Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Fany bị tiếng động nhỏ làm thức giấc. Mở mắt ra thấy cậu rón rén ngồi dậy, cả người chỉ mặc bộ đồ lót, rón ra rón rén khiến người ta buồn cười nhưng cô thì không cười. Cô biết Taeyeon làm vậy là vì không muốn đánh thức cô. Lòng cô đầy cảm động, thì ra cậu cũng là người rất biết quan tâm đến người khác.

Bất giác cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Chào buổi sáng.

Cậu ngẩn ra, quay đầu cười xin lỗi:

- Là Tae đánh thức em à.

- Không phải, tối qua em ngủ sớm nên dậy sớm.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên làn da trần của Taeyeon khiến da như phủ thêm lớp ánh sáng bóng loáng. Fany nhìn mà có hơi ngây người, nói thật ra, dáng người của cậu... thật sự là rất được!

Taeyeon thấy Fany ngây ngốc như vậy thì cười tà mị, sau đó không hề xấu hổ mà bắt đầu đứng tạo dáng, phô bày cơ thể của mình trước mặt cô.

- Thế nào, dáng người của chồng em không tệ chứ! Không kém chút nào đúng không?

Sau đó quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày, khuôn mặt đẹp như tượng Hy lạp đầy đắc ý.

Khóe miệng cô giật giật, thật đúng là đồ siêu cấp tự kỉ.... Cô lau mồ hôi lạnh ở thái dương:

- Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm.

Taeyeon đi tới, ngồi bên cạnh Fany, sau đó nghiêng người tới gần, đôi mắt thâm thúy lưu chuyển có vẻ đẹp mê hồn. Cậu cười tà mị:

- Cô gái, em thừa nhận rằng em bị Tae mê hoặc rồi đi, vừa rồi em còn chảy nước miếng.

Fany vội vàng sờ miệng, may mà không đụng phải chất lỏng khả nghi gì, Taeyeon khẽ cười dựa vào người cô, cô thẹn quá hóa giận, lấy chiếc gối phía sau nện lên đầu cậu.

Taeyeon nhảy dựng lên, vừa cười vừa nói:

- Em mưu sát chồng!

Cô lại cầm gối đầu ném tới, lần này gối đầu phi thẳng về mặt cậu. Cậu ôm gối đầu than thở, khóc lóc:

- Bà xã ơi, giơ cao đánh khẽ đi! Em đang hủy diệt hạnh phúc đời mình đấy.

Mặt cô như bị lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kim Taeyeon, Tae quá vô sỉ.

Cậu cười lớn đi vào phòng tắm. Rửa mặt chải đầu xong lại đi thay quần áo.

Đi tới bên giường, cúi người hôn môi cô rồi nói:

- Trưa bảo lái xe đưa em đến công ty nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm.

- Sớm như vậy Tae đã đi làm rồi sao?

Fany xem đồng hồ, thấy mới chỉ hơn 7h chút xíu. Cậu vuốt tóc cô nói:

- Lão gia nhà chúng ta là người cuồng làm việc, mỗi ngày hơn 8h đều đã đến công ty. Tae và Yoona ngày nào cũng đi làm cùng ông, trước đó nửa giờ đều phải ở trong văn phòng nghe ông dạy bảo.

Taeyeon cười bất đắc dĩ:

- Được rồi, sắp đến giờ ăn sáng rồi, Tae xuống trước, em ngủ thêm đi.

Nghe Taeyeon nói như vậy Fany nào ngủ tiếp được. Ai cũng chăm chỉ như vậy, cô thầm nghĩ, Kim thị có được ngày hôm nay cũng là có đạo lý cả. Xem ra sau này cô còn phải cố gắng làm tốt công việc của mình. Lớp huấn luyện cũng đến lúc phải đăng kí, giờ cô đã xác định sẽ ở lại nhà họ Kim, như vậy là vừa khéo để đi học. Nhưng chuyện này phải thương lượng với Taeyeon một chút mới được. Nhân lúc trưa nay đi ăn cơm nói với cậu thì hơn, chắc cậu sẽ không phản đối.

Fany cười với Taeyeon, sóng mắt dịu dàng như nước mùa xuân, cô nói:

- Em cũng dậy đây, Tae xuống trước đi, em rửa mặt rồi xuống.

Ăn điểm tâm rồi, Fany và Kim phu nhân tiễn cha con họ đi làm.

Sau đó, bọn họ tiếp tục bận rộn chuẩn bị yến tiệc. Qua hai ngày nữa là tới rồi, không còn bận rộn như trước, giờ chỉ còn phải làm vệ sinh cho biệt thự. Fany và Joo chỉ huy đám người hầu quét dọn, có đôi khi không đủ người cô cũng phải tự xắn tay làm.

Kim phu nhân rất vừa lòng với những biểu hiện của cô, lúc chơi bài với bạn luôn khen con dâu mình ngoan ngoãn thế nào.

Kim phu nhân thấy Fany đầu mướt mồ hôi thì đi tới bên cô nói:

- Eun Hee, nghỉ chút đi, không còn việc gì nữa, để bọn họ tự làm.

Nói rồi kéo cô ngồi xuống sô pha.

Cô cười nói:

- Con không sao, là kỉ niệm bốn mươi năm kết hôn của cha mẹ, bữa tiệc quan trọng như vậy nhất định phải thật chu đáo mới được.

Kim phu nhân nghe xong trong lòng vui mừng, cười toe tóet. Joo ở bên nói:

- Phu nhân, tôi thật hâm mộ bà, có cô con dâu ngoan như vậy.

Kim phu nhân nắm tay Fany, hiền lành nói:

- Đúng vậy, như con gái của tôi. Đây là phúc của tôi.

Cô cũng rất cảm động, xét về phương diện một mẹ chồng mà nói, Kim phu nhân cũng là rất tốt. Khi cô còn làm thuê ở thẩm mỹ viện thường xuyên nghe khách hàng oán giận, kể xấu mẹ chồng mình đáng ghét, soi mói thế nào. Kim phu nhân không quá soi mói cô, cũng không muốn thay đổi cô, cho cô tự do rất nhiều. Tuy rằng về vấn đề Taeyeon lăng nhăng thì bà luôn nói cho cậu nhưng trên lập trường của bà đó cũng là chuyện bình thường. Cô cũng không thể ép bà coi mình quan trọng hơn con của bà được.

Cũng may, giờ Taeyeon không lăng nhăng, cô và Kim phu nhân cũng không có xung đột. Về phần Taeyeon có kiên trì được không thì cũng cần cả cô và cậu cùng cố gắng. Ba người đang nói chuyện, người hầu gọi Kim phu nhân nghe điện thoại:

- Là nhị tiểu thư!

Kim phu nhân nghe điện thoại, chỉ nghe bà nói:

- Trong phòng? Lập tức đưa đến? ... Được, được.

Bà buông điện thoại, Fany hỏi:

- Là Yoona ạ? Có việc gì?

Kim phu nhân nói:

- Đúng thế, con bé này không biết cả ngày nghĩ được cái gì mà quên cả công văn quan trọng ở nhà, đến lúc cần không thấy, lại bị cha nó mắng. Giờ đang gọi điện nhờ mẹ gửi người hầu đưa đến.

Nói xong, đang định kêu người hầu thì Fany nói:

- Để con đưa cho em ấy là được, đằng nào chút nữa con cũng đến công ty đi ăn trưa với chồng con, tiện đường đem qua là được rồi.

Kim phu nhân nghe cô nói như vậy, lập tức cười, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý.

- Được, con mang qua cho em nhé.

Sau đó không nhịn được lại nói tiếp:

- Cố lên, cố lên! Sang năm là năm Heo vàng, tranh thủ sinh lấy một đứa.

Mặt Fany đen lại.

Kim phu nhân sai người hầu vào phòng tìm tài liệu:

- Ngay ở đầu giường nó, bìa màu lam.

Fany cầm lấy tập văn kiện từ tay người hầu, sau đó lảo đảo chạy đi dưới tiếng cười đầy thâm ý của Kim phu nhân và Joo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro