Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans-er's note: Hế lô có ai còn nhớ fic này ko  Mình đang phỡn vì Yulsic đây 

Chap 13

Yuri’s POV

Tất cả đều dừng lại. Tôi đang ở thiên đường sao? Chầm chậm hé mắt ra nhìn xem mình có đang ở thiên đường hay không. Nhưng những khi gì trông thấy khiến tôi lạnh xương sống. Trước mặt tôi là… Seohyun, đang trừng mắt giận dữ, em ấy chưa từng như thế này bao giờ. Bên cạnh là Sica đang vô cùng tức giận, bực bội và gần như nổi điên, cũng đang trừng mắt nhìn chúng tôi.

Sica’s POV

Tôi và Fany đang xem trận đấu vật thì đột nhiên Yuri bị kéo xuống, nhưng trước khi kịp hiểu rõ chuyện gì thì Yoona đã ở trên người Yuri rồi mọi người bắt đầu vật nhau, giết nhau trong khi Yuri ở đó bất động. Cậu ấy quay sang tôi, tôi nhìn thấy miệng cậu ấy cử động và nói TỚ YÊU CẬU. Đúng vậy, chính là nó. Không ai được giết Yuri nếu không có sự cho phép của tôi. Tôi bước đến chỗ họ, ai đó đang đi bên cạnh tôi. Nhìn lên tôi thấy Seohyun, một Seohyun vô cùng tức giận. Em ấy đang trừng mắt, khiến tôi rùng mình. Em ấy quay sang tôi, chúng tôi nói chuyện bằng mắt.

“Yuri unnie” “Yuri” chúng tôi cùng nói rồi gật đầu. Dừng lại đứng trước mặt họ rồi trừng mắt nhìn. Cả đám đóng băng tại chỗ, mắt Yuri từ từ mở ra.

“S-s-eohyun…” Sooyoung lắp bắp. Seohyun lườm Yoona.

“Buông Yuri unnie ra ngay.” Em ấy ra lệnh, nói ra từng từ một cách tức giận. Mọi người sợ hãi nuốt nhanh. Tất cả đều đóng băng tại chỗ.

“Ra.Khỏi.Người.YURI.Ngay.” tôi lạnh lùng nói, “tặng” cho bọn họ mỗi người một cái lườm băng giá. Cả đám run bắn lên, lập tức rời khỏi người Yuri, rồi sợ hãi ôm lấy nhau như thể chưa từng vật nhau lúc nãy vậy. Yuri nằm trên cát, rên rỉ. Tôi và Seohyun bước đến chỗ Yuri.

“Yuri unnie~ chị ổn không?” Seohyun hỏi, đỡ Yuri ngồi dậy.

“Cậu có bị thương ở đâu không?” tôi lo lắng hỏi.

“Chị có cần gì không?” Seobaby hỏi.

“Cậu chắc mình vẫn ổn chứ?” tôi hỏi, kiểm tra kĩ lưỡng cả người cậu ấy.

“Ừ, tớ ô-ỐI.” Yuri nói nhưng nhăn mặt vì đau khi tôi chạm vào cổ cậu ấy. Có một vết trầy nhỏ ở đó.

“Yuri~ cậu bị trầy rồi. Vào nhà thôi để tớ có thể chăm sóc nó cho cậu~” tôi nói, kéo Yuri đứng dậy rồi đan những ngón tay của chúng tôi với nhau. Quay sang Seohyun, chúng tôi lại nói chuyện bằng mắt.

Làm ơn hãy chăm sóc tốt Yuri unnie.

Đừng lo, chị sẽ làm thế.

Em sẽ lo những unnies khác.

Tốt.

À. Họ sẽ đến đây trong ít phút nữa.

Được rồi. Chị sẽ nói với Fany.

Seohyun gật đầu, tôi kéo Yuri vào nhà để chăm sóc vết thương của cậu ấy.

Seohyun’s POV

Tôi nhìn hay chính xác là trừng mắt giận dữ với các unnies của tôi, đặc biệt là Yoona unnie đã trên Yuri unnie, khiến chị ấy gần như chết ngạt. Tôi lườm họ nhiều hơn.

“Tha cho chị! Tha cho chị đi mà! Làm ơn đi!!!” Soooyoung unnie quỳ xuống, khẩn thiết van xin, hai tay đặt trước ngực đan vào nhau, mắt nhắm chặt. Chị ấy đang van xin trước mặt tôi. “Bắt Sunny kìa! Làm ơn tha cho chị đi mà!!!” chị ấy van xin. Tôi quay sang Sunny unnie. Chị ấy đang ôm chặt Taeyeon unnie và Hyo unnie. Tôi nhớ chị ấy đã giúp Yuri unnie lúc đó.

“Sunny unnie.” tôi nhìn chị ấy. Chị ấy nuốt ực một cái.

“Ư-ừ.” Chị ấy lắp bắp.

“Chị được tự do. Cảm ơn chị vì đã giúp Yuri unnie.” tôi nói, chị ấy đứng dậy và bước xa khỏi các unnies khác. Chị ấy đánh vào đầu Sooyoung unnie, cứ lầm bầm “đồ ngốc” suốt. Tôi mỉm cười, rồi quay lại tiếp tục lườm những người còn lại.

“Này! Sao cậu ấy được tha chứ?!” Sooyoung unnie vẫn còn quỳ hỏi. Tôi lườm, chị ấy im bặt.

“Fany à~~~ Cậu sẽ không giúp tớ sao?” Taeyeon unnie hỏi Fany unnie, người chỉ ngồi bên cạnh Sunny unnie quan sát chúng tôi.

“Không.” Chị ấy lạnh lùng đáp. Sunny unnie cười thầm.

“Hyo unnie.” tôi quay sang chị ấy.

“Vì chị đã cố giết Sooyoung unnie nên chị được tự do.” Tôi nói. Chị ấy mỉm cười vui vẻ, nhảy lên nhảy xuống rồi chạy lại ngồi cạnh Sunny unnie và Fany unnie.

“Làmmmmmm ơnnnnnn điiiiiii chị xin em đó. Tha cho chị điiiiiii~” Sooyoung unnie tiếp tục cầu xin. Tôi chống hông.

“Im lặng.” Tôi nói. Chị ấy lập tức im lặng. Taeyeon unnie và Yoona unnie đang ôm chặt nhau.

“Tete unnie.”

“H-hả?”

“Chị được tự do. Vì chị đã giúp Yuri unnie.” tôi mỉm cười, chị ấy lập tức chạy đến chỗ Fany unnie.

“Omo.” Sooyoung unnie nói.

“Giờ thì… Sooyoung unnie và Yoona unnie.” tôi nói cái tên cuối cùng với một chút cay đắng.

“Làmmmmmm ơnnnnn… chị sẽ làm bất cứ điều gì… làmmmm ơnnnnn! Chị sẽ đưa cho em tất cả gói khoai tây chiên được giấu dưới giường chị, trong ngăn kéo phòng chị, dưới bồn rửa bát, trong kệ sách và kể cả trong tủ y tế nữa!” Sooyoung unnie cầu xin.

“Unnie à, em đã nói, tất cả những thức ăn không tốt cho sức khỏe đó sẽ tích tụ lại và cuối cùng chị sẽ chết đó.” Tôi nhăn mặt nói.

“Chị sẽ tránh xa chúng ngay lập tức mà và… và… và… sẽ cố ăn càng ít càng tốt… NÊNNN LÀMMMMMM ƠNNNNN THAAAA CHOOO CHỊIII ĐIIIIIII~~~” Sooyoung unnie cầu xin. Aish. Chị ấy đang trở nên phiền phức rồi.

“Tha cho cậu ấy đi, Seohyun. Cậu ta chắc là đang đau khổ lắm. Làm sao cậu ta có thể sống một ngày mà không có mấy miếng khoai tây đó chứ.” Sunny unnie nói. Tôi thở dài.

“Tốt thôi. Sooyoung unnie à, giờ chị có thể đi rồi.” Tôi thở dài, quay lưng đi về phía của Fany unnie.

“Ừmm… Hyun à?” Yoona unnie gọi nhưng tôi phớt lờ chị ấy.

Tôi nói chuyện bằng mắt với Fany unnie.

Vài phút nữa họ sẽ đến nơi.

Thật à?

Vâng ạ.

Được rồi, chị sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay sau đó, điện thoại của Taeyeon unnie reo lên. Chị ấy lập tức nghe máy.

“Alo.” Taeyeon unnie nói. “Oppa quản lý ạ?... vâng… hở? … gì cơ? … khi nào ạ? … thật ạ? …” tôi mỉm cười bước vào nhà. Kế hoạch đang được thực hiện. Tôi ngồi vào bàn, nơi Sica unnie đang chăm sóc cho Yuri unnie.

“Giữ yên nào.” Sica unnie nói, nâng cằm của Yuri unnie lên.

“Sicaaaa~ chỉ là một vết trầy thôi mà. Tớ sẽ không chết đâu.” Yuri unnie rên rỉ.

“Ngồi im coi.” Sica unnie ra lệnh, rồi chấm nhẹ một ít thuốc sát trùng vào vết trầy của Yuri unnie. Chị ấy rít lên vì đau. Sica unnie dán cái urgo có chữ LOVE lên. [À, nhân tiện thì bạn au cũng đang dùng loại này  ] Sau đó chị ấy hôn lên nó. Yuri unnie đỏ bừng cả mặt.

“C-cảm ơ-ơn c-cậu.” Yuri unnie nói, cúi đầu để giấu khuôn mặt đang đỏ lên của mình. Sica unnie mỉm cười. Tôi nhìn điện thoại rồi ra ngoài nhìn thấy Taeyeon unnie đang vẫy tay. Tôi bắt đầu đếm ngược.

5………4………3………2………1………

*Ding Dong*

“Em sẽ mở cửa.” Tôi từ từ mở cửa ra, rồi mỉm cười.

“Chào em. Lâu rồi không gặp.” Tôi nói với vị khách đang eye smile, người ấy bất ngờ nhảy lên ôm chặt lấy tôi. Tôi ôm lại.

“Em nhớ chị lắm, Seohyunnie.”

End Chap 13.

p/s vị khách đó là ai? có rds nào đoán ra chưa nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi