Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Fany cảm thấy Taeyeon rất khác. Thay đổi lớn nhất là ít nói đi, có đôi khi còn rất bất an. Tối ngủ cũng trằn trọc. Cô mấy lần hỏi nhưng cậu đều chỉ thản nhiên đáp đó là chuyện công ty. Cô hồ nghi, có thể khiến cậu như vậy hẳn là chuyện không nhỏ nhưng sao không thấy cha và Yoona như vậy. Nhất là cha, gần đây còn mặt mày hồng hào, khí sắc còn rất tốt.

Trong lòng cô dù thấy lạ nhưng nhìn khuôn mặt càng ngày càng tiều tụy của cậu thì lo lắng, cố ý sai phòng bếp đun canh an thần bổ khí cho cậu uống, hi vọng tối có thể ngủ ngon hơn chút.

Chuyện khiến cô thấy khác chính là Kim phu nhân và Joo. Có mấy lần cô thấy bọn họ nghiêm túc nhỏ giọng bàn cái gì nhưng chỉ cần cô đến gần thì bọn họ sẽ trông rất mất tự nhiên, sau đó cao giọng, nói một số đề tài nhàm chán. Hiển nhiên là đang kiêng kị cô.

Những chuyện đó càng khiến cô nghi ngờ.

Cẩn thận nghĩ lại, sự thay đổi này đều là sau yến hội. Cô không khỏi nhớ lại lúc bọn họ biến mất thần bí trong yến hội, chẳng lẽ hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này dường như liên quan đến cô nhưng rõ ràng bọn họ không muốn cô biết.

Nhưng có thể là chuyện gì? Lại khiến cậu phiền não như vậy?

Cô muốn tìm đáp án nhưng lại mơ hồ cảm thấy nếu bọn họ đã cố ý gạt mình, không muốn cô biết thì có phải cô cứ để như vậy sẽ tốt hơn? Có phiền não đều là tự tìm, bọn họ khổ sở giấu diếm cô hẳn cũng là tốt cho cô, vậy sao cô không giả hồ đồ?

Có đôi khi phiền não lại không thể tránh được, cho dù giả hồ đồ cũng không thể giả mãi được.

Đó là một buổi trưa nóng bức, tuy rằng đã cuối hè sang thu nhưng thời tiết chỉ hơi dịu đi chứ ánh mặt trời vẫn rất chói chang.

Kim phu nhân luôn có thói quen ngủ trưa, hôm nay bà ăn xong cũng đi nghỉ sớm. Cô ngồi xem TV một mình trong phòng khách.

Lúc này, có người hầu đi đến bên nói:

- Thiếu phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp cô.

Fany ngẩng đầu, hỏi:

- Là ai?

- Là một người phụ nữ lớn tuổi, không nói tên mà chỉ nói là có quen cô, có chuyện quan trọng muốn nói.

Cô kinh ngạc nghĩ: là ai? Chẳng lẽ là người quen cũ của Eun Hee? Cô nói với người hầu:

- Cô dẫn bà ta vào đi.

- Thiếu phu nhân, người đó rất lạ, bà ta nói muốn cô ra ngoài gặp, có vẻ khá vội?

Hử? Những chuyện xảy ra gần đây sao quỷ dị vậy?

Fany đi theo người hầu ra ngoài, thấy ở chỗ râm mát bên ngoài có một người phụ nữ quần áo giản dị, tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, mồ hôi tứa ra. Bà nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, vội chạy tới trước mặt, nắm tay cô, lo lắng nói:

- Eun Hee, may là cháu chịu ra, cô sợ cháu không chịu gặp cô, cô biết là chúng tôi có lỗi với cháu.

Fany nghe mà không hiểu gì, người phụ nữ đó tay đầy mồ hôi, vừa nóng vừa ướt, bị bà ta nắm thật khó chịu. Hơn nữa cô cũng không biết bà ta, thật sự không thể chịu nổi sự thân mật này. Cô cẩn thận rút tay, nhìn bà ta nói:

- Xin hỏi, bác là ai, chúng ta... biết nhau?

Người phụ nữ kia ngẩn ra rồi lại gật đầu lầu bầu:

- Đúng, cháu mất trí nhớ, không biết cô cũng không lạ.

Cô càng thấy lạ, biết cô mất trí nhớ chỉ có người quen thân, bà ta sao biết được. Người đàn bà kia lại nắm cổ tay cô, vẻ mặt vội vàng:

- Eun Hee, cháu nhất định phải cứu Jiyoung, cô biết là Jiyoung có lỗi với cháu nhưng giờ nó bị Kim gia giam lỏng, muốn cướp đi đứa bé trong bụng nó. Eun Hee, nể tình bạn bè giữa hai đứa, cháu cứu nó đi, giờ chỉ có cháu cứu được nó thôi.

Fany nghe xong thì sắc mặt đại biến, cô nắm chặt tay bà ta, hai mắt nhìn chằm chằm bà:

- Bà nói gì? Jiyoung mang thai? Là con ai.

Người phụ nữ kia kinh hãi:

- Eun Hee, chẳng lẽ cháu không biết sao? Jiyoung mang thai con của Taeyeon. Bọn họ ép Jiyoung sinh đứa bé, giam lỏng nó, ngay cả cô muốn gặp nó cũng bị người theo dõi.

Nói xong bắt đầu khóc:

- Đứa con đáng thương của tôi...

Fany chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, đầu óc mông lung, sắc mặt tái mét, tay chân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Thì ra là thế, thì ra là thế, đây là nguyên nhân Taeyeon ăn không ngon ngủ không yên. Đây là chuyện bọn họ cố gắng giấu cô. Thì ra chân tướng lại khó có thể chấp nhận như vậy.

Cô nắm lấy tay người phụ nữ kia, tay khẽ run, bà ta cảm nhận được, nắm chặt tay cô, run run nói:

- Eun Hee, Jiyoung dù ngàn sai vạn sai thì Kim gia cũng không thể đối xử với nó nhưu thế. Jiyoung viết trong thư nói, nó không có chút tự do nào, rất đau khổ, nó còn nói nó không muốn sống... Eun Hee, cô xin cháu cứu nó, cứu nó đi.

Người phụ nữ kia nước mắt như mưa.

- Bà dẫn tôi đi. Jiyoung ở đâu, bà dẫn tôi đi gặp cô ta.

Sắc mặt Fany tái như giấy trắng, giọng không khống chế được mà trở nên sắc bén. Cô bắt taxi rồi kéo người phụ nữ kia lên xe. Trên xe, cô vẫn im lặng, hai mắt sáng dọa người. Người đàn bà kia lén nhìn trộm cô. Cô đột nhiên mở miệng:

- Bà là mẹ Jiyoung? Giọng nói khẽ run.

- Đúng... Người phụ nữ kia cúi đầu.

- Jiyoung bảo bà tới tìm tôi?

- Nó lén gửi thư cho cô, nói chỉ có cháu mới cứu được nó...

Giọng bà ta thoáng bồn chồn như đang chột dạ.

- Sao? Cô ta không muốn đứa bé?

Cô cười lạnh:

- Hay là cô ta muốn tự nuôi đứa bé?

- Chuyện đó...

Người phụ nữ kia cúi thấp đầu, nói không nên lời. Lúc bà đọc lá thư này cũng thấy lạ. Vì sao trong thư Jiyoung nói muốn đi? Nó chẳng phải rất vui khi có thai sao? Hơn nữa cũng muốn đưa đứa bé này cho Kim gia mà? Bà tuy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời con gái. Con gái nói thế nhất định có lý của nó. Bà còn mang cả thư định cho Eun Hee xem.

Fany chỉ cảm thấy rất lạnh rất lạnh khiến người cô run lên. Đúng, cô sớm biết quan hệ của Taeyeon và Jiyoung, khi cậu nguyện ý cắt đứt quá khứ, thành tâm với cô thì cô cũng nguyện ý tha thứ, tin tưởng cậu. Nhưng cái đó không đại biểu cho việc cô chấp nhận người phụ nữ khác sinh con cho cậu, có cốt nhục gắn bó chặt chẽ cậu với người phụ nữ khác. Chẳng lẽ Taeyeon nghĩ cậu có thể vừa để kẻ khác sinh con cho mình vừa lén gạt cô? Cậu coi cô là cái gì? Thì ra trong lòng cậu, cô chỉ là con rối có thể tùy tiện sắp đặt?

Tim cô đau đớn, đau đến nỗi cô không thể tự vấn, đau không thể thở, dường như, trong tim đang bị ai đào xới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro