[LONGFIC][Trans] A Jung's Heart [Chap 2], Jeti | PG-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

"Sao tụi mình lại tới đây nhỉ? Mình không thích hải sản. Chán thật đấy." Jessica than vãn.

"Đến lượt mình quyết định sẽ đi ăn ở đâu mà ." Hyoyeon đáp lại.

"Thức ăn ở đây có vẻ tuyệt đấy." Sooyoung cố gắng hòa giải đôi bên. "Có cả soju và bia nữa."

"Đừng quá tệ là được rồi." Jessica nói.

Cả ba bước vào một nhà hàng mới được trang trí khá đẹp . Tiếp đón họ là một người đàn ông tóc muối tiêu mặc bộ đồng phục cũ kĩ màu vàng. "Xin chào các quý cô. The Hwang Fish Palace rất hân hạnh được phục vụ ba vị anh hùng của Soo Man!! Quý vị muốn ngồi ở ngoài hay phía trong?"

"Chúng tôi thường chọn khu riêng ở phía sau." Hyoyeon giải thích.

Người đàn ông vui vẻ gật đầu và dẫn lối. Nhìn xung quanh thì nơi đây cũng tạm ổn. Nó mới được khai trương cách đây vài tháng và vẫn đang trong quá trình hoàn thiện. Dù đang là giờ ăn tối nhưng trông nhà hàng vẫn còn thưa thớt. Họ ngồi xuống chiếc bàn của mình và ông chủ thông báo phục vụ sẽ tới ngay.

Cả ba cùng nhìn vào thực đơn và phân vân không biết nên uống một chầu soju hay bia trước.

Phục vụ bàn đi tới, cô ấy cũng mặc bộ đồng phục màu vàng đặc trưng của quán. "Quý cô đã muốn dùng món khai vị chưa ạ ?"

Jessica ngước lên. "Không, chúng tôi sẽ chọn ...". Chợt cô nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt và hàm cô như rơi ra. "Là cậu à!"

Cô bồi bàn giận dữ nhìn Jessica. "Lại là cô! Cô làm gì ở đây vậy, lén lút theo dõi tôi phải không ?"

"Này! Chúng tôi chỉ đến đây ăn thôi!"

"Chỉ có kẻ ngốc mới tin cô ..."

"Tiffany!"

Cô gái nhảy dựng lên 2 feet vì giật mình. Khi đã tiếp đất, cô quay lại đối mặt với người đàn ông họ đã gặp lúc trước. "Con làm gì mà la mắng khách vậy hả?"

"Thưa cha, con chỉ ..."

Ông ta véo mũi cô ấy và lúc lắc nó . "Đừng nghĩ rằng con 19 rồi là có thể không nghe lời cha nữa nhé."

Jessica thích thú khi thấy Tiffany đang khép nép trước mặt mình. Cô ấy gật đầu ngoan ngoãn. "Vâng thưa cha."

Người đàn ông sau đó quay sang ba người họ và cười trừ. "Xin hãy thứ lỗi cho con gái tôi, nó vẫn luôn bất lịch sự và thô lỗ như vậy đấy." Rồi ông quay lại nói cô ấy. "Đừng có hét lên với khách hàng như thế một lần nữa nghe chưa Tiffany. Cha đã dạy con điều gì hả?"

"Happy customers are life, unhappy customers are death." Cô nhắc lại câu khẩu hiệu.

"Tốt nhất là hãy nhớ điều đó." Người đàn ông cúi chào ba người họ và đi đón khách hàng mới đến.

Khi Tiffany quay trở lại với họ, nụ cười trên khuôn mặt Jessica làm cô có một dự cảm chẳng lành.Cố gắng nở nụ cười. "Tôi xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ."

Jessica nhướng mày. "Ý cậu là ở đây hay ở club ?"

Nụ cười chợt tắt, nhưng cô gái ấy cố gắng kiềm chế. "Ý tôi là ở đây khi mà tôi đang phục vụ cậu." Cô ấy có vẻ khó khăn để thốt ra. "Các cậu có thể chọn món được chưa?"

Sooyoung định nói gì đó nhưng Jessica đã cướp lời. "Thật sự tôi không chắc chắn lắm. Phiền cậu đọc toàn bộ thực đơn cho chúng tôi nghe được không ?"

"Cậu đùa tôi đấy à."

"Ừm, nếu nó quá khó khăn thì tôi có thể nói với cha cậu đổi người phục vụ khác cũng được. Một ai đó biết tôn trọng và lịch sự với khách hàng hơn…"

Tiffany nhìn Jessica tràn đầy thù hận, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng. "Tôi rất hân hạnh khi đọc thực đơn cho quý vị."

Sooyoung liếc Hyoyeon trách cứ. "Tại cậu chọn nơi này đấy."

"Sao mà mình biết được cái cô công chúa đỏng đảnh đó lại đang làm việc ở đây chứ?"

"Cô vừa gọi tôi là gì?" Hyoyeon lùi xa cô phục vụ khi nhận thấy sát khí đang tỏa ra từ cô gái đang mặc bộ đồng phục màu vàng lố bịch đó.

"Cô ấy gọi cậu là cô công chúa đỏng đảnh.'"Jessica trả lời, nhấn mạnh hai âm tiết đó. "Vì không biết tên cậu nên chúng tôi phải gọi tạm là cái gì đó thôi, Tiffany. Bây giờ tôi đang đợi cậu đọc cho tôi cái thực đơn đó đây.”

Cuối buổi tối Jessica để lại khá nhiều tiền tip trên bàn và theo các bạn ra về. "Tiffany à, đồ ăn tuyệt thật đấy. Gặp lại cậu ngày mai nhé.."

Tiffany cười đắc chí với Jessica. "Một tuần tôi chỉ được nghỉ một tối nhưng không phải là ngày mai, tôi sẽ làm việc chứ không phải tới câu lạc bộ."

Jessica mỉm cười. "Mình biết."

XXXXXXXXXX

"Quả là một bữa ăn tuyệt vời, giúp mình gửi lời khen đến đầu bếp nhé." Cô ấy đặt thêm nhiều tờ won lên bàn và đứng dậy ra về.

Tiffany đi theo Jessica và nói nhỏ. "Cô đã đến đây bốn đêm liền rồi, hãy để tôi yên được không."

Jessica nhìn cô ấy tự mãn nói. "Không được vì đồ ăn và dịch vụ ở đây rất tốt."

"Tôi biết là Cô chẳng thích đồ ăn ở đây nhiều đến mức như vậy đâu." Tiffany nói thẳng.

"Vậy là do dịch vụ rồi."

"Làm thế nào để cô đừng tới đây nữa?"

"Đi uống nước với mình."

Tiffany trông giống như nuốt phải một quả chanh đã chín nẫu, nhưng cuối cùng cô cũng gật đầu. "Tôi xong việc lúc 10h, hẹn cô tại Lauren's bar ở cuối phố."

XXXXXXXXXX

Cô gặp cô gái kia tại bar. Mỗi người gọi một chai bia. Khi đồ uống tới, Tiffany đưa lên miệng và dốc hết chai bia chỉ trong vòng 10 giây.

Cô dằn mạnh chai bia xuống và đứng dậy. "Rồi đó, tôi đã uống với cô rồi nhé, giờ thì tạm biệt."

"Tạm biệt, gặp cậu vào ngày mai nhé. Mình đang nghĩ sẽ thử món cá chỉ vàng xem sao.."

Tiffany ngồi lại xuống. "Nói xem tại sao cô không chịu để tôi yên chứ, cô sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích đâu!”

"Cậu có ý gì?" Jessica nhấm một ngụm bia.

"Dù cô có làm phiền hay chọc tức khi tôi đang làm việc nhiều thế nào chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ ngủ với cô."

Jessica thực sự sốc. "Ôi Tiffany! Sao cậu có thể nghĩ mình tồi tệ như thế chứ?"

Cô gọi thêm một chai bia khác. "Jessica à, đó là tại vì từ khi chúng ta gặp nhau cô luôn tìm cách gạ gẫm tôi lên giường."

"Mình không bao giờ dụ dỗ một quý cô. Tất cả những gì mình làm trong suốt thời gian qua chỉ để cậu hiểu thêm về mình thôi."

"Chỉ có vậy thôi ư?" Tiffany mỉa mai.

Jessica gật đầu. "Nếu sau này biết mình rồi có thể cậu sẽ muốn ngủ với mình đó ..."

"Cô biết không, nếu tôi giết cô ngay bây giờ thì không có tòa án nào kết tội được tôi đâu."

Jessica nhún vai. "Ồ, nhân tiện luôn, lính của mình sắp trở về vào tuần tới. Họ sẽ đóng quân ở đây trong 60 ngày. Nếu cậu may mắn, sẽ có vài quân lính Jinyoung chôn cất mình và cậu sẽ được cứu."

Tiffany liếc cô ấy sắc lẻm. "Đừng có đùa về chuyện ấy, đã có quá nhiều người chết trong cuộc chiến này vì niềm vui đó đấy... Tôi không muốn chết ;tôi chỉ muốn cô để cho tôi yên thôi"

Jessica hất hàm về chai bia của cô ấy. "Uống nó đi rồi cậu sẽ thấy tốt hơn đó."

"Tôi sẽ khá hơn nếu như có thể quên được cô luôn."

"Well, uống nhiều rượu là được ngay mà."

Tiffany lắc đầu. "Tôi có tửu lượng rất cao. Đủ để chống lại những kẻ tóc vàng hay gây phiền nhiễu đấy"

Jessica nhún vai, "Đối với một người như cậu thì tửu lượng khá là đúng rồi." Cô với lấy bia của mình.

Tiffany nhìn Jessica. "Như vậy là ý gì?"

"Gì chứ? Tôi khen ngợi cậu thôi mà. Tôi chắc rằng đối với một thường dân thì đó là điều dễ hiểu."

"Nghe đây đồ ngốc, tôi là người uống nhiều nhất trong gia đình đó."

"Có nên nói quá nhiều về gia đình như vậy không?."

Tiffany nheo mắt lại. "Tôi cược là tôi có thể uống nhiều hơn cô." Jessica chỉ cười.

"Cô sợ à?" Tiffany thách thức.

Jessica ngừng cười và nhìn cô ấy. "Cậu nghiêm túc đó chứ."

"Chắc chắn."

Jessica lưỡng lự một chút. "Được rồi, nếu mình thắng thì cậu phải hẹn hò với mình vào ngày nghỉ tới."

"Đồng ý, còn nếu tôi thắng cô phải hứa sẽ không bao giờ đặt chân tới nhà hàng của tôi nữa."

"Mình cũng không được đến Red Lantern nữa ư?"

"Không, tôi thích đưa cô về cái nơi mà cô trông giống như đồ ngốc ấy."

Jessica lắc đầu. "Xem này, cậu không thể uống thắng mình được đâu. Nếu cậu thắng, mình không chỉ không đến nhà hàng nữa mà cậu còn có được cái này ..". Cô lấy ra một mặt dây chuyền bên trong áo.

Tiffany nhìn kỹ nó. Cô chưa bao giờ thấy thứ nào giống như vậy trước kia. Giữa chuỗi hạt là một viên ngọc mã não bóng màu nâu đỏ được viền bởi ba dải bạc. Trên dải ở giữa khắc một cái tên, Jessica.

"Cô chắc là đánh cược bằng thứ đó chứ? Tôi không có bất cứ đồ trang sức đắt tiền hay đá quý nào đâu."

"Nó có giá trị khoảng 2 triệu won."

Tiffany tin cô ấy. "Cô muốn mạo hiểm một phen?"

"Đó không phải là mạo hiểm." Jessica bình tĩnh đáp.

Cô nhún vai và quay sang người pha chế. "Làm ơn cho tôi 2 chai vodka 100 độ và hai chiếc ly nhé?"

"Vodka?" Jessica hơi ngạc nhiên.

"Bia thì quá lâu mà tôi còn phải làm việc vào ngày mai nữa."

XXXXXXXXXX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti