[LONGFIC][Trans] Kismet: Mistake [Chap 1+2], Yoonsic, Soofany, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prologue

Ngày 19 tháng 7, 1669.

Những giọt mưa lớn bắt đầu rơi xuống từ bầu trời u ám giống như đang phản ảnh những gì cô đang cảm nhận.

Cô có thể nghe thấy được một tiếng tát tay cách đây vài mét.

"Con quỷ cái! Mày giết con tao—trả lại con trai cho tao!"

Jessica muốn bước tới, muốn đứng bên cạnh để bảo vệ cho người con gái hiện đang cuối đầu xuống; nhưng đôi bàn chân cô dường như bị cứng lại như xi-măng.

"Dẫn cô ta vào khám mau," một tên cảnh sát nói trong khi cố kéo người đàn bà kia ra khỏi tội tình nghi, để ngăn bà thôi đánh cô gái mắt nai ấy tiếp tục. "Cô ta sẽ ngồi và chờ ngày thẫm án vào 3 ngày sau.”

Tên cảnh sát trao đổi một cái nhìn đầy hàm ‎ý (và cũng có lẽ, gian tà) với người đàn bà lớn tuổi, trước khi tiếp tục còng tay cô gái trẻ lại.

Đừng dẫn cô ta đi, Jessica muốn nói; nhưng dường như không có âm thanh nào thoát ra khỏi cái miệng đang cứng đơ của cô. Cô chỉ có thể đứng nhìn người yêu mình bị dẫn đi trong vô vọng.

Khi họ đi qua lướt Jessica, người con gái đó ngẫng đầu lên và nhìn cô. Đôi mắt không thần của cô ta như cắt đứt tim của Jessica ra từng mảnh. Điều mà càng làm cô đau hơn là khi cô gái cố nở một nụ cười yếu ớt như để nói “mọi thứ sẽ ổn thôi”.

Nhưng mọi việc sẽ ổn sao?

Ngày 22 tháng 7, 1669.

Jessica đốt điếu xì gà lên và hút nó một cách vội vã, khiến cô phải ho dữ dội. Cô không phải là loại người thích hút thuốc. Nói đúng hơn, cô chưa bao giờ giống như hiện giờ -- chưa bao giờ như vậy cho đến khi một người con gái nào đó bước vào cuộc đời của cô.

Người con gái đó là một sai lầm, mọi người đều răn cô như thế.

Một sai lầm.

"Ai cũng sẽ xét đoán chị dù chị có làm gì đi nữa. Họ sẽ nói với chị những gì chị đang làm là sai. Nhưng unnie à, hãy đứng vững! Chị không thể làm vừa lòng được mọi người đâu nên hãy cứ có niềm tin vào trái tim của mình đi.”

Đó là những gì em cô – người trẻ tuổi hơn cô – đã từng nói với cô trước khi nó bỏ nhà ra đi.

Thật lạ thay, mặc dù nhỏ tuổi hơn, em của cô Krystal lại được coi như là con chiên ghẻ* trong gia tộc nhà họ Jung. Con bé bác bỏ mọi giá trị và quy tắc được xã hội công nhận vào bấy giờ, và thậm chí từ bỏ mối quan hệ tình thân để bước đi theo l‎ý tưởng và niềm tin của riêng mình.

Jessica nhớ cô đã từng không tán thành với những hành động đó, nói với con bé là nó đang làm một sai lầm hiễn nhiên.

"Là một sai lầm vì những gì em đang làm không được chấp nhận và thông cảm bởi mọi người à?” người con gái nhỏ tuổi hơn vặn hỏi lại với một cái khảy mũi. “Nếu vậy thì xin lỗi unnie, em không thấy cần thiết để thay đổi những điều đó.”

Krystal quá cứng cổ đi. Jessica sẽ không bao giờ giống như nó; đó là những gì cô nghĩ trước khi biết Im Yoona.

Ai có thể ngờ được một người con gái đơn giản thế thôi có thể ảnh hưởng cô tới như vậy?

Ngay từ thưở bé, Jessica đã được dạy phải luôn làm chuyện đúng – phải luôn đúng vào mặt chính trị cũng như về mặt xã hội.

Nhưng muốn làm “đúng” lại là cái đách gì đây chứ?

Jessica đã từng nghĩ sống cho chính đáng và đúng l‎y’ có nghĩa là không hạ mình xuống và pha trộn với những kẻ hạ đẳng hơn cô. Và cũng có lẽ đi yêu một người như Yoona cũng đồng nghĩa với đi ăn một trái cấm – có lẽ là một điều vui thõa nhưng hậu quá sẽ luôn đi kèm với nó‎.

Krystal…Jessica phân vân ko biết đứa em mình sẽ nghĩ sao về việc này?

"Unnie, ‘làm việc đúng l‎y’’ cũng tựa như người ta cố nhón chân đi qua chuồng gà để không bị dính phân vào trong giầy; nhưng cho đến cuối cùng, họ cũng hôi như phân thôi!"

Jessica vô thức tự cười khi cô nghĩ câu trả lời có khả năng phát ra từ miệng của Krystal. Đúng rồi, chắc có lẽ con bé sẽ nói như thế.

“Chị họ Jessica…”

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn khi có một ai đó bước vào phòng. Jessica liền dập tắp điếu xì gà được hút sắp xong, đứng bật dậy và nhào tới người ấy.

“Em họ Sooyoung! Yoona thế nào rồi? Hiện giờ cậu ấy ra sao?” cô tưới cô gái cao hơn với thật nhiều câu hỏi, hy vọng có thể biết thêm về tình hình hiện tại của Yoona; nhưng sự thiếu phản ứng khiến cô càng sợ hãi hơn. “Nói cho chị biết đi!”

"Vâng, cô ấy không sao...” Sooyoung cuối cùng cũng đáp lại. Nhưng giọng nói của cô không ứa ra sự hăng hái của tin mừng này.

Jessica thờ phào nhẹ nhõm, không nhận thấy được sự cố giả mạo trên gương mặt của cô em họ mình. Một nụ cười nở trên gương mặt cô khi cô hỏi, “Vậy thì tốt. Khi nào thì cậu ấy được thả ra?”

“Sớm thôi.” Sooyoung đáp lại nụ cười đó mặc dù sự thật là cô đang cảm thấy rất giằn vặt.

Cố lờ đi những suy nghĩ buồn rầu đó, cô ra dấu cho Jessica ngồi xuống chiếc ghế đằng sau. Hai người chị em họ ngồi đối diện nhau; Sooyoung cố chuyển một đề tài khác.

“Vậy thì ‎ý định trong tương lai của chị là gì?”

“Cha đã hứa từ nay sẽ không phản đối quan hệ giữa chị và Yoona nữa,” Jessica nói với một nụ cười đầy tự hào. “Có lẽ hai chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Chị – argh!”

Jessica chợt nhăn mặt khi cảm thấy lòng ngực của mình đau dữ dội, như bị ai đó đăm vào. Có cảm giác gì dó không ổn. Cô sụp người xuống khi cơn đau được hoành hành. “Arghhh!”

Sooyoung vội vã lại gần và nắm lấy cánh tay cô. “Chị không sao chứ?”

“Chị ...không sao.” Jessica gượng cười để trấn an em họ của mình mặc dầu màu da cô đã bị tái nhợt một ít. “Chắc tại chị vui quá khi nghĩ về điều ấy.”

Khi cơn đau trong ngực cô được thuyên giảm, cô chậm rãi nhìn lên – vừa kịp để trông thấy được nét mặt bức rứt của cô em họ mình. Bụng cô bắt đầu siết chặt lại trong lo lắng. “Có chuyện gì thế?”

Sooyoung nhắm chặt mắt lại và quay đầu đi. Cô thật không thể nhìn thấy chị họ của mình nuôi hy vọng giả này.

“Hãy quên cô ta đi.” Rồi. Cô đã nói rồi đó.

Cũng chưa hẳn. Nét mặt sửng sốt của Jessica như lặng lẽ thôi thúc cô phải nói thêm.

"Lời tuyên án đã định...cô ấy sẽ bị thiêu đốt – vào 1 tiếng sau."

TBC

*Con chiên ghẻ tiếng Anh là Black sheep. Cũng có nghĩa là 1 người lập dị hoặc khác hẳn những người trong 1 gia đình hoặc 1 nhóm.

Chapter One

“Haven't we met? You’re some kind of beautiful stranger.”

“Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? Hỡi người lạ mặt xinh đẹp.”

NGÀY 27 THÁNG 2, 1669.

Những chiếc đèn lồng trong suốt treo lơ lửng trên trần nhà, những ánh vàng lấp lánh tỏa sáng tràn ngập cả căn phòng, nền nhà được lát bằng một loại gỗ quý phản chiếu những hoa văn được trang trí một cách tinh xảo. Một nhóm người hầu trong bộ đồng phục chỉnh tề xếp thành hai hàng, luôn trong tình trạng sẵn sàng phục vụ khách đến dự tiệc. Đây thật sự là một bữa tiệc kiểu mẫu cho một buổi gặp mặt dành cho tầng lớp thượng lưu trong khắp vùng.

“Chúc mừng sinh nhật Tiểu thư Jessica! Đúng là một bữa tiệc tuyệt vời.”

“Xin cảm ơn, ngài Lee. Rất vui được gặp ngài.”

Jessica đã trả lời một cách vô cảm như thế hàng triệu lần tối nay rồi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của cô. Với tư cách là con gái lớn của dòng tộc Jung, một trong những dòng tộc danh tiếng và cao quý nhất vùng, có vẻ như tất cả mọi người đều mong muốn và ganh tị với những gì mà cô sở hữu.

Tuy nhiên, là một người không ưa thích những sự kiện đông người và ồn ào náo nhiệt, Jessica cảm thấy “biết ơn” khi âm nhạc cất lên, ngập tràn sảnh tiệc; bởi vì điều này cũng có nghĩa là mọi người sẽ cùng nhau tiến ra sàn khiêu vũ.

Suốt cả buổi tối, cơn nhức đầu của cô dường như càng trầm trọng, tỉ lệ thuận với sự ồn ào; giờ đây, cuối cùng thì Jessica cũng đã có thể lén đi và tìm cho mình một chỗ yên tĩnh, tránh xa sự chú ý thái quá trong giây lát. Hay cũng có lẽ, cô có thể quay trở lại phòng mình để chợp mắt một chút. Hài lòng với ý nghĩ của mình, cô xoay mình, chuẩn bị cho cuộc rút lui khỏi cái nơi ầm ĩ này.

“Xin chào cô em họ xinh đẹp yêu quý, Tiểu thư Jessica, chúc mừng sinh nhật!” một giọng nói vui vẻ một cách thái quá cất lên.

Taecyeon, Jessica lẩm bẩm cái tên này trong bụng trước khi gượng nói ‘cảm ơn’.

“Sao mà mặt em trông có vẻ nặng nề đến thế trong một ngày trọng đại như thế này được chứ?” Taecyeon chỉ ra, kèm theo một cái nháy mắt được gọi là quyến rũ, hành động này như thêm dầu vào ngọn lửa khó chịu trong lòng Jessica.

“Cảm ơn vì đã tham dự, anh họ Taecyeon! Tôi xin lỗi, nhưng tôi đành phải xin thứ lỗi vậy; tôi phải đi đằng này.” Cô đáp lại một cách ‘lịch sự’ trước khi quay lưng (và cùng lúc trợn mắt lên) rồi bước đi.

Taecyeon là một trong những họ hàng xa bên họ mẹ của Jessica. Cô chưa từng tự hào khi có ông anh họ như thế vì vô số lí do; nhưng một trong số đó chính là thái độ khinh thường với những người có địa vị thấp kém hơn mình – và oh, không kể đến thái độ mặt dày của một kẻ nịnh bợ mỗi khi nói chuyện với những người thuộc giới thượng lưu.

Jessica nhắm mắt lại, day day hai bên thái dương, như thể tiếp xúc với Taecyeon chỉ một lát thôi cũng khiến cô càng trở nên khó chịu. Cô tiếp tục bước đi, chìm sâu trong suy tư, suýt chút nữa là va phải một cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện.

“Oh, là lỗi của tôi!” Jessica xin lỗi trong khi nhanh chóng giữ lấy khuỷu tay cô gái đang ngã. “Tôi xin lỗi! Cô có sao không-“

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Jessica nhận ra mình không thở được. Thật thu hút. Vẻ đẹp thu hút dường như không đủ để miêu tả cô gái này. Nhưng điều thật sự đã khiến Jessica không thể rời mắt khỏi cô gái không phải là vẻ đẹp yêu kiều (vì cô đã từng gặp rất nhiều người như thế); mà là một điều gì đó… khác. Điều gì đó mà cô không thể hiểu rõ được.

Mặt khác, cô gái, có vẻ không chú ý gì nhiều đến ánh mắt bị cuốn hút rành rành của Jessica. Cô chỉ để ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây trước khi nhìn lướt qua cô ta.

“Làm gì mà lâu thế? Quay lại đây nào!”

Theo bản năng, Jessica ngoái đầu lại về phía giọng nói đáng ghét quen thuộc. Taecyeon đang đứng đó, chống tay lên hông, khuôn mặt khinh khỉnh. Cô gái vội vàng chạy lại cạnh anh ta.

Vậy ra cô ấy là người của hắn ta. Thật bất hạnh. Jessica nghĩ, một dòng cảm giác đầy thất vọng vô thức xâm lấn cô.

Ngay khi cặp đôi không xứng đôi kia cùng nhau rời khỏi, Jessica cảm thấy chắc chắn rằng cô gái kia đã quay lại và mỉm cười với cô.

“Oh trời, chị họ Jessica!”

Thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, cô quay lại phía tiếng nói vừa cất lên và thấy em họ mình đang tiến tới với vẻ mặt lo lắng.

“Em họ Sooyoung.” Jessica nhận ra ngay.

“Chị đã đâu cả buổi tối thế? Em tìm chị nãy giờ.”

“Thì chị ở đây.” Jessica mỉm cười huề khi thấy em họ mình cau mày lại, nhăn mặt phản đối.

Ở độ tuổi mười bảy Sooyoung có dáng người cao, cởi mở, với nụ cười rạng ngời luôn nở trên môi. Có lẽ vì thế mà trong số rất nhiều họ hàng của Jessica, cô gái này rất thân với cô – như là chị em; nhất là khi giờ đây Krystal đã bỏ đi, Jessica lại càng gắn bó với Sooyoung hơn.

“Haha, đúng rồi, không phải nó rất thú vị à?” họ nghe thấy một giọng nói cường điệu.

Hai chị em hướng sự chú ý về phía có tiếng cười và tiếng nói chuyện xôn xao vang lên từ xa.

Taecyeon đang trò chuyện cùng một người thanh niên trạc tuổi anh ta. Dựa vào hành động của Taecyeon, có lẽ anh ta lại đang khoe khoang về việc gì đó. Đây không phải điều khiến Jessica thấy khó chịu; thật ra điều khiến cô cảm thấy không thoải mái khiến lòng mình nặng trĩu chính là khi người anh họ xa của mình kéo cô gái kế bên lại gần hơn và hôn lên má cô ấy.

Thở ra một cách bực nhọc, cô quay sang cô gái cao hơn và hỏi. “Sooyoung, em biết cô gái đi cùng Taecyeon là ai không?”

Sooyoung lướt mắt nhìn cô gái mà Jessica chỉ “Em không biết. Mà sao? Em cần biết gì về cô ta sao?”

“Cô ấy thật đẹp.” Jessica bất giác nhận xét.

Cho tới khi em họ cô nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ thì Jessica mới nhận ra mình vừa buột miệng nói ra sự ngưỡng mộ thầm kín đối với cô gái.

“Oh, chị chỉ tò mò thôi.” Cô nhanh chóng thêm vào, cảm thấy hơi xấu hổ một chút.

“Tên cô ta có lẽ có trong danh sách khách mời.” Sooyoung vừa nói vừa nhún vai. Cô nhìn cô gái kia lần nữa, rồi lại lắc đầu khinh bỉ “Nhưng nếu cô ta đi cùng Taecyeon, có lẽ cô ta cũng chả phải loại… tốt lành gì.”

Chẳng hiểu sao, Jessica cảm thấy khó chịu khi nghe thấy lời nhận xét ấy. “Em họ à, ta không thể xem mặt mà bắt hình dong được.”

“Chính xác.” Sooyoung trả lời như-đây-là-chuyện-đương-nhiên-rồi, như thể ngụ ý rằng Jessica vừa mới phủ định ý kiến của chính cô.

Jessica định mở lời nói gì đó nhưng lập tức ngưng lại khi em họ cô vẫy tay muốn dừng cuộc tranh luận.

“Đây không phải lúc tranh cãi. Chị họ à, nhìn chị xanh xao quá.” Cô gái cao hơn nhấn mạnh, đưa tay đặt lên trán Jessica, “Sao chị không đi đâu đó nghỉ ngơi đi. Em sẽ tiếp khách giùm chị.”

Thở dài đầu hàng, Jessica gật đầu. “Cảm ơn em, Sooyoung. Có lẽ chị cần phải nghỉ ngơi một chút.”

Trước khi quay bước về phía cầu thang, cô liếc trộm cô gái xinh đẹp bí ẩn kia, người mà cô chưa từng quen biết; giờ đây cô lại khao khát muốn tìm hiểu về cô gái ấy.

~~~

Cơn nhức đầu của Jessica dường như đã biến mất sau khi chợp mắt một lát. Thay một bộ đồ mới, cô định quay trở lại sảnh lễ hội; nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, cô dừng chân trên hành lang.

Tựa người vào lan can chính là người mà cô đã gần như va phải hồi nãy. Dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên cao, mái tóc dài óng ả của cô gái tỏa lên sáng ngời, khiến cô trông càng rực rỡ như một nữ thần.

Như thể bị gặp phải sức hút vô hình nào đó, Jessica nhận thấy đôi chân mình không còn nghe lời mà lại tiến về phía vẻ đẹp ấn tượng đến mức đáng kinh ngạc ấy. Jessica biết rằng lẽ ra mình cần phải cư xử nhã nhặn hơn, nhưng mọi chuyện diễn ra như thể cô đã trúng phải lời nguyền nào đó và thật sự cô không tài nào kiểm soát bản thân ngừng ngắm nhìn cô gái kia.

Đó là một cảm giác mà Jessica chưa từng trải qua, thế nhưng, cảm giác này lại vô cùng thân thuộc.

“Cô đã nhìn tôi rất lâu rồi đấy.”

Cô gái đột nhiên lên tiếng, vạch ra sự thật, khiến Jessica chùn bước vì sững sờ.

Cô gái từ từ quay người lại, chào đón Jessica với một nụ cười trước khi đưa tay ra, “Ah, tha lỗi cho sự bất lịch sự của tôi. Chúc mừng sinh nhật, Tiểu thư Jung.”

“Cả-cảm ơn.” Cho dù cảm thấy vô cùng bối rối vì lời nhận xét lúc nãy, Jessica cũng cố hết sức lấy lại bình tĩnh và chấp nhận bắt tay với cô gái kia. Mềm mại. Tay cô ấy thật sự rất mềm mại.

Một cách vô thức, Jessica khẽ rung người, ngăn bản thân không chìm đắm lần nữa, vâng, chìm đắm trong sự mê hoặc. Mình bị sao thế này? Jessica tự hỏi. Trước nay cô vẫn luôn rất giỏi trong việc kiểm soát bản thân cơ mà.

“Hình như cô cũng đã biết tôi là ai rồi,” Jessica nói trong khi cố kiềm chế không nhìn vào khuôn mặt thiên thần của người đứng trước mặt mình, “nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn không biết cô là ai, trừ việc cô đến đây cùng anh họ tôi.”

Jessica cố gắng giảm thiểu bầu không khí ngượng nghịu giữa hai người; nhưng lại có vẻ cô vừa cô tình tiết lộ sự thật rằng nãy giờ cô đã chú ý đến cặp đôi đó.

Trước khi cô gái kịp trả lời, cửa nhà vệ sinh bật mở. cả hai quay lại nhìn và thấy Taecyeon lảo đảo xuất hiện. Anh ta liếc nhìn hai người trong chốc lát trước khi lắc ôm chặt lấy đầumình, rồi ngã sóng xoài trên mặt đất. Con người đáng ghét ấy đã say như chết. Jessica trợn mắt trước cảnh tượng trước mắt.

Cô gái trao cho Jessica ánh mắt nuối tiếc trước khi đi về phía người đang nằm dưới sàn. “Tôi nghĩ giờ tôi phải đưa anh ta quay về dinh thự rồi…” cô tiến vài bước lại gần Taecyeon rồi quay lại nhìn Jessica. “Oh, tên tôi là Saebyuk.”

Saebyuk… ra đó là tên cô ấy, Jessica nhíu mày suy nghĩ. Có gì đó không hợp lý ở đây. Cũng may là Saebyuk đã quay người đi, nếu không cô sẽ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô gái kia.

Cô gái mảnh khảnh cúi người xuống kéo kẻ đang nằm ườn trên sàn. Nhìn thấy Saebyuk vất vả kéo anh họ mình đứng lên, Jessica nhanh chóng chạy tới đỡ lấy một bên để giúp đỡ.

“Để tôi giúp cô.”

~~~

Thật ra mà nói, lí do mà Jessica đề nghị đưa giúp Taecyeon về nhà vẫn còn là một bí ẩn với chính bản thân cô. Thiệt tình, Chúa thừa biết cô chả lo lắng bao nhiêu cho dù anh họ mình có thể lành lặn trở về nhà hay không.

Đứng tựa vào cửa, cô chăm chú nhìn theo khi Saebyuk đưa kẻ đang say vào giường. Một vài phút trôi qua, Jessica nhận xét rằng cô gái này thật rất thành thạo trong việc đi vòng quanh ngôi nhà để lấy những thứ mình cần. Chắc chắn cô phải rất thông thuộc nơi này. Và điều đó khiến cô bực mình, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao.

Có lẽ cô thấy tò mò về chuyện gì đó. Vậy nên cô hỏi “Cô cũng sống ở đây à?”

Cô gái ngừng việc mình đang làm và ngước nhìn cô ngạc nhiên. Well, chỉ một hồi thôi. Cô ấy nhanh chóng nhún vai đầy ơ hờ và quay lại đắp chăn lên người đang ngủ.

“Thỉnh thoảng thì tôi ở đây.”

“Anh ta là gì của cô?”

Jessica cắn lưỡi; nhưng đã quá muộn khi câu hỏi đã được đưa ra.

“Một vị khách.” Saebyuk trả lời, một cách ngắn gọn.

Và trước khi Jessica có thể kiềm chế bản thân, sự tò mò trong cô lại chiến thắng lần nữa.

“Loại khách như thế nào?”

Lần này, cô gái hoàn toàn ngừng hẳn công việc mình đang làm. Cô đứng thẳng lên và tiến lại gần Jessica. Thật gần.

Ánh mắt cô ánh lên sự trêu chọc khi nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai Jessica, “Tôi tự hỏi sao cô lại hứng thú muốn biết thế này.”

Jessica nín thở. Mọi tế bào thần kinh của cô dường như căng ra đầy ức chế khi cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Saebyuk phà vào cổ. Sau đó cô gái ấy lại nghiêng đầu ra đằng sau và nhìn thẳng vào mắt cô, như thể thách thức Jessica hành động. Liếm môi một cách hồi hộp, đến tận bây giờ Jessica mới nhận ra môi mình đã khô đến thế nào.

Thật là phải cần rất nhiều sức lực và ‎y’ ‎ chí mới có thể tránh xa khỏi những cử chỉ thân mật thế này.

“Tôi-tôi phải về - đây.”

Và cô đã làm được.

Nhanh chóng tạo nên khoảng cách, Jessica vội vàng ra hiệu “chúc ngủ ngon” và vội vàng chạy ra khỏi cửa. Cô không quay đầu nhìn lại; nếu không cô sẽ đánh mất đi sự tự chủ mà ban nãy cô đã phải rất cố gắng mới lấy lại được.

Cô đã được dạy bảo phải luôn tự chủ trong mọi trường hợp và không vào giờ được bỏ cuộc luông tuồng. Cho tới giờ, cô cũng đã làm khá tốt rồi.

Phải không?

~~~

Hai cô gái đứng đó, đối diện nhau. Một người với vẻ mặt vô cùng tha thiết trong khi người kia lại có vẻ đau buồn.

“Không được, Công chúa! Chúng ta không thể làm thế này. Như thế là một… sai lầm.” cô gái thấp hơn trong hai người lên tiếng.

“Một sai lầm chỉ vì mọi phần thân thể mình đều khao khát có được cậu sao?” cô gái cao hơn hỏi gặng trong khi tiến lại gần hơn, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người mà cô gái kia đã vất vả tạo nên. “Mình yêu cậu; đó cũng là một sai lầm sao?”

Cô gái vừa được hỏi khẽ cắn môi và nhìn sang hướng khác, lẩn tránh đôi mắt van nài (mà cô biết rằng mình sẽ lạc lối trong đôi mắt ấy)

“Đúng… thế.”

Jessica lập tức mở to mắt ngay khi bật dậy khỏi giường. Đầu tóc rối tung lên, hơi thở gấp gáp, cô liên tục chớp mắt, cố gắng tập trung. Giờ thì cô đã tỉnh ngủ.

Nhưng, lại một giấc mơ khác.

Kể từ khi gặp Saebyuk, Jessica liên tục gặp phải những giấc mơ rất kỳ lạ - tương tự như giấc mơ hôm nay. Điều kỳ lạ về những giấc mơ này không phải vì chúng rời rạc với nhau hay những chi tiết trong đó; nhưng bởi vì chúng cứ liên tục tái diễn, và mỗi lần như thết, những giấc mơ đó ngày cáng trở nên sinh động và chi tiết hơn.

Chúng tạo nên cảm giác… quá thật.

TBC

Chapter Two

“I looked into your eyes and my world came tumbling down.”

“Tôi nhìn vào mắt nàng, và cả thế giới của tôi sụp đổ xuống.”

Ngày 3 Tháng 3, 1669.

“Không được, Công chúa! Chúng ta không thể làm thế này. Như thế là một… sai lầm.”

“Một sai lầm chỉ vì mọi phần thân thể mình đều khao khát có được cậu sao?”

Những tiếng nói từ những giấc mơ tuần hoàn cứ liên tục vang dội trong đầu của Jessica. Nó vừa quen thuộc lại vừa lạ đối với cô, và cô vẫn đang muốn biết tại sao nó có thể như vậy được.

“Jessica,” người ngồi đối diện Jessica gọi cô, “chị có nghe em vừa nói gì không?”

Jessica bừng tỉnh lại. “Oh, thứ lỗi cho chị Sooyoung ạ. Um…em vừa nói gì ?”

Sooyoung thở dài.

“Jessica à, có việc gì đang làm chị phiền não chăng?”

“Huh? Không, đâu có việc gì làm chị phiền,” Jessica dối.

“Vậy ư? Vì theo em biết đâu có gì thú vị ở ngoài cửa sổ phòng em mà để cho chị nhìn lâu đến thế,” người con gái cao hơn nói như-đây-là-chuyện-đương-nhiên-rồi.

Sooyoung hiểu Jessica rõ đến mức có thể biết được lúc nào chị họ của cô đang bị việc gì làm quấy . Mặc dù việc Jessica bị sao lãng hoặc ngồi mơ mộng thì rất thường xãy ra, việc cô ta trông thật trầm tư thì có vẻ bất thường.

“Em họ à, đừng lo lắng mà . Chị chỉ hơi kiệt sức thôi,” Jessica trả lời. Đó không hẳn là 1 lời nói láo; gần đây sự mất ngủ vì những giấc mơ kỳ lạ ấy đúng thật làm cho cô rất mệt.

“Ừ, nếu chị nói vậy.”

Dù không tuyệt đối được thuyết phục, Sooyoung không muốn hỏi Jessica thêm. Cô biết cơ hội tìm được câu trả lời sẽ giảm nếu gặn hỏi tiếp tục.

Một bầu không khí khó chịu bao phủ phòng Sooyoung. Sau 1 vài phút trầm ngâm, Jessica cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng với 1 câu hỏi bất ngờ .

“Sooyoung, em có biết Taecyeon thường hay đi tới chỗ nào không?”

“Xin lỗi, ‎y’ chị là sao?”

“Chị muốn hỏi em có biết Taecyeon thường đến chỗ nào …để tìm những cô gái .”

“Uh huh. Có lần em nghe anh ta nói …Pleasure Brothel?” Sooyoung đáp; cô thầm chú y’ rằng Jessica có vẻ hứng thú với đề tư của Taecyeon một cách lạ lùng . “Tại sao chị lại hỏi em chuyện này hả, Chị họ ? Chị đâu phải là loại người thường đến những chỗ đó.”

“A', chị--eh, chị chỉ hơi hiếu kỳ thôi.”

Jessica cũng nhận thấy được sự hiếu kỳ này của cô đã xém chút làm cô thiếu tự chủ, nhất là đối với những việc liên quan tới một cô gái nào đó với một phong cách thật thu hút khó tả .

Saebyuk. Tại sao cô lại không thể ngừng suy nghĩ tới cô ta? Càng suy nghĩ về cô ta nhiều thì Jessica lại càng muống gặp mặt cô ta. Một cái gì đó trong lòng cô cho cô biết là Saebyuk có thể giúp cô hiểu được ‎y’ nghĩa của những giấc mơ đó .

Pleasure Brothel. Cô sẽ đến đó chỉ để tìm hiểu về ‎y’ nghĩa của những giấc mơ thôi. Không gì hơn thế, cô tự nhủ.

~~~

Cũng như mọi đêm ở Pleasure Brothel. Mùi khói, thuốc, và những tiếng cười của các vị khách vang ầm, bao phủ bầu không khí. Vài người khách quen ngồi tại quày bar, uống rượu một mình và thỉnh thoảng lại nhìn ngắm cái cô gái hầu.

Gã quản lý nhìn quanh cái nhà chứa (gái) của mình. Một đêm thật ế, gã ta nghĩ với một cái thở dài.

Gã đàn ông vừa lùn vừa mập định lên lầu hai để xem tình hình ra sao thì đột nhiên những tiếng ồn chợt tắt và thay vào đó là những tiếng xì xầm to nhỏ. Gã quản lý quay qua để coi việc gì đã khiến bầu không khí chợt thay đổi.

Hóa ra, nguyên nhân không phải là “việc gì” mà là “người gì”. Ở cổng chính của nhà chứa là một cô gái với mái tóc vàng; một trong những người mà bạn nghĩ sẽ không bao giờ có mặt tại nơi này.

Gã quản lý tiến tới người khách vừa đến nơi. “Oh wow!” gã thốt lên một cách kinh ngạc. “Thật là một sự ngạc nhiên đáng mừng! Điều gì đã khiến cô ngự giá đến đây thế, tiểu thư Jung?”

Ai mới nói đêm nay thật ế nào? Ông cười một cách ranh mãnh.

Jessica nhìn thẳng vào gã ta và tỏ vẻ kinh tởm. Chợt gã ta cảm thấy ớn xương sống khi đôi mắt đó nhìn gã. Nụ cười của gã biết mất ngay lập tức, và gương mặt xuống sắt.

Ngoài thanh thế ra, những thành viên của nhà họ Jung còn được biết tới vì khí phách mạnh mẽ của họ mà có khiến bất cứ ai bị tan ra trăm mảnh. Gã đã từng thấy vị tiểu thơ phóng khoáng và nhỏ tuổi hơn trong hai chị em nhà họ Jung, và gã tưởng không ai có thể trội hơn sự băng giá của cô ta được. Rõ ràng là gã đã lầm to.

“Tôi muốn tìm một cô gái. Tên cô ta là…Saebyuk,” Jessica nói một cách vô cảm—mặc dù có chút ngập ngừng khi cô nói ra cái tên đó. Nó vẫn có cảm giác gì không ổn.

“Chúng tôi...chúng tôi thật ra có vài người tên Saebyuk ở đây thưa tiểu thơ Jung, “ gả quản lý riết lên.

“Người mà tôi tìm thì cao và mảnh mai, với đôi mắt nai rất to.”

Gã quản l‎y’ cố nghĩ để coi nhân viên nào của mình hợp với sự miêu tã đó. “Oh, Im Saebyuk!” gã reo lên. “Cô ta là một trong những nhân viên qu‎y’ giá và được nhiều ưu ái nhất tại nơi đây.”

“Tôi có thể biết chừng nào cô ta sẽ đến không?”

“Cô ta sẽ đến—khoãng một tiếng sau hoặc hơn. Cô có muốn gọi một ai khác không? Chúng tôi có rất nhiều những cô—“Như một tín hiệu, một cô gái với mái tóc đỏ tiến lại gần họ và choàng hai tay qua cổ của Jessica.

“Tôi vừa nghe hai người đang nói chuyện. Cô đang tìm Saebyuk à?” người con gái đó nói bằng giọng quyến rũ.

Jessica nhìn cô gái tóc đỏ với đầy ác cảm. “Vâng.”

Người con gái đó nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai Jessica, “Cô có thể quên con ‘Saebyuk’ đó đi.” Sau đó cô gái ấy lại nghiêng đầu ra đằng sau và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Jessica.

“Đêm nay...tôi có thể làm bất cứ ai mà cô muốn. Tôi có thể làm Saebyuk của cô.”

Jessica kéo hai cánh tay của người con gái đó khỏi cổ của mình một cách nhẹ nhàng. Ở đâu đó trong lòng cô tự hỏi tại sao hành động tương tự từ cô gái này không làm cô xúc động hoặc kích thích như Saebyuk đã từng làm đêm trước.

“Tôi đến nơi đây vì một l‎y’ do và chỉ một l‎y’ do duy nhất, và đó là để tìm Saebyuk,” Jessica thản nhiên nói trong khi nghiêng đầu với một vẻ nghiêm trang. “Hơn nữa, tôi muốn nhắc nhở cho cô biết rằng ‘nghe được ‘ và ‘nghe lén ‘ là hai việc khác nhau. Tôi sẽ không tha thứ sự bất lịch sự của cô nếu điều này còn tái diễn, nên tốt hơn hết thì từ nay trở đi cô hãy thận trong về hành động của mình. Cô biết rõ là tôi có thể làm gì mà.”

Jessica thầm cười trước nét mặt hốt hoãng của người con gái đó trước khi quay sang gã quản l‎y’ và chỉ định gã, “Tôi sẽ đợi Im Saebyuk. Xin thông báo cho tôi khi cô ta đến.”

“V-vâng tiểu thư Jung. X-xin cứ ngồi ở phòng chờ đợi,” gã nói lắp bắt (và không kể, còn đổ mồ hôi) sau khi chứng kiến cảnh ban nãy.

“Tốt lắm,” Jessica nói và ngồi xuống ghế của mình.

~~~

“SaeByuk, có người đang chờ cô ở bên kia.” Jessica thấy người quản l‎y’ chỉ về hướng cô.

“Tiểu thư Jung? Thật là một ngạc nhiên.”

Jessica lập tức đứng dậy khi nghe được giọng nói quen thuộc. Tất nhiên là giờ giọng nói ấy đã quá quen thuộc với cô. Dù gì thì mỗi sáng cô đều bị thức giấc vì những giấc mơ liên quan đến người con gái này.

“Ch-chàos…” cô nuốt mạnh.

“Ông chủ nói với tôi là cô đến tìm tôi,” Saebyuk nói trong khi cô nở nụ cười vui tính thường ngày của mình.

Chỉ một nụ cười đó thôi dường như đã xóa tan đi những bực nhọc trong lòng của Jessica mà gã quản l‎y’, người con gái vô lễ, và 1 tiếng rưỡi chờ đợi Saebyuk đã gây ra.

“Có thể nói thế…”

Từ đằng xa thì gã quản l‎y’ và vài người khác nữa đang quan sát hai người họ trong sự hiếu kỳ. Nếu người ta không biết thì đã dám cá chắc cô gái kế tự của nhà họ Jung đang rất hồi hộp. Nhưng dĩ nhiên là không, ai cũng đều biết rõ là những người nhà họ Jung không bao giờ bị hồi hộp, nói lắp bắp, hoặc bị đỏ mặt.

“Mà sao cô lại biết tôi ở đây thế?” Cô nhìn vào mắt Jessica và cắt môi trước khi nêu ra một câu hỏi tinh nghịch, “Cô không…thể nào…nhớ tôi đâu hả?”

Jessica đã có thể trả lời – nếu tim cô không bị lỗi nhịp trong lúc đó. Tại sao lại khó giữ nghi thái khi mình ở bên người con gái này thế?

Saebyuk cười khúc khích trước cô gái đang trố mắt ra trước khi ra hiệu cho cô ta ngồi xuống chiếc ghế bành. “Tiểu thư Jung? Hay mình ngồi xuống đi ha?”

“K-không!” Jessica cố lấy lại chút l‎y’ trí. “Ý tôi là, chúng ta không cần ngồi xuống. Tôi định …uhm, cô có ra ngoài với khách không? Tôi đoán là có chứ?”

“Không phải với ai cũng vậy,” Saebyuk nói với nụ cười tinh nghịch. “Nhưng cô có thể là ngoại lệ.”

~~~

Gã quản l‎y’ đang đếm những cọc tiền trên tay. Hôm nay thật là một đêm tốt. Tuy gã không thể đối phó được với tiểu thư Jung vì cô ta quá đáng sợ cho gã, nhưng gã có thể giao việc đó cho người nhân viên giỏi của gã. Saebyuk đúng là thật có cách với những vị khách. Ta mong là nó có thể làm thõa mãn được vị khách mới có địa vị này, gã thầm cười với ‎y’ nghĩ đó.

Gã bắt đầu nghĩ về việc làm ăn của mình, những nhân viên, và khách hàng …cuối cùng gã lại nghĩ đến cái cặp đôi kỳ lạ mà vừa mới rời khỏi đây. Gã dám chắc tiểu thư Jung đã đỏ mặt khi cùng trò chuyện với Saebyuk. Khi nói cô chuyện với Saebyuk, gã không hề nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng mà đã nhìn gã hoặc thậm chí cái phong thái chủ cả mà cô nhân viên kia của gã đã bị nếm phải.

Gã quản l‎y’ thở dài có vẻ khó chịu. Những người khách mà đã bước chân vào đây thì nên biết rằng họ không nên có những cảm giác yêu đương gì với bất cứ nhân viên nào của gã. Làm vậy chỉ dẫn đến những đau buồn và chuyện phiền toái mà thôi.

Từ xa, những tiếng lẻn kẻn của thủy tinh làm gián đoạn sự suy nghĩ của gã.

Oh sao cũng được, miễn là nó không có ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình thì mình chẵng cần gì mà phải quan tâm, gã ta nghĩ trước khi đứng dậy để quét dọn những mảnh chai bia vỡ từ trên bàn.

~~~

Saebyuk nhìn xung quanh sau khi họ đã đến nơi. Xung quanh đây dường như không có gì hế--chỉ là một đồng cỏ trống.

“Uhm…tểu thư Jung, đây đâu phải là nhà—”

“Nhà tôi ở góc kia,” Jessica đáp trong khi chỉ về hướng vinh thự nhà họ Jung. “Những cái cây đã che đi tầm nhìn của chúng ta. Và xin gọi tôi là Jessica. ‘Tiểu thư Jung’ nghe có vẻ quá …trọng đại.”

“Oh, được. Uhm…Jessica,” Saebyuk thở phào. “Xin thứ lỗi tôi, có lẽ vì tôi đã quen với những người khách khác. Thường thì họ sẽ dẫn tôi thẳng về nhà của họ.”

Những người khách khác. Jessica thấy tim mình chợt thắt lại khi nghe những từ đó. Có gì đó hơi đau ở bên trong. Phớt lờ đi những cảm giác kỳ lạ đang hình thành trong tim mình, cô lấy một tấm khăn từ chiếc xe ngựa ra và khoác lên vai cho Saebyuk.

“Lại đây, tôi muốn chỉ cho cô cái này,” Jessica nói trong khi nắm lấy bàn tay của Saebyuk và dẫn cô ta đi ngang qua đồng cỏ. Cô có thể cảm nhận được người con gái đó đang thấy khó chịu. Hm, hình như bàn cơ đã được xoay chuyển. Thật buồn cười là chỉ vài tiếng trước đây thôi chính cô mới là người bị căng thẳng và trẹo lưỡi.

Cô không biết từ lúc nào, cách nào, hoặc tại sao mà cô đã không còn thấy hồi hộp. Có lẽ vì cô đang ở gần nhà. Có lẽ là lúc họ cùng ngồi trong xe ngựa. Có lẽ là bây giờ cô được nói chuyện với người con gái này một mình mà không bị ai can thiệp. L‎y’ do nào đi nữa thì điều quan trọng trong lúc này đối với Jessica là bàn tay mà cô đang nắm và nó cảm giác thật hoàn hảo—giống như là bàn tay mềm mại của Saebyuk được tạo nên để vừa vặn với bàn tay của cô vậy.

Jessica trãi tấm thảm mà cô đang cầm ra trên bãi cỏ và nằm xuống. Cô ra dấu cho Saebyuk làm theo. Saebyuk gật đầu và đặt chiếc đèn đang cầm xuống cạnh tấm thảm trước khi ngồi kế bên cô.

Cô gái tóc vàng thấy thật an lành, nhưng cô không biết rằng cô gái mắt nai kia đang thấy hoảng sợ.

Cô ta muốn làm chuyện ấy ở đây, giữa cánh đồng này sao? Saebyuk tự hỏi trong sự sửng sốt. Mình không thể ngờ cô ấy cũng có mặt ngông cuồng này! Cô ấy trông thật có…giáo dục và văn hóa cơ mà! Mình đúng là không thể xét người ta bằng

“Nầy, cô còn chần chờ gì nừa?” Jessica vểnh lông mày và hỏi.

Cô ta đang nghiêm túc ư? Thấy nét mặt không đổi nét của Jessica, cô gái mắt nai nuốt mạnh và miễn cưỡng mò lên cổ áo của mình, bắt đầu định tháo nút ra.

Jessica chau mày lại khi cô nhận thấy được sự lưỡng lự trong nét mặt của người con gái kia. “Thôi được rồi, cô muốn ngồi như thế thì ngồi, nhưng làm vậy thật không tốt trong khia ngắm sao đâu. Hôm sau cô sẽ tỉnh dậy với cái cổ bị cứng đơ cho coi.”

“Ngắm…sao?” Saebyuk hỏi lại sau khi bắt đầu hiểu vì sao mà mình lại được dẫn đến giữa cánh đồng này.

Jessica trao cô một ánh nhìn kỳ quặc trước khi gật đầu. “Uhm…vâng? Nhưng mình có thể ngừng việc này nếu cô nghĩ ra việc gì khác mà cô muốn làm.”

Saebyuk cảm thấy má mình nóng rang lên. Nếu ánh trăng đêm nay có sáng hơn chút nữa thì Jessica đã có thể thấy cô gái chủ động thường ngày đang đỏ mặt.

Mặc dù vẫn còn hơi ngập ngừng nhưng Saebyuk vẫn làm theo và nằm xuống kế bên cạnh người con gái lớn tuổi hơn.

“Tiểu—uhm…Jessica?”

“Mmm?” Jessica đáp nhưng vẫn giữ sự tập trung vào bầu trời.

“Cô có thường làm điều này không? Ý tôi nói là ngắm sao?”

“Lúc trước là vậy,” Jessica đáp sau một hồi.

“Tôi thật không hiểu sao cô lại thích điều này. Những vì sao mặt dù nhìn thì đẹp nhưng cô đâu có thể vướn tới chúng. Chỉ nhìn mà không thể chạm được thì …có vẻ hơi buồn.”

“Đúng. Nếu cô nghĩ như vậy thì ngắm sao có vẻ rất buồn,” Jessica nói với giọng hơi xìu. “Nhưng điều mà tôi thích những ở bầu trời tối này là …nó cho người ta cảm thấy an ũi.”

“An ũi à?”

Jessica cười khi cô vô thức gợi lại những k‎y’ ức vui vẻ. “Nó an ũi rằng cô không hề bị lẻ loi. Khi cô và một người nào đó mà cô quan tâm bị chia lìa, điều đó không quan trọng. Vì khi đêm về, cả hai người đều cùng thấy chung một bầu trời sao. Rồi cô sẽ tự hiểu rằng mặt dù biển có chia rẽ hai người, thì bầu trời cũng bao phủ và nối liền cả hai—giống như một chiếc cầu vậy.”

“Đúng là một khái niệm kỳ lạ,” Saebyuk nói ra ‎y’ nghĩ của mình. Nhưng cô chợt cười vì cô không thể phủ nhận lối suy nghĩ đó đã làm cho cô được an ũi phần nào.

“Vâng, nó lúc nào cũng kỳ lạ như thế.”

“Cái gì? Cô đang nói về ai?” người con gái cao hơn hỏi.

Jessica nhìn Saebyuk một hồi rồi trở lại nhìn bầu trời. “Oh, là em gái của tôi. Cái ‎y’ tưởng đó đến từ nó đấy.”

Saebyuk nhớ lại cái tin lớn mà vị tiểu thơ nhỏ tuổi nhất của nhà họ Jung đã rời bỏ nhà ra đi. Rồi cô gật đầu. “Thì ra là thế. Vậy hai người có thân thiết không?”

“Vâng, hầu như tôi là người mà đã phải nuôi dưỡng nó vậy vì cha mẹ chúng tôi thường vắng nhà.”

“Cô có nhớ cô ấy không?” Saebyuk đã biết trước câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi.

“Dĩ nhiên. Tôi cũng lo lắng cho nó nữa. Tôi vẫn nghĩ tham gia vào quân đội để trở thành bác sĩ không thích hợp với nó, nhưng…em tôi nó như biển sau. Biển không bao giờ kiềm chế được. Nó …cũng không bao giờ kiềm chế được,” giọng của cô xìu xuống.

Không cần ra hiệu, cả hai ngừng nói chuyền và quay mặt lên để cùng ngắm sao trong sự tĩnh lặng. Cuộc trò chuyện ban nãy của họ đã làm cho sự khó chịu Saebyuk dường như biến tan đi, giống như nó chưa từng tồn tại. Cô dường như không thể tin được họ có thểm trò chuyện một cánh thoải mái như thế với sự khác biệt khôn lường giữa vai cấp và xuất thân của họ. Và bây giờ, dù họ đang năm trong sự im lặng tuyệt đối thì cô cũng không hều thấy khó chịu chút nào. Với người con gái tóc vàng ngày thì cô nhận thấy không cần lời nào cũng có thể cho cô cảm thấy dễ chịu. Cô tự thấy mình đáng buồn cười vì nhưng suy nghĩ lung tung ban nãy.

Trong lúc này Saebyuk cảm thấy thoải mái …hơi quá thoải mái. Cô dự định phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, và ngó sang coi Jessica đang làm gì. Cô gái tóc vàng kia đang nhắm mắt và một nụ cười an nhàn đang hiện trên môi cô. Saebyuk chợt thấy hơi thở của mình bị gấp và bụng của cô bị cồn lên trước cảnh tượng tuyệt đẹp này; trước khi cô có thể tìm hiểu thêm về những cảm giác này thì cô thấy Jessica chậm rãi mở mắt ra.

Theo phản xạ, Saebyuk liền đưa ánh nhìn mình lên bầu trời và giả vời nói một điều gì đó—bất cứ điều gì mà có thể chi phối người con gái kia cũng như bản thân của cô.

“Tôi thật ganh tị cô lúc nào cũng có thời gian để nằm như thế và nhìn thế giới qua đi.”

Phải mất vài giây thì Jessica mới trả lời lại, “Có gì mà đáng phải ganh tị?”

“Chắc là cô không hiểu phải không?” Cô có tất cả mọi thứ mà người khác chỉ có thể dám mơ tới thôi. Giống như tiền bạc, quyền lực, và điều này nầy—thời gian mà cô có thể dùng để ngắm sao. Những người như chúng tôi phải làm ngày và đêm mà cũng không thể có những gì mà cô đang có. Truyện cổ tính thì chỉ có thể thành sự thật với những người giàu có như cô mà thôi.”

Jessica bặm môi mình lại rồi chợt cười. Tất cả ư? Có lẽ đúng là cô dường như đã có tất cả, nhưng một phần trong cô vẫn còn cảm thấy khiếm khuyết. Cô thật không thấy mình đang sống một cuộc đời tựa như truyện cổ; cô luôn cảm thấy trống vắng và bị quấy nhiễu vì những điều gì đó mà chính mình cô cũng không hiểu được.

“Tôi không thấy như tôi có được ‘tất cả‘,” cô nói trong khi ngồi dậy. Saebyuk làm theo. Jessica hé môi định nói tiếp nhưng cô có cảm giác như không sao tìm được từ ngữ thích hợp.

Làm sao cô có thể cho người con gái mắt nai này hiểu được rằng có những giấc mơ không sao giải thích được, những sự cô đơn, và thậm chí những sự sợ hãi mà ngay cả tiền tài, danh vọng, hay quyền thế cũng không sao xóa bỏ được?

“Tôi có cảm giác như mình đang bị thiếu …giống như tôi đang cần một thứ …” Giọng của Jessica bị ngưng lại. Cô lắc đầu và thở ra trong sự bất lực. “Tôi thật mong có thể dùng lời để làm cho cô hiểu tôi đang muốn nói gì,” cô biểu đạt một cách chân thành khi nhìn vào đôi mắt của người con gái trẻ tuổi hơn.

Một cảm giác kỳ lạ nhất đang hình thành trong bụng của Saebyuk khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt tha thiết của người con gái kế tự. Trong vô thức, cô nghiêng mình phía trước và thì thầm một lời nào đó mà chính cô cũng không ‎y’ thức đươc, “Vậy thì hãy khiến tôi hiểu mà không cần dùng lời đi.”

Saebyuk nghe thấy tim mình đập loạn nhịp khi cô từ từ rút ngắn đi khoảng cách giữa họ. Cô nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt của người con gái tóc vàng và trước khi Saebyuk có thể cho cô ta biết mình định làm gì thì đột nhiên Jessica quay đầu đi; mắt của cô ta nhìn về một thứ gì đó trên bầu trời. Saebyuk cảm thấy ngạc nhiên về sự tránh né nụ hôn của mình, nên cô dõi theo ánh nhìn của người con gái kia để xem điều gì đã làm cô ta bị chi phối.

“Mưa sao băng…” Jessica thốt lên với nụ cười vui thích.

Sự im lặng lại bao phủ bầu không khí khi họ cùng ngắm hàng trăm vì sao đang rơi từ bầu trời. Nhưng lạ thay, lần này nó không làm cho Saebyuk cảm thấy an lành vì đầu óc cô đang bị rối tung lên vì những ‎y’ nghĩ khác nhau.

Có thật là cô vừa muốn hôn người…khách này không? Cái sự hồi tưởng đó làm mặt của cô nóng rang lên trong ngại ngùng.

Hành động đó lẽ ra không có gì là lạ đối với những người con gái với “nghề nghiệp” của cô; tuy nhiên, điều mà làm cho cô không yên là sự thúc dục khiến cô muốn hôn cô gái tóc vàng ban nãy …không có gì liên quan đến công việc cả.

Nó thật rất …bốc đồng, nhưng lại rất chân thật. Nó thật kỳ lạ.

Và cô không thích những cảm giác đó, một chút cũng không.

~~~

Jessica hút gió một cách vui thích trong khi cô đi trở về phòng mình sau cuộc gặp mặt với Saebyuk. Hôm nay đúng là một ngày thật thõa mãn; nói đúng hơn là nó quá thõa mãn đến nỗi đã khiến cô quên phức đi l‎y’ do chính mà khiến cô đến tìm người con gái đó.

Những giấc mơ ấy! Jessica khẽ đập vào trán trước lơ đãng của mình. Nhưng một nụ cười vô thức lại hiện trên môi cô khi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Đây không phải là l‎ý do để trở lại nơi đó sao?

Quá tập trung trong suy nghi, Jessica đã không để ‎y’ những gì xung quanh mình cho đến khi cô va phải vào một dáng người cao ráo.

“Ôi Chúa…Jessica!” Sooyoung co rúm lại khi cô bị đạp lên chân bởi người chị họ vô ý của mình.

“Oh—Sooyoung…chị xin lỗi, Em họ. Em có sao không?” Jessica vội xin lỗi rồi liền bước tới đỡ cô gái đang nhảy lò cò.

“Vâng, em không sao,” cô gái cao kia gạt tay ra dấu không sao.

Khi hai người con gái ấy cùng đi vào phòng của Jessica để trò chuyện thi Sooyoung chợt hỏi, dù cô đã biết trước câu trả lời, “Chị mới vừa đi ngắm sao về ư?”

Jessica cười và gật đầu. Em họ của cô thật hiểu cô.

“Em nghe nói có mưa sao băng phải không?” Sooyoung hỏi tiếp trong khi cả hai cùng nhảy tõm lên chiếc giường lớn.

Người con gái đang được hỏi xoay mình lại để đối diện với em họ mình. “Vâng, chúng rất …đẹp.”

Jessica không hiểu sao cô lại có chút ngập ngừng khi nói điều đó. Có lẽ mưa sao băng của đêm nay đẹp một cách đặt biệt nên “đẹp” có vẻ như là một lời hơi hạ thấp. Hoặc có lẽ vì dưới những ánh sao rơi lung linh này, Jessica đã nhìn thấy được một điều gì đó …một ai đó mà còn vượt trội hơn cả chúng .

“Vâng, nhưng diện mạo có thể lừa gạt chúng ta.”

Jessica bừng tỉnh khi nghe lời nhận xét đó. Nếu cô không biết, cô còn tưởng người em họ của mình là thầy bói nữa.

“Xin lỗi nhưng em vừa nói gì?” cô hỏi sau khi đều hòa lại nhịp tim của mình.

“Em nói mình không thể đáng giá việc bằng vẻ bề ngoài được. Những ngôi sao băng đó tuy đẹp,” người em họ ngừng lại, suy nghĩ cho thận trọng hơn, rồi nói tiếp, “nhưng em nghe nói chúng có thể đem lại điềm bất lành.”

Jessica nín thở. Bất lành ư?

Quả thật, có nhiều thứ trên thế giới này như cây gươm hai lưỡi vậy.

Một lần nữa, cuộc nói chuyện trong giấc mơ gần đây nhất của cô lại vang lên trong đầu của cô.

“Mình yêu cậu; đó cũng là một sai lầm sao?”

“Đúng… thế.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro