Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author’s POV

“Ôi. Chúa. Ơi.” Yuri nói, cô ấy đứng lên và bước ra xa.

“Đánh anh ta nếu mọi người muốn. Hãy cảm thấy thoải mái khi kết thúc cuộc đời anh ta đi.” Cô ấy nói, ngồi phịch xuống sofa rồi bắt đầu rút điện thoại ra.

“Cái gì?!” Sica sốc.

“Nhưng-” Hara nói.

“Được rồi.” Nicole nói khi tóm lấy cái chão Gyuri đang cầm.

“Dừng lại.” Taeyeon nói khi lấy cái chão khỏi tay của Nicole. “Không phải anh ta là-” Taeyeon nghi hoặc hỏi.

“uhmm… không có gì… cứ tiếp tục đi.” Taeyeon quay đi, kéo theo Fany lên phòng họ và làm gì đó, trong khi Yuri tiếp tục kéo điện thoại của mình. Seobaby nhìn cô ấy.

“Unnie?” Seobaby hỏi.

“Hmmm.” Yuri đáp.

“Uhmm… uhh… không có gì ạ.” Seobaby nói, bồn chồn đi đến chỗ Yuri rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.

“Vậy… chúng ta đánh hắn tơi tả luôn đi.” Nicole nói.

“Không.” Hara kiên quyết nói.

“Vì thực sự không quan tâm đến hắn nên tôi không cần ở đây nữa. Đi thôi, Jiyoung.” Gyuri nói rồi kéo Jiyoung về phòng.

“Nhưng unnie… không phải anh ta là?” Jiyoung nói khi bị kéo đi.

“Chúng ta không cần quan tâm.” Gyuri nói khi leo lên lầu cùng với Jiyoung đằng sau.

“Sunny, chúng ta cũng lên lầu chơi với Gyuri và Jiyoung đi.” Hyomin nói khi kéo Sunny đi.

“Chúng ta có nên giúp anh ta hay gì đó không?” Yoona hỏi khi chọt chọt vào người hắn.

“Đúng vậy… chúng ta có nên?” Hyoyeon nói.

“Nè… cứ đánh hắn đi.” Sooyoung vui vẻ nói. Cậu ta rõ ràng là muốn anh chàng này chết, vì lý do mà các bạn đều biết đấy.

“Uhmm… em không nghĩ đó là ý kiến hay đâu.” Seungyeon nói khi đang giữ chặt Nicole ở tại chỗ.

“Chúng ta nên đánh hắn ta chứ.” Nicole cố gắng vùng ra khỏi vòng kiềm của Seungyeon.

“Không.” Hara nói.

“Đánh.”

“Không.”

“Đánh.” Nicole nói khi đá hắn một cái thật mạnh. Hắn lại bay đi một vài centimet nữa. Sica chạy đến, khuỵu gối xuống bên cạnh, quan sát người hắn ta. Cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã đá anh ta.

“Sao cậu lại làm thế hả?!” Sica lườm Nicole khiến mọi người đóng băng tại chỗ, trừ Yuri – người vẫn đang bận bịu với điện thoại của mình.

“Còn Yuri, sao cậu lại ngồi đó bấm điện thoại, cậu muốn anh ta bị đánh hả?!” Sica hét lên, khi đặt đầu anh ta lên đùi mình. Yuri quay sang nhìn Sica, rồi nhìn đầu gã kia được đặt lên đùi Sica, sau đó lại nhìn cô ấy. Mắt của cô bỗng giật giật. Nhưng không phải lúc này, vì cô ấy vẫn nghĩ nó là xu hướng.

“Ughhh…” anh ta nói.

“Anh ta tỉnh lại rồi!” Yoona nói, lại chọt chọt anh ta.

“Đừng chọt nữa!” anh ta nói.

“DONGHAE OPPA! Tạ ơn Chúa là anh vẫn còn SỐNG! Em rất tiếc vì đã đá anh, hai lần! Chỉ tại anh làm em sợ quá thôi!” Sica nói khi vuốt mặt Donghae.

“Anh làm gì ở đây, Donghae?” Eun Chan, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.

Yuri’s POV

Sica đặt đầu hắn ta lên đùi mình… chỗ đó đáng lẽ là đầu của tôi mới đúng, không phải của hắn ta. Tôi tức điên lên, mắt tôi giật mạnh. Chờ đã. Vậy giật mắt là khi ai đó tức giận hay sao? Nhưng tại sao người ta lại mỉm cười sau khi giật mắt… tôi bối rối quá, nhưng giờ không phải là lúc nghĩ về nó. Yuri tập trung! Tập trung nào! Tôi nhìn Sica và thấy cậu ấy vuốt mặt Donghae. Tôi ước gì mình cũng đã đá anh ta. Hay đánh anh ta bằng cái chão kia, nhưng KHÔNGGGG ĐƯỢCCCC, tôi phải là một người tốt, ngăn mọi người tra tấn anh ta.

“Aish, Yuri, mày thật thất bại mà.” Tôi lầm bầm rồi lại nhìn vào điện thoại. Nhìn chằm chằm vào màn hình, là một bức ảnh tôi chôm được của Sica.

“Sao anh lại ở đây, Donghae?” Eun Chan hỏi. Giọng nói không lạnh lùng hay khó chịu mà hoàn toàn ngược lại. Donghae đột nhiên đứng lên. Tốt. Vì nếu anh ta không lấy đầu mình ra khỏi đùi Sica CỦA TÔI, tôi sẽ cắt nó xuống.

“Err… anh là khách mời và anh muốn gặp em. Sau hôm đó, em không thèm nói chuyện với anh, em thậm chí còn tránh mặt anh…” Anh ta gãi đầu nói.

“Chúng ta không có gì để nói với nhau cả.” Eun Chan quay mặt đi.

“C- Tại sao? Em không giải thích tại sao em lại tránh mặt anh sao. Em không thích anh nữa? Anh đã chứng minh mình xứng đáng với em rồi, không phải sao?” Anh ta nói khi đứng dậy.

“Tôi không có gì để giải thích cả. Những gì tôi nhìn thấy đã đủ lắm rồi.” Eun Chan nói.

“Anh không biết em đã nhìn thấy những gì. Làm ơn hãy để anh giải thích và sửa chữa nó.” Donghae năn nỉ khi đi theo Eun Chan.

“Đừng đến gần tôi.” Eun Chan nói.

“Không. Anh muốn em nghe anh nói.” Donghae nói. Eun Chan quay lưng đi.

“Tôi đã nói với anh rồi. Đừng đến gần tôi!” Eun Chan hét lên.

“Không.” Donghae nói. Tôi đứng dậy.

“Chị ấy đã nói là đừng đến gần mà.” Tôi nói khi đứng trước Eun Chan, ngăn Donghae nắm lấy tay chị ấy.

“Làm ơn, Yuri. Tránh ra đi. Em không liên quan đến chuyện này.” Donghae nói.

“Không. Chị ấy đã nhấn mạnh là không muốn anh đến gần và em thấy anh nên tôn trọng quyết định đó.” Tôi lườm anh ta.

“Làm ơn đi, Yuri. Em tránh sang một bên đi.” Anh ta van xin.

“Yuri. Tránh sang một bên đi.” Sica nói khi đi đến bên cạnh anh ta.

“Không, Sica. Anh ta phải biết nên tôn trọng lời yêu cầu của phụ nữ.” tôi nói.

“Kwon Yuri.” Sica nói. “Tránh sang một bên. N.O.W.” Cậu ấy ra lệnh. Eun Chan ôm lấy tôi từ đằng sau.

“Làm ơn, Yuri. Chị không muốn nói chuyện với anh ta.” Eun Chan thì thầm/ van xin tôi từ phía sau.

“Xin lỗi, Sica. Nhưng tớ không thể.” Tôi nói.

“ooooooOOOooooohhhh… Draaaammmaaa…” Hyoyeon nói trong khi cậu ta cùng Sooyoung nhấm nháp mấy miếng khoai tây chiên – không rõ lấy từ đâu ra.

Mọi người im lặng. Tôi lườm Donghae trong khi Sica nhìn tôi chằm chằm. Eun Chan run rẩy ở đằng sau tôi, Donghae cứ nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, xin tôi hãy tránh sang một bên.

---vài phút sau sự im lặng tuyệt đối đó---

“Seohyun, chị xin lỗi.” Yoona nói. Chúng tôi quay sang nhìn con nhóc. Yoona đáng đứng trước mặt Seohyun – người đang tỏ ra lạnh lùng.

“……”

“Seohyun, làm ơn, chị xin lỗi em. Hãy tha thứ cho chị.” Yoona nói khi quỳ xuống. Ánh mắt của mọi người giờ đang đổ dồn về họ.

“Một màn khác lại mở ra kìa.” Sooyoung nói, miệng trệu trạo nhai miếng khoai tây chiên.

“……”

“Làm ơn đi, Seohyun. Chị sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Hãy tha thứ cho chị.” Yoona van xin.

“Sao giờ chị lại muốn em tha lỗi cho chị?” Seohyun hỏi.

“B-bởi v-vì. Em nhìn đi.” Con nhóc chỉ vào chúng tôi. “nó khiến chị nghĩ rằng mình không muốn trở nên như thế chút nào.”

“Huh?” Mọi người nói. Chúng tôi trở nên bối rối.

“À thì… nếu chị không lỗi khi có thể thì nhiều tuần hoặc nhiều năm trôi qua, chị có cố gắng xin lỗi em thì… có lẽ em sẽ xua đuổi chị thôi. Hoặc là em thậm chí sẽ không cho chị đến gần mình nữa. Và chị sẽ trông thảm hại như Donghae oppa bây giờ vậy, cầu xin sự tha thứ của em.” Yoona giải thích.

“Tớ vừa nghe em ấy nói rằng Donghae oppa trông thật thảm lại hả?” Hyoyeon nói.

“Đúng vậy. Em ấy nói Donghae oppa thật thảm hại.” Sooyoung trả lời.

“Omo. Donghae oppa thật thảm hại.” Hyo nói.

“Ừ… giờ nhìn cảnh này, Donghae oppa quả thật rất thảm hại.” Sooyoung nói.

“Đúng thế. Anh biết mình thảm hại. Chúng ta có thể ngừng nói về nó không?” Donghae nói, nhìn hai tên kia với ánh mắt anh-biết-điều-đó.

“Dừng cái gì cơ?” Sooyoung hỏi.

“Tớ đoán anh ấy đang cố bảo chúng ta ngừng nói về việc anh ấy thảm hại như thế nào.” Hyo nói.

“Nhưng anh ấy thực sự thảm hại mà.” Sooyoung nói.

“Tớ biết, anh ấy thật thảm hại. Nhưng tớ nghĩ anh ấy muốn chúng ta ngừng nói về nó.” Hyo nói.

“Đúng vậy!” Donghae nói.

“Được rồi. Chúng em sẽ ngừng việc nói anh thảm hại.” Sooyoung nói.

“Được rồi. Không nói Donghae oppa trông thảm hại nữa, hiểu không?” Hyo hỏi.

“Hiểu rồi. Tớ sẽ không nói Donghae oppa thảm hại nữa. Thậm chí anh ấy có như thế đi chăng nữa. Ý mình là, thảm hại.” Sooyoung nói.

“Ughh.” Donghae kêu lên.

“Nhưng Yoona unnie, em sẽ không bao giờ xua đuổi chị khi chị xin lỗi cả.” Seohyun nói.

“Thật không?” Yoona hỏi, khi nhìn Seohyun bằng đôi mắt nai của mình.

“Vâng, thật mà. Em không muốn chị trông thảm hại như Donghae oppa đâu. Vì như vậy sẽ xấu hổ lắm.” Seohyun ngây thơ nói.

“Vậy, em tha lỗi cho chị chứ?” Yoona hỏi.

“Vâng. Chị cần hỏi thôi mà.” Seohyun nói. Yoona kéo Seohyun vào một cái ôm thật chặt. Chờ đã. Cái quái gì vậy?! Sao Yoona dám ôm Seobaby của tôi… tốt nhất con nhóc nên buông em ấy ra lập tức. N.O.W.

---vài giây sau---

CÁI QUÁI GÌ- Yoona, em chết chắc rồi!

Tôi định bước đến chỗ Seobaby để kéo đầu Yoona ra thì Eun Chan nắm lấy tôi rồi lôi tôi ra ngoài.

Trong cơn mưa đang trút xuống.

Trong cơn bão.

Mỗi lúc một xa căn nhà.

Không thể kéo đầu Yoona ra được nữa.

Xa tình yêu của tôi. [Nguyên văn: FML <~ hí hí :shy: ]

“YURIIIIIIIII!!!!!”

“EUN HYEEEEEE!!!” Tôi nghe thấy tiếng hét của Donghae và Sica từ cánh cửa kính của ngôi nhà.

End Chap 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro