Chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon ngồi trong xe nhìn con đường nhỏ u tĩnh phía trước. Dưới đèn đường, bóng cây xung quanh lay động, có đôi khi sẽ có một hai người đi qua rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Cậu nhìn đồng hồ, đã bắt đầu sang ngày mới, trong lòng có chút lo lắng vì họ vẫn chưa về. Đã muộn thế này, hai cô gái đi đêm rất nguy hiểm. Xem ra phải bảo ông chủ quán bar cho bọn họ nghỉ sớm mới được.

Càng nghĩ càng nôn nóng, cậu đẩy cửa xe, xuống xe rồi tựa vào đó, khoanh tay trước ngực, hai mắt nhìn về phía cuối đường.

Đêm nay không trăng, trời đêm đen như nhung làm nổi bật những ngôi sao lấp lánh. Đầu thu tiết trời có chút se lạnh, gió nhẹ thổi qua, bốn phía lá cây thổi sàn sạt, xa xa thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, đánh tan sự yên tĩnh.

Cậu theo ánh đèn đường nhìn quanh. Đây là khu tập thể cũ, phần lớn đều là phòng ở từ những năm 90, cũ kĩ, thấp bé, nhà cao nhất cũng chỉ năm tầng, có lẽ thêm mấy năm nữa sẽ phải phá bỏ. Khi Hyun Woo đưa tình huống điều tra được cho Taeyeon, cậu không khỏi kinh ngạc. Cậu không thể ngờ đại tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều không biết sự khổ cực của nhân gian lại chịu ở nơi như vậy. Cậu đã từng đến xem chỗ này, càng nhìn càng thấy lòng chua xót, căn phòng đó còn chẳng rộng bằng nhà tắm của cậu, cũ nát vô cùng, còn lạnh lẽo, đến chút đồ dùng tử tế cũng không có. Ngay cả người hầu nhà cậu ở còn tốt hơn. Taeyeon không hiểu sao Fany cố chấp từ bỏ Kim gia, từ bỏ cậu chỉ để sống cuộc sống như vậy?

Ngày đó, những tin tức về Fany lần lượt truyền đến, cô học stylist, cậu không lạ, cô đã nói với cậu từ trước, đó là chuyện cô muốn làm. Cô tìm nhà ở để chuyển, cậu rất đồng ý, nhà hiện tại cô ở là nhà cho người ở sao? Nhưng cô lại muốn đến ở kí túc xá? Ở chen chúc cùng gần chục người, ngủ giường tầng? Vậy sao được? Như thế cậu thà để cô ở căn phòng hiện tại. Cậu tìm đến chủ thuê nhà kia, mua hẳn căn phòng trọ nhưng dặn ông ta tuyệt đối không để cho ai biết, tùy tiện tìm một lí do, chỉ cần để các cô an tâm ở đó là được. Về phần tiền thuê nhà, cậu đưa cho chủ nhà một số tài khoản, bảo chủ thuê nhà đưa cho các cô để gửi tiền vào đó, cũng không cho ông ta thúc ép họ.

Hyun Woo còn nói cho cậu, dãy nhà này đa số là khách trọ, hoàn cảnh phức tạp, loại người nào cũng có. Cậu trầm ngâm một hồi rồi dặn dò, bảo anh ta nói với kẻ bảo kê ở đó một tiếng. Cuối cùng không yên tâm lại cho hai anh em đến đó bảo vệ. Nhưng làm việc rất bí ẩn, tuyệt đối không để Fany phát hiện.

Với việc này, Hyun Woo không hiểu gì, anh ta hỏi Taeyeon:

- Vì sao phải phiền toái như vậy, chọn nhà tốt rồi để chị dâu ở là được rồi còn gì? Hơn nữa sao phải giấu chị ấy, chị ấy sẽ chẳng biết những việc chị làm vì chị dâu?

Taeyeon chỉ cười khổ. Hyun Woo chưa từng thấy cậu nản lòng như vậy bao giờ, anh ta cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là gần đây Kim tổng luôn phái bọn họ thăm dò tin tức của chị dâu, lúc này anh ta mới lờ mờ hiểu vợ chồng họ cãi cọ. Nhưng cậu luôn tâm ngoan thủ lạt cũng có người khiến cậu phải khuất phục, không biết đó có phải là chuyện tốt.

Taeyeon cười khổ cho qua, chỉ kinh ngạc nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh mà không đáp lời. Nếu cô chịu nhận sự sắp xếp của cậu thì cô đã không rời khỏi cậu. Những điều cô làm lúc này không phải muốn cho cô biết để cô vui vẻ mà chẳng qua chỉ muốn làm cho cô sống tốt một chút. Nếu cô biết mọi thứ là do cậu sắp đặt, theo tính cách của cô thì hẳn cô sẽ dứt khoát bỏ đi, có khi cuộc sống càng kém, càng khổ. Đây là điều cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Fany làm việc ở quán bar, mãi sau Taeyeon mới biết. Cậu thật sự không muốn cô làm việc ở hoàn cảnh đó, cậu không thể tưởng tượng cảnh cô cúi đầu, khom lưng bưng bê phục vụ người khác. Cho tới giờ cô vẫn luôn chẳng phải làm gì, mười ngón tay không dính nước. Nhưng cậu chỉ có thể lặng lẽ nhìn mọi thứ mà chua xót, cậu có thể ép buộc cô nhưng làm như vậy chỉ càng khiến cô chán ghét cậu, đây là điều cậu không thể chịu đựng được.

Sau này, Taeyeon biết hai người thôi việc, để cho hai người không phải lo lắng tìm việc khắp nơi nên cậu lại tìm ông chủ quán bar kia, đáp ứng tham gia hợp tác, giúp anh ta mở rộng việc làm ăn nhưng điều kiện là phải mời hai người quay lại, hơn nữa đối xử tốt, tuyệt đối không để chuyện lần trước phát sinh nhưng cũng phải làm cho kín đáo. Chủ quán không biết quan hệ giữa Taeyeon và hai người nhưng nếu thần tài đã đề nghị thì chắc cũng là họ hàng, người quen cho nên cũng chỉ bảo hai người làm những chuyện thoải mái, phục vụ một số vị khách nhã nhặn. Mà tất cả những chuyện này cậu cũng không muốn cho Fany biết, chỉ cần dưới sự bảo vệ của cậu, cô sống thoải mái hơn một chút thì cậu cũng mừng.

Về phần Jiyoung, Hyun Woo không thể ra tay, nói rằng cô ta được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nghĩ đến quyết tâm của Kim lão gia Taeyeon cũng hiểu. Nhưng cậu sẽ không để mặc mẹ con bọn họ làm trở ngại cậu.

Mấy ngày này Kim gia như mất đi sự sống. Tiếng cười trước kia không dứt giờ không thấy đâu, vẻ mặt Kim lão gia đương nhiên không vui. Taeyeon lẳng lặng không nói, cha mẹ tuy không nói gì nhưng cậu biết bọn họ cũng chẳng vui vẻ. Bà Kim cũng lâu rồi không chơi bài. Vì thế Taeyeon khẩn thiết trò chuyện với hai người một lần, cậu đề nghị đưa mẹ con Jiyoung ra nước ngoài, để bọn họ ở đó, vĩnh viễn không quay về. Nếu ông bà nhớ cháu thì có thể qua nước ngoài thăm. Lời nói của Taeyeon khẩn thiết mà kiên quyết, ban đầu Kim lão gia không đồng ý nhưng qua một đêm, không biết là vì nguyên nhân gì mà cũng đồng ý.

Nhưng bà Kim lại nói với Taeyeon:

- Eun Hee thật kiên định, chỉ sợ làm vậy cũng chẳng được gì...

Nói xong bà thở dài, Taeyeon nhẹ nhàng cười cười:

- Cô ấy bởi vì quá kì vọng vào chúng ta mà mất tin tưởng cũng mất niềm tin vào cuộc sống sau này của bọn con, mất tin tưởng ở con nhưng con sẽ giúp cô ấy lấy lại niềm tin với con, tin vào cuộc sống sau này.

Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Taeyeon lại bất an. Cậu dường như ngày nào cũng trốn trong góc đó chỉ để nhìn Fany một lần. Nhìn cô tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn luôn tươi cười, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói. Thì ra không có cậu, không có Kim gia, Choi gia cô cũng vẫn có thể sống vui vẻ, tự tại như trước. Có đôi khi cậu nghĩ, trong lòng Fany cậu có vị trí gì, có cũng được mà không có cũng được sao? Cho nên cô mới có thể dứt khoát rời khỏi cậu, cho nên cô không có cô vẫn có thể sống vui vẻ. Hơn nữa, hình như chưa bao giờ Fany nói thương cậu.

Nghĩ vậy cậu không khỏi cười khẽ, từ khi nào cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy?

Nhưng là, Taeyeon có thể để Fany sống cuộc sống đó nhưng quyết không thể để cô rời khỏi cuộc sống của mình. Bình thường cậu luôn chỉ đứng ở đó lẳng lặng nhìn cô nhưng hôm nay cậu lại nhận được món quà từ cô khiến cậu hết hồn: Đơn ly hôn.

Xem ra cậu đã quá chiều chuộng người con gái này cho nên mới để cô dần rời khỏi quỹ đạo. Cậu không thể cứ đứng từ xa quan sát nữa, cậu phải hiện diện, phải kéo cô về quỹ đạo ban đầu, bắt lấy tim cô chặt chẽ.

Fany xoay người, theo giọng nói nhìn qua, đó là dưới ngọn đèn đường, loáng thoáng có một chiếc ô tô và một bóng người.

Bóng người kia chậm rãi đi về phía cô, xuyên qua bóng đêm, từng bước từng bước xuất hiện dưới ánh đèn. Bóng tối mờ ảo nhuộm lên âu phục màu tối khiến Taeyeon có cảm giác thần bí. Khuôn mặt cậu dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, xinh đẹp, lạnh lung, hai mắt còn sáng hơn sao. Cậu đi đến bên cô, cứ si ngốc nhìn cô như vậy, môi khẽ mấp máy gọi:

- Eun Hee...

Giọng nói phiêu đãng trong đêm tối yên tĩnh như có loại ma lực, cuốn hút.

Fany lùi về phía sau hai bước, khoảng cách quá gần khiến cô như không thở được. Cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi:

- Sao Tae lại đến đây?

Taeyeon khẽ cười, ánh đèn mờ ảo khiến nụ cười của cậu thật nhu hòa:

- Eun Hee, nếu Tae muốn tìm em thì dù em trốn đến chân trời góc biển cũng không làm khó được Tae.

Taeyeon thấy vẻ mặt Fany không vui thì cười khổ:

- Được rồi, Tae nói thật, hôm đó taxi em đi là Tae gọi, tối đó em lại không về nhà cho nên Tae đến công ty đó tìm lái xe đó hỏi thăm. Tae chỉ lo cho em mà thôi, em đừng giận.

Phía xa, Sunny nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện thì bước đến, vẻ mặt cảnh giác, lớn tiếng nói:

- Tiff... Eun Hee, sao thế? Có người tìm cậu gây rối à? Đại ca ở ngay sau, sắp tới rồi.

Bởi vì về sau đều phải dùng thân phận "Choi Eun Hee" này nên Fany muốn Sunny sửa cách gọi mình nhưng Sunny thường hay quên. Giờ dưới bóng đèn ảm đạm, Sunny thấy có một người cản đường Fany, lại vì không nghe ra bọn họ nói gì, nghĩ cô gặp phải kẻ háo sắc nên mới cố ý nói có đại ca đi cùng để dọa người kia.

Taeyeon nhìn cô gái bé nhỏ này, tuy rằng không biết là bạn Eun Hee quen từ bao giờ nhưng trong thời gian này, theo tin Hyun Woo báo về thì cô gái này dường như là thật lòng tốt với Eun Hee. Giờ thấy cậu biết rõ nguy hiểm mà còn tới thì không khỏi tăng thêm hảo cảm với cậu.

Taeyeo nhẹ giọng cười cười, nói với Fany:

- Em quen người bạn thú vị này từ bao giờ vậy.

Fany nói:

- Đây là người chuyên trang điểm cho em trước kia, rất hợp tính, giờ bọn em ở chung.

Nói xong, cô kéo Sunny tới nói:

- Đừng lo. Là người quen.

Taeyeon rất không hài lòng với câu "người quen", cậu vươn tay về phía Sunny, bổ sung:

- Tôi là chồng của Choi Eun Hee. Rất vui được biết cô.

- Chồng!

Sunny nhìn theo ánh đèn, phát hiện đúng là một mỹ nữ còn đẹp hơn cả Yoong, không khỏi trợn mắt há mồm nhưng vừa nghĩ đến những gì Taeyeon đã làm với Fany thì không khỏi nổi trận lôi đình. Sunny mặc kệ tay Taeyeon đang chìa ra, quay đầu nói với Fany:

- Eun Hee, chẳng phải cậu ly hôn rồi sao?

Taeyeon lặng lẽ thu tay về.

Fany biết Sunny nóng tính, sợ cô ấy nói ra điều gì chọc giận Taeyeon, Taeyeon cũng chẳng phải là Sooyoung, cậu sẽ không dễ dàng buông tha người đắc tội với mình. Vì thế cô nói với Sunny:

- Sunny, cậu về trước đi, tớ có chút chuyện nói với cô ấy rồi sẽ về.

Sunny vốn không muốn đi, sợ Taeyeon làm gì bất lợi với Fany nhưng nghĩ chuyện vợ chồng nhà người ta, cho dù bạn bè thân thiết cũng không tiện nhúng tay. Nghĩ vậy, Sunny dặn cô đôi câu, có việc gì cứ kêu lớn rồi mới quay về.

Sunny đi rồi, Taeyeon cô đơn nói:

- Eun Hee, sao em không chịu tin tưởng Tae, bất kể thế nào Tae sẽ không đối phó với bạn tốt của em.

Fany cúi đầu:

- Giờ nói tin hay không còn có ý nghĩa gì?

Hai người yên lặng một hồi. Bóng đêm càng sâu, sương mù phiêu diểu bao trọn trời đất, bốn phía đen tối, chỉ còn chút ánh sáng mỏng mang dưới ánh đèn. Sự yên lặng bao phủ lấy hai người.

Chung quanh im ắng, thỉnh thoáng gió thổi tạo nên tiếng lá cây xào xạc.

Taeyeon nhìn Fany, nếu không phải mỗi ngày cậu đều đến đây nhìn trộm cô, chính mắt thấy sự thay đổi cô thì chỉ sợ giờ đã không nhận ra cô. Mái tóc dài như lụa của cô đã cắt gọn, buộc túm sau đầu. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết không có chút son phấn. Cằm gầy đi lại có chút thanh tú. Đồ mặc trên người là áo phông, quần bò rẻ tiền, vai xách chiếc túi đen, đeo đôi giày vải. Quần áo trên người không quá 100 ngàn won.

Trong lòng Taeyeon đau xót, quần áo của Fany trước kia làm gì có bộ nào rẻ tiền như thế, lúc trước mặc toàn đồ hạng nhất, giờ cô mặc như vậy có quen không? Cậu nhẹ nhàng hỏi:

- Em sống ổn không?

Fany nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng đáp:

- Em sống rất ổn, giờ tuy điều kiện vật chất kém nhưng thú thật em rất vui. Trước kia ở biệt thự tuy rằng cẩm y ngọc thực nhưng bị trói buộc nhiều lắm, không tự tại. Em hi vọng sau này có thể sống cuộc sống bình thản này.

Cô hơi dừng lại rồi nói:

- Hôm nay Tae đến đây có chuyện gì sao? Đúng rồi, đơn ly hôn em đưa Tae nhận được chưa? Tae chỉ cần kí là được, hôm nào em tự mang đến Cục dân chính là được.

Taeyeon hồi lâu không nói, vẻ mặt khó mà nhìn rõ dưới ánh đèn hôn ám. Fany chỉ thấy môi cậu mím chặt, cằm cứng ngắc, người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Lúc này, một trận gió thổi đến, cô không nhịn được hắt xì.

Thân thể căng thẳng của cậu lập tức thư thái lại, cô thở dài, cởi áo khoác trên người khoác cho cô:

- Giờ đã sang thu, tối đi làm về phải mặc thêm mới được.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng cậu:

- Làm sao mà Tae biết em đi làm về?

Taeyeon giật mình, nhất thời không nói được gì, thầm hận mình lắm lời.

Cô nhìn cậu:

- Em hiểu rồi, đều là Tae làm, nhà bọn em ở, quản lý quán bar đột nhiên tốt với bọn em đều là Tae làm đúng không?

Khi nãy Fany còn thấy lạ, gân đây mọi thứ đều thuận lợi đến kì lạ, như có bàn tay vô hình ngầm khống chế mọi thứ. Giờ cô đã hiểu, người khống chế mọi chuyện đang ở ngay trước mặt.

Trong lòng Fany tức giận, vì sao? Vì sao tới giờ cậu còn muốn nắm giữ cô trong tay? Bên cạnh cậu có bao nhiêu người của cậu? Cho nên cậu mới hiểu rõ về chuyện của cô như vậy? Cậu làm vậy là có ý gì? Cô vĩnh viễn không thể rời khỏi cậu sao?

Fany nhìn thẳng vào mắt Taeyeon, hai mắt chiếu ra ánh sáng trong suốt dưới ánh đèn. Hai tay nắm chặt, một trận gió thổi đến làm rơi áo khoác bên vai, lộ ra đôi vai gầy của cô, nhìn qua trông vô cùng nhu nhược nhưng cô hơi nhíu mày, nhếch môi lại khiến cô có thêm vẻ kiên cường.

Taeyeon biết việc này không thể giấu diếm được nữa, đành bất đắc dĩ thừa nhận:

- Đúng là Tae làm, thật sự Tae không có ý gì khác, Tae chỉ muốn bảo vệ em, sợ em sống không thoải mái.

Fany lắc đầu:

- Tae không cần thiết làm vậy. Chuyện này em hoàn toàn có thể tự giải quyết. Chẳng lẽ sau này mỗi lần em gặp khó khăn đều phải nhờ Tae sao? Chẳng lẽ cả đời này Tae muốn đi theo em sao? Vậy em bỏ đi thì tính cái gì? Khác gì trò đùa. Chúng ta đã xong, em không biết Tae nghĩ thế nào nhưng em rất không thích như vậy, em không muốn cuộc sống của em bị người khác nắm giữ, em không cần Tae bảo vệ cũng sống ổn.

Ngực Fany hơi phập phồng, tay nắm thật chặt, hai mắt vì tức giận mà vô cùng sáng, dưới ánh đèn, cho dù mờ ảo cũng lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách. Taeyeon nhìn cô như vậy mà tim như bị bóp chặt, vừa đau vừa buồn, vừa chua vừa chát, vô cùng khó chịu.

Cậu nhìn cô, mắt đen tối có sự đau xót, nặng nề:

- Eun Hee. Vì sao em cứ nghĩ không tốt về Tae như vậy? Chẳng lẽ Tae thực sự không đáng tin vậy sao? Cho dù là một chút? Tae chưa từng muốn nắm giữ cuộc sống của em. Chẳng lẽ em đột nhiên bỏ đi Tae có thể không lo lắng sao? Chẳng lẽ Tae sẽ để mặc em phiêu bạt bên ngoài sao? Đúng, Tae tuy sai người điều tra việc của em nhưng chỉ là muốn biết em sống thế nào thôi. Tae đã ngăn cản em làm gì chưa? Tae chỉ muốn em sống thoải mái, làm việc được ổn định một chút. Chẳng lẽ đó là thao túng cuộc sống của em? Tae cũng muốn tôn trọng em, ủng hộ em nhưng vì sao em không thể hiểu cho Tae?

Giọng Taeyeon càng lúc càng bé, cuối cùng đau xót biến mất trong đêm.

Fany ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng nói:

- Taeyeon, chúng ta đã thành ra thế này, tôn trọng và thấu hiểu còn quan trọng sao? Từ nay về sau Tae cứ coi em là người không tồn tại đi, đừng lo lắng cũng đừng xen vào cuộc sống của em. Chuyện của em em sẽ tự đối mặt. Em không muốn cả đời dựa vào Tae. Em sẽ sớm nghỉ việc, cũng sẽ chuyển chỗ khác, Tae đừng làm thế này nữa.

Nói xong, Fany hít sâu một hơi, đi về phía trước. Còn chưa đi được hai bước, đã bị Taeyeon đuổi theo, kéo tay lại.

- Eun Hee, em không nghĩ vì bản thân, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho bạn em một chút sao? Em muốn cô ấy vì em mà phải đi ở trong kí túc xá mấy chục người đó? Muốn cô ấy phải bôn ba tìm việc như em?

Nghe lời này, Fany chần chừ, đúng, giờ không phải là chuyện của riêng cô mà còn có cả Sunny nữa. Chẳng lẽ cô thật sự muốn Sunny cũng chịu khổ như mình. Cậu thấy cô thoáng lơi lỏng thì nói tiếp:

- Thật ra Tae cũng chẳng làm gì nhiều. Phòng các em ở phải trả tiền thuê, việc các em phải làm mới có tiền lương. Tae chỉ mong em có thể sống thoải mái một chút, em nếu không thể tiếp nhận...

Cậu thoáng dừng, hơi cúi đầu:

- Em hoàn toàn có thể coi đó là bạn bè giúp nhau, không cần thấy nặng nề. Hơn nữa, em yên tâm, về sau Tae sẽ không giấu em làm bất cứ chuyện gì...

Cậu thở dài cười khẽ:

- Đúng là bị coi thường, Tae chưa từng nghĩ có một ngày, Kim Taeyeon muốn giúp người còn phải ăn nói khép nép như vậy.

Taeyeon nhặt áo khoác rơi trên đất, trên áo khoác còn dấu chân cô vừa giẫm phải. Cô nhìn thấy vậy, vội nói:

- Xin lỗi, khi nãy em không để ý...

Taeyeon nhẹ nhàng phủi dấu chân đó rồi khoác áo lên người Fany, khẽ nói:

- Tae biết Tae đã đạp vào tim em nên em mới không tin tưởng Tae. Tae biết là Tae sai nhưng tình cảm Tae dành cho em mãi mãi không thay đổi, điều này em nhất định phải nhớ kĩ.

Fany nhìn Taeyeon đứng ngay trước mặt, trong lòng vô cùng chua xót, cô nắm lấy chiếc áo, lùi về phía sau:

- Taeyeon, đừng như vậy...

Giọng nói nhẹ nhàng rồi tan trong gió.

Cậu đứng đó, vẻ mặt mất mát, sau một hồi mới nói:

- Thực ra, hôm nay Tae đến muốn nói với em, thời gian này công ty bận nhiều việc, sắp tới Tae không có thời gian đến Cục dân chính cùng em. Chờ Tae xong việc sẽ báo lại cho em sau.

Fany kinh ngạc nhìn Taeyeon. Cô đương nhiên biết cậu chỉ là đang lấy cớ mà thôi. Nhưng Taeyeon, Tae kéo dài như vậy có thể thay đổi được gì? Có thể làm mọi chuyện như trước sao? Không thể nào... Đến một ngày Tae sẽ hiểu, chúng ta là không thể...

Nhưng Fany không nói gì, cô lặng lẽ đi qua Taeyeon, không lâu sau chợt nghe cậu nói từ phía sau:

- Tae cử hai người bảo vệ em, ở gần em thôi, chuyện này Tae không lừa em. Tae không có gì gạt em nữa.

Fany không quay đầu, cô đi tiếp nhưng một giọt nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Về nhà, Sunny từ nhà tắm đi ra, thấy Fany thì quan tâm hỏi:

- Thế nào? Cô ta không làm khó cậu chứ.

Cô lắc đầu, không nói gì. Sunny thấy sắc mặt Fany không tốt thì cũng biết lòng cô ấy không vui nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi. Dù sao đây là việc riêng của cô ấy, nếu cô ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói. Sunny nghĩ tìm đề tài khác để khiến Fany chú ý, vừa lau tóc vừa nói:

- Cậu biết không? May mà bọn mình không ở kí túc xá trường. Nghe nói, bọn họ mấy chục người chỉ có 3 nhà vệ sinh, lúc tắm còn phải xếp hàng. Có người để tiết kiệm thời gian còn phải tắm chung. May mà chúng mình không bị như thế.

Sunny huýt sáo:

- Có thể ở riêng thật sự thoải mái quá.

Fany cười cười, gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, quả thật không thể để Sunny chịu khổ cùng mình, thôi cứ chờ tìm được chỗ khác rồi nói.

Cô nói:

- Ngủ sớm đi, chiều mai còn thi, phải chuẩn bị tốt đấy.

Chiều hôm sau chính là bài kiểm tra đầu tiên. Nội dung là muốn học sinh phác họa theo chủ đề, sau đó sẽ có thầy giáo đi đến hỏi riêng mỗi người về lý thuyết.

Khi hỏi Fany thì chỉ là hai vấn đề đơn giản, một là yếu tố cơ bản của phác họa, hai là tỉ lệ vàng của khuôn mặt người. Cô nhất nhất trả lời, giáo viên gật đầu liên tục, hẳn là rất vừa lòng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bên kia, Sunny cũng thông qua, thấy Fany nhìn thì lén giơ hai ngón tay làm kí hiệu thắng lợi với mình.

Kiểm tra kết thúc, bởi vì chỉ là lần đầu, kiến thức cơ bản cho nên chủ yếu là ưu, một số người trung bình nhưng không có ai không đạt. Ai cũng rất vui.

Chorong và Minah đều được loại tốt, nghe bọn họ nói Jiyeon và Sooyoung cũng được loại tốt. Nhưng bài kiểm tra này với người từng học một năm và người có gia sư giỏi mà nói thì chẳng có gì khó nên cũng không lấy làm lạ.

Chorong cười toe toét, với cô mà nói, được loại tốt đã cho cô sự động viên rất lớn:

- Thì ra mình chỉ cần cố gắng thì sẽ chẳng kém ai.

Minah thì cười tủm tỉm nói với Fany:

- Thầy giáo khen mình phác họa rất đẹp.

Những lời này nghe vào tai Fany thì có cảm giác khác. Cô nhìn kĩ sắc mặt cô ấy nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt nên cũng chỉ nghĩ là mình đa tâm, không để vào lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro