[LONGFIC][Trans] Kismet [Chap 4], Yoonsic, Soofany, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter Four

“Let the rain fall down and wake my dreams. Let it wash away my sanity.

'Cause I want to feel the thunder, I want to scream.”

“Hãy để những cơn mưa rơi xuống khuấy động những giấc mơ. Để những giọt nước rửa trôi lý trí.

Vì tôi muốn cảm nhận sấm chớp, tôi muốn thét lên.”

Ngày 29 tháng 3 năm 1669.

“Haha… Chú Jung, vâng, chú biết cháu luôn quan tâm đến em họ mình mà! Vừa nghe tin em ấy bị ốm là cháu đến đây ngay. Vâng, cháu cũng đã nghe lời đồn đại về…” giọng nói nhỏ dần khi cô gái mắt nai dần bước xa khỏi căn phòng khách.

Cô nên đi đâu đó để hai người đàn ông nói chuyện riêng với nhau.

Cô không bao giờ có thể ngờ rằng mình sẽ quay trở lại dinh thự nhà họ Jung lần nữa. Chỉ mới hai tuần trôi qua kể từ lần cuối cô đến đây, và cụm từ “không thoải mái” thì có lẽ không đủ để miêu tả được những cảm xúc của cô lúc ấy. Cô cảm giác như bụng mình cứ sôi lên sùng sục thật khó chịu.

Có mặt ở nơi này hoàn toàn đi ngược lại mong muốn của cô, nhưng công việc là công việc, và một nhiệm vụ trong công việc của cô là phải tháp tùng khách hàng bất kì khi nào họ mong muốn. Cô đã nghĩ rằng mình đã không ngại về mọi vấn đề liên quan tới nghề nghiệp của mình, nhưng khi xuất hiện ở đây, một lần nữa, cô lại tự cảm thấy chán ghét bản thân.

Cô đi thơ thẩn vô định dọc dãy hành lang của tòa nhà.

“Liệu đã quá muộn để ngừng lại?” cô tự hỏi mình dù trong lòng đã biết sẵn câu trả lời. Tất nhiên là đã quá muộn. Nghề nghiệp của cô không phải là nghề mà một người cứ muốn từ bỏ là được. Cô đã trở nên hư hỏng và nhơ nhuốc. Có người chủ nào lại nhận một người làm như cô? Thật sự thì cô cũng không có tài năng gì đặc biệt ngoài… làm thỏa mãn khách hàng.

Trong khi quá chìm đắm trong suy nghĩ, cô không nhận ra đôi chân mình đã đưa đẩy cô đến nơi nào. Cô giật mình nhận ra lối đi này dẫn đưa cô đến đứng trước cánh cửa mà lần trước cô đã bước vào. Cô quay người dợm bước đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc cầu cứu từ bên kia cánh cửa.

Lẽ ra cô đã có thể phớt lờ âm thanh vừa nghe và quay trở lại phòng khách nơi Taecyeon đang hiện diện, nhưng cô không thể - không thể bỏ đi sau khi nghe thấy điều khiến cô dựng tóc gáy.

“Yoona!”

Người bên kia cánh cửa tha thiết gọi cô. Không phải nghệ danh “Saebyuk” mà hiện nay cô đang sử dụng, nhưng chính là tên thật của cô – cái tên mà cô đã từ bỏ trước khi bước vào con đường tối tăm này.

Cô không để lãng phí thêm một giây khắc nào nữa và lập tức bước vào căn phòng của Jessica Jung.

~~~

“Yoona!” Jessica thét lên trong khi vôi vàng chạy đến bên nàng công chúa đanh bất tỉnh. Nỗi đau xâm chiếm cả con người cô, nhưng sự đau đớn thể xác không thể nào sánh nổi với nỗi đau trong tim mà cô phải chịu đựng. Sao cô lại bất cẩn đến thế, sao lại để cho chuyện này xảy ra?

“Yoona, làm ơn trả lời mình đi…” Cô khẽ vỗ nhẹ lên má cô gái, cố gắng đánh thức cô ấy tỉnh giấc.

“Chúa ơi, làm ơn đừng để chuyện này xảy ra…” cô cầu nguyện, vẫn ôm chặt nàng công chúa, không ngăn được tiếng nức nở; tuy nhiên, cô lại giật mình khi nhận thấy đôi tay cử động và đáp lại cái ôm.

“Jessica, đồ ngốc… Cậu có biết mình đã phải chờ đợi bao lâu để nghe thấy cậu gọi tên mình chứ không phải là ‘Thưa công chúa’ không?

Cô lặng người kinh ngạc, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào công chúa, với đôi mắt đẫm nước. “Công chúa vẫn…”

“Nếu biết sớm, thì lẽ ra mình phải giả chết từ lâu lắm rồi,” Yoona than thở, đôi môi cong lại hờn dỗi.

Jessica cắn chặt môi khi cuối cùng cũng cô nhận ra mình đã bị lừa. Làm sao đây? Trong lòng cô, một phần muốn tận hưởng niềm vui sướng, nhưng một phần cô lại không thể ngăn mình không giận dữ với trò đùa ngốc nghếch này. Nhưng, cảm giác trước có phần mãnh liệt hơn; nên cô đã làm theo điều duy nhất mà con tim mách bảo để giúp cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn và khẳng định cô gái trước mặt mình thật sự vẫn còn sống.

Cô ôm chặt lấy nàng công chúa.

“Chuyện này… không vui gì đâu, thưa Công chúa.” Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu để ngăn bản thân mình không run lên. “Công chúa… Công chúa không biết… Nghĩ đến việc mất người khiến tôi hoảng sợ đến thế nào đâu…”

“Đừng gọi mình như thế nữa. Mình không thể chết khi biết rằng luôn có cậu ở bên và bảo vệ mình.” Yoona siết chặt cái ôm, không muốn sự tiếp xúc thân mật hiếm hoi này phải kết thúc, rồi tiếp tục với nụ cười nhăn nhở đặc trưng của mình, “Hi vọng điều này không phải là đòi hỏi quá đáng, nhưng mình muốn cậu gọi tên mình lần nữa. Làm ơn?”

“Yoona.”

Hơi thở Saebyuk trở nên gấp gáp, lỗi một nhịp khi nghe thấy tên thật của mình được gọi thật thân mật bởi Jung tiểu thư. Hơi ấm đột nhiên biến mất ngay khi cô cảm giác vòng tay quanh mình dần buông lỏng. Cô gái kia ngừng lại, nửa tỉnh nửa mê đưa mắt nhìn cô.

Cảm thấy chút gì đó xôn xao bởi cái nhìn không ngớt về mình, Saebyuk cúi xuống. Cô nhận thấy tay Jessica vẫn đang giữ chặt mình. “Uhm… Tiểu thư Jung này, giờ cô buông tôi ra được chưa? Tay tôi thấy hơi-“

“Yoona?”

Cô mở to mắt, chớp chớp mắt nhìn Jung tiểu thư, lập tức cô cảm thấy mình bị choáng váng. Làm thế nào mà người này lại có thể gọi tên cô… một cách dễ dàng đến thế? “Yoona”, gần như hoàn hảo khi được nghe từ miệng cô gái này.

“Làm thế nào… Làm thế nào cô lại biết tên thật của tôi?”

Có vẻ như Jessica không nghe thấy hay nhận ra câu hỏi của cô. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào cô chốc lát trước rồi cuối cùng cũng hướng sự chú ý vào sự việc xung quanh. Sau lưng Yoona là… cánh cửa - hay muốn nói chính xác hơn thì đó là cửa phòng của cô.

Thực tại thức tỉnh Jessica ngay cả trước khi cô kịp nhận ra nó đã khuấy động giấc mơ của cô. Cô đang ở trong phòng mà không phải một khu rừng tôi tăm nào đó. Cô đột ngột lắc mạnh đầu và buông ra bàn tay mà mình đang nắm. Giọng nói phảng phất chút thất vọng, cô nói “Không phải, cô không phải là Yoona. Cô là… Saebyuk.”

Rồi cô lùi lại, quấn chăn quanh người mình, như thể cô gái kia đang mang trong người căn bệnh truyền nhiễm nào đó. “Sao cô lại ở đây?” cô hỏi một cách lạnh nhạt.

Mặt khác, Saebyuk vẫn chưa kịp chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi ấy. Cô đang làm gì trong căn phòng này? Có lẽ nào cô đã nhầm lẫn không? Có lẽ cái tên mà cô gái tóc vàng đã gọi không phải là tên cô? Nhưng sao lại có thể trùng hợp đến thế?

Cô đảo mắt sang nơi khác, khẽ cắn môi do dự. Cô không chắc nên trả lời thế nào, hay có nên trả lời hay không. Cô định tâm lại rồi nói “Cô đã gọi tên tôi… một cách dữ dội.”

Jessica há hốc mồm, cảm thấy hơi xấu hổ trước sự thật rằng cô đã mơ thấy cô gái ấy và hình như lại còn thì thào tên cô ấy nữa. Cô kéo tấm chăn xuống và cố gắng che đi sự lúng túng của mình bằng cái cười khãy. “Vui thật. Sao tôi lại gọi tên của cô chứ? Ngay từ đầu tôi còn không nghĩ đến việc sẽ gặp cô ở đây mà.”

Thật ra cô không có ác ý gì, nhưng lời nói mà cô vừa phát ra, đến ngay cả cô cũng thấy quá lạnh lùng; khi cô gái kia liếc nhìn cô rồi đứng dậy, Jessica biết rằng cô ấy đã rất khó chịu.

“Cô đi đâu đấy?”

Saebyuk liếc nhìn xuống và đáp trả lại ánh mắt lạnh lùng của người đối diện. “Nghe này, tôi không muốn bước vào tòa dinh thự này lần đâu, huống chi là bước vào phòng của cô …nhất là kể từ khi cô xúc phạm thẳng vào mặt tôi,” cô lấy một hơi dài trước khi tiếp tục, “Nhưng anh họ của cô, khách hàng… của tôi, đã đưa tôi đến. Anh ta nghe nói cô bị ốm nên đã quyết định ghé thăm.”

Cô ngừng lại, đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tại sao cô lại còn cố gắng giải thích cơ chứ? Tại sao dường như cô lại cần đến sự chấp nhận và thông cảm của cô gái ngạo mạn kia? Hoàn toàn không giống con người bình thường của cô chút nào.

Kể từ lúc bước chân vào nghề, Saebyuk đã học được cách bỏ ngoài tai mọi lời đồn đại, bàn tán, và cả những tiếng chửi rủa. Thế mà cô lại ở đây, cố gắng giải thích để cô gái kia hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Tại sao? Lắc đầu thật mạnh để xóa bỏ mọi ý nghĩ mới nảy sinh trong đầu, Saebyuk quay người bước ra phía cửa, nhưng cô lập tức dừng lại khi nghe tiếng gọi gấp rút của Jessica.

“Ở lại đi,” lẽ ra Jessica đã có thể chờ đợi câu trả lời cho lời đề nghị của mình, nhưng với lòng tự tôn của một tiểu thư, cô nhanh chóng tiếp lời, “nếu cô muốn.”

Saebyuk nhướng mắt trước thái độ trịch thượng từ cô tiểu thư rồi vặn lại “So với nơi này thì hình như tôi quá ‘nhơ bẩn’ nên tốt nhất có lẽ tôi phải đi thôi.”

Cô vừa dợm bước khỏi căn phòng thì nghe tiếng ho của Jessica. Trong giây lát, cô đã nghĩ mình có thể phớt lờ chuyện đó, nhưng tiếng ho bất chợt đó lại kéo theo đồng bọn, giờ thì cô gái tóc vàng kia ho nhiều đến nỗi không kiểm soát được. Điều này gợi cho cô nhớ đến một người mà cách đây không lâu đã rời xa cô.

Khi cô quay người lại (dường như là lần thứ hàng triệu kể từ khi cô đặt chân vào dinh thự nhà họ Jung trong ngày hôm ấy), cô thấy Jessica đang rất vất vả với lấy cốc nước ở chiếc bàn kế bên.

Saebyuk cầm lấy chiếc cốc và đưa cho Jessica. Cô gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào cốc nước, vẫn tiếp tục ho.

“Sao hả? Tôi không bỏ gì vào đó đâu.” Cô nói, có vẻ bị tổn thương.

Jessica do dự rồi cầm lấy chiếc cốc, uống nước. Sau khi cơn ho đã dịu lại, cô khẽ thì thào “cảm ơn”.

Saebyuk nhún vai rồi xem xét xung quanh. “Người hầu của cô đâu? Cô đang bệnh, không lẽ họ để cô ở đây một mình.”

“Tôi đã bảo họ đi rồi, tôi không cần ai giúp” Jessica nói, hơi cáu kính một chút. Cô biết mình cần được giúp đỡ, nhưng điều cô không cần chính là những lời đồn thổi sau lưng mình – tin đồn về những âm thanh mà cô thì thầm mỗi khi những giấc mơ ấy xuất hiện. Cô nhìn cô gái trước mặt mình và tự hỏi liệu cô ấy có lại tiết lộ chuyện gì của mình hay không.

“Rõ ràng là cô cần sự trợ giúp.” Cô gái có đôi mắt to tròn chế giễu.

Jessica mở miệng, sẵn sàng phản ứng nhưng rồi quyết định ngừng lại. Dường như đúng thế, có lẽ cô cũng hơi cần ai đó giúp đỡ và có lẽ là cả… ai đó ở bên; vậy nên cô năn nỉ - theo phong cách “Jessica Jung”. “Nghe này, hãy xem như chúng ta đình chiến đi. Cô có thể ở đây để giúp đỡ tôi vì giờ cô cũng không có gì để làm.”

Cô thề rằng những lời mình vừa nói ra có thể làm bất cứ ai bực mình bỏ đi, nhưng cô lại thầm mỉm cười khi cô gái kia khẽ gật đầu.

“Cũng được. Tôi sẽ ở lại đây – cho tới khi Taecyeon ra về.” Saebyuk lẩm bẩm một cách khó chịu. Càng nhìn thấy cô tiểu thư này bao lâu, cô càng không ưa cô ta bấy nhiêu; nhưng cô vừa đồng ý sẽ ở lại, mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao. Saebyuk tự thuyết phục chính mình rằng chỉ là cô không muốn tình trạng của cô gái kia thêm trầm trọng hơn thôi.

Nhằm né tránh ánh mắt của người đối diện, Saebyuk dán chặt mắt vào những chiếc chén làm từ ngà voi trên bàn. Chúng được sắp xếp ngay ngắn – rất ngay ngắn và vẫn chưa được đụng vào.

“Cô vẫn chưa uống mấy thứ này sao?”

Jessica nhìn đống chén thuốc rồi nhăn mũi khó chịu. “Không, nó… khó ngửi quá.”

“Tiểu thư Jung, lúc nào cô cũng đánh giá mọi việc một cách dễ dãi chỉ vì ấn tượng đầu tiên thế này sao? Mặc dù thuốc có vị và mùi khó chịu, nó có thể chữa cho cô khỏi bệnh.”

Cô đã được nhắc nhở từ trước rồi. Jessica nhớ lại những điều Sooyoung nói với mình không lâu trước đây. Không phải lúc nào mọi thứ cũng như vẻ ngoài của chúng, và hối hận luôn đến vào thời khắc cuối cùng. Cô cố gắng hết sức để không tưởng tượng cảnh Saebyuk và anh họ mình, Taecyeon, nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy “làm việc”, dù nỗ lực đến đâu cô cũng không thể xóa bỏ ý nghĩ trong đầu và thứ cảm giác không thể lí giải trong lòng mình.

Saebyuk bực tức khi không nhận được phản ứng từ người đối diện. “Cô thừa biết vẻ ngạo mạn của mình chỉ có thể khiến con người sợ chứ không phải bọn vi khuẩn đúng không?” cô chế giễu. Sau đó, cô cầm lấy một chén thuốc rồi thúc giục “Đây, uống cái này đi.”

Jessica tránh đầu sang một bên để không phải ngửi thấy mùi khó chịu. “Tôi sẽ không uống mấy thứ thuốc mùi vị kinh khủng như thế đâu.”

“Cô biết không, cô không nên kén chọn khi uống thuốc. Cô không biết mình may mắn thế nào mới có thuốc để uống thế này đâu.”

Jessica nhận thấy vẻ u sầu trong giọng nói của cô gái. Cô vẫn giữ yên lặng, để cô gái với đôi mắt to tiếp tục “Giá như chúng tôi cũng may mắn như cô, có lẽ mẹ tôi vẫn còn sống, và tôi sẽ không phải…”

“Mẹ cô… Bà là lí do mà cô trở thành…”

Như thể biết trước cô gái tóc vàng muốn nói điều gì, Saebyuk trả lời “Chúng tôi chẳng có bà con họ hàng gì, và phải có ai đó chi trả các chi phí. Tôi không phiền lòng khi phải trở thành ‘ai đó’, nhưng… tôi vẫn không thể cứu mẹ.”

“Tôi… không biết lại có chuyện đó…” Dù không muốn thừa nhận, nhưng Jessica cảm thấy có lỗi. Cô thực sự cảm thấy có lỗi khi đã nóng vội kết luận cô gái ấy là người nhơ bẩn. Cô chưa từng bận tâm tìm hiểu lí do tại sao cô ấy lại làm cái nghề như thế. Tất cả những gì cô biết bên ngoài bức tường an toàn đang bao bọc lấy cô chỉ là công việc kinh doanh. Đói nghèo hay có một cuộc sống thiếu thốn những vật dụng cần thiết chưa từng xảy ra trong đời cô nên cô nghĩ rằng đấy không phải chuyện mình phải quan tâm.

Jessica nhăn mặt khi nhận thấy một thứ cảm giác kì lạ ngập tràn trong lòng. Chắc chắn đó không phải do bệnh tình của cô. Cô ghét mỗi khi ở bên Saebyuk, cô đều nhận thấy mình đang bước vào một thế giới khác biệt hoàn toàn.

Saebyuk vờ nhún vai như thể chẵng có gì quan trọng, nhưng vẻ mặt của cô đã nói lên tất cả. Cố gắng lảng tránh vấn đề, cô đưa cái chén lại gần mặt cô tiểu thư. “Nếu thấy có lỗi, tiểu thư Jung, tốt hơn là cô nên uống hết chén này đi.”

Jessica dán mắt vào chiếc chén. Cô muốn uống hết; và thực sự cô rất muốn, với ý nghĩ điều đó sẽ làm giảm phần nào “sự đau đớn” mà cô đang cảm thấy – nhưng mùi của thuốc lại quá nồng.

“Uh… không?”

“Vậy mà tôi đã nghĩ cô sẽ hết ngoan cố đấy. Chắc tôi phải dùng biện pháp mạnh ép cô uống thôi” Saebyuk nói trong khi thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, với chén thuốc trong tay. “Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.”

Một luồng gió mạnh ùa vào khung cửa sổ đang mở, và một luồng mùi thuốc lại xộc vào mũi cô tiểu thư bướng bỉnh.

“Không, đưa cái đó tránh xa khỏi tôi.” Jessica nói, nhưng Saebyuk đã nhanh hơn, cô gái với đôi mắt to tròn giữ chặt gáy của cô, đưa chiếc chén lại gần miệng Jessica. Theo phản xạ, cô gái đang mắc bệnh nhảy khỏi giường và ném chiếc chén ra xa; kết quả là thuốc bắn tung tóe lên người cô và cả người Saebyuk.

Jessica cúi nhìn bộ đồ nhuốc nhem của mình rồi nhìn sang Saebyuk. Cô gái kia nhìn cô với đôi mắt lo lắng trước khi nở nụ cười ngượng ngùng.

“Tôi không cố ý…”

“Tất nhiên là cô đâu có cố ý làm hỏng chiếc áo mà tôi thích nhất” Jessica mỉa mai trong khi cố lau thứ chất lỏng trên người (một cách vô vọng). “Giờ thì nó trở nên đẹp hơn rồi đấy.”

Saebyuk nhanh chóng rút khăn tay ra nhằm lau vết ố mà cô đã gây ra. “Để tôi giúp cô.”

“Không cần, được rồi. Cô chỉ cần đứng yên đó thôi.” Jessica nhấn mạnh trong khi cẩn thận nhìn theo, đề phòng cô gái trẻ tuổi đến gần hơn.

“Tôi có thể - waaah!” Thật không may, trượt chân vào ngay chỗ nước khiến Saebyuk mất thăng bằng và té ngã, kéo theo cô gái kia cùng ngã xuống.

Jessica nhăn mặt đau đớn khi đầu cô đập mạnh xuống sàn gỗ cứng. Cô ôm lấy gáy của mình, tính thét lên trách mắng nhưng ngay khi nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái đang đè lên người mình – mọi ngôn từ bỗng dưng biến mất.

Saebyuk khẽ cắn nhẹ môi dưới, đầy lo lắng, vì khoảng cách quá gần giữa khuôn mặt cô và Jessica – Jessica Jung. Đúng thế. Đây là Jessica Jung, tiểu thư dòng họ Jung. Mày không nên có bất kì cảm xúc nào với cô ấy, Saebyuk tự nhủ bản thân, thế nhưng cơ thể cô lại không nghe theo lời mách bảo ấy; làm sao cô có thể cử động khi Jessica Jung đang từ từ nhấc đầu lên, lại gần cô và rồi -

“Jessica, chị sẽ không tin đâu nhưng –“Sooyoung bỏ lửng câu nói ngay khi chứng kiến cảnh tượng không lấy gì làm thú vị trước mặt mình. “H – Hai người đang làm gì thế?”

Cả hai nhanh chóng tách khỏi nhau và đứng dậy khi bị bắt tại trận.

Jessica liếc nhìn Saebyuk, khuôn mặt cô ấy vẫn đang đỏ bừng giống như cô lúc này vậy, trong giây lát, trước khi chuyển ánh nhìn về em họ mình. Cô lập tức chải lại tóc và trả lời “Không có gì. Cô ấy chỉ giúp chị lau khô vết bẩn trên áo thôi.”

Sooyoung nhíu mày hoài nghi. “Trong tư thế đó sao? Mà tại sao cô ta lại có mặt ở đây?” cô hỏi Jessica, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô gái ‘nhơ nhuốc’.

Cho dù bình thường Sooyoung vốn là một cô gái hòa nhã, nhưng Jessica biết rõ em họ mình khá độc đoán khi nói về chuẩn mực dành cho các tầng cấp xã hội. Jessica không cần phải nhìn mới nhận ra Saebyuk đã trở nên cứng đơ trước ánh mắt hằn học của Sooyoung.

“Sooyoung, em có chuyện gì muốn nói với chị sao?” cô hỏi, nỗ lực giải cứu Saebyuk khỏi những câu hỏi chất vấn có thể xuất hiện.

“Oh… đúng thế!” lập tức bị phân tâm, nụ cười lại xuất hiện trên môi Sooyoung khi cô nhớ lại lí do mình đến gặp Jessica. “Bác vừa bảo với em Tiffany unnie sắp quay lại rồi. Ngày mai chị ấy sẽ ghé đến nhà ta.”

Đôi mắt Jessica bừng sáng khi nghe tin ấy. “Thật thế sao? Wow… Chị không thể chờ đợi thêm chút nào để gặp được chị ấy.”

Rõ ràng gương mặt cô ánh lên vẻ hạnh phúc, và Saebyuk đã nhận thấy điều ấy.

“Em cũng thế! Đã… 5, 6 năm rồi ấy chứ? Chị có nhớ lúc chúng ta còn nhỏ, tụi mình rất hay cãi nhau khiến chị ấy phải phát điên lên không?”

Jessica đảo mắt. “Ah, lại nữa rồi… em họ à, đừng có khai chiến.”

“Sao? Không lẽ chị xấu hổ vị em luôn đánh bại chị à?” Sooyoung nói với nụ cười tự mãn.

“Đâu phải lúc nào em cũng thắng chị đâu! Chỉ là chị quá tốt bụng nên mới không đánh lại em đau như lúc em đánh chị,” Jessica biện minh. “Ah… nhưng cho dù gần như lúc nào em cũng thắng chị, còn chị thì bị thương và trầy xước, chị cũng vui vì Fany unnie luôn chăm sóc cho chị.”

Saebyuk cảm thấy không thoải mái. Cô biết mình không là gì trong cuộc đời Jessica Jung và cũng sẽ không bao giờ. Cô biết vị trí của mình, và vị trí của cô không phải là trong căn phòng này. “Tôi nên đi thôi.”

“Oh, tôi không để ý cô vẫn còn ở đây.” Sooyoung nhận xét, trao cho cô cái liếc xéo.

“Sooyoung!” Jessica nhìn em mình bằng ánh mắt không hài lòng.

“Tiểu thư Jung, không sao đâu.” Saebyuk nói trong khi đứng lên và bước ra phía cửa. “Lần sau đừng quên uống thuốc nữa. Tạm biệt.”

Saebyuk cảm nhận được ánh mắt Jessica dõi theo mình, và điều ấy chỉ khiến cô bước đi nhanh hơn thôi. Cô không muốn ở lại đây. Cô không thuộc về nơi này, và cô cũng không xứng đáng.

Xét cho cùng, cô cũng như bộ váy mà cô đang mặc…

Nhơ bẩn.

~~~

“Tiểu thư Jung, những đồ cô yêu cầu đã tới rồi ạ” một người hầu lên tiếng.

Jessica gật đầu và ra hiệu cho anh ta đặt tất cả lên bàn. Cô chờ cho người ấy ra ngoài rồi mới dỡ đồ đạc ra. Cô mím môi, nhìn ngắm những bộ váy được đặt may sẵn, cố gắng lựa chọn bộ đẹp nhất.

“Em họ Sooyoung, tới đây chút nào.” Jessica đề nghị, giọng nói đầy phấn khích khi nhìn thấy em mình bước xuống cầu thanh. “Em ngủ ngon không?”

Sooyoung che miệng ngáp dài trước khi lại gần Jessica “Không hẳn. Hôm qua mưa lớn quá, em phải lấy gối che qua đầu để hạn chế tiếng ồn.”

“Nói chị nghe xem nào.” Jessica nhăn mặt. Cô ghét mưa – hay đúng hơn là cảm giác mà những cơn mưa mang lại. Giống như mọi vật đều trở nên ảm đạm.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu tại sao em gái mình lại yêu những ngày mưa. Cô còn hoài nghi – nếu được cho phép, liệu Krystal có thể sống cả ngày dưới trời mưa hay không nữa. Cô bé khẳng định chắc nịch rằng bị ướt dưới những cơn mưa tầm tã đem lại cảm giác tự do, được phóng thích khỏi cuộc sống giam hãm. Thậm chí cô bé cứ nằng nặc bảo Jessica nên thử trải nghiệm những cảm giác tự do thế; nhưng cảm ơn, không cần đâu, Jessica thà ở lì trong nhà, đọc sách trong thời tiết đó còn hơn. Như thế sẽ an toàn hơn.

Thảo nào mà người ta vẫn thường so sánh chị em nhà họ Jung như hai cực trái ngược nhau. Krystal là người thích phiêu lưu mạo hiểm; Jessica lại thích làm mọi việc tuân theo nguyên tắc.

Nhưng chẳng có vấn đề gì, vì cho dù khác biệt hay không, Jessica vẫn rất yêu em gái.

Cô nhớ cô bé, thắc mắc giờ đây cô bé sống ra sao. Cũng đã gần một năm trời rồi, nhưng Krystal vẫn chưa hề gửi cho cô dù chỉ là một bức thư. Với một người bướng bỉnh cứng đầu như cô bé, Jessica biết rằng em mình đã cố gắng kiềm chế không liên lạc với bất kì ai cho tới khi có thể chứng tỏ được bản thân.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ, Jessica quay sang em họ mình. “Nhân tiện, em nghĩ sao về mấy bộ đầm này? Cái nào đẹp hơn?”

Cô gái kia trầm tư suy nghĩ, nhìn lướt qua những bộ đồ vừa được giới thiệu. “Hm, em nghĩ bộ màu đen này sẽ hợp với chị lắm. Mà sao, hôm nay chị tính đi đâu à?”

“Cô ấy mà mặc cái đầm trắng này chắc sẽ rất đẹp đây. Quý phái và không quá hở hang” Jessica lẩm bẩm, một mình. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của em họ mình, cô rạng rỡ tươi cười và giải thích “Cái này không phải là cho chị, à mà đúng thế, chị đang tính ra ngoài.”

Sooyoung nhăn mặt. “Nhưng chị à, Tiffany unnie và gia đình lát nữa sẽ đến đây mà.”

“Mấy giờ?”

“Chiều nay.”

Jessica liếc nhìn đồng hồ rồi gật đầu. “Nhớ rồi. Đừng lo. Chị sẽ về nhà đúng giờ. Hãy ở bên chị ấy lúc chị đi vắng nhé.”

Trước khi để cho em họ mình có thể phản ứng thì cô đã bước chân ra ngoài rồi.

~~~

“Xin chào tiểu thư Jung!” tên quản lý chào to ngay khi nhìn thấy bóng người vừa ghé đến. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán lão. “Oh… uhm Im Saebyuk…”

Lần này, trước khi đến đây, Jessica đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho những việc thế này có thể sẽ xaỷ ra. “Cô ấy đang tiếp khách à? Thế cũng được. Tôi sẽ chờ cô ấy ở đây.”

Lão quản lý lau vội mồ hôi trên trán. Lão có thể nói sao đây? Rõ ràng là Jung tiểu thư có tình cảm nào đó với nhân viên của lão, và lão vẫn không chắc phản ứng của cô ấy sẽ thế nào. Tuy nhiên, tốt nhất là không nên che giấu bất kì điều gì – nhất là với người nhà họ Jung.

“Tiểu thư Jung… uh, tôi e rằng tối nay Saebyuk sẽ không thể đi cùng cô được.”

“Tại sao không?”

“Cô ấy đã có lịch với một vị khách khác – “

Ngay lúc đó, một cặp nam nữ xuất hiện từ bên cửa sau của nhà chứa. Một người đàn ông, khoảng độ 40 tuổi vòng tay ôm lấy một cô gái. Ông ta bước đi nghiêng ngả, và cô gái với đôi mắt to tròn kia phải dìu ông ta đi.

“Ông… ông phải may mắn lắm mới có được Saebyuk làm ở đây đấy nhé… cô ta rất tuyệt vời…” người đàn ông nói với lão quản lý.

Cả căn phòng ngập tràn trong mùi rượu, và bất kì ai cũng có thể thề rằng tên này có mùi như thể ai đó vừa tắm trong một bể đầy rượu.

“Haha ông Park, tôi mừng vì ông thích cô ta.” Lão quản lý trả lời trong khi quan sát tiểu thư Jung một cách lo lắng.

Mặt lão kia đỏ ga.y, ông ta xoay mặt về phía cô gái kế bên mình và ngửi tóc cô ấy. Đôi mắt đầy sự thèm muốn, như thể lãm muốn ăn tươi nuốt sống Saebyuk. “Tất nhiên rồi… Ai lại không yêu cô gái này chứ?”

Đây chính là một trong những trường hợp hiếm hoi mà Saebyuk cảm thấy không thoải mái trong công việc. Cô đã quá quen với những cảm giác say này rồi, nhưng đêm nay, cô không tài nào ngăn được cảm giác đó. Đúng là cô e ngại về người khách này. Nhưng điều khiến cô càng thêm phần không thoải mái chính là việc Jessica Jung đang hiện diện ở đó, quan sát mọi thứ.

Cô hướng ánh mắt rời khỏi phía đôi mắt vẫn không chớp của Jessica, rồi quay sang lão quản lý, nói “Quản lý, tối nay tôi không đi với ông Park có được không? Tôi thấy hơi mệt.”

“Gì chứ? Sao tự dưng – “ lão ta vừa nghiến răng vừa nói. Tuy nhiên, lão đã dịu bớt phần nào khi nhìn thấy đôi mắt van nài của Saebyuk. Lão chẳng quan tâm gì mấy đến những cô gái làm việc cho lão, nhưng lão biết mình cần phải quan tâm đến nhân viên giỏi nhất của mình – nhất là trước mặt Jessica Jung si tình. “Được rồi. Để tôi nói chuyện với ông ta.”

“Tôi xin lỗi thưa ông Park, nhưng tôi vừa được biết Im Saebyuk cảm thấy không khỏe. Cô ấy không thể đi cùng ông được.”

“Oh, là thế sao? Đừng lo. Chắc chắn tôi sẽ khiến cô ta cảm thấy tốt hơn… haha…”

“Nhưng – “ Saebyuk cố gắng nhấc tay lão ra khỏi vai mình, nhưng không có tác dụng.

“Thôi nào, ta đi thôi…” ông Park nói trong khi giữ chặt cổ tay Saebyuk và lôi cô về phía cửa ra vào. “Chúng ta sẽ rất vui vẻ đấy…”

Khi ra đến gần cửa, Saebyuk nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đầy quyền thế vang lên phía sau.

“Ông không nghe thấy sao? Ông ta bảo Saebyuk không được khỏe.”

“Cô… là ai?” lão già nheo mắt trước khi reo lên “Hah! Tôi biết cô là ai rồi! cô là Jessica Jung, nhưng biết sao không? Tôi không quan tâm! Cô có là ai đi chăng nữa cũng không thành vấn đề gì, tôi cũng không sợ đâu.”

“Ông nói đúng đấy, ông Park, không thành vấn đề gì. Tất cả những vấn đề mà ông cần phải biết chính là cô gái này sẽ đi với tôi ngay lúc này.” cô liếc nhanh nhìn quản lý, và khi lão ta gật đầu, cô tiểu thư bẻ cổ tay lão già đang say kia và kéo Saebyuk ra khỏi lão.

Ông Park thét lên trong đau đớn và lên tiếng chửi rủa cô gái tóc vàng, nhưng lại nhanh chóng bị lão quản lý ngăn lại.

“Tối nay tôi sẽ trả ông gấp đôi cái giá mà lão trả” Jessica nói với quản lý trước khi kéo lại Saebyuk rời khỏi đó.

~~~

“Đừng kéo tôi nữa. Tôi… Tôi nên quay về.” giọng nói của Saebyuk vang lên yếu ớt, nhưng cũng đủ cho cô gái tóc vàng kia nghe thấy, nhưng cô ấy vẫn không nới lỏng tay mình. “Tiểu thư Jung… cô đang đưa tôi đi đâu thế này? Tiểu thư… Jessica! Cô đang đưa tôi đi đâu?”

Như thế, Jessica buông tay cô ra.

“Trong trường hợp mà cô còn chưa nhận ra thi tôi cho cô biết tôi đang cứu cô khỏi cái địa ngục sống ấy!” cô gái tóc vàng nói đầy tức giận, vẫn xoay lưng lại với Saebyuk.

“Vui thật đấy.” Saebyuk cười khãy trước khi tiếp tục, “Cô thật sự nghĩ mình là Hiệp sĩ ánh sáng hở Jessica? Cho dù cô thật là thế đi chăng nữa, thì đây không phải chuyện cổ tích đâu.”

“Sao cô lại cứng đầu đến thế? Cô thật sự muốn quay lại đó sao?”

“Không phải là tôi muốn, mà là tôi phải làm thế. Tôi phải quay lại làm việc.”

Jessica quay lại và đối mặt với Saebyuk. “Làm việc? Cô gọi đó là ‘công việc’ sao?” cô nhận xét đầy chế giễu như không tin được điều mình vừa nghe

“Tôi sống nhờ vào đó.”

“Đó là tất cả những gì cô muốn sao? Để sống ư? Nếu đó là ước mơ của cô thì tôi nghĩ cô đã chọn sai con đường rồi! Việc đó có thể giết chết cô đấy. Cô không thấy ánh mắt của gã đàn ông lúc nãy sao? Lão ta không chỉ đồi bại, mà còn loạn trí nữa!”

Saebyuk đột nhiên rùng mình với ý nghĩ đó, nhưng cô biết mình không có lựa chọn nào khác. “Đúng thế, ước mơ của tôi rất đơn giản, không như cô, và chúng tôi cũng đã gặp nhiều tình huống như thế trước đây rồi.” Cô nhìn Jessica và nhẹ giọng vì biết rằng cô gái ấy cũng chỉ lo lắng cho cô thôi. “Giờ thì, làm ơn để tôi quay lại với ‘công việc’.”

“Không! Nếu cô muốn, tôi có thể chuộc – “ Jessica bỏ lửng câu nói, và hơi thở của Saebyuk cũng trở nên như thế. Đột nhiên, Saebyuk cảm thấy biết đâu giữa hai người sẽ có hi vọng.

Cô nhìn cô gái kia một cách chăm chú, nhưng mặt khác, Jessica lại nhìn sang hướng khác và liếm môi, như thể vừa nhận ra mình đã lỡ lời.

“Ý tôi là… Tôi có thể giúp cô.”

Trái tim Saebyuk trở nên tan nát sau lời nói ấy. Cô biết, lẽ ra mình không nên đặt quá nhiều kì vọng. “Jessica… Tôi không phải là một thiếu nữ đang gặp khó khăn. Tôi không cần giúp đỡ.”

Cô trao cho Jessica một nụ cười buồn, dợm quay người lại nhưng rồi lại cảm thấy một lực siết nhẹ trên tay mình.

“Đừng… quay lại, làm ơn.”

Cô khẽ kháng cự, nhưng lần này Jessica không buông tay. Cô quay người Saebyuk lại để hai người đối mặt nhau và bước một bước về phía trước.

“Tôi…” giọng nói Jessica trở nên căng thẳng, như thể cô không quen việc nói lời xin lỗi với người khác. Nhưng cuối cùng, cô cũng cố gắng “Tôi xin lỗi… Tôi không có ý làm cô bực mình, nhưng thật sự thì tôi thấy rất khó chịu khi thấy cô làm việc ở một nơi như thế, tôi không thích nghĩ đến cảnh… người ta đụng chạm đến cô…”

Saebyuk cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường, rồi đột nhiên lại trở nên khó thở. Không chỉ vì lúc này Jung tiểu thư trở nên dịu đi một cách không thể ngờ tới, nhưng những gì mà cô ấy vừa nói… Saebyuk thật sự không biết phải diễn tả điều này thế nào; và đôi mắt ấy… ánh lên sự xúc động mà Saebyuk không thể hiểu được; chính ánh mắt này thúc giục niềm khao khát trong cô, và đột nhiên cô lại có cảm giác như đã biết Jessica Jung – từ rất lâu rồi.

Nhưng thế cũng không thể lý giải được gì. Làm sao cô lại biết người ấy được chứ?

Trước khi Saebyuk có thêm chút thời gian suy nghĩ, cô nhận thấy Jessica đột ngột nghiêng người về phía mình. Luồng hơi thở nóng khuấy động, khiến cô cảm thấy rộn ràng ngay khi đôi môi Jessica chạm vào môi cô, và hôn cô – một chút quá mãnh liệt. Cô thấy rùng mình khi cô gái kia đưa tay xuống vùng lưng mình và đưa cô lại gần hơn, kéo dài nụ hôn. Dường như cô ấy không thể kiểm soát bản thân như mọi khi. Tuy ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng bị cuốn hút tưng tự bởi đối phương, Saebyuk liền đáp lại bằng cách vòng tay quanh cổ Jessica và hôn đáp trả.

Jessica không biết cái gì đã nhập vào mình, nhưng cô không thể ngừng hôn Saebyuk. Một giọng nói văng vẳng trong đầu cảnh báo cô đây chỉ là một sai lầm, và cô gái này không phù hợp với cô, nhưng giờ đây cô đang chìm đắm trong thứ tình cảm mà không thể cưỡng lại được, Saebyuk đem lại cho cô cảm giác tuyệt vời mà Jessica không hề muốn phải từ bỏ sớm đến thế.

Nụ hôn chỉ kết thúc khi cả hai người phải cần đến không khí.

Họ đã tách ra, nhưng vẫn tựa vào trán nhau, cả hai cùng nhìn nhau; không ai lên tiếng cả. Ngoài việc thiếu oxy, hai người vẫn còn chìm đắm trong việc vừa diễn ra.

“Tại sao?” cuối cùng Saebyuk cũng hỏi, hơi thở gấp gáp; đôi môi khẽ cong lên, như thể đang kiềm chế một nụ cười. Saebyuk vẫn không chắc tại sao cô gái tóc vàng lại làm điều cô ấy vừa làm, nên cô không muốn thổ lộ hết cảm xúc của mình để rồi, một lần nữa, bẽ mặt vì chuyện ấy.

“Bởi vì…” giọng nói Jessica nhỏ dần.

Bởi vì sao? Thậm chí cô còn không rõ. Điều cô vừa làm còn hơn cả sự liều lĩnh; nó ngoài bản chất và cá tính của cô; nhưng cô nhận ra rằng – hôn Saebyuk – là cách duy nhất khiến tâm trí đang rối bời của cô được ôn hòa lại.

Liệu cô có nên với Saebyuk điều cô thật sự cảm nhận được không? Liệu cô ấy có hiểu được cô, hay sẽ “cười trừ” như lần trước?

Cô nhìn vào cô gái trẻ tuổi hơn, nhận ra mong đợi trong đôi mắt có thể khiến người ta yếu lòng ấy, và cô đã bị khuất phục.

“Bởi vì… mỗi khi ở bên cô, tôi thấy bối rối, như bị say mê, và không thể kiềm chế - những cảm giác mà tôi không quen thuộc cho lắm; nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình mê đắm với những cảm giác ấy, chúng khiến tôi muốn quay lại tìm cô, muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn; tôi muốn tìm hiểu làm thế nào mà chuyện đó lại có thể xảy ra… cô đã làm gì với tôi thế này?”

Saebyuk cắn môi dưới, nhưng cũng không ngăn được nụ cười xuất hiện trên gương mặt khi lắng nghe lời thổ lộ của Jessica về cảm xúc của cô. Cô đặt tay lên má Jessica. “Cậu đã làm gì với mình thì đúng hơn?

Trước khi Jessica kịp trả lời, cô bị phân tâm vì những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống mặt mình. Cô chớp chớp mắt, rồi giơ tay lên che phía trên mắt để ngước nhìn lên trời.

“Mưa rồi,” cô chỉ ra một điều hiển nhiên.

Saebyuk không bận tâm đến việc xác nhận điều cô vừa nói. Cô ấy chỉ tiếp tục nhìn Jessica và mỉm cười một cách âu yếm.

“Hôn mình lần nữa đi,” cô đề nghị, nhưng cô đã khẽ rướn người về phía cô gái đối diện.

“Chờ đã!” Jessica kêu lên trong khi khẽ nghiêng đầu ra sau. “Hình như trời sắp mưa lớn rồi. Chúng ta nên –“ cô ngừng lại khi cô gái kia đặt một ngón tay lên môi cô, ngăn không để cô dứt lời.

“Bây giờ cậu không phải khách hàng của mình,” Saebyuk thì thầm, môi họ chỉ cách nhau gang tấc, “vậy nên đừng bảo mình phải làm gì…”

Cô thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng một nụ hôn khác. Đã từ lâu, Saebyuk luôn cảm thấy mình lạc lõng, nhưng lúc này đây, dưới bầu trời đầy mưa và chia sẻ nụ hôn với cô gái cứng đầu mà cô đã từng nghĩ không thể ưa nổi này, cô cảm giác như cô đang ở một không gian lý tưởng, một khoảng thời gian lý tưởng, và với một người lý tưởng. Bất kỳ một ý nghĩ nào về việc quay trở lại nhà chứa đã biến mất khỏi tâm trí Saebyuk.

Một lần nữa, Jessica đón nhận và đáp trả nụ hôn cùng với sự khao khát mãnh liệt như đối phương. Lần đầu tiên trong đời, cô tiểu thư kín đáo và luôn theo khuôn mẫu giờ không hề bận tâm đến những đôi mắt soi mói của người đời. Đắm mình trong cơn mưa nặng hạt đem lại cho cô cảm tưởng như chỉ có hai người tồn tại trên thế giới này vậy.

Mặc dù bản thân Jessica vẫn không thể thích thú với cảm giác ướt đẫm dưới cơn mưa vì nó đem lại sự lạnh lẽo, nhưng đồng thời, nó còn cho cô thêm lí do để có thể ôm cô gái kia chặt hơn – cô thích cảm giác đó.

Trước khi hoàn toàn mất hết kiểm soát, lúc này đây Jessica nghe thấy giọng của Krystal vang vọng đâu đó trong suy nghĩ.

“Unnie, em nghĩ những ai cho rằng hạnh phúc là những gì liên quan đến ánh mặt trời…

…hẳn chưa từng nghe đến khiêu vũ dưới mưa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro