Day 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tick. Tock. Tick. Tock.

Tch. Mình đang đùa ai chứ? Tôi không thể ngủ được. Không thể khi tôi còn rất ít thời gian.

Tick. Tock. Tick. Tock.

Ngày thứ 7. Nó thật yên ổn, như những ngày đầu. Trường học, ăn trưa với Tiffany, đi kiểm tra sức khỏe. Tôi đang mong chờ đến ngày mai, vì đó là kì nghỉ và tôi lên kế hoạch rủ Tiffany đi công viên giải trí lần nữa.

Chỉ để đi Vòng quay Ferris.

Nhưng bây giờ... tôi đang nằm trên giường, không có gì làm phiền tôi ngoài những suy nghĩ và cảm xúc. Nó khiến tôi phát điên.

Tick. Tock. Tick. Tock.

Rên rỉ, tôi ngồi dậy. Kể từ khi tôi bắt đầu đi chơi với Tiffany, những suy nghĩ về cô ấy luôn luôn chạy qua đầu tôi.

Không chỉ có những suy nghĩ vui vẻ và hạnh phúc về việc hẹn hò với cô ấy. Những suy nghĩ tiêu cực, những suy nghĩ về chuyện sẽ xảy ra sau khi tôi ra đi, những điều đó cũng xuất hiện.

Với những đêm mất ngủ, tôi đã có đủ thời gian để nghiền ngẫm về chúng. Từng suy nghĩ cay đắng về điều đó, từ ủ rũ cho đến những sự tuyệt vọng.

Rồi, sự thật về tình trạng của mình đã bắn thắng vào tôi như một viên đạn.

Tôi đang dẫn Tiffany tới thẳng sự trầm cảm.

Cho đến nay, tôi đang có một cuộc sống hạnh phúc. Sự thật là tôi chỉ còn 10 ngày để sống đã từng là một cú shock, nhưng sau vài ngày đầu tôi dần cảm thấy cuộc sống của mình trở lại bình thường.

Rồi tôi đã yêu, và trở thành một cặp với Tiffany. Nó sẽ thật là hoàn hảo, nếu không vì tôi có thể sẽ chết vào khoảng 3 ngày nữa.

Điều gì sẽ xảy ra cho Tiffany sau đó? Tôi đã thề với bản thân là không để cho ai trở nên gần gũi hơn một người bạn, và đây tôi đang hẹn hò và có một mối quan hệ lãng mạn với người mà tôi thật sự quan tâm.

Nếu tôi để mối quan hệ này tiến triển hơn nữa, tình cảm của chúng tôi sẽ trở nên bền chặt hơn. Vào thời điểm đó, khi tôi đã ra đi, Tiffany sẽ cảm thấy suy sụp. Đau khổ. Bị tổn thương.

Tôi không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra với những người tôi quan tâm. Việc có một mối quan hệ tốt đẹp với người mình yêu nhất, rồi để cô ấy lại với những cảm xúc đó sau cái chết của mình.

Nếu tôi muốn bảo vệ cô ấy, nếu muốn cứu cô ấy khỏi việc bị tan nát cõi lòng thì chỉ còn một cách.

Tôi không thể chia tay với cô ấy, vì điều đó sẽ khiến cô ấy nghi ngờ.

Tránh mặt cô ấy có lẽ sẽ được bỏ qua. Chúng tôi học cùng lớp, và cô ấy biết sô điện thoại VÀ địa chỉ nhà của tôi. Tôi không thể trốn cô ấy suốt 3 ngày được.

Nope. Sẽ chỉ còn một cách.

Cái chết của tôi. Đó là điều không thể tránh khỏi, sẽ tới trong 3 ngày nữa. Vì tôi sẽ chết, nên có lẽ tôi sẽ chấp nhận cái vòng tay của Grim Reaper*. Nếu tôi đang làm để bảo vệ cô gái tôi yêu thì chắc mẹ tôi sẽ hiểu thôi.

Thở dài, tôi ngồi dậy khỏi giường. Gạt bỏ hết nỗi lo sợ và nghi ngờ của mình, tôi bắt đầu chậm chạp trèo lên cầu thang tới gác mái. Tôi bước về phía rìa sân thượng, và nhìn xuống đất, 10 tầng tính đến chỗ tôi đứng.

Vậy là hết. Tôi đang nhìn thấy cái chết trước mắt.

Tôi đang cảm thấy sợ hãi? Không nghi ngờ gì, đúng thế.

Nhưng, dù sao, nỗi sợ chỉ như động lực thúc đẩy tôi tiếp tục với quyết định của mình. Nỗi sợ hãi khi nghĩ về Tiffany sẽ tuyệt vọng ra sao, sự cô đơn đã chế ngự được nỗi sợ về cái chết, và tôi đã đối mặt với chuyện này từ trước, nên nó cũng không đáng sợ như tôi từng nghĩ.

Nhắm mắt lại, cảm nhận gió đang luồn qua tóc mình, tôi thì thầm tiếng tạm biệt. Tới mẹ tôi người đã chăm sóc tôi kể từ khi còn bé, tới các bạn tôi vì đã cổ vũ tôi suốt những năm qua, tới người bác sĩ đã cố gắng hết sức để tôi được sống.

Và tới Tiffany, vì đã cho tôi biết thế nào là mùi vị của tình yêu.

Đến lúc rồi.

3...

2...

1...

Ngay khi tôi chuẩn bị nhảy ra khỏi đó, tôi cảm thấy có đôi bàn tay nắm chặt lấy vai mình.

Điều tiếp theo tôi biết là mình bị kéo ngược lại.

"Y..Yah! Cậu bị cái quái gì vậy, Sica?! Tại sao cậu lại định tự tủ chứ? Tớ đến kiểm tra cậu, và điều tớ thấy là cậu đang đứng trên sân thượng! Cậu có biết tớ đã phải chạy nhanh cỡ nào không?" 

Cô ấy lo lắng đặt tay lên vai tôi. Đang bực mình vì tự tử không thành công, tôi hất tay cậu ấy ra.

"S..Sica..?"

"Tránh xa tớ ra. TẠI SAO? Tại sao cậu lại ngăn tớ lại?" - Tôi đã tức giận và hét trước khi mình có thể kìm chế nó lại. Tôi không thể. Tôi cuối cùng cũng có cái can đảm để làm điều gì đó cho người khác ngoài bản thân.

Tôi đã chiến đấu với những ham muốn được xà vào vòng tay của cô ấy, và nghĩ về lời thề của mình.

"Tại sao tớ lại không được ngăn cậu lại? Cậu là bạn gái tớ! Sao tớ lại muốn nhìn thấy cậu chết chứ?!" - Tiffany hét lại.

Nuốt nước mắt lại, tôi từ từ nhìn Tiffany, nhưng lại không có đủ can đảm.

"Cậu.. Cậu không hiểu đâu! Có rất nhiều thứ xảy ra với cuộc đời tớ bây giờ! Vì vậy làm ơn hãy để tớ một mình." - Tôi bắt đầu khóc. Tôi đang bắt đầu mất dần ý định của mình. Và tôi ghét điều đó. Tôi đã rất gần với cơ hội làm điều gì đó cho người khác, và tôi đã thổi bay nó đi như vậy.

"Cậu có thể nói về điều đó mà, phải không? Với tớ? Hoặc với mẹ cậu?" - Tiffany lo lắng hỏi, nhìn tôi đang quẫn trí.

"Nó không đơn giản như vậy! Có những chuyện cậu không thể chỉ giải quyết bằng cách "nói hết ra", cậu biết không!" - Tôi nói lại.

"Sao cậu không nói với tớ? Đừng như vậy nữa, và để tớ giúp cậu!" - Tiffany nói và với tay đặt lên vai tôi. Tôi biết cô ấy quan tâm mình, nhưng tôi đang làm vì cô ấy. Tôi không thể yếu đuối được.

"Đừng cố gắng giúp tớ! Cậu không giúp được đậu! Cậu. Không. Thể. Giúp. Được. GÌ HẾT! Không phải cậu, không phải bác sĩ, không phải mẹ mình! Không một ai!" - Tôi gầm lên, hất tay cô ấy ra lần thứ hai.

"Đừng có trẻ con vậy nữa! Hãy nói cho mình biết! Không có việc gì là không giải quyết được cả Jessica!" - Tiffany nói, tức giận.

Trước khi tôi kịp ngăn bản thân lại, có một thứ cảm xúc khiến tôi mở miệng.

"Được thôi! Nếu cậu muốn biết đến như vậy? Tớ sẽ nói! Tớ sẽ chết trong 3 ngày nữa. BA! Khoảng 72 giờ nữa, cậu biết đó." - Tôi hét lên, tiết lộ việc cuộc sống của mình sắp kết thúc.

Có một khoảng lặng sau khi tôi đã nói hết ra, và Tiffany có vẻ chối bỏ nó, và suy nghĩ xem liệu có nên tin lời tôi. Cuối cùng, run rẩy, cô ấy nói.

"Cậu.. Cậu đang đùa phải không? Phải không? Đừng... đừng có đùa tớ Jessica. Nó không vui...!"

Tôi quát. "Cậu nghĩ tớ giống như tớ đang đùa à? CẬU nghĩ nó buồn cười ư? Nó không hề, được chưa? Tớ là người sẽ chết! Không phải cậu! Có một mẩu thủy tinh ở trong não của tớ sau vụ tai nạn, và bác sĩ nói tớ chỉ còn có hơn một tuần. Vậy NÓ có được coi là vấn đề không thể giải quyết?"

Tiffany gần như không nói được gì. "Jessica...Tớ..xin lỗi..."

"Ngừng lại đi! Lần duy nhất tớ muốn thử làm điều gì đó cho người khác thì cậu lại phá hỏng nó! Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu, giúp cậu! Và giờ... và giờ..." - Tôi bắt đầu gục ngã.

"Tớ không muốn cậu phải đau khổ.. Tớ muốn rời bỏ cậu, tránh xa cậu, ngăn bản thân không lại gần cậu... Tớ biết nếu tớ cứ thế ra đi sau khi đã có tình cảm sâu đậm, thì cậu sẽ cảm thấy suy sụp."

"Chết không giải quyết được vấn đề, Sica. Tớ thật sự đã yêu cậu rất nhiều." - Tiffany thì thầm.

"Đừng đùa với tớ nữa, Tiffany! Nó không vui đậu!" - Tôi gầm gừ.

"Nó không có ý vui vẻ!" - Cô ấy hét lại. Tôi khựng lại khi thấy nước mắt từ khóe mắt của cô ấy. "Tại sao mọi người đều nghĩ chết là giải pháp tốt nhất?"

Tôi muốn nói điều gì đó, đáp trả lại cô ấy, nhưng tôi chẳng nghĩ được gì.

"Cậu nghĩ cậu chết, và thế là hết, huh? Cậu nghĩ cậu chết, và mọi thứ sẽ tự động sửa chữa? Cậu nghĩ cậu chết và tớ sẽ quên cậu ư?" - Cô ấy khóc, nước mắt rơi xuống sàn.

Tôi muốn làm gì đó, muốn nói gì đó, nhưng cơ thể lại không cử động.

"Ngừng ích kỉ đi Jessica! Vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến cậu! Tớ, mẹ cậu và tất cả bạn bè của cậu! Cậu nghĩ bọn mình sẽ quên cậu sau khi cậu chết ư? Hãy nghĩ đến cảm giác của mọi người, một lần thôi, thay vì chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân!"

"Cậu nghĩ tớ không biết cái cảm giác đó là sao ư? Có người thân mất đi, như vậy? Cậu đã bao giờ tự hỏi là sao chỉ nhìn thấy mẹ tớ mà không thấy ba tớ? Đó là bởi vì ông ấy đã chết! Vì bệnh hiểm nghèo!" - Tôi tranh cãi.

"Tớ đã đau khổ. Mẹ tớ cũng vậy. Cậu có biết nó khó khăn thế nào không? Tớ không muốn ai đó cũng phải trải qua nỗi đau đó! Vì vậy làm ơn! LÀM ƠN! Hãy để tớ chết!"

"Cậu nghĩ tớ không biết ư? Cậu nghĩ tớ chưa có người thân nào mất ư? Cả bố mẹ tớ đều đã mất trong một tai nạn khi tớ mới chỉ còn là một đứa trẻ!"

Tôi bất ngờ. Tôi không hề biết điều đó, và giờ tôi không thể thốt nên lời nào.

"Ba nuôi, bác sĩ Lee đã nhận nuôi tớ vì ông ấy là bạn thân của ba tớ khi còn sống! Ý tớ là tớ yêu ông ấy như cha ruột của mình, nhưng cậu nghĩ tớ đã quên người cha ruột của mình? Không! Tớ vẫn nghĩ đến ông ý, và mẹ hằng đêm. Đôi lúc tớ khóc trước khi đi ngủ, kể cả sau ngần ấy năm! Chết không giải quyết vấn đề! Tự tử không giải quyết được VẤN ĐỀ!" - Tiffany hét lên.

"Vậy cậu muốn mình làm gì chứ? Nếu tớ không thể sống hoặc chết, cậu muốn tớ làm cái quái gì chứ?"

Một lần nữa, tôi lại nói mà không thèm suy nghĩ.

"Nhưng cậu có thể sống." - Tiffany nói.

Và tôi đã rất bất ngờ.

"Dù chỉ là một ngày, hay hai, hoặc ba, bốn giờ, vẫn là sống. Đừng vứt bỏ đi cuộc sống của mình. Hãy sống cho có ý nghĩa. Với những người mà cậu yêu quí."

Tôi không thể trụ được nữa. Tôi khuỵu xuống và bắt đầu khóc. Tiffany nhanh chóng ngồi xuống và ôm lấy tôi.

"Tớ... Tớ chỉ cảm thấy... sợ hãi... cô độc..." - Tôi nói, nước mắt chảy dài trên má.

"Ổn cả rồi, Sica. Cậu sẽ không bao giờ cô đơn. Cậu có tớ, và cả mẹ cậu, và rất nhiều người bạn sẽ giúp cậu."

"Cậu... Cậu chắc sẽ ở bên tớ chứ?"

"Well, tớ sẽ là kiểu bạn gái gì mà không ở bên chứ?"

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro