Chap 21: Just the Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tae  đã nhớ ra gì? "

"Bố Tae không thích em . "

[Tiffany’s POV]

 "Ông ấy không thích em sao ? "

 "À ... Tae cảm giác ông sử dụng nó như một cái cớ thôi "

 " Để làm gì? "

 " Để giữ em tránh xa Tae . "

 " ... Đó là điều duy nhất Tae nhớ hả?"

 “Uhm "

 "Em sẽ mang bữa sáng cho Tae . " Tôi đứng dậy đi vào nhà bếp , nhưng cô ấy nắm tay tôi làm tôi quay lại.

 " Tae có thể hỏi em một câu không ? Đó là điều duy nhất Tae muốn biết . "Cô ấy nói với đôi mắt đẫm lệ .

 "Tất nhiên được rồi . "

 "Tae đã đối xử tệ với em phải không ? "

 Tôi ngồi xuống giường lần nữa và nhìn thẳng vào mắt cô ấy. " Tae luôn luôn bảo vệ em và Tae không bao giờ làm tổn thương em cả. Tae là một trong những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của em và bây giờ Tae là điều duy nhất em có . "

 " Em chắc chứ ? "

 "Baby à,trước đây Tae đâu có phải người xấu.Tae không phải là như vậy . "

 " Thế..chuyện gì đã xảy ra? "

 " Đó cũng là những gì em muốn biết . " Tôi hôn lên trán Taeyeon và đứng dậy

 "Khoan đã . " Tôi dừng lại một lần nữa để biết những gì cô ấy muốn . " Em sẽ chuyển ra ngoài sống sao ? Tae đã không biết chuyện đó. "Cô ấy nói với vẻ mỉa mai .

 "Cái gì? Tae  không muốn em  sống ở đây ? Được rồi em  sẽ gọi Jess ... "

 "Không không , tất nhiên Tae muốn em sống ở đây cùng Tae . "

 " Tốt". Tôi cười tươi với Taeyeon và rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi ra,, tôi nghe những gì cô ấy nói.

 "Bạn gái tôi đúng là bị điên. Nhưng tôi lại yêu cô ấy như vậy."

[ Taeyeon’s POV ]

 Tiffany đã chuyển đến nhà tôi . Bây giờ là nhà của chúng tôi . Cô ấy đã chăm sóc  tôi cho đến khi tôi khỏe lại

 Tiffany không còn nói chuyện nhiều với Jessica nữa và có vẻ cô ấy cũng không bận tâm về nó . Tôi cảm thấy tệ về chuyện đó . Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng tất cả điều này đều là lỗi của tôi .Tôi đã không làm gì tổn hại đến Tiffany gần đây nữa , tôi đã bị tổn thương, vậy nên tôi sẽ không thể làm gì xấu được nữa

 Nhưng bây giờ tôi đã khỏe lại , và tôi đang lo về điều đó

 Tiffany rất dễ khiến tôi tức giận. Chỉ cần liên quan đến  cô ấy thì đều khiến tôi có thể nổi điên lên , tôi vẫn không quên một điều là cô ấy hành xử y hệt bố tôi

 Và bây giờ tôi biết chúng tôi đã gặp nhau từ nhiều năm trước , nó càng làm tôi cảm thấy lo hơn . Bởi bây giờ tôi biết rẳng cô ấy hiểu tôi rất rõ , trong khi tôi lại hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy

 Tôi đã mơ rất nhiều với quá khứ của tôi , nhưng tôi lại quên đi chúng một cách dễ dàng

 Điều tốt là , tôi bắt đầu nhớ lại một ít khi tôi tỉnh táo

 Tôi vẫn không thể nhớ  ra Miyoung , nhưng tôi yêu cô ấy rất nhiều và nó dẫn tôi đến một kết luận tôi không phải chỉ mới gặp cô ấy cách đây một tháng được

 Tôi chắc chắc rằng mình đã gặp cô ấy từ trước . Và cũng chắc rằng tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu

 Tiffany  bắt đầu quay trở lại trường học. Tôi thực sự không thích điều này .

 Tôi đã từng ở cạnh cô ấy 24/7 , nhưng giờ tôi chỉ có thể gặp mặt cô ấy 12/7 . Đối với tôi điều này là không đủ .Khi cô ấy không ở nhà, tôi chỉ ngủ , chơi với Taengoo , chơi với Taec hoặc  chỉ tập thể dục.

 À,tập thể dục ở đây chỉ là tôi chỉ rèn luyện sức khỏe chứ không phải là ‘rèn luyện’ với cô ấy ... nếu bạn hiểu ý tôi muốn nói gì

 Tiffany chỉ khiêu khích tôi thôi. Tôi biết rằng cô ấy chưa sẵn sàng để đi đến bước tiếp theo , nhưng tại sao cô ấy lại vẫn muốn trêu chọc tôi khi mà bản thân lại không muốn làm chuyện đó? Thật là độc ác

 Tôi đã lái xe đưa đón Tiffany đến trường  . Tôi cố gắng che giấu bản thân mình, bởi vì tôi quen  rất nhiều sinh viên ở đó. Và tôi không muốn cho Tiffany biết rằng tôi đã ngủ với toàn bộ đội cổ vũ và   nhiều hơn thế. Vì vậy, tôi đã hy vọng rằng trong số bạn bè của cô ấy không ai nhận ra tôi

Tôi đã chờ cơ hội để nói với Tiffany . Tôi biết cô ấy sẽ nổi giận và có khả năng là tôi đã ngủ với người nào đó trong số bạn của cô ấy

 Và cơ hội đó cũng đến

 Cô ấy đang ở trong phòng tắm , chuẩn bị thay quần áo cùng với một tâm trạng rất tôt. Tôi cần phải nói với cô ấy trước khi cô ấy lại thay đổi tâm trạng

 " Pany , Tae cần nói - " tôi im bặt khi thấy phần lưng trần của Tiffany . Đừng khiến tôi phải làm gì sai trái chứ , tôi không phải là một kẻ hư hỏng . Tôi không thể dừng lại khi cứ đập vào mắt là phần lưng trần gợi cảm  của Tiffany . Và tôi chú ý đến 1 chuyện

 Tôi nhìn thấy một vết sẹo trên lưng Tiffany , vết sẹo đã có khi cô ấy bị Siwon hành hạ . Đó là vết sẹo duy nhất cô ấy có ở đằng sau, bởi vì phần lớn  chúng là ở phía trước.Nó không phải là một vết sẹo lớn , trên thực tế nó thực sự nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nó.Tiffany đã không quay lại vì cô ấy đang hoàn toàn khỏa thân,cô ấy chỉ quay đầu nhìn tôi . " Có chuyện gì sao , Tae ? "

Tôi chỉ đi lại gần và ôm lấy Tiffany từ phía sau . Một cánh tay ôm lấy ngực và tay khác thì vòng quanh eo.Tôi tựa cằm lên vai cô ấy và hôn lên cổ  . "Tae  rất xin lỗi, Pany . "

 " Vì gì cơ? " Cô ấy hỏi với một chút ngạc nhiên vì hành động của tôi

 " Em gần như đã chết vì Tae "

 Lúc đầu cô ấy đã không hiểu nhưng sau vài giây cô ấy đã nhận ra

 "Không phải lỗi của Tae . Đã một tháng rồi và em vẫn ổn, cưng à. "

 " Tae vẫn muốn xin lỗi . "

 Tiffany hôn lên má tôi và tôi rời khỏi phòng tắm để cô ấy tiếp tục làm những gì đang làm . Chúng tôi vẫn chưa  đủ thân mật để thay quần áo trước mặt nhau . Mặc dù cô ấy  đã nhìn thấy tôi khỏa thân một lần vào cái lúc  phải chăm sóc tôi khi  tôi đã phá hủy cái phòng khách .

 Tôi còn nhớ cô ấy đã sốc như thế nào khi nhìn cái phòng khách bị phá hủy hoàn toàn . Và cô ấy lo lắng cho tôi còn nhiều hơn.Tôi đã để cho cô ấy trang trí lại tất cả . Cô ấy đã muốn biến tất cả thành màu hồng, nhưng Tiffany  biết tôi sẽ ghét điều đó nếu  nảy ra cái ý tưởng này

 Bây giờ chúng tôi  thực sự trông giống như một cặp vợ chồng vậy

 Và tôi thực sự thích điều đó .

[ Tiffany’s  POV ]

Tôi đứng đợi TaeTae đến đón tôi , nhưng cô ấy đã không xuất hiện . Tôi hơi  khó chịu vì chưa thấy cô ấy nhưng mặt khác cũng rất lo lắng . TaeTae luôn đến đón tôi và đã vui mừng như thế nào mỗi khi nhìn thấy tôi . Tôi biết cô ấy rất  nhớ tôi

 Tôi vội vã về nhà vì biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó

 Tại lối vào tôi đã hỏi người bảo vệ là cô ấy có đi ra ngoài không, nhưng ông cho biết cô ấy vẫn ở nhà kể từ khi thức dậy.Tôi bắt đầu nghĩ rằng có khi cô ấy lại nhớ ra  chuyện gì đó tệ hại và đã nổi giận với tôi

Tôi chạy vội vào trong,quăng cái túi cùng quyển sách lên ghế sofa

 "Hi, Pany - ah . " Tôi nhảy dựng lên vì sốc.  Đó là cách gọi rất dễ thương mỗi khi cô ấy gọi tôi. Nhưng bây giờ thì  không phải như vậy,không phải …

 Taeyeon đang ngồi ở trên lầu nhìn tôi. Tôi nhận ra cái nhìn đó kinh sợ đến dường nào . Cơ thể tôi bỗng chốc cứng đờ

 Taeyeon đứng lên từ từ bước xuống cầu thang . " Em đang sợ sao , em yêu ? "

 " Một –c-chút . "

 " Thật sao? Tại sao? "Cô ấy từ từ tiến lại,nhìn tôi như đang nhìn một con mồi

 " B - Bởi vì tôi biết cô sẽ làm chuyện gì đó xấu với tôi. "

 " Em nghĩ tôi  sẽ làm chuyện gì đó xấu với cô gái xinh đẹp của tôi sao ? "

 " Cô  là một m - con quái vật . Côsẽ làm bất cứ điều gì . "

 Cô ấy cười khẽ trong khi đưa sát gương mặt vào gần khuôn mặt của tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình trộn lẫn với của cô ấy

 " Cô nghĩ tôi  kẻ xâm nhập trái phép , phải không? " Tôi đã nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trong một khoảnh khắc tôi không còn sợ nữa .  " Phải,em sẽ rất ngạc nhiên . " Cô ấy bắt đầu bước đi đi ra cửa.

 "Ý cô  là gì ? "

 " Wow , em  không nói lắp nữa . Điều này thực sự ấn tượng đấy , Miyoung . " Cô quay lại nhìn tôi trong khi gọi tên của tôi

 " Đừng gọi tôi như vậy "

 "Tôi nghĩ là em thích nó chứ. "

 " Chỉ có một người có thể gọi tôi như vậy. Và đó không phải là CÔ! " Tôi túm lấy cổ áo của Taeyeon và nâng cô ấy lên cho đến khi chân cô ấy không còn chạm đất nữa

 Taeyeon chỉ nở nụ cười mỉa mai càng làm tôi nổi điên hơn. Tôi đẩy mạnh  cô ấy vào cửa nhưng cô ấy chỉ tiếp tục cười với nụ cười ngu ngốc đó trên gương mặt

 " Em thật sự rất hấp dẫn khi nổi giận đấy  , Miyoung . "

 Tôi thực sự đã nổi điên lên và đấm mạnh vào bụng Taeyeon bởi vì tôi không muốn làm tổn thương khuôn mặt của TaeTae

 Trước sự ngạc nhiên của tôi , cô ấy chỉ nở một nụ cười nhếch môi

 " Tại sao em lại tức giận ? "

 " Bởi vì tôi vẫn còn nhớ những cơn đau mà TaeTae phải gánh chịu vì cô! "

 " Vì vậy, em  ghét tôi ? "

 " Phải. "

 "Đừng nói như thế, Miyoung . Em đang làm tổn thương tôi đấy . "Cô ấy nói với một khuôn mặt buồn giả tạo

 " Cô  không có cảm xúc. "

 "À ... em nói đúng,tôi không có . "

 Tôi đang rất sợ hãi hơn bao giờ hết. Tôi biết làm thế nào để làm tổn thương cô ấy , nhưng nó không quan trọng bởi vì cô ấy mạnh hơn tôi . Cô có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn từ tôi như thể tôi chỉ là một con búp bê

 Điều duy nhất tôi muốn là ngăn Taeyeon lại , nhưng tôi không thể. Tôi biết nếu tôi cố gắng ngăn   lại , TaeTae sẽ tự làm tổn thương mình . Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy đau đớn nữa .

 "Cô đang làm gì ở đây? "

 "Cái gì? "

 " Cô chỉ xuất hiện khi TaeTae tức giận . Vì vậy,điều gì đã khiến cô ấy nổi giận ? "

 " Em ".

 "Tôi thậm chí còn không ở đây . "

 " Cô ấy nhớ lại một cái gì đó quan trọng . "

 "Cái gì? "

 " Em nghĩ tôi sẽ cho em biết sao ? "

 " Tại sao không ? "

 "Chúng tôi giống nhau, Miyoung . Chúng tôi không phải là hai người khác nhau. "

 Cô mở cửa và rời đi. Tôi muốn đi theo để chắc rằng cô ấy không sao, nhưng lúc này cô ấy không còn là TaeTae của tôi

 Sâu bên trong tôi thấy nhẹ nhõm rằng cô ấy không còn ở đây để làm hại tôi

 Tôi ngồi trên ghế ôm lấy 2 đầu gối   và chờ đ cho đến khi ngủ thiếp đi. Đồng hồ đã điểm 23 giờ và cô ấy vẫn chưa trở lại

[ Taeyeon ‘s POV ]

Cuộc sống của tôi   giống như bị một làn sương mù mờ bao phủ  . Tôi  đã nhớ ra điều gì đó, nhưng sau đó tôi quên một lần nữa. Tôi đã rất  mệt mỏi .

 Tôi tìm đến người duy nhất có thể kiểm soát tôi

 Tôi đang nằm tựa đầu lên chân ông trong khi ông đang đọc báo

 " Công việc ra sao rồi,bố ? "

 "Vẫn tốt như mọi khi? Còn con? Con thì thế nào? "

 "Vẫn ổn. Nhưng bố có thể  chữa lành tâm trí con không ? "

 "Không, ta không thể, xin lỗi . ta đã từng nghĩ ta có thể,nhưng ta đã sai. "

 "Được rồi ạ . "

 Tôi bắt đầu đi vào giấc ngủ . Tôi chỉ muốn bình tĩnh lại trước khi tôi trở về nhà .

------------------------------- Flashback ------------------ -------------

Tôi đã một mình bước vào một căn phòng nhỏ . Có rất nhiều đồ chơi, nhưng tôi không quan tâm .

Tôi nhìn xung quanh  và tôi thấy một tấm gương lớn . Tôi không ngu ngốc, tôi biết có người đang quan sát tôi, chờ đợi xem tôi sẽ làm gì tiếp theo. Vì vậy, tôi quyết định chơi với họ một chút .

Tôi cầm lấy  một con búp bê và  rứt cái đầu của nó ra. Tất nhiên không quên nở một nụ cười rạng rỡ vì điều đó

Sau khi nhìn chằm chằm con búp bê không đầu , tôi ném mạnh nó vào tấm gương lớn kia

Tôi cười to khi nghe thấy tiếng ai đó giật mình bởi hành động của tôi .

Tôi muốn họ  biết là mình rất muốn làm  cái điều đã làm trên  con búp bê với họ nhiều như thế nào

 

------------------------------- End of Flashback --------------- ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro