Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

{Kỹ viện, khoảng giờ Dậu} [Giờ Dậu = 5 pm – 7 pm]

Yoona đang ở trong mật thất chờ để gặp Công chúa. Nàng ngồi như một bức tượng. Mắt hướng xuống sàn nhà, đắm chìm vào dòng suy nghĩ trong đầu.

Nữ tử goguma đó, nàng ta đích thị muốn gì? Chỉ muốn cảm ơn ta? Nếu vậy thì chỉ cần viết một lá thư cảm ơn cho ta thôi mà. Thay vào đó, nàng lại hỏi rằng ta có còn nhớ mình không. Mục đích của nàng là gì? Yoona tự hỏi. Nàng thở dài một hơi. Vấn đề là, nàng có goguma trong tay; nếu triều đình biết được, nàng sẽ gặp phiền phức. Hoàng thượng sẽ xử phạt nàng vì goguma bị nghiêm cấm. Hoàng thượng từng nói, bất cứ ai sở hữu goguma mà không có sự cho phép sẽ bị xem là tội phạm và bị trừng trị bằng cách đầu độc cho đến chết. Ta phải tìm ra nữ tử goguma đó trước khi nàng bị triều đình bắt mới được.

Suy nghĩ của Yoona bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

Yoona lại gần cửa rồi nói. “Cá sấu.”

Người kia đáp. “Răng của hắn rất trắng. Chúng phát sáng trong bóng tối.”

Yoona nhẹ nhàng mở cửa ra. “Miyoung. Vào đi.”

Miyoung đưa mắt nhìn trái nhìn phải để chắc rằng không có ai đi theo, trước khi lách vào trong phòng.

Yoona cẩn trọng kiểm tra lại lần cuối trước khi đóng cửa.

“Hôm nay công chúa không đến. Nàng có khẩu dụ cho ngươi.” Miyoung nói.

Yoona cẩn trọng lắng nghe, nàng không hỏi tại sao Công chúa không đến. Yoona nghĩ nếu Công chúa có lý do không đến được thì nàng cũng không có quyền để hỏi.

“Ngươi không thắc mắc tại sao nàng không đến?” Miyoung đến gần, mỉm cười tinh quái.

“Nàng ắt hẳn phải có lý do của mình. Ta không có quyền đòi hỏi lời giải thích.” Yoona nói.

“Sao ngươi luôn giữ thái độ lạnh lùng đó vậy? Ngươi không quan tâm mọi người xung quanh hở? Ta tự hỏi ngươi có biết cách cười không.”

Yoona đưa ánh mắt không chút biểu tình nhìn Miyoung.

Miyoung nảy ra ý tưởng làm Yoona cười. Nàng bắt đầu cù Yoona nhưng người kia chẳng thèm nhúc nhích.

Miyoung cố chạm vào những chỗ khác nhau trên người Yoona, hy vọng tìm được chỗ nhột của nàng ta. Nàng cù một cách nhiệt tình.

Yoona vẫn đứng yên tại chỗ.

Sau vài lần thử, Miyoung thấy mệt. Nàng bỏ cuộc. “Không vui chút nào.” Nàng nói rồi ngồi xuống tự quạt cho mình. “Ngươi làm bằng tượng hay sao vậy?”

Yoona rót một chén trà, đưa nó cho Miyoung nhấp một ngụm.

“Công chúa muốn ta làm gì?” Yoona hỏi.

“Sáng nay, Công chúa đi gặp Sooyoung. Ngươi biết Sooyoung đúng không? Con gái của Lễ Bộ Thượng thư. Nàng cao lắm nha. Ta tự hỏi nàng đã ăn những gì mà cao đến như vậy. Ta ước gì mình có thể cao hơn một chút.” Miyoung nói.

Nhưng nếu cao hơn một chút, liệu ta có cao hơn Taeyeon không? Miyoung nghĩ. Nàng nhấp một ngụm trà rồi lắc đầu. Đó không phải là ý tưởng hay. Miyoung thầm kết luận. Nàng ngước mắt nhìn Yoona.

Trông Yoona không có chút hứng thú nào nên Miyoung trở lại với chủ đề chính.

“Công chúa nghe nói Sứ thần Trung Nguyên sắp có một chuyến du ngoạn ở nước ta. Nàng muốn ngươi điều tra xem hắn có ý định nào khác đằng sau chuyến đi này không. Hắn sẽ ở cùng quán trọ với ngươi đó.” Miyoung nói.

Yoona khẽ gật đầu. “Ta hiểu rồi.”

“Yah, người không nói nhiều hơn được sao?”

“Ta không biết mình nên nói gì nữa.”

“Ngươi thật không vui chút nào. Ai yêu ngươi chắc chán chết cho xem. Đừng trốn trong phòng và lau kiếm nữa. Ngừng ở một mình luôn. Hãy cố hòa nhập chút được không? Ngươi không hỏi Sứ thần Trung Nguyên đó trông như thế nào à, bao nhiêu người đi cùng hắn, rồi hắn có mang vũ khí không, vâng vâng.”

“À mấy chuyện đó, ta sẽ biết được khi tìm thấy hắn. Sao lại phải hỏi chứ?”

Miyoung che mặt, thở dài.

{Quán trọ ở Kinh thành, phòng của Yiyun, khoảng giờ Dậu} [Giờ Dậu = 5 pm – 7 pm]

Song Qian đang giúp Yiyun chỉnh lại dải băng quấn quanh ngực.

“Chúng ta không nên buộc chặt quá, người có thể không thở được.” Song Qian nói.

“Chúng ta không thể bất cẩn được. Buộc nó chặt nhất ngươi có thể. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu họ biết ta là nữ tử. Ta không thể đoán được họ sẽ phản ứng thế nào nếu Sứ thần Trung Nguyên thực ra là một nữ nhân.”

“Không chỉ về phía của Baekje, chúng ta còn gặp phiền phức lớn hơn khi phải đối mặt với Hoàng thượng bệ hạ nữa.” Song Qian nói khi kéo dải băng lại thật chặt.

Yiyun nhăn mặt chịu đựng. Nàng chậm thở ra rồi hít vào.

Song Qian siết chặt lần nữa.

“Aiy!”

“Người ổn không?”

Yiyun gật đầu, cắn môi dưới. “Ta ổn.”

“Trông nó đủ phẳng rồi đó. Nhưng ta sợ là phần còn dư sẽ bung ra.”

“Ngươi có thể may nó lại.”

“Như vậy sẽ rất khó khăn khi người muốn tắm.”

“Ta chỉ lau người thay vì tắm. Thêm nữa, ta không thể tắm hơn hai lần một tuần. Nên sẽ ổn thôi. Nhưng ngươi phải đem thêm vải trong trường hợp ta cần thay đổi.”

Song Qian lấy kim chỉ ra rồi bắt đầu may dải băng lại.

“Hai lần một tuần, nếu chúng ta đi 1 tháng, vậy phải cần thêm 8 miếng vải nữa. Sẽ tốn nhiều chỗ đây. Còn nội y của người?”

“Chúng ta có thể mua trên đường đi.”

“Về chuyến đi, ngươi có nghĩ sẽ tìm được goguma gì đó không?” Song Qian hỏi. Nàng giúp Yiyun mặc lại y phục.

“Suỵt, đừng lớn tiếng quá. Goguma bị triều đình cấm.”

“Nếu bị cấm thì thứ đó chắc phải có hại.” Song Qian ngây thơ nói.

“Nó không có hại đâu. Ta nghe phụ thân nói, goguma là một vị thuốc rất tốt trong y thuật. Nó có thể cải tử hoàn sinh hay tương tự như thế. Mọi người điên lên vì goguma. Bọn họ tranh giành nhau để có nó. Vì thế mà gây ra cuộc hỗn loạn trong dân chúng 10 năm về trước, cho nên nhà vua đã cấm nó. Kể từ đó, không còn goguma nào được tìm thấy.”

“Hừm, nếu nó đã biến mất 10 năm về trước, thì sao ngươi có hy vọng tìm thấy nó chứ? Sẽ khó khăn lắm.”

“A, ta tin chắc có ai đó phải có một ít, vì nó là một thứ thần kỳ. Hy vọng ta sẽ tìm thấy chút tin tức trong chuyến đi này. Nhưng đừng nói chuyện này với những bằng hữu Baekje của chúng ta, hiểu không? Nó là bí mật giữa ta và ngươi.”

Song Qian gật đầu, chỉnh lại y phục của Yiyun lần cuối. “Hiểu rồi.”

Yiyun dịu dàng mỉm cười. Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói. “Phụ thân đang bệnh nặng, nếu ta có thể tìm thấy goguma. Người có thể có chút hy vọng.” Nàng đến gần cửa sổ mở nó ra, hướng mắt về phía bầu trời Trung Nguyên.

Song Qian hiểu rõ tại sao Yiyun mạo hiểm tính mạng để đi đến Baekje. Nàng bước lại gần, ôm lấy Yiyun từ phía sau, tựa đầu lên lưng của nàng ấy. “Ta chắc rằng Ngài ấy sẽ khỏe mạnh và chờ đợi người quay về.” 

Yiyun dựa người ra sau. “Ta cũng hy vọng như vậy.”

~~~~~~~~~~Hết Chương 14~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro