trên giường. Cô vừa thấy cậu thì run bắn lên, vội trốn vào phòng tắm.

Taeyeon nhanh tay giữ chặt Fany lại, đang định phát hỏa lại thoáng nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, không hiểu sao cơn tức lại biến mất. Cậu thoáng hòa hoãn nói:

- Em trốn cái gì? Em sợ tôi như vậy sao? Tôi ăn em được sao?

Cô nghe xong, đột nhiên nhớ tới câu: "Loại người biến thái đó không sợ mới là lạ!" thì không nhịn được phì cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời đầu xuân, nhanh chóng hòa tan không khí lạnh lùng giữa hai người.

Taeyeon nhìn chằm chằm nụ cười của Fany, chỉ cảm thấy vô cùng quyến rũ đáng yêu, lửa giận còn lại cũng biến mất sạch. Cậu nghĩ, sao trước kia không cảm thấy cô đẹp như vậy? Trong lòng nóng lên, muốn ôm cô vào lòng nhưng vừa nghĩ đến sự kháng cự của cô thì cố gắng đè nén lại.

Fany thấy Taeyeon chăm chú nhìn mình,đôi mắt đen như cơn lốc xoáy sâu có thể hút cô vào. Tim không khỏi nhảy dựng, mặt nóng như lửa đốt.

Fany vội cúi đầu, che dấu vẻ mặt của mình, trong lòng lại nghĩ: sức quyến rũ của Yoona trên sân khấu tuyệt đối không thua cậu nhưng sao khi gặp Yoona cô không có cảm giác mặt đỏ, tim đập? Cho dù là với Yunho cũng không khiến cô như vậy.

Nhất định là vì cao thủ tình trường này am hiểu cách câu dẫn, cô là cô gái thuần khiết không phải đối thủ của cậu...

Fany đang miên man suy nghĩ, giọng Taeyeon trầm thấp vang lên:

- Lần này thì thôi, lần sau đừng về muộn như thế,... ít nhất cũng phải gọi điện thoại chứ! Không nói không rằng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy người, tôi... mẹ lo lắng gần chết!

Trong giọng nói có chút mất tự nhiên.

Nhưng Fany cũng không nghe ra, lúc ấy cô nghĩ: đúng thế, sao không gọi điện thoại về trước? Nói đến nói đi đều là vì cô chưa từng coi nơi đây là nhà, chưa từng coi bọn họ là người nhà, không nghĩ bọn họ cũng lo lắng vì cô.

Fany cảm thấy áy náy, liền nhỏ giọng nói:

- Biết rồi, sau này tôi không thế nữa. Mai tôi đi xin lỗi mẹ.

Lần đầu tiên Taeyeon thấy cô nhu thuận như vậy, cảm thấy vô cùng sung sướng, liền cười dịu dàng với cô. Nụ cười dịu dàng hiếm có này như có mồi châm lửa lòng người khiến mặt cô vừa bình thường đã lại đỏ bừng, nóng cháy.

Tim cô đập loạn, vội nói:

- Tôi đi tắm đây.

Xong vội vàng trốn vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro