Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sư trong tưởng tượng của Fany hẳn là: trang trọng, nghiêm túc, bí hiểm, mắt có thần quang, giơ tay nhấc chân đều vô cùng thần bí.

Nhưng... người trước mặt là thế nào?

Người trước mặt ước chừng 30, 40 tuổi. Đầu bóng loáng, bụng như mang thai, mặc T-shirt nam màu lông chuột và chiếc quần đùi rộng, người đeo theo túi vải đen bẩn, chân đeo dép lê to bản. Đứng đó, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, chân rung rung.

Fany đen mặt thì thầm với Sunny:

- Cậu chắc chắn người này là cao nhân? Đại sư?

Sunny lau mồ hôi lạnh trên:

- Mình đứng đợi ở nhà ga, gọi điện thoại liên hệ, hẳn là ông ấy! Cậu mình nói ông ấy rất có bản lĩnh. Cao nhân... chắc là... đều không câu nệ tiểu tiết......

Fany ừm một tiếng rồi lại liếc nhìn về phía đại sư, hình tượng phiêu dật xuất trần trong tưởng tượng bị đập nát trong nháy mắt.

Đại sư vươn bàn tay to về phía Fany, tự giới thiệu:

- Xin chào, tôi họ Cao, tên Nhân, tôi nghe nói chuyện của cô thì rất có hứng thú, hy vọng có thể giúp cô.

Cô thiếu chút nữa té xỉu, thì ra ông ấy tên là Cao Nhân, cũng không phải là "cao nhân" trong tưởng tượng của cô. Cô bị đả kích liên tiếp nên có hơi mất tin tưởng vị "cao nhân" này, không khỏi nhìn Sunny đầy ai oán, ý tứ rõ ràng: "đây là "cao nhân" mà cậu nói?

Sunny cười gượng hai tiếng, nhỏ giọng nói:

- Đừng để ý tướng mạo... cậu để ông ấy thử xem, dù sao cũng chẳng có gì hại.

Lúc này "cao nhân" dùng vạt áo lau mồ hôi, áo trắng lập tức thấm mồ hôi vàng khè, ông nói:

- Mau dẫn tôi đến bệnh viện đi. Tôi nóng sắp chết! Hai nha đầu này to nhỏ cái gì? Có phải không tin tôi là cao nhân?

Sunny vội nói:

- Không phải, không phải. Mời ông từ xa xôi đến sao có thể không tin

Sunny nhéo lưng Fany, côđành phụ họa:

- Đúng! Đúng.

Fany vẫy xe taxi, ba người lên xe, cô nói địa chỉ bệnh viện cho lái xe.

Trên đường, Cao Nhân vẫn nhìn chăm chú khung cảnh bên ngoài, Sunny hỏi ông mấy câu nhưng ông cũng mặc kệ. Khóe miệng Fany giật giật, Sunny chỉ đành cười xuề xòa:

- Là cao nhân tính tình ai chẳng có chút cổ quái...

Đến lúc này, cô hoàn toàn mất hi vọng với vị "cao nhân" này.

Ba người tới bệnh viện, cô tuy rằng không còn hi vọng nữa nhưng nếu đã mời đến thì cảm thấy nên để ông nhìn xem sao. Hoặc đúng như lời Sunny nói: "Chân nhân bất lộ tướng".Cho dù chẳng được gì nhưng trời nóng như vậy, ông từ xa đến cũng nên chăm sóc chu đáo.

Nghĩ như vậy, lòng cô thoải mái hơn. Cô dẫn ông vào phòng bệnh, đẩy cửa vào đã thấy một người phụ nữ hơn 50 tuổi đang ngồi bên giường, cúi đầu xem báo, chính là mẹ kế của cô. Trên giường, "Tiffany " nằm bất động, máy móc khẽ báo tín hiệu. Cũng không thấy cha, Tiffany cả kinh: Mẹ kế không phải đã về rồi sao? Sao đột nhiên lại đến?

Bà Hae Mi thấy động thì ngẩng đầu, thấy Fany thì nghi hoặc hỏi:

- Chuyện gì? Tìm ai?

Phía sau, Sunny nghe giọng bà cũng thấy lạ, khẽ nói thầm với Fany:

- Sao mẹ kế cậu lại ở đây? Bà ấy không phải đã về rồi sao? Giờ bà ở đây thì làm thế nào?

Cô nói:

- Cậu nghĩ cách dụ bà ấy đi ra chỗ khác đi.

Sunny gật đầu sau đó đi đến bên bà HaeMi nói:

- Dì, là cháu, cháu đến thăm Fany.

Hae Mi thấy là Sunny thì chỉ hơi gật đầu, bình thản:

- À, là Sunny.

Lại cúi đầu đọc báo.

Fany và Cao Nhân cùng đi vào, Sunny lại hỏi Hae Mi:

- Dì, sao dì lại ở đây, sau khi Fany qua cơn nguy hiểm không phải dì đã về rồi sao? Đúng rồi, chú đâu?

Hae Mi ngẩng đầu nhưng vẫn cầm tờ báo:

- Chẳng phải gần đây Fany lại không tốt sao? Cha nó bảo dì lên. Chú của cháu đến chỗ bác sĩ rồi.

Nói xong thì thở dài, thoáng lộ tia đau lòng. Tim Fany nhảy dựng, thất thanh:

- Không ổn? Có ý gì?

Chẳng lẽ, bệnh tình có chuyển biến xấu? Hae Mi lúc này mới buông tờ báo trong tay, nhìn Fany hỏi:

- Cháu là ai?

Tiffany hơi bình tĩnh lại rồi nói:

- Cháu cũng là bạn của Fany, hôm nay đến thăm cô ấy.

Cô nghĩ rồi lấy 1 triệu ra đưa cho Hae Mi:

- Dì, đây là chút lòng thành của con, dì nhận lấy đi.

Hae  Mi từ chối không nhận nhưng cô luôn kiên trì thì mới cười nhận tiền. Sắc mặt hiển nhiên tốt hơn nhiều, cũng nhiệt tình lên không ít.

Sunny nhân cơ hội hỏi:

- Dì, vừa rồi dì nói Fany không ổn là sao?

Cô lo lắng nhìn chằm chằm Hae Mi. Trong lòng van xin không phải là đáp án đó.

Sắc mặt Hae Mi buồn bã, thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Nghe cha nó nói là bị biến chứng, các cơ quan bắt đầu bị suy kiệt, để lâu thì nguy hiểm đến tính mạng. Đáng thương quá, còn trẻ như vậy mà mạng khổ, đều là bọn người xấu gây họa.

- Cái gì?

Sắc mặt Fany trắng bệch, vội lui mấy bước, đánh rơi cả ví. Mà Sunny cũng khiếp sợ vô cùng.

Hai người bị tin xấu này bất ngờ đánh tới không nói nên lời, cũng không để ý đến Cao Nhân đang chăm chú nhìn "Tiffany" trên giường bệnh da bọc xương, ánh mắt lóe sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro