[LONGFIC][Trans] Love Contract [Chap 24], Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 24

“Unnie !” Seohyun vui vẻ cất tiếng gọi khi cùng Yoona tay trong tay đi vào phòng bệnh, “Oh, Nickhun oppa. Anh cũng ở đây à”

“Chỉ là đến kiểm tra như thường lệ thôi, lát nữa anh còn có một cuộc phẫu thuật. À, chào Yoona, có vẻ mọi chuyện giữa hai em đã tốt lên nhiều rồi nhỉ !” Nickhun mỉm cười, rồi quay sang Victoria vỗ lên vai cô ấy, “Anh sẽ quay lại sau, Victoria. Xin phép nhé, mọi người trò chuyện vui vẻ !”

“Em chắc là Yoona, người vẫn hay nói chuyện với chị khi chị hôn mê. Rất vui được gặp em, chị là Victoria !” Victoria chìa tay ra và nhanh chóng được đáp lại

“Yeah, em là Yoona. Rất vui được gặp chị, Unnie. Chị có một giọng nói rất ngọt ngào !”

“Em cũng thế. Có lẽ vì nhờ em trò chuyện thường xuyên nên chị mới tỉnh lại” Victoria nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, “Seohyun, em có chuyện gì muốn cho chị biết hay không ?”

Seohyun đỏ mặt nói, “Bây giờ tụi em đã chính thức quen nhau”

Hai chị em cùng high-five với nhau trong khi Yoona chỉ cúi đầu, ôm lấy cánh tay Seohyun cười khúc khích. Seohyun và Yoona cùng nhau ngồi kể với Victoria chuyện họ gặp mặt lần đầu thế nào, rồi bữa đi ăn chúng đầu tiên khi Yoona cố gắng ăn hết tất cả những loại bánh trong tiệm của Taeyeon. Đang nói chuyện giữa chừng, thì Seohyun phải đi tham dự một cuộc họp trong bệnh viện, Yoona sẽ ở lại cùng Victoria. Hai người đứng ở cửa, Yoona bĩu môi, trông y như một cô bé làm nũng trong khi tay đang đặt lên eo của người kia.

“Sao lúc nào em cũng bận rộn vậy ? Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức ở cùng nhau vậy mà cũng không hưởng trọn được nguyên ngày…”

“Chị không muốn để em đi đúng không ?” Seohyun véo nhẹ mũi Yoona, “Em không có lựa chọn nào khác mà. Phải có người đứng ra gánh tránh nhiệm công việc của bệnh viện. Nhiều mạng sống đang nằm trong tay em”

“Chị biết trách nhiệm đó rất lớn. Được rồi, em đi đi. Nhưng phải mau mau quay lại với chị nha !”

“Công việc duy trì hoạt động bệnh viện này rất nặng nhọc nhưng trách nhiệm lớn lao nhất của em là chăm sóc chị. Em sẽ quay lại mau thôi, em hứa đấy”

Yoona miễn cưỡng nở nụ cười rồi buông tay ra. Cô chỉ vào môi mình và Seohyun lập tức hiểu ý, nghiêng người hôn nhẹ lên đôi môi ấy. Yoona nhìn theo dáng Seohyun cho đến khi người đó khuất dạng sau dãy hành lang dài. Vừa quay đầu lại thì thấy Victoria đang ngồi bắt chéo chân trên sofa cười cười nhìn cô. Khóe mắt Yoona khẽ cong nhẹ lên, cười bẽn lẽn rồi ngồi xuống cạnh Victoria

Không ai mở lời trước, Victoria chỉ đưa mắt nhìn Yoona từ đầu đến chân với nụ cười đáng ngờ. Ngượng ngùng là từ chính xác để diễn tả bầu không khí ở đây lúc này. Yoona khẽ vuốt ngón tay lên tai mình, cười xấu hổ.

“Unnie, có chuyện gì vậy ? Chị nhìn chằm chằm như thế làm em hơi căng thẳng….”

“Em của chị đúng là có con mắt thẩm mỹ tuyệt vời khi yêu em. Em thật sự rất xinh đẹp”

“Em cũng bình thường như bao cô gái khác thôi, điều may mắn nhất là em đã gặp được Seohyun”

“Em thật là khiêm tốn”

Yoona ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng, 

“Yêu Seohyun là điều em không ngờ tới. Em không có ý nói xấu nhưng lần đầu tiên làm việc cùng em ấy trong một buổi chụp ảnh ở trường, em đã nghĩ em ấy là một người không hòa đồng vì cái vẻ mặt nghiêm khắc, không chịu mở miệng nói chuyện trừ khi cần hướng dẫn việc gì đó. Em đã rất bực cái thái độ đó của em ấy và còn nghĩ tới việc thay đồi người chụp ảnh khác.

Nhưng khi em bắt đầu dành thời gian ở bên cạnh em ấy, thì em từ từ nhìn thấy được một khía cạnh khác của em ấy mà không ai thực sự biết được. Em nhận ra Seohyun không phải là một người không hòa đồng, mà chỉ vì mọi người cảm thấy sợ hãi bởi vẻ ngoài của em ấy nên không dám tiếp cận cô gái cô đơn này. Em tự nhận biết được mình muốn giúp đỡ kéo cô gái này thoát khỏi bóng đen cô độc kia và phủ thêm nhiều màu sắc cho cuộc sống của em ấy. Em cảm thấy mình thật may mắn khi được chứng kiến nụ cười đầu tiên của em ấy sau nhiều năm, em cũng rất vui khi mình là người mà em ấy yêu thương. Nói cho ngắn gọn thì không có gì tuyệt vời hơn khi được ở cùng em ấy”

Victoria nhìn cô gái trẻ trước mặt mình, sau đó nhích tới gần nắm tay Yoona, siết nhẹ nó.

“Cảm ơn em Yoona. Em đã giúp chị chăm sóc cho Seohuyn, dạy cho em ấy biết cười và tận hưởng cuộc sống này một lần nữa. Chị rất vui vì em chính là người mà Seohyun đã chọn. Việc hai em có thể ở cạnh nhau không thể gọi là may mắn, mà là định mệnh, hai người sinh ra là để dành cho nhau. Chị thật sự hy vọng em và Seohyun sẽ mang đến cho nhau những điều tuyệt vời nhất. Seohyun là một đứa trẻ tội nghiệp, con bé lớn lên mà không có ai bên cạnh chăm sóc và yêu thương cho đến khi gặp được em. Em đã chăm sóc và làm thay giúp công việc của chị. Chị mong sau này em sẽ quan tâm tới em ấy nhiều hơn”

************************************

“Lúc nãy chị của em đã kể cho chị nghe bí mật gì rồi ?” hai cô gái tay trong tay rời bệnh viện, đi tản bộ dọc theo con đường đông đúc. Một cơn gió mạnh thổi qua làm họ xích lại gần nhau hơn.

“Thì em nói đó là bí mật rồi còn gì, vậy sao chị có thể nói cho em biết chứ ? Chỉ có chị và Victoria unnie biết được thôi. Với lại chị ấy không cho phép, thì chị cũng không hé răng một lời nào !”

Seohyun chun mũi với Yoona vì không thể hỏi thêm gì được nữa. Cô di chuyển tay mình đặt lên vai Yoona, kéo người đó vào vòng tay mình rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu. Yoona mỉm cười hạnh phúc khi tựa đầu vào vùng cổ Seohyun

“Hyunnie, chúng ta đi ăn kem đi ! Trông ngon quá !” Yoona chỉ vào một cái tủ trưng bày các loại kem và bánh ở phía sau cửa kính của một tiệm café

“Đối với người háu ăn như chị thì món nào chả ngon cơ chứ ?” Seohyun trêu chọc khi đẩy cánh cửa, kéo cái người đang bĩu môi vào theo

Họ tới ngồi ở một góc trong quán sau khi đã yên vị Seohyun đứng lên đi tới quầy gọi món, còn Yoona ngồi nghịch nghịch vòng tay. Vuốt nhẹ ngón tay lên dòng chữ được khắc trên chiếc vòng, cô ngẩng đầu nhìn về phía người thu ngân thì bỗng nhiên thấy mắt mình hơi ẩm ướt, mũi hơi cay cay xúc động khi nhìn thấy Seohyun mỉm cười cảm ơn người nhân viên đó

Seohyun quay lại nhìn Yoona, lập tức cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng muốt. Ngay lập tức Yoona đứng dậy, bước tới chỗ Seohyun đang đứng đợi lấy thức ăn. Giật mình khi có một đôi tay vòng qua eo mình, Seohyun nhích ra một chút trước khi nhìn thấy người đã xoay mình lại và ôm lấy mà không nói một lời nào

“Sao thế ?” cô vuốt nhẹ lưng Yoona

“Chị chỉ muốn ôm em thôi”

Vòng tay Seohyun siết chặt hơn xem như một câu trả lời, trong khi Yoona thì tựa vào ngực, ngẩng đầu, vuốt ve gương mặt cô. Cả hai cứ đứng yên như thế cho đến khi nhân viên phục vụ ra hiệu thức ăn của họ đã chuẩn bị xong. Seohyun buông tay, quay lại bưng thức ăn và hai người cùng nhau đi về chỗ ngồi

“Hôm nay chị hành động rất kỳ lạ. Chị không sao thật chứ ?” Seohyun cắt một miếng bánh quế, phủ một ít kem lên rồi đưa cho người ngồi đối diện.

“Chị thật sự không có gì mà”

“Chắc chắn là có gì đó không ổn. Unnie của em đã nói gì về chúng ta sao ?”

“Không có Huynnie, em đừng lo lắng. Chị chỉ đang nghĩ….”

“Suy nghĩ….?”

Yoona nhìn thẳng vào mắt Seohyun, đan bàn tay họ vào nhau

“Chị đang nghĩ tại sao lại không sớm nhận ra là chị yêu em nhiều như thế này. Seohyun, chị muốn làm cầu vồng của em sau mỗi cơn mưa”

Yoona bị người ở đối diện chồm người lên vòng tay qua cổ, cuốn vào một nụ hôn ngọt ngào. Khóe môi của họ tản mát mùi vị ngọt của kem vani và chocolate tan chảy từ bánh quế. Nụ hôn này là sự kết hợp cảm xúc từ những lần trước đó và được nâng lên một tầng cao mới. Nếu như không cần phải buông nhau ra để thở thì họ sẽ kéo dài càng lâu càng tốt.

“Em yêu chị”

*********************************

Jessica cựa quậy, chậm rãi hé mắt, chớp chớp vài lần để thích ứng với ánh sáng mặt trời. Lờ mờ thấy một bóng người, cô ngẩng lên thì nhìn thấy Yuri đang đọc gì đó ở bên cạnh. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một đám đông ở xa xa, một số thì đang ở trên bờ biển, một số thì đang bơi dưới nước

Hôm nay hai người đã đi dạo và mua sắm cùng nhau để làm sống lại những hồi ức tuổi thơ của cô. Nâng tay vuốt nhẹ môi mình, Jessica nhớ tới một điều nổi bật trong hôm nay.

*FLASHBACK*

“Tới đó đứng đi mình sẽ chụp cho cậu một tấm”

Yuri bị đẩy về phía đài phun nước lớn trong khi Jessica đứng ở cách đó khá xa, chuẩn bị bấm máy. Sau khi chụp xong, Jessica ra hiệu cho Yuri bảo cô ấy bước về chỗ mình nhưng người kia vẫn đứng yên tại chỗ

“Cậu không muốn đi sao ?” Jessica hỏi trong khi Yuri cứ nhìn chằm chằm cái đồng hồ lớn trên đỉnh của đài phun nước, rồi bất ngờ quay người lại

“Jung Jessica !” cô hét to, “ Mình yêu cậu !”

Vài người ở gần đó nhìn chằm chằm Yuri trong khi một số khác đưa mắt tìm kiếm xem cô nàng Jung Jessica may mắn đã nhận được lời tỏ tình ngọt ngào này là ai. Yuri tươi cười rạng rỡ chạy về phía Jessica, trước khi nói chuyện cô còn nhìn lại đồng hồ một lần nữa

“Mình yêu cậu, Sica”

Yuri vòng tay ôm eo và hôn lên môi Jessica, ngay lúc đó chuông đồng hồ cũng reo lên. Cả người Jessica khẽ run vì giật mình nhưng Yuri vẫn siết chặt vòng ôm đảm bảo mọi chuyện vẫn ổn. Cả hai người đều đắm chìm vào nụ hôn trong khi mọi người đang tập trung ở xung quanh, một vài người còn vỗ tay chúc mừng. Yuri tách khỏi nụ hôn, gọi một em nhỏ bán hoa hồng lại, cô lấy tiền ra mua một bông cho Jessica

Jessica vui vẻ nhận bông hoa, gương mặt không che giấu niềm hạnh phúc đang dâng trào áp đảo

“Cậu thật là ngọt ngào quá Yul ah…”

“Mình nghe người ở đây nói rằng bất cứ cặp tình nhân nào hôn nhau bên dưới đài phun nước này khi tiếng chuông đồng hồ vang lên thì sẽ ở bên nhau mãi mãi. Bây giờ chúng ta đã làm được cho nên cậu sẽ không thể trốn thoát khỏi mình đâu”

“Mình sẽ bám lấy cậu mãi mãi đấy”

Yuri buông tay khỏi vòng eo Jessica, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài óng mượt

“Mình cũng mong cậu sẽ bám dính mình mãi mãi đấy. Cậu hãy ở cạnh mình nhé vì mình không thể nào sống thiếu cậu”

*END OF FLASHBACK*

“Công chúa dậy rồi sao ?”

Jessica vươn tay kéo dãn người rồi lại vúi mặt vào lòng bàn tay Yuri, ngượng ngùng gật đầu nhưng vẫn chưa chịu ngồi dậy. Cô thích những khi Yuri nghịch tóc mình nên vẫn nằm yên cho đến khi điện thoại run lên báo có người gọi tới. Cô ngồi dậy nghe máy

“Gì thế Krys ?”

“Mẹ kêu em nói với chị là mẹ và tụi em sẽ tới trang trại ngựa của bạn mẹ chơi, tối nay sẽ ở lại đó nên nhắc chị về trông nhà. Ngày mai mọi người mới quay về nên tối nay chị và Yuri unnie được ở riêng với nhau làm mấy chuyện gì đó…”

“Jung Soo Jung, đừng có chọc chị nữa !”

Jessica cười khúc khích khi nghe loáng thoáng tiếng mẹ mình và Sulli đang cười ở đầu dây bên kia

“Được rồi, có mẹ ở đây nên em không chọc chị nữa, nhưng chị cũng hiểu ý em mà đúng không ?”

“Jung Krystal !”

“Okie, em không nói nữa. Ngày mai gặp lại chị nhé !”

“Uhm, mọi người đi chơi vui vẻ !”

Jessica đút điện thoại vào lại túi xách, ôm hai chân vào lòng, tựa đầu lên vai Yuri. Yuri theo bản năng đưa tay vuốt nhẹ tóc Jessica 

“Cậu tỉnh dậy vừa đúng lúc được ngắm mặt trời lặn !”

“Đây là cảnh mặt trời lặn đầu tiên chúng ta ngắm cùng nhau từ khi chính thức là quen nhau đúng không ?” Jessica nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp hoàn hảo của bạn gái mình.

“Yeah…cậu biết không, vào cái đêm khi chúng ta hôn nhau lần đầu tiên, mình đã mơ thấy một giấc mơ rất đẹp nhưng sau đó nó lại trở thành cơn ác mộng”

“Có liên quan đến Yoona đúng không ? Tối hôm đó cậu liên tục lẩm bẩm tên Yoona và mình ghét phải thừa nhận nhưng điều đó khiến mình rất đau lòng”

Yuri lập tức nhướng mày, tay khua vội trong không khí,” Không không, baby. Mình có mơ thấy em ấy nhưng chủ yếu là chúng ta đang cùng nhau ngắm mặt trời lặn thì Yoona bất ngờ xuất hiện ra tay với cậu ! Em ấy đâm cậu, máu của cậu dính cả người mình…cậu nói cậu yêu mình nhưng mình chưa kịp đáp lời thì cậu đã biến mất ! Mình đã rất sợ hãi, lúc mình tỉnh dậy lại không thấy cậu đâu nên càng hoảng hơn. Mình không….”

Jessica đặt ngón tay lên miệng Yuri, mỉm cười nhìn cô ấy. 

“Cậu không cần phải lo, chỉ là ác mộng thôi mà !”

“Mình thề là mình có gọi tên Yoona, nhưng chỉ vì mình muốn ngăn em ấy lại…..”

“Mình hiểu mà” Jessica hôn nhẹ lên trán Yuri

Cả hai cùng chuyển tầm mắt về phía chân trời nơi ánh mắt trời đang dần mờ đi trong khi bàn tay đang nắm chặt nhau. Vào giờ này bãi biển cũng chẳng còn nhiều người, âm thanh họ nghe thấy lúc này chỉ là tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Khung cảnh lúc này thật sự rất yên bình

Jessica nghịch nghịch đóa hồng trong tay mình. Hai người đã ở cạnh nhau cả ngày hôm nay, cảm giác không còn gì có thể tuyệt vời hơn. Ngay lúc đó Jessica chợt hiểu rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ buông bàn tay này cho dù có chuyện gì xảy ra

********************************

“Mình không biết là nhà cậu có cái võng lớn thế này đấy ! Ngồi trên đây thú vị thật !”

Jessica dựa vào cửa kính lớn ở sau nhà nhìn Yuri đang phấn khích đung đưa trên chiếc võng lớn. Môi cô cứ khẽ cong lên trước mỗi một cử chỉ thích thú của người kia.

“Lại đây chơi với mình”

Jesscia vừa chậm rãi bước tới ngồi lên võng thì Yuri đã ôm chầm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai. Cả hai chỉ ngồi yên trên chiếc võng đung đưa, ánh mắt nhìn về phía trước.

“Cậu biết gì không Yuri ? Đây là lần đầu sau nhiều năm mình cùng mẹ ăn mừng sinh nhật ở Mỹ …”

“Mình đoán mẹ của cậu đã cảm thấy rất vui”

“Hmm….mình cũng nghĩ thế.Trước đây mình chưa bao giờ mong chờ tới ngày sinh nhật. Nhưng năm nay thì rất khác vì mình có…” Jessica ngừng lại một chút, vuốt ve bàn tay đặt trên bụng mình, “Cậu”

******************************

Jessica không biết họ đã nằm ở ngoài võng bao lâu. Bây giờ trời đã tối hơn, trăng cũng dần lên cao, gió cũng thổi mạnh hơn, Jessica cầm lấy chiếc chăn đặt sẵn ở trên võng đắp lên chân của cả hai

Bình thường cô luôn là người ngủ trước, nên rất hiếm khi nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Yuri. Có lẽ đây chính là lý do cô thấy thích khi là người tỉnh dậy trước vì có cơ hội được nhìn ngắm từng đường nét trên gương mặt kia. Bắt đầu từ chân mày, tới chiếc mũi cao ngạo nghễ, đôi môi mềm mại, hấp dẫn.

“Cậu có biết…” cô nói khẽ, “Cậu rất đẹp không….mỗi một điều thuộc về cậu đều thu hút mình, khiến mình mất đi lý trí. Sự quyến rũ của cậu làm cho mình bị cám dỗ, hơi ấm cậu mang đến luôn làm cho mình cảm thấy thoải mái”

Đan bàn tay mình vào tay Yuri, cô đưa nó lên môi hôn nhẹ.

“Cậu là người đầu tiên mình yêu, mình cũng không biết chắc có phải là người cuối cùng hay không nhưng chuyện đó không quan trọng. Mình cảm ơn cậu vì tất cả. Mình không biết bản thân sẽ thế nào nếu không có cậu ở bên cạnh ?” một giọt nước mắt lăn dài xuống má, Jessica lập tức lau nó đi.

“Yuri, mình rất vui khi cậu đã đi cả một quãng đường dài đến Mỹ tìm mình. Mình thích những khi chúng ta ở cạnh nhau, và mình đang học cách trở thành một người bạn gái hoàn hảo đế xứng đáng với tình yêu của cậu dành cho mình. Mình biết cậu có thể không nghe thấy những lời này, nhưng mình vẫn nói cho cậu biết mình rất biết ơn vì có cậu ở đây. Sự tồn tại của cậu đã điểm thêm màu sắc cho thế giới của mình. Cậu là người rất quan trọng với mình.

Mình không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết sẽ xử sự thế nào nếu sau này chúng ta có cãi nhau. Mình thừa nhận bản thân không phải là một người hoàn hảo nhưng chúng ta đều còn trẻ, vẫn còn rất nhiều điều cần phải học. Mình sẵn lòng mạo hiểm tất cả để giữ chúng ta được ở cạnh nhau. Mình sẽ không buông tay cậu, cũng giống như cậu đã không buông tay mình. Mình hứa đấy !”

Jessica ngẩng đầu nhìn làn da Yuri tỏa sáng dưới ánh trăng. Bất ngờ Yuri cũng quay đầu qua đối mặt Jessica dù mắt vẫn nhắm, đôi tay đặt trên eo Jessica cũng siết chặt kéo cô ấy lại gần hơn. Như thể Yuri đã tỉnh, cô vô thức kéo chăn lên cao đắp cho Jessica, tuy đây chỉ là một cử chỉ đơn giản nhưng nó thể hiện sự chu đáo và biết lo nghĩ cho người yêu của Yuri, ngay cả khi cô ấy đang ngủ.

Jessica vuốt ve gương mặt Yuri, rồi nhướng người hôn lên má cô ấy rồi lại rúc vào vòng ôm ấm áp. Hít một hơi thật sâu, gương mặt lại nở một nụ cười thật tươi, đây chính là mùi hương mà cô muốn được nhấn chìm trong nó mãi mãi.

******************************

“Ti…FF…đau quá !”

“Cố thêm một chút nữa thôi..”

”Cậu có thể nhẹ tay một chút không ?”

”Sắp được rồi….sắp được rồi….”

“Tiffany, đau quá !”

“Yeah !”

Tiffany hét lên, làm cho mọi người xung quanh đều chú ý khi cô giơ nắm đấm lên cao. Hyoyeon nhíu mày thổi vào cổ tay đau nhức của mình vừa bị người kia nắm chặt lầy. Bây giờ họ đang ở bên ngoài phòng tập vật lý trị liệu của bệnh viện, nơi Taeyeon sẽ bắt đầu tiếp nhận các bài tập trị liệu. Vẫn chưa bắt đầu nhưng Hyoyeon đã bị bầm tìm vài chỗ rồi.

“Chúa ơi, Fany ! Taeyeon vừa mới đứng lên được từ chiếc xe lăn kia mà cậu đã mừng như thế rồi cơ à. Mình nghĩ chắc cậu sẽ đột quỵ nếu cậu ấy thật sự đi đứng lại bình thường. Mà trước khi cậu đột quỵ, chắc mình đã bị hành hạ tới chết rồi !”

“Mình xin lỗi cậu, Hyo…..mình chỉ hơi lo lắng ! Đây là lần trị liệu đầu tiên của Taeyeon. Bác sĩ đã nói nó mang tính quyết định là Taetae có thích hợp tập vật lý trị liệu hay chưa. Cậu cũng biết việc cậu ấy đi lại được sẽ có ý nghĩa thế nào mà ? Mình hứa sẽ không làm cậu đau nữa, được chưa ?”

“Được rồi, lần này mình tha thứ cho cậu nhưng cậu nói thì phải làm được đó. Mình sẽ bóp cổ cậu nếu cậu dám hành hạ mình một lần nữa !”

Cả hai cùng bật cười vui vẻ nhưng sau đó họ lập tức tập trung nhìn cô gái bên trong đặt tay lên thanh ngang tập đi, chuẩn bị bước những bước đầu tiên. Taeyeon mím chặt môi, gân xanh trên bàn tay hiện rõ khi trọng lượng cả người bắt đầu dồn hết lên đôi chân còn yếu ớt bên dưới.

Taeyeon nhìn ra ngoài cửa kính lớn, đưa mắt tìm kiếm bạn gái mình. Một nguồn năng lượng dâng tràn trong cơ thể khi cô cảm nhận được động lực thúc đẩy được truyền đến từ đôi mắt cười kia và cả nụ cười khích lệ từ người bạn thân của mình.

“Cô Kim, từ bây giờ cô có thể tới đây tập bất cứ lúc nào. Nếu thấy đau thì cứ nói với tôi. Đừng ép bản thân tập luyện quá mức là được” bác sĩ đứng ở phía cuối thanh ngang hướng dẫn Taeyeon, trong khi một y tá đang dìu cô để chuẩn bị bước đi những bước đầu tiên

Rất khó để bước đi trở lại vì đôi chân đã không vận động trong nhiều tuần gần như bị tê cứng, phần xương chậu đau nhói. Trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, lăn dài xuống mặt cô, các đốt ngón tay thì trắng bệch ra vì siết quá chặt nhưng cô vẫn cố gắng bước đi về phía trước. Mỗi một bước chân đều cần có một nỗ lực rất lớn và nó từng chút từng chút rút đi năng lượng của cô

“Hyoyeon, nhìn Taetae có vẻ vẫn còn yếu lắm. Chúng ta có nên bảo cậu ấy dừng lại không ?” Tiffany đặt tay lên kính, thầm cầu mong Taeyeon sẽ ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Bất ngờ Taeyeon ngã quỵ xuống tấm thảm mềm vì không thể chịu đau được nữa, làm cho cô y tá cũng không đỡ kịp.

“Chết tiệt…” Taeyeon đấm mạnh xuống dưới trong khi y tá đang đỡ lấy eo cô để tránh bị tổn thương trầm trọng hơn.

“Cô Kim, cô nên nghỉ một chút rồi chúng ta sẽ tiếp tục”

Vị bác sĩ lên tiếng khi thấy cô gượng đứng dậy một lần nữa, không chịu nghỉ ngơi mặc cho tình trạng hiện tại của bản thân. Và tình hình cứ lặp đi lặp lại với việc cô té ngã xuống rồi lại gượng đứng lên một lần nữa. Taeyeon không quan tâm người xung quanh đang xầm xì, cũng không đế ý tới việc Tiffany sẽ đau lòng thế nào khi chứng kiến cô tiến hành vật lý trị liệu như thế này.

Hyoyeon vuốt nhẹ tấm lưng run rẩy đứng ở cạnh mình, khi người bên trong vẫn cứng đầu không chịu để y tá giúp. Một tiếng động lớn lần nữa vang lên trong phòng vật lý trị liệu và Taeyeon nằm dài tại chỗ, không thể nhúc nhích vì phần cột sống ở phía dưới.

Bác sĩ chạy lại kiểm tra thì thấy một vết bầm lớn đỏ hoe và miệng vết thương có thể bị rách ra bất cứ lúc nào nếu cô ấy cứ tiếp tục như thế này. Đây là hậu quả của việc tập luyện quá mức, tạo áp lực đè lên vết thương. Chiếc áo bệnh nhân của Taeyeon ướt đẫm mồ hôi, cô thở hổn hển lấy không khí trong khi đầu gần như muốn bổ tung vì cơn đau ở sau lưng. Bây giờ trong đầu cô không thể nghĩ gì được nữa

Một đôi tay ôm lấy gương mặt trẻ con của Taeyeon và Tiffany hiện lên trong tầm mắt của cô. Hai mắt Tiffany hiện rõ sự đau đớn, cô lau đi mồ hôi trên trán Taeyeon rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó.

“Đừng ép bản thân nữa Taeng. Nếu cứ như thế chỉ càng làm cho vết thương trầm trọng hơn thôi. Chúng ta quay về phòng bệnh nghỉ ngơi được không ?”

Taeyeon miễn cưỡng gật đầu vì thất vọng với chính bản thân mình. Tiffany vòng tay qua vai Taeyeon, nâng cô ấy ngồi lại lên xe lăn.

Taeyeon rên khẽ, mặt nhăn nhó vì đau . Trong lúc đẩy xe lăn về lại phòng bệnh, Tiffany đẩy rất cẩn thận vì sợ chỉ cần vấp cái gì đó cũng có thể khiến Taeyeon thêm đau đớn. Hyoyeon vẫn đi phía sau họ, nói chuyện cùng bác sĩ về tình trạng lúc này của Taeyeon.

“Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ”

Ý tá mỉm cười đưa một bộ quần áo bệnh nhân mới, sau đó rời khỏi phòng. Tiffany tựa người lên cửa, thở dài một hơi để cho tất cả cảm xúc đi ra theo nó. Cô ngâm một cái khăn nhỏ vào trong nước rồi nhẹ nhàng im lặng lau vết thương của Taeyeon. Có nhiều vết bầm đen mới xuất hiện trên cánh tay và đầu gối do lúc nãy Taeyeon té lên té xuống hơn mười lần. Tiffany khẽ lướt nhẹ ngón tay lên những vết bầm trên đầu gối.

“Mỗi một vết bầm do cậu té ngã không chỉ hiện lên ở đây, mà còn in dấu trong trái tim mình. Sao cậu lại mất kiên nhẫn như thế hả Taetae ? Cậu đâu cần phải ép bản thân mình như thế chứ ? Nếu quá sức thì chỉ khiến vết thương thêm trầm trọng mà thôi”

“Mình là gánh nặng cho mọi người đúng không ? Vì mình mà cậu và Hyoyeon chẳng tập trung vào công việc được”

“Kim Taeyeon, mình không muốn nghe cậu nói cậu là gánh nặng, và mình cũng tin rằng Hyoyeon mà nghe cậu nói thế thì cậu ấy sẽ đánh cho cậu một trận. Mình không hề cảm thấy mệt cũng như có chút khó chịu nào hết, cậu có nghe không ? Đừng tự suy đoán lung tung rồi nghĩ tụi mình là những người như thế”

“Bác sĩ nói tình trạng của mình đang tiến triển nhưng mình chẳng nhận thấy gì cả !”

“Có một số chuyện không thể nào gấp gáp được cậu hiểu không ? Phải mất một ít thời gian cho nên cậu đừng có những suy nghĩ tiêu cực nữa. Taetae, mình luôn ủng hộ cậu mà. Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau cho đến khi cậu hồi phục hoàn toàn”

“Nhưng phải mất bao lâu chứ ? Một tháng, một năm hay mười năm ?” 

“Mình không quan tâm là mất bao lâu, cho nên cậu cũng phải như thế ! Mọi người đều biết mình yêu cậu và mình sẽ luôn ở cạnh cậu”

Cả hai cô gái tóe lửa nhìn nhau, lý do họ cãi nhau không phải vì Taeyeon cứng đầu hay do Tiffany lo lắng thái quá, mà là vì họ yêu thương nhau. Không ai muốn nhìn thấy người kia bị tổn thương và cả hai đều muốn che chở cho nhau, cuối cùng dẫntới cuộc cãi vã thế này. Hạ giọng xuống một chút, Taeyeon lên tiếng nói

“Fany, mình yêu cậu cũng nhiều như cậu yêu mình. Đó là lý do tại sao mình muốn nhanh chóng hồi phục, để cho cậu đỡ phải vất vã hơn”

Tiffany lắc đầu

“Cậu đã không phải ngồi trên chiếc xe lăn này nếu không vì bảo vệ cho mình. Mình hiểu tấm lòng của cậu nhưng xin cậu hãy cứ chậm rãi thôi. Không có ai có thể thành công chỉ sau một đêm. Cho dù là siêu nhân cũng phải học cách đi trước khi bay mà đúng không ?”

Cả hai cùng nhìn nhau , nở nụ cười

“Hứa với mình là cậu sẽ không ép bản thân nữa. Mình sẽ ở bên cạnh giúp cậu hồi phục, cho dù có vất vả như thế nào”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro