CHAP END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP END

Đôi môi Jessica khẽ run rẩy, lẩm bẩm thốt ra những lời mơ hồ không rõ, người con gái cứ mãi chìm sâu trong giấc ngủ, giờ đây cuối cùng đã bắt đầu tỉnh lại.

Hàng lông mi của Jessica khẽ run run, giống như chú bướm bị làm kinh động đến mức hoảng loạn vỗ cánh.

-Jessica!...Jessica!- Tiffany mừng rỡ kêu lên liên hồi.

Nghe tiếng Tiffany gọi lớn ở trong phòng, mọi người chạy vào.

Nhiều hơn một người thân, nhiều hơn một phần yêu thương, trong lòng cũng sẽ có nhiều hơn sự ấm áp. 

-Jessica! Con tỉnh rồi!

-Jessica!

-Jessica!

Nghe thấy những tiếng gọi này, đôi môi Jessica khẽ động đậy. Cô mở choàng mắt với nụ cười yếu ớt nhưng hạnh phúc, cả một màu trắng toát đập vào mắt cô.

Mọi người nhìn cô như trông mong một điều gì đó không khỏi khiến Jessica ngạc nhiên.

-Sao mọi người nhìn con kì lạ vậy? con tỉnh lại mọi người không mừng sao?

-Con nhìn thấy mẹ?- Nước mắt bà Jung đã lưng tròng.

-Jessica! Cậu nhìn thấy mọi người?

-Tất nhiên! Jessica đáp.

Tiffany chạy đến ôm trầm lấy cô.

-Cậu nhìn thấy! cậu vẫn nhìn thấy- Tiffany sụt sùi, giọng cô vui sướng.

Những người đang đứng bên cạnh Jessica không ai kìm chế được sự sung sướng tất cả đều nở một nụ cười rạng rỡ.

-Bộ cậu nghĩ mình sẽ bị mù sao?

-Không! Không phải thế!

Jessica cười nhẹ với Tiffany rồi đảo mắt quanh phòng tìm Yoona nhưng không thấy, đột nhiên cô lo lắng “liệu có phải Yoong đã xảy ra chuyện gì không?”

-Nấm! Yoong thế nào rồi? có phải Yoong xảy ra chuyện gì rồi phải không?

-Không! Yoona hoàn toàn ổn, chuyện cô ấy là nữ đã giải quyết một cách êm đẹp. Nghe Taeyeon nói giờ Yoona đang ở Mỹ kí hợp đồng gì đó, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui nếu biết cậu tỉnh lại.

-Cậu không lừa mình?

-Không!- Tiffany mỉm cười.

Lúc đó bác sĩ bước vào phòng ông kiểm tra cho Jessica. Nở một nụ cười mãn nguyện ông nói.

-Cô ấy đang hồi phục rất tốt. Còn về đôi mắt của cô ấy là một điều kì diệu, có lẽ chúa cũng không nỡ lấy đi đôi mắt của một thiên thần thế này.

-Bác sĩ nói vậy là sao?- Jessica thắc mắc.

-Không sao? Cháu chưa khỏe nên hãy nghỉ ngơi đi!

Vài ngày sau Yoona mới trở về từ Mỹ, cô phải hoàn thành dứt điểm việc ở bên đó.

Yoona đẩy nhẹ cửa bước vào phòng, Jessica vẫn đang ngủ cô bước nhẹ đến bên tránh làm cô ấy thức giấc.

Đứng nhìn Jessica ngủ thật ngon, nụ cười dần xuất hiện trên môi Yoona, vẫn kiểu ngủ đáng yêu như mèo mà Yoona vẫn thấy, sắc mặt tuy hơi tái, đôi môi tim tím, nhưng lại đẹp kỳ lạ cô khẽ cười. 

Trong khoảng khắc, Yoona cảm thấy mình sẽ đứng mãi như thế, không dám tiến đến gần, cũng không thể rời xa. Cho dù vũ trụ biến thiên, biển cạn đá mòn, cô sẽ mãi đứng như vậy chỉ để nhìn Jessica. 

Rồi cô cũng ngồi xuống bên cạnh giường cô ấy.

Yoona vuốt nhẹ sợi tóc vương trên má cô ấy. “thật may là chúa vẫn để Yoong được nhìn thấy em” 

Những động chạm của cô khiến Jessica tỉnh giấc.

-Em tỉnh rồi!

Nghe thấy giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên bên tai, sự tình tứ ấm áp giống như cơn gió mùa xuân khiến Jessica ngạc nhiên. Cô vui mừng nhìn Yoona bắt gặp nụ cười của cô ấy, sự ấm áp đó đủ để làm tan chảy mọi sự băng giá, đôi mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi cong lên thật đẹp, nụ cười tuyệt đẹp tới mức khiến con người ta đánh mất phương hướng.

Ánh mắt cô nhìn Yoona sáng lấp lánh đẹp như những tia nắng bên ngoài cửa sổ, môi cong lên thành nụ cười. 

Thời gian chầm chậm trôi qua. 

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.

Yoona áp sát mặt mình lại gần, đặt lên môi Jessica một nụ hôn.

Nụ hôn nhẹ nhàng như những giọt sương đọng trên cánh hoa. Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ. Nhưng sau đó, gương mặt của hai người như vừa được ánh ban mai nhuộm hồng. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên, cũng không phải là lần nồng nhiệt nhất, nhưng nụ hôn này giống như lần đầu vậy.

Vì cơ thể còn yêu nên Jessica nhanh chóng cảm thấy ngạt thở khi nụ hôn kéo dài, ngay lập tức Yoona rời cô ra.

-Yoong xin lỗi đã làm em thức giấc!

-Không! Không sao? 

Yoona ngồi lên giường đỡ Jessica ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Để cả người cô lọt thỏm vào lòng mình, Yoona nhè nhẹ hít hơi, tựa trên mái tóc ngắn mềm mượt của Jessica.

Jessica ngả đầu mình lên ngực Yoona. Cô cảm nhận được hơi ấm từ người cô ấy, hoàn toàn không phải là ảo giác. Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay của cô ấy không phải là ảo giác. 

-Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi em không được nhìn thấy Yoong, em rất nhớ rất nhớ Yoong… Lông mi bị nước mắt nhuộm đến ướt đẫm đen nhánh, cô run nhè nhẹ, Jessica rúc đầu mình vào người Yoona.

-Yoong cũng vậy! Yoong cứ sợ sẽ không được gặp em nữa- Yoona một tay siết chặt cái ôm một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Jessica.

Thời gian cứ như dừng lại tại giây phút đó, hai người không nói gì nhưng họ hiểu rõ nhịp đập trái tim của nhau.

-Yoong xin lỗi vì thời gian qua đã khiến em phải khóc, phải đau khổ vì Yoong. Yoong biết tội của Yoong rất lớn khi đã lừa dối em về bản thân Yoong. Yoong không dám xin em tha thứ Yoong chỉ muốn em biết rằng thân phận của Yoong là giả nhưng tình cảm của Yoong dành cho em hoàn toàn thật lòng. Yoong biết điều đó thật không đúng khi Yoong và em đều là con gái nhưng Yoong thật sự yêu em.

-…Jessica im lặng nghe Yoona nói.

-Những tháng ngày được ở bên em Yoong thật sự rất hạnh phúc, em đã là một phần cuộc đời của Yoong, Yoong không có gì phải hối tiếc vì điều đó. Điều Yoong hối tiếc duy nhất là Yoong không phải là một người đàn ông, như thế Yoong sẽ có đủ tự tin để yêu em và bảo vệ em. Nhưng em có thể tin Yoong một lần nữa không? Hãy để Yoong được đem đến hạnh phúc cho em. Được không?

-Nhưng em vẫn là vợ Taecyeon!- Jessica không thể quên đi thực tại đó.

-Em không còn là vợ anh ta nữa!- Jessica ngước nhìn Yoona thắc mắc. Yoona mỉm cười với cái nhìn của cô- Yoong đã thay em giải quyết chuyện li hôn với Taecyeon, anh ta cũng đã kí vào đơn li hôn của em.

-Thật sao?

Yoona gật đầu

-Vậy bây giờ em có đồng ý làm vợ Yoong không? – Yoona buông bàn tay đang năm Jessica, cho vào túi áo vest của mình lấy ra một chiếc hộp nhỏ mở nó ra đưa cho Jessica.

Trước mặt cô là một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh, mặt trong chiếc nhẫn còn khắc một dòng chữ nhỏ rất tinh xảo “yêu em mãi”

-Đẹp lắm! Jessica cười hạnh phúc, lẫn trong đó vài giọt nước mắt.

-Em thích là tốt rồi- Nhìn vẻ mặt thích thú của Jessica, bàn tay Yoona ấm dần lên. 

Nhưng trong thoáng chốc Jessica lại trùng xuống, cô nhìn Yoona với ánh mắt buồn rầu.

-Nhưng liệu gia đình em và Yoong, họ đã biết Yoong là ai, liệu họ có chấp nhận chúng ta? Em sợ Yoong ah!

Hiểu được điều Jessica muốn nói, cô ôm cô ấy chặt hơn.

-Họ sẽ hiểu cho chúng ta!

Flash back.

Nghe tin có người đồng ý hiến mắt cho Jessica trong trường hợp cô ấy bị mù, ông bà Jung rất vui. Họ đến bệnh viện theo lời hẹn của bác sĩ để gặp người hiến mắt.

Hai ông bà vào trong phòng làm việc của bác sĩ theo hướng dẫn của y tá trực. 

Yoona và Taeyeon lễ phép chào ông bà khi thấy họ đi vào, thấy Yoona bà Jung không khỏi tức giận, bà cáu gắt.

-Cô ở đây làm gì?

-Đây là người đồng ý hiến mắt cho con gái của ông bà- ông bác sĩ chỉ giới thiệu Yoona.

Hai ông bà không khỏi ngạc nhiên.

-Cô định làm gì nữa?- bà Jung hỏi.

-Bà yên nào?- Ông Jung nói với vợ rồi nhìn Yoona- cháu định hiến mắt cho Jessica sao?

-Vâng! Mong hai bác cho phép cháu được làm điều gì đó vì Jessica. Làm cô ấy hôn mê trên giường như vậy cũng do cháu đã lừa dối mọi người.

-Ta hiểu Yoona! Nhưng ta không thể đồng ý với cháu.

Yoona, Taeyeon và bà Jung nhìn ông Jung thắc mắc.

-Yoona trên vai cháu còn cả IY, cháu đã bao giờ nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến với IY nếu cháu không còn nhìn thấy.

-Cháu hiểu điều bác muốn nói, cháu đã thu xếp cả rồi. Cám ơn bác đã quan tâm. 

-Cháu chấp nhận điều đó sao? Yoona, cháu sẽ phải sống trong bóng tối về sau.

-Vâng!

-Cháu yêu Jessica đến thế ư?

-Vâng! Cháu biết đối với xã hội này việc cháu yêu Jessica là không thể chấp nhận. Nhưng cháu thật lòng yêu cô ấy. Chỉ cần Jessica có thể sống bình thường cháu không quan tâm gì cả.

-Ta hiểu rồi! cám ơn cháu Yoona. Ta đã mang ơn cha cháu rất nhiều, giờ lại mang ơn cháu. Ta thật không biết nói sao cho phải. Từ giờ ta có thể nhờ cháu một việc không?

-Bác cứ nói!

-Cháu có thể ở bên Jessica cho đến khi nó bình phục được không. Ta nghĩ cháu sẽ là nguồn động viên tốt nhất với Jessica.

-Cám ơn bác!

End flash back.

-Em đã suýt bị mù ư?- Jessica nhớ lại thái độ của Tiffany, của mọi người và nhưng câu nói của bác sĩ. 

-Uh!- Yoona đáp nhẹ.

-Yoong định hiến mắt cho em! Đồ ngốc này, Yoong nghĩ em sẽ vui nếu biết em đang dùng con mắt của Yoong ư? Em thà sống trong bóng tối còn hơn để Yoong vì em mà chịu khổ- Cô đánh nhẹ vào người Yoona.

-Chỉ cần em nhìn lại được, Yoong sẽ làm tất cả, đó là điều Yoong đã hứa với chúa để người để em lại- Yoona cười- mà Yoong còn một điều nữa dành cho em. Với điều này, Yoong tin mọi người sẽ ủng hộ chúng ta- Cô cười một cách bí hiểm làm Jessica tò mò- không chỉ mình Yoong nhớ em mà con, cũng rất nhớ em.

-Con- Jessica ngơ ngác không hiểu gì, cô có con ư?

Yoona lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lát sau cánh của phòng bệnh khẽ mở. Từ bên ngoài, một cô bé khoảng chừng 3, 4 tuổi bước vào. Cô bé mặc một chiếc váy trắng viền xanh, mái tóc buộc thành bím sang hai bên, trên đầu đội một chiếc nón vành nhỏ trông cứ như một tiểu Yoona.

Nhìn cô bé mắt Jessica ướt dần, cô không tin vào mắt mình.

-Hana!

Cô bé nhìn cô một lúc, ánh mắt ngây ngô dễ thương.

-Umma!

Hana chạy đến, nhảy phốc lên giường ôm lấy Jessica, cô cũng ôm chặt con bé vào mình.

-Không thể nào? Hana vẫn nhớ em là umma!

Yoona cười nói.

-Có vẻ như bác của con bé đã dạy con bé rằng em là một người mẹ của nó và giờ em là mẹ của Hana! Chị ấy đã nhường lại quyền nuôi đứa bé cho chúng ta.

-Yoong đi Mỹ là vì chuyện này sao?

-Uh! Yoong sợ lúc em tỉnh lại, chẳng may bị mù sợ em sốc nên Yoong hi vọng Hana sẽ giúp được em nhưng Yoong đã trễ mất lúc em tỉnh lại.

-Cảm ơn Yoong!

Jessica ôm lấy Hana, Yoona ôm lấy cả hai người.

Dưới ánh sáng nhè nhẹ của buổi sáng, trong phòng bệnh hiện lên một bức tranh gia đình hạnh phúc.

Từ hôm đó về sau, đều là những ngày tươi sáng. 

Mây trắng trôi bồng bềnh. 

Bầu trời cao xanh thẳm.

Ánh nắng sáng rực đẹp đẽ.

Khi có gió thổi đến, những chiếc lá xào xạc rơi rụng.

Gió nhè nhẹ. 

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro