[LONGFIC][Trans] IoSeph [Chap 18], JeTi, YoonYul, YoonSic | Update 05.03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 18

"Giờ tôi phải đi đâu đây?"

Yuri bước đi nhanh trên đường, đợi lệnh tiếp theo của Nicole.

"Cô có chắc đúng là nó chứ? Ý tôi là, tôi đã vào trong văn phòng đó rất nhiều lần. Làm sao mà tôi có thể bỏ sót nó chứ?" Nicole hỏi, tỏ vẻ ngờ vực.

"Cô đã đúng khi tuyển dụng tôi. Nó đòi hỏi phải là một người hiểu rõ ông ấy như tôi vậy..."

Yuri lắc đầu, cố xóa hết những ký ức không cần thiết và tập trung vào nhiệm vụ trong bàn tay mình.

"Giờ thì không thể sai được khi nó đang ở trong tay tôi. Giờ thì thế nào?" cô hỏi.

"Tôi cần cô đi gặp một người. Người mà tôi đã nói là tôi đang làm việc cùng," Nicole đáp gọn. "Tốt hơn hết là cô ấy nhận được dữ liệu đầu tiên."

Yuri tặc lưỡi trong khi suy đoán. Cô đã rất tò mò về người đã dám xâm nhập vào sở cảnh sát để lấy lại IoSeph. Yuri tự gật đầu với chính mình trong khi Nicole nói cho cô biết địa chỉ cũng như làm cách nào để đến đó. Yuri lướt qua đám đông trước tòa nhà khi mà hiện tại trời đã gần sáng với một điểm đích trong tâm trí mình. Và nghĩ lại, cô đã đi xuyên suốt một vòng chỉ để gặp lại người này lần nữa.

~~~~~~

Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao vút trên đường, luồn lách từ trái sang phải cứ như là đang rất háo hức để đến được điểm đích của nó. Yoona đã kiên nhẫn rất lâu rồi, đang chờ đợi Seohyun cung cấp cho cô tất cả những thông tin gửi vào laptop của mình trước khi đương đầu với Gyuri. Cô không thể chịu được nữa nếu những mẩu thông tin còn thiếu sót này có liên quan tới Yuri. Gyuri đã nói dối có nghĩa là việc Yuri được cho là đã đột nhập vào sở cảnh sát cũng có thể là một sự sắp đặt. Yoona cần có câu trả lời.

Yoona nhìn xuống tập hồ sơ dày cộm đặt kế bên cô và khẩu súng của cô. Nó chứa đựng những tập tin cá nhân của Gyuri trong máy tính của cô ta và cần thiết để buộc tội Gyuri đã nói dối. Bằng cách đó, Gyuri sẽ không còn đường nào thoát khỏi và lẩn tránh những gì cô phải hỏi. Mặc kệ có phá vỡ tất cả những luật lệ hay không, Yoona cũng đã thuyết phục Seohyun làm tất cả những chuyện này, moi ra cả những tập tin được bảo vệ kỹ nhất. Ánh mắt Yoona quay trở lại trên con đường đang chạy, vẻ mặt cô đang cho thấy sự quyết tâm của mình. Cô sẽ không để Yuri phải nhận lấy tội danh đó.

~~~~~~~

Bộ đôi bước vào sở cảnh sát và thấy Sooyoung cùng Hyoyeon đang làm việc không mệt mỏi cùng một đống hồ sơ nhiều hơn thường lệ. Jessica nhanh chóng lướt mắt khắp căn phòng, để ý thấy Seohyun đang ngủ và thiếu mất một người.

"Onew đâu rồi?" cô hỏi những thành viên còn lại.

Sooyoung, trông như một con ma, lấy ra que kẹo mút của mình, tạm rời mắt khỏi màn hình máy tính của mình để trả lời.

"Cậu ấy đi gặp Luna rồi nhưng trước khi cậu nói bất cứ điều gì," Sooyoung nhấn mạnh khi Jessica sắp sửa cắt lời, "đừng quá khó khăn với cậu ấy. Ý mình là, cậu ấy, giống như chúng ta, cũng đã vắt kiệt sức để làm việc, thậm chí còn nhiều hơn bởi vì cậu ấy nghĩ rằng bất cứ điều gì cậu ấy có thể nhớ lại được chính là trách nhiệm của cậu ấy."

Jessica nín lại những lời mình định nói. Họ hiểu cô quá rõ. Tất nhiên, Onew nên ở lại làm việc vào lúc cấp bách thế này nhưng cô cũng đã khiến cho Onew phải dời lịch hẹn trước của mình vì điều đó. Hơn nữa sự thật là những đồng đội của cô đã làm mọi thứ có thể trong những ngày này rồi. Ngủ là một trong những điều mà họ đã phải hi sinh, đó là chưa kể đến việc phải ăn mì ăn liền hàng ngày nữa.

"Nên bọn mình đã quyết định cho cậu ấy ra ngoài, hít thở dùm tụi mình chút không khí trong lành và gặp gỡ bạn gái cậu ấy. Dù sao thì cậu ấy cũng là người duy nhất có người yêu," Hyoyeon kết thúc bằng một tiếng thở dài, ước gì cô cũng đã có được một người để ở bên cạnh như vậy.

"Có gì không ổn sao?" cả hai cùng lo lắng hỏi. Họ đã làm một điều mà Jessica không hề cho phép và thậm chí còn không báo cáo với cô ấy về chuyện đó. Tất cả đều nhìn Jessica chằm chằm, chờ đợi sự phán quyết cuối cùng của cô ấy cho quyết định của họ. Cái nhíu mày của Jessica đã khiến họ sợ hãi trong khi cô ấy đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống và mở máy tính lên.

"Ra ngoài."

Sooyoung và Hyoyeon ngay lập tức quay sang nhìn Tiffany, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian họ không có ở đó.

"Cậu đã làm gì vậy?!" họ khẽ vặn hỏi, lo sợ bởi giọng điệu ghê rợn của Jessica. Tiffany vội xua tay và nhún vai.

"Cậu ấy thực sự đã ngủ!" cô nhanh chóng đáp lời nhưng đã giật bắn người khi Jessica ném một mẩu giấy nhăn nhúm vào đầu Sooyoung mà không hề quay sang nhìn.

"Ra ngoài có nghĩa là ra khỏi văn phòng này. Đi và tìm cái gì đó ngon ngon để ăn đi, hít một ít không khí trong lành và chạy một vòng hay gì đó. Mình sẽ trả tiền cho bất cứ thứ gì các cậu làm ngoài đó. Chỉ cần nhấc mông các cậu ra khỏi ghế trong một vài giây nữa. Mình đợi các cậu trở lại vào ngày mai."

Cả hai há hốc mồm không nói được gì, không thể thực sự tin được những gì mà một Jessica tham công tiếc việc vừa thốt ra. Đội trưởng của họ xoay ghế qua và nhìn họ trừng trừng bằng ánh mắt băng giá độc quyền của mình.

"Đây là mệnh lệnh."

Hyoyeon và Sooyoung nhảy lên khỏi ghế của mình với một tư thế chào thật nhanh, cười nhăn nhở như một cặp song sinh ngốc nghếch.

"Yes Sergeant Sic! Lôi Seohyun đi, Fany! Chúng ta sẽ đi ăn buffet!" họ reo lên trong sung sướng. Tiffany nhìn theo hai người họ đang vội vã đánh thức Seohyun và cô gái trẻ ấy chớp chớp mắt trong ngạc nhiên. Sooyoung ném tấm chăn Keroro của cô ấy sang một bên và vội kéo cánh tay cô ấy đi, lặp đi lặp lại từ buffet trong niềm vui tột đỉnh.

"Đợi đã, em có chuyện phải nói với Jessica unnie!" Seohyun cố gắng nói nhưng Sooyoung đã không nghe cô.

"Thức ăn, thức ăn, thức ăn, thức ăn, thức ăn, thức ăn," cô hô hào, kéo cô ấy đi. Hyoyeon cũng chuẩn bị đi theo hai người họ thì chợt để ý là Tiffany không đi cùng.

"Cậu không đi à?" Hyoyeon hỏi và Tiffany liền lắc đầu.

"Được rồi. Mình đã ra ngoài rồi và giờ thì mình muốn ở lại," cô trả lời đơn giản với một nụ cười. Hyoyeon nhìn cô và rồi ánh mắt cô ấy liếc sang vị chỉ huy đang làm việc ở phía sau. Hyoyeon nở rộng nụ cười và vẫy chào.

"Vậy thôi được. Mình sẽ mang cái gì đó ngon ngon về cho cả hai người," Hyoyeon hứa và cô liền chạy đi để đuổi theo Sooyoung vẫn đang sốt ruột gọi cô từ trong thang máy. Tiffany quay lại bàn làm việc của mình, tiếp tục những gì Hyoyeon và Sooyoung đã để lại. Lén liếc nhìn Jessica, cô quay trở lại màn hình máy tính của mình với một nụ cười ngọt ngào.

Jessica luôn có cách thể hiện kỳ lạ của chính mình nhưng Tiffany nhận thấy nó khá là đáng yêu. Gõ nhanh vào bàn phím của mình, cô đang cảm thấy rất vui.

~~~~~~

Yoona đã đến khu nhà mà cô biết là Gyuri đã bí mật viếng thăm. Lấy được nhiều dữ liệu hơn mong đợi, đây chắc là một nơi hẹn mà cô ta và 'nguồn tin' của cô ta gặp nhau. Thậm chí còn hay hơn nữa khi hôm nay họ đã dự định sẽ gặp nhau. Gyuri buộc phải có mặt ở đây thôi.

Yoona thản nhiên bước vào bên trong khu nhà, giải thích với nhân viên bảo vệ rằng cô đến đây để gặp mặt một người bạn. Yoona nhìn lên và thấy thang máy đang từ từ chạy xuống đến tiền sảnh.

Trong khi chờ đợi, Yoona quan sát khi có một người với chiếc túi phồng to đang nói chuyện với nhân viên bảo vệ trước khi cô ấy được dẫn đến chỗ lò sưởi của khu tiền sảnh. Yoona tò mò nhìn nhanh vào chiếc túi đó và có vẻ như, chiếc lò sưởi cần được làm một cái gì đó.

"Vâng, tôi sẽ sửa nó," người đó bảo đảm với nhân viên bảo vệ và anh ta đã để cô ấy lại một mình để làm việc. Yoona đáng lẽ đã nhìn lâu hơn nhưng thang máy cuối cùng cũng đã đến. Ngón tay cô nhấn nút và thang máy đáp lại. Bàn tay cô sợ sệt nắm chặt túi xách của mình vì nó đang chứa những dữ liệu đã được in ra từ máy tính của Gyuri cũng như khẩu súng của cô.

Tầng thứ bảy và vẫn còn đi tiếp, Yoona tự trấn an bản thân bằng việc tin rằng cô sẽ không cần phải dùng tới khẩu súng của mình. Yoona không phải là người sử dụng vũ khí trên một nền tảng chính quy nhưng cô đã rất quen thuộc với những công việc đó. Xét cho cùng thì làm việc cùng với đội WYE và với Jessica đã bắn thủng một lỗ trong bàn làm việc của Yuri trước kia cũng đã giúp Yoona khá nhiều.

Một tiếng 'ding' nhỏ báo rằng Yoona đã đến nơi và cô cẩn trọng bước đến cánh cửa phía trong cùng. Đây chính là nơi Gyuri có mặt. Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.

~~~~~~~~

"Juliette, oh~" anh vừa nghêu ngao hát vừa hồi hộp nhìn vào hình ảnh mình trong gương chiếu hậu của xe hơi một lần nữa. Nghe lời khuyên của Sooyoung, Onew đã cố diện đẹp nhất có thể. Anh đã mua một bó hoa hồng và để nó trong xe chờ được tặng. Những chiếc CD của anh đã được sắp xếp một cách hoàn hảo để Luna chọn lựa và xe hơi của anh chính là chiếc xe tốt nhất mà anh có thể có.

Dù không hài lòng với những quầng thâm ngu xuẩn đang bao xung quanh đôi mắt mình, nhưng Onew vẫn mỉm cười chờ đợi và tựa người vào xe. Onew vỗ nhẹ túi áo khoác của mình, hài lòng khi cảm nhận được chiếc hộp vẫn nằm ở đó với dải ruy-băng màu xanh tím đính trên nó. Đây là món quà của anh dành cho Luna mà anh đã chuẩn bị khá lâu nhưng chưa có cơ hội để tặng. Hi vọng là cô ấy sẽ thích nó.

Ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, làm nổi bật những con đường đông nghịt người. Giờ thì buổi sáng đã sắp chuyển sang trưa rồi, nhiều người đang bước ra đường trong thời tiết đẹp thế này. Ở ngoài hiên của những nhà hàng cũng đã đầy kín người đang gọi thức ăn cho bữa trưa của họ. Những chiếc ô màu đỏ tươi và trắng che chắn cho họ khỏi ánh nắng gắt trong khi họ cười nói với những người bạn đi cùng. Onew đang rất phấn khởi chỉ bởi nhìn thấy khung cảnh vui tươi bên cạnh mình thế này.

Onew hồi hộp nhún nhảy trong khi anh nhìn xuống đồng hồ của mình. Anh đã đến sớm 10 phút nhưng còn hơn là bắt Luna phải đợi. Luna hôm nay không có làm việc nên Onew hi vọng là sẽ làm được điều gì đó thật đặc biệt.

Một cái gì đó chợt thu hút sự chú ý của anh khi một người trong trang phục toàn màu đen bước ra khỏi khu nhà đối diện chỗ anh đang đứng. Sao lại có một người mặc toàn màu đen trong cái nhiệt độ này với một chiếc túi lớn như thế trên vai nhỉ? Chắc là phải mệt lắm nhưng cô ấy trông có vẻ khá vội vã. Sự tò mò dần trở thành mối nghi ngờ khi Onew nhìn theo người đó một cách tỉ mỉ hơn nữa. Đó là một người phụ nữ, Onew có thể nói điều đó đơn giản chỉ bởi cách cô ấy bước đi. Cách cô ấy ăn mặc có vẻ khác thường, giống như là đang che giấu một điều gì đó.

Onew nhìn chằm chằm theo khi cô ấy ném chiếc túi vào ghế phía sau của xe mình và bước ra phía trước. Trong vài giây, cô ấy đã lái xe đi. Có một cảm giác nghi ngờ khó hiểu đã khiến Onew băng sang bên kia đường và nhìn vào khu nhà đó. Có chuyện gì đó rồi, anh chắc chắn. Anh cần phải tìm cho ra.

~~~~~~~

Cánh cửa kêu ra thành tiếng và dù sớm hơn mong đợi, Gyuri cũng đã để cô ấy vào. Cô đã rất kinh ngạc khi cô mở cửa và nhìn thấy Im Yoona thay vì người mà cô đang đợi.

Yoona trừng mắt nhìn Gyuri và đã quá muộn để Gyuri che giấu sự ngạc nhiên của mình.

"Sao cô lại ở đây?" cô cố thở ra. Nhìn sang hai bên và thấy không có ai cả, cô lập tức kéo Yoona vào, đóng sầm cửa lại ngay sau đó.

"Cô làm cái quái gì ở đây thế?" Gyuri lặp lại, giờ thì nghe có vẻ khẩn thiết hơn. Không, đây không phải là người mà Nicole nói sẽ gặp cô hôm nay.

"Vì tôi muốn có câu trả lời cho tất cả những thứ này," Yoona lên tiếng, ném mạnh tập hồ sơ dày cộm xuống bàn của Gyuri. Miệng của Gyuri mở ra khi cô nhìn thấy vô số những bức ảnh của Yuri, thông tin của cô ấy, những tin nhắn bí mật của chính Gyuri với Nicole và hàng đống thứ hơn thế nữa.

"Làm cách nào-"

"Vấn đề không phải là làm cách nào," Yoona ngắt lời. "Tôi chỉ cần biết tại sao cô lại có tất cả những thứ này. Cô đã buộc tội Yuri đột nhập sở cảnh sát khi chính cô mới là người đã làm điều đó. Mọi thứ cô nói với Taeyeon đều là một sự bịa đặt ngu ngốc. Nói tôi biết tại sao cô lại làm vậy!"

Gyuri há hốc mồm trước cơn giận của cô ấy vì trong số tất cả mọi người, cô không bao giờ hi vọng người phát hiện ra điều này đầu tiên sẽ là Yoona. Trong danh sách của cô, cô ấy còn đứng sau cả người cuối cùng.

Yoona nhìn Gyuri với ánh mắt không thể tin được khi nó chợt lóe lên trong đầu cô. Trước khi Gyuri có thể phản ứng, Yoona đã rút súng của mình ra, giữ chặt nó bằng cả hai tay.

"Cô làm việc cho chúng," cô buộc tội. "Cô đã đánh cắp IoSeph cho chúng và thả Damian."

Gyuri lắc đầu, hai tay giơ lên cao để chứng minh là cô không hề muốn chiến đấu.

"Cô nghe tôi nói đã, chuyện đó không đơn giản như thế. Tôi không hề làm việc cho Simeon và tôi cũng không có thả Damian," Gyuri cam đoan nhưng Yoona lại không bị thuyết phục. Giọng cô chùng xuống khi cô tiếp tục nói.

"Nhưng đúng là tôi đã đánh cắp IoSeph và buộc tội Yuri là một phần trong kế hoạch của tôi. Nhưng, cô phải nghe tôi nói. Cô không biết được toàn bộ câu chuyện đâu."

Yoona thở mạnh trong khi quan sát nét mặt của Gyuri. Trông như cô ấy đang nói thật và khi Yoona vẫn còn đang chiếm ưu thế, cô nghĩ cô có thể lắng nghe.

Gyuri cẩn thận nhìn theo khi Yoona từ từ hạ thấp súng xuống nhưng vẫn giữ chặt lấy nó. Cô cần phải giải thích thật nhanh trước khi sự kiên nhẫn của Yoona chấm dứt.

"Lý do Yuri phải là một phần trong việc này chính là vì..."

~~~~~~~

Bước vào trong tiền sảnh của khu nhà, Onew nhanh chóng và cẩn thận lướt nhìn xung quanh. Trông không có vẻ gì bất thường cả nhưng vẻ bề ngoài vẫn có thể đánh lừa người khác. Onew nhắm mắt lại để suy nghĩ.

Nếu mình là một tên tội phạm, giữ một chiếc túi đen khổng lồ, muốn làm cái gì đó khủng khiếp, vậy thì mình sẽ làm ở đâu và như thế nào?

Onew đi xung quanh, lướt nhìn nhanh qua khu tiền sảnh lộng lẫy, cúi xuống nhìn hết chỗ này đến chỗ kia và khi anh đến được cánh cửa dẫn tới cầu thang, thì nó đã bị khóa. Onew quay trở lại chiếc bàn làm việc phía trước, chú ý đến người nhân viên đang ngồi đó.

"Xin lỗi, cửa dẫn tới cầu thang vẫn thường bị khóa sao ạ?" anh hỏi. Người nhân viên dùng bút chì của mình gãi đầu với một cú nhíu mày bối rối.

"Không, đâu phải vậy. Nó đang bị khóa à?" anh ta hỏi lại và Onew gật đầu. Onew đưa tay vào túi áo khoác của mình và đưa cho anh ta thấy thẻ cảnh sát của mình.

"Làm ơn mở nó ra. Tôi muốn xem một chút."

Người nhân viên vội vã gật đầu trước viên cảnh sát và cầm theo xâu chìa khóa của mình. Khi đã mở nó ra, Onew nhìn lên thì thấy được khu cầu thang giống y như nhau dẫn lên phía trên. Nhìn thì có vẻ như tổng cộng có 10 tầng và nếu anh muốn kiểm tra từng tầng và từng người họ, thì anh cần phải nhanh lên.

~~~~~~~

Yoona đã lắng nghe hết toàn bộ những lời giải thích vội vã của Gyuri, cách cô ấy gài người vào làm việc cho ông Kwon, cách họ đã phải tự mình đánh cắp IoSeph để làm theo kế hoạch và đã hi sinh Yuri như thế nào là chủ yếu trong toàn bộ rắc rối này. Mặc dù đã hiểu nhưng Yoona vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

"Làm sao mà cô có thể để Yuri làm việc đó mà không được sự đồng ý của cô ấy ngay từ đầu chứ? Cô ấy đang bị cảnh sát truy nã và thậm chí sẽ còn trở thành kẻ thù của ba mình một khi ông ta phát hiện ra những gì cô ấy đã làm. Cô ấy sẽ trở thành mục tiêu của cả hai bên!" cô gào lên đầy giận dữ, những lo lắng cá nhân của chính cô đã xuất hiện trước bất cứ thứ gì khác.

Gyuri không hề nao núng bởi cô biết quyết định của mình là đúng.

"Yoona. Yuri là... đã là một nhân viên cảnh sát và là một thành viên của đội WYE không hơn không kém. Cô đã để lẫn lộn cảm xúc của mình vào việc cân nhắc cái gì là quan trọng hơn. Sự an toàn của hàng ngàn người phụ thuộc vào những gì mà Nicole và Yuri được lệnh làm hiện giờ. Cô ấy đã được huấn luyện dành cho những điều này và là một cảnh sát, cô ấy biết là sẽ có nguy hiểm. Đây là một phần trong công việc của cô ấy-"

"Nhưng không phải là theo lệnh của cô," Yoona cãi lại. "Vậy thì quên những lo lắng của tôi đi. Là một phần của lực lượng cảnh sát, cô không có quyền tiến hành việc này mà không báo cáo với những người khác. Những hành động của cô có thể gây ra nguy hiểm khôn lường và gây hại nhiều hơn là giúp đỡ. Bằng cách tự mình hành động, cô đã đưa những thành viên của đội mình vào tình thế nguy hiểm cũng như là những người khác. Jessica sẽ-"

"Không bao giờ để Yuri làm tay trong," Gyuri kết thúc câu nói ấy một cách khập khiễng, "cũng sẽ không cho bất kỳ ai làm tay trong cho việc đó. Jessica Jung cao cả vĩ đại sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì 'mờ ám' như những gì tôi đang làm đây và có lẽ đó là lý do tại sao cô ta vẫn chưa có được gì cả."

Gyuri đứng dậy, lấy lại hình ảnh uy quyền thường lệ của mình.

"Jessica không làm bất cứ điều gì mờ ám bởi vì cô ta không bao giờ nghĩ đến việc mạo hiểm như thế. Cô ta thà tấn công chúng trực diện nhưng cô biết đấy, điều đó là không thể trong chuyện này. Cô cần phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu Nicole không làm việc ở đó, chúng ta sẽ hoàn toàn chẳng lấy được gì về tổ chức của chúng. Nếu Yuri không tham gia, chúng ta sẽ không có được những gì của ngày hôm nay," Gyuri tức giận tranh cãi và nhìn vào đôi mắt nao núng hiện giờ của Yoona. Cô ấy không thể phản đối được.

"Jessica quá mềm lòng. Cô ta đã để cảm xúc của mình lẫn lộn vào công việc. Đó là lý do tại sao tôi phải hành động trước. Yuri là phương thức lý tưởng để đạt được điều đó. Dù cho Jessica có biết được là ông Kwon có liên quan thì Jessica cũng sẽ chỉ thất bại trong việc sử dụng Yuri như một lợi thế của mình thôi."

Yoona không còn gì để nói nữa, chỉ có trái tim cô đang đau nhói trong lo lắng.

"Cô đã không chỉ đặt mạng sống của Yuri vào nguy hiểm... cô còn đặt cả tình bạn của họ vào nguy hiểm," Yoona nhẹ nhàng nói. Ánh mắt của Gyuri dịu lại nhưng lòng tin của cô vẫn không suy chuyển.

"Tôi không có sự lựa chọn nào khác."

~~~~~~

Tìm kiếm thật cẩn thận, nhưng anh vẫn không tìm được gì cả. Những bước chân của Onew vang dội khi anh quay trở lại cầu thang và trở xuống tiền sảnh. Anh đã tìm kiếm cả trong những góc kín nhất nhưng vẫn không có gì. Có lẽ chỉ là do anh đã quá thận trọng. Onew nhíu mày trong rối bời trong khi ngồi xuống ghế sofa, chìm trong suy nghĩ. Vậy thì tại sao cửa vào cầu thang lại tình cờ bị khóa như thế? Phải có một lời giải thích nào đó chứ? Kỳ lạ là tất cả những tầng nhà mà anh đã cố gắng đi ra đều bị khóa. Nếu anh không bảo nhân viên bảo vệ canh cửa thì anh chắc sẽ bị kẹt lại trong đó mãi hoặc là sẽ không bước vào được.

Onew bối rối ngồi đó, cuộc hẹn đã hoàn toàn bị anh quên lãng. Cảm giác lo lắng này khiến anh suy ngẫm nhiều hơn và anh nhắm mắt lại. Hình ảnh của cuộc tìm kiếm vẫn đang lơ lửng trong tâm trí anh. Onew đang cố nhìn xem có gì bất thường ở mỗi tầng và mỗi người trong số họ. Onew thậm chí có thể cảm giác được sự căng thẳng của chính mình trong khi cố vắt óc ra nghĩ, nghe được cả tiếng não bộ mình đang kêu tích tắc như một chiếc đồng hồ.

Nhưng khoan đã. Đó không phải là từ bộ não của anh. Đôi mắt của Onew bật mở khi anh cố lắng nghe tiếng tích tắc gần như là không hề tồn tại đó. Không có ai khác nghe được nó khi họ đang hối hả đi ra đi vào khu nhà. Onew cúi người xuống đất, ấn tai mình vào tất cả mọi thứ cho đến khi anh thoáng nhìn thấy một màu đỏ khác thường.

Trườn người một cách thận trọng, anh đang tiến gần hơn đến chỗ lò sưởi. Đây là một chiếc máy sưởi bằng điện và không hề có lửa trong đó.

Tick. Tick. Tick.

Onew nhấn hai bàn tay mình lên tấm kính, tim anh gần như ngừng đập. Ẩn giấu sâu bên trong và chỉ có thể nhìn thấy ở mức độ này, có một cái gì đó rất nhỏ hiện lên những con số và nối với nó là chất nổ. Đó là một quả bom và thời gian đang trôi qua. Những con số màu đỏ đang nhanh chóng thay đổi, từng miligiây đang trôi đi, từng giây thay đổi và rồi số phút sẽ nhanh chóng trở thành con số zero.

Chỉ trong khoảng vài phút nữa, nó sẽ phát nổ. Anh điên cuồng đập mạnh vào tấm kính dày cộm không thể phá vỡ được đó. Quả bom sẽ vẫn còn bị mắc kẹt trong đó cho đến giây phút nó phát nổ. Ngã về sau và lồm cồm ngồi dậy, Onew chạy đến chỗ những bức tường, đôi tay tìm kiếm trong vô vọng. Đôi mắt anh đã nhìn thấy cái mà anh đang tìm.

Ngay lập tức anh kéo cầu dao xuống. Chuông báo cháy vang lên khắp khu nhà. Onew cần phải giải tán họ ra bên ngoài.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro