CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 13

Vài ngày sau đó hai người được triệu ra tòa để giải quyết việc li hôn trước sự ngạc nhiên của gia đình hai bên, họ cố khuyên nhủ lại hai người nhưng vô ích. Một người thì sự tổn thương quá lớn, một người thì cảm thấy mình mang tội quá lớn. 

Chuyện không còn cứu vãn được. 

Nhưng đâu đó trong phòng xử án có người vẫn có thể cười.

-Cám ơn em đã không nói ra sự thật về Yoong!

Yoona nói nhỏ với Jessica khi ra khỏi phòng xử án. Jessica thậm chí còn không nhìn Yoona lấy một giây, cô bước nhanh đi. 

Ánh mắt Yoona đượm buồn nhìn Jessica đi trước.

***************************************

Đã li hôn nhưng Jessica vẫn sống trong nhà của họ, Yoona đã nhường nó lại cho cô còn cô ấy chuyển ra ngoài sống.

Yoona cũng không liên lạc với Jessica nữa, vì cô biết Jessica sẽ không bao giờ tha thứ và chấp nhận kẻ đã lừa dối cô ấy. Và thế là cô lại quay trở lại với cái guồng quay của công việc, trở lại là một Yoong bận rộn. Tất cả chỉ để quên Jessica. Cái cường độ làm việc của cô khiến Taeyeon và Soo Young khiếp đảm.

Cô quyết định đi Mỹ một thời gian.

Mọi việc dường như không chấm dứt với Jessica khi mà trong tim cô, hình bóng Yoona quá lớn. Càng yêu nhiều thì cô càng đau khổ nhiều. Đã li dị nhưng cô không thể quên Yoona, nó đang giày vò Jessica.

Cô đã tự giam mình trong nhà gần một tuần, gặm nhấm nỗi đau khổ.

Chuông điện thoại réo liên tục, tiếng chuông cửa kêu inh ỏi. 

Mơ mơ tỉnh tỉnh, Jessica lần bước ra mở cửa và cô nhìn thấy ngay gương mặt cáu bẳn của Tiffany ở đó.

-Cậu đang làm gì thế hả? Mình bấm chuông cả tiếng đồng hồ rồi đấy. Mình sắp chết cóng rồi đây này! - người Tiffany đang run lên vì lạnh, chiếc áo khoác của cô hơi ướt do cơn mưa nhỏ bên ngoài– Jessica vẫn ngơ ngác nhìn cô khiến Tiffany bực mình - Này! cậu định không cho mình vào nhà đấy à? Lạnh sắp chết rồi đây.

-Oh! xin lỗi cậu Nấm. Mình ngủ hơi say nên không biết cậu đến- Jessica né người sang cho Tiffany đi vào. Jessica đóng cửa lại vào sau cô.

Tiffany cởi bỏ áo choàng ướt, treo lên móc. Cô hoảng hồn khi nhìn kĩ Jessica.

-Ôi Trời ơi! Jessie! Trông cậu thật là… tệ! - Tiffany nhìn chăm chăm vào Jessica từ đầu đến chân trước khi nói từ cuối cùng.

-Mình! Mình!- Jessica rưng rưng.

-Được rồi! Được rồi, mình biết mà-Tiffany dỗ ngay trước khi Jessica có thể khóc to hơn - Nhìn cậu thật thảm quá, nhìn là mình biết ngay cả tuần nay cậu chẳng chịu ăn gì rồi - Tiffany nói rồi lấy cái túi xách bự chảng đựng đầy thức ăn mà cô đã mua tại một cửa hàng ven đường rồi xếp chúng ra bàn- Đây! Toàn những món mà cậu thích ăn nhé!

-Cảm ơn Nấm! - Giọng Jessica nghẹn lại, nước mắt đã lại lưng tròng, Tiffany lúc nào cũng tốt như thế với cô.

-Đừng khóc nữa mà!

Tiffany dùng tay mình lau đi những giọt nước ở hai bên khóe mắt của Jessica, cô biết Jessica đã khóc nhiều như thế nào trong những ngày qua.

Tranh thủ lúc Jessica đang ăn Tiffany dọn dẹp lại căn nhà bừa bộn của Jessica. Một vài thứ đã ẩm mốc hết cả, bát đĩa cốc chén thì vứt tùm lum trên sàn nhà. Căn phòng cũng tối om nếu như không có chút ánh sáng từ chiếc bóng đèn nhỏ trên tường. Tiffany lại phía cửa sổ kéo rèm và mở cửa sổ ra để cho ánh sáng và những con gió ùa vào cuốn đi cái không khí ảm đạm này.

-Cậu không cần làm thế đâu Nấm! để đó mình tự dọn được mà! – Jessica nói khi trong mồm vẫn còn cả đống thức ăn, cô rất đói.

-Khi nào? Tuần sau? Tháng sau? Hay năm sau? Mình không thể nhìn cậu sống như thế được nữa- Tiffany nói, cô đang dọn đống quần áo dơ của Jessica cho vào một cái giỏ- mà ăn xong cậu cũng nên đi tắm đi, rồi chúng mình sẽ đi đâu đó hóng gió. Nhìn cậu cứ như cả năm rồi không tăm ý.

Thật vậy, trông Jessica lúc này không khác gì một thổ dân da vàng, mái tóc thì hơi rối, mặt thì nhem nhuốc do dùng tay quệt nước mắt. Quần áo thì cả tuần rồi không thay.

-Mình biết rồi! Jessica cố ăn hết phần còn lại của cái hambergher.

Jessica cảm thấy mình bình tâm hơn khi vừa tắm xong, làn nước mát lạnh đã giúp cô thư giãn rất nhiều. Cô mặc một chiếc quần Jeen và áo thun trắng, mái tóc để xõa tự nhiên trên vai. Căn phòng đã trở lại ngăn nắp khi xưa sau một hồi dọn dẹp vất vả của Tiffany, từng làn gió nhẹ lùa vào căn nhà, như thể cuốn đi tất cả những u sầu của Jessica.

-Cậu thực sự là một thiên thần, Nấm ah! - Jessica đưa mắt nhìn quanh nhà. Mọi vật đều bừng sáng một cách lạ, không còn tối tăm và u buồn như một lúc trước - Mình không thể tin là cậu làm hết những việc này chỉ trong nháy mắt!

-Cái gì mà nháy mắt, cậu đã ở trong đó 2h đồng hồ rồi đó biết không. Mình đang nghĩ có thể cậu đã bị cuốn xuống cái lỗ thoát nước ấy rồi không chừng, trông cậu thế này không khéo thật chứ chả chơi-Tiffany cười đùa.

Jessica không thể tin là mình đã tắm lâu như vậy, có lẽ sự sảng khoái sau nhiều ngày không tắm đã làm Jessica quên mất thời gian. 

-Mình xin lỗi đã làm cậu vất vả như vậy! Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu vẫn luôn là một người bạn rất tốt, còn mình thì đúng là một người bạn tồi tệ, rất tồi Jessica ngồi xuống giường bên cạnh Tiffany ôm trầm lấy cô ấy. Khi Tiffany đau khổ nhất cô đang hờn dỗi cô ấy, còn khi cô đau khổ nhất Tiffany lại ở bên cô.

-Được rồi! Tiffany gỡ Jessica ra khỏi mình nghiêm nghị nhìn vào mắt cô ấy- mình chỉ hi vọng cậu đừng tự làm khổ mình là mình vui rồi. 

Cô chẳng rõ vì sao Yoona và Jessica li dị, mọi thứ đang rất tốt đẹp với cả hai. Cô chỉ biết người muốn li dị trước là Jessica và hiện tại người đang đau khổ nhất cũng là Jessica. Cô đã chứng kiến Jessica khóc như mưa khi chỉ có cô và cô ấy trong lúc chờ xử án. Lúc gặp Yoona thì ánh mắt cô ấy lại lạnh tanh. Mọi chuyện quả là rối rắm. Jessca cũng chẳng chịu nói lấy nửa lời nên cô cũng đành bó tay với cô ấy.

-Mình không hiểu lắm chuyện cậu với Yoong, nhưng nó đã qua rồi, cậu cũng nên sống cho mình đi!!

-Mình biết rồi!- Jessica thoáng buồn, cô nhìn Tiffany- Nấm ah!

-Gì thế?

-Mình !!! mà thôi không có gì. Chỉ là muốn cảm ơn cậu một lần nữa thôi.

-Cậu đừng nói như vậy. Chúng mình là bạn mà! - Tiffany cười dịu dàng, đầy cảm thông và khích lệ. Nhưng Tiffany cảm thấy Jessica đã định nói cho cô biết gì đó, có thể là lí do cô ấy và Yoona li dị nhưng thấy Jessica không nói nữa Tiffany cũng đành chịu, cô không muốn gặng hỏi cô ấy - à báo cho cậu một tin, mình và Taeyeon đã đến với nhau rồi.

Giọng Tiffany vui sướng nhưng cô không biết nó đang chà muối vòng lòng Jessica khi người Tiffany yêu cũng là con gái.

-Thật sao? Chúc mừng cậu. Mọi chuyện thế nào vậy?- Jessica gặng cười hỏi.

Flash Back.

Từ sau cái ngày xảy ra chuyện ấy Taeyeon và Tiffnay không gặp nhau.

Hôm nay họ cùng có mặt tại phiên tòa của Yoona và Jessica.

Bước vào phòng xử án, Taeyeon tiến đến chỗ duy nhất còn trống. Họ hàng hai bên đến dự phiên toàn đông cũng chả kém gì lễ cưới.

Thấy có người đến ngồi cạnh mình, Tiffany ngẩng đầu lên đúng lúc đụng ngay ánh mắt Taeyeon đang nhìn mình, đôi mắt Taeyeon sáng như ánh sao băng mang chút gì đó của trẻ con.

Taeyeon cười nhẹ chào Tiffany rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tim Tiffany đập hơi nhanh.

Cô tránh ánh mắt Taeyeon, giả tảng hướng về phía trước.

Suốt phiên tòa Tiffany cứ khẽ liếc trộm Taeyeon, có vẻ như Taeyeon không biết điều đó.

Phiên tòa diễn ra một cách nhanh chóng khi có sự hợp tác giữa hai bên.

Jessica muốn ở một mình, Tiffany cũng không làm gì được, cô giúp cô ấy bắt một chiếc taxi về nhà. Còn cô đứng lại chờ chiếc sau nhưng mãi mà không thấy chiếc nào, cô tỏ vẻ không vui lắm.

-Đi nhờ chứ!- Taeyeon hỏi, Tiffany hơi bất ngờ, cô toan từ chối nhưng nhìn về sau, có lẽ phải một lúc lâu nữa mới có xe mà trời thì đang tối dần, cô gật đầu, Taeyeon với người mở cửa cho cô.

Taeyeon chỉ tập trung vào lái xe, không nói gì làm Tiffany hơi buồn. Thỉnh thoảng cô định hoi gì đó rồi lại thôi, chỉ lén nhìn cô ấy. Gương mặt baby của Taeyeon vẫn thế, cô muốn bẹo lên nó một cái quá, cái ý nghĩ ấy khiến hai má Tiffany đỏ ửng không giâu nổi sự căng thẳng đang rung động trong lòng.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Tiffany, Taeyeon ra khỏi xe trước mở cửa cho cô.

Khoảng thời gian bên ngắn ngủi bên Taeyeon đã trôi qua một cách lãng phí.

-Taeyeon ah! 

-Gì vậy?

-Có muốn uống tách trà không?

-Nếu cậu không phiền.

-Dĩ nhiên là không rồi.

Taeyeon cho xe của mình vào sân.

Để Taeyeon ngồi đợi ở phòng khách, Tiffany vào bếp đun nước pha trà, cô làm mọi thứ thật nhanh.

Taeyeon đang ngồi thì nghe tiếng hét thất thanh của Tiffany. Cô chạy vội vào thì thấy Tiffany đang ôm lấy bàn tay phải của mình, chiếc ấm nước nóng nằm trên sàn nhà, nước chảy lênh láng. Vì vội nên Tiffany quên đeo bao tay khi xách ấm nước sôi.

Bước qua vũng nước tới chỗ Tiffany, cô ấy đang nhăn mặt vì rát. Nhìn nó đỏ rát mà Taeyeon không khỏi thương xót, cầm lấy nó một cách nhẹ nhàng kéo Tiffany về phí vòi nước làm dịu đi cơn đau.

-Phải cần thận chứ! - đôi mắt dịu dàng và nồng nàn, giọng nói ấm áp của Taeyeon làm Tiffany khó khăn trong việc điều hòa cảm xúc.

-Taeyeon ah! Mình xin lỗi vì hôm trước đã nói với cậu như vậy.

-Hôm nào? Sao cậu phải xin lỗi – Taeyeon làm ra mình chẳng nhớ gì nhưng nó lại khiến Tiffany buồn rượi.

Bao nhiêu nhớ mong, bao nhiêu sự trăn trở về tình cảm với Taeyeon, không lẽ cô đã ảo tưởng rằng Taeyeon có gì đó với mình.

-Cậu không nhớ thì thôi vậy.

Đôi mắt cười của Tiffany trùng xuống, giọng cô buồn buồn.

Nhìn Tiffany như thế Taeyeon lại khó cầm lòng.

Tiffany cũng nhìn Taeyeon,

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau. Trái tim Tiffany đập thình thịch, mặt cô đang đỏ lên.

-Ý cậu là cái đêm mình làm thế này!

Tiffany còn chưa hiểu ý Taeyeon là gì thì đột nhiên cảm thấy một đôi môi mềm mại ấm nóng đặt lên môi mình, khuôn mặt “baby” chỉ trong phút chốc tiến sát gần mặt cô. Tiffany tròn mắt kinh ngạc trong giây lát, cứ như trí óc cô hệt như bị sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng. Tiffany bắt đầu để cơ thể mình tự hành động theo cảm xúc. 

Taeyeon đã tự nhủ với mình rằng phải kiềm chế tình cảm của mình với Tiffany nhưng mỗi lẫn đứng trước đôi mắt cười ấy, lý trí không còn thuộc về bộ não của cô nữa. Cô nhắm mắt, lòng thầm buông lời nguyền rủa mình nhưng vẫn giữ nụ hôn.

Có sự đồng tình từ hai phía nụ hôn trở nên nồng nàn hơn.

Nụ hôn không mạnh không nhẹ nhưng chứa đựng vô số tình cảm.

Rời nhau ra khi hết dưỡng khí, cả hai nhìn nhau.

-Em thích Tae?- Taeyeon cười ranh mãnh.

-Không! Không có vừa rồi chỉ là- Tiffany bối rối.

-Thật sao?- Taeyeon vẫn cười.

Tiffany im lặng, lần đầu thấy con người khác của Taeyeon, mặt kia đáng yêu đến bao nhiêu thì mặt này lại đáng ghét bấy nhiêu. Cái nụ cười như đúng rồi của Taeyeon làm Tiffany thấy lúng túng. Cũng không trách Taeyeon được vì lúc này lý trí không thuộc về bộ não mà thuộc về trái tim.

-Rõ ràng là vậy… Taeyeon nhìn thẳng vào mắt cô – Thừa nhận em thích Tae đi, có gì khó khăn đâu?. 

Giọng nói của Taeyeon như những con sóng bồng bềnh dập dờn, từng đợt từng đợt tràn vào bộ não của Tiffany.

Tiffany cố gắng giữ vững sao cho mình thật lãnh đạm, thật bình tĩnh, cô biết cô đang bị cô ấy thôi miên. Nhưng hình như không hiệu quả lắm khi một lần nữa Taeyeon lại đặt nụ hôn lên bờ môi cô, Tiffany đờ đẫn khép mi lại. 

Lúc đầu Taeyeon hôn cô thật nhẹ nhàng, nhẹ như hạt sương mai, dịu dàng. Càng hôn càng đắm say, đôi môi cô ấy càng lúc càng mãnh liệt, hơi hơi thở càng lúc càng nóng bỏng. 

Nụ hôn cuồng nhiệt bỏng rẫy.

Taeyeon vòng tay ôm lấy cô kéo sát người Tiffany vào mình. Những động chạm thân thể nhạy cảm kích thích cả hai.

Tiffany cũng ôm lấy Taeyeon, áp thật chặt người mình vào người cô ấy.

Bàn tay hư hỏng của Taeyeon dịch chuyển từ lưng đến butt của Tiffany, xoa xoa nó làm Tiffany càng thêm kích thích.

Người Tiffany rực cháy. Máu trong cô như bị lửa thiêu, chưa bao giờ cô có cái cảm giác này với Daniel.

Vừa hôn nhau cả hai vừa lần đường ra phòng khách.

Taeyeon để Tiffany nằm xuống ghế sofa, cô nằm trên. Không rời nụ hôn, một tay nghịch butt, một tay lần mò cởi từng cúc áo của cô ấy.

Khi hai chiếc nút vừa được cởi, để lộ vùng cổ và vùng ngực trắng ngần, thì Tiffany bừng tỉnh, cô nhanh tay chụp lấy phần hở của áo mình đẩy Taeyeon ra ngồi dậy.

Hai má cô đỏ bừng xấu hổ.

-Tae, không nên như thế này! Chúng ta còn chưa có gì cả.

-Vậy em làm người yêu Tae nhé? Taeyeon choàng tay ôm cô, hôn lên mái tóc dày thơm ngát của cô.

Tiffany lặng lẽ gật đầu.

Taeyeon cười.

End Flash back.

-Hai cậu chưa làm chuyện đó chứ?

-Chưa- Tiffany lắc đầu nguậy nguậy.

-Vậy còn gia đình cậu thì sao?

-Tớ cũng chưa biết. Bọn tớ sẽ giấu trong một thời gian nữa chờ thời cơ thích hợp sẽ nói. Bí quá thì làm như cậu nói trước đây, sang Hà Lan để sống.

Jessica suy nghĩ, ah! Trước đây cô có khuyên Tiffany như thế thật. 

-Vậy Taeyeon thế nào? Cậu ấy tốt chứ?

-Tae rất tốt - Tiffany ba hoa về Taeyeon, Jessica chỉ cười đồng tình với cô ấy.

Nếu là trước đây Tiffany kể với cô chuyện này thì cô còn cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng sao bây giờ cô lại đón nhận nó dễ dàng như chuyện tình của hai cô gái là chuyện rất chi là bình thường.

Tiffany đã giúp cho Jessica nhìn sự việc theo một cách mới, cô đã không còn giận Yoona nhưng cũng không thể quay trở lại và cũng không thể đắm mình vào quá khứ mãi như thế. 

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Ngày mai sẽ là một ngày mới... điều gì sẽ chờ cô ở phía trước không ai biết được (nhưng au biết, thấy au tài không?      )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro