Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fany lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng Yoona. Cửa phòng đóng chặt, bên trong lặng yên không một tiếng động.

Cô gõ cửa, nhẹ giọng nói:

- Yoona, chị có thể vào không?

Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng khe khẽ:

- Vào đi, cửa không khóa.

Cô đẩy cửa đi vào, trong phòng không có bật đèn. Yoona ngồi cạnh cửa sổ, đầu tựa vào cửa kính, ánh trăng thản nhiên chiếu vào người Yoona. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống mặt, vẻ mặt cô đơn mất mát. Nhìn như một bức tranh tuyệt mỹ.

Trong lòng Fany không khỏi cảm thán, gen di truyền của nhà họ Kim quá tốt, sinh hai con đều vô cùng xinh đẹp, thật họa thủy, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái. May mình nhìn mãi thành quen, bằng không chẳng phải tim đập nhanh quá mà chết?

Cô đi tới, ngồi xuống bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là cảnh ở hậu hoa viên, ánh trăng rải lên hoa viên, bóng cây lắc lư, mơ hồ.

Cô quay đầu nhìn Yoona đầy thân thiết:

- Yoona, em có ổn không?

Yoona vẫn ngồi tư thế ban đầu, động cũng không động, một lúc sau mới lặng lẽ nói:

- Chị dâu, có phải em vô dụng lắm không? Trước mặt cha ngay cả chút dũng khí phản đối cũng không có,trước mặt cha em chỉ có thể nghe lời hoặc trốn tránh.

Fany cười:

- Trong nhà này có ai dám phản đối ông? Cho dù là chị của em cũng e là không dám đối nghịch với cha em! Nhưng Yoona à, em lại lên sân khấu biểu diễn sao?

Yoona vuốt tóc, khuỷu tay chống lên đỡ mặt, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc, khẽ thở dài, có vẻ phong tình khác.

- Em ở trong văn phòng luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, cả người mất tự nhiên, như chịu hình, tan tầm tự nhiên muốn đến quán bar cho thoải mái. Vốn không định lên sân khấu nhưng không khí ở đó khiến em phấn khích, mơ mơ hồ hồ lên sân khấu từ lúc nào không hay. Cũng chỉ có lần đó nhưng lại xui xẻo bị nhân viên công ty nhận ra...

Vẻ mặt Yoona uể oải.

Trong lòng Fany đã coi Yoona là bạn, thấy Yoona không vui thì cũng khó chịu, muốn an ủi nhưng lại không thể nào an ủi, cũng không biết nghĩ cách gì cho Yoona. Cô thực sự hi vọng Yoona có thể làm chuyện mình thích bởi vì đời người tìm được chuyện mình thích làm là việc vô cùng may mắn. Nhưng gia đình phản đối như thế, Yoona lại là tiểu thư sống sung sướng từ nhỏ có thể rời khỏi gia đình sao? Huống hồ bản thân Yoona đã chẳng có dũng khí này thì cô có thể nói cái gì?

Fany nói:

- Cha hẳn chỉ dọa em thôi, dù sao em cũng là con đẻ, ông sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.

Yoona lắc đầu:

- Cha em nói được thì sẽ làm được, nếu ông thật sự là loại người khẩu xà tâm phật thì đã không có thành tựu như bây giờ.

- Vậy em tính sao?

Yoona ngẩng đầu nhìn Fany, đôi mắt đẹp đầy tuyệt vọng:

- Em còn có thể làm sao? Em không có dũng khí chống đối cha, chỉ có thể làm theo ông thôi.

Fany khuyên:

- Nếu em thực sự quyết tâm thì đừng chần chừ, vẫn nên để tâm đến công việc, đừng phân tâm nghĩ gì nữa,tránh buồn khổ sau này.

Nếu không thể thoát ly khỏi gia đình thì nên ngoan ngoãn sống theo cuộc sống cha mẹ đã sắp đặt. Nếu còn tiếc nuối giấc mộng của mình thì chỉ khiến bản thân phân vân, tự thêm phiền não mà thôi.

- Nhưng chị ơi, em rất yêu sân khấu...

Fany không nhịn được nói:

- Nhưng em không yêu nó đến độ có thể hi sinh vì nó.

Khuôn mặt thanh tú của Yoona trắng bệch, giật mình, sau đó mới suy sụp cười:

- Chị nói đúng, là em vô dụng, không trách được ai,

Fany vội nói:

- Chị không có ý đó... Yoona, chuyện này không thể trách em, đổi thành chị, chị cũng không có dũng khí đó.

Yoona cúi đầu.

- Yoona, xuống ăn cơm đi, tối em còn chưa ăn gì .

- Chị dâu đi ăn đi, em ăn không vô.

Fany cảm thấy giờ Yoona cũng nên cần yên tĩnh suy nghĩ nên đứng dậy, rời khỏi phòng.

Phòng ăn lớn như vậy cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô ăn cơm, nhìn bàn đầy đồ ăn mà không có cảm giác ngon. Miễn cưỡng ăn một chút rồi cũng về phòng.

Về phòng, cô nhớ lại vừa rồi mình nói với Yoona, không khỏi liên tưởng, nếu nhà họ Kim biết mình đi học stylist thì sẽ có phản ứng gì? Bọn họ ngay cả ngôi sao cũng không coi vào mắt thì càng không để ý đến nhà thiết kế phục vụ ngôi sao. Nếu lúc đó họ cực lực phản đối thì mình nên làm gì?

Nhưng chỉ chốc lát, cô đã có đáp án. Đừng nói cô còn không muốn ở cả đời tại nhà họ Kim, cho dù có như vậy thì cũng sẽ không để mặc bọn họ can thiệp đến con đường của mình! Chẳng phải cùng lắm là đuổi cô đi sao? Cô cóc sợ!

Cô không muốn ỷ lại vào bọn họ, không muốn kiếm chác gì từ họ thì đương nhiên sẽ chẳng sợ họ.

Buổi tối, cô đọc qua mấy mấy cuốn sách, đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên người hầu gõ cửa:

- Phu nhân, cô chủ đã về, uống rượu say, phu nhân có thể xuống xem không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro