Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Fany tỉnh lại đã không thấy Taeyeon đâu. Cô cảm thấy lạ, vì sao mỗi lần cậu rời giường cô đều không biết? Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh cậu nhẹ nhàng rời giường. Lập tức lại lắc đầu, cậu mà biết chăm sóc như vậy? Sao có thể? Nhất định là vì cô ngủ quá sâu.

Đi xuống lầu, Fany tìm được Kim phu nhân đang cùng người hầu tỉa hoa ở sau vườn. Lúc này, bà đang cầm kéo tập trung tỉa cây. Từng chút từng chút, từ bồn hoa này sang chậu hoa kia. Chuyện nặng nề như vậy mà bà làm rất thuần thục.

Cô đi tới bên bà, khẽ gọi:

- Mẹ!

Sau đó, trong lòng thầm nghĩ nên xin lỗi chuyện hôm qua như thế nào. Kim phu nhân ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản:

- Dậy rồi ah! Ăn sáng chưa?

Sau đó lại tiếp tục tỉa hoa.

Fany đi theo bà nói:

- Con vừa ăn... Mẹ, tối qua con về muộn cũng không gọi điện thoại làm mẹ lo lắng... xin lỗi mẹ.

Cô cúi đầu.

Kim phu nhân ngừng tay, xoay người lại, nhìn cô nói:

- Hôm qua mẹ có lo lắng nhưng người lo lắng cho con nhất không phải là mẹ.

Cô nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn bà, rất là khó hiểu. Kim phu nhân cười:

- Là Taeyeon! Sau khi đi làm về cứ ở trong đại sảnh đi tới đi lui, lúc nào cũng nhìn đồng hồ, cơm ăn cũng không ngon! Càng muộn nó càng lo lắng, con lại không có bạn bè gì, nó muốn tìm con cũng không biết nên đi đâu tìm, chỉ có thể gọi về nhà mẹ đẻ con hỏi nhưng cũng không có kết quả. Tuy rằng ngoài miệng tỏ ra tức giận nhưng thực tế nó rất lo cho con!

Fany sửng sốt, Taeyeon mà lại lo lắng cho cô. Kim phu nhân thấy vậy không khỏi nhíu mày:

- Eun Hee! Vẻ mặt con sao thế? Nó là chồng con đó! Nó lo lắng cho con thì kì quái thế sao? Đúng, trước đó nó không đúng với con nhưng trong đó cũng có trách nhiệm của con. Con quá lạnh lùng với nó. Nhưng sau khi con mất trí nhớ, tâm tư của nó với con mọi người đều thấy. Ngày nào cũng về nhà, bên người không còn đám phụ nữ bát nháo, chứng tỏ nó muốn sống an ổn với con. Eun Hee, con cũng phải mở rộng lòng với nó mới được, dù sao hai đứa là vợ chồng, hạnh phúc sau này của con đều ở trên người nó. Con cứ cố chấp khiến nó lạnh lùng thì có lợi gì đâu?

Những lời này khiến lòng Fany lại rối loạn. Trong đầu tựa hồ lập tức trào dâng rất nhiều ý nghĩ, lộn xộn, hỗn loạn, nhất thời trở nên mơ hồ.

Kim phu nhân thấy Fany không nói gì nghĩ cô nghe hiểu, ôn hòa cười, tiếp tục nói:

- Mẹ nói nhiều như vậy con đừng trách mẹ dài dòng, mẹ cũng là muốn tốt cho các con. Nếu con cảm thấy ở trong nhà quá nhàm chán thì có muốn chơi bài với chúng ta không? Đây chính là thứ giết thời gian tốt nhất. Vừa khéo, chiều nay có một người không thể tới.

Fany vội nói:

- Chơi bài? Con không biết chơi.

Côliên tục xua tay nhưng Kim phu nhân rất cao hứng:

- Sợ cái gì, mẹ dạy, học là được.

Kim phu nhân lôi kéo Fany đi vào đại sảnh. Từ khi bọn họ chuyển về, Joo cũng chuyển về đây, xem ra Kim phu nhân rất coi trọng cô ấy.

Kim phu nhân bảo dịp Joo đi gọi điện rồi nói:

- Nhất thời thiếu chân, mẹ còn đang nghĩ chiều nên làm thế nào cho qua ngày, có con thế vào là được rồi. Mau hẹn với Park phu nhân và Han phu nhân nếu không bọn họ sẽ có kế hoạch khác mất.

Fany hỏi:

- Ngày nào mẹ cũng chơi bài?

Kim phu nhân thở dài:

- Không chơi thì sao qua ngày được. Cha con còn có chuyện của mình, ban ngày không ở nhà, các con đều lớn, có chuyện của mình. Người không cần đi làm như chúng ta, trong nhà cũng có người hầu làm việc nhà, có thể làm gì? Chẳng phải đi dạo phố với bạn bè, uống trà, chơi mạt chược cho qua ngày?

Sau đó bà nhìn cô cười:

- Nếu các con sớm cho mẹ đứa cháu thì mẹ cũng không nhàm chán như vậy?

Cô cũng không dám tiếp lời, chỉ cười cho qua.

Ăn cơm trưa không lâu, hai vị phu nhân Kim phu nhân hẹn đến.

Đều là khoảng 50 tuổi, quần áo tinh tế, đẹp đẽ. Kim phu nhân giới thiệu Fany cho hai người. Trong đó có người mặt tròn, hơi mập là Park phu nhân, dung nhan thanh tú, vóc dáng mảnh mai là Han phu nhân.

Park phu nhân giọng khá lớn, bà nhìn Fany nói:

- Bà Kim, con dâu của bà đẹp thật, kết hôn cùng Taeyeon cũng đã lâu nhưng sao chưa gặp?

Bà Kim cười nói:

- Trước kia không ở chung, giờ thấy tôi ở một mình buồn nên mới chuyển về đây bầu bạn.

Han phu nhân thì khẽ nói:

- Bà thật có phúc, con dâu hiếu thảo như vậy. Chẳng như con dâu tôi, ngày nào mặt trời chưa lặn thì không về, chẳng biết bên ngoài có gì hấp dẫn nó.

Joo dẫn người hầu bưng trà, đồ ăn lên. Không lâu sau, mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ.

Kim phu nhân đón khách đến bàn mạt chược. Park phu nhân uống một ngụm trà:

- May mà bà tìm tôi chơi bài, bằng không chiều nay tôi cũng không biết làm gì.

Bà Kim ngạc nhiên nói:

- Không phải bà định đi spa với con dâu à.

Park phu nhân nói:

- Con dâu sáng sớm đã về nhà mẹ đẻ!

Đột nhiên có tin bát quái này khiến bà Kim và bà Han đều tò mò, không hẹn cùng hỏi:

- Sao lại thế này?

Có thể thấy bọn họ vô cùng nhàm chán.

Park phu nhân vẻ mặt không cho là đúng:

- Chẳng qua là vì tối qua con tôi không về nhà! Chẳng biết gây loạn bao nhiêu lần rồi, nó không ngại phiền.

Han phu nhân vừa vuốt bài vừa nói:

- Chuyện này có thể hoàn toàn nhìn thoáng. Năm ấy, chồng tôi có phụ nữ bên ngoài, tôi cũng chẳng làm loạn nhưng có tác dụng gì đâu? Ông ta được mấy ngày lại như cũ, sau này tôi cũng nghĩ thông. Chỉ cần nữ chủ nhân nhà họ Han là tôi, con tôi là người thừa kế thì chuyện khác tôi cũng mặc kệ. Có quản cũng không được.

Kim phu nhân đánh ra một con rồi nói:

- Đúng, chính là đạo lý này.

Nói xong như lơ đãng mà liếc nhìn Fany một cái.

Cô làm bộ không phát hiện, trong lòng lại suy nghĩ, nếu sống như vậy thì có ý nghĩa gì! Đơn giản là bọn họ cung cấp cuộc sống tốt thì mình phải khúm núm? Thậm chí mặc kệ mọi thứ? Vậy cô là sống cuộc sống bình thường.

Cô càng ngày càng cảm thấy mình không thích hợp làm con dâu nhà giàu, thứ cô theo đuổi không phải cuộc sống này.

Đột nhiên Park phu nhân kêu to:

- Ha ha, thắng rồi, trả tiền đây.

Trả tiền? Lúc này Fany mới ý thức được bọn họ chơi ăn tiền. Nghe tới con số Park phu nhân nói cô suýt thì phun máu. Chỉ một chút công phu mà mất đi 20 ngàn won.

Fany đau lòng sắp khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro