Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Đầu tiên đây là những truyện mình đang đọc,và mình có thói quen đọc là hay viết ra vài đoạn để có thể hiểu rõ hơn nên thường là gần như dịch luôn,vì vậy mình post lên đây ,mục đích là chỉ để giữ lại bỏ trong máy lộn xộn nhiều khi lỡ tay xóa :))). 2 truyện mình post sau này thì chưa có end, nhất là truyện này chỉ mới mười mấy chap ,nên thời gian post ko nhất định. Yên tâm là mình sẽ không bỏ cái nào cả,vì cũng để mình đọc mà. Có vậy thôi..H thì cũng tận hưởng cảm giác creep nào :3

Prologue

Lúc này đã quá trễ . Taeyeon liếc nhìn đồng hồ với vẻ lo lắng,đáng ra giờ này cô đã có mặt ở nhà.Đây không phải là lỗi của cô , mặc dù cô có thể gác lại công việc mới của mình và đi về nhà sớm hơn nhưng thực tế đã không như vậy

Cô  đi tới trạm  xe  và đứng đó đợi xe buýt đưa cô về càng sớm càng tốt

Trời đã tối rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở trạm xe, Taeyeon không lo  về việc giờ đã muộn như thế nào ,bởi cô còn nhiều thứ để lo lắng hơn. Quá nhiều thứ

  Chiếc xe mà cô đợi giống như mãi mãi không bao giờ đến vây . Tất cả mọi người xung quanh đều  đã dần đi hết trong khi Taeyeon vẫn ở đó trong thời tiết giá lạnh

Taeyeon nghĩ mình nên gọi điện về để mọi người ở nhà bớt lo lắng hơn. Cô cầm lấy điện thoại và quay số của gia đình . Cô chờ đợi và chờ đợi nhưng không có ai bắt máy cả . Cô bắt đầu nghĩ có lẽ không có ai ở nhà .

Cô nhìn vào đồng hồ một lần nữa và không hiểu sao nó lại lâu như vậy. Cô gần như chỉ còn một mình ở trạm xe và chiếc xe buýt mà cô đợi thì vẫn chưa thấy đâu

  Taeyeon đã quá mệt  vì phải chờ đợi,cô ngồi xuống dãy ghế ,bên cạnh một chàng trai nào đó . Anh là người duy nhất còn lại ở đây ngoại trừ cô . Cô nghĩ chắc anh ta cũng đợi chiếc xe mà cô đang đợi , nhưng hơi khó để tin vào nó

Anh ta mặc trên mình  một bộ trang phụ -đẹp đẽ  . Những người như anh ta làm gì ở đây?

" Có vẻ như xe buýt của chúng ta đến muộn. "

Taeyeon  ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có một người lạ bắt chuyện với cô , nhưng cô quá tốt bụng để bỏ qua một người nào đó. " Vâng. Thật lạ. Nó chưa từng muộn như thế này trước đây . "

"Chắc là có chuyện gì đã xảy ra. Tai  nạn chẳng hạn . "

Taeyeon nghĩ cũng nên làm gì đó để đỡ  nhàm chán trong lúc chờ đợi . Và chắc cũng không có gì xấu với việc nói chuyện với một anh chàng đẹp trai như thế này ?

" Vâng, tôi hy vọng là không. Tôi muốn về nhà lắm rồi. "

" Cô mệt không? Tôi thì muốn chiếc giường của mình ngay bây giờ, nhưng chắc chúng ta phải chờ đợi thêm một lúc nữa rồi . "

" Anh cũng chờ chiếc xe giống tôi . Nhưng tôi chưa bao giờ gặp anh trước đây "

" Chắc cô không để ý thôi. Tôi nghĩ cô đã quá mệt mỏi . Có vẻ cô đã làm việc khá vất vả nhỉ . "

Taeyeon thấy hơi lạ về việc nói chuyện với người khác quá thoải mái của anh chàng này. Lúc nhỏ cô đã luôn được dạy  rằng không nên nói chuyện với người lạ,nhưng nó đã quá lâu rồi , cô thậm chí không thể nhớ .

"Phải . Anh nói đúng. Mà  anh thật là đi cùng chuyến xe buýt với tôi sao? "

"Thực ra thì không. Đây là lần đầu tiên . "

Taeyeon ngạc nhiên nhìn anh chàng đang mỉm cười với cô " làm thế nào anh - "

"Thôi nào, nó hiện hết trên gương mặt cô  . Tôi có thể biết được cô đã làm việc rất nhiều  bằng cách nhìn vào gương mặt cô. Bởi vì cô nhìn trông có vẻ rất thông minh, cứ coi như đó là một lời khen đi . "

Thật kỳ quái . Toàn bộ cuộc trò chuyện và làm thế nào cô lại đang nói chuyện với một người chưa hề gặp mặt trước đây. Nhưng cô lại thấy không có vấn đề gì với chuyện đó cả.

 " Tôi trông tệ lắm sao? "

" Cũng không tệ,ít nhất là không với tôi. Hmm,vậy nhìn vào tôi,cô thấy gì ? "

Taeyeon mất một vài giây để suy nghĩ v. "Được rồi, anh nhìn giống như một nhân vật quan trọng nào đó . Thông minh . Cũng là người làm việc rất nhiều "

"Thấy chưa? Nhìn tôi cũng giống vậy , thế nó có phải là tệ không? "

" Nhưng anh thì khác "

Anh chàng nhướng mày nhìn Taeyeon . " Khác  ? Như thế nào ? "

" Anh có thể có một công việc tốt và , như tôi đã nói , anh trông giống như một nhân vật quan trọng . "

Anh ta bỗng nở một nụ cười ,   một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của anh ta khi  ánh mắt vẫn nhìn vào cô gái bên cạnh . Anh ta có vẻ thận trọng hơn sau khi nghe những lời TAeyeon nói .

 " Một nhân vật quan trọng ... cô  có nghĩ   là một người nào đó quan trọng là quan trọng không? "

Câu hỏi của anh ta khiến Taeyeon cảnh giác một chút. Đôi khi nó cần thiết để cô có được câu trả lời thích hợp

" Vâng, với một số người thì chắc là không. "

" Thế còn cô? "

Taeyeon rời mắt khỏi anh ta một lúc . Cô nhìn quanh nơi đó, trạm xe buýt, những chiếc xe chạy  ngang qua, các tòa nhà trước mặt cô . Và cô đã có câu trả lời.

" Tôi muốn tôi là một người quan trọng . "

Cô đưa mắt nhìn lại anh chàng đẹp trai bên cạnh và nụ cười lại hiện trên gương mặt anh ta lần nữa . Cô hơi thắc mắc khi nhìn anh ta mở cặp táp tìm kiếm gì đó.

" Tên cô là gì ? "

" Kim Taeyeon . " Ngay lúc đó cô đã không còn quan tâm anh ta có phải là một người lạ hay không

" Vâng, Kim Tae Yeon , tôi là Jung Yunho . "

" Rất vui được gặp anh , Jung Yunho . "

Cô tiếp tục nhìn anhta  lấy một tờ giấy ra khỏi chiếc cặp của mình và đóng nó lại. Trông anh hơi vui mừng và nó  làm cô thấy buồn cười

" Vậy nếu tôi đề nghị muốn giúp cô thì sao , Kim Tae Yeon ? "

" Tại sao anh lại muốn làm như vậy  ? "

"Tôi thông cảm với cô . Sao ? Có vấn đề gì à ? "

Làm sao Taeyeon có thể nói là có với một người có nụ cười quyến rũ như vậy . " Không. Vậy nó là  gì ? "

"Tôi chỉ muốn hỏi cô một điều đơn giản . "

"Nói đi"

" Cô có muốn đạt được thành công trong cuộc sống không ? "

Đó là một câu hỏi dễ cho Taeyeon . Kể từ khi cô sinh ra cô đã biết cách trả lời nó

" Hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi . "

"Cô không quan tâm đến hậu quả? "

" Hậu quả ? " Taeyeon bật ra một tiếng cười buồn . "Tôi có những thứ quan trọng hơn phải lo lắng. "

Yunho đã không còn mỉm cười nữa và có vẻ như anh sẽ không bao giờ nữa . Anh nhìn Taeyeon với cái nhìn nghiêm túc và đưa tờ giấy cho cô

"Cái gì? Anh muốn tôi ký cái này ? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể, tôi thậm chí không biết đó là gì . "

Taeyeon có thể tin tưởng để nói chuyện  với một người lạ, nhưng cô không ngu ngốc để làm bất cứ điều gì nhiều hơn là nói .

"Ký ? Không, nó không cần thiết . "

Không  hẳn là ngu ngốc, cô chỉ không đủ thông minh .

Yunho cầm lấy tay Taeyeon và trước khi cô làm được  gì thì đã có một vết cắt nhỏ trên ngón tay cái  bên phải và một vệt  đỏ trên tờ giấy chỉ trong vài giây

"Như thế này là đủ . " Yunho nhìn tờ giấy. " Vâng,đã đủ "

Taeyeon không hiểu những gì anh ta đang làm. Cô bắt đầu nhận ra đây không hề là một ý hay ngay từ đầu

Cô nhìn vào vết cắt nhỏ trên ngón tay và nhìn  lại anh chàng vừa gây ra nó . Cô  thậm chí không biết phải nói gì với anh ta.

Nhưng anh ta biết những gì mình  muốn nói với cô . Ngay từ đầu anh ta đã biết

"Tôi xin lỗi , Kim Tae Yeon . Cô là một cô gái tốt . "

Yunho nói ,bỏ tờ giấy trở lại vào cặp và đứng lên ,đưa mắt nhìn lần cuối vào cô gái vừa bị anh ép buộc

" Tôi không thể chịu được nữa . "

Với một cái nhìn buồn trên khuôn mặt   ,anh bước một vài bước về phía trước và  đối mặt với những gì đang đợi anh . Anh biết điều này là tốt cho mình

Không ai nhận ra điều  gì về cô gái với khuôn mặt và quần áo đầy những vết bẩn nhỏ màu đỏ

Đáng buồn thay cho Yunho , xe buýt cuối cùng đã đến

Taeyeon chỉ ngồi bất động ở đó khi mọi người dần tụ tập xung quanh . Cô quá sốc với khung cảnh đẫm máu trước mắtvà mọi người bắt đầu chạy lại giúp cô

Nhìn thấy một chiếc xe buýt đâm phải một người, hay cụ thể hơn, nhìn xe buýt đâm phải một người lạ , người sẽ không bao giờ bị lãng quên bởi cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro