[LONGFIC][Trans] Love Me, Love My Dog [chap 6+7], TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 - Ramblings

Taeyeon cảm nhận được những giọt mồ hôi trượt dài bên má, căn phòng trở nên ngột ngạt ngay khi cái tên đó thoát ra khỏi môi cô. Cô bắt gặp ánh mắt của Yuri, đôi môi cô ấy từ từ nhếch lên trêu chọc. Taeyeon lên tiếng giải thích, “Không! Mình không có ý định-”

"BWAHAHA! Oh Taeyeon, cậu thật là tuyệt vời!” Yuri cười phá lên. “Hey mấy nhóc! Đoán xem Taeyeon đặt tên gì cho con chó!” Yuri từ phòng khách vừa chạy vừa hét trước cửa phòng của mấy nhóc kia.

"He-Hey! Yuri quay lại đây! "

"Có ch-chuyện gì vậy?" Yoona hỏi với bàn chải đánh răng còn đang trong miệng.

"Chị muốn em gặp thành viên mới trong gia đình chúng ta, Miyoung.” Yuri nói.

Lúc đầu, Yoona nhíu mày như thắc mắc, nhưng cô hiểu ra và tiếng cười của cô từ từ tấn công ồ ạt tai Taeyeon.

"Thật hử unnie? Thật sao? "

Taeyeon đỏ mặt và che giấu nó dưới đôi bàn tay. "Chị không có ý đó."

"Cũng có thể, nhưng rõ ràng là sâu trong tiềm thức cậu nói điều ngược lại,” Yuri cười khúc khích.

"Gì cũng được, mấy đứa đặt tên cho nó đi."

Yuri và Yoona đưa tay sờ sờ cằm trầm tư suy nghĩ.

"Miyoung!" Yuri nói với một cái gật đầu.

"Dù gì mấy nay chị cũng có gọi nó bằng cái tên nào khác đâu,” Yoona nhún vai nói.

"Tớ có một cái tên khác nữa!”

"Tên gì? Mushroom?” Yuri nhếch môi cười.

"Hay là Pinky? "Yoona cười theo y hệt.

Taeyeon đỏ mặt, há hốc mồm nhìn họ. "T-tớ, k-không, chị-"

"Taeyeon đừng đứng đó ấp a ấp úng nữa, chuẩn bị đi ngủ đi.”

"Ok, Sunny."

- - - - -

Nếu Tiffany có thể hét lên, cô ấy sẽ.

Đã năm ngày. Năm ngày kể từ khi Taeyeon thấy cô và đưa cô trở về dorm. Năm ngày và cô ấy vẫn chưa một lần.

Cô cảm thấy nó một lần nữa, cảm giác như có kiến bò, ngứa, cảm giác nóng ở cổ và nếu có thể, Tiffany sẽ hét lên. Cô sẽ vì cô thề là cô có cảm giác sởn gai óc, rùng mình - cô đưa chân lên lưng.

Hét lên. Cô không thể. Thay vào đó cô chỉ có thể thút thít. Gãi sột soạt ở cổ trong giận dữ, sợi dây đeo cổ leng keng mỗi khi cô gãi; mặt sợi dây là một hình trái tim có ghi “Miyoung”. Không cần nói cũng biết, Taeyeon đã mua nó và đeo nó cho cô. Cô đã không mặn mà với nó. Những tiếng cười lớn từ các cô gái chẳng giúp được gì cho cô.

Cô tiếp tục rên rỉ. Cái vòng cổ ngu ngốc đó thậm chí còn ngăn cô không cho cô gãi đúng chỗ ngứa nữa.

Rên rỉ.

Leng keng. Leng keng.

Thút thít.

Leng keng. Leng keng.

Thút tha thút thít.

Leng keng. Leng--

"Yah! Kim Taeyeon! Đi tắm cho con chó đi! Nó cứ thút tha thút thít làm tớ phát điên!”

Taeyeon cựa quậy trên chiếc sofa. “Nếu cậu khó chịu vậy sao cậu không đi tắm cho nó đi?”

"Cậu là người đem nó về nhà nên đó là nhiệm vụ của cậu. Nhanh lên! Nó bốc mùi!” Sooyoung đưa 2 tay lên, than phiền.

Tiffany có thể ném Sooyoung một cái nhìn bén ngót, nhưng cô đã không vì cô đúng là đang bốc mùi. Ngứa đến mức không thể chịu đựng được, cô bắt đầu nằm xuống sàn, cạ lưng vào góc tường. Xấu hổ. Đối với Tiffany, điều đó giờ đây chẳng còn quan trọng nữa. Khỉ thật! Ngứa!

Sooyoung nhìn Taeyeon, cái nhìn mang hàm ý “Tớ mới nói gì?”

"Biết rồi, tớ sẽ đem nó đi tắm.” Taeyeon thở dài.

Nghe câu đó, tim Tiffany đập liên hồi. Cô vui sướng sủa khi nghĩ đến việc sắp sửa được đi tắm, thoát khỏi đám b-bọ... cô run lên...cô không thể thốt lên. Những con vật trên lưng cô.

Cô theo sau Taeyeon, thè lưỡi ra, đột nhiên ngừng lại khi nhớ ra 2 điều.

Thứ nhất: tắm. Việc đòi hỏi sự chà xát cơ thể.

Thứ hai: Taeyeon, tắm cho cô, có nghĩa là Taeyeon sẽ đụng chạm cô thể cô. Khắp cơ thể cô.

Tiffany ngậm miệng và đuôi cô cụp xuống.

Ngượng chết được.

- - - - -

Mọi thứ đều ổn cho đến giờ phút này.

Sau ba mươi phút chải lông, đủ để nhồi vào 1 cái gối, Tiffany nghĩ có thể sẽ không vấn đề gì. Đến giờ thì cũng không đến nổi, chiếc lược làm cô thấy khá dễ chịu. Nó làm cô ước cô có tóc như một con người. Gần như thế.

Tiffany kiên nhẫn chờ Taeyeon dọn mớ lông rơi trên sàn và theo cô ấy vào phòng tắm. Cô nhảy vào bồn, nhìn Taeyeon xắn tay áo và lấy dầu gội.

Vòi nước mở, Taeyeon xịt nước ấm vào cô. Tiffany cảm nhận được mắt cô đóng lại khi đôi bàn tay nhỏ của Taeyeon bắt đầu trượt vào bộ lông của cô, cố gắng làm ướt mọi nơi. Tắt nước. Taeyeon xịt dầu gọi lên khắp cơ thể Tiffany. Mùi dâu. Tiffany chú ý. Taeyeon và dâu...uhm, dạo này có chuyện gì thế nhỉ?

Cảm nhận Taeyeon nhẹ nhàng gãi đầu và lưng cô, Tiffany thấy mọi thứ không tệ như cô nghĩ.

Yeah, cô ấy có thể làm được và oh...oh. Không còn thắc mắc tại sao các con chó đều thích được massage phần bụng.

Yeah, cô rồi sẽ quen với việc này. Các con bọ đã bị tiêu diệt, cô sẽ không còn bốc mùi nữa. Chỗ hôm trước Taeyeon chảy nước miếng khi ngủ trên lưng cô cũng được rửa sạch, những ngón tay nhanh nhẹn của Taeyeon gãi đúng chỗ ngứa. Tiffany thật sự cảm thấy dễ chịu. Khoan đã, những ngón tay di chuyển...epp!

- - - - -

"Argh!"

Chảng!

"Miyoung! D-dừng lại! "

Bang.

"Agh! Dừng lại! "

Loảng xoảng!

"Bi-bình tĩnh! Ngồi xuống! "

Leng keng!

"Wr-grulgrum là gì!"

Scrshhhhh, errk, tỏng, tỏng.

"Ugh, biết cái gì? Thôi quên đi! Ở yên đó. Nghiêm chỉnh nào! "

Chen lấn. Xô xát. Thở dài.

Sooyoung cau mày nhìn lên khỏi những trang sách, “Có chuyện gì vậy?”

Tóc, mặt quần áo sũng nước, nhỏ giọt, bọt và lông chó trang trí trên áo quần cô, Taeyeon cau có nhìn Sooyoung.

"Miyoung tự nhiên nổi điên lên, không cho tớ rửa mấy chỗ đó của nó."

"Cậu có biết khi cậu để nó..."

Taeyeon đỏ mặt khi cô nhận ra những gì vừa nói, "Trời ơi, Sooyoung, cậu ngừng việc xem mấy phim đó lại đi, đầu của cậu đen tối quá rồi. Cậu biết tớ đâu có ý vậy đâu.”

"Tớ không có xem phim s.e.x!"

Taeyeon trợn tròn mắt.

"Sao cũng được, tớ vẫn không hiểu. Chó sẽ không sao vì chuyện này đúng không?”

"Ah, tớ không biết. Nếu tớ là một con chó, tớ cũng không muốn bị bàn tay đáng ghét của cậu chạm vào.”

Tặng Sooyoung cái nhìn giết người trước khi nhảy lên sofa, bàn tay ướt nhẹp đó vuốt lên má Sooyoung và cuối cùng là lau khô cũng bằng chính chiếc áo của Sooyoung.

"Cáiiiii-aw hey, cái áo mới của tớ đó!”

- - - - -

"Miyoung! Đến đây nào, chúng ta đi dạo thôi. "

Tai Tiffany vểnh lên khi nghe sẽ được đi ra ngoài. Cũng đã một thời gian rồi và biết đâu cô sẽ có thể sẽ tìm được gã đó, người đàn ông vô gia cư đáng sợ.

"Tớ dắt Miyoung ra ngoài đi dạo. Có ai muốn đi không? "

Nhiều tiếng "Không, cậu cứ đi" và "Cậu đi đi" vang lên. Taeyeon cau mày: "Lười quá thể".

Cô nhún vai và chuẩn bị đi ra ngoài. Đeo kính mát và đội nón xong, Taeyeon quay qua Tiffany, “Nhóc có thấy chị còn giống SNSD Kim Taeyeon không?’’

"Như 1 tên dork,uhm, vậy nên YES” Tiffany sủa đáp trả.

"Tuyệt!"

Gài dây xích vào cổ Tiffany và họ rời khỏi căn hộ.

Bản năng loài chó đánh bật Tiffany khi họ ra gần bên ngoài, cô không thể kiểm soát được bản thân, lao ra ngoài trời.

"Whoa! Đợi đã! Từ từ thôi!”

Tiffany không để ý đến Taeyeon. Cô bắt đầu đánh hơi những bụi cây dọc theo vỉa hè.

Chỉ ngửi sơ sơ cô có thể nắm được xung quanh như thế nào. Điều đó thật đáng kinh ngạc. Ban đầu có hơi kì lạ nhưng cuối cùng thì Tiffany cũng hiểu rằng đôi khi cứ để bản năng loài vật điều khiển. Có những thứ chỉ có con chó mới hiểu được.

Cô ngửi ngửi một bụi hồng. Mặc dù phần người trong cô rên rỉ, cái mùi nước tiểu ghê tởm, phần còn lại, loài chó, tự động phân tích và cho kết quả “Fetchie: giống đực, ba tuổi, lai, độc thân, đang tìm bạn gái”.

Tiffany bật cười vì nó gợi cô nhớ những mẩu tin nhắn trong nhà vệ sinh của mấy nhà hàng. Còn trường hợp này thì... Àh, cô đi ngang nơi 2 con chihuahua đang cãi nhau tuna ăn tuần rồi là thịt gà hay là cá, nhưng dường như chúng đã chuyển đề tài, huênh hoang về mấy con mèo.

Cats.

Một chủ đề khá khó hiểu đối với Tiffany. Cô không hiểu tại sao chó lại thù mèo, có thể là do Tiffany chưa gặp một con chó nào. Mà cô cũng chẳng bận tâm. Cô đang là 1 con chó.

Taeyeon dắt cô đến một tiệm tạp hóa gần đó. Cột Tiffany ở cái cột điện bên ngoài, và đi vào trong. Tiffany thở dài. Vẫn chưa có chút manh mối nào.

"Hey, nhóc!"

Tiffany vểnh tai, nhìn quanh. Mắt cô ngừng lại tại 1 con mèo sọc xám đang nhìn cô, cách cô hơn 1 mét. Nghiêng đầu, cô nói, ‘Tôi?’

"Không, tôi đang nói chuyện với cái cột đèn.Uh, ngươi, ngươi đần độn.”

'Đần độn?'

"Hey, thứ nhất tôi không phải là đứa đần độn. Thứ hai, đó không phải là điều tốt đẹp để nói.”

"Đó không phải là một điều tốt đẹp để nói," con mèo chế nhạo.

"Hey, ngừng việc bắt chước tôi đi.”

"Hey, ngừng việc bắt chước tôi đi.”

Tiffany gầm gừ. Cô không có ý định giỡn chơi với con mèo này. Cô là con người, và cô cũng chẳng phải đứa trẻ lên năm. Cô trưởng thành hơn. Nằm xuống đất, quay đầu về hướng khác, không thèm để ý đến con mèo.

"Ngươi biết không, ngươi rất khác với mấy con chó khác.”

Tai cô vểnh lên, “Thật không?” Quay lại, cô không làm lơ con mèo.

"Thật, ngươi xấu hơn."

Tiffany há mồm vì shock, “Nãy bạn đâu có nói vậy!”

Con mèo loạng choạng đi đến gần cô. Cô có thể ngửi được mùi catnip (1 loại lá thuộc họ bạc hà, mèo rất thích) từ người hắn ta. “Oh, đó là điều tôi muốn nói”.

Tiffany gầm lên. “Bạn nên biết rằng tôi được xem là một trong những người phụ nữ đẹp nhất Hàn Quốc.”

"Phụ nữ? Như con người? Ngươi là một trong những con chó điên khùng nhất khi tin rằng bản thân mình là người. Ngươi đúng ngu mà. Có lẽ vì giống chủ của ngươi. Ngu ngốc và xấu xí, như nhau.”

Nghe nhắc đến Taeyeon, Tiffany nhe răng nheo mắt. “Không được lôi Taetae vào đây.”

Con mèo bắt đầu cười điên cuồng, “Taetae? Tên của chủ nhân ngươi đó hả? Vậy-vậy, ngươi có chắc là cô ta không phải là con chó không? Thật là, ta thấy tiếc cho ngươi.”

”Không được cười.”

Con mèo còn cười lớn hơn nữa.

“Ý tôi là không được cười Taeyeon.”

“Nếu không ngươi làm gì được ta?”

Tiffany gầm gừ nhưng vẫn ở yên đó.

Con mèo bắt đầu quanh quẩn vòng quanh cô, cái đuôi đung đưa trong không khí. “Nhìn người xem, cột chặt vào gốc cột. Ta cá là ngươi còn bị đánh nữa.”

Tiffany thề cô sùi bọt mép vì giận dữ và bực mình, nhưng cô vẫn nằm yên đó. “Lại đây. Thách ngươi đó.”

Con mèo đi đến trước mặt cô, nhếch môi một cái. “Ta đến đây”.

Tiffany rất cố gắng kiềm hãm bản năng con chó đang làm chủ để không xé xác con mèo ra. Chỉ vì cô không phải là một con chó. Cô là con người, con người không thích nói chuyện bằng nắm đấm và cô không định hủy điều đó chỉ vì hiện tại cô là con chó. Cô là con người, không phải một con chó. Con người, không phải con chó. Con người, không --

“Aww ngươi rất dễ thương”, con mèo cười một lần nữa. Trêu chọc bằng cú đánh vào mũi Tiffany, cào cô.

Xử nó.

Cuối cùng cô để phần “người” ra đi và gầm gừ. Bất thình lình tấn công con mèo. Phập nó bằng răng nanh của mình.

Nó kêu thét lên và chạy mất.

“Quay lại đây nào con mèo khốn kiếp chết nhát! Tôi sẽ tìm ra ngươi và cho ngươi tan nát từng mảnh một bằng răng của ta!”

Đắm chìm trong cơn giận, Tiffany quay trở lại khi cảm giác được Taeyeon đang giật mạnh sợi dây.

“Miyoung có chuyện gì àh! Bình tĩnh nào!”

Tiffany nhìn lên Taeyeon và run rẩy. Taeyeon cau mày khi nhìn thấy dấu mèo cào trên đầu và mũi Tiffany. “Mèo?” Taeyeon thở dài, “Aw, nhóc con àh, đi về nhà thôi, chị sẽ băng bó cho cưng.”

Cô nghe tiếng khúc khích và thấy 2 con mèo xám khác ‘hi-5’ với nhau.

Sủa chúng lần nữa, TIffany gầm gừ suốt trên đường về nhà với Taeyeon.

Lũ mèo khốn nạn.

- - - - -

“Chúng tớ về rồi đây.”

“Chuyện gì với Miyoung vậy?”

“Lũ mèo”.

“Aww, tội nghiệp nhóc con.”

“Uh, tớ băng bó cho nó đây.”

“Taeyeon, chỉ là một vết thương nhỏ. Sẽ không sao đâu.”

“Nhưng-nhưng nó sẽ đau.”

“Ái chà, tớ thề là cậu đang chăm sóc nhó như một đứa trẻ, giống như những gì cậu đã làm với Tiffany.”

“Tớ không có chăm sóc Tiffany như một đứa trẻ.”

“Lại phủ nhận.”

“Không phải mà!”

“Cậu không cần phải giấu, chúng tớ ai chẳng biết cậu thích Fany, thật ra thì cậu chẳng giỏi che giấu.”

“Sunny, cậu biết là không phải như vậy mà. Tớ yêu mọi người như nhau.”

“Àh, tớ không có ý đó. Cậu biết mà Taeyeon. Tớ nghĩ thỉnh thoảng nói về điều này sẽ giúp cậu cảm thấy tốt hơn. Nếu cậu không thích thì chúng ta không nói nữa.”

“Hiện giờ cũng không có gì bất ổn. Dù sao thì cảm ơn cậu, tớ sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Bất cứ lúc nào. Đó là nhiệm vụ của roomie không phải sao? Oh thuốc sát trùng ở ngăn trên trong tủ thuốc.”

“Cảm ơn Sunny.”

- - - - -

Taeyeon mở cánh cửa và đi vào. Cô cười với những thứ đồ trang trí lấp lánh trên bàn, nhìn vào những tấm ảnh dán trên tường. Cô cười khúc khích khi thấy tấm ảnh cô chụp năm ngoái. Taeyeon đã ngạc nhiên và muốn xóa nó như thế nào khi thấy bức ảnh.

Nhưng cô vui vì nó vẫn còn đó, thật ra thì đây là 1 tấm ảnh đẹp.

Cô ngồi trên chiếc giường màu hồng, trước khi hít 1 hơi sâu và nằm xuống. Cô ấy quên chưa giặt drap trải giường. Thỉnh thoảng Taeyeon thấy vui khi Tiffany lơ là quên như những lúc như thế này.

Taeyeon thất vọng rên. Lẻn vào phòng Tiffany. Cô thật đáng thương. Và đáng sợ. Nhưng thảm hại là chủ yếu.

Nếu đó là điều duy nhất có thể làm cô bình tâm, thoát khỏi đau đớn dù chỉ vài phút ngắn ngủi, cô vẫn chấp nhận.

Cô trượt trên giường và nhìn lên trần nhà.

"Cậu thích gì trong ngày sinh nhật?”

“Tình yêu của Tiffany là đủ với mình.”

“Tình yêu của Taeyeon cũng là đủ với mình.”

Nó không đủ cho Tiffany. Taeyeon biết điều đó.

- - - - -

“Movie night, movie night!”

“Jessica bình tĩnh nào!”

“Làm sao tớ có thể không vui cho được! Tớ đã chờ đợi phim này bao lâu nay rồi!”

Tiffany ve vẩy cái đuôi sẵn sàng cùng mọi người xem phim. Cô không đùa đâu, cô cũng trông chờ bộ phim này một thời gian rồi.

“Taeyeon unnie đâu?”

Khi nghe Seohyun nói, Tiffany mới để ý nãy giờ không thấy Taeyeon.

“Có lẽ đang rầu rĩ. Cứ để cậu ấy một mình đi.”

“Nhưng mà Sooyoung innie-”

“Sooyoung nói đúng đó. Để Taeyeon một mình đi. Cậu ấy sẽ ổn thôi, như mọi khi. Cậu ấy cần được ở một mình lúc này,” Sunny nói cùng một nụ cười buồn.

Tiffany nhíu mày lo lắng. Gần đây Taeyeon có những hành động khá kì lạ. Đúng hơn thì Tiffany chưa bao giờ thấy cô ấy xuống sắc như 10 ngày qua.

Quen Taeyeon lâu nhất so với các nhóc khác, cô nhìn thấy mọi khía cạnh của Taeyeon. Cô ấy hạnh phúc, buồn chán, giận dữ cũng như khó chịu ..v..v.. nhưng Tiffany chưa bao giờ thấy Taeyeon ... cô đơn như thế này trước đây.

Cô nhỏm dậy đi về phía phát ra mùi hương của Taeyeon. Cô đứng trước phòng của 2 nhóc lùn, nhướng mày khi thấy cửa phòng cô hé mở, dù chỉ là 1 khe nhỏ xíu. Cô thề là cô đã đóng cửa trước khi đi về Mĩ. Đẩy cánh cửa bằng chóp mũi, cô ngạc nhiên khi thấy Taeyeon nằm trên giường cô, trông rất ... buồn bã.

Hoảng loạn khi thấy cánh cửa mở, Taeyeon lập từc bật dậy, nhưng bình tĩnh lại khi cô ấy thấy cô. “Ồ, là cưng sao Miyoung. Có gì sao nhóc?” Taeyeon khom người vỗ vỗ đầu cô.

“Tớ mới là người phải hỏi cậu câu đó.” Tiffany ngước lên nhìn với đôi mắt lo lắng.

Taeyeon vỗ vỗ đầu cô vài giây trước khi thở dài, đóng cửa rồi đi lại ngồi lên chiếc giường màu hồng. Tiffany cũng nhảy lên giường hưởng ứng.

“Cưng đang làm gì đó!? Aish, Miyoung mà biết có con chó nào đó nhảy lên giường cô ấy, cô ấy sẽ nổi điên lên cho mà xem.” Taeyeon lườm cô.

“Đúng ra tớ sẽ không hỏi tội cậu tại sao dám lẻn vào phòng tớ khi tớ quay trở lại, nhưng với thái độ này của cậu, tớ sẽ hỏi.” Tiffany trừng mắt nhìn lại.

“Mà thôi, sao cũng được, chị sẽ giặt nó. Cô nhóc lơ đễnh đó đã quên không giặt chúng trước khi đi.” Taeyeon nói miệng mỉm cười thích thú trước khi cau mày một lần nữa. Cô nằm xuống giường, quay lưng về phía Tiffany.

Đau lòng. Tiffany thật sự đau khi thấy Taeyeon buồn bã, yếu đuối như thế này. Cô biết Taeyeon không mạnh mẽ như mọi người thường nghĩ, “gượng ép” nhưng cô chưa bao giờ thấy Taeyeon trầm cảm như thế này. Taeyeon luôn luôn mỉm cười với cô vì thế Tiffany cho rằng leader của cô sẽ không sao.

Quyết tâm làm Taeyeon cảm thấy đỡ hơn, ít ra sẽ không như thế này, Tiffany khều khều và liếm liếm má Taeyeon. “Sao vậy Taeyeon? Vui lên nào” cô hớn hở sủa và ve vẩy chiếc đuôi.

Taeyeon cười trong khi lấy tay áo lau nước bọt. “Agh dơ quá!” Cô vỗ đầu và gãi gãi cổ Tiffany. “Sorry nhóc, chỉ là chị nhớ một người bạn.”

Lúc này, Tiffany vễnh tai ngạc nhiên.“Tae buồn vì nhớ mình?”

“Đây là phòng của cô ấy. Chị vào đây với hy vọng sẽ tốt hơn đôi chút.”

Tiffany ậm ừ khi Taeyeon gãi trúng vết trầy sau tai của cô. “Có chút sợ sợ, nhưng nó cũng rất ngọt ngào khi cậu ấy nhớ mình nhiều như vậy.”

“Mới có 1 tuần rưỡi nhưng nhóc con biết không... cảm giác trống vắng? Cảm giác... yên tĩnh hơn. Chị biết rất khó để tin... những tiếng la hét xung quanh, sẽ ảnh hưởng đến đôi tai nhạy cảm như của cưng, nhưng…” Taeyeon khúc khích cười, “chị nghĩ nhóc sẽ điếc nếu Tiffany ở nhà.”

Tiffany bĩu môi. Thật ra cô cũng nghĩ cô sẽ điếc nếu cô gặp Tiffany-con-người, nên cô cũng chẳng phản đối. Cuối cùng thì cô cũng là một người to mồm.

“Còn chuyện này nữa, chị không biết phải giải thích thế nào, ...nguồn năng lượng đó cũng từ cô ấy. Cô ấy rất ngọt ngào và vui vẻ. Khi cô ấy cười với nhóc, nhóc chẳng thể làm điều gì khác ngoại trừ cười lại, không cần biết tâm trạng của nhóc lúc đó tồi tệ thế nào đi nữa. Cô bạn đó cũng có eyesmile, thứ làm cho mọi vật xung quanh nhóc tan chảy. Thật sự nó rất giống với nhóc đó, chó con àh.” Taeyeon giải thích với nụ cười dorky trên khuôn mặt. “Cô ấy cũng biết cách dùng eyesmile để thoát tội. Mọi người luôn nói chị là một đứa nhóc, nhưng sự thật thì Tiffany còn trẻ con hơn cả chị bởi vì không thể nào rầy la cô ấy được. Tiffany chỉ cần nở nụ cười. Chị chỉ biết thở dài và đầu hàng vô điều kiện. Luôn luôn là thế.”

Tiffany vẫn đứng yên, để Taeyeon vỗ về. Cô cảm thấy mình thật đáng trách, xấu xa khi nghe trộm những điều này. Rõ ràng những gì Taeyeon bận tâm điều là vì Tiffany, bản thân Tiffany. Cô cảm giác như cô không nên ở đây, nghe những gì Taeyeon nói khi cô biết Taeyeon không muốn Tiffany-thật-sự thật sự biết chúng.

Mặt khác, Tiffany biết Taeyeon đã phải khó khăn thế nào mới có thể bộc lộ nỗi lòng và đây là cách duy nhất giúp Taeyeon khá hơn: nói ra những tâm sự vốn được giấu kín.

Chưa kể, Tiffany nhớ khoảng thời gian Taeyeon kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện vui buồn, khoảng thời gian họ ở bên nhau, an ủi nhau khi nhớ nhà, cũng như sự thiếu hụt và hiếm hoi của burritos và pizza ở Hàn Quốc.

Ok có lẽ đề tài thức ăn chỉ là suy nghĩ một phía...từ Tiffany.

“Nhưng mà, nhóc biết không, không thể không bỏ qua cho cô ấy được. Vẻ mặt ăn năn biết lỗi của cô ấy làm người ta cảm giác như mình vừa lỡ đạp trúng 1 con cún con bé nhỏ vậy. Còn về nụ cười... nếu không thấy xuất hiện trên gương mặt cô ấy, điền duy nhất chị nghĩ đến là làm cho cô ấy cười. Chị không bao giờ muốn thấy Tiffany buồn. Cô ấy sinh ra không phải để nhận nỗi buồn.”

Không phải chỉ nói chung chung Tiffany là con người ồn ào, những câu chữ phát ra từ miệng Taeyeon làm đuôi Tiffany ve vẫy mà còn làm tim cô đập rộn ràng.

“Đó là điều kì lạ. Khi cô ấy lần đầu tiên vào dorm 6 năm về trước, khả năng tiếng Hàn khủng khiếp, cô gái California có làn da rám nắng, tóc highlight vàng. Chị không nghĩ mình có thể kết thân với cô ấy. Cùng ở lại sau giờ tập, cùng trò chuyện suốt đêm về mọi thứ gia đình, thức ăn... Cô ấy thật sự thích pizza, tụi chị từ từ thân nhau và trở thành bạn, những người bạn tốt thật sự.”

Tiffany mỉm cười với những kỷ niệm và rồi thở dài khi Taeyeon ôm lấy cô, gãi gãi cổ.

“Mọi thứ tốt đẹp. Chị đang trên con đường chinh phục giấc mơ trở thành một ca sĩ, có người bạn bên cạnh làm cho quá trình training trở nên dễ chịu hơn. Nhưng rồi sau đó, mọi thứ trở nên phức tạp.”

Tiffany nhướng một bên mày.

“Một ngày nọ, chị nghe cô ấy hát. Chị đã nghe cô ấy hát trước đây rồi, vì tụi chị cùng học chung lớp thanh nhạc với lại cô ấy cũng hay hát trong dorm, nhất là khi nghe những bài hát tiếng Anh yêu thích từ chiếc máy ipod, nhưng... ngày hôm đó lại khác. Đó là ngày mẹ cô ấy qua đời và khi chị trở về, cô ấy ngồi trên chiếc bàn nhà bếp, hát một bài hát ru. Chị đoán đó là ca khúc mẹ thường hát cho cô nghe ngày trước.”

Mắt Tiffany bắt đầu đẫm nước khi nghe nhắc đến mẹ, và cô đã kín đáo lau đó đi.

“Cô ấy hát và chị đứng đó. Thẩn thờ. Kinh ngạc. Cô ấy nhắm mắt nên không biết chị đang nhìn chăm chú. Cô ấy hát bằng cả trái tim và tâm hồn. Chị nắm chặt tim mình. Đau đớn, cái cảm giác chị chưa từng trải qua trước đây. Từng câu từng chữ cô cất lên, giọng cô run rẩy nhưng mỗi từ ngữ rất ý nghĩa và chứa quá nhiều cảm xúc trong đó. Nước mắt chị cũng bắt đầu rơi.

Khi bài hát chấm dứt, bàn tay siết chặt trên mặt bàn, tựa đầu trên lên nắm tay của mình và bắt đầu cầu nguyện. Cô ấy nhìn lên thấy chị, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má, cô mỉm cười chào chị “Chào mừng Taetae đã về nhà.” Rồi cô lo lắng nhíu mày, hỏi chị, là chị có chuyện gì xảy ra sao, và tại sao chị lại khóc.

Vậy là chị đã bị phát hiện. Chị chạy đến ôm chằm lấy cô ấy, và Tiffany khóc trên vai chị. Chị không bao giờ muốn thấy cô ấy tổn thương và đau đớn thêm lần nào nữa.

Những ngày sau đó đã không còn giống như trước kia. Rất khác, ít nhất là với chị. Bất cứ khi nào đứng cạnh cô ấy, tim chị luôn đập nhanh hơn bình thường. Cơ thể chị cũng vậy, luôn bị cô ấy thu hút. Không thể lý giải được. Chị còn trẻ, chưa có kinh nghiệm? Trước đây chị chưa bao giờ bị như thế.

Chị không hề biết đó là gì cho đến một ngày cô ấy hỏi chị trong lúc ngủ với một vài học viên khác. Khi nằm nghỉ trên đùi chị cô ấy hỏi chị đã từng thích ai trước đây chưa. Chị sững người trước câu hỏi đó. Chị chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nhưng khi nhìn xuống bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Chị mới biết mình đã thích một người. Chị thích người bạn cùng phòng, người bạn gái cùng phòng. Chị thích Stephanie Hwang Miyoung. Miệng của chị khô khốc. Chị nhìn những học viên khác, những người đang dồn ánh mắt mong đợi câu trả lời của chị. Trong sâu thẳm, chị hoảng sợ, nhưng chị cười và trả lời chưa.

Chị lo sợ và che giấu nó. Tập trung vào việc luyện tập và quên nó đi. Sau đó, tụi chị biết rằng cả hai đều vào chung một nhóm. Cùng nhau chuẩn bị cho việc debut. Ngất ngây, không ngờ rằng có thể thực hiện giấc mơ cùng nhau. Ở bên nhau, cùng động viên nhau vượt qua những khó khăn, trở ngại, anti, nỗi sợ, sự tuyệt vọng, đều lần lượt trải qua cùng với cô ấy, lớn lên, trưởng thành. Cảm giác ngày xưa đã trở lại nhưng nó không còn giống như trước nữa. Chị yêu cô ấy, yêu tất cả những thứ cô ấy làm. Nụ cười, nước mắt, sức mạnh... của cô ấy. Chị không biết mình phải làm gì nữa vì chị biết cô ấy không có cùng cảm giác với chị. Một phần trong chị muốn thú nhận, vượt qua nó, mọi thứ đã chôn chặt quá lâu rồi, không thể để điều kì diệu này biến mất được. Nhưng nửa kia lại sợ hãi. Chị sợ mình sẽ đánh mất cô ấy.”

Cô ôm Tiffany chặt hơn và thở dài. “Dù sao thì cảm ơn nhóc đã ngoan ngoãn lắng nghe. Sunny khuyên chị hãy nói với ai đó về những vấn để của bản thân nhưng chị chưa cảm thấy thoải mái với việc đó lắm. Sunny nói đúng, chị thấy tốt hơn nhiều rồi. Một lần nữa cảm ơn nhóc, Miyoung!” Taeyeon xoa xoa tai Tiffany nói.

Trong vòng tay Taeyeon, Tiffany nằm yên đó cho cô ấy vuốt ve bộ lông. Tiffany nhìn chằm chằm vào ánh đèn chớp chớp của chiếc đồng hồ báo thức, cố gắng làm dịu nhịp tim đang thình thịch đập nơi lòng ngực.

Taeyeon đã đúng. Mọi thứ đã trở nên phức tạp.

Chap 7 - Dreams

"Tớ thích Stephanie Hwang Miyoung Tiffany."

Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tiffany.

"Tớ thích Stephanie Hwang Miyoung Tiffany."

Ngừng lại nào.

"Tớ thích Stephanie Hwang Miyoung Tiffany."

Stop.

"Tớ yêu cô ấy mất rồi.”

S.H.U.T U.P!

Tiffany lắc lắc đầu cố gắng xua đuổi giọng nói của Taeyeon vang vọng trong tâm trí cô.

Không thể nào. Điều này không thể xảy ra. Taeyeon không thể thích cô như thế. Chỉ là bạn…bạn tốt…không, là best friends.

Không, Taeyeon không nên thích cô như thế.

Manager sẽ nói gì? Còn fans nữa? Gia đình? God?

Đột nhiên Tiffany cảm thấy nóng bừng khi cô cảm giác được Taeyeon đang kéo cô lại gần hơn. Cô cần ra ngoài, đi ra ngoài trời, một nơi nào đó, đâu cũng được. Cô không cần biết đó là đâu, chỉ cần xa Taeyeon.

Cô bắt đầu đấu tranh, trượt khỏi vòng tay Taeyeon.

"Miyoung? Có chuyện gì àh? "

Không có cô ấy không thể ở đây ngay bây giờ. Ra, ra, cô cần được ra ngoài.

"Miyoung! Chuyện gì vậy? Miyoung bình tĩnh nào! Miyoung! Hey, tỉnh dậy nào! "

Mắt Tiffany mở to, cô quay lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Taeyeon.

"Taetae?"

"Tiffany chuyện gì vậy? Là ác mộng sao?”

Tiffany chớp chớp mắt và nhìn xuống đôi bàn tay mình. Không có móng vuốt, không có lông. Cô quay ra sau. Không có đuôi. Drap trải giường màu hồng. Màu sắc.

"Babe? Không sao chứ?”

Một giấc mơ. Tiffany bắt đầu cười. Nó chỉ là một giấc mơ.

"Tiffany?"

"Yeah, Taeyeon, em không sao. Đó chỉ là một giấc mơ" - cô nằm xuống giường.

"Nếu không phiền kể Tae nghe đi? Đó có phải là một cơn ác mộng?” Taeyeon nói, nằm xuống giường một lần nữa, đan những ngón tay vào bàn tay Tiffany.

"Uhm… Em thấy em trở về thăm nhà ở Mĩ, nhưng rồi em trở thành một con chó và chúng ta không thể ở bên nhau, và-”

Taeyeon há hốc mồm, “Chúng ta không thể bên nhau? Đó thật sự là một cơn ác mộng!”

"Em biết?!”

Cả hai cười khúc khích, nhưng ngay khi tràng cười dứt, bầu không khí xung quanh trở nên im lặng. Mỉm cười, Tiffany nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô bạn gái. Cô nhướng mày khi để ý thấy Taeyeon cau mày suy nghĩ.

"Taetae? Sao vậy? "

"Chúng ta đang bên nhau có phải không? Không phải là Tae đang nằm mơ đúng không?”

Nghe bạn gái mình nói thế, Tiffany kéo Taeyeon lại gần, cho một cái ôm thật chặt trước khi hôn lên những nếp nhăn do cau mày trên trán Taeyeon. “Taeyeon, em đã nói với Tae bao nhiêu lần rồi? Đương nhiên là chúng ta là của nhau và em yêu Tae rất nhiều.”

"Có thật không?" Cô ngây ngô nhìn vào mắt Tiffany. Thề có Chúa, cô ấy dễ thương không thể tả.

"Tất nhiên," Tiffany hôn lên đôi môi Taeyeon và mỉm cười khi nhìn thấy đôi môi Taeyeon cong lên thích thú. “Không suy nghĩ lung tung nữa nếu Tae muốn trở thành một bà cô với những nếp nhăn thật sự trên mặt.”

"Okay. Tae xin lỗi vì đã suy nghĩ thái quá. Ngủ tiếp nào. Good night Miyoung!”

Tiffany quay lại và để cho Taeyeon ôm cô từ phía sau. Cô nhắm mắt lại và nghe tiếng Taeyeon thì thầm bên tai.

"Tiffany?"

"Yeah?"

“Em mơ thấy trở thành một con chó thật sao?”

"Yep."

"Um ..."

"Có chuyện gì sao Taeyeon?”

"Em nghĩ sao về doggie style?”

Tiffany quay lại và đánh Taeyeon…một cái thật-sự-không-nhẹ

"Ouch."

To Be Continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny