Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: DRAMA =____= shipper Gà Bông chuẩn bị tâm lý nha~

Yuri’s POV

“Ư… ơ… uhm… em c-cũng n-nhớ c-chị.” Tôi khó khăn nói. Nhưng ngay lập tức tôi hối hận vì đám nhóc đều lườm tôi. Thậm chí mấy thành viên của KARA cũng vậy. Tôi sợ hãi nuốt nước bọt. Tôi cảm thấy hôm nay là ngày cuối cùng của mình. Tôi sắp chết rồi. Tạm biệt Trái Đất. Umma, Appa, con yêu hai người.

Tôi nhìn sang Seohyun với ánh mắt làm-ơn-giúp-chị-đi-rồi-chị-sẽ-mua-bất-cứ-cái-gì-em-muốn-và-mua-keroro-cho-em-mỗi-tuần-luôn. Em ấy hắng giọng để mọi người chú ý.

“Eun Chan shi, không hay chút nào khi ép buộc người khác phải nói những điều như vậy. Nhất là khi người đó không có ý như vậy.” Seohyun nghiêm túc nói. Mọi người hết nhìn Seohyun rồi lại nhìn Eun Chan.

“Xin lỗi.” Eun Chan lầm bầm, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Taeyeon, Sooyoung và Yoona đứng dậy, đến bên cạnh Eun Chan.

“Không sao đâu, Eun Chan shi.” Taeyeon nói khi vỗ nhẹ lưng của chị ấy. Người Fany dường như đang phát ra hào quang của Ác quỷ, khiến tôi rùng mình vì sợ.

“Đúng vậy đó, Eun Chan shi. Yuri không quan trọng. Quên cậu ta đi. Chị còn có em mà.” Sooyoung nói và Yoona thúc nhẹ vào sườn cậu ta. “Ối. Ý em là bọn em.” Hyo nhìn Sunny. Sunny lấy cái DS của mình ra và bạn có thể nghe thấy rất rõ tiếng súng bắn một cách ác liệt từ nó. Biểu hiện của Hyo từ bình tĩnh chuyển sang sợ-chết-khiếp. Sunny đang “bấm” cái DS một cách không thương tiếc.

“Đúng rồi, Eun Chan còn có bọn em mà. Chúng em nhớ chị nhiều lắm!” Yoona ôm lấy Eun Chan, con nhóc nhìn sang Seohyun, “Yah! Seohyun, sao em lại nói như thế với Eun Chan shi hả?! Nếu em không có gì hay để nói thì… thì… hãy im lặng đi.” Yoona nói. Tôi nhìn Seohyun, em ấy dường như đã bị tổn thương, nhưng sau đó nhanh chóng biểu hiện không có chuyện gì.

“Em chỉ nói ra sự thật thôi. Em chỉ muốn cho chị ấy biết một số cách cư xử đúng đắn mà chị ấy rõ ràng là không biết đến.” Seohyun nói khi uống ly nước ép.

“Không, em làm chị ấy phải xấu hổ. Và nó có phải là cách cư xử đúng đắn gì đâu. Em cứ làm quá lên thôi.” Yoona cãi lại.

“Em xin lỗi nếu đã làm chị ấy xấu hổ. Nhưng chị ấy phải biết rằng, không hay chút nào khi ép buộc người khác nói những điều mà họ thật sự không muốn. Và em không có làm quá lên. Chị có thể tin bất cứ điều gì mà chị muốn, em chỉ nói sự thật thôi.” Seohyun nói khi bỏ miếng thịt bò vào miệng. Mọi người đều im lặng.

“Yah! Sao em vẫn có thể ăn khi vừa làm Eun Chan xấu hổ xong hả?! Xin lỗi ngay đi.” Yoona ra lệnh.

“Em ăn bởi vì em đói. Nó là bản năng tự nhiên của con người, chúng ta phải ăn để tồn tại. Và em đã nói xin lỗi rồi.” Seohyun nói rồi uống một ít nước ép.

“Nói lại đi! Em phải thực sự có ý xin lỗi!” Yoona lớn giọng.

“Thư giãn nào, Yuri. Mày phải bình tĩnh.” Tôi tự nói với mình. Tôi đang điên tiết lên đây, vì chưa ai từng lên giọng với Seobaby của tôi cả! Seohyun ngước mặt lên, nhìn Eun Chan.

“Xin lỗi.” Em ấy nói với giọng đều đều. Rồi quay sang Yoona “Xong rồi đó, chị đã hài lòng chưa?” em ấy nói. Mặt Yoona đỏ lên, con nhóc bước đến chỗ Seohyun và…

CHÁT!

Mọi người đều sốc. Sunny ngừng giết cái DS của cậu ta. Seungyeon ngừng nhắn tin. Gyuri đang ôm một Jiyoung rất sợ hãi. Mắt Nicole dường như muốn phóng ra ngoài vì sốc. Seohyun ôm lấy má trái của mình, nhìn Yoona với ánh mắt sửng sốt và rồi em ấy mỉm cười.

“Giờ chị hài lòng rồi đúng không?” Seohyun hỏi. Yoona sắp tát em ấy lần nữa.

CHÁT!

Mọi người há hốc mồm. Tôi ôm má trái của mình.

“Yuri à~” Tôi nghe Sica gọi.

“Yuri unnie.” Seohyun thì thầm đằng sau tôi. Tôi nhìn Yoona với vẻ mặt tức giận.

“ĐỦ RỒI!” Tôi hét lên. Tôi thấy mọi người đều giật mình trước độ lớn của giọng nói tôi. Tôi nhìn Seohyun rồi nắm lấy tay em ấy.

“KHÔNG AI! Ý TÔI LÀ KHÔNG AI ĐƯỢC LÀM ĐAU SEOHYUN!” Tôi kéo Seohyun dậy và nhìn sang Sica. Tôi mỉm cười với cậu ấy, đảm bảo rằng mình không sao. Rồi tôi lườm Yoona trước khi lao ra khỏi phòng với Seohyun.

---phòng ngủ---

Seohyun đang ngồi trên giường còn tôi đang quỳ gối ở trước mặt để kiểm tra đôi má đã đỏ rần của em ấy.

“Em chắc là mình ổn chứ?” Tôi hỏi.

“Vâng, Yuri unnie. Lần thứ n. Em ổn mà.” Em ấy trợn mắt nói.

“Tất cả là lỗi của chị. Nếu chị không nhờ em giúp thì chuyện này sẽ không xảy ra.” Tôi nói khi nhẹ nhàng đặt túi đá lên má của Seohyun.

“Không sao đâu, Yuri unnie. Chị không cần phải xin lỗi. Em cũng có lỗi phần nào.” Em ấy giải thích, giật lấy túi đá và chấm nhẹ vào cái má sưng đỏ của tôi. Tôi giật mình vì cái lạnh đột ngột.

“Không, không. Seobaby. Nó thật sự là lỗi của chị. Chị thành thật xin lỗi.” tôi nói khi giật lại cái túi đá rồi đặt nó trở lại má của Seohyun. Em ấy thở dài.

“Em đã nói rồi mà unnie. Không sao cả. Em cũng là người có lỗi.” Seohyun giật cái túi đá rồi đặt lên má tôi. Tôi giật lấy nó và đặt trở lại má của Seohyun.

“Seobaby, chị ổn mà. Em không cần phải để nó lên má của chị đâu. Em cần nó hơn.” Tôi nói. Em ấy mỉm cười. “Tại sao em lại cười?” tôi hỏi.

“Chị gọi em là Seobaby. Đã một thời gian chị không gọi em như thế.” Em ấy bẽn lẽn nói. “Em nhớ nó.” Tôi mỉm cười.

“Awww… em luôn luôn là Seobaby của chị mà.” Tôi ôm em ấy. Rồi cửa phòng bật mở.

“Uhm… tớ chỉ muốn kiểm tra liệu cậu có ổn không.” Sica vào phòng và bước đến chỗ chúng tôi. Tôi buông Seobaby ra.

“Ừ, bọn tớ ổn cả.” tôi nói. Cậu ấy khuỵu gối xuống rồi dịu dàng vuốt má tôi.

“Thật là tuyệt khi nghe điều ấy.” cậu ấy mỉm cười ngọt ngào, rồi quay sang Seohyun.

“Em ổn rồi, unnie. Yuri unnie đây đã đặt túi đá vào má em và chị ấy không muốn được chữa trị.” Seohyun nói. Sica nhìn tôi.

“Tớ hoàn toàn ổn mà.” Tôi nói khi tự chọt má mình. Tôi hơi rùng mình nhưng không dễ nhận ra. Được rồi. Ối. Nó hơi đau một chút. Nhưng tôi sẽ không để Sica biết điều đó. À HÁ! Tôi cần phải chứng mình cho Sica thấy tôi là người mạnh mẽ. Việc giật mắt chẳng giúp ích gì. Cái việc giật mắt ngu ngốc ấy. Làm sao để Sica thấy tôi cool như thế nào đây. Trời ạ, Yoona có thể đánh mạnh như vậy sao. Aish.

Sica nhìn tôi rồi hôn vào má trái của tôi. “Bây giờ thì chỗ này sẽ ổn thôi.” Cậu ấy mỉm cười. Tôi không thể ngăn bản thân mình cười ngây ngốc. Tôi quay sang Seohyun, em ấy cũng đang mỉm cười. Rồi cửa phòng chúng tôi lại bật mở, Fany bước vào cùng với cái đuôi Tete, và Yoona ở đằng sau cuối gầm mặt xuống đất. Tôi đứng lên và giúp Sica đứng đậy.

 “Đến giờ ngủ rồi mấy nhóc.” Taeyeon nói. “Eun Chan sẽ ở cùng phòng với bộ ba ngốc nghếch. Giờ Sooyoung chắc đang tưng tưng vì mừng.” Tete trợn mắt nói. Seohyun đứng dậy, để túi đá xuống rồi lê bước đến giường. Tete định nhảy vào bên cạnh Seohyun nhưng Fany đã nắm áo kéo cậu ta lại.

“Cậu nghĩ là mình đang đi đâu vậy hả?” Fany hỏi.

“Đi ngủ.” Tete trả lời.

“Hừ. Cậu sẽ ngủ ở đằng kia.” Fany chỉ vào một cái giường khác. (nhớ không, Fany đã nhờ Yoona đẩy 2 cái giường lại gần nhau. Chỉ có 3 cái giường queen size trong phòng thôi, nên Tete sẽ ngủ trên cái giường cách biệt với 2 cái còn lại.)

“Ơ?” Tete rên rỉ. Fany không nói gì, chỉ vào cái giường nọ và Tete miễn cưỡng đi đến đó và nằm xuống. Yoona không nói gì. Con nhóc chỉ nằm xuống bên cạnh Taeyeon. Fany nằm bên cạnh Seohyun vào hỏi em ấy có sao không.

“Uhm… tớ đoán… là tớ sẽ ngủ trên giường với Tete.” Tôi nói với Sica khi chỉ vào cái giường.

“Tớ á!” Taeyeon phản đối. “Giường này chi dành cho 2 người thôi. Tớ và Yoona là đủ hai người rồi.” Taeyeon nói.

“Một và một nửa.” Tôi cười đểu.

“Yah! Tớ phải được tính là một người chứ!” Tete nói.

“Một nửa thôi.” Tôi nói. Cậu ta thè lưỡi ra ngoài, dang hai tay hai chân mình ra, để không còn khoảng trống nào nữa.

“A ha! Giờ cậu không thể ngủ ở đây rồi.” Cậu ta nói khi thè lưỡi.

“Tete.” Fany gọi. “CHIA SẼ ĐI!” Cậu ấy ra lệnh.

“Không.” Taeyeon trẻ con trả lời. “Giường này chỉ cho 2 người nằm thôi. Tớ và Yoona là đủ 2 rồi. Cậu không thể ép tớ được.” Tete nói.

“Taeyeon.” Fany lại gọi.

“Cậu không thể ép tớ được, Fany. Cậu biết là tớ cần khoảng không để lớn lên nữa mà. Nếu tớ bị giẫm lên, cơ thể tớ sẽ không thể nào di chuyển và hơn nữa tớ sẽ không thể lớn lên được.” Cậu ta giải thích. Chúng tôi đều tỏ thái độ kiểu ‘Hử?’ để đáp lại cậu ta.

“Aish. Kwon Yuri, cậu không thể ngủ cùng bọn tớ được.” Tete nói. Tôi thở dài.

“Cậu đúng là một tên lùn cứng đầu.” tôi lắc đầu nói, rồi bước đến tủ đồ.

“Cậu định làm gì vậy?” Sica hỏi. Tôi quay sang cậu ấy.

“Tớ định lấy cái chăn. Tớ đoán mình sẽ ngủ ở sofa dưới lầu.” tôi mỉm cười nói.

“Cái gì? Không được.” Cậu ấy nói. “Thôi nào, còn chỗ trống ở giường của bọn tớ. Cậu có thể ngủ bên cạnh tớ.” Cậu ấy nhìn tôi nói. Tôi nghĩ rằng cậu ấy đang đỏ mặt. Mặt tôi cũng đang đỏ lên vì ý nghĩ đó.

“Uhmm… ổn mà Sica. Tớ có thể ngủ trên sofa. Thật sự ổn mà.” Tôi nói.

“Cái gì? Lỡ cô nàng Eun Hye đó “ăn” cậu thì sao hả. Đừng hòng.” Cậu ấy nói, nhưng rồi lập tức che miệng mình. Tôi mỉm cười. Bên trong tôi đang mở tiệc ăn mừng đây này. CÁI TÔI DÂNG CAO! Sica không muốn Eun Chan chạm vào tôi. Chắc tôi đã làm trái tim của cô công chúa băng giá tan chảy rồi.

“Được rồi. Tớ cũng không muốn bị “ăn” đâu.” Tôi cất cái chăn đi rồi bước theo Sica. Tôi kéo cậu ấy đến giường.

“Cậu có thể ngủ bên cạnh Fany. Tớ không muốn Tete giết tớ vào sáng sớm khi thấy tớ ôm vợ của cậu ta đâu.” Tôi cười khúc khích.

“Cậu ta sẽ không phải là người duy nhất sẽ giết cậu đâu.” Cậu ấy lầm bầm, khiến tôi không nghe rõ lắm.

“Hở? Cậu vừa nói gì thế?” Tôi hỏi.

“Không có gì. Ngủ thôi.” Cậu ấy nằm xuống bên cạnh Fany. Tôi gật đầu rồi leo lên giường nằm cạnh Sica. Nhắm mắt lại, tôi chờ đợi giấc ngủ đến với mình.

---một giờ sau---

Giấc ngủ chết tiệt! Sao mày còn chưa đến nữa hả? Aish. Tôi nhìn sang bên phải, Sica đang nằm ngủ với cánh tay phải giơ cao lên đầu. Làn da trắng như sữa của cậu ấy rực rỡ dưới ánh trăng. Đôi môi gợi cảm của cậu ấy dường như đang lấp lánh. Aish, Yuri à, mày đang nghĩ cái gì vậy?! Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại. Tôi có thể nghe được tiếng tim mình đang đập rất nhanh. Rồi tôi cảm thấy một vòng tay quấn quanh cơ thể và một cái đầu đặt lên ngực mình. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Mở mắt ra nhìn người đó.

“Sica.” Tôi thì thầm. Vậy đó. Giờ làm sao tôi ngủ được đây? Đáng lẽ tôi nên ngủ ở sofa mới đúng. Bị “ăn” chắc là tốt hơn ở trong hoàn cảnh này nhỉ. Ông ba bị làm ơn giúp con ngủ đi! Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, đồng thời chết chìm trong mùi hương dễ chịu của Sica.

“hmm… mùi dâu.” Tôi mơ màng nói. Và mắt tôi đột nhiên mở to. OMONA! Yuri, mày làm cái gì vậy? Mày đúng là một tên ngốc mà! Đồ ngốc Kwon Yuri. Ngừng nghĩ bậy bạ đi. Hãy nhắm mắt lại và giấc ngủ sẽ đến. Đúng rồi. Để ông ba bị đổ cát vào mắt mày và có thể vào mặt mày luôn, làm mày ngạt thở cho đến khi rơi vào giấc ngủ. Đúng vậy. Cứ để ông ba bị làm thế đi.

Trans-er's note: ông ba bị là người tưởng tượng làm cho trẻ em ngủ a~ Kwon Yuri trong fic này con nít kinh khủng, hết Mickey rồi tới ông ba bị =.= cơ mà mình thích thế á há há =))

End Chap 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro