Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18

Yuri’s POV

“Unnie~ tối qua chị ngủ không ngon sao? Trông chị như một con gấu trúc lai thây ma vậy.” Seohyun nói khi chúng tôi đi xuống cầu thang.

Tôi ngủ không đủ giấc. Ông ba bị ngớ ngẩn đã bỏ rơi tôi lúc tôi cần nhất. Những gì tôi có thể làm là đếm cừu trong đầu… sau đó đếm Keroro nhảy ra khỏi lá sen. Aish. Thậm chí tôi còn định ngủ trên sofa mặc cho nguy cơ bị Eun Chan “ăn”. Nhưng Sica ôm tôi quá chặt, khiến tôi chẳng thể di chuyển hay hít thở luôn. Chặt như tôi thích YÊU cậu ấy vậy. Thật là rất khó khăn để kiểm soát bản thân. Aish!

“Không. Chị ngủ không đủ giấc.” tôi nói. Sica và những người khác đang ở dưới lầu ăn sáng, trong khi Seobaby gọi tôi dậy.

“Sao vậy, unnie? Nếu chị vẫn nghĩ về việc Yoona đánh chúng ta thì đừng nghĩ nữa. Nó không quan trọng. Chị ấy cũng không quan trọng.” Seohyun nói với khuôn mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt em ấy đầy nỗi buồn và tổn thương. Tôi mỉm cười.

“Chị không nghĩ về nó.” Tôi đảm bảo. Em ấy mỉm cười rồi ôm lấy tôi.

“Em yêu chị, Yuri unnie~” em ấy nói. Tôi ngơ ngốc mỉm cười, cảm thấy như mọi sự mệt mỏi đểu tan biến.

“Chị cũng yêu em, Seobaby~” Tôi ôm em ấy từ phía sau.

“Chị mãi là người chị mà em yêu thích nhất!” tôi mỉm cười trước sự dễ thương của em ấy.

“Haha. Còn em là dongsaeng mà chị thích nhất.” tôi nói, chúng tôi tách nhau ra rồi nắm tay nhau vào nhà bếp.

“YURI UNNIEEE!!!!!~~~” tôi nghe ai đó gọi mình. Tôi quay lại và nhìn thấy…

“HARAAAAAA!!!!!~~” tôi hét lên, buông tay Seobaby ra, chạy đến ôm Hara. Em ấy cũng ôm lại tôi.

“U-unnie… k-không thở được.” em ấy nói, tôi lập tức buông em ấy ra.

“Chị nhớ em!!!~” tôi hét lên, trong khi ôm lấy em ấy nhảy lên nhảy xuống vì quá vui mừng.

“Em cũng nhớ chị!!!” em ấy nói khi cùng tham gia với tôi.

“Em đến khi nào thế?” tôi hỏi, khi ngừng nhảy tưng tưng.

“Mới đến thôi ạ.” Em ấy cười thật tươi với tôi. Tôi mỉm cười lại.

“Tiếng gì mà ồn vậy?” tôi nghe Taeyeon hỏi. Quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Hara, dongsaeng yêu quý của tớ đang ở đây!!!” tôi vui vẻ nói, khoác vai kéo Hara lại gần rồi vuốt tóc em ấy.

“Unnieee~~~” em ấy rên rỉ nhưng lại cười khúc khích.

“Hara!” Seungyeon hét lên khi chạy đến chỗ Hara. Họ nhìn nhau rồi mắt giật giật. Sau đó Hara mỉm cười. TÔI BIẾT MÀ! TÔI BIẾT LÀ THẾ MÀ! GIẬT MẮT ĐANG LÀ xu hướng MỚI NHẤT! Nhưng sao nó không có tác dụng với Sica nhỉ? Aish… tôi phải hỏi ai đó mới được. Tôi nhìn vào đám đông và thấy Eun Chan, Sica và Seohyun đang lườm Hara. Tôi buông Hara, cười một cách lo lắng.

“Hahaha… Hara à, em đã ăn sáng chưa?” tôi hỏi, em ấy lắc đầu.

“Tốt! Chúng ta đi ăn sáng thôi nào.” Tôi bước đến bàn ăn. Tôi nhận thấy Nicole đang nhìn Hara một cách chăm chú. Nhưng tôi chỉ nhún vai lờ đi. Bước đến chỗ Sica và Seohyun rồi nắm lấy tay cả hai.

“Đi ăn thôi.” Tôi mỉm cười, kéo họ tới bàn ăn. Sica mỉm cười, còn Seohyun thì bĩu môi. 

Tại sao em ấy lại bĩu môi? LẠY CHÚA! Em ấy chỉ làm thế khi muốn tôi mua Keroro cho thôi! Và không chỉ là Keroro đâu nha, mà còn là phiên bản Keroro GIỚI HẠN nữa. Tiền của tôi chắc sẽ bay mất rồi, nhưng mua cho Seobaby thì không thành vấn đề. Tôi sẽ tặng cho em ấy bất cứ cái gì em ấy muốn, vì em ấy là Seobaby của tôi.

Tôi kéo cái ghế cho Hara ngồi rồi ngồi giữa Sica và Seobaby. Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Hara ngồi giữa Seungyeon và Nicole. Gyuri và Jiyoung, dĩ nhiên, dính với nhau và gần như là ngồi lên đùi của nhau. Hyoyeon ngồi giữa một Sunny cực kì im lặng và một Sooyoung rất vui vẻ và đầy năng lượng, kẻ đang gắp đồ ăn cho Eun Chan – người nhìn chằm chằm Hara. Yoona ngồi giữa Eun Chan và Tete với Fany ở bên trái Tete. Taeny đang đút nhau ăn kìa. Awwww… tôi đoán là cả hai đã làm lành rồi.

“Vậy Hara à…” tôi mở lời. “sao bây giờ em mới đến?” tôi hỏi.

“Ý chị là sao, unnie?” em ấy hỏi, khẽ nghiêng đầu.

“Ý chị là, sao em không đến cùng với các thành viên trong nhóm mà lại quyết định đến vào ngày hôm sau?”

“Oh, đó là… vì có người nài nỉ em rằng cô ấy có thể tham gia cùng em không. Nên em phải gọi cho 1 vài người và người đó cũng phải gọi cho 1 vài người khác nữa. Và thế nên… đúng vậy. Em có một bất ngờ cho mọi người.”

“Eh?” tôi bối rối. Có tiếng chuông điện thoại.

Yo, yo, oh. Tôi thích rau diếp, tôi thích Sunny yeah. Oh! Tôi thích rau diếp, tôi thích Sunny yeah! Oh my love, oh my love, rau diếp and, and Sunny!

“Alo?” Sunny nói. Tôi nhìn sang cậu ấy. Cậu ấy mỉm cười.

Sunny’s POV

Trong khi Yuri hỏi Hara, tôi nghe tiếng chuông điện thoại. Tôi mỉm cười vì biết ai đang gọi đến.

“Sunnnnnyyyyy~~~~” cô ấy gọi lớn. Nụ cười tôi rộng hơn.

“Tớ đây. Cậu khỏe không?” tôi hỏi với giọng hào hứng.

“Tớ nhớ cậu, Sunny! Tớ muốn gặp cậu, ôm cậu và không bao giờ buông ra luôn.” Cậu ấy nói. Tôi cười khúc khích. Cậu ấy chẳng thay đổi chút nào.

“Tớ cũng nhớ cậu! Tớ muốn gặp cậu nhưn-” tôi bị ngắt lời.

“Sao cậu không đến đón tớ nhỉ?” cậu ấy hào hứng nói.

“Eh?” tôi hỏi cậu ấy. “Ý cậu là sao? Tớ đang ở khá xa nơi-” tôi lại bị ngắt lời.

“Sunnnnnyyyy~~”cậu ấy rên rỉ. “Đến đón mình đi. Làmmmm ơnnnn điiii màaaaa” Cậu ấy nói. Tôi nhíu mày, bối rối nhìn mọi người. Hara nhìn tôi cười một cách hiểu biết. LẠY CHÚA! Tôi đứng dậy. Mặt bất ngờ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về tôi.

“Sunny?” Hyo lo lắng gọi tôi. Tôi không trả lời mà chạy đến cửa.

“Sunny? Cậu vẫn còn ở đó chứ?” Cậu ấy hỏi. Tôi chầm chậm mở cửa ra.

“Hyomin?” Tôi gọi tên cô gái đang đứng trước cửa, người quay lưng lại với tôi, tai nghe điện thoại. Cậu ấy quay lại, cười thật tươi.

“SUNNNNNNNYYYY!!!!!!” Cậu ấy ôm tôi thật chặt. Tôi nhớ cô gái này. Cậu ấy khiến tôi cảm thấy mình thật quan trọng và được yêu thương.

“Hyomiiiiinnnn!!!~~~” Tôi đáp lại cái ôm đó.

Yuri’s POV

Chúng tôi nghe thấy tiếng Sunny hét lên.

“Và đó là bất ngờ của em. À… có lẽ bất ngờ này dành cho Sunny unnie nhiều hơn.” Hara mỉm cười.

“Vậy, Hyomin đã nài nỉ em à?” Hyoyeon hỏi.

“À thì… chị ấy nài nỉ oppa quản lý của chị ấy, oppa quản lý của các chị và trưởng làng nữa.” Hara đáp.

“Bây giờ em mới nói cho bọn chị biết sao?” Tete nhướng mày.

“Vâng.” Hara nói.

“Em để cậu ấy đứng ở ngoài.” Tôi nhướng mày, môi mím chặt.

“Unnie~ đừng tức giận. Hyomin muốn thế mà. Vì chị ấy muốn là Sunny unnie bất ngờ~” Hara nói, bĩu môi rồi dùng đôi mắt cún con nhìn tôi. Ai mà nhìn thấy cảnh này, chắc chết ngất mất.

“Aish. Được rồi! Đừng có bĩu môi với chị!” Tôi quay mặt đi.

“Này mấy đứa, nhìn nè!” Sunny nói. Chúng tôi nhìn Hyomin sau đó là đôi tay đan chặt vào nhau của cả hai.

“Hi! Xin lỗi vì đã không mời mà đến.” Hyomin chào.

“Hi Hyomin!!!” tôi đứng lên ôm cậu ấy rồi quay trở lại chỗ ngồi trước khi bị lườm đến chết.

“Hi Yuri!” Cậu ấy chào. “Chào mọi người!” Cậu ấy mỉm cười.

“Hi. Chị nghĩ là chúng ta vẫn chưa giới thiệu với nhau. Chị là Eun Hye. Nhưng em có thể gọi chị là Eun Chan.” Eun Chan đứng lên và cúi đầu chào.

“Hi. Em là Hyomin.” Cậu ấy hăng hái vẫy tay. Sunny lườm Eun Chan.

“Cậu sẽ ở đây bao lâu, Hyomin?” Sica hỏi.

“Hara ở bao lâu thì tớ ở bấy lâu.” Cậu ấy đáp.

“Cậu ấy sẽ ngủ ở đâu đây?” Sooyoung hỏi, giọng có chút cay đắng.

“Cậu ấy sẽ ngủ bên cạnh tớ.” Sunny đáp khi nhìn Hyomin, thầm hỏi cậu ấy rằng có ổn không. Hyomin gật đầu và ôm lấy Sunny.

“Ừ. Tớ sẽ ngủ với Sunny. Vì tớ nhớ Sunny. SUNKYU Forever!” Cậu ấy giơ tay lên đầu làm biểu tượng trái tim. Sunny cười khúc khích.

“Tớ nhớ cậu.” Sunny nói khi ôm Hyomin lần nữa.

“Tớ cũng nhớ cậu.” Hyomin nói khi ôm lại Sunny.

---vài phút sau---

Sunny và Hyomin vẫn đang ôm nhau. Sooyoung hắng giọng.

“Chúng ta nên chuẩn bị thôi. Oppa quản lý nói rằng staff Come To Play hôm nay sẽ đến.” Sooyoung đứng lên rồi quay sang Eun Chan.

“Chị có muốn dùng phòng tắm trước không?” Cậu ấy hỏi với giọng ngọt ngào.

“Ừ. Chắc rồi.” Eun Chan đứng dậy, nhìn tôi. Tôi cảm thấy ai đó nắm lấy đôi bàn tay của mình. Tôi nhìn xuống và thấy Sica và Seobaby đang nắm lấy chúng.

Ổnnnnn màaaaa. Eun Chan nhìn Seobaby và Sica, cả hai đang trừng mắt nhìn, chị ấy trợn mắt rồi bỏ đi.

“Fany à, chúng ta tắm chung đi, để tiết kiệm nước.” Tete nói. Fany cười khúc khích, đứng dậy rồi kéo Tete đi. Được rồi. Quá nhiều thông tin nhỉ. Họ tắm xong, chắc chắc tôi sẽ đốt trụi mọi thứ trong phòng tắm.

“Chúng ta đi thôi~” Gyuri nói rồi kéo Jiyoung lên lầu.

“Nhanh lên nào, tớ sẽ chỉ cho cậu phòng mình.” Nicole đứng dậy. Hara và Seungyeon theo Nicole lên lầu.

“Hai cậu đó. Buông nhau ra đi!” Hyo nói khi kéo Sunny ra khỏi Hyomin. “Aish. Tớ nghĩ là mình cần cái giường ngay bây giờ.” Hyo nói khi kéo Sunny lên lầu. Hyomin theo sau như thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Sunny.

“Sunny! Sunny! Chờ đã! Sunny!!!” Hyomin gọi theo.

“Ừmm… em sẽ dọn dẹp.” Yoona nói rồi đứng lên, bắt đầu thu dọn mấy cái đĩa.

“Chị sẽ giúp em.” Tôi nói.

“K-không cần đâu.” Em ấy lắp bắp.

“Chị sẽ giúp. Không nói nữa.” Tôi bắt đầu giúp con nhóc.

“Seohyun. Đừng vào phòng chúng ta nhé?” tôi nói với Seobaby. Em ấy nhìn tôi.

“Sao vậy, unnie?” Em ấy hỏi.

“Tete và Fany đang ở đó. Nên đừng vào trong.” Tôi nói rồi nhìn sang Sica.

“Cậu có thể không?” Tôi hỏi, cậu ấy mỉm cười rồi gật đầu.

“Đừng lo. Tớ sẽ trông chừng em ấy. Chúng tớ sẽ xem TV trong phòng khách.” Sica nói khi kéo Seohyun đi. Tôi mỉm cười rồi quay sang Yoona, người vẫn không nhìn tôi.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Tôi nói.

End Chap 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi